Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn Người được chọn theo ý hạnh phúc biết bao Ánh mắt của người ấy chi phối em Trước mặt người ấy, em không thể che dấu tâm trạng ngẩn ngơ vì tình yêu (Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn- Puskin) Tối hôm đó tôi không hề chợp mắt, tôi nắm chặt điện thoại ngồi xuống nền nhà bên cạnh giường và vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Tôi giữ nguyên một tư thế, ngồi bất động cả đêm, mông tôi lạnh buốt, khí lạnh từ từ truyền lên người, cho đến khi cổ tôi cứng ngắc, toàn thân không thể nhúc nhích. Tôi không rõ bản thân lo lắng điều gì, tôi chỉ cảm thấy tim tôi đập nhanh đến mức khó có thể khống chế. Trong phòng hình như chỗ nào cũng có tiếng động và hơi thở khẽ, khiến tôi gần như ngạt thở. Phòng của Khâu Vĩ cũng sáng đèn cả đêm, không biết có phải anh mất ngủ giống tôi? Đến ba giờ sáng, dưới tầng một có tiếng mở cửa. Tôi lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi dỏng tai nghe từng bước chân chầm chậm đi lên tầng hai. Tôi đứng bật dậy mở cửa phòng lao ra ngoài, quả nhiên là Tôn Gia Ngộ và Lão Tiền, cả hai đã trở về bình an. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đôi chân mềm nhũn suýt nữa không đứng vững. Khâu Vĩ cũng nghe thấy tiếng động, anh mở cửa thò đầu ra ngoài hỏi một câu: “Về rồi à?” “Ừ, về rồi”. Tôn Gia Ngộ trả lời ngắn gọn. Lão Tiền không nói một lời nào, gương mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như bị sự kích động nào đó. Anh ta lảo đảo đi về phòng mình. “Lão Tiền, xuống dưới nhà ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sau”. Tôn Gia Ngộ gọi anh ta. Lão Tiền quay người, gật đầu một cách máy móc. Tôi vội mở miệng: “Em bảo thím giúp việc để lại thức ăn, để em đi nấu, sẽ xong nhanh thôi”. Lúc ăn cơm, Lão Tiền vẫn giữ bộ dạng mất hồn mất vía. Tôi cố ý chuẩn bị một đĩa thịt bò cho anh ta nhưng anh ta không hề động đũa. Anh ta chỉ húp một bát cháo rồi đứng dậy đi lên phòng, từ đầu đến cuối anh ta không nói một câu nào. “Lão Tiền làm sao vậy?” Tôi vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi Tôn Gia Ngộ. “Đừng bận tâm đến anh ta, hai ngày nữa sẽ đâu vào đấy cả”. Tôn Gia Ngộ chống tay lên trán, giọng anh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Tôi ngồi xổm xuống nhìn anh: “Tối nay xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt anh sao khó coi thế?” “Không có chuyện gì đâu”. Tôn Gia Ngộ buông thõng tay, anh nở nụ cười miễn cưỡng: “Em để bát đĩa ở đó rồi mau đi ngủ đi. Ngày mai em còn phải đi học nữa”. Tôi lên giường đợi một lúc lâu, Tôn Gia Ngộ mới ra khỏi phòng tắm. Anh leo lên gường chui vào trong chăn và nằm xuống cạnh tôi. Tôi quay người ôm chặt lấy thắt lưng anh rồi rúc mặt vào ngực anh: “Cả đêm em rất lo cho anh. Vừa rồi ngồi ở dưới đất em còn nằm mơ, em mơ thấy chúng ta quay lại thời điểm gặp cơn bão tuyết. Lần này đổi lại là anh bị rơi xuống hố tuyết, còn em mở mắt đứng nhìn anh bị chìm xuống. Em chưa kịp cứu anh đã giật mình tỉnh giấc”. Tôn Gia Ngộ cười khẽ, anh vỗ lưng tôi: “Em toàn nghĩ ngợi linh tinh, mau nhắm mắt ngủ đi, ngày mai không muốn dậy đi học hay sao?” Tôi “ừm” một tiếng nhưng không chịu buông tay, vẫn ôm chặt người anh. Trong lúc mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy thân thể anh giãy giụa rất mạnh, sau đó anh quay người dùng hết sức ôm tôi, mặt anh áp vào vai tôi. “Anh sao vậy? Nằm mơ à?” Tôi tỉnh giấc vì bị kinh động. “Ngủ đi bảo bối, không có gì đâu, là anh vừa mơ thấy ác mộng”. Tôn Gia Ngộ buông tay và xoay lưng về phía tôi. Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh lục đồ ở tủ đầu giường một lúc lâu. Cuối cùng tôi không nhịn được lại mở miệng hỏi: “Anh tìm gì vậy?” “Không có gì”. Tôn Gia Ngộ với tay tắt đèn ngủ. Sáng ngày hôm sau Tôn Gia Ngộ không dậy sớm như ngày thường. Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, tôi ngồi dậy chăm chú quan sát anh. Anh cau mày, đống chăn lộn xộn ở trên người, hình như anh ngủ không yên giấc. Tôi ngắm anh một cách kỹ lưỡng, ngắm đôi lông mày và lông mi rậm đen nhánh và đôi môi với đường nét mê hoặc của anh, trong lòng thầm hỏi không biết đã bao lâu tôi chưa ngắm kỹ anh như lúc này. Tôi muốn vuốt ve gương mặt anh nhưng bàn tay giơ ra đột ngột dừng lại ở giữa không trung, bởi vì tôi tình cờ phát hiện trên tủ đầu giường có một vỉ thuốc ngủ, vỉ thuốc thiếu đi mấy viên, chỗ mấy viên thuốc bị bóc ra để lại lỗ đen khiến tim tôi nhói đau. Tôi  nhẹ nhàng xuống giường rồi đi ra ngoài. Quần áo và túi xách Tôn Gia Ngộ dùng tối qua ném đầy ở cửa nhà tắm. Áo khoác trị giá  gần một ngàn đô la Mỹ bị ngâm nước, nhàu nát nằm trên mặt đất. Tôi thở dài ôm đống quần áo đi xuống phòng giặt là ở tầng một. Tôi hình như ngửi thấy một mùi kỳ lạ trên chiếc áo khoác của anh, giống như mùi thuốc pháo đốt vào dịp Tết. Trước khi bỏ hết quần áo vào máy giặt, theo thói quen tôi lục hết túi áo túi quần, lôi hết giấy tờ, hóa đơn và tiền lẻ. Trong túi xách cũng có nhiều đồ lặt vặt, tôi cầm đáy túi dốc ngược xuống bàn đá. Một tiếng động giòn giã vang lên, một thứ bằng kim loại nằng nặng rơi xuống mặt bàn trơn nhẵn một lúc mới dừng lại. Tôi lặng người, lưng như bị ai đó quất một roi thật mạnh, khiến tôi lập tức hóa đá. Trên mặt bàn xuất hiện khẩu súng to hơn lòng bàn tay một chút, báng súng màu xanh thẫm, nòng súng đen sì. Khẩu súng lạnh lẽo tỏa ra không khí khiến con người cảm thấy kinh hoàng. Đây không phải là đồ chơi, đây là một khẩu súng thật sự. Vậy thì mùi tôi vừa ngửi thấy không phải mùi thuốc pháo mà là mùi viên đạn được bắn ra, viên đạn thật có thể xuyên qua thân thể con người. Tôi đứng im một chỗ, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi không dám sờ vào thứ kim loại đó, giống như trước mặt tôi là một que hàn được nung đỏ. Một câu Andre từng nói với tôi từ rất lâu, đột nhiên phảng phất bên tai tôi: “Mai, cô thật sự hiểu anh ta bao nhiêu?” Rốt cuộc anh đang làm công việc gì? Rốt cuộc anh là người thế nào? Khi Tôn Gia Ngộ xuống tầng một thấy tôi ngồi trước bàn ăn, anh tỏ ra ngạc nhiên: “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao em còn chưa đi học?” “Tối qua anh đi đâu? Anh hãy nói cho em biết xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng anh. “Chẳng có chuyện gì? Anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tôn Gia Ngộ ngồi xuống lẩm bẩm: “Hôm nay trứng rán cháy quá”. Tôi trừng mắt nhìn anh, sự phẫn nộ bùng phát khiến giọng tôi hơi run run: “Trong lòng anh rốt cuộc coi em là gì? Là bạn tình làm ấm giường hay thứ khác? Chuyện gì anh cũng để ở trong lòng, có phải em không đáng để anh chia sẻ hay không?” Anh buông miếng bánh mỳ trong tay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Em bị sốt à? Mới sáng sớm đã ăn nói lung tung”.  Tôi đặt cái túi xách xuống bàn chất vấn anh: “Đây là cái gì? Thứ ở bên trong đó là thế nào?” Tôn Gia Ngộ nhìn chăm chăm vào cái túi xách, thần sắc đờ đẫn như nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó anh đứng bật dậy, tức giận hét lên: “Ai bảo em động vào đồ của anh? Em tưởng em là ai hả, em nghĩ em là cái thá gì của anh?” Nước mắt trào xuống, đau khổ và thất vọng lấp đầy trái tim tôi, khiến tôi không còn khả năng tự kiềm chế. Tôi cũng cất cao giọng: “Tôn Gia Ngộ, anh không phải là người, rốt cuộc anh có trái tim không? Bành Duy Duy nói tôi đê tiện, tôi đúng là kẻ đê tiện, ngoài đê tiện ra tôi chẳng còn gì khác”. Cảnh vật trước mắt mờ dần, tôi cố gắng đứng vững rồi quay người bước đi. Tôn Gia Ngộ túm tay tôi: “Em hãy nghe anh nói…” Tôi ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay anh: “Anh buông tôi ra!”. Anh kéo tôi vào lòng, cố gắng không cho tôi giãy giụa: “Mai Mai…” Tôi lập tức ngừng mọi động tác, phảng phất như toàn thân không còn một chút sức lực. Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là Mai Mai. “Mai Mai, không phải anh không muốn nói cho em biết”. Tôn Gia Ngộ nói rất chậm, giống như anh rất khó khăn trong việc chọn câu từ: “Anh thích em hàng ngày trang điểm xinh đẹp, ngồi chơi đàn piano mà không phải lo lắng nghĩ ngợi buồn phiền. Thấy em vui vẻ, anh cảm thấy đồng tiền kiếm được dù ít dù nhiều cũng còn có ý nghĩa. Anh không muốn cho em biết những chuyện này vì đó là việc của anh chứ không phải của em. Đàn ông rơi vào cảnh cần đàn bà chia sẻ gánh nặng, người đó liệu có còn là đàn ông nữa không? Bảo bối, đây là anh thương em, em nhất định ép anh nói hết ra em mới chịu hiểu sao?” Lời nói của anh khiến tôi cuối cùng cũng mềm lòng, tôi gục đầu vào vai anh, nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của anh. Tôi biết nếu không bị ép đến góc chết, anh tuyệt đối không nói ra những câu mà anh cho rằng rất buồn nôn. “Anh có biết là em sợ lắm không?” Tôi nghẹn ngào: “Em sợ một ngày nào đó em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa”. Tự đáy lòng tôi thật ra không muốn truy cứu hành tung của anh buổi tối hôm qua, càng biết nhiều càng thêm phiền não. Thôi thì cứ như vậy đi, tôi tự nguyện làm một con rùa rụt cổ. Tôn Gia Ngộ vuốt ve lưng tôi, anh thở dài: “Công việc làm ăn nào cũng có cái giá của nó, khó khăn đến mấy anh vẫn có thể kiên trì bảy tám năm. Nhưng có một số chuyện muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh”. “Vậy anh đừng làm nữa có được không? Chẳng phải anh nói anh sẽ đưa em đi nước Áo hay sao? Chúng ta cùng đi, sau khi tốt nghiệp em có thể tự kiếm tiền, không cần anh nuôi em nữa, đến lúc đó em sẽ nuôi anh”. Tôn Gia Ngộ bị chọc cười bởi câu nói của tôi: “Ôi trời, tham vọng của em cũng không nhỏ, còn đòi nuôi anh nữa cơ đấy. Được thôi, có thể ăn cơm của phụ nữ là mục tiêu cao nhất của cuộc đời anh”. “Nói mà không biết ngượng mồm”. Tôi phì cười dù trên mặt vẫn còn đọng nước mắt: “Vậy anh có đi Áo cùng em không?” “Đi, tất nhiên đi chứ. Đợi anh kết thúc công việc ở đây rồi sẽ đi cùng em”. Anh trả lời qua loa. “Anh phải giữ lời đấy nhé, đừng lừa em”. “Anh thề được chưa? Em xem bây giờ mấy giờ rồi?” Tôn Gia Ngộ giục tôi: “Rửa mặt rồi đi học đi, em đừng lo lắng những chuyện không đâu, tập trung vào việc học hành của em là được rồi. Chuyện gì cũng còn có anh, chưa có cửa ải nào là anh không thể vượt qua”. Kể từ ngày hôm đó, do trong lòng tích tụ nhiều tâm sự nên tôi trở nên trầm mặc. Ban đêm, tôi không vừa đặt đầu xuống gối là ngủ say như trước, mà tôi thường nằm mơ thấy ác mộng. Nhiều lúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, tôi hoảng sợ sờ tay sang bên cạnh giường, thấy anh vẫn nằm ở bên tôi, tôi mới yên tâm ngủ tiếp. Cuối tháng 5, tôi đều thi đỗ hai môn tiếng Nga và chuyên ngành, trở thành sinh viên hệ chính quy của Học viện âm nhạc. Nhưng kết quả này không mang đến niềm vui như tôi tưởng tượng. Bóng đen đó vẫn đè nặng trong lòng tôi, mãi vẫn không chịu tan biến. Vừa từ trường học về nhà, tôi lập tức gọi điện cho bố mẹ để báo tin vui với họ. Người nghe điện thoại là bố tôi, một điều kỳ lạ là ông không mấy tỏ ra vui mừng. Ông chỉ hỏi tôi vài câu như lúc nào nhập học chính thức, lúc nào trường được nghỉ hè, lúc nào tôi mới có thể về nước. Tôi hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ? Con muốn nói chuyện với mẹ”. Bố tôi nói: “Mẹ con đi công tác rồi, không tiện trả lời điện thoại, đợi mẹ con về rồi nói sau”. Tôi cảm thấy hơi lạ nhưng không biết phải nói sao nên cúp điện thoại trong tâm trạng đầy nghi hoặc. Nina nhờ người giúp tôi  thu âm cuộn băng tập đàn rồi viết giấy thiệu gửi cho hai người bạn của bà đang làm giáo sư giảng dạy ở Học viện âm nhạc Áo. Tất cả mọi việc đều rất thuận lợi, còn hơn một tháng mới đến kỳ nghỉ hè, tôi chỉ cần tổng kết lại mấy môn chuyên ngành, đồng thời chờ đợi thông báo từ Học viện âm nhạc Áo. Công việc của Tôn Gia Ngộ đình trệ một thời gian rồi khôi phục bình thường. Tôi tin lời anh nói, không có cửa ải nào anh không thể vượt qua. Trong lúc nhàn rỗi tôi tìm kiếm tài liệu về nước Áo rồi ngồi tưởng tượng ra cuộc sống và việc học tập ở bên đó. Thế nhưng có một cửa ải, Tôn Gia Ngộ cuối cùng vẫn không thể vượt qua. Một ngày đầu tháng sáu, tôi từ bên ngoài trở về nhà, bất ngờ phát hiện Lão Tiền và Khâu Vĩ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Bọn họ lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc ngập phòng khách. “Sao hôm nay hai anh lại ở nhà? Gia Ngộ vẫn chưa về à?” Tôi vừa chào hỏi vừa vội mở cửa sổ cho thoáng khí. Hai người ngẩng đầu nhìn tôi nhưng không ai lên tiếng. Tôi tắt nụ cười trên môi, tim bắt đầu đập thình thịch, trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành. “Chuyện gì vậy?” Khâu Vĩ nhìn Lão Tiền, Lão Tiền lại nhìn anh ta. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi cuối cùng Lão Tiền lên tiếng: “Mấy kho hàng bị cảnh sát mò ra, Tiểu Tôn đang bị bắt giam ở cục”. Đầu óc tôi nổ tung, tôi mở miệng hỏi “So what?”, ngữ pháp logic đều loạn thành một nồi cháo thập cẩm. Lão Tiền an ủi tôi: “Chuyện này không quan trọng, cảnh sát cùng lắm chỉ có thể tạm giam bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Số hàng mới là phiền phức. Mẹ nó, toàn là chứng cứ buôn lậu rõ rành rành”. Khâu Vĩ buồn bực hỏi: “Tôi nghĩ mãi không thông, tại sao cảnh sát lại biết được vị trí kho hàng, vây bắt một phát là chuẩn ngay”. Lão Tiền mặt nhăn như trái mướp đắng: “Không chỉ đơn giản mỗi kho hàng. Nửa tháng nay hải quan liên tục giữ mấy lô hàng, kiểu ra tay như muốn dồn người khác vào chỗ chết. Tôi thấy vụ này hình như có kẻ cố ý phá đám”. Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ lo lắng cho Tôn Gia Ngộ. Anh đang bị sốt mấy ngày liền, mỗi bữa ăn cũng chỉ miễn cưỡng chấm mút một ít. Bị tạm giam bốn mươi tám tiếng đồng hồ liệu anh có thể chống đỡ nổi? Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, lục phủ ngũ tạng như đột ngột rời khỏi vị trí. Lão Tiền và Khâu Vĩ bận rộn nhờ người quen đi kiếm luật sư, còn tôi chỉ biết ở nhà chờ đợi. Hai ngày sau cuối cùng Tôn Gia Ngộ cũng được thả về, sắc mặt anh tái nhợt, hai mắt trũng sâu, cả người như một bóng ma. Vào đến nhà anh không chào hỏi một ai mà đi thẳng lên tầng hai vào phòng tắm. Thấy bước đi của anh không vững, tôi không yên tâm chạy theo gõ cửa: “Một mình anh được không đó?” Bên trong nhà tắm không có phản ứng, tôi cất cao giọng: “Gia Ngộ!” Có thứ gì đó ném trúng cửa, anh ở bên trong hét lên: “Em để anh yên tĩnh một lát có được không?” Khâu Vĩ ở đằng sau khều nhẹ vào người tôi: “Cô hãy để cậu ấy yên tĩnh một lúc. Đám cảnh sát hành hạ cậu ấy suốt hai ngày nay nên tinh thần mới bị suy sụp”. Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh chờ đợi. Phòng tắm vẫn yên lặng, không có bất cứ động tĩnh nào. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng động lớn, tiếng một vật nặng đổ xuống sàn. Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi không hề nghĩ ngợi lập tức mở cửa nhà tắm xông vào bên trong. Trước mắt tôi là cảnh Tôn Gia Ngộ nằm vật dưới đất, máu từ hai bên thái dương chảy xuống, anh đã bị ngất đi. Động tác của Khâu Vĩ còn nhanh hơn tôi, anh lao vào bế Tôn Gia Ngộ lên và luôn miệng gọi: “Gia Ngộ! Gia Ngộ!” Tôn Gia Ngộ vẫn không có phản ứng, hai mắt anh nhắm nghiền. Máu đỏ từ trán anh chảy xuống, ướt đẫm một mảnh áo khoác. Tôi quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, cổ họng mắc nghẹn không thể phát ra một thanh âm nào. Lão Tiền chạy lên tầng hai rồi đứng ngây người ở cửa. Vẫn là Khâu Vĩ có phản ứng nhanh nhất, anh gầm lên với chúng tôi: “Còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi bác sỹ, đem bông băng lại đây”. Lão Tiền vội vàng về phòng sách gọi điện thoại, còn tôi vào phòng ngủ tìm thứ có thể cầm máu. Trong lúc vội vàng, tôi bẻ gãy chìa khóa khi cắm chìa vào ổ khóa tủ quần áo, đuôi chìa khóa bị gãy cắt vào tay tôi một đường dài nhưng tôi không bận tâm, tôi rút mấy cái khăn mặt sạch rồi chạy vào nhà tắm. Một bác sỹ quen biết nhanh chóng đến nơi, Tôn Gia Ngộ vẫn bất tỉnh nhân sự. Bác sỹ nói, do căng thẳng quá mức nên Tôn Gia Ngộ bị kiệt sức, lúc bị ngất đi đầu anh đập vào bồn tắm, may mà vết thương không sâu, chỉ khâu bốn mũi. Ông bác sỹ dặn cô y tá chuẩn bị mũi tiêm chống cảm lạnh rồi mời chúng tôi ra khỏi phòng ngủ để giữ không khí yên tĩnh. Lão Tiền nấu nhanh một nồi mỳ, ba chúng tôi đều nuốt không trôi, chẳng ai có tâm tư ăn uống. Dạ dày tôi như có một hòn đá lớn, đè nặng xuống đến mức trước mắt tôi tối sầm. Nhưng tôi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn nhét hết bát mỳ vào dạ dày. Tình hình tệ đến mức này, tôi không thể gây thêm phiền phức cho mọi người. Sau khi ăn xong, cơ thể tôi ấm áp hơn một chút, linh hồn cũng dần quay về chốn cũ. Lão Tiền ăn xong ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Khâu Vĩ đứng bên cửa sổ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tôi tiến lại gần anh ta: “Anh Khâu…” Anh ta quay đầu: “Chuyện gì vậy?” “Tại sao lại ra nông nỗi này?” “Tôi cũng không rõ”. Khâu Vĩ cau mày: “Chỉ có thể xác định một điều, chắc chắn có người mật báo cho cảnh sát, nếu không dựa vào hiệu suất làm việc của Cục cảnh sát, ba năm cũng không thể mò ra”. “Ai có thù oán với anh ấy mà ra tay tàn độc như vậy?” “Tôi không biết, có điều chiêu này đúng là độc. Giống như bọn chúng chuẩn bị một thời gian dài chỉ để nhắm vào Gia Ngộ”. Tôi cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua người: “Anh ấy đã đắc tội với ai à?” Khâu Vĩ nhếch mép cười gượng gạo: “Làm nghề này, không đắc tội người nào mới là lạ, như lần trước…”. Anh nhìn Lão Tiền rồi đột nhiên ngừng lại. Tôi nhìn anh chờ đợi nhưng anh không chịu nói tiếp. Anh với bao thuốc lá trên bàn trà rồi lại châm một điếu, trông anh như có nỗi niềm khó mở lời. Khâu Vĩ là người rất kín miệng, nếu anh không tự nguyện lên tiếng, dù uy hiếp anh thế nào cũng khó moi được tin từ anh. Tôi không muốn gây khó dễ cho anh nên chuyển sang đề tài khác: “Hôm trước các anh nhắc đến chuyện kho hàng bị báo, ai biết được vị trí cụ thể của kho hàng?” Khâu Vĩ lắc đầu: “Gia Ngộ rất thận trọng, ngay cả tôi cậu ấy cũng không cho biết”. “Vậy tại sao cảnh sát biết được?” Khâu Vĩ vẫn lắc đầu, anh nhả một vòng khói sau đó quay lại gọi Lão Tiền: “Lão Tiền, anh lại đây”. Lão Tiền tiến lại gần, sau khi hiểu ý Khâu Vĩ, anh ta luôn miệng kêu oan: “Chuyện đại sự như vậy, tôi làm sao dám không biết nặng nhẹ ăn nói bừa bãi. Đến lúc đi ngủ, tôi còn kéo khóa miệng nữa là”. Tôi lườm anh ta: “Chẳng phải anh nói cho tôi biết hay sao?” “Nhắc đến chuyện này tôi mới nhớ. Mai Mai, vụ dấu hàng ở nhà xe của đội cứu hỏa, chỉ có ba người là tôi cô và Tiểu Tôn biết”. “Ý anh là gì?” “Cô thử nghĩ lại đi, có phải cô nói với người khác không? Ví dụ anh bạn cảnh sát của cô?” Tôi ngây người một lúc mới hiểu ý anh ta, anh ta nghi ngờ tôi tiết lộ tin tức. Dù ngốc đến mấy nhưng tôi cũng có chừng mực. Hơn nữa Andre không bao giờ hỏi dò tin tức từ tôi, tuy anh biết rõ quan hệ giữa tôi và Tôn Gia Ngộ. “Tôi không nói với ai cả, bạn tôi cũng chưa bao giờ hỏi tôi về chuyện này”. Tôi cảm thấy lời nói của Lão Tiền hoàn toàn vô trách nhiệm, vì vậy tôi hơi tức giận nên nói chắc như đinh đóng cột. “Thế thì lạ quá, cứ như gặp ma ấy”. Lão Tiền nghi hoặc sờ trán. Tôi pha một tách cà phê nóng, cố gắng giữ tỉnh táo và từ từ hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy tháng trước. Lần đầu tiên tôi đến nơi này là vào lễ giáng sinh, lúc đó tôi nấu nướng bị hàng xóm báo cháy, khiến đội cứu hỏa đến đây, Tôn Gia Ngộ thừa cơ móc nối với bọn họ. Sau đó Lão Tiền nói cho tôi biết, bọn họ chuyển hàng đến nhà xe của đội cứu hỏa. Tiếp theo, tôi tình cờ gặp Tôn Gia Ngộ và Valeria ở chợ “Bảy km”… Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một tia, phảng phất như ánh chớp vụt qua, tôi vội ngẩng đầu: Đó là Bành Duy Duy! Trong khoảng thời gian đó, tôi hồn bay phách lạc vì sự xuất hiện của Valeria, nên khi cảnh sát không tìm được chứng cứ kết tội Tôn Gia Ngộ và buộc phải thả anh ra, tôi đã kể cho Duy Duy biết vụ anh dấu hàng ở kho của đội cứu hỏa. Thảo nào cô nói: “Ba mươi năm phong thủy luân lưu chuyển, thứ cần trả vẫn phải trả” Ngón tay tôi bắt đầu lạnh buốt, nhưng tôi vẫn ngồi xuống, uống từng hớp từng hớp hết ly cà phê rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa. “Cô đi đâu vậy” Thấy thần sắc tôi có vẻ bất thường, Lão Tiền ngăn tôi lại. “Tôi đi tìm Bành Duy Duy. Tôi muốn hỏi cậu ta, làm thế nào cậu ta mới chịu thôi”. Tôi bình tĩnh trả lời. Lão Tiền biến sắc mặt: “Liên quan gì đến con bé đó? Cô điên rồi hay sao?” “Liên quan đến cậu ta, rất liên quan đến cậu ta là đằng khác”. Tôi nghiến răng: “Cậu ta muốn anh ấy chết, bởi vì anh ấy bỏ rơi cậu ta”. Tôi đẩy mạnh Lão Tiền, mở cửa chạy ra ngoài như người mộng du. “Tiểu Khâu, mau giữ cô ấy lại”. Lão Tiền chạy theo tôi hét lớn. Khâu Vĩ lao ra ngoài, chỉ một loáng túm được tay tôi. “Anh bỏ ra!” Tôi ra sức vùng vẫy: “Tôi chém chết cậu ta! Tôi chém chết cậu ta! Cùng lắm tôi sẽ xuống mồ với cậu ta”. Tôi không biết làm thế nào mới có thể gạt bỏ sự hối hận và phẫn nộ ở trong lòng. Vào giây phút này, tôi hiểu tâm trạng của kẻ kích động đến mức muốn giết người. Nếu người hại Tôn Gia Ngộ đứng trước mặt tôi, nếu trong tay tôi có con dao, tôi sẽ chém người đó mà không hề do dự, bất chấp mọi hậu quả. Khâu Vĩ ôm chặt vai tôi, anh cất giọng dịu dàng khuyên nhủ tôi: “Triệu Mai, có gì từ từ nói, cô đừng làm chuyện dại dột”. Lão Tiền đuổi kịp đến nơi kéo tay tôi: “Cô làm gì vậy? Cô có biết đằng sau con bé đó là ai không? Cô muốn liều mạng với nó? Cô muốn chết phải không?” Tôi không đủ sức thoát khỏi hai người đàn ông, tôi tuyệt vọng hai tay ôm lấy mặt và nói lắp bắp: “Vụ kho hàng…là tôi nói cho Bành Duy Duy biết…” Khâu Vĩ lập tức buông tay, anh hỏi tôi bằng một khẩu khí không thể tin nổi: “Cô nói gì cơ?” “Tôi đã hại anh ấy…” “Được rồi, tôi hiểu rồi”. Lão Tiền phất tay: “Vụ này chắc chắn do bang Thanh Điền gây ra. Bọn chúng thèm muốn miếng thịt béo bở này từ lâu rồi. Mùa thu năm ngoái chúng gây chuyện ở chợ “Bảy km”, Tiểu Tôn từng cảnh cáo chúng nhưng chúng không chịu buông xuôi”. Khâu Vĩ đưa mắt nhìn tôi rồi ho khan hai tiếng. Lão Tiền không hiểu ý, tiếp tục lải nhải: “Lần trước ở casino, chúng tìm Tiểu Tôn đề nghị hợp tác, chính là muốn thò một chân vào việc làm ăn của Thanh quan. Bị Tiểu Tôn từ chối nên chúng bắt đầu gây chuyện. Bành Duy Duy đang cặp kè với lão tam của bang hội đó. Đây chẳng phải là sự thật rõ rành rành hay sao?” Lời của Lão Tiền tôi nghe không rõ, tai tôi kêu ù ù. Tôi chỉ muốn lúc này xảy ra một trận động đất lớn, khiến tôi bị chôn vùi dưới đống gạch đá. Như vậy tôi sẽ không cần gặp ai, cũng không cần giáp mặt anh. Đúng lúc này, bác sỹ đi xuống nhà gọi tôi: “Cô Triệu, cậu ấy tỉnh rồi, cậu ấy muốn gặp cô”. Tôn Gia Ngộ ngồi tựa vào đầu giường, trán anh dán miếng băng trắng, sắc mặt anh gần giống màu của ga trải giường. Thấy tôi đi vào, anh nở nụ cười yếu ớt với tôi. Tôi từ từ tiến lại gần quỳ xuống bên cạnh giường. Trong lòng tôi rất hổ thẹn nên không dám nhìn vào mắt anh, tôi chỉ vùi mặt vào lòng bàn tay của anh. Ngón tay anh rất lạnh, cổ tay vẫn còn dấu vết bị còng. Tôi không dám tưởng tượng anh làm thế nào để trải qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ ở sở cảnh sát. Tim tôi đau buốt như bị đâm mạnh một nhát dao. “Thôi đi”. Tôn Gia Ngộ chỉ nói lặp đi lặp lại hai từ: “Mai Mai, thôi đi.” Tôi cắn môi không dám lên tiếng, chỉ sợ không kiềm chế nổi sẽ bật khóc.