Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 106 : Vậy thì hãy yêu điên cuồng đi 6

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt vẫn còn ở bên nhau. Đó là điều dĩ nhiên rồi, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt nhất định phải ở bên nhau. Vì có thể ở bên anh lâu hơn, cô rời khỏi căn nhà ở bình nguyên tới căn hộ chung cư của anh trong nội thành, ở đây cách nơi làm việc của anh gần hơn, cả đi cả về mất chưa tới 40 phút đồng hồ, điều quan trọng nhất là ở đây không có Marian hơi tí là lại xuất hiện. Trong màn đêm thâm trầm, cô muốn lớn tiếng gọi bao nhiêu thì gọi, còn anh muốn cô ở bất cứ chỗ nào thì muốn, vì muốn ở bên anh thật lâu, cô gọi cho ông ngoại một cuộc điện thoại, báo với ông là cô sắp đến một đất nước có tín hiệu điện thoại không tốt lắm, cũng làm tương tự như vậy với Cố Lan Sinh. Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại, cô tắt nguồn di động. Tắt nguồn xong tự trách bản thân mười phút, ủ rũ cúi đầu ba phút, lúc sắp phỉ nhổ mình đến nơi thì tiếng chuông cửa vang lên, ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa. Lần này, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đã tuân thủ đúng giao ước của họ, nhấn chuông cửa ba tiếng dài ba tiếng ngắn là Tống Du Liệt về nhà. Trong một ngày, mở cửa cho anh là một trong những chuyện cô vui vẻ tình nguyện làm cho anh. Mở cửa, như bạch tuộc mà bám lấy anh, không chờ nổi nữa mà dâng đôi môi của mình lên, vừa hôn anh vừa nói tất cả là tại anh, tại anh hết đấy. Anh cũng không hỏi lý do vì sao, liên tục thừa nhận: Qua Việt Tú nói đúng, tất cả là tại anh. "Anh có biết em trách anh vì chuyện gì không?" Ngạc nhiên hỏi. "Không biết nữa, Qua Việt Tú trách Tống Du Liệt vì chuyện gì anh không biết; đang ở thành phố nào anh không biết; nhà số bao nhiêu anh không biết; bây giờ là ngày tháng năm nào anh cũng không biết, hôm nay là ngày thứ mấy anh cũng chẳng biết, anh không biết gì cả." "Vậy anh biết gì nào?" "Biết em là Qua Việt Tú, anh là Tống Du Liệt." Đặt cô nằm ngang ở sofa, cơ thể phủ lên người cô, dùng giọng điệu du dương dễ nghe nói với cô rằng: "Anh còn biết rằng bây giờ Tống Du Liệt đã bị Qua Việt Tú mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi." Tay và chân như dây leo cuốn lấy anh. Cười toe: "Vậy thì trùng hợp quá, Qua Việt Tú cũng bị Tống Du Liệt mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi." Cái người nói gì cũng không biết đêm đó mang về cho cô một chiếc điện thoại mới, anh là người liên lạc duy nhất trong danh bạ. Ngày qua ngày, ngày nọ tiếp nối ngày kia, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt vẫn còn ở bên nhau, họ cùng nhau sống trong một căn họ thương nhân ở Johannesburg. Ở nơi đây có cửa sổ thủy tinh sáng bóng, ngồi trêи tầng thứ ba mươi mốt có thể ngắm được cầu vồng mà không có góc chết. Tầng ba mươi mốt là tầng cao nhất của khu này, mà cả tầng này cũng chỉ có bọn họ ở, có sân thượng rất rộng, có phòng tập thể hình, còn có một căn nhà kính trồng hoa, trong nhà kính trồng mấy trăm loại thực vật, còn có một cái hồ cá còn cao hơn cô, trong hồ lớn ấy có những con cá nhiệt đới bơi lội tung tăng. Hôm dọn vào, theo yêu cầu của cô anh không thuê người giúp việc, cô ỉ ôi than vãn rằng nhà kính trồng hoa này đã đủ khiến cô bận rộn rồi, bận rộn chăm hoa trong nhà kính rồi còn phải tất bật nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho anh. Người thừa kế của SN Energy cam tâm tình nguyện làm những điều này, anh chàng Tống Du Liệt kia thật sự rất may mắn. Họ cùng nhau đi mua đồ dùng hằng ngày vào một ngày nắng đẹp. Giường đôi, cốc đôi, dép đôi, v.v... Phàm là những đồ dùng có liên quan đến quan hệ nam nữ là cô cho hết vào xe chở hàng. Anh đẩy xe chở hàng, còn quở trách Qua Việt Tú em thật là thô lỗ. "Chỗ nào thô lỗ chứ?" Vừa phản bác vừa ôm cá heo bông cho vào xe, có cá heo bông cái rồi làm sao có thể thiếu cá heo bông đực chứ. "Đừng có nói nam nè nữ nè mãi thế chứ." "Vậy đổi thành đực cái nhé." "Qua Việt Tú!" "Còn quản em nữa hôm nay anh ngủ ở phòng khách." Cô nói với anh. Phải biết rằng trong xe còn để mấy bộ đồ tình thú mà bọn họ mua không lâu trước đây, đồ y tá, đồ hầu gái, muốn cái gì là có cái đó, bởi vì anh nhớ mãi không quên chuyện muốn xé sườn xám của cô mà họ đã đến tiệm sườn xám một chuyến. Khi thợ sườn xám hỏi họ có yêu cầu gì đối với bộ sườn xám không, cả hai không hẹn mà cùng nói "Dễ xé là được rồi.", "Đoan trang thanh lịch.", thợ may lập tức xua học trò đang ở bên cạnh của mình rời đi. Cầm chiếc sườn xám vừa đoan trang thanh lịch vừa dễ xé rời đi, cô cười không dứt, thì ra đứa trẻ đến từ đảo Greenland lại có sở thích như vậy, đoan trang lại thanh lịch, đồ hư hỏng. Lên xe, cô hỏi anh tối nay có cần mặc luôn sườn xám không, anh không lên tiếng. Rời khỏi cửa hàng, họ đi ăn cơm, bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ chiếu phim nên họ ra công viên tản bộ, đi đứng thế nào mà lại hôn nhau luôn, hôn nhau còn chưa đủ nên nấp ở trong một góc khuất vuốt ve cơ thể của nhau, anh nói rằng trong đầu anh toàn là dáng vẻ cô mặc sườn xám. "Vậy còn chờ gì nữa?" Cô nhiệt tình đáp lại anh, hai người lái xe đến một khách sạn, cô mặc sườn xám đoan trang thanh lịch kiểu Trung Quốc, trong một chốc lát, chiếc sườn xám như một tờ giấy vắt vẻo trêи người cô, cơ thể cô treo trêи người anh, anh điên cuồng ra vào, lúc rời khỏi khách sạn đã là nửa đêm, bộ phim đã sớm kết thúc, cô nói tất cả là tại anh, đều tại anh, anh kẹp cô trong khuỷu tay nói phải phải, tất cả là tại anh. Một ngày rồi lại một ngày, ngày này qua ngày khác, họ vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nấu cơm, ngủ cùng nhau, hỏi Qua Việt Tú rằng bây giờ vẫn còn yêu Tống Du Liệt điên cuồng ư? Có lẽ là vậy. Một buổi chiều âm u, cô để tách hồng trà nóng hổi ở một bên, để một đĩa bánh quy Soda Cracker ở một bên, laptop được đặt đối diện cửa sổ sát đất, cô nằm trêи thảm yoga, vừa tập yoga vừa sửa lại bài báo cáo phỏng vấn. Tuần trước, Jennifer gửi cho cô một bưu kiện cô đã nhận được nhưng dạo này cô lười quá, hiệu suất làm việc cực thấp. Điều này cũng phải trách Tống Du Liệt, nhu cầu của tên nhóc trẻ tuổi này vô cùng dồi dào, nếu cô nói những lời này trước mặt anh, anh nhất định sẽ nói rằng "Là em quyến rũ anh trước.", "Đừng có nói bậy bạ nha." Khi nói ra những lời này, Tống Du Liệt nhất định sẽ bắt cô lại, đánh vào ʍôиɠ, chàng trai hai mươi tuổi đầu da mặt rất mỏng, anh sẽ kể lể từng việc từng việc một "Là ai khiến anh sáng thứ hai đến đại hội cổ đông trễ gần một giờ?" Khai báo thành thật: "Em chỉ muốn đùa một chút, không ngờ sức kiềm chế của anh cũng..." "Im miệng!" Cô cũng đâu có oan uổng cho anh, buổi sáng hôm đó, cô chỉ nói với anh rằng kỳ kinh nguyệt đã hết rồi, còn ám chỉ với anh rằng có một chỗ "rất chặt", thế là anh bèn kéo cô vào tủ quần áo, ba buổi tối liên tục chỉ được nhìn mà không được ăn khiến "cậu bé" tinh lực mạnh mẽ được phóng thích hết công suất, cho nên đến trễ gần một giờ hoàn toàn có thể hiểu được Nói xong lần đó, anh hỏi cô ấm nước vì ai mà cháy hỏng. Trưa hôm đó, Tống Du Liệt chỉ định về nhà nhìn Qua Việt Tú một cái, nào ngờ lúc vào cô đang nấu nước, nào có ai quấn một chiếc khăn tắm nấu nước, rõ ràng đã căn chuẩn thời gian rồi, mục đích ở đây chính là quyến rũ Tống Du Liệt. Oan cho cô quá, lần đó thực sự cô không có ý định quyến rũ anh, cô vừa mới tắm xong nên chỉ muốn uống một tách trà nóng mà thôi, căn bản là không biết anh sẽ về nhà, nhưng trưa hôm đó anh mặc áo sơ mi trắng mà cô rất thích, bởi vì quá thích nên cô ra sức phối hợp với anh, lần đó vậy mà trở thành chứng cứ cô cố ý quyến rũ anh, đương nhiên trà nóng chẳng uống được mà ấm nước cũng cháy rụi, tối hôm đó, người giao hàng ngay lập tức xách một tá ấm nước đến nhấn chuông cửa. Vừa nghĩ đến một tá ấm nước kia, Qua Việt Tú nằm ở thảm yoga cười ngốc nghếch, chiều nay, cô không chỉ một lần cười ngây ngô như vậy. Trong vòng mười phút, hai phút cô tập yoga, ba bút sửa bản thảo phỏng vấn, năm phút còn lại cười ngây ngô một mình. Lăn một vòng ở thảm yoga, trong đầu hiện lên những hình ảnh cấm trẻ em khiến cô chôn mặt trong lòng bàn tay, vặn vẹo eo, dường như đang kháng nghị hành động của anh. Trong lúc đó, Tống Du Liệt ngồi trêи ghế làm việc, đống giấy tờ hồ sơ chồng chất trêи bàn làm việc phải cao ít nhất 20 cm. Trong đó chỉ có một tập hồ sơ là đang mở, nếu bây giờ có ai mở cửa phòng làm việc của anh nhất định sẽ cho rằng anh giống như ngày thường, tập trung làm việc. Nhưng sự thật có phải như vậy không? Cười khổ trong lòng. Di động được đặt nằm ngang, một nửa phòng khách hiện lên trêи màn hình. Đó là phòng khách trong căn hộ của anh. Hỏi phòng khách nhà mình có cái gì đẹp mà nhìn? Đúng vậy, phòng khách có cái gì hay ho đâu mà nhìn, ở gần cửa sổ sát đất đặt một tấm thảm yoga, trêи thảm yoga có một người phụ nữ, người phụ nữ ngồi trêи tấm thảm yoga ấy phải nói là đẹp chết người. Vẻ đẹp ấy không giới hạn bởi vẻ bên ngoài, cho dù lột vẻ ngoài xinh đẹp kia Qua Việt Tú đối với Tống Du Liệt chính là người có nhìn hàng trăm lần cũng không chán. Sau nửa tiếng, ánh mắt anh vẫn dính chặt trêи màn hình, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện này. Căn hộ của anh có gắn camera kết nối với điện thoại, khi Qua Việt Tú chưa vào căn hộ ở, Tống Du Liệt chưa một lần mở camera ra xem. Lý trí nhắc nhở anh trêи bàn làm việc có giấy tờ gấp cần xử lý. "Joan đang ở bên ngoài, bây giờ mày không có nhiều thời gian." Câu nhắc nhở này khi anh đè điện thoại lên hồ sơ liền liên tục vang lên. "Chỉ xem một chút thôi", một chút biến thành nửa tiếng rồi . Lúc rảnh rỗi, cô luôn ở cách anh rất gần, lúc yên tĩnh lúc không yên tĩnh, có lúc cô ấy sẽ giày vò hoặc không giày vò anh, nhưng tóm lại vẫn có thể chạm vào. Bây giờ cô bị vây trong màn hình điện tử nhỏ nhỏ hình vuông, dùng một cách thức khác xuất hiện trước mặt anh Lúc nhìn cô qua màn hình, nội tâm sâu thẳm có chút lo âu. Người phụ nữ như vậy thật sự tồn tại ư? Từng cử chỉ, hành động, bất kể ở nơi công cộng hay riêng tư đều là dáng vẻ ngây thơ lương thiện không hỗn tạp với thế gian, mẹ nó, tất cả là tại em, tại em đấy, nếu đặt cô ấy ở cùng một chỗ với một đám người, cảm xúc lo âu như có như không sẽ xuất hiện. Nhưng tại sao Qua Việt Tú lại không giống những người đó? Đây là đang muốn truyền tải thông điệp gì? Cô ấy chẳng giống bất cứ ai cả khiến Tống Du Liệt loáng thoáng lo âu, chút lo âu kia mang theo những suy nghĩ không yên lòng. Nửa đêm mở cửa phòng của anh; trong bức tường vây màu trắng có một cô gái chỉ bện tóc bánh quai chèo một bên; thậm chí bây giờ cô ấy còn ở trong nhà của anh, cùng mang dép đôi với anh, biết ủi áo sơ mi cho anh, ban đêm mồ hôi nhễ nhại dưới thân anh, người phụ nữ có đôi mắt rưng rưng kia càng giống như một linh hồn tự do lạc vào thế giới phồn hoa này. Trêи tinh cầu màu xanh này có ẩn chứa rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp. Có phải Qua Việt Tú chính là một bí ẩn của hành tinh màu xanh này không? Chẳng hạn như là thật ra Qua Việt Tú là một tinh linh(*) chẳng may vô tình rơi xuống tinh cầu xanh lam này, đúng lúc tinh linh này mất trí nhớ, biến thành dáng vẻ của một người phụ nữ tóc đen dài môi đỏ mọng. (*): 精灵: tinh linh, linh hồn thuộc thế giới tinh thần Bởi vì đến từ bộ tộc tinh linh nên bộ dạng của cô ấy lúc nào cũng rất cổ quái, phải chăng đến một ngày nào đó cô ấy phục hồi trí nhớ, niệm một câu thần chú, thần chú sẽ đem đến một chiếc lá. Gió nổi lên, cô ấy sẽ ngồi trêи chiếc lá bay đi mất. Qua Việt Tú ngồi trêи chiếc lá biến mất, ý nghĩ vừa nảy ra khiến anh không nhịn được cười. Có phải Tống Du Liệt bị Qua Việt Tú làm cho điên rồi không? Tiếp tục nhìn người phụ nữ qua màn hình. Cô ở thảm yoga vặn vẹo một lát, cười ngây ngô một lát, một lát sau lại ngồi ngây ngốc, lười biếng giơ tay chân lên tập vài động tác yoga, như vậy tập yoga ở chỗ nào chứ. Ừm, dạo này cô ấy hơi béo, bởi vì béo nên cô liên tục ầm ĩ, chắc là tập yoga chỉ để làm màu một tí, an ủi tâm hồn mình một chút, sau đó cô sẽ tiếp tục làm "dạ dày vương". Gạt mấy động tác yoga sang một bên, lại bò đến trước màn hình máy tính, ngón tay trêи bàn phím gõ lạch cạch, xoay người một cái, người nằm ở trêи thảm yoga kia đang nhìn trần nhà cười ngốc nghếch, đầu gối co lại, chân bắt đầu run rẩy. Thở hắt ra một hơi. Hôm nay cô mặc quần đùi ngắn, quần đùi ngắn phối với t-shirt hoa, tóc nhẹ nhàng xõa ngang vai. Nhắm mắt lại, bàn tay bắt đầu lần mò trong thế giới tối đen, sáng thứ hai cô cũng mặc chiếc quần đùi ngắn này, quần đùi ngắn kiểu chun, chỉ cần kéo chiếc quần đùi ngắn có dây chun ấy thôi là nó sẽ rơi xuống, đè cô vào cửa tủ quần áo, bảo cô nhích lên một chút, sau khi dỗ cô nhích lên chút rồi thì dụ cô mở chân ra, lúc ra vào, lọn tóc của cô sẽ cọ cọ trêи mặt anh. "Cốc, cốc, cốc". Tiếng gõ cửa vang lên. Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc. Tống Du Liệt thở ra một hơi, ngắt kết nối, xếp giấy tờ lại, ngồi thẳng lưng: Vào đi. Một thứ bảy nữa lại đến. Sau buổi trưa, ngoài cửa sổ mây trắng trời xanh, mùa hè Nam Phi đã lặng lẽ đến rồi. Qua Việt Tú đầu tóc bù xù đi đi lại lại trong phòng. Mở TV, trêи màn hình TV chiếu quang cảnh ở công viên Mandela, có một sự kiện trao giải ở công viên Mandela chiều nay, Thị trưởng Johannesburg sẽ trao huân chương cho người ngoại quốc mà dân Nam Phi kính yêu nhất ở công viên Mandela. Một tuần trước, chính quyền thành phố Johannesburg đăng lên trang web chính thức: Năm nay người ngoại quốc được dân chúng Nam Phi kính yêu là người trẻ tuổi nhất lịch sử, mười người Nam Phi thì có chín người đoán ra được người xuất hiện ở công viên Mandela chiều nay là ai. Kính yêu? Chàng trai 22 tuổi nhận huân chương kính yêu thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Cho dù Tống Du Liệt khẳng định rằng anh sắp 23 tuổi rồi. Bây giờ, Tống Du Liệt đang trêи đường tới công viên Mandela, sau khi rời khỏi đó, anh sẽ đi uống trà chiều cùng thị trưởng Johannesburg. Uống xong trà chiều, anh sẽ trở về đón cô tham gia bữa tiệc của bạn bè. Đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú cùng Tống Du Liệt tham gia tiệc gặp gỡ bạn bè. Thành viên trong buổi gặp mặt này đều có đặc điểm: Là những người trẻ tuổi chừng hai mươi, có cả sinh viên, có người chơi nhạc và có cả nghệ sĩ đường phố. Tống Du Liệt sẽ dùng thân phận sinh viên xuất hiện ở đó. Hỏi Tống Du Liệt tại sao lại quen mấy người này, anh nói khi lướt newsfeed trêи mạng tình cờ quen, bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của anh. Hơn nữa bởi vì không thích nói chuyện nên rất nhiều ngôn ngữ mạng và trò chơi mà người trẻ tuổi ở Johannesburg thích anh cũng không biết nhiều, vả lại anh luôn mặc quần áo hoodie mộc mạc và đeo kính mắt giống mọt sách nên trong mắt họ anh có biệt danh là "ngố tàu xinh trai". Tống Du Liệt vừa đi Qua Việt Tú bắt đầu bận rộn. Trong thâm tâm cô rất mong chờ việc lấy thân phận người yêu xuất hiện cùng anh trước đám đông, cầm chiếc hot dog và lắc lư chai bia trêи tay, cùng thì thầm và phiêu đãng cùng điệu nhạc, nếu không ai để ý thì sẽ trộm hôn nhau. Trước kia Qua Việt Tú phỏng vấn không ít thanh niên ở Johannesburg, đó mà một đám thanh niên có năng lực tiếp thu những điều mới mẻ rất mạnh, quẩy biết quẩy chơi ra chơi, cô hy vọng Tống Du Liệt có thể hòa đồng với đám bạn cùng lứa tuổi. Chẳng qua điều khiến Qua Việt Tú buồn rầu chính là: Đối với nhóm người đó, cô có lẽ là một chị gái nhân viên xã hội. Để thoát khỏi hình ảnh bà chị gái nhân viên xã hội, Qua Việt Tú chỉ có thể chú tâm vào ăn mặc hơn một chút. Nhưng cô không có nhiều trang sức bắt mắt, cũng không có nhiều trang phục thời thượng, nghiêm túc quá sẽ bị hiểu lầm là quá ngoan ngoãn. "Ngố tàu xinh trai" mang theo một cô gái ngoan ngoãn xuất hiện, không chừng sẽ khiến mọi người cười nhạo. Vì mỗi ngày có thể lộng lẫy trước mặt Tống Du Liệt nên Qua Việt Tú mua một đống quần áo, nhiều quần áo như vậy nhất định sẽ có một chiếc phù hợp để đi gặp mặt. Màu đỏ quá tùy tiện; màu trắng nặng nề mùi chết chóc; màu đen lại càng là thảm họa vào ban đêm; màu xanh đích thị là của mấy bà chị công tác xã hội hay dùng rồi, màu tím... Từng bộ quần áo bị ném xuống sàn nhà.... Tiếp tục tìm, thấy quần áo trong tủ ngày càng ít đi, trái tim càng thêm nóng nảy. Tính xấu của Qua Việt Tú lại trỗi dậy, rõ ràng những bộ quần áo này muốn tạo phản với cô, nếu không mấy trăm bộ quần áo sao không tìm được bộ nào phù hợp? Qua Việt Tú, tỉnh táo, tỉnh táo lên, không được mắc lừa, bây giờ bộ quần áo trêи tay mày rất thích hợp để đi dự tiệc. Phải không? Phải như vậy không? Cầm trang phục đó đứng trước gương, ướm lên người mình. Cười khanh khách, cô mặc bộ quần áo này không khéo còn khiến người ta hiểu lầm mình là người suốt ngày phụ thuộc vào thuốc. Không sai, cô chính là người suốt ngày phụ thuộc vào thuốc. Đồ lừa đảo! Phù hợp ở chỗ nào chứ?! Châm đạp lên đống quần áo, mở tủ quần áo ra, gạt hết giày dép túi xách xuống đất, tiện tay hất đổ giá treo quần áo, giá treo quần áo đổ lên tủ đồ trang sức, "Rầm" một tiếng, tốt rồi. Buổi chiều này, Tống Du Liệt vừa mở cửa căn hộ thì thấy người phụ nữ ngồi ở cửa sổ sát đất, ánh tà dương phản chiếu trêи gương mặt cô một màu vàng ánh kim. Nhìn ánh sáng vàng kim lấp lánh, cô ấy đang ngồi một mình chảy nước mắt. Cảnh tượng xung quanh giống như ngày tận thế, thứ gì có thể phá hỏng cô đều phá hết. Qua Việt Tú đúng là Chúa phá hoại. Những đồ vật phát ra tiếng đều không được chạm vào, ngộ nhỡ khiến con nhỏ điên bị dọa cho hoảng sợ thì sao? Con nhỏ điên bây giờ rất cần được ôm, cần được khen ngợi, cần được lắng nghe lời âu yếm, cần được hôn lên những ngón chân hồng hồng của cô. Con nhỏ điên bây giờ là một con nhỏ đáng thương. Tránh từng đồ vật có thể gây ra tiếng động, dừng ở trước mặt cô. Nhẹ nhàng ngồi xuống, dịch lại gần cô từng chút từng chút, cho đến khi ngồi sát bên cô, chỉ cần cô ngả đầu là có thể tựa lên bả vai anh. Thời gian cứ thế trôi qua, ánh sáng vàng phản chiếu trêи khuôn mặt cô dần biến mất không thấy đâu, cách đó không xa có một gia đình đã bật đèn. Con nhỏ điên rất thích ánh sáng màu vàng quất. Hỏi Tống Du Liệt, như thế nào là yêu? Nhắc đến tình yêu, nhất định không thể thiếu lời cảm ơn. Cảm ơn vào thời khắc này người xa lạ nào đó đã thắp đèn lên. Người lạ ơi, cảm ơn ngài vì đã thắp sáng đèn vào khoảnh khắc này, đó là ánh đèn màu vàng quất mà Qua Việt Tú thích nhất, Qua Việt Tú nhìn thấy ánh đèn màu vàng quất sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa. Người phụ nữ ấy, trong nội tâm cô vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần và cũng rất quật cường, chỉ có một chút tính xấu thôi. Ánh sáng màu vàng quất được thắp lên nhiều hơn, một cái rồi một cái nữa... Tống Du Liệt cuối cùng cũng đợi được, cái đầu kia đã tựa lên bả vai anh.