CHUYỂN NGỮ: RÙA BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT Thành cổ ở bên trong một con hẻm nhỏ. Trong ngôi nhà nhỏ, có em bé với giọng non nớt đọc thuộc lòng thật to như chim Hoàng Yến hót: “Giang Nam khả thái liên, Liên diệp hà điền điền Ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông Ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam Ngư hí liên diệp bắc…”[1] Tô Trản kéo hành lý, một lần nữa lại đặt chân lên mảnh đất quê hương mình. Máy bay hạ cánh, thời gian xa cách 4 năm, không khí quen thuộc, tiếng mẹ đẻ quen thuộc, dòng người qua lại cũng quen thuộc. Tạ Hi đến đón cô, đầu tiên anh đứng giữa đám người sững sờ một giây, chạy như bay qua, vỗ vai Tô Trản, nhìn một lượt trên dưới trái phải, vẻ mặt khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi: “ Con mẹ nó, cuối cùng em cũng chịu quay về?” Tô Trản nở một nuc cười: “ Đã lâu không gặp, vài năm rồi nhỉ?” Tạ Hi kìm nước mắt, một tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm cô thật chặt: “Con mẹ nó, cuối cùng em cũng quay lại.” Anh nói lại một lần nữa. Nhưng trong lời nói này lại không có ý gì. Tô Trản hiểu, câu nói của anh có ý gì. Cô không thay đổi ngoại trừ mái tóc ngắn, đen và gầy. Sự khác biệt duy nhất chính là hình dáng lúc trở về. Cuối cùng Tạ Hi cũng buông tay, cầm lấy hành lý từ trong tay cô, xúc động kéo cô ra ngoài “Đi thôi, trước tiên đưa em về nhà đã.” Ở Bắc Tầm Tô Trản có một ngôi nhà riêng, đã mua rất lâu từ trước kia rồi. Vài năm nay phiêu bạt, ngôi nhà cũng liên tục để không. Tạ Hi vừa đi vừa lải nhải với cô: “Biết là em muốn trở về, mấy ngày trước anh đã thuê một cô giúp việc qua quét dọn, em đã thông báo cho Lục tổng chưa?” “Chưa nói.” Tạ Hi vội vàng rút điện thoại. “Vậy anh chào hỏi anh ta trước, nếu không anh sợ anh ấy sẽ bị bất ngờ đột ngột.” Tô Trản ngăn anh lại, “Về nhà trước đi, chút nữa tôi sẽ đi tìm anh ấy.” Tạ Hi nghe vậy, được, tự cô đi tìm là được rồi. Bầu không khí khôi phục sự yên tĩnh, tâm trạng khi trở về quê nhà sau vài giây cuối cùng trên xe, tất cả đều kết thúc. Tô Trản bình tĩnh nhìn qua cửa sổ, Tạ Hi lái xe, nhìn cô nói: “ Có phải cảm thấy bầu trời Bắc Tầm ngày càng bẩn đục không?” “ Ừ.” Cô nhàn nhạt. Tạ Hi thở dài: “ Đúng vậy, Lục tổng vài hôm trước bị viêm phổi, Lục lão tiên sinh đưa anh ấy về nhà chăm sóc, hôm qua mới quay lại.” “Viêm phổi?” Tạ Hi nhìn cô “ Thiếu chút nữa là teo.” Tô Trản im lặng. Tạ Hi còn nói thêm, có chút ý tứ: “ Lục tổng năm nay 30 rồi.” … Con người trên phương diện tình cảm, luôn luôn bị tình yêu khống chế. “Em đi vài năm, Lục tổng từng có hai người bạn gái, nhưng đều không có kết quả, Lục lão tiên sinh rất lo lắng, đành hết cách với anh ta, anh nghĩ lần này trở về, em nên cân nhắc một chút, em biết anh ấy cũng mười năm rồi còn gì? Anh ấy là loại người gì em còn không biết hay sao? Tuy có chút hồ đồ, kiêu ngạo, nhưng đối xử với em, anh ta thực sự không dám chậm trễ, trong công ty có ai dám nói em sai, chẳng phải anh ấy vẫn bảo vệ em đó sao?” Bắc Tầm lúc này đã vào đêm. Đèn đường rực rỡ, đèn neon lấp lánh, chiếc xe ô tô vội vàng chạy qua, cảnh vật xung quanh đều rất phồn thịnh, trăng non phía chân trời như một chiếc thuyền nhỏ cong cong màu vàng, treo trong dải ngân hà rộng lớn. Lục Diệp Minh đối xử với cô thế nào, tất cả đều rành rành trước mắt. Tô Trản hỏi: “Nhìn thấy lễ đốt lửa ở Somalia chưa?” Tạ Hi bị cô hỏi một câu không đầu không đuôi, ngu ngơ: “ Lửa trại?” Tô Trản khẽ lắc đầu: “Không hẳn là như vậy, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm, lễ đốt lửa ở Somalia diễn ra vào năm mới, đêm ngày 31 tháng 7, người dân ở những làng xung quanh, theo dọc hai bên bờ sông mà đốt lửa. Sau đó đợi đến khi màn đêm buông xuống, người già, trẻ nhỏ, nam nữ trong làng đều ra ngoài, đi đếm hai bên bờ sông, quay quanh đống lửa ca hát, nhảy múa, nướng thịt dê, cũng giống như đốt lửa trại của người Mông Cổ.” Tạ Hi nghe hoàn toàn không hiểu. Tô Trản nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Nhưng không giống như vậy, họ xem đó như đêm giao thừa, nhảy múa quanh đống lửa cũng như một nghi thức chúc mừng năm mới của chúng ta, trẻ em dưới 15 tuổi mỗi năm nhảy múa một lần, lớn hơn 1 tuổi lại nhảy một lần nữa, mười lă, tuổi trở lên, họ coi nghi thức này như lời tuyên bố đã trưởng thành, chính là đốt lửa.” “…” “ Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người đều mặc quần áo bản địa, mọi người vây quanh đống lửa ăn mừng, vừa hát vừa múa, hoan hô hò hét tưng bừng…” Cô dừng lại một lúc, dường như chìm vào trong hồi ức, hai mắt đều mông lung: “Trong đêm khuya, từ trên trời đột nhiên rơi xuống một quả bom, chiến tranh, người dân lầm than, chỉ trong thời gian nháy mắt, trước khi quân đội đến, đàn ông trong thôn cố gắng đưa phụ nữ, người già, trẻ nhỏ đi ẩn nấp, khắp nơi đều là thuốc súng và khói lửa, họ hy sinh vì gia đình, trở thành vật hiến tế cho chiến tranh. Nhưng mà, ngày hôm sau, những người còn sống sót, nhìn xuống mặt đất khắp nơi đều là xác chết, họ òa khóc, đau khổ như đứt từng khúc ruột khúc gan, tình yêu trong thời khắc đó đều trở nên xa vời.” “Somalia vốn dĩ là quốc gia chiến tranh, họ sống trong hoàn cảnh như vậy, sớm đã hiểu rõ.” Tạ Hi nói. Cô không quan tâm tới anh ta, nói tiếp: “Năm ngoái tôi ở Sudan có quen một lính đánh bộ, anh ta là người Bắc Tầm.” Rời khỏi Singapore, năm thứ hai Tô Trản tham gia tổ chức tình nguyện Chữ thập đỏ quốc tế, cô vừa làm phóng viên, vừa tham gia chữa trị cho thương binh. Lúc ở Myanmar, cô gặp gỡ Lý Chính. Một anh chàng da đen, gầy, 25, 26 tuổi, khi18 tuổi đã nhập ngũ tham gia quân đội, là hạ sĩ bậc ba, khi cười mắt híp lại thành một kẽ hở, vô cùng thật thà chất phác, anh ta rất chuyên nghiệp, từ khi nhập ngũ tới nay, mỗi năm đều là “Thần pháo thủ”. Anh ta đã lập nên kỉ lục liên tiếp mà không ai có thể địch nổi. Đặc biệt nhất là tương lai, đối với tương lai vô cùng đáng mơ ước của người con trai này, trong một lần tham chiếm, tay phải anh ta bị trúng đạn, trong đội thuốc tê còn lại ít, anh ta cắn răng nói với quân y: “Cứ giữ lại cho các anh em khác đi, không sao.” Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều cảm động. Trong toàn bộ quá trình phẫu thuật, anh ta nhắm mắt, không kêu lên một tiếng nào, Tô Trản đứng bên cạnh nhìn anh ta thật lâu, trái lại Lý Chính còn bình tĩnh trấn an cô, cười nói: “ Bị thương như thế này không tính là gì cả.” Đây chính là viên đạn đấy. Về sau, Tô Trản phỏng vấn anh ta: “Thật sự yêu mến đất nước này như vậy sao?” Lý Chính nói: “ Yêu.” “ Người nhà của anh đâu?” “ Có tổ quốc trước, mới có nhà, bố tôi cũng là quân nhân, ông luôn dạy tôi như thế.” Tô Trản không nói gì, nhìn vào trong bóng đêm, vẻ mặt người đàn ông này rất kiên nghị, trong lòng cô lại thấy buồn. “ Có sợ sẽ chết hay không?” Lý Chính ngồi cạnh cô, ngửa đầu nhìn trăng sáng, thành kính nói: “ Sợ chết, nhưng tôi sẽ không để cho mình dễ dàng chết đi, không ngại chết.” Quốc gia gặp khó khăn, nhất định sẽ sống để hoàn thành sứ mạng. Không biết sợ cũng sẽ không sợ hãi. Đây là ý thức của người lính. Họ nguyện hiến dâng cả máu và nước mắt cho đất nước, đi tới Đông Sơn. Lặng im một lúc, có lẽ nhận thấu chủ đề này quá nặng nề, Lý Chính liền nói đến chuyện khác. “Tôi nói với cô tôi có bạn gái chưa nhỉ?” Trên gương mặt cương nghị của Lý Chính đột nhiên xuất hiện vẻ dịu dàng: “ Tôi có một cô bạn gái, rất xinh đẹp, xinh đẹp như cô vậy, không, còn xinh đẹp hơn cô, mắt cô ấy rất to, có hồn, khi nói hay cười đều vô cùng đẹp, cô ấy là giáo viên, rất dịu dàng, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rồi, đợi nhiệm vụ này của tôi kết thúc trở về, chúng tôi sẽ kết hôn.” Tô Trản cười: “ Rất tốt, chúc mừng anh.’ Bỗng nhiên Lý Chính yên lặng, cúi đầu gẩy cây cỏ trước mặt, nói: “Tô Trản, khi nào thì cô về nước?” “Tôi không biết, cứ phiêu bạt trước đã.” Lý Chính ngồi dưới đất, không biết từ đâu lấy ra một bình nhỏ trong suốt, sau đó nhổ vài ngọn cỏ, cuộn từng vòng,  cúi đầu nghiêm túc cuộn, động tác của anh rất thành thạo, dường như đã làm cả nghìn lần rồi. Rất nhanh, anh ta đem một chiếc nhẫn cỏ giống như đúc cho vào trong bình nhỏ, đạy nút cẩn thận, đưa cho Tô Trản: “ Cô trở về giúp tôi đưa cái này cho cô ấy, cô ấy dạy ở một trường trung học, tên là Hàn Văn Văn.” Tô Trản nhận lấy: “Được.” “Tên rất dễ nghe.” “Ừ, rất êm tai.” Lý Chính thở dài: “Cô chính là quá buồn rầu.” Cuối năm ngoái, chiến tranh ở Myanmar kết thúc, Tô Trản đi theo đội quân, được phái đến Xu-đăng cứu viện cùng với Lý Chính. Mấy ngày đó, Tô Trản giống như hóa thân thành người quản ngục, đã quen nhìn cảnh sinh ly tử biệt, lại nhìn quen những cơ thể bị thương nằm trên cáng liên tục được đưa về, đau buồn thương xót. Trong lòng cô luôn luôn cầu nguyện. -Chúa à, cầu xin thần phù hộ cho Lý Chính trở về bình an. -Chúa linh thiêng, cầu xin người để cho anh ta được trở về bình an. –Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, ở Trung Quốc còn có một cô gái chờ anh ta về cùng kết hôn. Ba ngày sau đó, Tô Trản gặp lại là thi thể của Lý Chính, vì bị đạn pháo bắn mà hoàn toàn biến dạng. Quan niệm nhân sinh, trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiêm Tô Trản thấu hiểu. Nếu có kiếp sau, cô muốn làm một cái cây. Không vì lí do gì, cô chỉ muốn bảo vệ quê hương mình, bảo vệ những người thân yêu nhất. … Tô Trản nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ của Lý Chính, lại nhìn về phía Tạ Hi “ Hiện tại tôi cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm, lần này trở về là có chuyện phải làm. Anh kinh ngạc không mở được miệng, hiển nhiên đã hiểu sai trọng điểm: “ Bà cô à, cô chạy đi làm tình nguyện viên? Nam Xu-đăng? Myanmar? Em lại còn đi Somalia?” “…” “ Em có biết Somalia mệnh danh là gì không?” “…” “ Thủ đô cưỡng bức.” “…” “ Are you ok?” “…” “ Không phải là em cũng bị như vậy chứ?” “ Cút.” “ Em biết nhìn em bây giờ trông như thế nào không?’ “ Như thế nào?” “ Nữ tu trong giáo đường, vô dục vô cầu.” Tô trản không để ý anh ta. “ Rốt cuộc hai năm qua em đã trải qua những chuyện gì?” Cô liếc mắt một cái, ngại phải trả lời anh ta: “ Có quỷ mới biết.” … Hôm đó, Tô Trản bị người ta gõ cửa. Lục Diệp Minh buộc tóc đuôi gà đứng trước mặt cô, quần áo không chỉnh tề, một đống hỗn độn đứng trước mặt cô, cô cũng không bất ngờ, biết là Tạ Hi kia miệng thật rộng, cô bình tĩnh xoa tóc nói: “ Anh đến đó à?” Lục Diệp Minh có chút không tin vào mắt mình, chăm chú nhìn cô thật lâu, kìn nén bực bội, lặng lẽ nói: “Không thì ai– ” Tô Trản cũng không để ý anh ta, cứ thế đi vào nhà bếp rót nước uống, Lục Diệp Minh đi hỏi cô: “Em trở về thế mà lại không cho anh biết?” Cô mặc áo ngủ tơ tằm, dựa vào bệ kính uống nước: “Anh cũng không biết muộn mà.” “…” Lục Diệp Minh đứng thật xa quan sát cô. Phát hiện hai năm không gặp, cô càng trở nên thú vị. Đứng yên một chỗ, đột nhiên thốt lên: “ Tô Trản, em đã thay đổi.” Cô bưng cái cốc, nhàn hạ dựa lưng, nửa đùa nói: ‘ Tôi cắt tóc, có phải trẻ hơn không?” “ Không phải như vậy…” Lục Diệp Minh cũng không nói được cụ thể cô thay đổi chỗ nào, trừ những ngày âm u ở Singapore, cô dường như biến thành một người khác. Dáng vẻ vẫn trẻ con, bề ngoài vẫn xinh đẹp như cũ, hoặc là nói xinh đẹp tới động lòng người. Anh đã gặp vô số người, cũng biết được một chút về phụ nữ. Trong mắt anh Tô Trản rất tuyệt vời, không nói tới vẻ thanh cao thoát tục, đôi mắt cô rất có hồn, rất linh hoạt, đã rất nhiều năm anh chưa từng thấy đôi mắt nào có hồn như vậy, theo tháng năm, linh hoạt cũng giảm bớt, nhưng sáng hơn trước kia, lại thu hút người nhìn. Lục Diệp Minh dường như đã khỏe hơn một chút, trận viêm phổi này xuýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng nhỏ của anh. “Quay về sẽ không đi nữa?” Anh hỏi không chắc chắn. Tô Trản uống nước, “Tạm thời sẽ không đi.” Xa nhau hai năm, hai người đều thay đổi, hờ hững nhiều, lời nói không cố kỵ như trước, anh vẫn trẻ con luống cuống, trong thời gian ngắn không tìm được chuyện gì để nói, nhớ những điều tối qua Tạ Hi nói, trong lòng lại toát mồ hôi lạnh. “ Không bị thương gì chứ?” Tô trản không trả lời. Lục Diệp Minh thoáng cái trở lên cuống quýt, chạy tới trước mặt cô: “ Thật sự bị thương? Bị thương chỗ nào? Anh xem một chút?” Tất cả đều đã qua, cô không định nhắc lại. “ Lục Đại Ca” Lục Diệp Minh sững sờ. Bao nhiêu năm, cô chưa từng gọi anh như vậy, khi cha cô vừa mới qua đời, cô gọi anh một tiếng Lục đại ca, Lục Diệp Minh cảm thấy vô cùng dễ nghe, luôn luôn nghĩ về tiếng gọi đó, nhiều lần dụ dỗ cô gọi, cô cũng không chịu gọi. Lúc nào cô cũng gọi anh là Lục tổng Lục tổng, vô cùng xa lạ. Anh lập tức dịu xuống, mím môi nói: “ Em nói đi.’ Tô Trản nói kế hoạch của mình. Lục Diệp Minh nghe được một nửa, khuôn mặt đen đi, mắt lạnh nhìn cô “ Đi hai năm còn chưa quên được anh ta?” Tô Trản lắc đầu: “ Không liên quan tới anh ấy.” Lục Diệp Minh tỏ ra không tin. Tô Trản thản nhiên nhìn anh, ánh mắt không một gợn sóng, dường như tuyên bố việc đó không liên can đến mình, “ Năm đó vừa gặp anh ấy, đúng ra mà nói, tôi bị nhóm của anh ấy thu hút, cảm thấy trên người bọn họ ngoài bốc đồng, trẻ tuổi và nhiệt huyết, sau đó tôi mới chú ý đến anh ấy, dần dần, sống chung với họ, tôi bị cuốn hút, lần đầu tiên biết được, thì ra còn những người như thế trên đời, họ chơi vì vinh dự cho quốc gia, vì quốc gia đoạt lấy huy chương, họ cũng vì fan của mình, có thể khơi dậy một linh hồn, chẳng qua vòng luẩn quẩn đông người, vì những thứ gọi là kì thị của xã hội, thậm chí bị cả người nhà coi thường.” Lục Diệp Minh nhìn cô thật sâu, lúc cô nghiêm túc nói đến chuyện của người kia, thật làm cho người ta mê muội. Anh nói: “ kỳ thật, eSport bây giờ như vậy cũng khó để người ta tiếp nhận.” Tô Trản cười khổ: “Không, vì ngăm cản con trẻ chơi game, cha mẹ có một chút cực đoan, thậm chí bạo lực gia đình, bây giờ không nên có những suy nghĩ cực đoan như vậy, có lẽ việc làm của tôi không có chút ý nghĩa nào, cũng không thể thay đổi cách nhìn nhận của bất kì người nào, tôi chỉ muốn tặng cho anh ấy một món quà mà thôi.” Không liên quan tới tình yêu, cũng không yêu. Chỉ là một món quà, không hơn. Cũng không cần anh hiểu. … Hai năm nay mặc dù thay đổi, cũng tốt, có nhiều thứ vẫn không bỏ xuống được, chỉ có thể cầm lấy. Bút danh Nam Tuyền một lần nữa được cô dùng, hơn nữa còn thành lập phòng làm việc, sau ba năm xa cách, một lần nữa đăng kí Blog, inbox, comment thật sự như bỏ bom, mắng cô cũng có, thổ lộ cũng có, hàng ngàn cảm xúc, cô đem những gì không liên quan xóa sạch, nhìn xuống fan, đã hơn nghìn người. Sau đó nhìn vào danh sách, thấy được tên của anh. Đơn giản ba chữ, không hơn. Một phần giới thiệu vắn tắt, chỉ có 6 chữ vô cùng đơn giản, nghề nghiệp: Tuyển thủ eSport. Blog chỉ có 6 bài. Gần đây nhất là lần đoạt giải quán quân 3 năm về trước. Mấy chữ ngắn gọn và một bức hình. Anh nói: Tạm biệt. Bên dưới là một tấm hình, anh cùng đội viên. Một thiếu niên trong đội mặc quốc kỳ, trong tay cầm thẻ bài, kề vai sát cánh đứng trên bục lĩnh thưởng ở San Fransisco, vẻ mặt anh bình tĩnh đứng giữa dòng người. Điềm đạm đứng dưới ánh đèn, anh tỏ ra tất cả đều như ngày thường. Cô tập trung nhìn anh suy nghĩ một lát. Không nhịn được đưa tay vuốt ve. Tóc đen gọn gàng, mắt đào hoa nhếch lên, mũi thẳng, môi mỏng khẽ mấp máy, tất cả đều quen thuộc lại rất xa lạ… Thật lâu không gặp, anh bây giờ như thế nào? … Công việc diễn ra đến tháng thứ hai, Tô Trản quay lại Nhã Giang thu thập cảnh, tiện đường đi thăm Tô Hạm. Ba ngày sau đó đã nhìn thấy anh. Không ngoài dự đoán, anh mặc bộ âu phục, dáng người thực sự rất đẹp. Áo sơ mi trắng, quần tây đen và giầy da, cánh tay lúc này có phủ áo vest. Đẹp tới nỗi làm da đầu người khác tê dại. Quần tây và dây lưng bên hông, tôn thêm mười phần cảm giác cấm dục của anh. Có thể thấy trên giường, anh ở phía trên… Anh không coi trọng dục vọng, nhưng lúc làm lại rất kịch liệt, hận không thể vò nát cô. Lúc anh ngủ, vùi đầu vào trong gối, buổi sáng lúc rời giường cũng rất lười biếng, giống như trẻ con vậy. Có thể trong trận đấu, sự sắc sảo và bén nhọn của anh đều thể hiện không sót một thứ gì. Thời gian 3 năm dường như làm cho sự sắc sảo của anh càng sắc bén hơn, đôi mắt lạnh lùng, thật sự không thể nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Trong thang máy, anh rất kiên nhẫn gọi điện thoại. Mặc dù nói không nhiều, nhưng nhìn qua cũng không thấy anh mất kiên nhẫn. Những âm thanh đó đều làm cho cô mê muội trong chốc lát. Trong tích tắc lúc anh bước ra khỏi thang máy, miệng lại nhanh hơn tim một bước, cô gọi anh. Anh chỉ dừng lại một bước, một giây sau lại nhanh chóng rời đi, cũng không thèm quay đầu liếc mắt một cái. Anh thực sự đi rất vội. Hai người cũng không kịp nhìn kĩ đối phương một lần. Chung quy lại, ba năm. Vậy thì tạm biệt đi. … Tô Trản trở lại khách sạn, thu dọn hành lý, đặt vé máy bay, làm xong tất cả, cô nhắn tin cho Thành Tuyết và Thịnh Thiên Vi. Thịnh Thiên Vi biết cô phải đi, đi suốt cả đêm đến khách sạn, thức cả một đêm, hai cô gái nằm trên giường của khách sạn, một người ôm cái gối đầu đặt ở bụng, hai người đều chăm chú nhìn trần nhà. Trần nhà là một cái gương hình tròn, bóng hai người chiếu lên. Thịnh Thiên Vi nhìn chằm chằm người trong gương nói: “ Tô Trản này, tớ cảm thấy lần này cậu thay đổi nhìn thật đẹp.” Tô Trản cười: “ Trước kia tớ không đẹp sao?” Thịnh Thiên Vi lắc đầu: ‘ Vẫn xinh đẹp, tớ cảm thấy cậu cắt tóc nhìn có hương vị của phụ nữ, trước kia cậu giống như búp bê vậy.” Con gái đối với lời khen ngợi từ trước tới giờ đều không khiêm nhường, cô rất tự nhiên nhận lấy: “ Cảm ơn. Cậu cũng xinh đẹp.” Thinh Thiên Vi cười hì hì, không nhìn lên trên, trở mình, đem gối đầu để dưới bụng, chống cằm nhìn Tô Trản: “ Mấy năm nay cậu đi những đâu? Làm sao mà ngay cả một chút tin tức cũng không có, cậu có biết không, mấy ngày cậu mới đi, đại thần đều…” Tô Trản nhìn cô một cái, Thịnh Thiên Vi biết điều im lặng. “ Tớ không nói tới anh ấy…” Thịnh Thiên Vi không biết rốt cuộc hai người đã trải qua chuyện gì, dù sao cô cũng rất đau lòng cho đại thần. Cũng giống như, có một loại người, bạn cảm thấy anh ta sống ở trên mây, không có cách nào có thể chạm tới. Mà một ngày kia, bạn đột nhiên phát hiện, anh ta thực ra cũng giống như một con người bình thường, trong lúc ở một mình, anh cũng giống như những cậu bé bình thường, bạn chưa từng thấy một mặt khác, anh ta từng làm với người khác, ví dụ như, tức giận, gây gổ, ghen, hôn môi thậm chí cũng sẽ khóc. Anh ta cũng bị người khác vứt bỏ, cũng thất tình, cũng sa sút tinh thần. Nghĩ như vậy, Thịnh Thiên Vi nhìn Tô Trản không nói một lời nào, vẫn tốt bụng nhắc nhở cô: “ Về sau, nếu cậu gặp Mạnh Thần, hãy cố gắng đi đường vòng.” “ Vì sao?” Thịnh Thiên Vi nói: “Trời ơi, dù sao cậu cứ nghe lời tớ là được rồi.” Tô Trản ừ một tiếng. Thật lâu sau hai người đều không nói gì. Ban đêm, ngoài cửa sổ cũng chẳng hề yên tĩnh, tiếng người, tiếng xe hơi, tiếng động cơ… Âm thanh hỗn loạn quấy nhiễu lòng người. Tô Trản đột nhiên lên tiếng: “ Thiên Vi, lần sau tớ tặng cho cậu vài tấm vé xem phim.” “ Là phim gì.” “ Chẳng phải cậu thích esSport sao, tớ có một người bạn đầu tư, giống như có liên quan tới nhóm này, cậu có thể đi xem một chút.” “ Có thể đưa cho tớ mấy tờ được không? Tớ dẫn bọn Đại Minh đi xem.” “ Ừ, tớ tặng cả họ.” Đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ, mệt mỏi của Thịnh Thiên Vi kéo tới, nằm nghiêng trên giường, mê man giống như thiếp đi. Mơ mơ màng màng, cô hình như nghe thấy có người nói chuyện với mình. “ Thiên Vi hôm nay tớ gặp anh ấy.” Thịnh Thiên Vi cố gắng mở to mắt ra, cơn buồn ngủ sắp chiếm lấy đại não, trong tiềm thức hỏi: “ Ai?” “ Từ Gia Diễn.” Ba năm, cuối cùng cô cũng học được cách bình tĩnh khi đọc ba chữ này. Như trút được gánh nặng. Thịnh Thiên Vi đã hoàn toàn mất hết lý trí, cơn buồn ngủ đã chiếm hoàn toàn đại não, mơ mơ hồ hồ trả lời lại một câu: “ Lão đại à” rồi hoàn toàn ngủ mất. “ Ừ, tớ gọi anh ấy, có thể anh ấy không để ý thấy tớ.” Chú thích: [1]: Giang Nam” thuộc “Tương hoạ ca” trong “Nhạc phủ thi tập”, là một bài dân ca của người hái sen hoặc là một bài tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động. Chữ liên 蓮 (sen) trong bài ca thông với liên 憐 (thương mến), một thủ pháp song quan thường được dùng trong các bài dân ca. Bốn câu cuối sử dụng thủ pháp “nhất xướng tam thán” phản ánh tâm tình khoan khoái của người hái sen. 江南 江南可採蓮, 蓮葉何田田! 魚戲蓮葉間。 魚戲蓮葉東, 魚戲蓮葉西, 魚戲蓮葉南, 魚戲蓮葉北。 Giang Nam Giang Nam khả thái liên, Liên diệp hà điền điền! Ngư hí liên diệp gian. Ngư hí liên diệp đông, Ngư hí liên diệp tây, Ngư hí liên diệp nam, Ngư hí liên diệp bắc. Dịch thơ: Giang Nam được hái sen, Lá nổi mọc đua chen. Cá đùa trong lá sen. Cá đùa đông lá sen, Cá đùa tây lá sen, Cá đùa nam lá sen, Cá đùa bắc lá sen.