Editor: Mortlach   Quý Từ không nhúc nhích.   Sự việc lần trước đã khiến cho Quý Từ liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, Khương Hình mang vẻ mặt tà khí, trên miệng  đầy máu tươi, đôi mắt sâu ngập tràn sự hung tàn. Mái tóc đen ướt nhẹp mồ hôi, vài sợi tóc dính lên cái trán trắng bệch. Thậm chí cậu còn có răng nanh, nằm trên người Quý Từ cắn vào cổ cô, hô hấp nóng rực từng đợt ăn mòn ý thức của cô.   Khương Hình là ma cà rồng.    Cô gái phía sau không nhúc nhích, Khương Hình lại bắt đầu không kiên nhẫn, khi Quý Từ chạy vào qua chiếc dù đã khuấy động không gian yên tĩnh. Trên đường đi ngang qua một vũng nước lớn, Quý Từ dừng lại.    Cô cúi đầu nhìn đôi giày, bên ngoài bị nước mưa bắn bẩn, ngón chân bên trong cử động có chút dính dính.    Nhảy qua vũng nước này là điều không thể.   Khương Hình nhìn theo ánh mắt của cô, cáu kỉnh nói cô mau đứng lại, lại nhớ đến chiếc vớ màu trắng bị thấm đầy máu, Khương Hình buông nhẹ một câu, phiền phức.   Mạnh mẽ nhét cây dù vào tay Quý Từ, cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.    Quý Từ cảm thấy kinh ngạc, hoảng sợ hét một tiếng, ngăn cản, đẩy đẩy Khương Hình cô mới phát hiện, bên vai phải Khương Hình bị mưa làm ướt.   Hai chữ ‘buông ra’ đến cửa miệng nhưng như thế nào cũng không thốt lên lời.   Nhiệt độ cơ thể của con trai cao hơn nhiều so với Quý Từ, ánh mắt cô dừng trên đường cong của chiếc cằm sắc nét và gợi cảm. Đôi môi cậu trái tim, màu môi không thâm, hơi hồng, yết hầu nổi lên hình dạng rõ ràng.   Quý Từ âm thầm hít thở, lại ngửi thấy mùi thơm hoa dành dành lần trước.   Đến ngã rẽ, Khương Hình đưa dù cho Quý Từ, nói một câu, cầm lấy liền xoay người đi vào trong cơn mưa to. Lúc Khương Hình nắm lấy mu bàn tay cô nhét dù vào, Quý Từ hơi giật mình, khuôn mặt bỗng nóng lên.    Ngày hôm sau đi học, Khương Hình không đến, Trần Viễn lại đến. Tiết cuối cùng buổi chiều, Trần Viễn bước nhỏ đến chỗ ngồi của Khương Hình, ánh mắt hờ hững, cuối cùng quay đầu, giả vờ mắng bản thân, lẩm bẩm:  “Ối, xem trí nhớ của mình này, anh Hình mắc mưa bị sốt nên không đến lớp, vậy mình còn tới đây làm gì chứ.”   Quý Từ không lên tiếng, trong lòng lại lo lắng, thì ra cậu gặp mưa nên bị bệnh.   Mẹ cô lại đi công tác.   Tiệm hoa của nhà Quý Từ kinh doanh không tệ. Tan học về  cô đến tiệm hoa, trong tiệm chỉ còn lại loại hoa cúc nhỏ.   Quý Từ tự động lấy số hoa cúc nhỏ còn lại gói lại, đi ngang qua tiệm thuốc mua thuốc cảm.   Lần này sau khi cô ấn chuông, rất nhanh đã có người ra mở cửa, là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi. Quý Từ tưởng rằng đây là mẹ của Khương Hình, lễ phép chào hỏi, giới thiệu bản thân. Nhưng người phụ nữ này không phải là mẹ Khương Hình, là dì giúp việc hôm nay đến dọn dẹp, vừa đúng lúc hết giờ làm, chuẩn bị ra về.   Dì ngượng ngạo mời Quý Từ vào trong, mang bánh ngọt và nước trái cây ra. Trước khi dì đi còn dặn dò Quý Từ, nhờ cô khuyên nhủ cậu chủ đúng giờ uống thuốc.   Quý Từ gật đầu trả lời, dạ vâng.   Vốn dĩ Tần Yên hẹn Quý Từ cùng đi uống trà sữa, bây giờ lại nhận được tin nhắn xin lỗi vì thất hẹn của Quý Từ.   Thị lực của Trần Viễn rất tốt, thấy được nội dung tin nhắn, thần bí cười, vui vẻ tiến đến bên tai Tần Yên, mở Tieba cho cô xem   Tần Yên xem hết ảnh chụp rất nhanh, người trong ảnh rất quen thuộc. Một là Khương Hình, một là Quý Từ.   Hai người đi chung một cây dù trong mưa, gần như để phần lớn cây dù được Khương Hình hướng về phía đầu Quý Từ.   Khương Hình ôm Quý Từ đi qua vũng nước, vẻ mặt Quý Từ si mê nhìn một bên mặt Khương Hình.   Khương Hình giúp Quý Từ cầm cặp sách.   Khương Hình trước khi rời đi còn nắm tay Quý Từ.   Toàn bộ hình tải xuống, vẽ nên câu chuyện tình yêu ngày mưa hoàn chỉnh khiến Tần Yên ngơ ngẩn.   Quý Từ lên tầng hai gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại. Cô chậm rãi vặn nắm cửa, trong phòng tối đen, cô dơ tay sờ lên vách tường mò tìm công tắc.   “Lách cách” một tiếng, trong phòng bừng sáng như ban ngày.   Khương Hình nằm trên giường theo bản năng híp mắt, sững sờ nhìn người trong phòng.   Trong tay Quý Từ cầm thuốc cảm và ly nước ấm đặt lên đầu giường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Khương Hình.   Tầm mắt Khương Hình dần trở nên rõ ràng, mới phát hiện là Quý Từ, đột nhiên kinh ngạc đứng dậy.   Trên mặt cậu đầy vết bầm tím, xương gò má bị trầy, mặt mày giận dữ chăm chú nhìn Quý Từ: “Ai kêu cậu đến, đi ra ngoài.”   Quý Từ không để ý, cầm thuốc cảm, trực tiếp ra lệnh cho Khương Hình: “Uống thuốc.”   Khương Hình không động đậy, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Từ, nắm chặt tay khiến chi gân xanh nổi cả lên. Sau khi giằng co một lúc lâu, cậu đành đoạt lấy thuốc trong tay Quý Từ nuốt vào.   Nhìn vết thương trên mặt Khương Hình, Quý Từ phát hiện mình mua thiếu băng keo cá nhân.   Khương Hình uống thuốc xong giống hệt như cô gái nhỏ, nằm xuống đắp chăn, quay đầu không để ý cô.   Quý Từ cúi người sờ lên trán Khương Hình, nhiệt độ còn cao.   Khương Hình cực kì không kiên nhẫn, “bộp” một tiếng đẩy tay Quý Từ ra, quay đầu rống lên: “Cậu không thấy phiền à?”   Thấy vẻ mặt không cảm xúc của Quý Từ, cơn tức giận của cậu càng lớn, trực tiếp kéo Quý Từ đặt dưới thân mình, âm thanh sắc lạnh nhắc nhở: “Hay là, cậu đã quên cảnh cáo của tôi lần trước rồi.”   Đôi mắt Quý Từ tỏa sáng nhìn cậu, bình tĩnh mở miệng: “Là cậu giúp mình che mưa.”   Cô chỉ là cảm ơn, không hơn.   Khương Hình không nhúc nhích, hô hấp nóng rực, lúc mạnh lúc nhẹ phả vào mặt cô, khiến cho mùi thơm hoa dành dành càng đậm hơn trong mũi cô.    Quý Từ giơ tay đẩy ngực Khương Hình, bỗng nhiên chân mày cậu nhíu chặt lại. Quý Từ xốc vạt áo Khương Hình lên, trên ngực cậu có vết bầm tím còn mới.   Người không yêu quý chính thân thể mình như vậy, lần đầu tiên Quý Từ gặp.    Cô từ trên giường xuống, nhìn chằm chằm Khương Hình hỏi: “Cậu bị cảm phát sốt còn ra ngoài đánh nhau?”   Khương Hình đưa lưng về phía Quý Từ, rầu rĩ vứt ra một câu: “Cậu quản tôi.”   Một lát sau, cậu nghe thấy bước chân rời đi, thân thể căng chặt của Khương Hình mới được thả lỏng lại. Cậu đứng dậy muốn đi đóng cửa thì thấy Quý Từ ôm một bó cúc nhỏ đi vào.   Khương Hình nhìn chằm chằm bình hoa cúc nhỏ, màu vàng rực rỡ càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của người cắm hoa.    “Đây là hoa cúc nhỏ mình tặng cậu, thuốc cảm mình cũng đưa cho cậu, nước trái cây trong nhà cậu rất ngon, thời gian không còn sớm nữa mình phải đi về, tạm biệt, Khương Hình.”   Quý Từ nói chuyện có nề có nếp, giọng điệu không vội vã.   Khương Hình nheo mắt không biết nghĩ chuyện gì, Quý Từ đi đến cửa tay vừa giữ  nắm cửa đã bị Khương Hình gọi lại, không khách khí trực tiếp ra lệnh: “Tôi đói bụng.”   Sợ cô không hiểu ý, cậu dừng một chút, nói thêm một câu, nước trái cây.   Quý Từ đã hiểu, một ly trái cây đổi lấy bữa tối.   Cô là người vụng về việc bếp núc, chỉ biết đun nước sôi để nguội, nấu mì gói, nấu cháo trắng.   Hai cái đầu người bệnh không thể ăn, chỉ có thể nấu cháo trắng.   Quý Từ đặt cặp sách xuống, đi xuống nhà bếp ở dưới nấu cháo trắng. Ăn cháo xong, Khương Hình lại nằm xuống đưa lưng về phía Quý Từ nói thêm một câu, chờ tôi ngủ.   Bây giờ là 8 giờ, không quá trễ.   Quý Từ nhìn bóng lưng Khương Hình gật đầu, nói được.   Ngồi không có phần nhàm chán, Quý Từ nhẹ giọng hỏi Khương Hình có thể để cô tham quan phòng cậu không?   Chàng trai không trả lời. Một lát sau, ném ra một câu, tùy cậu.   Quý Từ liền đứng lên.   Căn phòng màu xám thoạt nhìn cực lạnh lẽo, trong phòng sắp xếp rất có quy tắc, so với bản thân chủ nhân của nó thì hoàn mỹ hơn nhiều.   Trên giá sách bày đủ có các loại sách tạp chí, Quý Từ nghĩ, cậu hẳn còn nhiều sở thích khác.    Quý Từ rút ra một quyển sách, ngồi trên sô pha xem, ngáp một cái, vừa vặn đã 9 giờ.