Nhà hàng Đường Nhất Bạch chọn là một nhà hàng đặc biệt, dùng thực phẩm hữu cơ màu xanh làm điểm bán. Nhà hàng này nói rằng có hợp tác cùng một nông trường, tất cả nguyên liệu nấu ăn thực vật đều không sử dụng phân hóa học và thuốc tăng trọng, gà dê bò lợn đều dùng lương thực hữu cơ nuôi lớn, thịt và rau vô cùng an toàn. Bởi vì giá thành nguyên liệu nấu ăn rất cao cho nên giá của nhà hàng này cũng rất cao. Lúc Vân Đóa đến cửa nhà hàng thì đúng lúc gặp mấy người Đường Nhất Bạch xuống xe. Bọn họ năm người đi hai chiếc xe, nguyên một đám người cao lớn chui từ trong xe ra. Đường Nhất Bạch thấy Vân Đóa đầu tiên, anh vẫy vẫy tay với cô. Vân Đóa đi qua, tò mò hỏi: “Nhiều người vậy sao không mượn xe của đội, như thế tiện hơn nhiều.” “Khụ” Đường Nhất Bạch có chút xấu hổ: “Chúng tôi đều không có bằng lái.” Thì ra chân tướng sự việc là như vậy. Vân Đóa nhìn năm người thì có hai người đeo khẩu trang và kính đen, khuôn mặt che kín. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng từ chiều cao Vân Đóa có thể phán đoán được một trong hai người đó là Kỳ Duệ Phong, người còn lại thấp hơn Kỳ Duệ Phong một cái đầu, cao gần bằng Minh Thiên thì Vân Đóa không biết là người nào. Đường Nhất Bạch giới thiệu với cô: “Đây là chị Dương, cô cũng biết rồi đấy.” “... Hả?” Người nọ vẫy tay với Vân Đóa: “Xin chào, tôi là Hướng Dương Dương.” Bởi vì cách khẩu trang, giọng nói có chút ấm ách. Vân Đóa há to miệng. Vây là hôm nay cô ăn cơm cùng với hai quán quân Olympic và ba quán quân trong nước sao? Trong nháy mắt cô có cảm giác đứng trên đỉnh cao nhất của cuộc sống... Kỳ Duệ Phong thấy Vân Đóa ngẩn người thì dùng giọng điệu kiêu ngạo như trước nói: “Ăn cơm cùng bọn tôi cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, bất mãn cái gì chứ!” Bốp! Hướng Dương Dương đánh một cái lên đầu Kỳ Duệ Phong: “Cậu đến đây xin cơm đấy, khiêm tốn một chút cho tôi!” Vân Đóa thấy thế thì trợn tròn mắt, Hướng Dương Dương đánh đầu Kỳ Duệ Phong? Cô ấy không dài dòng đánh một phát, không hề do dự chút nào, quả thật khí phách! Đó là Kỳ Duệ Phong đấy! Kỳ Duệ Phong xoa đầu, oán giân nói: “Chị không cần phải đánh đầu tôi.” “Được, lần sau tôi sẽ đánh mông cậu.” Kỳ Duệ Phong: “...” Vân Đóa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hướng Dương Dương, làm Hướng Dương Dương cảm thấy hơi xấu hổ, cô ấy giải thích: “Thật ra chị chưa hề đánh mông cậu ta.” Kỳ Duệ Phong cảm thấy ‘đành đòn’ là chữ thuộc về những đứa trẻ đúng là ảnh hưởng tới hình tượng ‘Anh minh thần võ’ của anh. Anh không để ý tới hai cô gái kia, dẫn đầu bước vào nhà hàng: “Đi thôi, chết đói rồi!” Trong những người này, thấp nhất là Minh Thiên và Hướng Dương Dương cũng cao tới 1m78, Vân Đóa đi giữa bọn họ, cảm giác như mình đi vào thế giới của người khổng lồ. Kỳ Duệ Phong và Hướng Dương Dương trang bị rất cẩn thận, rõ ràng là lo sẽ bị nhận ra, nhân vật của công chúng ấy mà, luôn gặp phải những điều phiền não này. Họ cứ tưởng rằng ăn mặc như vậy thì ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, có thể vô tư đi vào, không ngờ tới cửa chính nhà hàng thì họ đã bị nhận ra. A, không phải bọn họ, mà là Đường Nhất Bạch. Cô gái mặc sườn xám đón khách nhìn những người đi vào, lập tức ôm mặt kích động hét lên: “A, Đường Nhất Bạch!” Đường Nhất Bạch càng hoảng sợ, anh nghiêm túc nhìn cô gái đó rồi nghi ngờ hỏi: “Tôi có biết cô sao?” “Không biết, tôi là người hâm mộ của anh.” Đường Nhất Bạch có chút ngoài ý muốn, thì ra anh đã có người hâm mộ rồi sao? Cô gái lại nhìn thấy người cao cao bên cạnh Đường Nhất Bạch, cô ấy lập tức phản ứng kịp: “Anh là Kỳ ——” “Suỵt ——” Đường Nhất Bạch đặt ngón tay lên môi, ý bảo cô ấy đừng lên tiếng: “Chúng tôi chỉ tới ăn một bữa cơm, cô đừng tiết lộ nha.” Cô gái nhìn vào đôi mắt của anh, khuôn mặt đỏ lên. Cô ấy ấp úng nói: “Vâng, vâng, không tiết lộ.” “Không có chuyện gì, cảm ơn cô.” “Khách, khách khí. Tôi có thể, có thể....” Đường Nhất Bạch nói ra giúp cô: “Muốn chữ ký sao?” “Ừ.” “Được, ký ở chỗ nào?” Cô gái chạy tới trước quầy lễ tân lấy bút và một ví tiền màu hồng nhạt: “Ký lên ví tiền!” Đường Nhất Bạch ký xong trả bút lại cho cô ấy, sau đó Kỳ Duệ Phong đi lên trước hỏi: “Có cần tôi ký tên không?” Cô gái ôm ví tiền vẻ mặt hạnh phúc: “Không cần!” Bóng lưng cao lớn của Kỳ Duệ Phong hơi dừng lại, thoạt nhìn đìu hiu, cô độc tịch mịch. Vân Đóa che miệng cười trộm, Mặc dù Kỳ Duệ Phong đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc này. Anh luoonc ho rằng chỉ có anh từ chối ký tên cho người khác, không ngờ lần này lại bị người từ chối. Phòng của bọn họ đã được đặt trước, toàn bộ trong phòng trang trí chủ yếu là đò cổ. Vừa bước vào cửa nhìn thấy một tấm bình phong khắc hoa, đi qua tấm bình phong có thể nhìn thấy bức tường gỗ thô và thảm dệt hoa ám bụi, ở giữa căn phòng đặt một bộ bàn ghế dựa, ở góc tường là giá đồ và ngăn tủ lỗi thời, trên kệ bày vài đồ hàng mỹ nghệ. Màu trần nhà đậm hơn mặt tường một chút, trên đó treo một cái đèn chùm có vài gốm sứ nhỏ, ngọn đèn xuyên qua lớp vỏ mỏng trắng sứ, nhu hòa mà tinh tế, hoa văn hoa sen trên mặt sứ nhìn vô cùng xinh đẹp. Minh Tiên vuốt quai hàm cảm thán: “Chỗ này rất đồ sộ nha, anh Nhất Bạch đúng là bạn chí cốt!” Vân Đóa đi tới trước cửa sổ, cô nhìn thấy chỗ đó bày biện một cái bình gốm sứ thâm thấp có đường kính hơn nửa mét, trong bình có trồng hoa súng. Những cái lá tròn tròn xanh biếc nổi trên mặt nước thanh tịnh, vài đóa hoa súng màu trắng thò ra giống như khuôn mặt xấu hổ của thiếu nữ. Vân Đóa cả kinh nói: “Hóa ra hoa súng này là thật, khó trách em ngửi thấy mùi hương!” Hướng Dương Dương nghe thấy tiếng cũng đi tới, hai người đứng trước bình hoa súng tấm tắc khen kỳ lạ. Hoa súng là một loài hoa yếu ớt, yêu cầu rất cao đối với nhiệt độ nước, làm cho hoa súng nở vào mùa đông là một chuyện rất phiền phức. Hiện tại nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, toàn bộ xung quanh đều là mờ mịt, đi vào trong căn phòng này thấy một bình hoa súng nở rộ làm lòng người từ từ dâng lên. “Vân Đóa, chị Dương, tới ngồi đi.” Đường Nhất Bạch mởi hai người. Anh giúp các cô kéo ghế ra, Vân Đóa và Hướng Dương Dương lần lượt ngồi xuống, Hướng Dương Dương ngồi cạnh Kỳ Duệ Phong, Vân Đóa ngồi cạnh Đường Nhất Bạch. Hai quán quân Olympic đã cởi khẩu trang và kính xuống, Hướng Dương Dương có mái tóc ngắn gọn gàng, mắt to mày rậm, hiên ngang mạnh mẽ. Sau khi ngồi xuống, Đường Nhất Bạch nói với Vân Đóa: “Đã thích vậy thì chính mình nuôi một bình đi.” Vân Đóa vừa nghe thấy vậy thì than thở: “Nghèo.” “Hoa súng rất quý sao?” “Không phải là hoa súng quý, mà là tiền thuê nhà quý. Phòng tôi sống bây giờ rất nhỏ, còn ở chung với người khác, nếu như có thể trồng súng, có lẽ chỉ có thể nuôi trong bô rồi...” Dường như các thanh niên vừa bước chân vào xã hội đều có thời gian đầu túng quẫn, Vân Đóa cũng không ngoại lệ. Cho nên mục tiêu của cô bây giờ là góp tiền để năm sau có thể đổi được phòng ở có điều kiện tốt hơn. Đường Nhất Bạch như có gì suy nghĩ nhìn cô trong chốc lát, sau đó hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?” “Không cần đâu, sang năm tôi có thể đổi phòng rồi. Mà lại nói, lần trước tin của tôi được lên trang nhất, nhận được không ít tiền thưởng. Nếu như anh muốn giúp tôi, vậy thì thêm nhiều lần lên trang nhất là được, ha ha.” Đường Nhất Bạch nở nụ cười: “Được, chúng ta cùng cố gắng.” Món ăn bọn họ gọi được đưa lên bàn, mấy người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện. Không biết có phải do nguyên liệu nấu ăn hay không mà hương vị của món ăn cũng rất tốt. Trong sáu người, Trịnh Lăng Diệp vẫn luôn trầm mặc ít nói, nhưng mà làm cho Vân Đóa cảm thấy ngoài ý muốn chính là lần này Minh Thiên cũng không nói nhiều, cậu bé yên tĩnh ngồi, ăn cái gì cũng chậm rãi, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Vân Đóa cảm thấy kỳ quái: “Minh Thiên bị làm sao vậy?” Hướng Dương Dương nói: “Thằng nhóc đang đau răng!” Thì ra là thế, khó trách hôm nay không thấy cậu bé ăn kẹo que, đúng là đứa nhỏ đáng thương. Vân Đóa muốn đưa một miếng thịt bò hầm cách thủy ở trước mặt mình cho cậu bé: “Này, ăn thịt đi, hầm cách thủy nên rất mềm.” Đường Nhất Bạch ngăn cô lại: “Đừng cho nó ăn thịt.” “Vì sao?” Hướng Dương Dương giải thích đơn giản với cô. Bởi vì thịt trên thị trường ngày càng nhiều thịt chứa thuốc tăng trọng, trong thuốc tăng trọng có chứa thuốc kích thích. Nói cách khác, nếu như không cẩn thận ăn phải thịt có thuốc tăng trọng, sẽ có nguy cơ bị kiểm dương tính với thuốc kích thích. Cho nên đội tuyên quốc gia vẫn luôn đề nghị vận động viên không ăn cơm bên gnoaif, nhất là thời điểm có thi đầu, đề nghị này sẽ hình thành quy định. Vân Đóa càng nghe càng hồ đồ: “Vậy vì sao mọi người có thể ăn?” “Chúng tôi là người đã trưởng thành, cho dù ngẫu nhiên ăn phải thịt có thuốc tawg trọng thì có thể nhanh chóng đào thải nhưng Minh Thiên còn nhỏ, thân thể vẫn còn đang phát triển, ai biết được thằng nhóc này ăn vào có thể lưu lại trong cơ thể hay không. Cho nên chúng tôi chưa bao giờ để Minh Thiên ăn những thức ăn từ thịt, một lần cũng không được, đây là vấn đề nguyên tắc.” Vân Đóa lại hỏi: “Không phải nói nguyên liệu nấu ăn trong nhà hàng này đều sạch sao?” Kỳ Duệ Phong khinh bỉ liếc nhìn cô một cái: “Người khác nói gì cô cũng tin sao? Đúng là ngốc.” Được rồi, cô lại bị Kỳ Duệ Phong coi thường là ‘đồ ngốc’ cũng coi như là khó có được. Vân Đóa đột nhiên nhớ tới trên mạng có nói Kỳ Duệ Phong là ‘bệnh tự kỷ thời kỳ cuối không thể trị liệu’. Bây giờ cô nhìn Kỳ Duệ Phong, càng nhìn càng cảm thấy hình dung này rất đúng, vì vậy cô che miệng cười trộm. Kỳ Duệ Phong hừ một tiếng: “Cô đừng nhìn tôi si mê như vậy.” ... Mẹ nó, đây là cái từ gì chứ! Hướng Dương Dương đột nhiên nhàm chán đẩy chén nước trái cây trước mặt: “Chúng ta uống rượu chứ?” Đôi mắt của bốn cậu con trai sáng lên. Chị cả đã lên tiếng, đương nhiên bọn họ cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Cô gái phục vụ nhanh chóng mang vài chai rượu, mở giúp bọn họ. Trịnh Lăng Diệp nhận lấy bình rượu lần lượt rót cho mọi người. Minh Thiên đã đổ nước trái cây trong chén đi, vô cùng chờ mong bưng chén không chờ rượu, tính tự giác cực kỳ cao. Nhưng mà bình rượu của Trịnh Lăng Diệp thấy cái chén của cậu ta thì trực tiếp bỏ qua, đổ cho người khác. Minh Thiên: == Hướng Dương Dương nói: “Mình Thiên, em vẫn còn là vị thành niên, không cho phép uống rượu. Phục vụ, cho nó một ly sữa nóng.” “Vâng.” Minh Thiên che miệng ủy khuất nói: “Em không uống sữa.” “Ngoan ngoãn, nghe lời, nếu không đánh chết em.” “...” Vân Đóa cuối cùng cũng phát hiện, Hướng Dương Dương chính là bá chủ trong đội bơi lội, ngay cả Kỳ Duệ Phong cũng không dám trêu chọc chị, sức chiến đấu này của Minh Thiên trước mặt chị cũng coi như bỏ đi. Trịnh Lăng Diệp rót rượu cho Vân Đóa thì Vân Đóa lại nhận bình rượu: “Cảm ơn cảm ơn, để tôi tự rót được rồi!” Đường Nhất Bạch ngăn cô lại, lấy bình rượu đi, đổ vào trong chén cô chỉ một chút xíu: “Nhấp một xíu là được, con gái đừng uống nhiều rượu.” Vân Đóa không phục, mắt liếc thấy chén của Hướng Dương Dương đầy thì nói: “Chị Dương thì sao?” “Chị ấy không phải con gái.” ... Được rồi. Đổ rượu không, Đường Nhất Bạch nhìn cô, dưới ánh đèn sứ, đôi mắt anh trong suốt như nước mùa thu. Anh nhẹ giọng hỏi cô: “Vừa rồi vì sao lại cười?” “Hả?” “Vì sao vừa rồi lại nhìn anh Phong cười?”