Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 70 : Được một tấc lại muốn tiến một thước (2)
Gió nhẹ khẽ thổi, hương hoa thoang thoảng, trong hoa viên một mảng phong cảnh hữu tình.
Tâm tình hôm nay của Mộ Dung Tiểu khá tốt sáng sớm đã dậy ăn một chút điểm tâm, trong tay thì cầm đĩa điểm tâm sư huynh mới đưa, hai chân ngắn ngủn khe khẽ lắc lư, cái miệng nhỏ nhắn một ngụm lại một ngụm khẽ cắn.
Sư huynh nói, sau này sẽ sai người chú ý hành động của huynh muội Mộ Dung gia, không cần nàng quan tâm nữa.
Nàng nghĩ, dù sao cũng đã biết rõ sự tình, giao chuyện còn lại cho sư huynh cũng không sao, nàng yên lặng nhắm mắt ẩn đi tàn nhẫn nơi sâu nhất, mạng của hai người kia, nàng nhất định tự mình lấy đi…
Đường Tuyên Tuyên ở phía trước hai tay vung lên, biểu tình trên mặt vô cùng phong phú, đem tất cả mọi chuyện phát sinh trên phố kể lại, xong khuôn mặt lại làm ra vẻ vô cùng không hài lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu lại bình tĩnh như vậy, đôi môi phấn hồng khẽ mím, oán giận nói, “Tiểu Tiểu, ngươi không thấy buồn cười chút nào sao?”
Nàng ta nghe được mọi người nói, cái công chúa kia chính là người thích sư huynh của Mộ Dung Tiểu Tiểu, bây giờ công chúa kia bị như vậy, chẳng lẽ Tiểu Tiểu không cảm thấy hả giận?
Buồn cười? Chuyện này không phải là sư huynh muốn cho nàng hết giận sao?
Mộ Dung Tiểu Tiểu không để ý chút nào nuốt xuống một ngụm cháo, nội tâm có một chút nhè nhẹ ngọt ngào, hai chân lại càng lắc mạnh hơn.
Ngón tay Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi của tiểu nhân nhi, lau đi chút điểm tâm còn sót lại dính trên môi, trong mắt tràn đầy sủng nịch, bên môi tràn đầy ý cười thản nhiên, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Dạ Nguyệt Ly từ trước tới giờ đều là cường thế khiếp người, hiện nay lại giống như là bảo mẫu hầu hạ tiểu nữ oa, khóe miệng của Mạc Du Ly mãnh liệt co rút.
“Tốt lắm, nói đã mệt rồi, lại đây ăn chút gì đi.” Mạc Du Ly bất đắc dĩ lắc đầu, trong con mắt là ý cười sủng nịch, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta không đói bụng.” Đường Tuyên Tuyên đầu cũng không ngoái lại một chút, xua tay đáp. Hôm nay trùng hợp là nàng ta và Mạc Du Ly cùng ở đây, gặp nhau trên phố náo nhiệt kia.
“Không đói bụng cũng đến ăn một chút, bây giờ cách ngọ thiện đã lâu.”
Đường Tuyên Tuyên không trả lời Mạc Du ly ngay mà ngược lại đi từng bước tới chỗ Mạc Du Ly, nhìn hắn chăm chú một chút, nhíu mi nói, “Mạc Du Ly, ta đã sớm cảm thấy kỳ quái, ngươi nói xem sao gần đây ngươi lại lạ vậy? Sao tự nhiên lại đối với ta tốt như vậy?” Hắn ta không cùng nàng ta cãi lộn, thật đúng là không quen nha.
Bây giờ nàng ấy mới phát hiện ta đối tốt với nàng ấy!
Mạc Du Ly dở khóc dở cười, “Nàng nói lung tung cái gì, ta khi nào thì không tốt với nàng?” Nữ nhân vô tâm này.
“Ngươi tốt với ta khi nào?” Đường Tuyên Tuyên sắc mặt vô cùng nghi ngờ, đôi mắt thu thủy xoay tròn chuyển động, giống như thực sự cố gắng nhớ lại khi nào thì Mạc Du Ly đối tốt với mình.
Mạc Du Ly cười khổ, hắn đã làm cái gì? Sao tiểu hạt tiêu này có ấn tượng với hắn kém đến vậy? ( ai bảo huynh lưu manh a
Hắn vô lực nói, “Đúng, đúng, đúng, bây giờ ta đây sẽ đối tốt với nàng, biết chưa?” Hắn đã bị nàng đánh bại rồi.
“Tốt thì tốt, nhưng ta không quen.” Đường Tuyên Tuyên nghiêng đầu, trong mắt là vô tội.
“Đường Tuyên Tuyên, nàng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Mạc Du Ly phát hỏa!
“Đúng đúng, phải như vậy, phải như vậy! Haha ha!” Nàng ta cảm thấy như vậy mới đúng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuyên Tuyên cười như hoa nở.
Mạc Du Ly sắc mặt đen như đít nồi. ( :)))) cái này là tự tạo nghiệt không thể trách ai. MDL: ngươi muốn chết!!!....VP *xách dép chạy*)
Hắn đúng là không còn gì để nói.
Bên trong phủ viện nào đó ở kinh thành.
Mới đập vào mắt chính là một mảng xanh biếc, cây cối tinh xảo, thanh nhã vô cùng.
Gió nhẹ khẽ thổi, lá trúc bay bay, một nam tử toàn thân áo trắng, một đầu tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cài lên, hắn hơi hơi cúi đầu, thần sắc chăm chú, một con ngươi đen như mực khẽ che khuất ánh sáng nơi đáy mắt, khóe miệng cười nhợt nhạt, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ chấp bút vẽ tranh.
Bỗng nhiên một mảng lá cây bị gió thổi bay tới, sắp rơi xuống trang giấy thì nam tử khẽ phất tay áo một cái, mà tay phải vẫn chấp bút vẽ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Mà bên trái của hắn, một người toàn thân hắc y đang quỳ, có thể nhìn ra được đây chính là ám vệ.
“Chủ tử.” Ám vệ nhìn đống lá trúc mới rơi xuống oán giận, làm quấy nhiễu chủ tử nhà mình, thật không tốt.
“Lần sau chú ý một chút là tốt rồi.”
Hắn chậm rãi thu tay lại, nhìn khung cảnh trong bức tranh, bên môi gợn ra ý cười, nhẹ giọng hỏi, “Thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa.”
“Ừ.”
Hai bàn tay như bạch ngọc của nam tử khẽ gấp trang giấy, tinh tế xem xét, giống như cực kỳ vừa lòng, ý cười bên môi cũng đậm hơn một chút, “Lui xuống đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Lúc này ám vệ đã thấy rõ bức tranh, là một tiểu cô nương, không lớn lắm, hẳn là không đến mười tuổi. Một thân quần áo lụa trắng muốt, mái tóc mượt mà chỉ buộc một sợi lụa mỏng, nàng ngoái đầu lại cười, mang theo một chút nghịch ngợm, mắt to mũi nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như hoa sen mới nở, rất xinh đẹp, mà trong tay nàng lại đang nắm một con chim nhỏ, giống như đang muốn bay đi.
Ám vệ buồn bực rời đi, người chủ tử vẽ là ai?
(Ta cũng buồn bực….người này là ai đây??? Miêu tả giống tiểu thụ quá trời _ _!!!)
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
4 chương
11 chương
6 chương
21 chương
29 chương