Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 112 : Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo
Người con gái tên Tiên Vu Đồng kia chắc chắn không biết, có một đoạn thời gian, cô ngầm gọi cô ta là "đầu cá muối"
Sau lại lấy một cái tên khó đọc như vậy ư?
Bởi vì "đầu cá muối" đọc lên nghe tựa như Tiên Vu Đồng
Tiên Vu Đồng và Tống Du Liệt bằng tuổi
Tống Du Liệt 15 tuổi quen Tiên Vu Đồng, khi Qua Việt Tú 19 tuổi mới biết Tiên Vu Đồng
-------------- Hồi ức chết: chim hoàng yến ăn thịt mèo -------------
Lúc rời khỏi căn nhà nghỉ dưỡng có bức tường vây vuông vức, Qua Việt Tú 19 tuổi, hôm đó là một buổi đầu hạ, có rất nhiều người đến đón cô.
Qua Hồng Huyên đến, Hạ Yên đến, Tống Du Liệt cũng đến, những người còn lại Qua Việt Tú lười nhìn, đều là những người muốn nịnh Qua Hồng Huyên thôi.
Cuối cùng, cô cũng nhận được giấy giám định từ những nhà tâm lý học có tiếng.
Cái gọi là giấy giám định, lấy ví dụ một người bệnh tâm thần nặng, một khi lấy được giấy giám định này, nếu bạn bị nhà trường khuyên tạm dừng việc học giữa chừng, có thể nhờ vào tờ giấy này để trở lại trường; nếu bạn là một nhân viên xã hội, có thể cùng một người bình thường cạnh tranh một công việc; nếu bạn hứng thú với chính trị, tham gia tranh cử cũng còn được nữa là.
Tất nhiên, Qua Việt Tú cũng không cần lo lắng những việc này
Thêm một chuyện vui với Qua Việt Tú mà nói, lợi ích lớn nhất là không cần một đống người đi theo cô, từ mỗi tuần đến trung tâm chữa bệnh tâm lý báo cáo biến thành một tháng đi một lần cũng được.
Cái ngày nhận được giấy giám định, Hạ Yên vẫn làm bộ làm tịch như trước "A Việt, con giỏi lắm, dì nhỏ quay về sẽ sắp xếp lại phòng cho con, A Việt bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ rồi, phòng cũng phải sắp xếp kiểu thiếu nữ"
Ngày nhận được giấy giám định, Qua Việt Tú liền rời khỏi căn nhà nghỉ dưỡng kia.
Nhìn mặt dì nhỏ vẫn khiến người khác buồn nôn như cũ, Qua Việt Tú cố ý yêu cầu dì nhỏ, A Liệt ngồi chung một xe, vốn dĩ, cô được sắp xếp ngồi cùng xe với Qua Hồng Huyên.
Dì nhỏ ngồi ở ghế điều khiển, cô và Tống Du Liệt ngồi ở ghế sau
Ngồi ở ghế sau, biểu hiện của cô giống như con chim nhỏ vừa mới được thả ra khỏi lồng, bộ dáng hân hoan nhảy nhót, đôi mắt mở to ghé sát vào cửa kính, một lúc sau lại hỏi dì nhỏ gần đây giới nhà giàu và ngôi sao ở Los Angeles đã xảy ra chuyện gì.
Dì nhỏ nói những chuyện nghe vô cùng chán, thế là chuyển sang nói chuyện với Tống Du Liệt, tuổi xấp xỉ thì dễ nói chuyện hơn.
Đương nhiên đây chỉ là ý nguyện đơn phương của cô, cô và Tống Du Liệt vẫn giữ kiểu cô là phía chủ động, còn cậu là phía bị động, cô hỏi, cậu đáp.
Nhìn có vẻ nói rất vui, cơ thể cô dịch gần hơn về phía cậu, lúc cô hỏi Tống Du Liệt mùa này Kobe thi đấu thế nào, xe đi vào chỗ ngoặt của đoạn đường chữ Z, sau đó---------
Giống như đột nhiên không kịp phòng bị, toàn bộ cơ thể bay qua hướng Tống Du Liệt
Vì để cô không bị ngã, như lẽ dĩ nhiên, Tống Du Liệt vươn tay ra.
Được như ý nguyện, cô ngã vào lồng ngực cậu, cô ra sức biểu diễn cũng chỉ vì như thế này thôi.
Cô không gặp cậu cũng gần cả tháng rồi.
Kiểm tra cuối kỳ, trại hè thanh thiếu niên Hoa Tây khiến thời gian của Tống Du Liệt chật kín, đúng rồi, một tháng trôi qua, Tống Du Liệt đã vượt qua các bài kiểm tra nhảy lớp, bây giờ cậu đã là học sinh cấp ba rồi
Vì những nguyên nhân này mà liên tục mấy tuần, Tống Du Liệt không đến thăm cô, dì nhỏ thì cứ liên tục bảo đảm với cô "A Liệt có thời gian là sẽ đến thăm con ngay"
Mấy tháng không gặp, trong một đoàn người đến thăm cô, nhìn một cái, cô liền thấy cậu ngay.
Dưới cây tuyết tùng đỏ (Red Cedar), quần kaki Oxford trắng, đẹp tựa như ngọc, thật sự rất đẹp, xem lần thứ hai càng thấy đẹp.
Xem ở khoảng cách gần như thế này, càng đẹp hơn nữa.
Thiếu niên 15 tuổi giống như giấc mộng hão huyền của biết bao cô gái, vẻ đẹp trong đầu bạn tưởng tượng như thế nào, cậu đều có thể thỏa mãn từng cái, lông mày kia, đôi mắt kia, như ánh sáng sáng ngời rơi xuống trong thế giới thơ ca, xinh đẹp ngát hương.
Tống Du Liệt, quả mâm xôi ngọt ngào của cô
Khoảnh khắc ngã vào lòng cậu, cánh tay bắt được cô tràn đầy sức mạnh, sức mạnh đó khiến trong lòng Qua Việt Tú vui sướиɠ, quả mâm xôi cô len lén nuôi dưỡng ở vườn hoa phía sau nhà đang nghênh đón thời khắc dần dần trưởng thành
Thật vui làm sao.
Xem ra, cô thật sự rất nhớ khuôn mặt này
Cậu vẫn đang nhìn cô.
Cong khóe môi, làm khẩu hình "Tôi nhớ cậu"
Dì nhỏ ở một bên giả mù sa mưa hỏi A Việt, có sao không?
Sờ sờ cái ót, ngồi lại vị trí của mình, miệng nói "Vẫn ổn, A Liệt đỡ được con". Lại dùng giọng điệu như vừa phát hiện ra điều gì "Dì nhỏ, A Liệt bây giờ thật sự rất mạnh, con đã cho rằng lúc nãy đỡ con là một vị đại tá nặng 300kg cơ"
Lời này khiến dì nhỏ trong lòng vui chết mất
Dì nhỏ bắt đầu kể cho cô về biểu hiện của A Liệt ở trại hè thanh thiếu niên Hoa Tây, số lượng huân chương cậu đạt được, cậu đã đỗ những bài kiểm tra nào, cậu còn trở thành bạn với cháu của tổng thống tiền nhiệm
Vừa nhắc đến A Liệt, dì nhỏ rất dễ dàng đắc ý, trong lúc đắm chìm trong biểu hiện xuất sắc của A Liệt của bà ta, không hề phát hiện ở ghế sau, hơn nửa mép váy của A Việt ở trêи đùi của A Liệt, cho dù có thấy, có lẽ cũng cho rằng là vô tình
Thật sự là vô tình ư?
Tất nhiên là không
Nếu Hạ Yên chịu quan sát cẩn thận, có thể thấy làn váy đang cử động nhẹ nhàng, một chút, một chút.
Tại sao lại vậy?
Là bởi vì, bên dưới làn váy, cô đang nhẹ nhàng nắm tay Tống Du Liệt
Lúc đầu cậu muốn tránh nhưng cô liên tục nhìn cậu, giống như nếu cậu tránh đi, hốc mắt cô sẽ chảy nước mắt
Sau đó, ánh mắt Tống Du Liệt tập trung về phía trước, sau đó, trước mặt Hạ yên, ngón tay của cô thuận lợi vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay cậu.
Đúng vậy, trước mặt Hạ Yên
Trước mắt, Qua Việt Tú vẫn còn rất hứng thú với trò chơi "ở bên cạnh bảo bối tâm can của Hạ Yên sau lưng bà ta"
Tưởng tượng tương lai một ngày nào đó, những khoảnh khắc như thế này sẽ lần lượt đến tai Hạ Yên, trong lòng Qua Việt Tú vẫn còn kϊƈɦ động
Đoàn xe tiến vào vùng ngoại thành, đi qua đường phố Los Angeles
Nhìn số lần gia tăng của đoạn quảng cáo có cây cầu màu xanh lam kinh điển New Jersey của SN Energy trêи đường, có thể thấy việc làm ăn của Qua Hồng Huyên đang càng ngày càng lớn.
Lần đầu cô từ Nam Phi đến Beverly Hills so với bây giờ thì chẳng khác gì nhau, ở bên ngoài ánh đèn xa hoa sáng lấp lánh, đám người làm mặc đồng phục xếp thành hàng, thật ra cũng chẳng cần bao nhiêu nhưng Qua Hồng Huyên cứ thích phô trương như thế
Trong mấy năm cô rời đi, Qua Hồng Huyên thành công từ thành viên câu lạc bộ 50 người giàu có nhất LA nhảy lên câu lạc bộ 10 người giàu có nhất LA, đây cũng là câu lạc bộ người giàu cấp bậc cao nhất LA.
Những người giàu ở LA nổi tiếng xa xỉ, Qua Hồng Huyên cũng vậy, ở trong biệt thự hào hoa của mình làm một cái viện trưng bày siêu xe của mình. Đây là chuyện ông ấy làm năm ngoái, nghe nói, gần đây ông ấy còn thân thiết với một người mẫu nóng bỏng, mấy tháng trước cô người mẫu này mới đón sinh nhật 18 tuổi của mình, vậy thì cô bạn gái của Qua Hồng Huyên còn nhỏ tuổi hơn cô nữa.
Bố của cô đúng là một ông chú biến thái
Vui vẻ khi người khác gặp họa, Qua Việt Tú nhìn thoáng qua Hạ Yên
Còn dì nhỏ của cô thì sao? Vẫn là một bộ dáng không tranh với đời, vội vàng sắp xếp bữa tối nay của cô, bởi vì chào đón cô về nhà, tối này sẽ có một bữa tiệc ngọt
Tiệc ngọt? Miệng thì nói A Việt đã trở thành con gái lớn rồi nhưng thực tế vẫn xem cô là trẻ con
Điện thoại của Qua Hồng Huyên lại vang lên, nhận điện thoại xong, xin lỗi cô "Con gái bảo bối của bố, tối nay bố có xã giao, không thể cùng con ăn bữa tối được"
"Đi đi, đi đi" cô lười nhác nói. "Thật ngoan", nhéo má cô "cuối tuần bố sẽ đưa con và A Liệt đi Miami câu tôm hùm"
Cố ý tổ chức tiệc ngọt cho cô nhưng Qua Việt Tú không tham gia, lý do là "Cơ thể không khỏe"
Dì nhỏ cũng chẳng có biện pháp gì với cô, trong mắt Hạ Yên, tất cả những chuyện ngược ngạo mà A Việt làm đều là vì đến giai đoạn phản nghịch của tuổi mới lớn, một ngày nào đó, A Việt sẽ trưởng thành, sẽ giống như lúc nhỏ, nghe lời dì nhỏ.
Nghe lời giống như lúc nhỏ? Không, không bao giờ
Qua Việt Tú lạnh lùng cười với trần nhà
Nhìn quanh căn phòng dì nhỏ cố ý trang trí cho cô.
Xem ra Hạ Yên đúng là tốn không ít tâm tư cho căn phòng này, phong cách được trang trí theo phong cách phục hưng gần đây rất được đám tiểu thư nhà giàu Hollywood yêu thích.
Thật nhàm chán
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô còn cho rằng trở về rất vui, ít nhất có thể mỗi ngày đều được gặp Tống Du Liệt
Nhưng mà Tống Du Liệt cũng bận rộn như Qua Hồng Huyên, mặc dù đang nghỉ hè, nhưng khi vừa về đã phải đi học lễ nghi rồi.
Vì sao Tống Du Liệt phải học nhiều thế Qua Việt Tú biết rõ.
Có một buổi tối như thế này, ông ngoại nói với cô: Đống Đống là người thừa kế, A Liệt là người nối nghiệp, hai đứa giống như là hai ngôi sao trêи bầu trời đêm vậy, là một loại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Khiết Khiết tiến vào hỏi cô sao không tham gia tiệc ngọt, Khiết Khiết lải nhải tiệc ngọt không tệ, đến tham gia party có mấy chục nam nữ xấp xỉ tuổi cô, những đứa trẻ đó đều là con của bạn dì nhỏ.
Khiết Khiết còn mang đến tin tức, Tống Du Liệt đã trở về.
Nhìn đồng hồ, khoảng 9h
Mở cửa ban công, cái ban công lúc trước cô bảo Qua Hồng Huyên làm cho vẫn còn đó, nói cái gì mà muốn giống như ban công của Juliet, để cho Romeo của cô có thể leo lên cầu thang tìm được cô.
Thật ra đều là trò khùng trò điên
Ban công của cô nếu có thêm một cái cầu thang, con đường đến tìm Tống Du Liệt sẽ ngắn lại
Đi xuống cầu thang của ban công có thể trực tiếp đến vườn hoa phía sau, dọc theo con đường mòn của vườn hoa, lại đi qua một cái hành lang là có thể đến được phòng của Tống Du Liệt
Đã rất lâu cô không đi con đường này rồi
Chân bước trêи con đường mòn, trong lòng mang theo tia mới mẻ và kϊƈɦ động, đi từng bước nhỏ, mọi thứ đều như cũ, lại chẳng giống như cũ.
Như cũ là cảnh vật, chẳng giống như cũ là tâm trạng
Lúc trước đi trêи con đường này, cô vẫn chưa được trải nghiệm tư vị của nụ hôn chân chính, không chỉ hôn môi mà còn vuốt ve, cởi cúc áo hoặc tay với vào trong vạt áo là có thể sờ được
Có một cái hồ ven rừng, xuân hạ luân phiên, ở trong rừng thì ánh nắng tắt nhanh hơn so với ở thành phố, chưa đến 5h, cô và cậu đã ngồi vai kề vai dưới cây tuyết tùng, ngắt cánh hoa tươi mà cậu hái
Xung quanh tràn ngập sương mù, sương mù càng ngày càng dày đặc, ngón tay cậu dính sương nên có hơi lạnh
Ngón tay lạnh lẽo xuyên qua vạt áo lông của cô, hướng lên trêи một chút, tìm được khóa áo ngực, khi chạm vào, ngón tay hơi dừng một chút, sờ soạng xung quanh, giống như hạ quyết tâm rất hơn, mở ra, mềm mại trước ngực không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, gương mặt cô nóng rang, cho đến khi bàn tay cậu bao lấy nó thì hai má đã như bị thiêu đốt. Đây là nơi tư nhân, cho dù biết không có ai vào đây được nhưng tay chân của hai người không ngừng run rẩy, giống như bất kỳ lúc nào cũng có người xông vào đây vậy.
Tay gắt gao nắm chặt cổ áo của cậu, mà cậu cũng tăng lực tay, thật ra có hơi đau, nhưng cô cũng không phản cảm với sự đau đớn này, thậm chí còn chờ mong nữa, trong lúc chờ mong cũng không ngừng phối hợp với cậu. Bọn họ từ dựa gần biến thành mặt đối mặt, ánh mắt dán như keo, áo lông của cô rất mỏng, in rõ dấu tay của cậu, bây giờ là nắm chặt, sau đó lại thả ra, ở bên trong áo lông, giống con cá rong chơi trêи mặt biển, khi thì nổi lên khi thì chìm xuống.
Cô tê liệt ngã xuống đất, cậu cũng thuận tiện ngồi xuống, xung quanh có rất nhiều loại hoa cỏ không biết tên, thổ nhưỡng phì nhiêu khiến bọn chúng phát triển rất tốt, loại lùn nhất cũng được nửa mét, nhưng như vậy cũng đủ che bọn họ rồi.
Cho đến khi con sóc xuất hiện mới vội vàng tách ra.
Phục hồi tinh thần, chân cô gắt gao bao lấy phần hông của cậu, cách một lớp áo lông, khuôn mặt cậu chôn trước ngực cô, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, cậu sửa sang lại tóc, cô sửa lại quần áo, lại không hẹn mà cùng đi nhầm hướng, trêи đường về nhà, khoảng cách giữa hai người ít nhất phải chứa được thêm ba người nữa
Đó là mùa đông, cũng là lần cuối cùng bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau.
Nhiều lần tiếp theo cậu luôn đến thật vội mà đi cũng nhanh, nói chuyện với cậu cũng là cô hỏi cậu đáp, nhưng cô làm thế nào cũng không thể giống như trước, khi đã không vui vẻ liền làm khó cậu
Bất tri bất giác, cô đã đến trước cửa sổ phòng Tống Du Liệt
Đèn phòng Tống Du Liệt vẫn còn sáng, cái bóng của cậu chiếu trêи cửa sổ phòng sách.
Bây giờ chắc Tống Du Liệt đang ôn tập ngoại ngữ.
Không khí đêm nay của LA rất thoải mái, tâm trạng của Qua Việt Tú cũng tạm ổn.
Chọn một hòn đá nhỏ trong vườn hoa. Ném về phía cửa sổ phòng sách.
Như mong muốn của Qua Việt Tú, cửa sổ mở ra
Cậu đứng trước cửa sổ, cô đứng bên ngoài cửa sổ.
Bước chân lại đưa cô đến trước cửa phòng Tống Du Liệt, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa kia mãi không mở ra
Không sao, tối nay tâm trạng cô rất tốt.
Lại gõ
Cuối cùng, cửa mở ra
Tống Du Liệt đứng ở ⅓ khe cửa được mở ra, bình tĩnh lãnh đạm hỏi "Có chuyện gì ư?"
Chỉ vào chiếc váy ngủ ướt nhẹp, nói váy tôi bị sương làm ướt rồi.
Không trả lời
"Giày cũng vậy".
Cậu mở cửa
Đối với việc cô ghé thăm, anh không hề chào đón, thậm chí còn thoáng loáng lộ ra tư thái: chị ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của tôi
Có phải do mấy năm qua đi, cô chủ nhỏ vắng mặt nên đứa trẻ ngày xưa mang giày xăng-đan lộ ra ngón chân sinh ra ảo giác: cậu mới là chủ nhân của nơi này?
Rất có hứng thú nhìn cậu
"Tôi sẽ gọi Khiết Khiến đến mang giày cho chị".Tống Du Liệt nói
Nhìn đi, tư thái này ai nói không phải?
"Muốn gọi điện thoại cũng là tôi gọi". Cô nói với cậu "nhưng, bây giờ tôi không muốn"
"Tùy chị"
Nhảy đến trước mặt Tống Du Liệt, nói Tống Du Liệt tôi mới là cô chủ nhỏ của nơi này
"Tôi không quên". Cậu nhàn nhạt nói
Bây giờ Tống Du Liệt đã cao hơn Qua Việt Tú một cái đầu, từ nhỏ đã học võ karate đã khiến cậu phát triển tốt hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, không gian trước cửa không tính là lớn, cậu đứng đó, thiếu niên 15 tuổi đứng trước mặt cô tạo nên lực uy hϊế͙p͙.
Cô mà sợ Tống Du Liệt, mắc cười ghê
Đừng quên......
"Bây giờ đứng trước mặt cậu không chỉ là cô chủ nhỏ của tòa nhà này, mà còn là chị họ của cậu đấy". Hất cằm
Lời này vừa thốt ra, cũng không biết tại sao, Qua Việt Tú giống như trở lại căn nhà trong rừng lúc đầu đông, như có không khí lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay.
Tránh ánh mắt của Tống Du Liệt
Hòn đá nhỏ bị cô ném vào cửa sổ phòng cậu không còn nữa, Qua Việt Tú phải thừa nhận, không khí trong phòng bây giờ có hơi đông cứng
Tiếng chuông điện thoại kịp thời vang lên, đánh vỡ không khí giằng co.
Trong tay Tống Du Liệt cầm điện thoại
Mặc kệ điện thoại đang kêu
Màn hình chỉ hiển thị một nửa tên, nửa còn lại bị tay Tống Du Liệt che
Tống Du Liệt không nhận điện thoại.
"Di động đổ chuông kìa". Cô nhắc nhở.
Cậu vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn không thèm nhìn điện thoại, bây giờ mà ai còn gọi cho cậu.
Khả nghi ghê
Qua Việt Tú nhìn tên người gọi hiển thị trêи màn hình, một nửa hiện ra chữ A, 80% là tên con gái.
Giật lấy điện thoại của Tống Du Liệt
Trêи điện thoại hiển thị tên người gọi đến
Quả nhiên là tên con gái
Annabelle
Bây giờ đã là 9h30 rồi, người gọi vào điện thoại của Tống Du Liệt tên là Annabelle.
Cái tên Annabelle này khiến người khác dễ dàng liên tưởng đến những cô nàng ngọt ngào tóc vàng mắt xanh.
Điện thoại liên tục đổ chuông trong tay Qua Việt Tú, tiếng chuông thật đơn điệu.
Người tên Annabelle thật là kiên nhẫn, sự kiên nhẫn đó có quan hệ với khuôn mặt đẹp trai của Tống Du Liệt hay không?
Cầm điện thoại giơ lên đỉnh đầu, cô có muốn thay em họ nhận điện thoại không?
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
90 chương
100 chương
41 chương
84 chương
15 chương
23 chương