Tung Hoành Nam Hạ

Chương 13 : Bạch Vân được bản đồ

“Nơi đây không có chuyện của ngươi”, Ngô Báo sớm nhịn không nổi, giờ lại thấy có người đến muốn tranh giành thì gã trợn cả mắt lên. “Tại hạ đến vì muốn tìm người, tại hạ chỉ muốn mời Trần Minh Trí lão tiên sinh đến tệ trang một chuyến” người đứng đầu ba tên dõng dạc nói. “Không biết sống chết, Ngũ hiệp huynh đệ các ngươi lo phần hắn”, Bạch Không Tự biết nếu còn dây dưa thì lại càng có nhiều người tới. Lão vừa nói xong thì phóng chưởng đánh tới vị hộ pháp của Đông Phương giáo. Uỳnh Bạch Không Tự thối lui sáu, bảy bước mới đứng vững, trong lòng lại kinh hãi không thôi. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng nên sử tới chín phần công lực vậy mà bị đối phương một chưởng chấn lui. Bạch Không Tự vừa bị chấn bay thì Ngô Báo một trảo chụp tới, lão già áo đen buộc phải né tránh rồi dùng chỉ pháp phản công lại. Hai người giao thủ được năm chiêu thì Bạch Không Tự sau khi điều hòa chân khí xong lại xông vào, cùng Ngô Báo liên thủ. “Thì ra là Tôn Sơn hộ pháp của Đông Phương giáo, Kim hoàn chỉ pháp quả nhiên danh bất hư truyền.” tên đứng đầu đám người thấy ba người giao thủ cũng một phen kinh ngạc, không ngờ võ công của hai người đang giao thủ với Tôn Sơn cũng không thấp hơn mình. Tuy nhiên hắn vẫn không nhận ra hai người là thần thánh phương nào. “Nếu ta đoán không lầm thì các hạ là người của Đào gia trang” lão đại của ngũ hiệp huynh đệ nói. “Haha, ánh mắt của các hạ quả nhiên không tầm thường, tại hạ chính là Đào Nghiêm” “Lên” lão đại ngũ hiệp huynh đệ thấy người đến là trang chủ của Đào gia trang danh vọng không nhỏ thì hô một tiếng, lập tức bốn ánh đao sáng ngời trong đêm tối tấn công về phía Đào Khiêm. Tên cầm đại đao nãy giờ ngứa ngáy tay chân lắm rồi, do lão đại của hắn cứ úy kị này nọ làm hắn không sao phát tác cơn giận được, nên giờ mỗi đao xuất ra đều hùng hậu vô cùng. Mà hắn cũng là lão nhị của ngũ hiệp huynh đệ. “Đừng có động đậy” lão đại của ngũ hiệp huynh đệ vẫn không ra tay, lão đứng quan chiến và đề phòng tên họ Trần mưu mô xảo quyệt thừa cơ bỏ trốn. “Ngươi đưa ta đi trước, tấm bản đồ lão phu sẽ giao cho huynh đệ các ngươi”, lão Trần vừa chuẩn bị động thân trốn vào bụi lau thì thấy lão đại của ngũ hiệp huynh đệ vẫn đề phòng động tĩnh của lão, lão thấp giọng nói. Lão đại của ngũ hiệp huynh đệ mắt sáng lên nhưng vẫn chưa trả lời. Bùm bùm Bạch Không Tự lại đối chưởng với Tôn Sơn, khi hắn nghe tên của lão già áo đen thì lại càng vui vẻ, đối phương tinh thông chỉ pháp chứ không phải chưởng pháp vì thế hắn cứ phóng chưởng như vũ bão buộc đối phương tiếp chưởng. Nhưng đã hơn ba lần, hắn không chiếm được chút thượng phong nào mà trên tay còn dính một chỉ. Hắn vừa lui thì Ngô Báo lại tới, thế công liêm miên không dứt. Tôn Sơn than thầm, sau một chưởng đầu thì lão cũng âm thầm kinh ngạc, lão thấy chưởng phong dữ dội cũng không dám lơ là, vận công tiếp một chưởng. Tuy đánh lui được họ Bạch nhưng chân khí trong người cũng nhộn nhạo. Mà Ngô Báo lại thừa cơ xông vào làm lão rơi vào thế hạ phong. Giờ lão mới biết là cái Hắc bảng kia cũng không phải là đặt ra cho vui. Ba người cứ lần lượt ra chiêu, né tránh, đỡ gạt… Bỗng ba ngươi chợt tách ra, Bạch Không Tự mặt tráng bệch, hắn ôm vai trái, nhăn mặt hiển nhiên nội thương không nhẹ. Ngô Báo cũng đầm đìa mồ hôi, hắn luyện ngoại công, đao kiếm bình thường trúng vào cũng không làm hắn bị thương, vậy mà vừa rồi trúng mấy chỉ lại thấy cả người ê ẩm. Tôn Sơn thì lại ung dung đứng chắp hai tay sau lưng,trên mặt ngoài khóe miệng giật giật ra thì không có vẻ gì là bị thương cả. Nhưng chỉ mình lão rõ, hai tay lão chắp sau lưng là để che giấu đôi tay đang rung của lão vì vừa phải đối chưởng ,vừa bị trúng trảo. Lão cố gắng thật bình thản vì nếu đấu thêm vài chục chiêu nữa thì mạng lão tất thuộc về Bạch, Ngô hai người. Một người tất nhiên không phải đối thủ của lão, thế nhưng hai người thì lại khác hẳn, bởi vậy lúc đầu lão mới ẩn núp, không xuất hiện là vậy. Bỗng có tiếng thét vang lên, vòng chiến bên kia cũng tạm dừng: “Hay cho Ngũ hiệp huynh đệ, cái hận hôm nay Đào Nghiêm tất sẽ trả”, họ Đào bị bốn anh em ngũ hiệp huynh đệ bao vây, hai tên thuộc hạ đi cùng đã chết dưới đại đao của lão nhị trong ngũ hiệp huynh đệ rồi. Bạch Không Tự và Ngô Báo không thèm đếm xỉa đến lời đe dọa của Đào Nghiêm, trong mắt bọn hắn Hắc Mộc trại không e ngại một gia trang nhỏ nhoi kia. Bọn hắn thấy lão già Tôn Sơn hiện giờ vẫn bình thản như không thì sắc mặt trong rất khó coi, hai người nhìn nhau ra chiều hội ý thì Bạch Không Tự lắc đầu nhè nhẹ, hiển nhiên hắn bị trọng thương rồi không thể tái chiến được. “Ngũ hiệp huynh đệ bấy lâu nay hành sự độc lập, tại sao hôm nay lại chịu sự sai khiến của kẻ khác thế?”, Đào Nghiêm lại nhìn hướng lão đại của ngũ hiệp huynh đệ nói. “Kế li gián của ngươi rất hay, bất quá Bạch Không Tự ta không tin bọn chúng dám làm bậy” “Bạch Không Tự, Bạch Không Tự của Hắc Mộc trại”, Đào Nghiêm giật mình, hắn biết ở Hắc Mộc trại họ Bạch kia chỉ dưới một người mà trên vạn người, Ngô Báo kia tuy xếp thứ tám trên Hắc bảng nhưng cũng chỉ là tam đương gia của Hắc Mộc trại mà thôi. “Chính là tại hạ” “Haha, chúng ta liên thủ giết bọn người Hắc Mộc trại trước rồi tính sau, các vị thấy thế nào?” Đào Nghiêm nghiến răng trèo trẹo nói, hai thuộc hạ thân tính của hắn chết cũng vì bọn người kia mà ra, bất quá bớt được một thế lực thì việc tranh giành bản đồ càng nhẹ bớt một phần. “Các ngươi dám?” Bạch Không Tự cười khẩy, nhưng trong lòng kêu không ổn, thầm tính toán kế sách vẹn toàn. “Mọi người ở đây đều đã đắc tội Hắc Mộc trại, hôm nay không giết người diệt khẩu thì sau này sẽ vô cùng bất lợi đó”, lão Trần nói thêm vào, lão mong bọn người này đánh nhau đến kẻ chết người tàn phế để lão thoát thân. “Hahaha, Ngô Báo ta lăn lộn giang hồ bấy lâu chỉ có giết người, bây giờ ta muốn xem bọn ngươi giết ta như thế nào” Ngô Báo nào sợ đám người kia, hắn e ngại là e ngại lão già họ Tôn thôi. “Xoạt, xoạt” “Ai?” Bỗng nhiên, có tiếng động nhỏ trong bụi cỏ lau, nhất thời mười người bọn họ kinh sợ trong lòng, không ngờ lại còn kẻ khác quan chiến nơi đây. “Tiểu sinh đi đại tiện, không làm ảnh hưởng đến đại sự của mọi người chứ” Một người nhìn có vẻ thư sinh, trói gà không chặt đứng lên từ bụi lau, hai tay đang kéo kéo quần. “Lại đây” “Ngươi ở đây bao lâu rồi?” “Ngươi là người trong giang hồ?” Bạch Vân vẻ mặt nhăn nhó đi ra, nhăn nhó vì giả vờ cũng có mà nhăn nhó vì bị phát hiện cũng có, gã trở mình nhẹ như thế mà cũng bị phát hiện. Trong đêm tối thế này, mà gã một thân bạch y xuất hiện trong rất nổi bật giữa mọi người. Gã đi ra mà dáng vẻ khép nép, sợ hãi… Nghe mọi người hỏi thì cười thầm trong lòng: “Tiểu sinh lên kinh thi trạng nguyên, lúc nãy đang ngủ ở gốc cây kia thì mắc đại tiện, liền chạy lại đây nhưng chưa đi được thì… thì” gã ấp úng vẻ mặt kinh hãi nói. Mọi người thấy đây là một tên mọt sách cũng buông gánh nặng trong lòng xuống, chỉ có lão Trần là biết Bạch Vân đã núp ở đó rất lâu rồi, lúc trước lão có thấy bóng trắng là không sai, tuy nhiên lão cũng không vạch trần mà lại tính kế khác. Người hoan hỉ nhất lại là Bạch Không Tự, hắn nào không nhớ Bạch Vân chứ. Biết Bạch Vân trong lời nói thật giả lẫn lộn nhưng hắn không tiện vạch trần mà liền nói: “Hahaha, ta có ý nghĩ này rất hay, không biết mọi người có muốn nghe hay không?” “Lão phu cũng muốn nghe thử cao kiến của ngươi” Chỉ có mình lão Tôn nói, ở đây ai cũng e ngại lão, nên chờ nghe lão trả lời, mà Bạch Không Tự hỏi cũng là hỏi lão mà thôi. “Ta nghĩ ai trong chúng ta nếu giành được tấm bản đồ đều sẽ có tổn hại không nhỏ, theo ta thì nên giao tấm bản đồ cho tên thư sinh này” Thấy mọi nguời ngẩn ra, Bạch Không Tự tiếp: “Đưa cho hắn cất giữ, chúng ta hôm nay ngừng chiến ở đây, ngày sau ai tìm được hắn trước thì tấm bản đồ thuộc về kẻ đó” “Tiểu sinh không làm đâu, tiểu sinh còn phải lên kinh thi…” “Ngươi không có quyền lên tiếng”, Đào Nghiêm trầm giọng quát ngắt lời Bạch Vân. “Lão phu thấy rất có lý, bất quá…” “Bất quá nếu lọt vào tay người khác thì sao?” lão đại ngũ hiệp huynh đệ tiếp lời. “Chuyện này chỉ có mười người chúng ta và tên thư sinh này biết, ta nghĩ mọi người sẽ không để cho kẻ khác biết được mà tên này đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm chắc cũng không ngu xuẩn như vậy” Bạch Không Tự mỉm cười nói, lại nhìn Bạch Vân đầy thâm ý. “Chuyện này ta phản đối, tấm bản đồ vốn thuộc về lão phu…” Trần Minh trí vừa nói tới đây thì thấy mọi người đều nhìn lão, lão liền không dám nói nữa. “Tôn hộ pháp thấy như thế nào?” Bạch Không Tự thấy rất thỏa mãn với ý định này, Hắc Mộc trại người đông thế mạnh chuyện tìm người sẽ có hi vọng cao hơn đám người kia. “Lão phu thấy rất hợp lý” Tôn Sơn nào muốn như thế, nhưng tình thế hiện tại lão không thể không đồng ý. Bạch Không Tự rất vừa ý gật gật đầu, hắn quay sang Bạch Vân nói: “Ngươi tên là gì?” “Tiểu sinh tên Bạch Vân” “Bây giờ ngươi đến lấy tấm bản đồ trong người của lão già kia ra đây” Bạch Vân đi đến gần lão Trần, gã thấy mặt lão lúc này trong thật dữ tợn. “Ngươi lấy miếng vải bên trái của ta đó, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi”, lão Trần nói nhỏ, chỉ có lão và Bạch Vân nghe được. “Tiểu sinh lấy được rồi” Mọi người mắt không chớp nhìn tay hắn đem tấm bản đồ cất vào trong áo. “Bạch Vân, ngươi đi đi, cứ đúng tuyến đường mà ngươi lên kinh thi trạng nguyên, nếu ai trong bọn ta tìm được ngươi trước thì ngươi cứ đưa tấm bản đồ cho kẻ đó” Bạch Không Tự nhìn Bạch vân nói, trên miệng hiện nét cười khó che giấu. “Thế hắn vừa đi ta liền đuổi theo thì sao?” Đào Nghiêm bỗng nhiên nói. “Chúng ta cùng nhau ở đây tới lúc bình minh lên, lúc đó mọi người có thể rời đi, đuổi theo tên thư sinh này” Tôn Sơn vừa nói xong thì ngồi xếp bằng xuống đất điều dưỡng. “Nên là như thế” Đào Nghiêm liếc Bạch Không Tự rồi cũng quay lại nơi mấy con ngựa của hắn chờ bình minh lên. Trần Minh Trí thở phì phò ngồi dậy xếp bằng vận công điều tức. Ngũ hiệp huynh đệ cũng thở dài một hơi, không ngờ cơ hội lấy bản đồ cũng có phần. Ngô Báo nhìn Bạch Không Tự: “ngươi có chắc cái kế này thành công không?” Bạch Không Tự lắc đầu nhưng lại cười: “ nếu không hơn năm thành ta sẽ không làm, bất quá tình thế hôm nay phải như vậy” … Bạch Vân lững thững về nơi gã buộc con ngựa, gã nhớ lại câu nói của Đỗ tiền bối mà lắc đầu ngao ngán: “ngươi không thích phiền phức nhưng chẳng phải phiền phức đã tìm đến ngươi hay sao” Bạch Vân nghĩ cứ từ từ mà đi kẻ nào đến thì đưa bản đồ cho kẻ đó. Bạch Vân cho ngựa đi theo hướng bắc, nhưng khi nghĩ tới việc bọn người kia lấy được bản đồ tất sẽ giết người diệt khẩu thì gã đổ mồ hôi lạnh, liền cho ngựa phóng thật nhanh.