Ngủ được một lúc thì em cũng tỉnh, hình như nhỏ Tiên dậy rồi thì phải. Lần thứ hai em phải vào viện nằm vì bị chặn đánh, cái số sao mà nó đen như mực, suy nghĩ được một lúc thì Tiên vào : _Ừm anh này, xuất viện được rồi đó. _Uầy, anh chờ mỗi lúc đó, ở trong này thêm chắc chết vì cái mùi sát trùng. Ra viện thì em đèo nhỏ về, bây giờ cũng tối rồi chắc tầm 9h, dạo quanh cái thành phố nào về đêm mà không đẹp, Đà Nẵng cũng vậy, cứ mỗi lần tâm trạng em lại đi dạo trên con đường Bạch Đằng và tất nhiên cả hai lại im lặng, ghé vào quán cà phế gần đó mua hai cốc cappuccino, gửi xe và dạo bước bên nhau, người đi đường nhìn em với đôi mắt tò mò vì cái đầu bị băng nhưng em cũng kệ, không phải chuyện của mình thì quan tâm làm gì. Chả hiểu sao hôm nay hai đứa lại ngại ngùng đến vậy cứ như lúc giáng sinh ở trong nhà thờ ấy và tất nhiên em phải xóa bỏ cái không khí này rồi, em nắm lấy tay nhỏ kéo sát lại bên mình bỗng Tiên lên tiếng : _Em....em xin lỗi....vì đã không tin tưởng anh. _Huh....chuyện gì ? _Ừm, chuyện anh nói người đánh anh là Quân ấy, em tin anh. _Như vậy là ban đầu em không tin anh. _Em...... _Được rồi không sao, bây giờ em tin anh là đủ rồi, uống đi kẻo nguội giờ. Tự nhiên Tiên ôm chằm lấy em và.....bật khóc : _Hic....hic....em sẽ tin tưởng anh mãi mà.....hic. _Ừm, nín đi, sao dạo này em nhạy cảm thế nhỉ, cứ khóc suốt. _Em...không biết....chỉ là..hic...em sợ mất anh...hic... _Haha, người anh thế này thì mất đi đâu được, bớt suy nghĩ đi, không tốt đâu, khi yêu nhau tất nhiên là phải tin tường lẫn nhau rồi, biết em là một phần trong cuộc sống của anh. Thế rồi hai đứa lại tiếp tục dạo bước, miệng nhâm nhi cái vị vừa đắng vừa ngọt của cappuccino, Đà Nẵng là nơi em được sinh ra và lớn lên, Tiên cũng vậy, cho những kỉ niểm bên từng con đường từng ngóc ngách, Đà Nẵng không lớn nhưng cũng không bé, đủ để em gặp người con gái đang đi bên cạnh mình, em thật may mắn, có lẻ từ lúc này em nên tin vào duyên phận, cái gì thuộc về mình chắc chắn sẽ mãi bên cạnh mình. Đi được một lúc thì bỗng trời đỗ mưa, em và Tiên phải chạy đến gầm cầu để trú mưa, cơn mưa lại gợi cho em hình ảnh về ngày hôm đó, cái ngày mà em và Tiên đã hiểu ra được tình cảm hai đứa trao cho nhau : _Em nhớ ngày hôm đó chứ ? _Tất nhiên là em nhớ, ngày em tìm lại được hạnh phúc mà. _Anh vừa mới nghĩ ra một việc điên rồ. _Hả ? Việc gì. Em cầm tay nhỏ và....chạy, phải, cả hai đang chạy dưới mưa, cứ tưởng những cảnh nữ chính và nam chính chạy dưới mưa sến súa như thế này chỉ có trong bộ phim Hàn thôi chứ nhưng ngay lúc này em đang làm điều đó, cảm giác rất khác, mưa không to nhưng cũng đủ để rửa đi mọi buồn phiền và khuất mắt trong lòng, cơn mưa gợi lên hình ành ngày hôm đó, em và Tiên cũng che một chiếc ô, tay trong tay đi trong một chiều mưa lạnh buốt, trao cho nhau nụ hôn và những câu từ ngọt ngào. Em nhìn Tiên, cô ấy đang ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhắm lại cảm nhận từng hạt mưa. Cứ thế hai đứa chạy đến quán cà phế đang giữ xe, cùng đạp về trong cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, nhiều người cứ bảo tinh yêu cao xa lắm phải hi sinh rất nhiều mới có được nhưng thật ra tình yêu rất đơn giản một là làm cho bạn hạnh phúc hai là làm cho bạn đau khổ, những lúc yêu nhau một hành động hết sức nhỏ bé cũng bằng 1000 lần bạn nói câu yêu người đó và hiện tại cũng vậy em và Tiên đang cũng đạp xe trong một tối mưa phùn : _Tiên à, anh yêu em_Em hét to lắm vì giờ đường cũng vắng. Tiên không nói gì, chỉ cười và ôm lấy em, cả hai về nhà mà trên người ướt nhẹp : _Anh, thây đồ rồi tắm nhanh đi không cảm giờ. _Ừm, em cũng vào phòng đi. Xả người vào dòng nước ấm, thật thoải mái. Tắm xong thì em cũng xuống nhà làm mì gói giờ cũng trễ rồi thì nấu cơm làm gì nữa, đang nấu thì lại bị bịt mắt : _Nấu cho em nữa. _Không thấy đường thì sao mà nấu hả ? _Hihi, em đùa thôi. Ngoài trời vẫn còn mưa, lạnh thế này mà ăn được tô mì nóng hổi thì đã phải biết, em nấu hai gói mì bỏ tí hành, vài miếng thịt rồi đập hai cái trứng vào, em để mì trong nồi luôn bưng ra ăn. Nhìn quanh bàn thì thấy có mỗi đôi đũa : _Ơ, sao có một đôi thế ? _Thì anh mớm em ăn. _Trời không sợ dơ hả, mới sáng còn bảo anh mồm thối cơ mà. _Kệ, em cứ ăn. Lúc ăn thì em trêu nhỏ nhiều lắm, cứ gần đến miệng lại rút lại làm nhỏ cắn phải lưỡi, đau phát khóc luôn. Tới đó thì em cũng chừa mà không trêu nữa. Ăn xong thì cả hai cũng về phòng ngủ, cơ mà em méo ngủ được, khoác cái áo đi lên sân thượng ngắm nhìn Đà Nẵng về đêm, lung linh và yên tỉnh, bỗng em cảm thấy có cái gì vòng ra sau lưng mình, quay lại thì nhỏ Tiên đang ôm em : _Ơ sao em không đi ngủ đi ? _Em phải hỏi anh mới đúng ý. _Ừ thì ngủ ở BV nhiều rồi giờ chả buồn ngủ. _Em cũng thế, hay mình vào lều ngồi đi anh. Cả hai đứa ngồi vào lều, nhỏ tựa đầu vào vai em, có lẻ đây là một trong những khoảnh khắc em thấy tuyệt nhất khi ở bên Tiên : _Anh này, nhiều anh chị trong cô nhi viện bảo em còn quá nhỏ để hiểu được yêu là như thế nào, họ nói rằng anh đang lợi dụng em, rồi tình yêu bọ xít này sẽ dập tắt làm em phải hối hận....... _Vậy em tin họ ? _Ban đầu thì em cũng sợ lắm, sợ anh giống với những thằng con trai khác.....chỉ yêu em vì vẻ bề ngoài.... _Một phần, còn nhớ chứ anh đã nói anh yêu em không vì lý do gì cả, nếu anh có ý muốn lợi dụng em thì bây giờ em đã không ngồi đây rồi, em biết mà, anh luôn trân trọng em, anh biết hàm ý mà anh chị kia nói đến là tình dục, mình còn quá nhỏ để nghĩ về chuyện đó, chỉ cần yêu một cách trong sáng như thế này cũng đủ rồi. _Hihi, em thật may mắn. _Haha, cứ tưởng có mỗi mình anh may mắn thôi chứ. Rồi hai mắt chạm nhau, hai đứa lại trao nhau nụ hôn, nụ hôn của một tình yêu học trò cực kì trong sáng và hồn nhiên. Cứ như vậy em ôm nhỏ ngủ trong lều luôn, hơi ấm của hai cơ thể trao cho nhau thật ấm áp, làm em chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau mở mắt ra vẫn như mọi ngày, nhỏ vẫn còn ngủ, đánh thức nhỏ dậy : _Này, dậy thôi, sáng sớm rồi đấy. _Oáp, hihi, chào buổi sáng. _Haha, hình như anh đang xem bản tin thì phải. _Đừng có trêu em, mà làm gì kêu em dậy sớm thế. _Thì đi bộ đến trường chứ gì, hôm nay anh nhát đạp quá. Cả hai xuống nhà VSCN, mắc đồng phục khoác hai cái áo len vào, tuy không phải áo cặp nhưng có chung một màu xanh da trời, xỏ đôi superstar đen và đi ra đường. Bây giờ mới có 5h45, vẫn còn khá sớm nên hai đứa cứ đi từ từ, cũng có lác đác vài thanh niên đi qua nhìn Tiên. Đi khoảng 15p thì cũng đến trường, ghé vào quán xôi quen thuộc kêu hai xôi gà ra và ăn, đang ăn thì lũ chiến hữu đến, vừa mới vào thằng Hoàng đã đề cập đến chuyện hôm qua : _Này kể tao nghe xem, định dấu đến khi nào. Rồi em cũng kể đầu đuôi câu chuyện của Tiên và thằng Quân cho nó : _Rồi trường chuyên phải không, đm học xong trưa nay tao qua. _Thôi, tao đã bỏ qua rồi thì mày cũng đừng bận tâm làm gì. _Nhưng mà...thôi được rồi nhưng nó mà còn lần nữa thì tao méo bỏ qua đâu. Vào lớp học thì nghe thông báo học hết tuần này các em sẽ được nghỉ tết, khỏi nói cả lớp láo nháo như ông vỡ tổ bàn kế hoạch đi chơi các thứ, em thì không hứng thú cho lắm nhưng nếu rủ thì vẫn phải đi thôi dù sao tết này cũng chỉ có em và Tiên nhưng như thế cũng đủ rồi. Đến lúc ra về thì nhỏ Hằng có qua hỏi thăm em : _Anh còn đau ở đầu không ? _Ừm anh đỡ hơn rồi, cảm ơn nhóc haha. _Nhóc nào người ta bằng tuổi đấy nhé, thôi bố em đến rồi, em về nha, chào Tiên. Hai đứa lại ra về trên con đường quen thuộc đó, đi được một lúc thì có thằng nào đến chặng lại, là thằng Quân : _Tiên, mình có chuyện muốn nói, đi với mình một lúc được không ? Em chưa kịp trả lời thì đã nghe cái "bốp".....là Tiên đã tát nó : _Quân còn dám vác mặt đến tìm tôi sao, chuyện ngày hôm qua tôi biết là Quân làm, không ngờ lâu nay tôi đã nhìn nhầm con người Quân. _Chỉ vì Quân thích Tiên, Quân thích Tiên trước kia mà, đã hai năm rồi, chắc chắn là vì tên khốn này. _Im đi đồ hèn. Lúc đó hình như thằng đó không giữ được bình tĩnh nhảy chầm vào em, cái đm đã im nãy giờ còn thích gây hả mày, hôm qua nó có hội, hôm nay đi một mình thì móm nghe con. Em hất tay nó ra, ột quyển vào bụng, nó ôm bụng, em gạt chân nó sau đó cho thêm một quyển vào lưng nữa, nó nằm lăn lóc, em cũng kệ mẹ nó cầm tay Tiên đi về thôi : _Anh có học võ sao ? _Ừm có học một chút. Rồi hai đứa cùng về nhà còn cái tên Quân đấy chắc nằm ăn bám ở đấy luôn rồi, người cũng to cao đấy cơ mà yếu như sên.