Tung Hoành Nam Hạ

Chương 14 : Hành tung của Bạch Vân

Bạch công tử thấy vị cô nương này cũng đáng thương, hắn liền mời lên tửu lâu dùng bữa. Vị cô nương kia ngần ngừ một chút rồi cũng theo lên. Vị cô nương kia vừa lên tới bàn, thấy Kiều Tam Nương đang ngồi thì ánh mắt ra chiều kinh ngạc. “Cô nương cứ ngồi đi, đừng khách sáo” bạch công tử rót một chén trà, chỉ cái ghế bên cạnh. Vừa ngồi xuống thì nghe Kiều Tam Nương hỏi: “Vị cô nương này có gặp qua chưa nhỉ?” “Tỷ tỷ quen mặt sao, tiểu nữ lần đầu đến nơi này” vị cô nương kia sắc mặt khẽ biến. “Ta thấy muội rất giống một người” Kiều Tam Nương ánh mắt chăm chú nhìn thật kỹ gương mặt vị cô nương kia. “Chắc người giống người thôi mà” vị cô nương kia thở dài một hơi. “Chắc vậy” nhưng Kiều Tam Nương vẫn nhìn nàng không chớp mắt. Cô nương kia thấy vậy cũng không nói gì. “Cô nương tên là gì, tại hạ tên Nguyễn Thanh, mới du ngoạn ở đồi Long Phụng xong, trên đường về ghé qua đây”, bạch công tử phá vỡ bầu không khí trầm mặc kia. “Tiểu nữ tên A Tình, có việc phải lên bắc, không ngờ lại, lại…” nói tới đây thì ra chiều muốn khóc đến nơi. “Lên bắc, cũng chung đường với tại hạ, nếu A Tình cô nương không chê, thì ta cũng không ngại làm kẻ hộ hoa”, nói xong hắn cũng muốn nôn, người như thế mà xưng là “hoa” thì thật là quá lừa dối rồi, bất quá hắn có ăn có học nói chuyện không thể không lịch sự được. Lúc này lại có người lên lầu, đó là một lão già, sắc mặt lão không được tốt lắm. Lão vừa lên thì ngồi gần bàn ba người Kiều Tam Nương. Khi nhìn thấy bạch công tử thì mắt lão sáng lên, chăm chú nhìn hắn. Ba người cũng không để ý, đối đáp thêm vài ba câu, mà A Tình lâu lâu lại liếc lão già bàn bên cạnh một cái. Lộc cộc Lại có người lên, lần này là năm người, năm người vừa lên thì một tên có râu quai nón cười haha: “Lão đại, nhìn kìa.” Lão đại bọn người đó nhìn theo cánh tay tên râu quai nón, hắn thấy một gã công tử mặc y phục trắng đang ngồi cùng hai vị cô nương thì cười như hoa nở: “Đi mòn gót giày tìm không thấy, ngồi chơi xơi nước lại tới tay, haha” Vừa định đi tới thì nghe có người nói: “Ngũ hiệp huynh đệ thật là nhanh chân, bất quá lão phu là người phát hiện hắn trước thì phải” “Trần Minh Trí? Haha, lão cũng “thính” quá nhỉ.” “Các ngươi muốn độc chiếm ư, không dễ thế đâu.” Phải biết từ nơi bọn họ giao đấu tối qua đến Cổ thành này có ba tuyến đường. Bạch Vân vừa cắm đầu chạy vừa không biết đường nên gã đi đường vòng lúc nào cũng không hay biết. Một đường nữa là phải đi qua đồi Long Phụng, đường thẳng thì đi qua một trấn nhỏ cũng là đường nhanh nhất. Trần Minh Trí và Ngũ hiệp huynh đệ đi đường nhanh nhất, bọn hắn cũng tìm kiếm quanh trấn nhưng không thấy Bạch Vân đâu liền lên đường đến Cổ thành này, chỉ là kẻ trước người sau mà thôi. Nghe bọn người kia nói chuyện mà ba người Kiều Tam Nương như vịt nghe sấm, không hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả. Bất quá A Tình thì lại thầm than hỏng bét. Nàng nào không biết bọn người kia muốn gì, bọn chúng là ai. Kế hoạch của nàng kín như áo trời, sao bọn người kia lại phát hiện được chứ. Nguyên nàng là Bạch Vân cải trang thành. Lúc vừa đến Cổ thành thì gã liền thả con ngựa chạy đi, gã một mình lẻn vào thành. Trên đường đi gã đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cứ như vậy mà nghênh ngang trên đường thì thật là gã đã chán cái kiếp này rồi. Gã liền đến mấy tiệm y phục, phấn son…mua mỗi thứ một ít. Lúc mua hai trái táo để cho vòng một nhìn đồ sộ một tí thì cái tên bán táo cứ nói giá trên trời làm mất thời gian của gã. Gã trốn vào con hẻm nhỏ rồi thay y phục, phấn son thì gã nào có biết xài, cứ làm loạn cả lên, hai trái táo thì gã lấy miếng vải cột lại. Gã quăng bộ y phục cũ qua tường nhằm phi tang, bất quá bên trong lại có tiếng nữ nhân hô hoán: có người rình tắm, có người rình tắm. Gã liền thi triển khinh công bỏ chạy, thầm nghĩ phiền phức cứ bám dính lấy gã. Khi ra đường lớn, định kiếm chút gì lót dạ rồi lên đường thì có ba tên sắc lang trêu ghẹo gã. Gã né tránh mà trong lòng buồn cười: ta giả gái giống đến thế sao? Gã cũng muốn ra tay cho ba tên ngu ngốc kia rút lui, bất quá nghĩ lại thì liền nhịn xuống. “Ta giả gái giống thế này thì bọn người kia hẳn không nhận ra, nếu ra tay dạy dỗ ba tên này thì còn giả gái làm chi.” Thấy Trần Minh Trí đối thoại cùng Ngũ hiệp huynh đệ, Bạch Vân thầm tính kế. Gã nghĩ bọn người này hẳn không bắt được gã, nếu có biến liền thi triển khinh công chạy trốn. “Thì ra là Thần cơ diệu toán cùng Ngũ hiệp huynh đệ, bất quá các ngươi làm phiền người khác trò chuyện có biết không?” “Các hạ là ai?” “Tiểu cô nương thật lớn gan, nghe danh lão phu mà còn dám hỗn láo.” “Bản nương đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, Kiều Tam Nương chính là bản nương.” “Kiều Tam Nương?” Ngũ hiệp huynh đệ và lão Trần cùng nhau la hoảng. Danh trên Hắc bảng thì giới giang hồ không ai mà không biết, bất quá có gặp qua hay giao thủ qua thì không có mấy người cả. Vì vậy Hắc bảng kia cũng lắm người không tin vào. Nhưng Ngũ hiệp huynh đệ và lão Trần kia không nằm trong số đó, bọn họ đã từng gặp qua Bạch Không Tự và Ngô Báo nên rất tin vào cái Hắc bảng kia, mà Kiều Tam Nương lại xếp thứ năm, cao hơn Bạch, Ngô hai người mấy bậc. Trần Minh Trí đảo cặp mắt mấy vòng liền dò hỏi: “Bạch Vân kia như thế nào với ngươi?” “Lại là Bạch Vân, hắn có ân oán gì với các ngươi ta không biết và cũng không muốn biết, bất quá bổn công tử là Nguyễn Thanh không phải họ Bạch gì gì đó.” Kiều Tam Nương chưa kịp lên tiếng thì Nguyễn Thanh tức giận đứng phắt dậy, hắn rất mệt mỏi vì kẻ khác cứ nghĩ hắn là Bạch Vân. Lời này vừa ra thì lão Trần chỉ xẹt qua một tia bất ngờ mà thôi, đêm qua lão là người nhìn gần Bạch Vân nhất nên cũng thấy lời kia đúng sáu, bảy phần. Bất quá lão nghi ngờ tiểu tử họ Bạch kia đang cải trang nhằm che dấu hành tung. Ngũ hiệp huynh đệ thì kinh nghi bất định, bọn chúng thấy dáng vẻ cùng giọng nói của tên công tử này cũng không giống tên thư sinh tối qua lắm. Mà kinh ngạc nhất chính là Bạch Vân, gã không hiểu vì sao mà Nguyễn Thanh kia tức giận đến vậy, Bạch Vân gã có đắc tội hắn chỗ nào đâu chứ? Nhưng cũng thầm thở dài vì chưa bị bọn người kia nhìn ra sơ hở gì lại còn nhìn lầm Nguyễn Thanh kia là gã nữa. Thấy mọi người nhăn mặt nhíu mày vì xem lời nói của Nguyễn Thanh có thật hay không thì Kiều Tam Nương dò hỏi: “Thật ra Bạch Vân đã đắc tội với các ngươi chỗ nào mà ngay cả Hắc Mộc trại cũng tìm hắn?” “Đắc tội thì không có, chỉ là hắn giữ vật mà chúng ta đang cần mà thôi”, tên râu quai nón lớn giọng nói Khi lão đại của hắn trong lòng kêu hỏng bét thì lão Trần bên này cũng không ngừng chửi rủa trong lòng, sao lại ngu ngốc tiết lộ phong thanh chứ. Quả nhiên Kiều Tam Nương mắt sáng lên hỏi tiếp: “Hihi, là vật gì thế?” “Không nói được, không nói được”, thấy lão đại trừng mắt, tên râu quai nón lắc đầu nguầy nguậy đáp. Lúc này tiểu nhị lại mang hai món ăn mà Nguyễn Thanh lúc dẫn Bạch Vân vào căn dặn, hắn vừa lên thì thấy không khí nơi đây không ổn lắm, khách ở nơi đây sớm chạy mất chỉ còn bọn người giang hồ này mà thôi. Thấy vẻ lóng ngóng của tên tiểu nhị, không biết phải làm sao của hắn thì Nguyễn Thanh liền kêu hắn đem đồ ăn đặt lên bàn. “Hừ” lão Trần chưa nghĩ ra cách gì nên lão phất tay bỏ xuống lầu. Mà lão biết bây giờ không phải lúc, cứ chờ Kiều Tam Nương tách ra rồi lão sẽ ra tay. Thấy lão Trần bỏ đi Ngũ hiệp huynh đệ ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi xuống bàn gọi đồ ăn. “Hihi, thật là thú vị, không ngờ Bạch tiểu đệ lại dám phỗng tay trên đám người này.” “Tiểu đệ của Kiều tỷ tỷ quả nhiên có bản lĩnh, bất quá thật là phiền phức cho tiểu đệ.” Thấy dáng vẻ hục hặc của Nguyễn Thanh, Kiều Tam Nương càng cười lớn. Bạch Vân cắm đầu ăn, nhưng vẫn lắng nghe hai người nói chuyện. Gã thật khó chịu vì đang đói mà cứ phải từ tốn mà ăn, bất quá cũng phải ráng cho quen tới khi đến được Mai Hoa cung mới có thể thoải mái mà làm Bạch Vân, làm “Đỗ Thánh” được.