Từng chút một yêu thương em
Chương 46 : Sống chung 5
Cuộc sống của Hàm Chi ở nhà Thẩm Quân Kỳ cứ tiếp diễn như vậy. Qua khỏi mấy ngày, cuối cùng chân của Hàm Chi cũng đã có thể đi lại được bình thường.
Buổi sáng thông thường Hàm Chi và Thẩm Quân Kỳ sẽ ăn sáng cùng nhau, đây là mệnh lệnh của bà Thẩm giao cho bác Phúc nói lại với hai người. Theo ý của bà Thẩm là để cho Thẩm Quân Kỳ và cô có thể phát triển tình cảm sâu đậm hơn. Vì vậy bữa ăn sáng đều không thể bỏ qua, sáng ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Từ lúc sáu giờ ba mươi phút sáng thì bác Phúc đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ để sẵn trên bàn chờ Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi xuống ăn.
"Tối qua ngủ ngon không cục cưng?".
Hàm Chi vừa mới mở cửa phòng bước ra thì cũng vừa lúc Thẩm Quân Kỳ bước ra ngoài. Anh vừa gặp mặt Hàm Chi lại buông lời chọc ghẹo.
"Ai là cục cưng của anh hả?” Hàm Chi trừng mắt hỏi lại "Ai trả lời thì người đó là cục cưng của anh đó. Ha ha ha".
Thẩm Quân Kỳ bước lại gần Hàm Chi, cùng cô đi xuống dưới lầu. Trên miệng vẫn cười vui vẻ mà tiếp tục chọc ghẹo Hàm Chi. Mấy ngày gần đây anh phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Đó là việc chọc ghẹo Hàm Chi. Mỗi lần Thẩm Quân Kỳ chọc cho Hàm Chi tức lên thì trong bộ dáng của Hàm Chi rất đáng yêu. Vì vậy mỗi lần Thẩm Quân Kỳ đều không nhịn được mà khi gặp mặt Hàm Chi đều sẽ là chọc cô.
"Anh bớt nói nhảm đi. Đi thì nhớ nhìn đường đi kìa, lát hồi té dập mặt rồi la."
Hàm Chi chán ghét mà mắng lại Thẩm Quân Kỳ. Người này đã gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cứ như là con nít ấy, lúc nào cũng không chịu đứng đắn. Hàm Chi đã hiểu vì sao bà Thẩm lại lo lắng đến mức phải ép Thẩm Quân Kỳ mau chóng cưới vợ rồi. Với cái tính lêu lỏng này của anh ta nếu không hối thúc chắc đến lúc già rồi vẫn không chịu lập gia đình.
Hai người đi xuống bàn ăn, bữa ăn sáng bắt đầu diễn ra. Hàm Chi cảm thấy may mắn một điều là từ nhỏ Thẩm Quân Kỳ đã được lớn lên trong một gia đình gia giáo, bởi vậy mà trong lúc ăn anh sẽ không chọc ghẹo cô. Nếu không Hàm Chi thật không biết làm sao mình có thể sống sót qua những ngày tháng phải cùng ngồi ăn chung với Thẩm Quân Kỳ nữa. Không khéo Thẩm Quân Kỳ chọc cô tức giận quá sẽ chụp lấy tổ canh úp thẳng lên đầu của anh ta hoặc bỏ dở bữa ăn mà đứng dậy về phòng luôn quá.
Ăn xong bữa sáng thông thường thì Thẩm Quân Kỳ sẽ đi làm, Hàm Chi cứ loay quanh trong nhà để dưỡng thương. Hôm nay chân Hàm Chi lành rồi nên cô sẽ đi học lại. Khi Hàm Chi đang lục đục chuẩn bị đồ đi học thì lại thấy Thẩm Quân Kỳ kéo va li đi ra khỏi phòng.
"Anh đi đâu xa à?".
Hàm Chi nhìn vào chiếc vali to đùng bên cạnh Thẩm Quân Kỳ mà hỏi.
"Ừ. Anh đi công tác"
Thẩm Quân Kỳ nghe giọng nói của Hàm Chi thì ngừng tay lại một chút mà ngước đầu lên nhìn cô rồi trả lời.
“ồ” Hàm Chi gật gù tỏ vẻ đã biết. "Vậy lát tôi đi học xong sẽ về nhà trọ cũ của mình luôn nhé."
"Mấy ngày hôm nay em cứ tiếp tục ở lại đây đi" Thẩm Quân Kỳ nhanh chóng phản đối ý kiến của Hàm Chi.
"Sao thế? Anh không có ở nhà thì tôi ở đây làm gì? Nhưng vậy thì kỳ quá" Hàm Chi nói khẽ. Cô cứ ăn nhờ ở đậu nhà của Thẩm Quân Kỳ mấy ngày hôm nay là đã thấy kỳ cục lắm rồi. Hiện giờ Thẩm Quân Kỳ đi công tác rồi mà cô vẫn cứ ở lì ở đây thì đúng là quá mặt dày rồi.
“Không ai dám nói gì em đâu. Con dâu do chính tay bà Thẩm chọn thì ai dám lên tiếng đuổi em đi chứ!".
Thẩm Quân Kỳ khẽ cười, nói với Hàm Chi "Em mà đi ra khỏi nhà thì mới có chuyện đó. Em có tin em vừa dọn ra khỏi đây mẹ của anh đã lập tức gọi điện sang nước ngoài mắng anh không? Lúc đó thì dù anh có đang bận việc đến mấy thì chắc chắn là bà vẫn sẽ lôi anh về để đi đón em cho bằng được đấy. Vì vậy, Tiểu Chi à. Em cứ ở đây mà nghỉ ngơi, ăn ngủ cho tốt vào đi. Anh đi công tác tầm một tuần là trở về rồi. Lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp nhé?"
Thẩm Quân Kỳ vẫn một mực khuyên nhủ Hàm Chi ở lại căn nhà này chờ anh về, nói xong Thẩm Quân Kỳ kéo cổ tay áo lên mà nhìn đồng hồ. Hàm Chi thấy anh có vẻ gấp gáp thì cũng không tiện dây dưa nữa.
"Ừ. Tôi biết rồi. Anh mau đi đi coi chừng trễ giờ bay bây giờ. "
Hàm Chi vội vàng nói rồi đẩy Thẩm Quân Kỳ đi ra ngoài. "Em đi học à? Hay tôi chở em đến trường giúp cho nhé?"
Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi đẩy, một tay kéo chiếc va li đi theo phía sau rồi ngoái nhìn Hàm Chi mà hỏi.
"Không cần đâu. Tôi tự đi học được mà. Anh đi nhanh đi. Tài xế người ta chờ kìa." Hàm Chi cùng Thẩm Quân Kỳ ra khỏi cửa nhà thì đã thấy chiếc xe màu đen của Thẩm Quân Kỳ chờ sẵn trước cửa. Người tài xế vội vàng tiến đến xách va li của Thẩm Quân Kỳ bỏ vào cốp xe trước rồi ngồi vào ghế lại chở Thẩm Quân Kỳ.
“Kệ. Không sao đâu. Cứ để ông ấy chờ".
Thẩm Quân Kỳ nghe lời của cô thúc giục mà bỗng dưng nổi hứng trêu chọc cô. Anh đứng đút tay vào túi quần nhìn chăm chú vào gương mặt của Hàm Chi.
"Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt của tôi có dính gì à?"
Hàm Chi thấy Thẩm Quân Kỳ cứ nhìn mình mãi thì cảm thấy chột dạ. Cô vội vàng lấy điện thoại ra soi mặt coi thử rồi hỏi.
"Ha ha. Không có."
Thẩm Quân Kỳ thấy động tác của Hàm Chi rất dễ thương mà bật cười lớn khiến Hàm Chi càng trở nên ngượng ngùng hơn.
"Không có thì mau đi đi. Đứng đây làm gì nữa?"
Hàm Chi giận dỗi mà trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ. Cô vuốt vuốt tóc mình để che đi bớt vẻ ngượng ngùng trong mặt.
“Em không thấy nếu anh đi như thế này thì có chút thiếu thiếu không?" Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng làm ra kiểu bí ẩn mà hỏi.
“Thiếu gì cơ?"
Hàm Chi ngây thơ ngay lập tức bị câu hỏi của Thẩm Quân Kỳ dụ. Cô nghiêm túc suy nghĩ thử xem rốt cuộc Thẩm Quân Kỳ đang nói thiếu gì, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
"Không nhận ra sao?" Thẩm Quân Kỳ nén cười, hỏi lại Hàm Chi.
"Không biết"
Hàm Chi lắc đầu, gương mặt trở nên hoang mang.
“Vậy em đến sát lại đây anh nói nghe cho."
Thẩm Quân Kỳ vẫy tay, bảo Hàm Chi đứng sát lại gần mình một chút. Hàm Chi cũng nhanh chóng nghe theo. Thế nhưng khi cô vừa tiến đến lại gần Thẩm Quân Kỳ thì đã bị anh hôn chụt một phát lên má. Hàm Chi lập tức mở to mắt, ngơ ngác không hiểu vì sao Thẩm Quân Kỳ lại làm như vậy.
"Thiếu một nụ hôn tạm biệt này. Ha ha ha. Anh đi công tác đây. Em đi học tốt nhé".
Thẩm Quân Kỳ hôn trộm Hàm Chi thành công nên tâm trạng rất vui vẻ. Anh nói vội rồi nhanh chóng chạy ùa ra xe khi mà Hàm Chi còn chưa phản ứng lại kịp.
Đến khi Hàm Chi phản ứng lại rồi thì chiếc xe màu đen cũng đã đưa Thẩm Quân Kỳ chạy đi xa. Hàm Chi chỉ còn có cách là tức giận đứng đó giậm chân mà thôi.
"Thẩm Quân Kỳ. Anh là tên xấu xa."
Hàm Chi tức giận hét lớn lên rồi cũng hầm hầm bỏ đi ra khỏi nhà. Cô đến trạm xe buýt đứng chờ xe tới rồi leo lên đi học. Hàm Chi đã trốn học ba, bốn hôm nay rồi, hôm nay đi học lại cảm thấy cho chút căng thẳng.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
10 chương
11 chương
11 chương
10 chương
16 chương
22 chương
12 chương