Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 117 : Qua ngây thơ rồi
Editor: Taiga
Thân hình Mộ Dung Tiểu Tiểu khựng lại, nàng sửng sốt giật mình vài giây, rồi khẽ thở dài.
Mặc dù không cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng rõ ràng là nàng khiến cho hắn không có cảm giác an toàn. Nàng phát hiện mình luôn dễ dàng mềm lòng với hắn, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt này cũng khiến nàng đau lòng khó chịu, sư huynh là người kiêu ngạo, không nên có những tâm tư như này!
Thôi, hai người yêu nhau tất sẽ để ý đến cảm nhận của đối phương, hắn không có cảm giác an toàn vậy nàng liền cho hắn.
Ai bảo nàng yêu hắn chứ…
Mộ Dung Tiểu Tiểu không che dấu tình cảm trong ánh mắt, đôi môi anh đào khẽ cười, gió nhẹ thổi cuộn lên vài sợi tóc đen cuốn vào cùng dây buộc tóc máu tím, nắng ấm chiếu lên váy lụa trắng, nàng ôn nhu nhìn hắn, bàn tay trắng nõn vươn về phía hắn, khẽ cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem.”
Nhất thời ánh mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, khóe miệng cười thật to, thân hình hắn chợt lóe liền tiến đến trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu, không nói hai lời ôm thật chặt lấy nàng, mặt đầy vui vẻ thỏa mãn như tiểu hài tử lấy được kẹo ăn.
Hắn vòng tay ôm eo nàng, bĩu môi oán trách, “Nha đầu, muội làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng muội không để ý đến ta nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi xuống, “Được rồi, không được giả bộ đáng thương trước mặt ta, lần này bỏ qua cho huynh, lần sau không cho phép tự tiện hành động nữa.”
Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy tay hắn, vừa giáo giáo huấn vừa kéo hắn đi đến tiền sảnh.
Dạ Nguyệt Ly đi phía sau khóe miệng vẫn chưa từng khép lại, quả nhiên nha đầu thật sự để tâm đến hắn! Hừ, tuyệt đối không thể trúng gian kế của Nam Cung Nguyệt Bân, để hắn tìm ra sơ hở!
Đến tiền thính, Dạ Nguyệt Ly vung tay, hào khí vạn trượng nói, “Dẫn người vào.” Hừ, bất kể là ai, gặp chiêu phá chiêu, đừng nghĩ chiếm được tiện nghi của hắn.
Đột nhiên Tức Mặc Tuyết Dương có chút xem thường chủ tử nhà mình, sao vừa rồi không thấy ngài thoải mái như vậy? Quả nhiên là được ăn định tâm hoàn.
Theo sau Tức Mặc Tuyết Dương là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, lần đầu nhìn thấy, Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy người này thanh nhã như làn gió, đã thấy qua nhiều mỹ nam ở thế giới này, lúc vừa nhìn thấy mỹ nam trức mặt, nàng cũng không cảm thấy ngũ quan có gì xuất chúng, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn lại liền thấy không giống lúc trước.
Đôi mắt hắn trong suốt không thấy đáy, đó là một loại ánh mắt hồn nhiên gần như trẻ con, đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, từ đôi mắt có thể thấy bản chất bên trong con người, căn bản không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Hắn hờ hững bước theo vào phòng khách, mái tóc đen được buộc lên cao bằng một sợi dây màu xanh lá làm lộ ra trán cao bóng, hắn mặc áo màu xanh biếc đeo đai lưng, trong lúc đi lại vạt áo nhẹ nhàng bay lên, phiêu dật xuất thần, bước đi không tiếng động.
Bên hông đột nhiên truyền đến một lực đạo, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày quay đầu.
“Hắn ta có gì đẹp mắt?” sắc mặt Dạ Nguyệt Ly tương đối xấu, mắt đỏ xen lẫn vài phần tức giận, nha đầu lại ngây dại nhìn nam nhân khác.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vỗ vỗ bàn tay bên hông, buồn cười nói: “Không đẹp bằng huynh.” Nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy người này khí chất bất phàm, bàn về diện mạo căn bản là không bằng sư huynh.
Nhận được đáp án, Dạ Nguyệt Ly nhất thời vui vẻ, hắn ôm thật chặt eo người trong ngực, hợp tình hợp lý nói, “Nếu không đẹp bằng ta vậy thì đừng nhìn hắn nữa.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc dở cười nhắc nhở, “Sư huynh, lo việc chính.” Hắn ở đây ăn dấm gì chứ, chẳng qua nàng chỉ thưởng thức hắn mà thôi.
“Tại hạ Thanh Phong, diện kiến Ly Vương. Vị này chắc là Mộ Dung cô nương, Thanh Phong phụng chỉ Bân Vương, đặc biệt đưa lễ vật đến tặng cô nương.” Hắn cười nhạt, như một luồng gió xuân thổi qua làm say lòng người.
Từ trước khi vào cửa Thanh Phong đã yên lặng đánh giá Mộ Dung Tiểu Tiểu, hành động vừa rồi của nàng và Dạ Nguyệt Ly đều được hắn thu hết vào mắt, người này thật xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân Nam Dục quốc, nhưng hắn không tin Nam Cung Nguyệt Bân chỉ là để ý vẻ bề ngoài của cô gái này, hắn tin chắc chắn cô gái này có điểm hơn người.
Tiếng nói hắn vừa dứt, liền có hạ nhân vén khăn đang phủ trên khay xuống, xếp thành một hàng trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ cười nói: “Ninh công tử, ngươi đem những đồ này về đi, nói cho Bân Vương là ta không dám nhận những vật này, cảm ơn ý tốt của người, hôm nào đó ta sẽ đích thân đến phủ thăm hỏi.”
Thanh Phong nhíu mày, trước khi hắn đến cũng đã xem qua những khay đồ này, không thứ nào không phải là đồ quý giá, đổi lại là những cô gái khác chắc chắn sẽ nhào đến chọn lựa thật kỹ, không nghĩ đến cô gái này lại chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, rồi không để ý nữa, quả thật có chút khác những người bình thường.
“Mộ Dung cô nương đừng vội từ chối, chủ tử nhà ta nói mời cô nương lựa chọn thật kỹ, nếu như có thể vừa mắt cô nương thì tốt, tại hạ trở về cũng có thể bẩm báo.”
Hắn sâu sa liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu, lại nói: “Tại sao mấy ngày nay chủ tử nhà ta đến phủ hỏi thăm lại không thấy cô nương, xin cô nương có thể hiểu được một chút tâm ý của chủ tử nhà tại hạ.”
Dạ Nguyệt Ly cười như không cười nhìn Thanh Phong, hừ lạnh một tiếng, ý nói ‘Chính là ta làm, ngươi có ý kiến gì sao?’
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn mỗ sư huynh không có chút tự giác nào, khóe miệng khẽ co rút. Nàng nghe được ẩn ý trong lời nói của Thanh Phong, nhưng nàng sẽ không vì chuyện này mà tức giận với sư huynh, nàng chỉ nói: “Vậy ta liền xem kỹ lại.”
Ánh mắt Thanh Phong hứng thú, nhưng cũng không lên tiếng nữa, liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân thay phiên nhau đến trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu để nàng lựa chọn.
Khi xem đến khay đặt chuông gió vỏ sò màu tím, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, lập tức cầm lấy, cả mặt đều là hoài niệm, nàng khẽ thở dài, “Hắn thật rất có tâm, Ninh công tử, không cần chọn nữa, ta chỉ lấy cái này thôi.” Không nghĩ tới Việt Bân còn nhớ rõ nàng thích chuông gió, mặc dù chuyện kiếp trước nàng đã không nhớ đến nữa, nhưng lúc này nhìn thấy chuông gió, nàng nhớ lại một ít kỷ niệm đã chôn sâu trong đầu, chẳng qua đối với Việt Bân chỉ là biết ơn, nàng thật sự không có tình cảm khác.
Thanh Phong khẽ nháy mắt, hắn khoát tay áo lệnh cho hạ nhân lui xuống, tầm mắt làm như vô ý quét qua Dạ Nguyệt Ly, thấy khuôn mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nhạt giải thích với Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Năm đó Thanh Phong theo chủ tử chu du đến một nước duyên hải nhỏ, chủ tử liền nhìn trúng vật này, nhớ lại lúc đó chủ tử như nhặt được bảo vật, vẻ mặt vô cùng hoài niệm. Bây giờ nhớ lại, vẻ mặt khi đó của chủ tử và vẻ mặt lúc này của cô nương có chút tương tự. Thanh Phong từng nghe chủ tử nói vật này là “Chuông gió”, nhìn nét mặt cô nương lúc này, chắc hẳn là biết vật này.”
“Không sai, vật này gọi là chuông gió, thay ta cám ơn Bân Vương, hôm khác ta sẽ đích thân tới cửa tạ ơn.” Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu cười.
“Vật đã được đưa đến, Ninh công tử đã hoàn thành nhiệm vụ. Bổn Vương muốn dùng cơm trưa, Ninh công tử có muốn lưu lại cùng dùng bữa với chúng ta không?”
Dạ Nguyệt Ly sâu kín mở miệng, thanh âm u ám, tên chết tiệt, đừng cho rằng hắn không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, ‘chuông gió’ đúng không, cố ý chọc giận hắn không hiểu cái này? Đợi đấy, hắn nhất định trộm được vật này từ nha đầu, sẽ đập nát nó.
Sau này Nam Cung Nguyệt Bân đưa đến một cái hắn liền hủy một cái!
Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu định đem chuông gió thả lại vào trong hộp run lên, đôi mi thanh tú khé nhíu, sư huynh không phải muốn mời? Rõ ràng là muốn đuổi người!
“Đa tạ ý tốt của Ly Vương, tại hạ xin cáo từ.”
Thanh Phong cười đến thanh nhã như làn gió, bóng dáng hắn vừa động liền tiêu sái rời đi, nhưng một khắc hắn vừa xoay người kia, nụ cười càng rộng…
Đợi bóng dáng Thanh Phong biến mất, Mộ Dung Tiểu Tiểu thu lại mặt cười, lạnh lùng nói, “Theo ta trở về phòng!” hôm nay nàng muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc sư huynh đã làm ra chuyện gì? Nếu vẫn chưa tin nàng, nàng thật là nhìn lầm sư huynh!
Dạ Nguyệt Ly giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu rời khỏi ngực hắn, cũng không để ý đến hắn đi thẳng ra khỏi phòng khách, lần này nàng không nắm tay hắn kéo đi.
Con ngươi Dạ Nguyệt Ly co rút, bỗng nhiên trong nội tâm có chút bối rối, nha đầu tức giận? Chết tiệt! Chẳng lẽ đã trúng kế của Nam Cung Nguyệt Bân? Cố ý phái Thanh Phong đến tặng lễ, mượn ‘chuông gió’ để kích động hắn, chính là muốn hắn và nha đầu cãi nhau, Nam Cung Nguyệt Bân chết tiệt, đừng buộc hắn phái sát thủ đến!
Trở lại phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly trước mặt, lại phát hiện hắn dường như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hộp gấm trong tay mình, chính là hộp để chiếc chuông gió vỏ sò kia.
“Làm sao? Có hứng thú với chuông gió?”
“Nha đầu, muội cho sư huynh vật này đi, ta sẽ sai người làm một cái mới, nhất định đẹp hơn so với cái của Nam Cung Nguyệt Bân, muội tin tưởng sư huynh được không?” bộ mặt Dạ Nguyệt Ly lấy lòng thương lượng cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt mong đợi nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Đè nén trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên rõ ràng, xem ra sư huynh chẳng qua là ghen với lễ vật này, không phải là không tin tưởng nàng.
Nàng nhớ lại lời nói của Thanh Phong, mặc dù không biết có phải ý của Việt Bân hay không, nhưng nàng không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hỏng tình cảm của nàng và sư huynh, bao gồm cả Việt Bân!
“Được, nếu sư huynh có thể làm ra một cái đẹp hơn cái này, ta liền cho huynh cái này.” Mộ Dung Tiểu Tiểu quơ quơ hộp gấm trong tay nói.
“Nha đầu nói thật?” Dạ Nguyệt Ly không dám tin Mộ Dung Tiểu Tiểu thoải mái đáp ứng như vậy.
Tim hắn run rẩy, hắn không có cách nào xen vào được ‘kiếp trước’ của nha đầu và Nam Cung Nguyệt Bân, cũng giống như ‘chuông gió’, hắn không hiểu nhưng Nam Cung Nguyệt Bân hiểu, đây chính là điểm bất lực của hắn.
Nhưng hắn không dám nói ra những điều này, không muốn để nha đầu thấy là hắn không tin tưởng nàng, thật ra là hắn không tin tưởng chính mình.
Giờ phút này hắn không phải là Ly Vương gia mà người cả Nam Dục quốc kính sợ, không phải là người đứng đầu một sơn trang trong giang hồ, chỉ là một người lo sợ vì yêu, một nam tử tầm thường lo được lo mất.
“Đương nhiên là thật”
Dạ Nguyệt Ly hưng phấn ôm lấy người xoay quanh tại chỗ, xoay được hai vòng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền trực tiếp ôm lấy người đi vào trong viện, hắn lớn tiếng kêu, “Người đâu!”
Ngay sau đó, từ trên nóc nhà liền có ám vệ xuất hiện, không đợi ám vệ hành lễ, Dạ Nguyệt Ly khẩn cấp phân phó, “Đi, đem theo vài người đến nước duyên hải tìm những vỏ sò đẹp nhất mang về cho ta, càng nhanh càng tốt!”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức không thấy bóng dáng ám vệ đâu cùng với vẻ mặt vui sướng của mỗ sư huynh, khóe miệng co quắp, đột nhiên cảm thấy lúc này im lặng là tốt.
Cách đó không xa, một bóng dáng xanh biếc yên lặng rời đi…
Dạ Nguyệt Ly cũng không liếc mắt nhìn một chút, hoàn toàn không coi đó là chuyện đáng quan tâm, trong lòng hắn cười lạnh, cho là hắn sẽ ngu ngốc cãi nhau với nha đầu?
Quá ngây thơ rồi!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
47 chương
71 chương
114 chương
22 chương