Tùng Hoa

Chương 21

Vua Hoa Nam đang ngồi trong tẩm điện, mắt lim dim chờ hoàng tử vào gặp sau chuyến đi Ngạn Tây. Người có vẻ đã mệt mỏi, nhiều lần có suy nghĩ muốn thoái vị nhưng ngại hoàng tử còn trẻ tuổi chưa gánh vác nổi chuyện triều chính. Hoàng tử Xơng Ngỵ tiến vào tẩm điện, cúi người hành lễ. - Tới rồi đó à? Chuyến đi Ngạn Tây của hoàng tử thành công tốt đẹp, ta rất hài lòng. Vua Hoa Nam nói. - Cảm ơn cha đã tin tưởng. Con chỉ cố gắng hết sức vì sự an định của dân chúng. Xơng Ngỵ khiêm nhường. - Hôm nay ta gọi hoàng tử đến là vì một chuyện. Ta tuổi đã cao, hoàng tử nay cũng đã trưởng thành, ta rất yên tâm sự cẩn trọng, điềm đạm của hoàng tử nên quyết định sẽ sớm ngày làm lễ Nối Ngôi, giao trọng trách này lại cho tân minh chủ. Hoàng tử thấy thế nào? - Thưa cha! Người vẫn còn khoẻ mạnh, con còn nhiều điều chưa học thông, chưa dám nhận hết chức trách về mình, khẩn xin cha cho con một thời gian nữa, khi nào đã đủ chín chắn thì lúc đó không dám không lên ngôi. - Xem ra hoàng tử chưa muốn nối ngôi chỉ là do chưa muốn bị trói buộc, vẫn còn ham chơi, có đúng không? - Con quả không qua được mắt người. Xin cha tha thứ! - Đã vậy thì ta cho con một hạn mức để con có thể thu xếp, khi hạn định đã đến thì lập tức lên ngôi. Ta đã lập con là người nối ngôi thì sớm muộn gì trọng trách này con cũng phải gánh lấy, con phải nhớ trách nhiệm của mình. Hạn cho hoàng tử bốn tháng nữa sẽ làm lễ Nối Ngôi! - Con cảm ơn cha! Con không dám quên trọng trách của mình, xin cha yên tâm. - Tốt! Dạo này mẹ con sức khoẻ kém. Con nên đến thăm bà ấy. Ta bận nhiều việc triều chính nên ít có thời gian ở bên cạnh, dù Xơng Nhiêu luôn bên cạnh nhưng nếu gặp con thì sẽ vui lên nhiều. - Con biết thưa cha. Con xin phép đến Tây biệt điện thăm mẹ. Xơng Ngỵ cúi đầu hành lễ rồi lui ra ngoài. Đoàn tuỳ tùng theo người đi về phía Tây biệt điện. * Tây biệt điện trồng rất nhiều hoa lan được mang về từ khắp nơi theo ý thích của hoàng hậu. Một nhóm tuỳ tùng chịu trách nhiệm chăm sóc vườn hoa đang tỉa tót cành lá, tưới cây trong hoa viên. Họ sẽ chọn những chậu lan đang nở hoa đẹp nhất để mang vào bày trên bàn trong sảnh Tây cung. Hoàng hậu đã bệnh mấy ngày nay nên vợ các quan hay thay nhau đến thăm hỏi, người tặng quà, người tặng thuốc. Khi Xơng Ngỵ đến thì có vài người đang trò chuyện cùng hoàng hậu trong sảnh. Hoàng tử tiến vào hành lễ với hoàng hậu và chào các vị phu nhân. Những người đó biết ý, không muốn làm phiền nên đứng lên hành lễ xin cáo từ rồi lui ra. Hoàng hậu thấy hoàng tử Xơng Ngỵ đến thì rất vui mừng. Người đứng dậy đi đến bên hoàng tử, nắm lấy hai tay rồi ngắm nhìn một lượt, ánh mắt hài lòng, âu yếm. - Hoàng tử đến rồi! Chuyến đi Ngạn Tây thế nào? Mọi chuyện đều tốt cả chứ? Con trông có vẻ mệt mỏi. Hoàng hậu ân cần, chỉ có người mẹ là người phát hiện ra những điều nhỏ nhất ở con cái của mình như thế. - Thưa mẹ! Tất cả đều ổn, có lẽ do đi đường xa nhiều ngày nên có mệt một chút thôi. Xơng Ngỵ trấn an. - Hôm nay con nên ở lại dùng bữa với ta. Ta sẽ dặn nhà bếp làm những món con thích. Lâu lắm rồi mẹ con ta không có dịp ngồi ăn cùng nhau, từ lúc sắc phong con luôn bận rộn với chuyện của triều đình. - Con không có nhiều thời gian chăm sóc mẹ thật là có lỗi, xin mẹ đừng buồn! - Không buồn! Chỉ là ta nhớ con thôi. Ở Tây biệt điện lúc nào cũng nhộn nhịp vì Xơng Nhiêu hay bày trò, nên không có buồn chán. Nhưng con đến thăm ta rất vui mừng. - Xơng Nhiêu có làm mẹ mệt không? Người đang bệnh, nếu công chúa nghịch quá thì phải phạt. - Không có! Em gái con tuy ham chơi nhưng rất biết chừng mực. Vì ta bệnh nên suốt ngày làm trò cho ta vui, lúc nãy còn ở đây nhưng các vị phu nhân đến, con bé có lẽ lại chạy ra ngoài chơi rồi. Con đi theo ta, hôm nay hoa lan nở rộ ngoài hoa viên, nhiều màu sắc và hình dáng đặc biệt, đi ngắm cùng ta nào! Hoàng hậu kéo tay Xơng Ngỵ theo người ra ngoài. Người cảm thấy như ngày nào khi hoàng tử còn nhỏ vẫn hay theo người ra hoa viên dạo chơi, ngắm hoa lan nở. Hoàng hậu và hoàng tử đi dạo trong hoa viên, đám tuỳ tùng đi theo sau cách một quãng. Hoa lan có loại trồng trong chậu bày trên mặt đất, có loại treo trên những giàn gỗ được sắp xếp dọc theo lối đi, bố trí len lỏi theo những hốc đá, gờ tường, trên những hòn giả sơn. Hoa nở đủ màu sắc kéo theo ong bướm bay đến. Đến một bờ hồ có một chiếc cầu gỗ sơn đỏ dẫn lối ra một đình thuỷ tạ, nơi cũng treo lủng lẳng nhiều chậu hoa lan có phần cuống hoa kéo dài, ngã rủ xuống nở ra những bông hoa li ti rất đẹp mắt. Có người đã ngồi sẵn trong thuỷ đình bên cạnh có hai tuỳ tùng đứng hầu, trên bàn gỗ điêu khắc tinh xảo bày một bộ ấm trà có hoa văn cũng là những hoa lan màu đỏ cùng vài loại bánh ngọt. Người ngồi bên lan can đình thuỷ tạ vận y phục lụa màu đỏ, viền áo và tay áo có thêu hoa văn lá mãnh, gương mặt trẻ trung lại như đang thiu thiu ngủ. Người đó vừa thấy hoàng hậu và hoàng tử xuất hiện ở phía đầu cầu bên bờ hồ thì vẻ buồn ngủ vừa rồi như tan biến, lập tức tươi tỉnh, đứng lên ôm gấu váy đi nhanh ra đón chỉ tiếc là lối đi không quá lớn để có thể chạy thật nhanh. - Mẹ! Anh trai! Xơng Nhiêu đang buồn chán ở đây, thế là hai người liền xuất hiện. Công chúa Xơng Nhiêu túm lấy tay Xơng Ngỵ lay lay. - Em mà biết buồn chán sao? Có làm mẹ mệt mà bệnh thêm không? - Không có! Xơng Nhiêu rất ngoan, rất thương mẹ, chỉ muốn người mau khoẻ để chơi với Xơng Nhiêu thôi. Anh không tin thì hỏi mẹ xem, có đúng không mẹ? Xơng Nhiêu nói với Xơng Ngỵ rồi lại quay sang hoàng hậu như để tìm đồng minh. - Xơng Nhiêu ngoan lắm! Không có phiền chút nào! Hoàng hậu mỉm cười, đưa một tay lên xoa đầu công chúa. Ba người họ đã vào đến đình thuỷ tạ, ngồi xuống cùng nhau uống trà và trò chuyện vui vẻ như một gia đình bình thường ở dân gian. - Con đi đường không có trở ngại gì chứ? Hoàng hậu có vẻ nghiêm giọng lại khi hỏi hoàng tử. Lúc này công chúa Xơng Nhiêu cùng một tuỳ tùng sang bên kia bờ hồ hái một ít lá trà tươi để pha thêm ấm trà mới. - Thưa mẹ, thật sự không có gì đáng ngại. Người thấy con vẫn khoẻ mạnh ngồi đây rồi mà! Xơng Ngỵ nói như đang đùa, người không muốn nói đến những cuộc ám sát đã gặp phải càng không bao giờ nói đến chuyện cướp tùy thiếp của Lãnh chúa. - Con biết ta đang nói gì mà, lễ Nối Ngôi đang đến gần, con cần phải cẩn thận hơn. Cha con luôn thấy anh em các con hoà thuận nên sẽ không bận tâm, ta thì thân ở trong cung có muốn cũng không bảo bọc con như ngày xưa được nữa, mọi sự đều phải cẩn trọng. Hoàng hậu lại nắm lấy tay hoàng tử dặn dò. - Mẹ yên tâm, dù như thế nào vẫn là anh em ruột thịt, cũng sẽ không xuống tay với nhau. - Ta cũng hy vọng là vậy! Công chúa Xơng Nhiêu trở lại với một rổ tre nhỏ đựng đầy lá trà xanh. Tuỳ tùng mang nước sôi tới rồi bắt đầu pha trà, không khí trong đình thuỷ tạ lại bắt đầu vui vẻ như trước. Gió thổi bên bờ hồ mát rượi, những cuống hoa lan dài đung đưa tỏa hương dịu nhẹ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. * Mộc Ang tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng khang trang. Đã mấy ngày qua nàng vẫn cứ lúc mê lúc tỉnh, chỉ biết luôn có người đến chăm sóc nàng. “Ai lại có thể cứu ta ra và đưa ta đến đây? Họ có mục đích gì? Nơi đây là đâu?” Mộc Ang ngồi dậy, cảm thấy chưa khoẻ hẳn nhưng đã có thể di chuyển. Nàng đang vận một bộ y phục màu xanh da trời, đai lưng có thêu hoa lá. Căn phòng nàng đang ở rất sáng vì có một cửa sổ lớn, bên ngoài là một vườn hoa với la liệt những chậu hoa nối liền nhau đủ màu sắc. Một hồ nước nhỏ với những đàn cá nhiều màu sắc bơi lội, Mộc Ang cứ ngỡ như đang ở Đại Vân Đình. Có tiếng người trong những gian nhà gần đó, không đông đúc lắm, Mộc Ang mở cửa đi tìm gian phòng có người đang ở đó. Hành lang yên ắng, chỉ có tiếng chim trong vườn hoa, nắng ấm bao trùm cả không gian. Mộc Ang đi hết hành lang lại rẽ trái theo một hành lang khác dẫn đến một gian nhà, bên trong đang có người. Nàng không nghe họ nói gì, chỉ nghe thấy những cử động, không biết mình đang ở đâu, nàng chần chừ không dám mở cửa chính mà đứng ngoài cửa sổ nhìn vào. Qua khe cửa, Mộc Ang nhìn thấy hai người một nam một nữ đang chăm sóc cho người đang nằm trên giường có vẻ là một chàng trai. Người nam đỡ người bệnh ngồi dậy trong khi cô gái kia dùng thìa bón từng chút thuốc. Mộc Ang không nhìn thấy rõ mặt người bệnh nhưng y phục người đó đang vận thì nàng biết, đó là bộ y phục chính tay nàng đã chọn ở một cửa hàng nhỏ trong một thôn trang ở Ngạn Tây cho Kha Lang. Nàng vui mừng đến nổi không dè chừng nơi nàng đang ở có phải chỗ nguy hiểm hay không cứ đi đến mở cửa bước vào. Hai người đang chăm sóc Kha Lang bị bất ngờ thì quay lại nhìn, khi nhìn thấy Mộc Ang, họ không có vẽ ngạc nhiên lắm mà lại có vẻ vui mừng. - Cô đã tỉnh dậy rồi, hoàng tử về chắc sẽ vui mừng lắm. Cô gái đó lên tiếng. - Hoàng tử? Mộc Ang không hiểu sao nàng lại nghe từ “hoàng tử” nhiều lần như vậy từ khi gặp tên Lãnh chúa kia. - Hoàng tử đã lên triều, khi nào người về sẽ đến thăm cô, ngày nào cũng vậy. Cô trúng mê hương rất nặng nên từ khi về đây luôn mê man bất tỉnh. Cô gái đó nói tiếp. - Hắn bị sao vậy? Mộc Ang cần biết tại sao Kha Lang bị thương nặng hơn là chuyện về vị hoàng tử nào đó. - Hoàng tử nói cậu ta đã bị thương khi làm công vụ cho người. “Lại liên quan đến vị “hoàng tử” nọ, nhưng lần cuối cùng Kha Lang bên ta là ở phòng giam của Lãnh chúa rồi bị bắt đi làm nô lệ, sao lại thành đi làm công vụ cho “hoàng tử” được chứ? Sao cũng được, hắn không bị giết là tốt rồi, những chuyện đó sẽ tính sau.” Mộc Ang nghĩ ngợi, sau đó nàng tiến lại chìa tay ra có ý muốn lấy chén thuốc và bón thuốc cho Kha Lang. Cô gái kia thấy vậy cũng không từ chối liền đưa cho nàng. - Hai người có thể ra ngoài không? Để mình ta chăm sóc hắn là được rồi. Mộc Ang nói. - Cậu ta cao lớn vậy, cô không giữ người ngồi được đâu, để ta giúp cô. Chàng trai còn lại lên tiếng. - Không cần đâu, ta làm được. Vừa nói Mộc Ang vừa đưa tay đỡ lấy Kha Lang. Hai người kia thấy nàng khoẻ như thế có phần hơi bất ngờ. - Ta là người luyện võ, có sức khoẻ hơn người thường, hai người yên tâm rồi chứ? Hai người đó cúi chào Mộc Ang rồi lui ra. Mộc Ang đỡ Kha Lang ngồi tựa vào người mình. Thương tích hiện tại của Kha Lang không khác gì so với lần đầu được nàng cứu, còn có vẻ tệ hơn. Mộc Ang choàng một tay qua đỡ người Kha Lang, một tay bón thuốc cho hắn. Kha Lang ho vài tiếng. Mộc Ang sợ hắn bị sặc thì dừng lại, đặc thìa xuống rồi vuốt vuốt ngực cho hắn đỡ ho. - Nàng tỉnh rồi? Kha Lang tỉnh lại lúc bị sặc thì thấy Mộc Ang đang chăm sóc mình, trong lòng rất vui. - Ngươi cũng tỉnh rồi, có vẻ thương tích còn nặng, ngươi cố gắng uống thuốc cho mau khoẻ, ta còn nhiều chuyện muốn hỏi ngươi lắm đó. Mộc Ang thấy Kha Lang tỉnh lại thì rất mừng. - Nếu mà nàng chăm sóc ta như thế này, ta muốn mình bệnh thêm vài ngày nữa. Kha Lang cười mệt mỏi. - Người còn trêu ta được thì có lẽ sắp khoẻ lại rồi. Mộc Ang bón hết thuốc trong chén cho Kha Lang thì đỡ hắn nằm xuống rồi ngồi lại bên giường. - Xa lâu vậy nàng thấy nhớ ta sao? Sao lại ngồi đó nhìn ta? Kha Lang hỏi khi thấy Mộc Ang cứ ngồi bên cạnh nhìn hắn mà không nói gì cả. - Ta không nghĩ là còn gặp lại ngươi được. Lúc đó ta nghĩ có lẽ ngươi đã chết rồi và ta cũng sắp chết. Mộc Ang khóc, không giấu được xúc động. Nàng nhớ lại những gì mà Y Tung làm với nàng nhưng nàng không muốn nói hết cho Kha Lang nghe. - Lãnh chúa có làm tổn hại gì đến nàng không? Ta xin lỗi đã không bảo vệ được nàng. Kha Lang thấy Mộc Ang khóc thì rất lo lắng. - Không có! Ta chỉ không muốn ngươi chết. Mộc Ang thút thít. - Ta ở đây, không có chết được đâu. Kha Lang cố ngồi dậy, an ủi Mộc Ang. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy điệu bộ khóc lóc của Mộc Ang nên có phần bối rối. Mộc Ang ôm chầm lấy người trước mặt, lại khóc. Nàng không biết vì sao nàng làm vậy chỉ biết là nhìn thấy Kha Lang còn sống khiến nàng cảm thấy rất vui mừng. Ở chốn Nhân Tộc này hắn chính là người đã ở bên cạnh nàng, nói cho nàng biết nhiều điều. Nàng không chấp nhận chuyện hắn có thể bị chết thê thảm như vậy. Kha Lang không dám ôm lấy Mộc Ang vì không muốn để bản thân trôi theo cảm xúc. Hắn biết một ngày không xa hai người lại phải chia tay mỗi người một hướng. Hắn sẽ không thể rời đi nếu cứ để tình cảm trong lòng mình lớn thêm. Hai người bên nhau rất vui vẻ nhưng không thể mãi mãi ở bên nhau được. - Nàng ôm ta chặt như vậy, ta sắp thở không được rồi. Kha Lang nói khi cảm thấy nếu cứ kéo dài như thế hắn sẽ chẳng kiểm soát được mình nữa. Mộc Ang ngồi lại, lấy tay áo lau nước mắt, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, người đó đã đến trước cánh cửa đang mở. Chàng trai xuất hiện với diện mạo chỉnh chu, vẻ mặt điềm đạm thường thấy, miệng nhoẻn cười khi nhìn thấy Mộc Ang và Kha Lang đều đã tỉnh dậy. Thoáng thấy nét mặt như vừa mới khóc của Mộc Ang trong lòng có chút thắc mắc nhưng người không hỏi thẳng. - Hai người đều đã tỉnh dậy! Tốt quá! Xơng Ngỵ đứng gần bên giường. - Xơng Ngỵ? Sao ngài lại ở đây? Mộc Ang có chút ngạc nhiên nhưng cũng ngờ ngợ ra chút vấn đề. - Ngài ấy chính là vị hoàng tử mà Lãnh chúa đề cặp đến lúc bắt chúng ta đó. Kha Lang nói với giọng thều thào. - Phải! Chính là ta! Ta đã liên lụy hai người, khiến Lãnh chúa hiểu lầm mà bắt hai người đi. Xơng Ngỵ trầm ngâm. - Ngài đã gây thù gì với Lãnh chúa? Hắn bắt chúng ta, đánh đập Kha Lang, còn suýt nữa là hắn đã… Mộc Ang nói tới đây thì lại không muốn nói tiếp. Nàng nhìn Kha Lang rồi lại im lặng, không hiểu sao nàng lại chẳng dám cho Kha Lang biết, hay đúng hơn là nàng sợ Kha Lang biết chuyện. - Còn có Kim Mã. Ta không thể gặp lại Kim Mã nữa! Mộc Ang xúc động, đôi mắt đỏ hoe khi nghĩ đến chú ngựa theo mình đến đây từ Đại Vân Đình đã bị bỏ lại ở quán trọ trên đất Ngạn Tây. - Ta xin lỗi hai người! Đáng lý ra ta không nên lôi kéo hai người làm bạn với ta trong thời điểm ta đang đi sứ Ngạn Tây. Lãnh chúa đa nghi, thà giết lầm hơn bỏ sót, lần này hai người gặp nạn trách nhiệm thuộc về ta. Rất may ta đã cứu được hai người về đây nếu không cả đời này ta cũng chẳng yên được. Xơng Ngỵ biết Mộc Ang đang uất ức điều gì, nghĩ đến chuyện đó người cũng đau lòng không kém. - Ta đã trốn thoát được, sau đó cũng nhờ pháo hiệu hoàng tử đưa trước đó mà kêu người đến giúp và giải cứu nàng. Ngài ấy không ngờ Lãnh chúa lại bạo ngược như vậy. Nhưng chúng ta đã an toàn rồi, nàng không phải lo lắng nữa. Kha Lang đỡ lời cho hoàng tử. - Chúng ta đang ở đâu? Mộc Ang hỏi, nàng chưa biết mình đã được đưa đến Hoa Nam đã mấy ngày. - Cấm Thành Hoa Nam. Nơi đây là biệt phủ riêng của ta ở lúc trước. Hai người yên tâm ở lại tịnh dưỡng, bên trong tuỳ tùng không đông người nhưng bên ngoài lính hộ vệ của ta canh phòng rất cẩn mật, hai người sẽ được an toàn cho đến khi khoẻ lại. - Chúng ta đã đến Hoa Nam sao? Mộc Ang chợt nghĩ đến Đại Đế lúc đó đang ở Ngạn Tây, nếu nàng đang ở Hoa Nam thì làm sao tìm ra hắn được? Mộc Ang tập trung Thần Lực bên trong để cảm nhận hành tung của Đại Đế. Hai chàng trai bên cạnh không biết Mộc Ang đang làm gì, chỉ nghĩ nàng có chút bất ngờ vì chỉ sau vài ngày nàng đã đến một đất nước khác. Linh cảm cho nàng biết người đó cũng đã di chuyển đến Hoa Nam. “Đại Đế đã đến Hoa Nam rồi sao? Hắn đang đi đâu? Có thể hắn đang trên đường tìm Mật Lệnh. Ta đã bị ngất mấy ngày liền, hắn đi đến đây cũng không lạ. Như vậy ta không cần trở lại Ngạn Tây mà sẽ tìm kiếm hắn ở Hoa Nam này. Ngươi có đi đến đâu ta cũng sẽ tìm ra ngươi!” Mộc Ang nghĩ thầm. - Kha Lang vẫn còn chưa khoẻ, nàng hãy để hắn nghỉ ngơi. Khi nào đến giờ dùng thuốc chúng ta lại đến thăm. Xơng Ngỵ muốn có cơ hội ở riêng với Mộc Ang nên gợi ý nàng để Kha Lang tịnh dưỡng. - Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, tới giờ dùng thuốc ta sẽ đến giúp ngươi. Mộc Ang dặn dò Kha Lang. - Ta sẽ cố gắng nghỉ ngơi, hai người không cần quá lo lắng. Kha Lang nằm xuống, chực nhắm mắt lại. Mộc Ang và Xơng Ngỵ đi ra ngoài. * - Nàng có muốn đi dạo làm quen biệt phủ với ta không? Lúc nãy nàng chưa trách móc ta xong nên có lẽ có chút ấm ức. Xơng Ngỵ nói với Mộc Ang. Người dường như hiểu rõ tâm ý người khác. - Ngài nói đúng! Ta còn muốn trách ngài nhiều lắm nhưng suy cho cùng đó không phải việc ngài mong muốn sẽ xảy ra. Xem như chúng ta không may mắn vậy. - Nàng không may vì bị Lãnh chúa bắt hay không may vì có bạn bè như ta? - Ngài nghĩ sao? Mộc Ang nhìn Xơng Ngỵ, ánh mắt có vẻ hờn trách, điều đó khiến người đối diện cảm thấy đau lòng. Hai người đã đi đến khu hoa viên phía sau dãy nhà. Lối đi lát đá, hai bên cũng bày biện rất nhiều những chậu hoa đang nở ở cạnh nhau, xung quanh có nhiều cây cối xanh um, không gian rất mát mẻ. - Ta rất tiếc vì chuyện đã xảy ra, nếu có cơ hội làm lại có lẽ ta đã đề phòng kỹ hơn. Xơng Ngỵ trầm ngâm, có vẻ luyến tiếc. - Chuyện cũng đã xảy ra, ngài cũng đã cố gắng cứu chúng tôi, xem như chúng ta không ai nợ ai. - Ta vẫn cảm thấy mình còn nợ hai người nhiều hơn những gì ta đã làm, nếu ta không giữ hai người ở lại thì sự thể đã không diễn ra như vậy. - Chúng tôi đi hay ở không phải bởi do ngài. - Vậy nàng có đồng ý tha thứ cho ta không? Ta không muốn mất đi bạn tốt như nàng và Kha Lang. - Vì ngài đã cố gắng cứu sống và chăm sóc chúng tôi, thôi thì ta tha thứ cho ngài lần này. Mộc Ang miễn cưỡng, trong lòng nàng vẫn còn ấm ức. - Ta cám ơn nàng! Xơng Ngỵ mỉm cười. - Nhưng tại sao ngài không nói mình là hoàng tử ngay từ đầu? - Ta không muốn các người vì thân phận của ta mà tỏ ra xa cách. - Ngài muốn làm bạn với chúng tôi đến vậy sao? - Phải đó, ta không có nhiều bạn bè, đặc biệt là những người sẵn sàng ra tay giúp đỡ dù không biết ta là ai. - Ngài bị ám sát vì ngài là hoàng tử? Xơng Ngỵ không trả lời chỉ gật gật đầu. - Người muốn giết ngài chính là Lãnh chúa? Lần này thì Xơng Ngỵ lắc đầu. Mộc Ang cảm thấy làm hoàng tử như ngài ấy thật khổ sở, có chút tội nghiệp. - Nàng cảm thấy tội nghiệp ta sao? - Ngài giống như luôn muốn nói lên suy nghĩ của kẻ khác. Nhưng lần này ngài sai rồi, ta không có tội nghiệp ngài. Mộc Ang chột dạ. - Không thì tốt! Ta không thích kẻ khác cho rằng ta đáng thương đâu. Xơng Ngỵ bỗng nghiêm mặt lại. - Ta không có mà! - Sao nàng khẩn trương vậy? Ta biết là nàng không có nghĩ vậy mà. Xơng Ngỵ lại mỉm cười, tâm tính thay đổi nhanh chóng khiến cô gái bên cạnh cũng cảm thấy hồ đồ. - Nàng và Kha Lang cứ an tâm ở lại đây tịnh dưỡng, những việc khác không cần phải lo lắng. - Ta cũng định sẽ ở lại đây một thời gian. Mộc Ang vừa nghĩ đến Đại Đế cũng đang ở Hoa Nam nên bất chợt nói. - Vậy thì tốt, nàng muốn ở bao lâu thì ở, càng lâu càng tốt. Ta sẽ đưa hai người đi thăm những cảnh đẹp ở Hoa Nam. Xơng Ngỵ phấn khởi trong lòng khi nghe Mộc Ang nói, chỉ là người không hiểu vì sao nàng muốn ở lại lâu như thế. - Không, không phải ở Cấm Thành mà sẽ đi du ngoạn ở Hoa Nam. Mộc Ang giải thích. - Nhưng trước hết hai người cũng sẽ du ngoạn ở Cấm Thành chứ? Đến Hoa Nam mà không xem nhiều nơi ở Cấm Thành thì thật là tiếc. Xơng Ngỵ đã hiểu ý Mộc Ang.. - Ngài nói cũng phải! Mộc Ang gật đầu đồng tình. - Nàng đi theo ta. Ta cho nàng xem cái này. Xơng Ngỵ ngoắc tay kêu Mộc Ang đi theo người. Mộc Ang tỏ vẻ tò mò đi theo sau. Họ đi đến một cái hồ phía cuối lối đi lát đá, gần bờ hồ có một thuỷ các, mái ngói màu xanh treo rèm trúc, trong có bày bộ bàn ghế đá. Xơng Ngỵ dẫn Mộc Ang đi vào thuỷ các, gió lồng lộng làm lay động những bông hoa súng nhỏ màu hồng, màu tím, có cả màu trắng là là trên mặt nước. Vài chú chuồn chuồn màu đỏ lúc bay lúc đậu trên những cánh hoa. - Nàng lại đây! Xơng Ngỵ đứng bên lan can thuỷ các hướng ra mặt hồ lại ra hiệu kêu Mộc Ang lại gần. Mộc Ang nghe theo, đến đứng bên cạnh. Xơng Ngỵ lấy một chiếc bát nhỏ để trên một bệ đá đứng gần đó, bên trong có để thức ăn cho cá, rồi người thả từng chút từng chút xuống hồ nước. Một lúc sau, mặt hồ lay động, một đàn cá kéo đến tranh ăn, chúng mang nhiều màu sắc trên mình, tạo ra một khung cảnh rất vui mắt. Mộc Ang nhìn rất thích, đưa tay lấy một chút thức ăn thả xuống. - Lúc ở đây nếu thấy buồn chán nàng có thể ra đây chơi với chúng. - Kha Lang có thể ngồi đây một mình thổi kèn lá cho lũ cá nghe. - Đúng vậy, hai người sẽ không thấy lạc lõng giữa biệt phủ này. Xơng Ngỵ nghe Mộc Ang nhắc đến Kha Lang thì cười nhẹ, không biểu hiện nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng có chút đố kỵ. Hai người đứng bên hồ ngắm đàn cá, nói cười vui vẻ. Mộc Ang như quên mất việc nàng còn giận trước đó. Xơng Ngỵ nhìn thấy cô gái bên cạnh đã tươi cười trở lại thì cảm thấy rất vui. Men theo bờ hồ là những cây to nở đầy hoa màu hồng, vàng, cam… Hễ có gió lùa qua lại một loạt cánh hoa rơi xuống, một số rớt trên mặt hồ, số khác nằm lại trên mặt đất.