Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
Chương 21 : Bạn Gái Bất Đắc Dĩ
Hôm sau đi học vẫn bình thường, em qua đón nhỏ Hằng, ẹc, sao nhìn mặt nhỏ xuống sắc vậy trời :
_Này, đói bụng hả, sao mặt xanh xao vậy ?
_......
Nhỏ không nói gì, bỗng nhiên vòng tay qua ôm em, em nghĩ chắc nhỏ mệt nên thôi đi luôn, ai dè đâu càng đi nhỏ ôm càng chặt :
_Nè, làm gì ôm tao cứng ngắt vậy, nới tí coi.
_......._Nhỏ vẫn im lặng
Đau quá, em mới cầm tay nhỏ nới ra :
_Làm gì ôm tao chặt cứng vậy, ốm hả ?
Bổng nhiên nhỏ khóc :
_Tối...hic..hic... tối hôm qua mày đi với ai...hic ?
_Hả, thì tao đi với lớp mà ?
_Có thật không...hic...hic.
_Mày nín đi, người ta nhìn tưởng tao làm gì mày kìa.
_Sao hôm qua tao thấy mày đi với nhỏ nào trong nhà thờ Con Gà mà.
_Hả, à thì chả quả lúc đi chơi nhỏ bị cướp nên tao giúp nhỏ thôi, tình cờ gặp trong nhà thờ, mày thấy hả ?
_Mày thích nhỏ đó hả ?
_Hả, ừm thì cũng hơi thích thích, nói chung là cảm nắng thôi.
_Thế còn tao thì sao...hic..hic.
_......_Lúc này em cứng họng luôn.
_Sao mày không trả lời...hic.
_Tao....tao.....
Nhỏ tót xuống xe và chạy, nhỏ vừa chạy vừa khóc, lúc đó em đứng như tượng vậy, bất động, mình làm tổn thương nhỏ đến vậy sao, lúc đó em cảm thấy con người mình thật tệ, một tên vô dụng. Thôi, đành đi học trễ vậy :
_Alô, Nghĩa hả, điểm danh giúp tao, hôm nay đi trễ.
_Ờ, tối chắc nhắn tin với em hôm qua chứ gì, bao bố rồng đỏ là được rồi.
_Đm, biết rồi.
Chậc giờ biết kiếm nhỏ ở đâu bây giờ, mới có vài phút mà nhỏ chạy biến đâu rồi. Mới đi một đoạn cũng chưa xa lắm, chắc nhỏ vào công viên 29/3 rồi. Biết ngay mà, ngồi chổ ghê đá trước một cái hổ nhỏ, em tiến lại gần và ngồi xuống, nhỏ giật mình rồi cũng im lặng. Những lúc như thế này im lặng lại là cách tốt nhất đấy các thím à, nhưng cũng không được lâu, nhỏ lên tiếng trước :
_Sao mày không đi học ?
_Vì không có mày.
_Tao không là gì đối với mày, quan tâm tao làm gì, hay mày muốn cái thân thể của tao.
Con nhỏ này điên hả, ai dậy nó nói những lời này vậy, nghe xong em đứng dậy tát vào má nhỏ, nhẹ thôi đủ để làm nhỏ tỉnh táo trở lại :
_Mày nghĩ tao là hạng người như thế sao, nếu tao như thế thì những lần ngủ chung tao đã không để mày ôm tao, không để mày phải giựa vào vai tao. Nếu tao không quan tâm mày thì tao đã không chở mày, không cứu mày khỏi lũ lưu manh, không chơi game chung với mày rồi, bây giờ mày tỉnh táo lại một chút đi.
Bồng nhỏ bật khóc, mỗi lúc một to, em cũng im lặng. Khóc xong nhỏ ôm chầm lấy em :
_Anh trả lời em câu hỏi lúc nãy đi.
Đếu mẹ, anh em cái lồng gì vậy, nó sinh trước em 2 tháng lận chứ ít à :
_Câu hỏi nào ?
_Em có quan trọng với anh không ?
Bây giờ em rối lắm các thím à, nếu trả lời có vậy còn Tiên thì sao, nhỏ cũng có vẻ quý mến em, có thiện cảm ngây lần gặp đầu tiên, kể cả em cũng cảm nắng nhỏ mất rồi nhưng nếu trả lời là không thì Hằng sẽ ra sao, có thể nói nhỏ yêu em mất rồi, em cũng chưa chắc vì hai đứa còn quá nhỏ, có thể chỉ là một cơn cảm nắng không kiểm soát được nhưng em với nhỏ cũng đã chơi rất thân từ lúc bé cho đến tận lúc này, tình cảm nhỏ dành cho em càng ngày càng lớn cũng phải. Đấu tranh nội tâm dữ dội, có thể Tiên đối với em chỉ là cơn cảm nắng đến rồi đi thì sao, chắc thời gian sẽ giúp em quên Tiên và lúc đó em cũng đã có nhỏ Hằng rồi. Thế là em đưa ra một quyết định có có lẻ nói là đúng đắn ở thời điểm hiện tại nhưng sai lầm trong tương lai :
_Mày...á quên...Em có, em rất quan trọng với anh.
Nói xong nhỏ rúc vào lồng em mà khóc ngon lành luôn :
_Cảm...hic...hic...cảm ơn anh.
_Thôi nín đi, sáng sớm mà khóc nhiều quá mất nước là xấu lắm đấy.
_Thế xấu rồi em có còn quan trọng với anh không ?_Nói xong nhỏ nhéo phát đau điếng người luôn.
_Á, đau đau, còn, còn chớ.
_Hihi, mà giờ sao vào trường đây, trễ học mất rồi.
_Để anh nhờ lũ lớp, chúng nó có lối đi bí mật, thôi giờ đi ăn sáng đi, đói quá.
_Còn 30p nữa mới hết tiết, mình đến quán xôi bênh cạnh trường đi.
Em với nhỏ đến quán xôi cạnh trường để ăn, quán này mấy ngày thi em ăn nhiều lắm nên cũng quen ông Mười, chủ quán xôi :
_Á, cu Thăng đó hả, đi học trể hả mày, dạo này ít ra quán ông nhỉ.
_Dạ, tại con bận học quá ông à.
_Bận học hay bận đi với bạn gái, mặt ngu mà tán được nhỏ xinh phết, thời ông mày phải đứng trước nhà cả mấy ngày mới được nói chuyện đây này.
_Ông cứ chọc còn mãi, bạn ấy ngại, thôi ông cho con hai xôi gà đi ạ.
_Rồi rồi.
Nói xong em cầm tay nhỏ vào trong luôn, nhỏ hơi giật mình nhưng cũng để im, còn nắm chặt hơn nữa kia, má nhỏ ửng hồng, đệt xinh vãi đạn. Xôi bưng ra, hai đứa ngồi ăn, nhỏ ngồi đối diện em, đang ăn ngon lành bổng nhỏ cầm ghế qua ngồi cạnh em luôn :
_Anh, há miệng ra em đút cho nè.
_Thôi kì lắm, người ta nhìn kìa.
_Kệ người ta, mình làm gì kệ mình, hay là hết thương tui rồi_Làm mặt mếu, lũ con gái chỉ có cài trò này với nhéo là hấp diêm con trai thôi.
_À ừm...aaaaa.
_Hihi, phải ngoan thế chứ, đáng yêu phết.
Đáng yêu ton tặc, ngại bỏ mẹ đi được, trong quán cũng có một cặp hình như học lớp 10, thằng chả chắc thấy nhỏ Hằng xinh quá thế là cứ nhìn chằm chằm, bà đó ngồi đối diện dậm châm ổng phát :
_Này ! làm gì nhìn con người ta ghê thế
_Á đau anh, nhìn gì, em thấy con nhỏ đó không, mới có tí còn biết mớm cho bạn trai ăn, còn em thì toàn ăn hết của anh
_Đìu đìu, bữa nay dám trả treo với bà hả.
Thế là cặp đó cãi nhau om xòm, em cũng ái ngại còn nhỏ cười khúc khích :
_Sau này anh mà nhìn cô khác, em cũng làm như chị ấy đó, liệu hồn.
_Ơ, mẹ em, mẹ anh, rồi còn mấy nhỏ lớp nữa chẳng lẻ em bắt anh không được nhìn à.
_Ngốc thế, ở bên cạnh em không được ngắm cô nào hết, không là tội nghiệp hơn anh trong kia đấy.
_Còn em, anh sẽ làm thế này_Em kéo hai má nhỏ dãn ra, đã phết, má gì mà phúng phính hồng hào quá trời, nhìn mà muốn cắn, cơ mà cắn nó bục máu ra thì bỏ mẹ.
_Á đau em, anh đáng ghét.
_Đã tay ghê, hề hề, thôi vào hết tiết một rồi kìa, vào trường thôi.
Trả tiền xôi xong em đứng ở cổng sau điện thằng Nghĩa Bẹt :
_Alô, Bẹt hả ra cổng sau đưa bố vào.
_Nhớ bao rồng đỏ đấy con.
_Đm mày nhốt tao ở ngoài thì rồng đỏ cc à.
_Ra đây_nó cúp luôn
Chả là lúc trước anh thằng Nghĩa học có đục một cái lỗ sau trường to lắm, để cúp tiết ấy mà, nên giờ phó thác lại cái cửa này cho thằng Nghĩa quản lý thế nên chỉ có em, Nghĩa Bẹt, với thằng Phương là biết lỗ này thôi. Nhỏ Hằng thì chắc mới biết nên có vẻ ngạc nhiên :
_Sau này anh mà cúp học bằng cái lỗ này là em mách mẹ anh đấy.
_Làm gì có, anh chăm học lắm nhé, thôi vào lớp đi, tan học nhớ đợi
_Hihi, biết rồi_Nói xong nhỏ hôn lên má em phát, chậc, nó sướng gì đâu, thằng Nghĩa chắc chướng mắt nên lên trước rồi, thôi lên lớp với lũ chiến hữu nào.
P/S: Nhiều thím thắc mắc thì em nói luôn, người em để ava trong hình là nhỏ Tiên đấy, không phải nhỏ Hằng đâu. Mai em lại ra chap tiếp nhé, trung bình 1 ngày chắc khoảng 2 chap, còn nếu bận thì 1 chap nhé các thím. From f17 with love
~. Công nhận hồi đó rung động nhanh thật, nhưng được cái trong sáng mấy thím à
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
54 chương
10 chương
11 chương
10 chương