Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 67 : Chân tướng năm đó (1)
Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, đôi đồng tử đen như mực khẽ nhíu lại, tay trái ôm tiểu nhân nhi trong, lòng tay phải dùng lực, thân người lưu loát đứng dậy, ngay cả áo ngoài cũng không có một chút tiếng vang.
Mộ Dung Cẩn Thiên mang theo Mộ Dung Vũ Phỉ hướng về phía cửa cung, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung tiểu Tiểu theo sát phía sau.
Đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu sắc bén lạnh lùng, chỉ mong mọi chuyện đêm nay sẽ không làm nàng thất vọng.
Trở lại khách điếm, Mộ Dung Cẩn Thiên cũng không cho Mộ Dung Vũ Phỉ lập tức đi nghỉ, mà kéo nàng qua lo lắng hỏi, “Phỉ nhi, sao lúc nãy không để phụ thân vì ngươi tranh cãi thêm một chút, nói không chừng ….”
“Không thể nào!” Không đợi Mộ Dung Cẩn Thiên nói xong, thanh âm nặng nề của Mộ Dung Vũ Phỉ đánh gãy, tròng mắt cúi xuống tràn đầy tàn nhẫn, cái nữ nhân kia sao có thể đồng ý, bức nàng ta nóng nảy, Mộ Dung Vũ Phỉ có gả đi được hay không cũng là vấn đề.
“Phỉ nhi, con thành thật nói cho phụ thân biết, chuyện hôm nay có phải Bắc Thần Vũ bức con không?” Hắn bây giờ đã ngoài bốn mươi tuổi, chỉ có mình nữ nhi này, nâng trong tay sợ vớ, ngậm trong miệng còn sợ tan, sao có thể để nữ nhi chịu nửa điểm ủy khuất, nay lại còn thất thân làm thiếp! Ngẫm lại liền thấy không cam lòng!
“Cha, Phỉ nhi hiện tại đã là người của biểu ca!” Thanh âm của Mộ Dung Vũ Phỉ đột nhiên bén nhọn, nói ra sự thật, nghĩ đến cô cô mà còn nhớ đến một chút tình thân? Ở trong mắt nàng ta, chỉ có lợi ích mới là trên hết!
Nhìn thấy nét mặt Mộ Dung Cẩn Thiên tràn đầy lo lắng, ngoan ý nơi đáy mắt của Mộ Dung Vũ Phỉ tan ý mấy phần, nàng ta nũng nịu cười nói,”Cha, người không càng lo lắng, bằng sự thông minh của Phỉ nhi, ở trong cũng sẽ không có việc gì.”
Thần sắc nàng ta ngạo nghễ, đó là do nàng ta tự tin, từ nhỏ đã ở bên người mẫu thân mưa dầm thấm đất, đùa giỡn tâm cơ, bất quá đều nằm trong tay nàng ta hết.
“Hoàng cung là chỗ ăn thịt người.” Hắn làm sao có thể để Phỉ nhi trở thành Mộ Dung Dao thứ hai?
Dù sao nàng ta cũng là độ nữ thân sinh, sợ về sau nàng ta sẽ chịu nhiều ủy khuất, nội tâm hắn mặc dù vẫn do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, nên nói bí mặt đã chôn sâu trong lòng.
“Phỉ nhi, chuyện phụ thân nói với con sau đây, trăm ngàn lần không thể để người thứ 3 biết được, chuyện này là để cho con sau này có thể kìm chế cô cô. Phụ thân sợ tương lai nàng ta sẽ độc ác, phụ thân lại không thể lúc nào cũng bên cạnh con, sau này, con cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai ngày sau hắn sẽ phải trở về Dương thành, sự vụ trong tộc bỏ lại đã hơn một tháng nay, hắn thật sự lo lắng.
Mộ Dung Vũ Phỉ giật mình, nàng ta đang lo lắng sua này làm sao chống lại cô cô, thủ đoạn của nàng ta có thể giấu diếm được một, hai lần nhưng không thể giấu được mãi, Sao có thể qua mắt được một người đã sống quá lâu trong chốn thâm cung? Đến lúc bị vạch trần, biểu ca vốn nghe lời cô cô, đến lúc đó không biết sẽ thế nào.
Như vậy, chỉ có thê dựa vào chính mình!
“Phụ thân, là chuyện gì, người cứ nói?”
Trên nóc nhà Mộ Dung Tiểu Tiểu kìm lòng không được túm vạt áo sư huynh, tìm một tư thế thoải mái để nghe chuyện, trong mắt nàng có chút mũi nhọn mang hàm súc không rõ, hàm răng hung hăng cắn môi dưới, giống như với chuyện mộ Dung Cẩn Thiên sắp nói, nàng rất chờ mong lại có cút khẩn trương, mà tiểu thân thể cũng run nhè nhẹ, nhìn Dạ Nguyệt Ly trong mắt đều là phức tạp.
Dạ Nguyệt Ly đem tiểu thân thể cứng nhắc trong lòng ôm tới, bạc môi hơi ẩm ướt khẽ chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, làm cho nàng giật mình nhìn lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy hai hàm răng của nàng, giải cứu bờ môi bị nàng cắn in dấu răng thật sâu.
Lông mày hắn gắt gao nhíu lại, giống như chuyện Mộ Dung Tiểu Tiểu ngược đãi chính mình làm hắn vô cùng bất mãn.
Khẽ trừng phạt cắn nhẹ đầu lưỡi tiểu nhân nhi, trong con ngươi ánh sáng óng long, mà chỗ sâu nhất cũng là đau lòng tự trách!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
47 chương
71 chương
114 chương
22 chương