Từng Đóa Bọt Sóng
Chương 49
Sau khi Đường Nhất Bạch lên bờ, dùng một cái khăn tắm màu lam nhạt lau cơ thể, rồi tùy ý quấn khăn tắm quanh eo, lập tức vội vã đi tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, lúc này nhịp tim của anh vẫn còn chưa kịp chậm lại, nói chuyện cũng thở hổn hển.
Vân Đóa thấy tóc của anh còn ướt nhẹp, đầu tóc bị anh tùy tiện lau một cái nên kiểu tóc đặc biệt kì quái. Dĩ nhiên, đẹp trai thực sự thì cho dù có là đầu trọc cũng vẫn đẹp trai. Bởi vì mới vừa vận động kịch liệt còn chưa kịp bình phục, sắc mặt của anh hiện ra màu hồng nhàn nhạt, ánh mắt có thần vẫn luôn sáng ngời như sao, trong suốt như thủy tinh.
Lúc đi tới trước mặt ký giả đài truyền hình với các đồng đội, tầm mắt của anh lướt qua máy ảnh với micro, nhìn thoáng qua cô đang chen chúc phía sau đám người
Cô đang nhìn anh với một đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai mắt tỏa sáng, khóe môi nhếch lên cười khúc khích.
Đường Nhất Bạch mỉm cười, phải rất cố gắng mới đè xuống được khóe miệng đang cong lên của mình. Anh rất nghiêm túc đón nhận phỏng vấn của ký giả.
Đoạn phỏng vấn sau cuộc so tài này có thời gian hạn chế, vì vẫn còn có thể sắp xếp buổi họp báo tin tức khác. Ương Thị là bá chủ vòng truyền thông, dĩ nhiên bọn họ bắt đầu phỏng vấn trước, bốn người, Đường Nhất Bạch là người bị phỏng vấn cuối cùng, anh chờ phỏng vấn xong, thời gian để lại cho ký giả Trung Quốc cũng đã hết. Cuối cùng Đường Nhất Bạch liếc mắt nhìn Vân Đóa, ý tứ rất rõ ràng: Cô gái tôi có thể cho cô thêm một cơ hội.
Nhưng mà Vân Đóa lại hết sức không muốn tranh giành, hiện tại tâm tình cô vẫn còn rất kích động, há miệng, đôi môi lập tức run run, cô cảm giác ngay cả lời nói lưu loát mình cũng không nói được, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đẩy Tiền Húc Đông lên phía trước, tiền bối này của cô có thể hoàn thành.
Tiền Húc Đông không hổ là ký giả kinh nghiệm, biểu hiện bình tĩnh hơn Vân Đóa nhiều.
Chờ Tiền Húc Đông phỏng vấn xong, Đường Nhất Bạch cũng phải đi. Trước khi đi anh vẫy vẫy tay về phía Vân Đóa, dùng khẩu hình miệng nói với cô: Tới đây.
Vân Đóa lập tức đi tới trước mặt anh. Anh cúi đầu cười tủm tỉm nhìn cô, cô ngượng ngùng một hồi, vỗ nhẹ ngực một cái, nói: "Cái đó, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là người hâm mộ của anh."
Đường Nhất Bạch cười xoa đầu cô một chút, mái tóc dài của cô cũng bị anh làm rối loạn. Anh nói: "Cô không thích hợp làm người hâm mộ của tôi đâu."
Cô nghiêng đầu hỏi, "Vậy tôi đây thích hợp làm cái gì?"
Anh ta mím môi cười, cũng không trả lời vấn đề này, mà đột nhiên khom lưng, tiến tới bên tai cô thấp giọng nói: "Tối nay gặp ở chỗ cũ."
Hơi thở nóng ấm phun lên gò má bên mặt của cô, làm trên đó nổi lên một tầng ửng đỏ. Vân Đóa chỉ cảm thấy gò má nóng ran vô cùng, đồng thời lại có chút im lặng. Lời này thật là quá kỳ quái, chỗ cũ là nơi nào, ai thèm có chỗ cũ với anh chứ!
Anh nói xong lời này, bắt đầu thẳng lưng bước ra ngoài không để ý đến ai nữa. Những người đang làm công việc truyền thông ngay tại đó ngay lập tức dùng ánh mắt tiêu - hồn nhìn Vân Đóa, khiến Vân Đóa bị nhìn đến nỗi mặt đỏ hồng.
Buổi tối lúc trở lại quán rượu, để đồ vật xuống rồi, đôi chân của Vân Đóa lại không chịu nghe lời, cứ chuyển hướng đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa lập tức bị Lâm Tử ngăn cản. Anh ta tựa vào bên tường, giống như đang đợi cô, thấy cô mở cửa, anh ta hỏi: "Làm cái gì vậy?"
"Không có gì, ra ngoài đi dạo."
"Lỡ như gặp phải côn đồ lưu manh thì làm sao? Tôi đi với cô."
Vân Đóa vội vàng lắc đầu, "Không cần! Anh quên tôi anh hùng cỡ nào rồi sao?" Vừa nói xong cũng không đợi anh ta trả lời, chạy băng băng xuống lầu giống như đang chạy trốn.
Lâm Tử nhìn bóng lưng cô biến mất, sắc mặt có chút tối tăm.
Vân Đóa đúng hẹn đi tới "Chỗ cũ", chính là đám rừng cây nhỏ kia. Ngày hôm qua sau khi để cho Đường Nhất Bạch leo tường cô đã đặc biệt sợ hãi, chỉ sợ anh leo đến bị trật chỗ nào, tối hôm nay tuyệt đối không thể tiếp tục để cho anh leo tường, cô đành vội vàng chạy tới chờ trước.
Vừa chờ, vừa móc nước hoa ra, xịt thật là nhiều vòng quanh quanh thân. Muỗi Nhật Bản rất hung hãn, cũng đã tới tháng mười nhưng tinh thần còn rất phấn chấn giống như ăn phải thuốc kích thích vậy.
Đợi một lát, vừa thấy thân hình cao gầy của Đường Nhất Bạch đến gần, cô lập tức hạ thấp giọng nhẹ nhàng gọi anh ta, "Đường Nhất Bạch —— chỗ này —— "
Đường Nhất Bạch nhìn thấy cô lập tức đi tới, tiếng nói mang theo nụ cười thản nhiên: "Cô rất vội?"
“Khụ, không phải,” Vân Đóa nhìn tay Đường Nhất Bạch nắm vào rào chắn sắt đang muốn trèo lên, cô liền giữ anh lại: “Đừng!”
Tay cô đặt trên tay anh, lòng bàn tay mềm mại, đầu ngón tay lành lạnh, xúc cảm truyền qua mu bàn tay lên đến đại não của anh. Tim Đường Nhất Bạch đập lỡ mất nhịp, lực chú ý của anh đều đặt trên chỗ da thịt hai người đang kề sát nhau. Anh vẫn không nhúc nhích, sợ làm kinh động đến sự thân mật đến bất ngờ này.
Vân Đóa vẫn còn đang giữ anh, nói, “Không cần trèo tường, chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi.”
“Được.”
Vân Đóa để tay xuống, xấu hổ nhẹ nhàng chà xát lòng bàn tay một phen, ngọn đèn phía xa có chút tối, cô không thấy được vẻ mặt có chút tiếc nuối của Đường Nhất Bạch. Cô xịt một ít nước hoa quanh người Đường Nhất Bạch, sau đó hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Đường Nhất Bạch cười: “Không có việc gì thì không thể gặp cô sao?”
Ớ?
Tim Vân Đóa đập loạn, cô sững sờ nhìn bóng dáng của anh, nhỏ giọng nói: “Ý anh là gì chứ.”
Tôi còn có thể có ý gì nữa? Đường Nhất Bạch nhịn không được cười ra tiếng, tay anh xuyên qua giữa rào chắn sắt, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, sức lực dịu dàng. Cảm nhận được sự mát lạnh của sợi tóc qua lòng bàn tay khô ráp, anh nói, “Tôi chỉ muốn trò chuyện với cô. Có cô nói chuyện cùng có thể giúp tôi giảm bớt áp lực.”
“Thật vậy sao?” Vân Đóa rất vui, thì ra cô có tác dụng lớn như vậy? Nhưng mà nghĩ lại cũng có thể hiểu được, dù sao anh và huấn luyện viên cũng có sự khác biệt, một đám bạn bè tốt, người thì không bình thường, kẻ thì huyên thuyên hoặc là cả hai, vất vả lắm mới có Trịnh Lăng Diệp là người có chút bình thường, thì lại bí ẩn tích chữ như vàng…
Ặc, đột nhiên có chút đồng cảm cùng anh…
“Anh muốn tôi nói chuyện gì với anh?” Cô hỏi.
“Tùy thôi, nói chuyện của cô đi.”
Vừa nhắc đến cái này Vân Đóa lập tức cảm thấy rất thú vị, cô chưa từng trải qua sự đời, trước kia chỉ toàn lăn lộn trong nước, lần xuất ngoại duy nhất là được đi Hi Lạp chơi hai ngày. Bây giờ, lần đầu tiên cô được gặp nhiều người nước ngoài như vậy, nói chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với các phóng viên nước ngoài, được mở mang kiến thức nhiều hơn.
Đường Nhất Bạch yên lặng nghe cô thao thao bất tuyệt, trong bóng tối cô không nhìn thấy được ý cười ấm áp như gió xuân của anh.
Đang phàn nàn về cách người dân các nước Châu Á phát âm tiếng Anh, Vân Đóa dừng lại: “Đường Nhất Bạch, sao anh không nói gì vậy?”
“Tôi muốn nghe cô nói.”
Vân Đóa có chút xấu hổ, cô cảm thấy mình nói hơi nhiều, không dịu dàng ít nói, không thục nữ, cũng không dè dặt… một chút nào. Cô ngừng một lát, hỏi, “Anh không có gì muốn nói sao?”
Có, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô, Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, chẳng qua bây giờ không phải lúc.
Lúc này, bỗng có một ánh đèn pin chiếu tới, một người thông thạo tiếng Trung Quốc cách đó không xa lớn tiếng nói: “Ai đó?”
Vân Đóa hoảng hốt: “Nguy rồi, bị phát hiện, tôi đi trước, ngày mai anh phải cố lên!” Cô nói xong, vỗ vỗ vài cái vào vai của anh, không đợi anh nói gì, xoay người bỏ chạy.
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười: “Cô không cần gấp, không sao, cũng đâu phải trộm – tình…”
Vân Đóa nghe nói như thế, chạy càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây nhỏ.
Đường Nhất Bạch đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn về phía màn đêm mờ mịt. Có một số việc, nghĩ thông suốt rồi, cảm giác thật tốt, mây đen tan biến, bầu trời sáng sủa, hô hấp cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nếu không có cái gì cản trở bước chân của anh tiến đến gần cô, như vậy anh cần gì phải đấu tranh? Tương lai rất quan trọng, nhưng thời điểm này mới thật sự dứt khoát nhất, đáng nắm bắt nhất.
Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, anh chỉ biết hiện tại anh không thể mất cô.
Người đàn ông vừa chiếu đèn pin đến gần nhìn thấy anh, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nói: “Đường Nhất Bạch?”
“Ừm, là tôi, đội trưởng Từ.”
Người đến chính là đội trưởng đội bơi lội quốc gia, Từ Thiên Tương.
Từ Thiên Tương hoài nghi quan sát Đường Nhất Bạch, hỏi: “Vừa rồi cậu nói chuyện với ai?”
“Bạn gái tôi.”
Từ Thiên Tương nhìn anh cười phơi phới, không nghi ngờ gì anh.
Đường Nhất Bạch mặt không biến sắc trở về, trên đường gặp Hướng Dương Dương đang đi lang thang, Hướng Dương Dương hít mũi ngửi ngửi trên người anh, kinh ngạc nói, “Da trắng, cậu vậy mà cũng dùng nước hoa hương hoa lan? Được, có mùi phụ nữ…!”
Trở lại kí túc xá, Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch, muốn nói lại thôi.
Đường Nhất Bạch hỏi anh, “Sao vậy?”
“Cậu thật sự thích Vân Đóa sao?” Kỳ Duệ Phong hỏi.
“Đương nhiên, vô cùng thích,” Đường Nhất Bạch ngồi xuống, ánh mắt đột nhiên có chút cảnh giác, anh nhìn thẳng vào Kỳ Duệ Phong: “Anh Phong, chắc không phải là anh muốn tranh giành với em chứ?”
“Cậu nói cái quái gì vậy, anh là hạng người như vậy sao!” Kỳ Duệ Phong mất hứng, anh đột nhiên lại cực kỳ buồn bực: “Nhưng mà vì cái gì cậu có thể yêu đương mà anh lại không thể!”
“Bởi vì em gặp được một cô gái không thể bỏ lỡ, còn anh chưa gặp được.”
Kỳ Duệ Phong có chút giật mình.
Trầm mặc thật lâu, Kỳ Duệ Phong đột nhiên lại nói thêm, “Cậu đã thích cô ấy như vậy, anh đây sẽ nói cho cậu một chuyện.”
Vốn đã đồng ý với Vân Đóa là phải giữ bí mật, nhưng mà ý nghĩa tồn tại của bí mật chính là để tiết lộ, cho nên lúc này Kỳ Duệ Phong không hề áp lực nhìn Đường Nhất Bạch nói rõ chuyện kính bơi.
“Cho nên nói kính bơi kia là quà sinh nhật Vân Đóa tặng cho em?” Đường Nhất Bạch nói, đôi mắt xinh đẹp đã phủ lên ý cười, anh chìa tay về phía Kỳ Duệ Phong: “Nhanh đưa cho em.”
Kỳ Duệ Phong cũng không muốn đưa: “Nhưng mà cô ấy đã tặng anh, cậu hãy bảo cô ấy mua một bộ khác tặng cho cậu ấy.”
“Không được, đưa cho em.”
“Đó là anh để dự phòng, không thể đưa cho cậu.”
“Đồ dự phòng của em đổi cho anh.”
Đường Nhất Bạch rốt cuộc cũng lấy lại được quà sinh nhật trễ của mình, anh vuốt ve gọng kính, hỏi Kỳ Duệ Phong, “Anh nói em nên bù lại quà gì cho cô ấy đây?”
“Không biết!”
Đường Nhất Bạch bừng tỉnh, “Đúng rồi, làm sao mà anh biết được loại vấn đề này.”
“…” Kỳ Duệ Phong cảm giác mình bị tổn thương.
Ngày hôm sau, diễn ra trận đấu hạng mục bơi lội lần thứ năm của Asian Games, Đường Nhất Bạch mang theo kính bơi mới tham gia trận chung kết bơi tự do 100m nam. Vân Đóa vừa thấy cái kính bơi kia của anh có chút bất ngờ, cô đỏ mặt xem hết cả trận đấu.
Kết quả trận đấu, Đường Nhất Bạch đạt thành tích 47 giây 74, trong hạng mục đổi mới này anh là người có thành tích tốt nhất, phá vỡ kỷ lục Châu Á và kỷ lục của giải đấu, đạt huy chương vàng là điều không thể tranh cãi.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
43 chương
10 chương
69 chương
3 chương