- Mình nhận ra, hình như mỗi lần chúng ta đi chơi, trời thường hay đổ mưa. – Vy nhìn ra ngoài đường, người người vội vã tìm chỗ trú hoặc đang mặc áo mưa. Nổi trên nền mưa là đường phố tràn ngập sắc màu. – Lạ thật đấy!
- Không phải đâu, dạo này trời hay mưa mà. Tối hôm qua còn đặc biệt mưa to nữa. – Việt với tay, khép kín cửa sổ bên cạnh Vy.
- Mưa thế này, mình đi đâu được bây giờ? – Cô lo lắng nhìn bầu trời bên ngoài, mưa xuống tâm trạng cũng trở nên tệ hơn.
- Nếu đã không đi được công viên thì cứ xuống xe trước đã, chỗ này là phố lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho mình trú chân.
Cô tùy ý đi theo cậu xuống xe, ngoài trời vẫn không có dấu hiệu ngớt mưa. Vươn tay hứng những giọt mưa thi nhau nhỏ xuống dưới mái hiên, cô nói với cậu:
- Mưa to như thế, dù có muốn đi đâu cũng chẳng được.
- Không vui à? Vì trời mưa sao? – Cậu tinh ý nhận ra tâm trạng đang u ám như chính bầu trời ngoài kia của cô.
- Ừ, mình không thích mưa.
- Mình tưởng ngắm mưa rất lãng mạn cơ mà?
- Mình cũng không biết nữa, không thích là không thích thôi, cũng có thể do tính mình hậu đậu, thường xuyên không mang theo áo mưa nên lúc nào mưa xuống thì đều bị ướt cả. Cũng có thể do giống như hôm nay ấy, vì mưa mà hỏng hết cả kế hoạch.
- Cậu có muốn uống trà sữa không? Mình nhớ gần đây có một cửa hàng đấy, chỗ đó chúng ta đã từng đến một lần rồi.
- Cũng được, nhưng mà mưa thế sao mà đi đến đó đây. – Cô tiếp tục thở dài.
Việt cười cười, rút một chiếc ô màu đỏ trong túi xách ra như đang làm ảo thuật. Cô chớp chớp mắt mấy lần, xác định mình không hề nhìn nhầm, đúng là trên tay cậu là một chiếc ô. Khoảnh khắc đó, cô đã ngỡ rằng cái balo cậu đang đeo là chiếc túi vạn năng của Doraemon đáp xuống Trái đất. Nói là túi vạn năng cũng là nói quá nhưng thực sự nhìn thấy chiếc ô đó trong lúc mưa to giống y hệt chết đuối vớ được cọc ấy!
- Ôi, ô ở đâu hay vậy?
- Mình có mang theo mà.
- Sao cậu không nói sớm hả? Làm người ta lo lắng nãy giờ! – Cô cảm thấy gương mặt tươi cười bây giờ của cậu rất là đáng đánh đòn.
- Được rồi, đi thôi nào!
Cậu bật ô, kéo cô che chung một chiếc ô và bước đi. Kích cỡ chiếc ô khá nhỏ, cô phải nép sát vào người cậu để không bị ướt. Thật tự nhiên, hai tay cô bám chặt lấy cánh tay cậu, gương mặt cúi xuống nhìn đường tránh những vũng nước. Bất ngờ vì sự chủ động của cô, cậu lén lút quay sang nhìn cô mấy lần, tự nhiên cũng vui lây. Hai người dựa sát vào nhau, chậm rãi đi về phía trước. Cậu nghe thấy tiếng cô ngân khẽ giai điệu một bài hát nào đó.
- Sao đột nhiên vui vậy? Không phải cậu không thích mưa à? – Cậu phát hiện ra đúng là tâm trạng của con gái thay đổi thất thường như thời tiết.
- Không biết tại sao đi với cậu luôn cảm thấy giống như đi cùng bố mẹ mình ấy!
- Sao tự nhiên mình lại thành bố cậu rồi?
- Chắc là giống ở cảm giác an tâm. – Cô bật cười. Đó là cảm giác chỉ cần có họ ở bên cạnh, bạn có thể đi ra cả thế giới mà không hề ngần ngại, bởi vì họ sẽ luôn che chở, bao bọc cho bạn. Có một chuyện mà cô không thể nào không thừa nhận, cô đã dần quen với việc có cậu ấy ở bên cạnh, thậm chí dường như đã là một thói quen mất rồi. – Nhưng cậu không phải là bố mình, cậu là… cái ô của mình.
- Ừm, ô có thể che mưa, cũng có thể che nắng được nữa. Vậy mình nhất định sẽ trở thành cái ô hữu dụng nhất của cậu.
Quán trà sữa này chính là nơi mà bọn họ đã đến vào cái lần sinh nhật Mai. Một thời gian không trở lại, quán đã mở rộng ra nhiều, dường như khách hàng cũng trở nên đông đúc hơn. Trong lúc nhàm chán chờ Việt xếp hàng mua đồ uống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không ngớt. Qua làn mưa, cô dường như nhìn thấy một bóng dáng người nào đó quen thuộc, tuy mới chỉ gặp một lần nhưng đặc biệt nhớ kĩ. Bảo Anh một mình đứng trú mưa ở bên kia đường, đầu cô ngoái nhìn sang bên trái có lẽ là đang mong ngóng ai. Vy tò mò theo dõi Bảo Anh, khoảng chừng năm phút sau, một người con trai xuất hiện dường như chính là người Bảo Anh đang chờ đợi. Chàng trai che ô cho Bảo Anh và… cả hai nắm tay nhau rời khỏi. Vy ngẩn người như vẫn đang shock vì cảnh tượng đó. Lúc hoàn hồn trở lại, Việt đã ngồi vào chỗ, đặt một cốc trà sữa to đùng trước mặt cô.
- Cậu ngắm gì mà mải mê vậy?
- Việt ơi… cậu… mình vừa nhìn thấy… - Vy lắp bắp nói, không biết xếp từ ngữ thế nào để truyền tải được cảnh tượng vừa rồi.
- Từ từ, uống đi đã nào rồi hãy nói.
Vy nghe lời, cầm cốc trà sữa lên uống. Chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, một đôi trai gái bước vào. Cô ngồi quay mặt ra phía cửa, khi nhìn thấy hai người nọ, hạt trân châu đang trôi đến cổ họng ngay lập tức nghẹn lại. Cô ho sặc sụa.
- Có làm sao không? – Việt vội vàng vuốt lưng giúp cô.
- Nhìn… nhìn đi kìa!
Nương theo hướng tay Vy chỉ, cậu bắt gặp Bảo Anh đang ngồi cách họ hai dãy bàn. Đi theo cô là một cậu trai, bọn họ ngồi sát nhau, thi thoảng ghé tai thì thầm toát ra vẻ cực kì thân mật. Bản thân Việt cũng giật mình, bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao cô lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
- Cậu nói xem, quan hệ của Bảo Anh với chàng trai kia là gì? – Việt có cảm giác mắt Vy đang sáng lòe lòe, dường như tính bà tám cố hữu của mấy đứa con gái lại nổi lên.
- Mình cũng không biết nữa, có lẽ không phải như chúng ta nghĩ đâu.
- Không phải là thế nào, không chừng là bắt cá hai tay đó! Không ngờ trông cậu ấy như thế mà cũng bắt cá hai tay. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Haizzz, đúng là khổ thân Tuấn.
Vy chọc chọc ống hút vào cốc trà sữa, tiếp tục cảm thán mấy câu nhưng không nhận được sự hồi đáp của Việt. Cô phát hiện ra cậu đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, những gì cô vừa nói có lẽ một chữ cũng không lọt vào tai cậu. Câu chuyện của Bảo Anh đối với Việt dường như chỉ là của một người dưng qua đường, trái ngược hoàn toàn so với sự hứng thú của cô. Cái bong bóng trong lòng cô tự nhiên xẹp dần, cô ỉu xìu, thầm kì lạ không biết cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy.
Không gian vẫn vang vọng những tiếng nói chuyện rầm rì, xuyên qua cậu, cô nhìn thấy Bảo Anh ngồi xuống chiếc bàn cách họ một chậu cây cảnh. Cô không nhìn rõ được mặt mũi của người con trai đi cùng, chỉ thấy thi thoảng Bảo Anh che miệng lại cười duyên dáng, điệu bộ đó muốn có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp, rõ ràng là của một cô gái đang yêu. Bảo Anh bỗng nhìn thẳng hướng của Vy, cô vội vàng cúi đầu xuống, hi vọng không bị cô bạn phát hiện ra, dù chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng chung quy vẫn là chột dạ. Việt đột nhiên thở dài, gương mặt không biết từ lúc nào trầm xuống, thậm chí có phần lạnh lùng. Nhiều chuyện khó hiểu xảy ra cùng một lúc, bộ não chậm chạp của cô không đủ dung lượng để giải thích tất cả chúng. Chân cô đung đưa, đá nhẹ vào chân bàn phát ra tiếng cạch cạch, tiếng động đó đủ khiến cậu giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man lúc nãy.
- Cậu đang nói cái gì vậy? Mình xin lỗi, lúc nãy không để ý…
- Không nói gì cả, nói cũng nói xong rồi. – Cô chống tay tỏ vẻ không quan tâm nhưng nhìn đâu cũng thấy là đang mất hứng
- Cậu nhắm mắt lại đi, mình có cái này cho cậu!
- Cái gì vậy?
- Thì cậu cứ nhắm mắt lại đi!
Thái độ thần thần bí bí của Việt thành công khơi dậy sự tò mò trong lòng Vy. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng đến hàng loạt thứ mang tính lãng mạn, đôi môi bất giác cong lên thành một nụ cười. Đợi đến khi Việt cho phép, cô mở mắt ra, một chiếc hộp nhỏ nhắn đặt trước mặt cô. Cầm lên xem xét một lượt, bên trong hoàn toàn không có gì ngoại trừ hai mẩu giấy trắng.
- Đây là hộp kí ức, cứ tạm gọi là thế đi. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò nên mình muốn ghi lại kỉ niệm này. Mình và cậu sẽ viết những điều muốn nói với nhau, đặt hai tờ giấy rồi khóa lại, thời hạn là một năm, một năm sau quay trở lại, chúng ta hãy cùng đọc nó, được không?
Việt nói xong, cẩn thận quan sát ánh mắt của Vy. Bởi vì ánh mắt không biết nói dối, thất vọng, vui sướng, ngạc nhiên hay gì đó đều được khắc họa, cậu vẫn suy đoán nhưng sau đó lại nhận ra, dường như cậu không giỏi đoán tâm tình con gái. Tâm trí cô lúc này trống rỗng như tờ giấy trắng trước mặt, có lẽ sự ngạc nhiên choáng ngợp toàn bộ, rốt cuộc tuyến lệ hôm nay đặc biệt phát triển, có chút muốn khóc…
- Cậu… có thích không? – Cậu do dự thăm dò. Vì cái này mà lúc nãy cậu lo lắng mãi không thôi, nếu như cô không thích thì coi như sự chuẩn bị của cậu hoàn toàn là vô nghĩa.
- Có… mình rất thích. Nhưng hộp này sẽ đặt ở đâu?
- Ừ… có thể gửi lại ở đây. Mình nghĩ người ta sẽ không từ chối đâu.
Vy gật đầu, lấy bút ra cúi xuống viết, rất nhiều thứ, rất nhiều thứ muốn nói với cậu. Từ bạn bè trở thành người yêu thật không dễ dàng, cả hai vừa phấn khích lại vừa dè dặt cẩn thận, tình bạn bền vững hơn tình yêu rất nhiều lần, nhưng đã lấy hết cam đảm đi đến bước này, dù có đau khổ, có khó khăn vẫn phải từng bước, từng bước đi bên nhau. Cô không biết tương lai sẽ ra sao nhưng giây này, phút này, sự chân thành của cậu, sự quan tâm của cậu dành cho cô khiến cô tin tưởng vào tình cảm của bọn họ. Một năm sau, ngồi đọc lại những dòng này, không biết sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
.
.
.
Hà lờ đờ nằm trên bàn, hai mí mắt nặng trĩu sắp sửa tiếp xúc thân mật với nhau, triết học đúng mà bài hát ru hiệu quả nhất trên thế giới, mới có một tiếng đồng hồ trôi qua mà cô đã ngã gục xuống bàn. Đúng lúc tâm trí ngọt ngào đi hẹn hò với thần ngủ, trên bàn bị tiếng thước kẻ gõ cạch một cái thật mạnh, cô giật mình, vội dụi dụi mắt vì ngỡ cô giáo đã đi xuống đến tận nơi. Hoàn hồn trở lại, cô giáo không thấy đâu, chỉ có bạn bí thư “đáng kính” đang đứng trước mặt cô.
- Có chuyện gì vậy? – Hà lẩm bẩm, bày ra vẻ mặt vô cùng khó chịu khi bị làm phiền. – Không thể chờ tôi ngủ xong rồi hãy nói à?
- Cuối tuần này, tớ sẽ đi chụp ảnh cho vòng loại Nữ sinh thanh lịch, hôm đấy cậu cũng phải đến phụ giúp tớ. Đúng bảy giờ sáng nhớ có mặt đấy!
- Cái gì? Tại sao lại là tôi? – Hà gần như hét lên.
- Cậu ít tham gia phong trào của lớp, lần này đến lượt cậu là đúng rồi. Công việc này là công việc chung của lớp, cậu bắt buộc phải tham gia.
Hà trợn mắt, không tin nổi những gì mình vừa mới nghe thấy. Cô đã gây thù chuốc oán gì với cậu ta mà cậu ta lại hành hạ cô bằng cách này? Là bảy giờ sáng đấy, bảy giờ sáng chứ không phải bảy giờ tối đâu! Từ nhà cô lọ mọ ra chỗ chụp ảnh mất cả một tiếng, vậy có nghĩa là cô phải đi từ lúc sáu giờ sáng sao? Khó khăn lắm mới có được ngày cuối tuần ngủ nướng, dậy từ lúc sáu giờ sáng thì còn đâu là cuối tuần tươi đẹp nữa?
Mặc dù nói như vậy nhưng cuối cùng, Hà vẫn phải chấp nhận số phận. Buổi sáng tinh mơ, cô ngồi dậy trên giường, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Trang một trăm lần. Sau khi chật vật ra khỏi nhà, cô đến thằng địa điểm chụp ảnh, lượn qua lượn lại một vòng, vẫn chưa thấy ai. Cô nhìn lại đồng hồ, đã bảy giờ mười lăm rồi, mọi người đâu cả rồi? Đợi thêm mười lăm phút, cuối cùng cô cũng thấy có một người mang theo tấm băng rôn của cuộc thi Nữ sinh thanh lịch đến, bắt đầu treo lên trên cao.
- Này anh gì ơi! Cho em hỏi một chút được không ạ?
- Sao hả em?
- Em tưởng tập trung lúc bảy giờ mà, sao bây giờ vẫn chưa thấy thí sinh nào đến ạ?
- Em có nhầm giờ không thế? Tám giờ mới bắt đầu chụp ảnh mà.
- À, thế ạ! Em cảm ơn.
Biết mình đã bị lừa, Hà nắm chặt tay tức giận. Cô khẳng định là mình không hề nghe nhầm giờ, rõ ràng là Trang đã nói bảy giờ! Cô không phải là con ngốc để người ta lăn qua lăn lại làm trò hề đâu nhé! Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, cô mở điện thoại gọi cho Trang.
- Alo?
- Alo? Trang hả? Hà đây, cậu đang ở đâu?
- Mình đang ở chỗ trang điểm.
- Vậy sao? Cậu biết rõ tám giờ mới tập trung vì sao lại nói với mình bảy giờ? Cậu có biết là mình chờ ở đây suốt nửa tiếng rồi không? – Giờ phút này Trang mà ở trước mặt Hà, có lẽ cô đã lao vào bóp cổ cậu ta, lay lay vài cái cho hả giận. Sự phẫn nộ khi biết mình bị bạn cùng lớp lừa đang chiếm lấy toàn bộ tâm trí Hà.
- Ối, mình nói bảy giờ sao? Mình xin lỗi, mình nói nhầm.
- Nói nhầm? Cậu nói thế là xong rồi à? Cậu có biết là nhà tôi cách đây rất xa không?
- Xin lỗi mà, dù sao cậu cũng đến rồi, chịu khó đứng chờ thêm một tí. Thế nhé, mình trang điểm xong sẽ đến ngay.
- Ê!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
25 chương
190 chương
16 chương
54 chương
79 chương