Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 28 : Trạm tiếp theo thiên hậu là cậu (2)

Trong khoảnh khắc đó, cô đã quên mất đĩa CD của Trương Nhất Địch, quên cả đĩa CD của Giang Sơn. Lúc này đây, trong mắt cô chỉ còn nhìn thấy đĩa nhạc, tấm thiệp cảu Đổng Thành gửi đến, trong đầu cô bây giờ toàn là câu nói mà Đổng Thành viết trên thiệp: Đợi tôi, bọn mình hè này sẽ gặp nhau ở nhà! Những ngày sau đó, Trác Yến chịu đựng một cách vất vả, khổ sở. Khó khăn lắm cuối cùng cũng chờ tới lúc thi xong, cô không muốn chậm trễ thêm một buổi tối nào nữa, xách hành lý lên tàu về nhà ngay hôm đó. Trên tàu, cô nhận được vô số tin nhắn trách móc của mọi người. Lộ Dương cười giễu cô trọng sắc khinh bạn, Tiểu Dư cũng mỉa mai cô không coi trọng người thân, ngay cả Tôn Dĩnh cũng không kìm được mà sỉ nhục cô là chỉ biết có trai, không có nhân tính. Với những lời trách móc đó, Trác Yến không hề phản bác, thậm chí còn thản nhiên trả lời: “Chị đây phải đợi bao năm rồi mới đến ngày này nào? Chờ đám mây đen cả đời rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy mặt trăng ló dạng, đổi lại là các cậu thì các cậu có như tớ không? Các cậu có thể trọng bạn khinh sắc không? Các cậu có thể có nhân tính mà không thèm trai không? Có thể không có thể không!!!”. Trong lúc gửi tin nhắn đấu khẩu vui vẻ với nhau thì còn có hai tin nhắn với cảm xúc khác, mà Trác Yến lại không biết phải trả lời thế nào cho phải. Một tin đến từ Giang Sơn. “Chẳng đã hẹn là cậu, tôi và Ngô Song cùng đi hay sao? Vé tàu của cậu còn ở chỗ tôi đây, nhưng tại sao Tiểu Dư nói với tôi là cậu đã lên đường một mình rồi? Trác Văn Tĩnh, cậu hay thật, xem như tôi đã tốn công mua vẽ cho cậu rồi! Cậu cứ đợi lúc về tôi sẽ trở mặt với cậu nhé! Nhớ trả CD cho tôi!”. Trác Yến sau khi xem xong, suýt chút nữa thì bồng bột trả lời “Được thôi, trả cậu thì trả cậu”; cũng may là chỉ nghĩ chứ không làm thật. Cô có phần oán trách Giang Sơn hẹp hòi. Dù thế nào đi nữa cũng đừng nói chuyện mà dính đến thứ mình đã tặng chứ. Tặng thì cũng tặng rồi, thế mà hễ giận lên là đòi lại, chuyện đàn bà như thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được. Tin nhắn kia đến từ Trương Nhất Địch. “Bạn cậu nói là cậu đã đi rồi. Tôi không có việc gì cả đâu, chỉ hỏi thế thôi. Đi đường bình an nhé!”. Chỉ ba câu đơn giản thế thôi. Không than vãn không trách móc, không bất mãn nói thẳng ra như Giang Sơn, nhưng không thể nói là tại sao, mà chỉ ba câu ngắn ngủi như thế này thôi lại khiến Trác Yến trở nên buồn bã. Cô cứ cảm thấy hễ nhắm mắt là cô sẽ nhìn thấy chàng trai ở bên kia, tuy khóe môi anh mỉm cười và bấm mấy chữ “đi đường bình an”, nhưng trong ánh mắt và trên gương mặt đẹp trai kia rõ ràng đang xuất hiện một nỗi cô độc và buồn bã. Cứ như là, bị người ta bỏ rơi vậy. Trác Yến lắc lắc đầu, xóa tan những suy nghĩ linh tinh khiến cô cảm thấy tội lỗi. Cô bắt đầu cố gắng tưởng tượng những chuyện sau khi về nhà. Nghĩ rằng sau khi về đến nhà thì sẽ có thể nhìn thấy Đổng Thành ngay, nỗi vui mừng chờ đợi bấy lâu nay trong tích tắc xóa sạch mọi phiền muộn trong cô. Mong mỏi bao lâu, trải qua bao nhung nhớ, cuối cùng Trác Yến cũng nhìn thấy Đổng Thành như ý muốn. Đã lâu không gặp, cậu đã giống như một người trưởng thành, đẹp trai xuất chúng. Lúc nói chuyện với cậu, cô gần như không dám nhìn vào mắt cậu. Mới nhìn, đã không kìm được mặt đỏ tim đập, ngay cả hai mang tai cũng vừa nóng vừa tê. Cô cứ chờ đợi Đổng Thánh sẽ nói gì đó với cô. Nhưng Đổng Thành, cậu lại không hiểu tình cảm của cô, vẫn cứ im lặng. Cậu không bao giờ hiểu rằng cô luôn chờ đợi, chờ cậu nói rõ chuyện đĩa CD và tấm thiệp với cô. Sự mong chờ của cô từ cơn mãnh liệt ban đầu, dần dần trở nên sốt ruột, nóng nảy. Kỳ nghỉ lặng lẽ và nhanh chóng trôi qua, cứ như thế, cô và cậu lại sắp chia xa trong mơ hồ, mỗi người lại quay về trường đại học. Lúc sắp nhập học, Trác Yến không kìm được nữa. Nếu Đổng Thành không nhắc gì thì cô quyết định, sẽ do cô hỏi. Mấy hôm trước khi vào học, Trác Yến cứ tìm cơ hội để hỏi Đổng Thành về chuyện đĩa CD. Nhưng tiếc là cô không được như ý. Mấy hôm đó Lâm Quyên cứ bám theo Đổng Thành như hình với bóng, lúc nào cũng có mặt bên cạnh cậu. Cô không có cơ hội ở riêng với Đổng Thành, thế là câu hỏi cô giữ trong lòng cũng mãi không được hỏi ra. Cuối cùng thì kỳ nghỉ đã kết thúc. Hôm Đổng Thành và Lâm Quyên cùng lên tàu quay về trường, Trác Yến đưa họ ra ga. Thấy người mình thích bấy lâu nay lại sắp sửa rời xa, Trác Yến cuối cùng không nhịn được nữa, sau khi Lâm Quyên lên tàu rồi, cô kéo Đổng Thành đi sau lại, bắt cậu phải dừng bước. Cô túm lấy vạt áo cậu không buông, nhìn cậu, ánh mắt đầy mong mỏi và sốt ruột. Cậu quay lại nhìn cô, phì cười thành tiếng, quay lại vỗ lên đỉnh đầu cô, chọc ghẹo: “Sao lại tỏ vẻ mặt thế? Cô ngốc, vui lên, bọn mình đi học thôi mà, có phải đi đánh trận không quay về nữa đâu!”. Mặt Trác Yến đỏ bừng lên. Sau khi hít thở thật sâu, cô nhìn cậu hỏi: “Đổng Thành, mình muốn hỏi cậu, đĩa CD ấy…”. Nhân viên tàu đã thổi còi bên cạnh, nhắc những người chưa lên tàu hãy nhanh chân, tàu hỏa sắp chạy rồi. Đổng Thành ban đầu ngẩn ra, sau đó nhanh chóng trả lời: “Ồ, cậu nói đến đĩa CD tôi gửi cho cậu đúng không? Là Lâm Quyên nói nhìn thấy chữ ký của cậu, không ngờ cậu cũng giống bạn ấy, cũng muốn mua đĩa nhạc đó, còn tôi lúc đi mua dụng cụ thực hành thì nhìn thấy nó trong cửa hàng, thế là mua hai đĩa tặng cho mỗi cậu một đĩa, không phân biệt đối xử, ai cũng có!”. Nghe câu nói “tặng cho mỗi cậu một đĩa”, Trác Yến cảm thấy sức lực toàn thân trong tích tắc như bị thứ gì đó hút cạn, cô rã rời buông cánh tay nãy giờ vẫn níu vạt áo của Đổng Thành ra. Ngẩng lên, cô nhìn thấy Lâm Quyên trong khoang tàu đang mỉm cười với cô. Cô ta cười rất dịu dàng khiêm tốn, cũng rất đắc ý. Cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, khiến cô chỉ muốn rơi nước mắt. Thì ra là thế. Thì ra người nhìn thấy chữ ký của cô, không phải cậu, mà là Lâm Quyên. Thì ra CD là mỗi người một chiếc. Thì ra là không phân biệt đối xử, ai cũng có. Trác Yến cảm giác lồng ngực đau nhói nặng nề. Cô rất muốn lớn tiếng hỏi: Đổng Thành ơi Đổng Thành, hai người bọn tớ, rốt cuộc cậu muốn ở cạnh ai? Với ai?! Tàu chạy rồi. Hoàng hôn ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, mặt trời vẫn chưa khuất hẳn, trời đất vàng rực một màu. Thế nhưng cô lại không nhìn thấy chút tươi vui nào. Trong mắt cô, bầu trời là một màu xám, mây là một màu xám, ngay cả đám cây và hoa kia cũng là một màu xám. Tất cả mọi thứ, nhìn rộng ra, giống như bụi mờ phủ lên những giọt mưa, xám xịt, ướt đẫm, mờ mờ ảo ảo. Có thứ gì đó mát lạnh trên mặt, rơi vào trong miệng. Mùi vị mặn đắng lan tỏa, từng tấc một, chứa đựng một nỗi buồn khôn tả. Ngày tháng trôi đi như nước. Từ lúc nhập học, Trác Yến vẫn tỏ ra như bình thường, cũng nói cũng cười, hi hi ha ha, hết ngày này qua ngày khác. Các bạn cũng không thấy cô thay đổi gì cả. Chỉ có người bên cạnh mới biết, nụ cười của cô có mấy phần là thật lòng, mấy phần là sức gắng gượng. Lúc ở một mình, cô cứ thấy buồn bã, học cách ngồi im một chỗ bất động rất lâu, ngẩn ngơ mãi. Mắt cứ mở thật to, nhìn về phía trước không chớp, nhưng nếu có người bước đến, cô lại không nhìn thấy gì. Người đầu tiên không chịu nổi bộ dạng như sắp chết của cô là Tiểu Dư. Khi không biết bao nhiêu lần cô đã trả lời bằng câu “Hả?” với vẻ mặt hoang mang lúc mọi người hỏi cô “Có phải không?”, chứng tỏ cô không chăm chú nghe những gì mọi người nói, Tiểu Dư cuối cùng đã không nhịn nổi mà bùng nổ. Cô nàng ném sách xuống bàn, gầm lên với Trác Yến: “Văn Tĩnh à, rốt cuộc cậu có cần làm ra vẻ như sắp tận thế đến nơi rồi không hả? Chỉ là một thằng con trai bắt cá hai tay thôi mà? Không có hắn thì cậu không thể sống được hay sao? Huống hồ bây giờ cậu cũng chưa chắc là không có được hắn, đúng không? Chẳng phải hắn vẫn chưa quyết định dứt khoát sẽ buông con cá nào hay sao? Có đến mức ngày nào cậu cũng tỏ vẻ sống không nổi như thất tình hay không?”. Trác Yến đờ đẫn nhìn Tiểu Dư, nhất thời không phản ứng gì. Cô chưa bao giờ thấy Tiểu Dư nổi giận như thế bao giờ. Hơn nữa cơn giận này đến quá bất ngờ và đầy tà khí, giống như bị ai đó chọc vào chỗ đau rồi nổi điên lên vậy. Nhưng, bây giờ người đang đau chẳng phải là cô hay sao? Cô nghe Tiểu Dư đang thở dài. Đối phương đã dần bình tĩnh lại. Tiểu Dư ngồi xuống, đưa tay ôm mặt, mãi không buông ra. Một lúc sau, cô nàng mới ậm ừ gọi một tiếng: “Căn Tĩnh!”. Lúc Trác Yến ngẩng lên, thì nhìn thấy có giọt nước mắt đang rịn ra từ kẽ tay Tiểu Dư. Cô đờ đẫn nhìn theo giọt nước lăn dài theo ngón tay của Tiểu Dư, cho đến khi chúng lăn qua mu bàn tay và rơi xuống đất, cô mới sực tỉnh, Tiểu Dư đang khóc. Cô vội vàng đứng lên, bước đến ôm vai Tiểu Dư. Tiểu Dư buông tay, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đã đỏ hoe. “Văn Tĩnh”. Cô lại gọi tên Trác Yến, giọng mũi nghèn nghẹn khiến người ta phải chua xót: “Để tớ kể cho cậu nghe trong kỳ nghỉ này, đã có chuyện gì xảy ra với tớ nhé!”. Tiểu Dư nói với Trác Yến: “Anh ấy là đàn anh ở trường cấp ba, rất đẹp trai, rất tài hoa, vẽ tranh cũng rất cừ, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã thi vào Học viện mỹ thuật. Cậu biết là tớ cũng biết vẽ chút ít, đó là do anh ấy dạy tớ hồi cấp ba cả. Lúc đó anh ấy là trưởng nhóm văn nghệ, còn tớ là cán sự làm việc với anh ấy, bọn mình thường xuyên ra báo tường. Anh ấy có thiện cảm với tớ, tớ biết. Nhưng giữa hai bọn tớ, tớ luôn cảm thấy không nên xảy ra chuyện gì. Anh ấy là một nghệ sĩ, quá nhiều mơ ước, nên tớ nghĩ bạn gái anh ấy cho dù không phải là một nhà thơ thì ít nhất cũng không điên cuồng ồn ào như tớ. Hơn nữa người làm nghệ thuật như anh ấy thì ổn định được bao lâu? Có mới nới cũ là chuyện thường ngày ở huyện! Thế nên tớ luôn tự nhủ, đừng bao giờ thích anh ấy. Nhưng Văn Tĩnh cậu cũng biết đó, tình cảm là thứ mà cậu càng bắt mình lý trí thì lúc đó không có nghĩa là cậu chín chắn, mà ngược lại chứng tỏ cậu sắp rối loạn rồi – nếu không quan tâm thì đau cần tự nhủ lòng mình như vậy? Lúc làm như thế thì chỉ có thể chứng minh một chuyện rằng trái tim cậu đã bắt đầu loạn nhịp rồi. Anh ấy tốt nghiệp sớm hơn tớ một năm. Năm tớ học lớp mười hai, anh ấy luôn viết thư cho tớ. Trong thư anh ấy không chỉ một lần yêu cầu tớ làm bạn gái anh ấy, nhưng tớ không dám. Thế là bọn tớ cũng mập mờ như vậy. Đến khi tớ lên đại học, các cậu hỏi tớ có bạn trai chưa, tớ cũng nói là chưa. Tớ luôn nhủ lòng rằng anh ấy không tính là bạn trai tớ. Có biết từ đầu tại sao tớ lại điên cuồng muốn tiếp cận Trương Nhất Địch không? Vì đôi mắt anh ấy thực sự quá giống đàn anh của tớ! Nhưng khi thật sự tiếp xúc với Trương Nhất Địch rồi, tớ nhận ra Trương Nhất Địch là Trương Nhất Địch, anh ấy là anh ấy, không ai có thể là cái bóng và hóa thân của ai cả. Cuối học kỳ trước vừa thi xong, anh ấy lại đề nghị tớ làm bạn gái, lần này không biết vì sao, có lẽ là do cảm thấy cô đơn nên cuối cùng tớ không chịu nổi mà đồng ý! Mùa hè ấy, bọn mình đã gặp nhau. Một mùa hè ‘lửa gần rơm’. Tớ nghĩ ý của tớ chắc là cậu hiểu! Sau đó anh ấy nhập học sớm hơn tớ nên về trường trước. Đến khi tớ sắp về trường, gọi điện cho anh ấy, cậu đoán thế nào? Người nghe điện thoại lại là một cô gái! Một tình tiết quá tầm thường, nhưng lại xảy ra với tớ - cô ta nói rằng anh ấy đang tắm, hỏi tớ là ai; tớ cũng hỏi cô ta là ai, cô ta nói cô ta là bạn gái anh ấy! Lúc tớ nghe câu đó, cảm thấy trời như sụp xuống! Lúc tớ tìm anh ấy đối chất, hỏi anh ấy cô ta là ai, hai người rốt cuộc là sao? Cậu đoán xem anh ấy nói gì với tớ? Anh ấy nói: Dư Dư, anh ở một mình thật sự rất cô đơn, trước kia em lại không chịu nhận lời anh, anh thật sự rất đau lòng! Tớ nói: Vậy thì, bây giờ em nhận lời anh rồi, chuyện quá khứ bỏ đi, có nói nhiều cũng vô nghĩa, bọn mình xóa hết món nợ này đi! Nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh phải cắt đứt với cô ta! Anh ấy nhận lời tớ rất hay ho. Nhưng Văn Tĩnh, cậu có biết không, hôm sau tớ nhận được điện thoại của cô gái kia, cô ta đã cho tớ một trận phủ đầu, bảo tớ đừng dụ dỗ người đàn ông của cô ta, tớ có làm gì cũng phí công thôi, vì tớ không có bản lĩnh đưa anh ấy ra nước ngoài du học, cô ta bảo tớ nên tự biết thân biết phận, đừng đợi người ta đuổi rồi mới đi, như thế thì nhục lắm! Tớ nói không lại được cô ta nên đến tìm thẳng anh ấy. Nhưng cậu biết lúc đó anh ta nói gì với tớ không? Anh ta nói: Dư Dư, xin lỗi!!! Văn Tĩnh, anh ta nói với tớ là, Dư Dư, xin lỗi! Anh thật sự yêu em, nhưng anh phải ra nước ngoài! Nên Dư Dư, xin lỗi, em quên anh đi nhé! Văn Tĩnh, cậu nói đi, nếu anh ta đã biết mình muốn ra nước ngoài thì tại sao còn đến quấy rối tớ? Cậu nói đi!!!”. Lúc nói đến đây, Tiểu Dư đã nức nở, khó thốt nên lời. Trong phòng, Lộ Dương và Tôn Dĩnh đều có mặt, họ cũng như Trác Yến, mắt đã hoe đỏ từ bao giờ. Trác Yến ôm chặt Tiểu Dư vào lòng. “Xin lỗi! Tiểu Dư! So với cậu, chút chuyện vặt này của tớ có đáng gì chứ! Nhưng tớ lại vì nó mà thẫn thờ, thậm chí còn không thể phát hiện ra cậu đã xảy ra chuyện gì!”. Nếu cô hơi để tâm một chút thôi, có lẽ đã nhận ra học kỳ này Tiểu Dư còn thích cười hơn trước và tiếng cười cũng khoa trương hơn trước. “Xin lỗi Tiểu Dư! Ngày nào cậu cũng buồn bã mà lại phải an ủi tớ, thật sự xin lỗi!”. Trác Yến ôm Tiểu Dư, nước mắt rơi tí tách. Lộ Dương và Tôn Dĩnh cũng bước đến, cùng ôm lấy hai người. “Các cậu đừng khóc nữa được không! Dù thế nào đi nữa thì bốn chúng ta mãi mãi là chị em tốt! Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác!”. Bốn cô gái ôm chặt lấy nhau, khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, cho dù nước mắt đầm đìa, nhưng trái tim bốn cô gái lại cảm thấy chân thật và ấm áp hơn bao giờ hết. Tối hôm đó, Trác Yến đã viết những lời sau trong nhật ký của cô. “Cứ nghĩ rằng bốn đứa bọn mình là những cô gái ngốc nghếch không biết buồn, nhưng hôm nay mới nhận ra, hóa ra chúng ta cũng là những cô gái mau nước mắt. Trước kia nghĩ rằng tình yêu là thứ khiến người ta ấm áp nhất, nhưng hôm nay mới thấy rõ rằng tình bạn thật ra còn đáng tin hơn tình yêu nhiều. Trước ngày hôm nay, tôi chỉ biết đau lòng vì chuyện của mình. Nhưng hôm nay, cuối cùng tôi đã học được cách thấu hiểu nỗi đau người khác – có người còn đau hơn tôi! Nên bắt đầu từ bây giờ, tôi phải cố lên!”. Chuyện ban ngày đã khiến Trác Yến bừng tỉnh. Cô hiểu ra một chuyện – bất kỳ lúc nào cũng đừng nghĩ rằng mình thảm nhất, vì trên thế gian này lúc nào cũng có người khổ sở hơn bạn nhiều. Nếu đã không phải là thảm nhất thì đương nhiên không có lý do gì than thân trách phận mãi, phải phấn chấn lên để sống cho thật tốt. Rồi mơ hồ, cô hình như còn cảm nhận được, con người phải trải qua nước mắt và nỗi đau thì mới trưởng thành. Cô nghĩ, có lẽ, đó chính là tuổi thanh xuân chăng?