Từng chút một yêu thương em
Chương 67 : Chọc Ghẹo 1
Những ngày hôm sau thì Hàm Chi vẫn đi học, đi làm như bình thường.
Lâu lâu sẽ ở nhà ăn tối với Thẩm Quân Kỳ còn không thì anh lại có tiệc xã giao hay hẹn hò gì đó.
Hàm Chi cũng không quan tâm nhiều lắm.
Cô muốn học thật tốt rồi mau ra trường, có việc làm, kiếm thật nhiều tiền rồi trả lại cho Thẩm Quân Kỳ.
Hôm nay Hàm Chi đến trường học thì thấy cả trường náo nhiệt hẳn lên, Hàm Chi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Một giọng nói vang lên sau lưng, vai bị đập một cái.
Hàm Chi giật mình quay lại thì không thấy ai.
Sau đó trước mặt tối thui, mắt của Hàm Chi bị một người khác bịt kín.
"Đoán xem tớ là ai nào?” Một giọng nói vang lên, giọng này là do cố tình biến đổi để nói ra không muốn ai nhận ra mình.
Thế nhưng làm sao Hàm Chi có thể không nhận ra chứ? "Quỳnh Giang.
Cậu đừng có làm loạn nữa được không?" Hàm Chi chép miệng rồi nói.
Người có thể thân với Hàm Chi đến mức làm ra hành động này thì chỉ có thể là cô nàng ngổ ngáo Quỳnh Giang mà thôi.
"Vậy mà cũng bị cậu đoán ra"
Quỳnh Giang ngạc nhiên khi Hàm Chi lại có thể nói một lần trúng ngay tên cô.
Quỳnh Giang đã cố gắng dùng kỹ thuật biến đổi giọng nói khi học trên trường luôn rồi mà.
Vì sao Hàm Chi lại có thể đoán ra dễ dàng thế vậy nhỉ?
"Sao cậu lại đoán ra là tớ hay vậy?"
Quỳnh Giang khoác vai của Hàm Chi cùng nhau đi vào phía bên trong sân trường, vừa hào hứng hỏi.
Việc Hàm Chi có thể đoán ra là cô ngay lập tức khiến Quỳnh Giang vừa hụt hẫng vừa vui vẻ.
Cô hụt hẫng là vì trò vui của mình bị bắt kết thúc nhanh quá.
Còn vui vẻ là vì Quỳnh Giang rất tự hào khi Hàm Chi lại có thể nhận ra cô ngay lập tức như vậy, suy ra trong lòng Hàm Chi thì cô cũng có chút đặc biệt.
"Cậu cứ rõ ràng quá như vậy rồi còn không đoán ra được nữa chắc là do tớ ngốc quá"
Hàm Chi liếc nhìn Quỳnh Giang rồi châm chọc.
Hàm Chi chơi với cô nàng này được bao lâu rồi mà còn không nhận ra cơ chứ? “Quỳnh Giang.
Hay cậu nghĩ là đi du lịch hai ngày rồi trở về liền thay da, đổi thịt khiến tớ không nhận ra được nữa rồi? A.
Hay là...!"
Hàm Chi nói đến đây thì đứng lại, kinh ngạc nhìn sang Quỳnh Giang, miệng há to,
“Tiểu Chi.
Cậu sao thế? Bị trúng gió à? Làm gì đứng đờ ra vậy?" Quỳnh Giang nhìn Tiểu Chi đột nhiên đứng lại nhìn mình như vậy thì liền hỏi vội.
Cô chẳng hiểu sao tự nhiên đang đi lại phải đứng lại rồi há hốc mồm như vậy cả?
Hàm Chi bị lời nói của Quỳnh Giang như tạt một gáo nước lạnh vào mặt, tâm trạng vui vẻ muốn làm trò cùng với Quỳnh Giang cũng lập tức biến mất.
Hàm Chi liếc Quỳnh Giang một cái, ngậm miệng lại rồi lẳng lặng đi tiếp, không nói gì nữa.
"Ơ.
Sao tự dưng lại im lặng rồi? Tiểu Chi.
Cậu bị bệnh hả?” Quỳnh Giang thấy Hàm Chi bỏ đi trước lập tức đuổi theo phía sau mà la hét không hiểu gì.
Hàm Chi cứ làm lơ cô nàng đi.
Lâu lắm Hàm Chi mới có hứng đùa cợt lại cô bạn nhưng ai ngờ Quỳnh Giang lại là đứa thần kinh, chẳng có một chút nhạy cảm nào cả.
Cô nàng cứ thế khiến Hàm Chi mất hứng.
"Này, Tiểu Chi ơi.
Tiểu Chi à.
Cô công chúa của tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao tự dưng đang vui mà im lặng rồi".
Quỳnh Giang níu lấy tay của Hàm Chi, lay lay mà hỏi.
"Hừ.
Có mình cậu vui vẻ thì có.
Còn tớ thì chả vui chút nào đâu".
Hàm Chi tự nói trong lòng rồi vẫn lầm lầm mà đi thẳng không thèm để ý đến Quỳnh Giang.
“A.
Khi nãy cậu tính nói gì đó? Cái gì tớ mới đi du lịch có hai ngày.
Gì gì nữa đó.
Nói tiếp đi mà".
Quỳnh Giang vẫn không bỏ cuộc mà bám dính lấy Hàm Chi mà làm phiền.
"Được rồi"
Hàm Chi bị Quỳnh Giang bám lấy làm cô phiền.
Cô đúng là hết cách với Quỳnh Giang thật mà.
Đoạn đường từ cổng trường vô đến lớp học thôi mà Hàm Chi bị Quỳnh Giang bám lấy kéo lại, đi mười phút rồi cũng chưa vào được đến cái cửa lớp luôn á.
“Khi nãy tớ định trêu cậu thôi".
"Trêu tớ á? Trêu tớ chuyện gì?”
Quỳnh Giang thấy Hàm Chi đã chịu nói chuyện lại với mình thì hào hứng mà hỏi lại,
"Thì khi nãy cậu hỏi sao tớ nhận ra được cậu đó thôi? Cậu có khác gì đâu mà không nhận ra.
Trừ khi là lúc cậu đi du lịch thì đã sửa chỗ nào trên người rồi thì tớ mới không thể nhận ra mà thôi Đó.
Tớ định nói vậy đó.
Tớ hết hứng trêu đùa tiếp nữa rồi."
Hàm Chi vừa đi vừa chậm rãi nói lại vụ việc khi nãy.
Đến khi nói xong cô quay lại bên cạnh nhìn thì thấy Quỳnh Giang vẫn còn đứng sững ở lại phía sau, không chịu đi theo cô.
"Này.
Tới phiên cậu bị trúng gió hay gì vậy?” Hàm Chi quay lại nhìn Quỳnh Giang hét lớn.
Cô nàng lúc này mới giật mình, vội vã chạy theo sau Hàm Chi.
"Không có.
Không có.
Tớ không có bị trúng gió gì hết mà cũng không có sửa chỗ nào hết đâu nha.
Chúng ta đi vào thôi."
Quỳnh Giang vội vã chối bỏ lời nói của Hàm Chi rồi kéo lấy tay của Hàm Chi mà đi một cách nhanh chóng tiến vào lớp học.
"Khoan đã."
Hàm Chi níu tay Quỳnh Giang khiến cô nàng dừng lại.
Sau đó ánh mắt đăm chiêu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Quỳnh Giang, rồi lại nhìn cô một lượt từ trên, xuống dưới, ra về ngâm cứu.
“Sao tớ cứ thấy bộ dáng của cậu cực kỳ khả nghi nhỉ? Quỳnh Giang.
Khai mau."
Hàm Chi tiến sát đến bên cạnh Quỳnh Giang, mở lời đe dọa.
Bộ dạng lấm la lấm lét, che che giấu giấu của Quỳnh Giang khiến cho Hàm Chi có thể khẳng định được cô nàng đang muốn trốn tránh điều gì đó.
“Hả? Khai. khai chuyện gì cơ.
Tớ nào có chuyện gì xấu cậu chứ Tiểu Chi.
Mau đi thôi.
Trễ giờ bây giờ."
Quỳnh Giang quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt của Hàm Chi mà nói.
Giọng của cô có hơi lắp bắp, không được tự tin.
Với thái độ này mà còn muốn chối bỏ á? Đương nhiên Hàm Chi không thể nào tin được rồi.
Có ma mới tin được lời của Quỳnh Giang nói.
Hàm Chi suy nghĩ một chút, ánh mắt vẫn như tia laze mà quét khắp người của Quỳnh Giang.
Khi nãy Quỳnh Giang thay đổi thái độ là khi cô nói đến việc đi sửa? Phẫu thuật thẩm mỹ? Chẳng lẽ...
" Quỳnh Giang, cậu khai thật đi.
Có phải trong thời gian này cậu đã đi phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu rồi không hả?" Sau khi nghĩ đến điều khả nghi nhất thì Hàm Chi liền kích động mà hét lớn.
Quỳnh Giang mở to mắt, sợ hãi mà lao đến bịt miệng của Hàm Chi lại, sau đó lấm lét nhìn xung quanh như sợ có ai đó để ý hoặc nghe thấy,
“Bà cô của tôi ơi.
Nói bé bé cái mồm được không hả?"
Quỳnh Giang đưa một tay để lên trên môi làm động tác im lặng với Hàm Chi, ánh mắt mang theo ý tứ cảnh cáo Hàm Chi im lặng.
Hàm Chi bị Quỳnh Giang bịt chặt miệng, không thể nói ra thành tiếng được.
Hàm Chi chỉ có thể gật gật đầu tỏ vẻ sẽ chấp nhận im lặng để Quỳnh Giang thả cô ra.
Nếu cứ bịt miệng kiểu này cô thấy ngộp thở quá.
Quỳnh Giang nhìn Hàm Chi, có chút không nghi ngờ.
Nhưng sau đó cũng chậm chạp mà từ từ thả tay ra khỏi miệng của Hàm Chi.
Ai ngờ khi cô nàng Hàm Chi vừa được giải tỏa lại lập tức hét lớn lên.
"Á á á.
Quỳnh Giang đi phẫu thuật rồi.
ưm...".
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
10 chương
11 chương
11 chương
10 chương
16 chương
22 chương
12 chương