Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 142 : Làm sao bỏ được
Một lát sau, Dạ Nguyệt Ly cả người lạnh lùng bước ra khỏi sương phòng, vẻ mặt hắn âm hiểm, thanh âm nặng nề: “Là ai?”
Toái Nguyệt nặng nề đáp: “Hồi bẩm chủ tử, theo tin ám vệ báo về chỉ kịp nói thi thể lão phu nhân bị trộm thì lập tức tắt thở, thuộc hạ đã phái người đi tra xét, chủ tử có muốn lập tức xuất phát?
“Ừ, bảo Di Tinh đi cùng.” Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, đáy lòng tức giận, phát ra một luồng khí lạnh đáng sợ bao phủ toàn thân, cái nay so với mùa đông còn lạnh hơn.
Trở lại trong phòng, vừa lúc thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu khoác lên áo khoác lông chồn, ánh mắt trong suốt như lưu ly bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt nàng lóe lên vẻ kiên định, khiến Dạ Nguyệt Ly vừa muốn mở miệng lời nói lại bị nghẹn tại cổ họng.
“Để muội đi cùng.” Không phải thương lượng mà là yêu cầu.
“Ngoan, huynh sẽ nhanh chóng trở lại.” Dạ Nguyệt Ly nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, rồi mềm mỏng dụ dỗ.
“Để muội đi cùng.” Mộ Dung Tiểu Tiểu bướng bỉnh lặp lại lần nữa.
“Không được.” Dạ Nguyệt Ly khẽ nhăn trán, hắn thật sự không biết làm thế nào với tình cảnh nàng mang thai lại mang nàng mạo hiểm cùng hắn, hậu quả hắn thật không thể chấp nhận được.
“Ly, chúng ta là người một nhà.” Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Tiểu không mang tính cưỡng ép nữa, nàng nhẹ nhàng nắm tay Dạ Nguyệt Ly đặt lên bụng mình, mỉm cười nói: “Để chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Nha đầu, muội…?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly chợt lóe, không hiểu nàng đêm qua còn sợ hãi ngủ không yên, sao sáng nay lại bình tĩnh như thế.?
“Ly, có lẽ muội vẫn đang lo lắng không biết đảm nhiệm vai trò mẫu thân như nào, nhưng phải tin tưởng muội sẽ cùng tiến cùng lùi, cả đời làm bạn cùng huynh không bao giờ thay đổi.” giọng nói nhỏ lại, vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu giảo hoạt, “Cho dù huynh ngăn cản, muội cũng sẽ đi theo phía sau.”
Dạ Nguyệt Ly ấm áp bật cười yếu ớt, thôi thôi, nếu ngay cả nàng mà hắn cũng không bảo vệ được thì sao xứng có được nàng, ngay cả bảo bối chưa ra đời cũng sẽ cười hắn?
Toái Nguyệt và Di Tinh đã đợi ngoài cửa viện chờ lệnh, thấy chủ tử nhà mình vẫn ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu, Di Tinh đột nhiên lắc mình đi chuẩn bị xe ngựa. Tiểu Ngư đêm trước đã chuyển vào chủ viên, chuẩn bị theo hầu bên người nàng, cẩn thận bưng thuốc dưỡng thai đến, còn đưa một phần đồ ăn điểm tâm còn nóng đến, không yên lòng nói: “Tiểu thư, hay là người cho muội đi cùng? Muội có thể chăm sóc tiểu thư thật chu đáo.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu bật cười, hiện tại nàng đang mang thai nên tất cả mọi người đều vây quanh nàng, sư phụ cũng vậy, bà ngoại cũng vậy, ngay cả Tiểu Ngư cũng thu lại tính trẻ con, muốn làm bảo mẫu cho nàng? Trong ngực ấm áp, cười nhạt lắc đầu: “Muội ngốc ở trong phủ đi, ta đi rồi sẽ trở lại.”
Bên trong xe ngựa.
“Ly, huynh có nghi ngờ kẻ nào không?” Mộ Dung Tiểu Tiểu ngậm miếng bánh điểm tâm Dạ Nguyệt Ly đút cho, vẫn không thấy có vị gì.
“Còn thể xác định.” Dạ Nguyệt Ly trầm thấp lên tiếng, không giấu nổi hàn ý.
Xem ra bọn họ đã sớm bị theo dõi, đối phương lưu lại một người báo tin cho hắn, xem ra hắn vô cùng có lòng tin đối với thực lực của bản thân, đây rõ ràng là đang khiêu khích hắn? Người có năng lực như vậy tại Nam Dục thật sự cũng không nhiều lắm, tin rằng ở hiện trường có thể lưu lại một chút dấu vết, hắn cũng có thể đoán được một chút manh mối.
“Ly, có phải Nam Cung Quân Hạo làm không?” người kia ban đầu chính là dùng thi thể mẫu thân uy hiếp Dạ Nguyệt Ly, hiện tại cũng không loại trừ khả năng lặp lại kế cũ.
“Không phải hắn, hắn không có khả năng tìm được chỗ này, cũng không có khả năng làm được chuyện này chỉ trong một đêm.” Không phải là hắn coi thường Nam Cung Quân Hạo, nếu thật sự bị Nam Cung Quân Hạo trộm đi, chắc chắn hẵn đã đến biệt viện ra uy rồi, ở trong mắt hắn, đến giờ Nam Cung Quân Hạo vẫn luôn là người tự cho mình là đúng.
“Vậy có thể là người nào?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng nuốt xuống khối bánh điểm tâm, len lén gói lại chỗ điểm tâm đó, thật sự nàng ăn không vào.
“Còn nhớ định nhan châu không? Ta nghi là do cùng một người gây ra.” Dạ Nguyệt Ly săn sóc lau đi vụn bánh trên mép nàng, vừa bực mình vừa buồn cười vì hành động mờ ám vừa rồi của nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cong lên cái miệng nhỏ nhắn, dưới con mắt không thể kháng cự của Dạ Nguyệt Ly lại cầm miếng điểm tâm lên, “Muội chính là không hiểu vì sao người đó ban đầu không mang đi mà phải đợi hai mươi năm sau mới động thủ?”
Nhìn bộ dáng nàng vô cùng khó chịu vẫn cố gắng chịu đựng không nói với hắn, tâm Dạ Nguyệt Ly như bị thắt lại, mới tháng đầu mang thai đã khó chịu như vậy, vậy mấy tháng sau sẽ như thế nào? Trong lòng hắn lại nổi lên lo lắng, cánh tay dài cửa hắn vươn đến bàn, cầm chén trà đưa đến bên miệng nàng, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: “Năm ấy huynh ba tuổi, sau khi chạy ra khỏi cung cũng chỉ một mực nghĩ đến chuyện báo thù, tình huống lúc đó như thế nào huynh cũng không được biết. Đến khi bị Nam Cung Quân Hạo uy hiếp huynh trở về, huynh mới biết hắn không hủy đi thi thể mẫu thân. Sáu năm đó huynh không ngừng tìm kiếm, nhưng dường như Nam Cung Quân Hạo quyết tâm giữ kín điều duy nhất có thể không chế được huynh, huynh phải điều tra rất lâu mới đoạt về được thi thể mẫu thân. Nghĩ lại, để kẻ kia có thể trộm được, đây là sơ suất của huynh, chỉ lo đề phòng Nam Cung Quân Hạo mà không đề phòng người khác, để lộ sơ hở cho hắn hành động.”
Những năm gần đây, hắn xây dựng thế lực của mình, bày mưu tính kế, hết thảy đều nắm rõ trong lòng bàn tay, lại không nghĩ đễn sẽ có ngày bị người khác tính kế, hắn thật có lỗi với mẫu thân.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhạy bén cảm giác được sự thay đổi của Dạ Nguyệt Ly, nhưng hắn thu lại ánh mắt, dường như chỉ là vô ý đánh giá chén trà trong tay, lời nói cũng bình ổn, khó có thể thấy được tâm tư lúc này của hắn, nhưng nàng biết hắn đang nhẫn nhịn!
Hai cánh tay nhỏ bé của nàng ôm lấy eo hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ hắn, giọng nói an ủi truyền vào tai hắn, trong nháy mắt xoa dịu trái tim đang điên cuồng hỗn loạn của hắn, “Ly, không nên tự trách mình như vậy, muội sẽ đau lòng, cả bảo bối cũng sẽ đau lòng.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngắm nhìn Dạ Nguyệt Ly thật sâu, khẽ xoa lông mày hắn, mềm mại xẹt qua hai mắt xinh đẹp như bảo thạch, lướt theo mặt hắn, đến chóp mũi, rồi khẽ cúi đầu, khi hơi thở lạnh như băng của hắn chạm đến môi mỏng nhẹ nhàng hôn xuống.
Bỗng dưng Dạ Nguyệt Ly nhắm mắt lại, dịu dàng, ôm nàng nhẹ nhàng cẩn thận như sợ làm đau bảo bối trong lòng, làm nụ hôn càng sâu hơn, khi hắn mở mắt ra, vẻ lo lắng trong mắt đã biến mất.
Lần thứ hai đến lối vào nơi đóng băng Dạ Tâm Nghiên, bất luận nói thế nào Dạ Nguyệt Ly cũng không đồng ý Mộ Dung Tiểu Tiểu đi xuống cùng hắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nói nhiều, đáp ứng chờ hắn ở bên ngoài.
Trước mặt mọi người, Dạ Nguyệt Ly ấn xuống một nụ hôn trên trán nàng, rồi cũng không quay đầu lại, dẫn theo Di Tinh và toàn bộ thuộc hạ bước xuống bậc thang.
Di Tinh dẫn đầu, nàng là một trong số hộ pháp của Tiêu Dao sơn trang, không chỉ biết y thuật và độc thuật, nàng còn nghiên cứu về cơ quan thuật. Tay nàng vận khí, bàn tay chậm rãi xoa vách tường bên trong lối đi, ngay sau đó, những tầng băng mỏng che trên vách đều bị tan ra, trước mắt hiện ra một lỗ nhỏ kích thước bằng ngón tay cái.
Năm ngón tay nàng đặt vào từng vị trí xác định trên cửa động, vận khí xoay, tiếng ‘ken két’ vang lên, bên trong hiện ra một cái cửa nhỏ hình tròn, Di Tinh xem xét cẩn thận tỉ mỉ xong mới nói: “Chủ tử, xem ra bọn họ không tìm được chỗ này.”
Nhìn lối đi sạch sẽ băng như vậy, lông mày Di Tinh nhíu chặt, trong lòng càng thấy nghi ngờ hơn.
Chỗ cơ quan đóng mở lối đi chỉ có trang chủ và mấy người hộ pháp bọn họ biết, nàng không tin đối phương có thể tìm được, trong lối đi khắp nơi đều là các cửa động giống nhau như đúc, nếu không tìm đúng cửa động, chỉ sai một chút thôi cũng thành vô dụng, mà cho dù đối phương có tìm được, cách mở cửa động đặc biệt kia chỉ có trang chủ và mấy người hộ pháp bọn hắn biết được, người khác vốn dĩ không thể nào biết được, chỉ sợ đối phương ra tay phá hỏng cơ quan, nhưng cũng không thể ngăn cản phát động cơ quan.
Như vậy làm sao đối phương có thể không đổ máu xông vào chỗ này, lại còn đánh cắp thi thể lão phu nhân?
Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly nhìn chăm chú, năm ngón tay hắn nắm lại, khẽ động lấy ra một khối băng trong lòng bàn tay rồi ném xuống lối đi phía trước.
Khối băng xoay tròn trên thềm đá lăn xuống, mỗi lúc âm thanh ‘lạch cạch’ dừng lại, trong lối đi lại càng thấy im ắng hơn.
Dạ Nguyệt Ly cười lạnh: “Quả nhiên.”
Di Tinh luôn khôn khéo lúc này lại có chút hoang mang, nàng quét mắt nhìn lối đi không có chút động tĩnh nào, trong mắt là vẻ không dám tin, “Chủ tử, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Hiện tượng bất thường như vậy nên giải thích như thế nào?
Không trách được vẻ ngạc nhiên lúc này của Di Tinh. Kết quả này cho nàng biết kẻ đêm qua đến trộm xác đã vượt qua hàng vạn mũi tên độc bắn ra từ khắp nơi trong động, trực tiếp xông vào, hơn nữa tất cả mũi tên trong các cơ quan đều bắn hết! Cho dù một mũi tên cũng không sót lại! Vậy mà kẻ kia không bị thương chút nào?
“Đi thôi, xuống xem một chút.” Dạ Nguyệt Ly dẫn đầu đi xuống, hắn còn phải xem qua hiện trường, có lẽ có thể xác định được.
Cửa mật thất mở ra…
Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn ở trong rừng chờ đợi…, liền dẫn Toái Nguyệt đi xem xét xung quanh, hy vọng có thể tìm ra manh mối, nhưng đi một vòng cũng không phát hiện được điều gì, nhất thời nàng cảm thấy có chút thất vọng.
“Tiểu thư, hay là trở về trước, chủ tử ra ngoài không thấy người sẽ lo lắng.” Toái Nguyệt đề nghị.
“Toái Nguyệt, đây hình như là lần đầu tiên ngươi nói chuyện với ta?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười hỏi, dứt lời nàng xoay người đi về, nàng không phải người bốc đồng, Toái Nguyệt là vì lo lắng cho nàng, cũng là lòng trung thành của hắn đối với Ly, không muốn nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Toái Nguyệt không biết” mặt Toái Nguyệt vẫn không có chút thay đổi.
“Toái Nguyệt, ngươi đi theo Ly được bao lâu rồi?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cẩn thận bước đi, mà ngay cả nàng cũng không nhận ra tay của mình theo bản năng che trước bụng.
“Từ lúc chủ tử tám tuổi thuộc hạ đã đi theo người.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu không nghĩ là Toái Nguyệt sẽ trả lời, nàng không biết là nếu lúc này nàng ở cùng Dạ Nguyệt Ly, thì bất kỳ ai, cho dù là Tức Mặc Tuyết Dương hay Di Tinh cũng không dám mở miệng.
“Mười sáu năm rồi, Toái Nguyệt, làm sao ngươi gặp Ly?”
“Chủ tử đến Ác ma đảo, Toái Nguyệt đang bị kẻ thù đuổi giết vừa lúc gặp chủ tử đi ngang qua cứu được một mạng.”
Chuyện rất cũ, ngôn từ đơn giản, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận thấy trong đó mang ý hàm ơn, nàng cũng không tiếp tục hỏi, quá khứ trước khi nàng gặp Ly, nàng không cần nghĩ cũng biết hắn gian khổ như thế nào, may mắn là lúc nàng và hắn gặp nhau cũng không tính là quá muộn.
Lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu không có ý định hỏi tiếp, Toái Nguyệt lại lên tiếng: “Tiểu thư, Toái Nguyệt có chuyện muốn nhờ người.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu dừng lại bước chân, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn cười nhẹ nói: “Nói đi, nếu có thể làm được ta nhất định đáp ứng.”
“Tiểu thư có thể làm được, cũng chỉ có tiểu thư mới có thể làm được.” vẻ mặt Toái Nguyệt chắc chắn, không mặt luôn luôn không thay đổi lúc này hiện lên vẻ kiên định.
Bờ môi Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cong lên, nàng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, không khí sau khi tuyết rơi vẫn có chút lạnh, nàng thở nhẹ ra một luồng hơi trắng, nhìn nó lan tỏa trong không khí rồi biến mất không dấu vết, nàng rũ mắt nhìn xuống bụng, dường như muốn xuyên thấu qua y phục nhìn vào trong, nơi kết tinh tình yêu của nàng và người mình yêu.
Nàng thu lại ánh mắt, khẽ nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, chuyễn ngươi lo lắng sẽ không xảy ra, chuyện sáu năm trước là ngoài ý muốn, huống chi giờ ta đã có hài tử của Ly, làm sao có thể rời đi khỏi huynh ấy?” kiếp này trừ khi nàng chết, nếu không chắc chắn sẽ không rời đi.
Toái Nguyệt khẽ động khóe miệng cứng ngắc, làm sao cũng không thể cười giống như người bình thường, dường như hắn đã quên cách mỉm cười như thế nào, nhưng hắn tin tưởng nữ nhân thông minh lanh lợi này có thể cảm nhận được lòng biết ơn của hắn.
“Toái Nguyệt, ngươi phải học cách cười nhiều hơn, không phải là ta đả kích ngươi, nhưng ngươi cười thật quá khó nhìn, thật đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú của ngươi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu trêu ghẹo nói.
Cũng không để ý ánh mắt né tránh của Toái Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Tiểu phất tay cười nói: “Đi thôi, mau trở về, đến lúc ngửi thấy mùi gì đó, ta lại muốn ói…” Ly sẽ lo lắng.
Trong đầu chợt lóe linh quang, trong nháy mắt như nắm bắt được cái gì đó, có lẽ nàng cũng không phải là không tìm ra manh mối gì?
Đến cửa mật thất, Dạ Nguyệt Ly không chút do dự bước vào, tình cảnh trước mắt khiến cho suy đoán trong lòng hắn càng chắc chắn hơn, khóe môi hắn chậm rãi cong lên.
Trên giường Hàn Ngọc rõ ràng có chỗ trũng, đó chính là chỗ Dạ Tâm Nghiên nằm lúc trước.
Nếu như không phải người có nội lực hùng hậu, sao có thể không làm tổn hại thi thể mà vẫn làm tan được giường Hàn Ngọc mấy trăm năm này?
Huyết Thiên.
Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?
Dạ Nguyệt Ly chưa bao giờ cho là Huyết Thiên cam tâm tình nguyện bán mạng làm việc cho Nam Cung Quân Hạo, mà Nam Cung Quân Hạo cũng không có cách nào thao túng được nam nhân âm trầm đáng sợ kia, sợ răng hiện tại Nam Cung Quân Hạo cũng chưa thấy được sự đáng sợ của Huyết Thiên thôi?
“Đi thôi, không cần tra xét nữa.” Dạ Nguyệt Ly không chút lưu luyến xoay người.
Di Tinh dẫn mọi người ra khỏi mật thất, trong lòng nàng hiểu rõ chủ tử đã xác định được là kẻ nào.
Mộ Dung Tiểu Tiểu trở về vừa lúc Dạ Nguyệt Ly từ thông đạo đi ra, vừa nhìn thấy nàng, không nói lời nào liền tiến đến ôm ngang Mộ Dung Tiểu Tiểu phi thân lên.
Từ đỉnh núi đi xuống, trên cây cối và các ngôi nhà phủ một tầng băng tuyết thật dầy, mùa đông mặt trời lên cao, cả Đô thành được bao phủ một mảnh trắng xóa, lóe lên ánh bạc. Từng trận gió rét gào thét bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, lại không thể chạm đến nàng, nhớ lại chuyện Toái Nguyệt muốn nhờ, khóe môi đỏ mọng của nàng cong lên, vùi mặt trong lồng ngực của hắn cười đến vui thích, nam nhân như vậy sao nàng có thể rời đi được?
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
47 chương
71 chương
114 chương
22 chương