Tước Tích
Chương 69 : Ảnh chi tử thị (1/3)
Editor: SuraChan
***
Warning: Chương sặc mùi ảo tưởng của tác giả, kính mong bà con cô bác trí tưởng tượng quá phong phú lại không được trong sáng cho lắm, đừng để trí tưởng tượng bay xa quá....
[Ảnh chi tử thị]
[Tầng cuối cùng- Hoàng cung Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc, Đế Đô Áo Đinh Duy Á]
Trong không khí ngào ngạt hương hoa, toàn bộ đại sảnh rộng rãi tản ra hương vị mùa xuân đầy lãng mạn. Mặc dù đây là tầng cuối cùng của hoàng cung nằm sâu trong lòng đất, theo lí thuyết ánh mặt trời không thể nào soi chiếu, nhưng không gian sảnh lớn lại ngập tràn ánh sáng, vô số tia nắng thanh khiết chiếu nghiêng nghiêng trên mặt sàn khiến cho không gian nơi đây giống như quang cảnh ngày xuân chính ngọ, ánh sáng ấm áp xoa dịu hai tròng mắt cho người ta cảm giác khoan khoái. Không có ai biết thứ ánh sáng này rốt cuộc đến từ nơi nào, xung quanh không có lấy một cánh cửa sổ, ngăn cản mọi sự xâm nhập từ bên ngoài bảo vệ sự an tĩnh thanh tao của nơi này. Cung điện to lớn như vâỵ nhưng lại chỉ có duy nhất một cửa chính hoa lệ rất nhỏ thông với bên ngoài. Mà ngay sau cánh cửa này, cũng chính là phong ấn được đích thân Hỏa Hoàng dùng hồn lực cường đại bày ra.
Huyền Thiên Linh (=))))) lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, một tay bưng chiếc chén bằng sừng tê, tay còn lại lật giở những trang sách cổ. Đồng tử màu vàng kim tản ra ánh sáng thông tuệ, nụ cười trên gương mặt hắn mang đến cảm giác thần thánh hết sức cao quý như một vị thiên sứ đích thực.
Không! Hắn chính là thần, là thiên thần duy nhất trong tâm trí của hàng vạn con dân Hỏa Nguyên- chủ nhân của Ngải Nhĩ Đế Quốc, Hỏa Hoàng Huyền Thiên Linh.
Đại sảnh xa hoa khổng lồ dưới lòng đất này chính là một tay hắn xây dựng, tất cả vật dụng trang trí tinh xảo được thiết kế trên tiêu chuẩn cao nhất của đế quốc, ngoài ra còn được bao quanh trận pháp phòng ngự mạnh nhất tạo ra bởi hồn lực của vô số hồn thuật sư cấp cao. Nơi đây nghiễm nhiên trở trung tâm hồn thuật của Hỏa Nguyên.
Nhưng là, bất kể Huyền Thiên Linh hay Hỏa Nguyên Đế Vương đời trước đều hết sức căm ghét, thậm chí sợ hãi nơi này
So với cung điện huy hoàng tráng lệ với hàng vạn món trân bảo, tuy đại sảnh cũng được trang trí vô cùng tỉ mỉ, nhưng không có một điểm gì để các đời Đế Vương cảm thấy tự hào. Trừ cây cột bằng hồng ngọc ngay chính giữa sảnh và chiếc ghế, không gian không có gì ngoài tịch mịch trống trải cùng những bộ sách cổ qua năm tháng mà thấm đẫm hơi thở chết chóc cùng máu tanh.
Trong những cuốn sách này là bản ghi chép những bí mật liên quan đến hồn thuật từ thời thượng cổ cho đến khi Huyền Thiên Linh tại vị, Những điều được che giấu giống như vầng hào quang của thiên thần không một ai có thể nhìn thẳng, tựa như những thần thoại xa xưa vô cùng hấp dẫn thú vị nhưng càng tiếp xúc nhiều lại càng ngập ngụa trong máu tanh cùng chém giết. Chúng tản ra khí cốt ngột ngạt như tầng tầng địa ngục, làm người khác phải giật mình nôn mửa đồng thời cũng toát mồ hôi lạnh. Khép cuốn sách lại, tựa như vô số vong linh ở trước mặt gào khóc thê lương, máu thịt đỏ thắm từ thân thể rữa nát của họ chảy ra nhòe nhoẹt, bên tai cũng chỉ quẩn quanh tiếng hô hào rên xiết tuyệt vọng. Linh hồn của kẻ dám mở chúng ra sẽ bị bọn họ giằng xé trong thống khổ không thể nào kháng cự. Muốn tìm người khác thuật lại nỗi sợ kinh hoàng vừa trải qua, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh này chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển cùng tim đập mãnh liệt, sự im lặng như cái chết đang cận kề.Thống khổ dày vò đó cho dù là thiên thần cũng khó mà chịu được một phần vạn, cũng chính là lí do Hỏa Hoàng tiền nhiệm cực kì sợ hãi tầng áp chót, trong mắt hắn, nơi này không phải là cung điện của bọn họ mà là mộ huyệt đổ nát của hàng vạn hồn thuật sư, địa ngục màu trắng đích thực của nhân gian. Chỉ cần lơ là một khoảnh khắc, bọn họ có thể giống như người của Phong Nguyên bị vây bắt mà tự vặn gãy cổ mình. Chết chóc là thứ đầu tiên mà Huyền Thiên Linh cảm nhận được khi bước chân đến đây.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, Huyền Thiên Linh đang hết sức hưởng thụ điểm đặc hữu ấy, khoảng lặng hiếm có của hắn. Mỗi phút một giây hắn đều coi như món quà trân quý từ thiên thần. Là một Đế Vương, thứ duy nhất không có được là sự an tĩnh như bây giờ. Chỉ có tại đây, hắn mới có thể miên cưỡng quên đi cơn ác mông kinh khủng nhất sâu thẳm trong lòng. Nếu không, hắn sẽ không bao giờ nguyện ý mò xuống cái tầng sâu nhất này.
Huyền Thiên Linh bưng chén trong tay, uống một hơi cạn sạch, động tác hết sức quý phái ưu nhã. Chợt, hắn buông quyển sách ra, hướng mắt về cánh cửa bị phong ấn chằng chịt, trong mắt lộ ra ánh sáng như sao sa.
"Cạch.."
Trong nháy mắt, tất cả ấn ký hồn thuật trên cánh cửa đều bị bể tan tành, cánh cửa bằng ngọc thạch nặng nề bị đẩy ra.
Một nam tử cường tráng đi vào bên trong, gương mặt lạnh lùng như núi tuyết vùng cực Bắc ngàn năm được ánh mặt trời soi rọi, mái tóc bạch kim tinh khiết không có một chút tạp chất như thác nước chảy tới đầu gối của hắn, con ngươi màu hổ phách tản ra khí thế của thượng cổ hồn thú đầy sát khí. Khi nhìn thấy Huyền Thiên Linh, ánh mắt của hắn chợt trở nên vô cùng ôn nhu an tường, tựa như vừa nhìn thấy một thiên sứ thanh khiết mới hạ phàm.
Huyền Thiên Linh quan sát người đang tới gần bên mình, khóe miệng nổi lên một nụ cười xinh đẹp như hoa tươi.
"Ngươi đã đến rồi, Tinh Hồn?"
[Bạch Ngân Thần Điện, Phía Đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Vẫn là hành lang hun hút không thấy cửa ra, ngọn lửa màu xanh lá vẫn trôi lơ lửng trong không trung.
Hỏa Hạ Y Lạc lại một lần nữa đến nơi này, tuy nhiên không giống như lần trước, lúc này trong lòng hắn đã có chút vui mừng không cách nào giải thích được.
Hỏa Hạ Y Lạc nhìn hàng ngọn lửa màu xanh đang trôi nổi kia, trong ánh mắt cho thấy một tia rét lạnh, cơ hồ còn có chút mệt mỏi bị che giấu. ÁNh sáng thuần túy chiếu rọi lên mái tóc dài màu ngọn lửa chói mắt, mang đến hơi thở thần bí mê huyễn thay cho khí chất anh tuấn tà mị trước đó, hắn bây giờ trông giống một vương tước hơn rất nhiều. Con ngươi đỏ rực tản ra khí lạnh cùng ánh mắt vô thưởng vô phạt giống như tầng tầng sương mù trắng bạc cuối thu
Nếu cái [Vực Ly Hồn] này không thể nào vượt qua được, cứ tiếp tục đi không có ý nghĩa gì nữa.
Hỏa Hạ Y Lạc chậm chạp đưa cánh tay phải ra dò xét ngọn lửa bên cạnh mình, mặc dù biết rất rõ loại lửa phòng ngự này chỉ là phòng ngự kết giới của Bạch NGân Tế Ti, không thể làm tổn thương đến hắn nhưng lần đó cũng là những đốm lửa này từ trong bóng đêm tấn công, đã để lại trong lòng Hỏa Hạ Y Lạc một bóng ma không thể nào kháng cự, so với [luyện hồn ngục] đầy dung nham nóng bỏng quằn quại là thứ giá rét tuyệt vọng thê thảm.
Cho dù vậy, Hỏa Hạ Y Lạc vẫn như cũ đem ngón trỏ từ từ tiến đến gần chúng. Hắn hít sâu một hơi, khí thế phong trần, hơi thở mang theo chút bụi bặm tràn vào thân thể hắn. Đôi mắt hơi kích động, đồng tử màu lửa lóe ra ánh sáng nhàn nhạt như bụi lau thanh tú lấp loáng trong ánh trăng đêm hè.
Hỏa Hạ Y lạc khẽ cắn môi dưới một chút, tựa hồ đang chuẩn bị đưa ra một quyết định vô cùng chật vật. Hắn dùng bàn tay trắng nõn không tỳ vết, nhẹ nhàng tiến vào làn ranh của ngọn lửa xanh lục, sẵn sàng nghênh đón giá rét không thể nào kháng cự. Loại tuyệt vọng âm trầm khi đó dù là nước nơi đáy biển cực Bắc sâu hàng vạn trượng cũng không lạnh lẽo bằng. Một xúc cảm mát mẻ thư thái truyền tới Hỏa Hạ Y lạc, trông hắn lúc này không khác gì thiếu nữ dè dặt chạm vào mặt nước trong hồ mát lạnh giữa trưa hè nóng bức, gương mặt hiện lên tầng tầng rung động.
Cảm giác mát mẻ này tựa như trận gió mát đêm hè, mang đến cho người ta thư thả cùng êm ái, thậm chí có thể chấn an nội tâm run sợ của con người
Hỏa Hạ Y Lạc nhìn tay phải của mình, sương trắng mịn từ ngọn lửa nhanh chóng lan tràn lên các đầu ngón tay, khiến cho hai bàn tay tinh xảo như bạch ngọc tản ra mê huyễn trong trẻo lạnh lùng. Hỏa Hạ Y Lạc cảm thấy mí mắt chợt trở nên nặng nề,không phải do mệt mỏi, hết sức quỷ dị.
Hỏa Hạ Y Lạc khép hai mắt lại, một lần nữa mở ra, sương lạnh trắng noãn đã bao lấy lông mi chậm chạp ngưng kết lại, không giống như ánh sáng từ ngọn lửa mà là những chùm sáng thanh khiết tinh thuần.
Trong nháy mắt, toàn bộ hành lang trở nên an tĩnh, giống như một thành phố hoa lệ bị chìm xuống đáy biển lạnh lẽo. thời gian vào thời khắc này là thứ đồ chơi trong tay thánh thần, phút chốc bị phong ấn vĩnh hằng...
Truyện khác cùng thể loại
565 chương
120 chương
8 chương
66 chương
1714 chương
73 chương
9 chương
113 chương
34 chương