Từng Đóa Bọt Sóng
Chương 78
Năm nay giải quán quân được cử hành ở thành phố S. Làm thần tượng toàn dân, fan hâm mộ Đường Nhất Bạch đã thành lập một câu lạc bộ người hâm mộ, hạng mục có anh thi đấu thì vé vào cửa luôn bị mua hết sạch từ sớm. Một số fan hâm mộ không nhanh tay mua được vé cũng tụ tập thành một nhóm đứng chờ ở bên ngoài sân bơi lội, đứng thật lâu cũng không muốn rời đi, cũng không biết đang chờ mong kỳ tích gì xuất hiện, hoặc chỉ đơn thuần là muốn ở gần thần tượng một chút.
Vân Đóa đang trong đội xếp hàng, một hàng dài bên ngoài cửa sổ nhận được vé, liền chụp ảnh để xác nhận chứng minh "Nhiệt huyết vẫn như cũ, một khung cảnh thật là đẹp." Sau khi chụp xong tấm ảnh cô nghĩ bỉ ổi, nếu thừa dịp lúc này mua đi bán lại vé vào cửa trận đấu của Đường Nhất Bạch với Kỳ Duệ Phong, nhất định có thể sẽ có một khoảng tiền nhỏ.
Lần này Đường Nhất Bạch đạt giải quán quân 100 mét, thành tích thi đấu là 47 giây 91, so với thành tích tốt nhất của năm trước là 47 giây 74 thì kém một chút, nhưng mà điều này cũng không thể nói rõ vấn đề gì. 47 giây 74 là thành tích đứng đầu ở Asian Games, thật ra thì nếu như so thành tích lặn tiếp sức lúc đó của anh với bây giờ, thì mấy con số này cũng không coi như là thành tích tốt nhất của anh. Nhưng Asian Games với giải quán quân cũng không phải một khái niệm, đương nhiên cũng sẽ phát huy khác nhau. Đối với những vận động viên Trung Quốc đã vào trận mà nói, giải quán quân chỉ là một thời gian để điều chỉnh trạng thái, điểm nhấn thực sự là cuộc so tài Thế Cẩm vào mùa hè năm nay. Trạng thái tốt nhất, đương nhiên phải giữ lại trong trận đấu quan trọng nhất.
Chỉ là, xem trong phạm vi thế giới, năm nay 47 giây 91 đứng hàng thứ ba thế giới, coi như là một thứ hạng thật tốt. Xếp hạng của hai người phía trước anh theo thứ tự là danh tướng Sanger của Australia và Al Psi nhà vô địch Olympic mùa trước. Sanger là á quân 100 mét trong thế vận hội Olympic, vì thực lực bản thân xuất sắc; Al Psi bởi vì vấn đề tuổi tác nên trượt hạng, dù sao anh ta cũng đã giành được hai chiếc huy chương vàng Olympic rồi, năm nay thành tích tốt nhất của anh ta so với Đường Nhất Bạch chỉ nhanh hơn 0. 06 giây. Trừ hai người này, tiểu tướng Beate của nước Pháp đạt thành tích 47 giây 90 đứng hàng thứ tư, không thua kém Đường Nhất Bạch là mấy. Năm ngoái ở Australia, Beate và Đường Nhất Bạch từng có một chút không vui vẻ, dĩ nhiên, Đường Nhất Bạch cảm thấy chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không cần để ở trong lòng.
Trong ba người này, người có đủ lực cạnh tranh với Đường Nhất Bạch nhất là Al Psi và Beate, thành tích của ba người tương đối ngang nhau. Khi tên của Đường Nhất Bạch và Al Psi đặt chung một chỗ thì có rất nhiều người không tránh khỏi nhớ tới buổi họp báo Ô Long hơn một năm trước. Khi đó, bao nhiêu người cho là "Đường Nhất Bạch muốn thách thức Al Psi", chuyện này là muốn lòe mọi người? Mà bây giờ, rất nhiều người cũng hy vọng vào vận động viên Trung Quốc, mà khoảng cách này với vị danh tướng đương thời kia cũng chỉ có một bước ngắn.
Thậm chí, cũng chưa tới một bước.
Có ký giả lại nhắc tới chuyện này với Đường Nhất Bạch thì Đường Nhất Bạch khẽ mỉm cười, "Hiện tại tôi muốn khiêu chiến Sanger, mục tiêu của tôi là vô địch thế giới, vẫn luôn là vậy."
Phóng viên cảm thấy bất ngờ với câu trả lời như vậy. Cảm thấy Đường Nhất Bạch trở nên liều lĩnh. . . . . .
Mà sau khi fan Đường Nhất Bạch thấy đoạn phỏng vấn này thì tất cả rất xúc động: gào khóc oa, Bạch thiếu gia mình quá đẹp trai Cuồng Bá (lôi kéo)! Bạch thiếu gia anh kết hôn với em đi!
Sau khi Ngũ Dũng biết được chuyện này, trách mắng Đường Nhất Bạch, "Sao bây giờ ngoài miệng cậu cũng thiếu giữ cửa đúng không? Trạng thái Sanger đang ở thời kỳ cao nhất, muốn thắng anh ta nói dễ vậy sao, bây giờ cậu khoe khoang khoác lác, đến lúc đó nếu bị thua, xem ai bị mất mặt."
Đường Nhất Bạch dửng dưng, "Mất mặt thì mất mặt đi, da mặt em dày, không sợ mất."
Mục tiêu Đường Nhất Bạch quá cao, thời gian gấp rút, Ngũ Dũng đến cả ngày nghỉ cũng không giữ lại cho anh, sau khi kết thúc giải quán quân về đội trực tiếp xuống hồ bơi. Trước kia loại thời điểm này anh còn có thể về nhà một chuyến . Lần này anh thực sự muốn về nhà thăm Vân Đóa một chút, còn xị mặt xuống đi hỏi Ngũ Tổng, Ngũ Tổng run râu mép cười lạnh hỏi anh: "Cậu có còn muốn thắng Sanger hay không hả? Muốn thì trước gác lại chuyện yêu đương trai gái cho tôi! Bạn gái đợi ở chỗ đó không mất được, nhưng huy chương vàng lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi đấy!"
Vì vậy anh cũng không có nắm bắt cơ hội về nhà hẹn hò với Vân Đóa, chỉ có thể đợi Vân Đóa rãnh rỗi tới tìm anh.
Nhưng mà ăn một bữa cơm ở phòng ăn công cộng, đi tản bộ ở sân thể dục, nhiều nhất thân mật ở kí túc xá một chút, đây coi là hẹn hò gì chứ!
Cứ như vậy qua quãng ngày vô cùng thê thảm, Ngũ Dũng cũng có chút không nhìn nổi. Nhìn lịch sắp xếp kế tiếp, Đường Nhất Bạch càng căng thẳng, tháng Năm lên cao nguyên, tháng Sáu lại đi châu Úc ngoại huấn, tháng Bảy tập huấn Đội Tuyển Quốc Gia, tháng Tám thi đấu Thế Cẩm chính thức khai mạc. . . . . . Nếu như hiện tại anh không có thời gian hẹn gặp mặt với bạn gái, sau này chỉ sợ càng không có thời gian. Hơn ba tháng liên tục, tính cả hơn một tháng trước, đây chính là hơn bốn tháng rồi, thời gian 1 ngày cũng không cho bọn họ?
Quá độc ác, Bổn vương không làm được!
Cho nên hôm nay khi Đường Nhất Bạch nổi lên từ hồ bơi, mặt Ngũ Dũng không thay đổi nói cho anh biết: "Ngày mai cho cậu một ngày nghỉ. Chú ý, chỉ có một ngày, sau đó hơn ba tháng liên tục cậu đều phải tập trung huấn luyện cho tôi, không cho có bất kỳ ý nghĩ linh tinh gì, có nghe hay không?"
Đường Nhất Bạch mừng rỡ, "Được, chắc chắn! Ngũ Tổng cám ơn thầy!" Nói xong quay người bỏ chạy.
Ngũ Dũng hét lên, "Ngày mai mới nghỉ, bây giờ cậu gấp cái gì?"
"Tối nay em đi trở về!"
"Stop!" Ngũ Dũng liếc mắt khinh thường, ngay sau đó lắc đầu cười cười.
Đường Nhất Bạch không có nói trước cho Vân Đóa, anh muốn cho cô một điều ngạc nhiên vui vẻ. Anh gọi xe về nhà, khi xe taxi gần đến đích thì đột nhiên dừng lại. Đường Nhất Bạch có chút khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Tài xế xe taxi có chút bất đắc dĩ, "Phía trước có công trình thi công, không thể đi. Kỳ lạ, tại sao lại có công trình thi công nhỉ? Chúng ta chỉ có thể đi vòng, tôi xuống xem một chút làm sao để quay đầu."
Đường Nhất Bạch nói: "Được rồi nơi tôi muốn đến cũng không xa đây, xuống xe ở chỗ này đi, sư phụ ông tự mình quay đầu đi ra ngoài đi."
Bởi vì làm tài xế này vào ngõ cụt, Đường Nhất Bạch rất xấu hổ, boa cho ông thêm năm đồng tiền.
Xuống xe, vòng qua biển "Công trình phía trước thi công, xe đi vòng qua" này, đi không bao xa, đột nhiên anh nghe được có tiếng khóc người phụ nữ. Đường Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn về trong ngõ hẻm bên cạnh, loáng thoáng thấy hình ảnh dọa anh giật mình.
Hai người đàn ông đang vây quanh ức hiếp một cô gái. Một người trong đó đè cô lại, bàn tay sờ vào trong quần áo của cô, một người khác đang cởi quần cô. Cô gái khóc xin tha, hai người cặn bã kia đâu chịu bỏ qua cô.
Đường Nhất Bạch thấy liền tức giận, vừa muốn tiến lên, suy nghĩ một chút, vẫn là trước lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Tiếp theo anh cầm một cục gạch sau lưng, đi tới, lớn tiếng kêu, "Các anh làm gì đó? Buông cô ấy ra!"
Một người đàn ông trong đó nghiêng đầu thấy Đường Nhất Bạch, hừ một tiếng, "Xen vào việc của người khác!"
Lúc nàyĐường Nhất Bạch mới phát hiện, hai người đàn ông đều đeo mặt nạ, chỉ lộ ra mắt và miệng. Anh cầm cục gạch sau lưng, giọng nói bình tĩnh: "Buông cô ấy ra, tôi có thể giả bộ cái gì cũng không thấy."
Người đàn ông thật sự buông cô gái ra. Một người khác thấy anh ta buông tay, cũng buông lỏng tay theo. Người đàn ông này nhìn Đường Nhất Bạch, đột nhiên từ sau thắt lưng rút ra một cây côn sắt, "Lên! Đánh chết đi!"
Hai người vung côn sắt cùng nhau đánh về phía Đường Nhất Bạch.
Bọn họ nhiều người, còn có vũ khí, mà Đường Nhất Bạch chỉ có một cục gạch, cho nên anh không có cứng đối cứng, mà là quay người bỏ chạy, hy vọng dẫn hai người này tới ngoài đường lớn. Chiều cao là ưu thế ở nơi này, anh tự tin có thể chạy thoát bọn họ.
Nhưng vào đúng lúc này, đầu hẻm lại tới một người, cũng mang mặt nạ cầm gậy sắt, ngăn chặn đường đi của Đường Nhất Bạch.
Thế trận này, khiến Đường Nhất Bạch hết sức nghi ngờ là bọn họ có chuẩn bị mà đến.
Nhưng mà anh không kịp nghĩ lại nữa. Chỉ thấy ba người đàn ông cầm vũ khí trong tay đã giơ côn sắt nhào lên d/đ/lqđ chào hỏi anh.
Đường Nhất Bạch phản ứng nhanh, né mấy cái, trúng hai cái. Anh bất chấp đau, nắm lấy cơ hội ôm cổ một người đàn ông, đập cục gạch thẳng vào mặt người đó, đập cho mặt anh ta đầy máu.
Đáng tiếc chính là cũng không có đánh ngất xỉu. Ba người nôn nóng, hai người trong đó ném gậy sắt - kể cả tên mặt đầy máu kia, sau đó trực tiếp ôm lấy Đường Nhất Bạch không để cho anh trốn, gào lên với tên còn lại, "Đánh nó!"
Tên còn lại nắm côn sắt, không đánh đầu vào Đường Nhất Bạch, cũng không có đánh vào bụng anh, mà là dùng sức đánh một cái lên cổ tay của anh.
Đường Nhất Bạch giãy giụa né một chút, nhưng không có tránh đi, gậy sắt đánh vào trên cổ tay anh, một cơn đau đớn khủng khiếp kích thích vỏ đại não, anh không nhịn được rên lên một tiếng.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ra khắp cơ thể, không chỉ là bởi vì đau. Đó là tay, là nơi quan trọng nhất trên người một vận động viên bơi lội.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, ba tên lưu manh vội vàng cầm côn sắt lên chạy.
Đường Nhất Bạch đau đến mồ hôi đầy mặt, dựa vào trên tường thở. Tay phải của anh vừa cử động đã đau, cảm giác là thật không tốt. Anh dùng tay trái nhẹ nhàng nâng tay phải, hướng về phía cảnh sát ở đầu hẻm kêu to, "Đồng chí cảnh sát, nơi này."
Mấy cảnh sát đi tới rất nhanh, thấy Đường Nhất Bạch máu me đầy người, sắc mặt trắng bệch, thì cho rằng anh bị thương nặng. Một người cảnh sát trong đó hỏi, "Mới vừa rồi là anh báo cảnh sát hả?"
"Đúng, là tôi. Mấy tên lưu manh đã chạy, ở đây còn có một cô gái, " Anh nói xong, ngoảnh mặt nhìn về chỗ cô gái cách đó không xa kia, nhưng cái gì cũng không thấy, “A, cô ấy cũng đi rồi."
Cảnh sát hỏi, "Bây giờ anh có thể đi được không? Để tôi giúp anh gọi xe cấp cứu."
"Không cần, máu này không phải của tôi. Tôi bị thương ở tay, có thể cần phải đi đến bệnh viện."
"Chúng tôi đưa anh đi."
"Được, cám ơn.Còn nữa, tôi là vận động viên ——"
"A!" Cảnh sát chợt hiểu, "Là anh, anh là Đường Nhất Bạch!"
Đường Nhất Bạch gật đầu, giải thích, "Là như thế này, tôi là vận động viên, xảy ra loại chuyện này tôi muốn thông báo với huấn luyện viên và bác sĩ trong đội trước. Anh có thể giúp tôi gọi điện thoại không?"
"Có thể, có thể!"
Cảnh sát lấy điện thoại của Đường Nhất Bạch từ trong túi anh ra, đúng vào lúc này, trên điện thoại có người gọi tới. Cảnh sát đưa điện thoại đến trước mặt anh, nói, "Người này gọi điện thoại cho anh, có nhận hay không?"
"Nhận, đó là bạn gái tôi."
Cảnh sát nhận điện thoại, đưa di động lên cao đặt ở bên lỗ tai anh. Đồng chí cảnh sát tình cờ nghe lén người khác nói chuyện, nhưng là âm thanh cô gái đầu kia điện thoại di động truyền tới rõ ràng, anh ta hoàn toàn nghe được.
Đường Nhất Bạch: "A lô, Đóa Đóa."
Vân Đóa nói, "Huấn luyện xong rồi?"
"Ừ."
"Trở về chưa?"
"Trở về rồi."
Vân Đóa cảm thấy hôm nay Đường Nhất Bạch hơi không bình thường, sao nói ít như vậy, không giống anh. Cô khó hiểu nói, "Anh làm sao..., không vui?"
"Không phải."
"Đúng là không vui?"
"Đóa Đóa, hiện tại anh có chút việc, lát nữa gọi cho em."
Vân Đóa càng cảm thấy kỳ lạ, "Sao anh vẫn còn thở dốc hả? Hiện tại hẳn là phải huấn luyện xong chứ? Hôm nay anh huấn luyện thêm sao?"
"Đúng, anh huấn luyện thêm."
"Em mới không tin, Đường Nhất Bạch có phải anh có chuyện gạt em hay không? Được…, có phải anh thích người khác hay không?"
Cảnh sát bên cạnh nghe không nổi nữa. Đường Nhất Bạch cũng đã nhịn đủ, bị thương thành như vậy còn đùa giỡn lắm lời với bạn gái. Vì thế cảnh sát cầm điện thoại xuống, nói với Vân Đóa, "Cô gái, bạn trai cô bị thương."
Vân Đóa sợ hết hồn, "Anh nói cái gì?!"
"Tôi nói, bạn trai cô bị thương."
"Anh ở đây nói giỡn với tôi sao, anh là ai?"
"Tôi là cảnh sát, tôi không có nói giỡn với cô, bây giờ tôi muốn đưa bạn trai cô đi bệnh viện, nếu như cô muốn tới nhìn anh ấy một chút ——"
"Đường Nhất Bạch đang ở đâu? Các anh đang ở đâu? Tôi đi qua ngay!!!"
"Cô đi bệnh viện tìm chúng tôi."
"Bệnh viện nào?"
Một câu hỏi cảnh sát, gần đây dĩ nhiên cũng có bệnh viện, nhưng anh ta cũng biết cơ thể vận động viên không thể lơ là, vì vậy anh ta do dự hỏi Đường Nhất Bạch, "Đi bệnh viện nào, nếu không tôi đưa anh đi Tích Thuỷ Đàm?" Bệnh viện Tích Thuỷ Đàm là bệnh viện có khoa chỉnh hình nổi tiếng.
Nhưng bệnh viện nổi tiếng cũng có rắc rối của bệnh viện nổi tiếng, đó chính là có quá nhiều người, ngộ nhỡ phải đi xếp hàng, do đó mà tình trạng bệnh bị chậm trễ, chẳng phải là càng phiền phức.
"Không cần, " Đường Nhất Bạch lắc đầu, "Đưa tôi đến bệnh viện gần đây đăng ký khám cấp cứu là được, trong đội của chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia tới đây rất nhanh. Bây giờ làm phiền anh gọi điện thoại cho huấn luyện viên và bác sĩ trong đội của tôi, nói cho bọn họ biết chúng ta đi chỗ nào, và. . . . . . Tôi có thể bị gãy xương rồi." Đường Nhất Bạch nói tới đây, ánh mắt có chút ảm đạm.
"Được."
***
Vân Đóa gần như là bay ra cửa, ở bên ngoài ngăn cản một chiếc xe taxi đi đến bệnh viện, lúc đến cũng chỉ chậm chừng mười phút đồng hồ so với đám người Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch mới vừa đăng ký khám cấp cứu xong, còn chưa gặp bác sĩ, Vân Đóa đã tới rồi, liếc thấy trên người Đường Nhất Bạch rất nhiều máu cô sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, nước mắt rơi như mưa.
Vừa thấy cô khóc, tim Đường Nhất Bạch liền nhéo đau theo, rất muốn sờ đầu của cô, đáng tiếc không đưa tay lên được. Anh nhẹ giọng an ủi cô, "Không có việc gì, không có việc gì, máu này không phải của anh. Anh chỉ là bị thương cổ tay, có thể lành rất nhanh."
Tay bị thương cũng không được, bơi lội đều trông cậy vào tay! Vân Đóa đã đau lòng muốn chết, lại sợ anh lo lắng, bèn lau qua loa nước mắt, cúi đầu nhìn cổ tay của anh, chỉ cảm thấy hình như nó sưng lên, cũng nhìn không ra vấn đề gì khác.
Cô đi theo Đường Nhất Bạch đi tìm bác sĩ phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi mấy câu, mở ra đơn, để cho anh đi chụp X-quang trước.
Trong quá trình chờ phim chụp X-quang, Vân Đóa siết thật chặt nắm tay, cảm thấy rất hoảng sợ, dù sao cũng không thể có chuyện, dù sao Đường Nhất Bạch cũng không thể có chuyện. . . . . .
Cô lại không dám tỏ ra mình căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến Đường Nhất Bạch, đành phải vờ ra vẻ rất bình tĩnh, trong lòng bực tức muốn chết. Cô cắn răng hỏi Đường Nhất Bạch, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, gặp phải vài tên lưu manh nhỏ, đánh nhau."
Lý do này rất khó thuyết phục người khác, Vân Đóa biết Đường Nhất Bạch cũng không phải là người rất thích đánh nhau, coi như gặp phải lưu manh nhỏ cũng sẽ không chủ động đánh nhau với người ta. Quả nhiên, đồng chí cảnh sát bên cạnh nói chen vào, "Đường Nhất Bạch là thấy việc nghĩa hăng hái làm, thấy có người ý muốn lần lượt cưỡng – hiếp cô gái trẻ tuổi, cho nên mới ra tay giúp đỡ. Thật may là anh ấy sớm báo cảnh sát, Đường Nhất Bạch, anh làm rất đúng."
Đường Nhất Bạch hơi ngại ngùng, "Các anh cũng không kém, cảnh sát đến rất nhanh."
Đôi mắt Vân Đóa lại đỏ rồi, "Bắt được bọn người xấu kia không? Sau khi bắt được có thể đánh gãy tay chân trước hay không?"
Cảnh sát lắc đầu lấy làm tiếc, "Lúc chúng ta đến tội phạm đã chạy, lát nữa hiểu rõ một chút tình hình với Đường Nhất, sau đó chúng tôi sẽ lập hồ sơ, mau chóng bắt tội phạm. Hiện tại điều quan trọng đó là cũng không biết tung tích người bị hại, nếu cô ấy ở đây, mới có thể cung cấp không ít đầu mối."
Vân Đóa giống như là nghe được chuyện cười gì đó, "Người bị hại cũng chạy? Mắt thấy Đường Nhất Bạch bị thương, cô ấy chạy đi?"
Cảnh sát có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Ừ. Tình hình trước mắt là như vậy."
Vân Đóa rất tức giận, "Người như vậy hoàn toàn không đáng cứu!"
Đường Nhất Bạch nghiêng mặt, dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào trán của nàng, "Đóa Đóa, đừng tức giận."
Mũi Vân Đóa ê ẩm, vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống. Cô lắc đầu trả lời, "Không phải em tức giận, nhưng em đau lòng anh. Em. . . . . ." Càng nói càng nghẹn ngào, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ là nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đường Nhất Bạch cúi đầu khẽ hôn nước mắt của cô, vừa hôn vừa nói, "Đóa Đóa đừng buồn, thật sự không có chuỵên gì lớn."
"Không có chuyện gì lớn? Anh gạt em? Cơ xương bị thương cần một trăm ngày để hồi phục, một trăm ngày sau chính là thi đấu thế cẩm, vì lần thi đấu này anh đã đợi bao lâu? Đây gọi là không có chuyện gì lớn, vậy cái gì mới coi là chuyện lớn?"
Lời cô nói ra là lo lắng lớn nhất mà Đường Nhất Bạch che giấu.
Quả là, anh sợ nhất chính là việc này.
Chuẩn bị lâu như vậy, mong đợi thi đấu lâu như vậy, trước đây không lâu anh mới phát ra tuyên bố muốn đoạt quán quân thế giới, bây giờ, anh lại đang cầm tay ngồi ở chỗ này, chờ một thông báo gần như đã xác định.
Làm sao anh có thể không khó chịu? Khoảnh khắc cổ tay bị đánh trúng kia anh đã nghĩ đến kết quả này, trong lòng vẫn che lấp bởi một đám sương mù, dù thế nào cũng không xua tan đi được. Nhưng dù anh buồn bao nhiêu, anh cũng không muốn thấy Đóa Đóa của anh buồn.
Vân Đóa cũng cảm thấy lời nói của mình nặng nề, lúc này cô không nên nhắc đến loại chuyện buồn phiền này. Cô cũng không để ý bên cạnh còn có người đang ngồi, nâng mặt của anh hôn một cái, cô nói, "Dù có thế nào, anh đều là Đại Anh Hùng của em. Đường Nhất Bạch, em tự hào về anh."
***
Khi có kết quả phim chụp, đúng lúc thấy Ngũ Dũng dẫn theo hai người vội vàng chạy đến. Một người trong đó là bác sĩ trong đội của Đường Nhất Bạch, Vân Đóa biết, một người khác là bác sĩ khoa chỉnh hình bệnh viện thể thao, họ Từ. Hai người bọn họ và bác sĩ phòng cấp cứu cùng nhau nhìn phim chụp X-quang, cuối cùng cho ra kết luận giống nhau: nứt xương cổ tay.
Đường Nhất Bạch biết được kết quả này, nói với Vân Đóa, "Khá tốt."
Vân Đóa nói tới, "Tốt cái gì, anh thật coi em không có học thức sao?"
Nghiêm chỉnh mà nói, nứt xương là một loại gãy xương, chỉ là nứt xương không có trật khớp, chữa trị tương đối dễ hơn gãy xương rất nhiều. Nhưng nứt xương cũng là xương có vấn đề, làm sao có thể "Khá tốt".
Theo ý kiến chung của bác sĩ, loại nứt xương nhỏ này, không có tranh cãi về chữa trị, rất dễ dàng phục hồi chức năng. Nhưng quan trọng là, người nứt xương là Đường Nhất Bạch, là một vận động viên bơi lội. Mà hơn ba tháng sau chính là thi đấu bơi lội Thế Cẩm.
Ý nghĩa thi đấu Thế Cẩm đối với Đường Nhất Bạch và đối với người khác không như nhau. Trước đó trận đấu quan trọng nhất anh từng tham gia chỉ là Asian Games, chưa từng tham dự qua trận đấu mang tính thế giới. Qua hơn một năm nữa chính là thế vận hội Olimpic, trước thế vận hội Olimpic, anh chỉ có một cơ hội tập luyện này. Đối với anh mà nói, cơ hội này có được quá khó khăn, quá quý giá.
Hơn nữa, Đội Tuyển Quốc Gia đặt hy vọng rất lớn với Đường Nhất Bạch, anh là một trong số ít người bơi lội ra trận đoạt huy chương vàng năm nay của Trung Quốc ở thi đấu Thế Cẩm, cũng là tuyển thủ gậy cuối hai hạng mục tập thể 4x100m bơi tiếp sức hỗn hợp nam, 4x100 m bơi tiếp sức hỗn hợp nam nữ.
Có thể nói, tầm quan trọng của anh gần như ngang với Kỳ Duệ Phong.
Ai cũng không muốn thấy anh xảy ra vấn đề vào lúc này.
Mặt Ngũ Dũng đen xì, hỏi bác sĩ Từ: "Vậy, nhanh nhất bao lâu có thể khỏi hẳn? Còn có thể tham gia thi đấu Thế Cẩm không?"
Bác sĩ Từ trả lời, "Tham gia thì có thể tham gia, nhưng mà có một vấn đề, nhìn theo tình hình của cậu ấy, tôi chữa trị nhanh nhất cũng phải sáu tuần mới có thể khỏi hẳn, trong thời gian này tốt nhất không nên làm vận động mạnh. Cho nên đánh giá lạc quan nhất là sau sáu tuần cậu ấy có thể huấn luyện bình thường, như vậy anh cho rằng sau khi cậu ấy quyết định dừng huấn luyện sáu tuần, có thể trong vòng không tới hai tháng nhanh chóng tìm về trạng thái tốt nhất không?"
Ngũ Dũng á khẩu không trả lời được. Ông biết đây cơ bản là không thể nào. Vận động viên bơi lội hơn một tháng không xuống nước, tương đương với người bình thường một năm tránh không đụng vào nước, vậy thì xuống nước lần nữa phải trải qua thời gian dài rèn luyện mới có thể khiến các bộ phận cơ thể trở về trạng thái hợp tác cao nhất, mới có thể kích thích tiềm năng cơ thể lần nữa.
Tóm lại, trạng thái tốt bỏ đi dễ dàng xây lên khó khăn.
Bác sĩ Từ thở dài, "Để tôi bó thạch cao cho cậu ấy trước, nếu không trật khớp càng phiền phức."
Ngũ Dũng đã không ôm hy vọng gì, ông rất tức giận nói Đường Nhất Bạch, "Sao cậu cố chấp như vậy? Chuyện gì cũng phải nhúng một tay? Cậu cho rằng cậu là siêu nhân hay Batman? Thấy người ta nhiều người như vậy cậu chỉ ngây ngốc cứ đi lên đánh?"
Đường Nhất Bạch lắc đầu, "Ngũ Tổng, trước thầy đừng mắng, em cho rằng chuyện này không bình thường."
"Không bình thường như thế nào?"
"Em nghi ngờ bọn họ chính là nhắm tới tay của em. Bọn họ biết em là ai, cũng biết tay đối với một vận động viên bơi lội quan trọng thế nào, mục đích của bọn họ chính là đánh gãy tay của em. Cho dù em không cứu cô gái kia, bọn họ cũng có biện pháp khác đánh lén em. Bây giờ em nghi ngờ chính là cái kia cô gái mất tích kia vốn chính là người cùng nhóm với bọn họ."
Mọi người bị sự thông minh mở rộng này làm kinh ngạc. Cảnh sát hỏi, "Tại sao anh nghi ngờ như vậy? Anh phát hiện ra cái gì?"
"Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, anh có thể đợi một lát hay không, bó thạch cao xong chúng ta nói chuyện một chút."
"Được."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
142 chương
76 chương
56 chương