CHUYỂN NGỮ: JUN BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT Từ Gia Diễn dựa vào cửa xe chờ Tô Trản. Hồi tưởng lại đoạn đường cả hai đã đi, từ lần đầu gặp nhau trong thang máy, cũng có thể là từ sớm hơn nữa, là lần đầu gặp gỡ ở sân bay, hay là trong đoạn video kia, nửa trước của đoạn tình cảm này chính là cô đã theo đuổi anh, cô dường như luôn luôn hiểu chuyện, kể cả khi đã bên nhau, cô rất ít khi quấy rầy trận đấu của anh, lúc nào cũng một mình tự chơi với mình. Anh lại rất ít khi chú ý đến cô, có lẽ là cô quá trầm lặng, căn bản cũng không muốn tìm anh đòi hỏi cái gì, mà ngay cả sau khi chia tay, cô cũng lựa chọn không nói sự thật cho anh biết, mặc dù biết chân tướng trong nháy mắt đó nhưng thật ra là phẫn nộ, yêu cùng phẫn nộ chẳng hề bài xích nhau, chính vì yêu, mới có thể giận. Loại oán hận này vẫn âm ỉ cho đến khoảnh khắc trùng phùng đầu tiên của hai người ở Nhã Giang kia. Ba năm nay, điều mà anh sợ nhất không phải là không đợi được cô trở về. Mà là, Sợ khi trở về, cô sẽ nói: “Từ Gia Diễn, tôi không yêu anh.” Ba năm nay, đêm nào anh cũng mơ thấy cô, trong mơ, anh thấy cô thể hiện muôn ngàn trạng thái biểu cảm. Cô cười nói: “Tôi không yêu anh.” Cô nổi giận nói: “Tôi không yêu anh.” Cô khóc nói: “Tôi không yêu anh.” Cô với gương mặt không biểu cảm nói: “Tôi không yêu anh.” Cho nên, lúc cô thật sự xuất hiện ở trước mặt anh, cô đã thay đổi rất nhiều, mái tóc mà cô yêu quý nhất đã cắt đi rồi, gọn gàng, năng động, nhìn thoáng qua toàn thân đều là đao kiếm, thời gian ba năm đã mài giũa cô sắc bén, cũng lãnh đạm hơn, anh không còn nhìn thấy cô gái trước kia từng ôm anh, làm nũng trong lòng anh nữa rồi. Dường như chính vì những giấc mơ ấy, làm anh sợ hãi, sợ câu nói tiếp theo của cô sẽ là “Tôi không yêu anh.” Vì vậy, Anh dùng sự lạnh lùng để tấn công vỏ bọc của cô, một khi cô còn chưa chịu thua thì anh cũng không buông vũ khí đầu hàng. Trong phương diện theo đuổi con gái này, kinh nghiệm của anh vô cùng ít ỏi, chung quanh cũng đều là một đống anh em FA, anh biết, chuyện này so với thi đấu còn khó hơn nhiều. Cửa phòng làm việc hé mở, bên trong vẫn còn sáng đèn, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: 22: 00. Màn đêm u tối như một bức hoạ. Từ Gia Diễn dựa vào cửa xe lại chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa, phòng làm việc cuối cùng có người đi ra, Tô Trản cùng một cô gái khác người trước người sau đi ra, hai người liếc mắt đã thấy trên sảnh lớn trống trải đã có một chiếc xe đỗ ở đó, điều quan trọng là có một chàng đẹp trai đang đứng tựa vào xe, Tô Trản đóng cửa, cô bé kia thở dài bên tai cô: “Cái anh kia thật là đẹp trai.” Tô Trản quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt hai người ánh mắt giao nhau trong không khí. Cô lập tức vỗ vỗ vai cô bé, nói: “Hôm nay vất vả cho em rồi, về nghỉ sớm một chút đi.” Cô bé gật gật đầu, “Ây da, chị Tô, em đi trước.” Tô Trản gật đầu, đợi cô bé đi rồi mới đi về hướng Từ Gia Diễn. Anh hôm nay mang một bộ quần áo thoải mái, dựa vào cửa xe, so với năm đó còn hấp dẫn hơn nữa, cô đi đến, dừng lại trước mặt anh. Từ lần gặp nhau ở nhà trọ, đã rất lâu rồi hai người không gặp nhau. Hai tay anh vẫn cho vào túi, ánh mắt âm trầm cũng giống như màn đêm u tối, bình tĩnh nhìn cô. Ngược lại là Tô Trản mở miệng trước: “Ăn tối chưa?” “Rồi.” Căn bản cô không nghe đáp án của cô, khoé miệng cô cong xuống, vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phó lái, “Đi thôi, em mời anh ăn bữa khuya.” Bắc Tầm có nhiều quán ăn khuya nổi tiếng, trong một hẻm nhỏ ở thành bắc. Ngợp trong ánh đèn vàng thỉnh thoảng có chút đèn hồng lóe lên, ở đây tập trung rất nhiều người trẻ tuổi điên cuồng, Từ Gia Diễn lái xe một vòng mới tìm được chỗ đậu. Hai người sóng vai đi ngược chiều dòng người, hướng vào trong ngõ, ngõ nhỏ hẹp, người đi ra so với đi vào còn nhiều hơn, vai kề vai chen chúc nhau, thân thể hai người thỉnh thoảng buộc phải chạm vào nhau, Tô Trản nhịn không được nói: “Anh rắn chắc hơn rồi.” “Thế nào?” Từ Gia Diễn không có chú ý. Tô Trản chỉ chỉ cánh tay vừa bị đụng vào của mình, “Đau, thịt anh cứng quá.” Từ Gia Diễn đột nhiên cười, cúi đầu kề bên tai cô nói, “Không phải là em đã sớm biết chuyện này rồi sao – – ” Anh cười lên giống như năm đó, Tô Trản ngửa đầu nhìn anh, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, thấy cô ngẩn người, Từ Gia Diễn hậm hực thu lại nụ cười.Nói chuyện tương lai chứ, nói chuyện cũ làm cái gì.Chỗ ăn cơm cũng tương đối tốt. Hai người lúc ăn cơm đều thích chui vào chỗ yên tĩnh, một chút cũng không thay đổi, quán ăn Tô Trản chọn là một nhà hàng hải sản ăn khuya. Cô vừa xem thực đơn, vừa hỏi Từ Gia Diễn: “Ăn sò biển không?” “Không ăn.” “Ăn cua?” “Không ăn.” “Ăn tôm?” “Không ăn.” “…” Cô ôm thực đơn nhìn chằm chằm anh. Từ Gia Diễn cười cười, “Em ăn đi, anh ăn rồi  không đói bụng.” “Văn Văn nói anh trai giới ăn chay rồi.” Anh nhìn cô một cái, đem ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, hời hợt nói: “Bà nội anh tin Phật.” Trong nhà hàng, không ít người, nhân sinh huyên náo, ngoài cửa sổ, trong hẻm nhỏ gạch xanh ngói trắng, người đi đường như nước chảy, trăm sắc thái của đời người đều hiện rõ mồn một. Ngay cả ánh đèn cũng trở nên chói mắt. Bầu không khí dần dần nặng nề. Cô khép lại thực đơn, đẩy qua một bên, người đối diện vẫn tựa vào trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. “Kỳ thật, anh không nhất định cứ phải tuân theo như vậy.” Anh hỏi: “Thế thì anh phải làm sao?” “Ăn chay không tốt cho thân thể, xương cổ anh vốn đã không tốt… Không…” Từ Gia Diễn cắt đứt: “Cảm ơn em đã quan tâm xương cổ của anh.” “… Không cần cám ơn.” Im lặng hai giây. Hai người đều có chút ương bướng cứng đầu, một người nhìn ra cửa sổ, một người nhìn  chằm chằm  mặt bàn. “Đừng nói chuyện quá khứ nữa, nói về tương lai.” Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói. Tô Trản không hiểu: “Hả? Cái gì?” Anh nhướn mày, từ hộp thuốc trên bàn trong lấy ra một điếu, ngậm lên miệng, lấy bật lửa, cúi đầu châm thuốc, hút một hơi thật dài rồi lấy xuống, kẹp trong tay, ánh mắt một lần nữa nhìn cô: “Không phải là ba năm sao? Sẽ rất nhanh tìm lại được.” “…” Ánh mắt của anh tập trung trên người cô, “Cảm giác vẫn còn đó, phải không?” “…” “Không nói lời nào, coi như em đồng ý.” “Từ Gia Diễn.” “Em nói đi.” “Em như vậy nhưng thật ra là một người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, trên con đường tình yêu này, em vẫn luôn theo đuổi nó, anh xem mấy kịch bản em viết đó, cũng lãng mạn như chuyện cổ tích vậy, nói khó nghe một chút thì chính là kiểu quái đản. Trong thực tế rất khó để hiểu được chủ nghĩa lãng mạn của em, em thừa nhận mình vẫn còn cảm giác với anh, cả chính anh cũng biết rõ mà, hai chúng ta rất khó để trở lại như trước kia, ít nhất sẽ không được trong một thời gian ngắn, còn nếu như miễn cưỡng ở bên nhau thì đó không phải là yêu, mà là trói buộc nhau, từ yêu đương mà trở thành trói buộc, chia tay sẽ cũng là chuyện sớm muộn thôi, vì vậy, đừng miễn cưỡng, cũng đừng chờ đợi quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên thôi,được không?” Anh trầm tư một lát, cầm điếu thuốc trên ngón tay, gật đầu: “Được, em ăn đi.” … Ngày hôm sau, Tô Trản đang ở phòng làm việc sửa chữa kịch bản thì nhận được điện thoại của Thịnh Thiên Vi. Từ đầu bên kia, giọng nói của Thịnh Thiên Vi to rõ lại thanh thúy: “Tô tiểu Trản!! Mau tới đón tôi, tôi ở đang ở Bắc Tầm!” Tô Trản trước đó không nhận được bất cứ tin tức gì, kinh ngạc nói: “Làm sao mà bà lại đến?” Thịnh Thiên Vi cái gì cũng không nói, “Đừng nhiều lời nữa, mau đến đón tôi, tôi tới tìm bà nương tựa đó!” Hai giờ chiều, Tô Trản đón Thịnh Thiên Vi, mang cô về phòng làm việc trước. Thịnh Thiên Vi đi vòng quanh phòng làm việc của cô quan sát, có chút không tin: “Bà thế mà là là Nam Tuyền à? Nam Tuyền chính là bà hả?! Trời ạ!! Trước đây có một bộ kịch rất nổi tiếng được dựng lên từ chính tiểu thuyết của bà đó hả?? Ôi trời ơi!!!” Tô Trản gần đây cũng đã quen với phản ứng của mỗi một người quen khi trông thấy cô, ai cũng đều kinh ngạc. “Chỉ là chút hư danh thôi mà.” Thịnh Thiên Vi cắt ngang, nâng má thở dài nói: “Tác giả lớn, tiểu phú bà? Hãy ban cho kẻ hèn này chức quan nhỏ đi nào?” Tô Trản rót cho cô cốc nước, ngồi xuống phía đối diện: “Sao đột nhiên bà lại chạy đến đây? Không đi làm à?” Thịnh Thiên Vi không nói lời nào. Tô Trản yên tĩnh nhìn cô. Thịnh Thiên Vi ấp a ấp úng nói: “Gần đây hơi bị áp lực, đi đây đó cho khuây khoả một chút.” Tô Trản bán tín bán nghi nhìn Thịnh Thiên Vi, chau mày. Thịnh Thiên Vi thấy có chút ngại ngùng, đẩy cô ngồi về trên ghế: “Bà cứ bận rộn phần bà đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi đi ra ngoài đi dạo một vòng trước, chờ bà tan ca rồi trở về, mấy ngày này xin nhờ bà thu lưu tôi nha?” “Bà biết đường đi sao? Nếu không tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi, chờ tôi chuẩn bị một lát rồi dẫn bà ra ngoài đi ăn cơm.” Tô Trản đề nghị. Dự án eSport đã bắt đầu, trước mắt còn đang phải chọn diễn viên, về phần sắp xếp phân chia kịch bản trò chơi vẫn còn đang sửa chữa, muốn nhanh bấm máy trước hết phải cho Từ Gia Diễn thời gian phân chia các khu vực trò chơi trước đã. Gần đây cô thật sự bận muốn chết, vào thời điểm này Thịnh Thiên Vi lại đến đây, cô chẳng có thời gian mà tiếp đón cô ấy. Vừa lúc, Từ Gia Diễn lại  gọi điện cho cô, “Tô Trản, bối cảnh trò chơi đã xác định chưa? Dùng ‘Liên minh’ hay ….?” Tô Trản nhìn Thịnh Thiên Vi: “Dùng ‘Liên minh’.” Thịnh Thiên Vi còn đang ngắm nghía bức tranh treo trên tường. Người đầu dây bên kia cười nhẹ một cái, “Ừ.” “Từ Gia Diễn.” Tô Trản đột nhiên gọi anh, “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” “Được.” “Gọi theo Đại Minh và các anh em nữa, Thiên Vi đến, để em mời mọi người ăn một bữa cơm, vừa vặn phim bấm máy còn phải nhờ mọi người vất vả một phen.” “Anh mời.” Từ Gia Diễn nói. Tô Trản cúp điện thoại, Thịnh Thiên Vi thính tai, vừa nghe liền phát hiện gì đó không đúng: “Làm thế nào mà tôi lại nghe thấy một cái tên □□?” Tô Trản cũng không ngẩng đầu lên, “Ừ.” “Hai người quay lại rồi à?” Thịnh Thiên Vi kinh ngạc. “Không có.” Thịnh Thiên Vi cười như vừa trộm được gà: “Dựa theo sự quan sát của tôi, người yêu cũ sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè như cùng nhau ăn cơm thì hoặc là trước chưa từng yêu nhau, hoặc là không lâu nữa sẽ tái hợp, bà nói đi, hai người là loại nào?” Tô Trản không để ý đến cô, vùi đầu vào sửa bản thảo. Thịnh Thiên Vi tự thấy mất mặt, bĩu môi. Buổi liên hoan tối người đến đã đông đủ, nhóm người ngồi trong phòng riêng, Thịnh Thiên Vi nhiệt tình lao lên cho Đại Minh một cái ôm, trông thấy Từ Gia Diễn ở bên cạnh, lười biếng tựa vào ghế, định vươn tay ra nhưng đột nhiên lại rút trở về, “He he, không ra tay với lão đại được, em sợ bị người ta đánh.” Tô Trản kéo cô trở về, “Ngồi xuống.” Đại Minh ha ha cười: “Em cũng bắt nạt anh.” Thịnh Thiên Vi nói: “Anh trai ngực lớn, ai bảo ngực anh lớn chứ? Mà sao em lại không thấy anh Mạnh Thần đâu?” Đại Minh thở dài nói: “Miễn bàn đi, Thần Ca không biết là đắc tội với lão đại hồi nào, bị đày đi biên cương rồi, tạm thời không về được.” Tô Trản vô ý thức liếc mắt nhìn Từ Gia Diễn bên cạnh, anh đang nhàn nhã uống trà. Thịnh Thiên Vi khen: “Làm được đó, em đã sớm không vừa mắt lão rồi.” Sau đó ăn ngấu ăn nghiến. Chơi bời hàn huyên một lúc, hai giờ đồng hồ vô thức đã trôi qua, có lẽ là đã quá lâu rồi không gặp mọi người, Thịnh Thiên Vi la hét đến sắp sập cả quán, bị Từ Gia Diễn ngăn cản lại, ném cô bé cho Đại Minh, “Cậu đưa cô ấy về đi.” Đại Minh là mặt khổ, “Sao lại là em?” Từ Gia Diễn: “Ở đây còn người nào khác sao?” Đại Minh nhận mệnh, lẽ nào lại để lão đại đưa về nữa sao? Lão đại còn chưa thu phục được người đẹp mà. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Thiên Vi nhào lên ôm lấy ngực cậu, “Anh trai ngực lớn à, ngực của anh rất rất rất là lớn…” Đại Minh đỏ mặt, “Cô câm mồm cho ông đây.” Từ Gia Diễn tựa vào cửa phòng vệ sinh, đợi Tô Trản nôn xong đi ra, “Đại Minh với Thiên Vi đâu rồi?” “Đi thôi.” Anh nhàn nhạt nói. Tô Trản uống không ít, đều là bị Thiên Vi chuốc, hôm nay cô không đề phòng bị ép uống cũng kha khá, đầu óc choáng váng, cứ cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp, nhưng lại nhớ không nổi là chuyện gì. Mãi đến khi Từ Gia Diễn lái xe đưa cô đến cửa nhà mới nhớ, “Thiên Vi ở chỗ em chứ! Đại Minh đưa cô ấy đi đâu?” Từ Gia Diễn: “… Cô ấy ở lại chỗ của em à?” Tô Trản vội vàng gọi điện cho Đại Minh, “Đại Minh, anh với Thiên Vi đang ở đâu?” Trong điện thoại, Đại Minh đã nổi điên rồi, vừa cầm điện thoại vừa luống cuống gào thét: “Lại ói trên người tôi rồi giời ạ, để xem tôi có đập chết cô không!” “Đại Minh?” Đại Minh lúc này mới lấy lại tinh thần: “Nó ngủ như heo chết rồi, hỏi ở đâu thì sống chết sống không chịu nói, anh dẫn về nhà anh rồi, ngày mai sẽ đưa nó về!” “Vậy làm phiền anh rồi, Đại Minh.” Điện thoại ngắt ở đó, Tô Trản còn chưa hoàn hồn, Từ Gia Diễn dựa vào ghế ngồi, một cái tay đưa ra ngoài cửa sổ hút thuốc: “Thế nào?” Tô Trản hỏi anh: “Anh nói xem, Thiên Vi ở chỗ của Đại Minh, liệu có an toàn không?” Từ Gia Diễn phủi phủi khói, nói: “Em quá lo rồi, chúng ta tiếp tục đi về nào.” “Thôi bỏ đi, anh cũng rất mệt rồi, về sớm chút rồi nghỉ ngơi.” Anh tắt lửa, rút chìa khóa, đẩy cửa xe, quay đầu hướng cô nói: “Anh đưa em lên, rồi qua đón Thiên Vi về, em đỡ phải lo lắng nữa.” Tô Trản: “Được rồi, không có việc gì thì anh về ngủ sớm một chút đi, chúng ta phải tin tưởng Đại Minh, nếu không Đại Minh sẽ cảm thấy chúng ta không tín nhiệm anh ấy.” Từ Gia Diễn lại muốn nói thêm gì đó. Có người nào đó vô cùng không đúng lúc nhấn còi xe. “Tin Tin – -” hai tiếng. Hai người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, Lục Diệp Minh từ trên xe bước xuống “Ây da Ây da, chỉ nói chuyện phiếm thôi mà, dựa vào sát như thế làm gì?” Từ Gia Diễn không để ý đến hắn, cúi đầu hôn lên trán Tô Trản, “Mau đi lên đi.” Tròng mắt Lục Diệp Minh trợn trừng lên, “Từ Gia Diễn!!!!!!”