Tui Ngủ Với Lão Công Trong Quan Tài
Chương 2 : Cầu xin đại lão hãy buông tha!
Lúc tỉnh dậy, Vương Tiểu Mị phát hiện mình đang nằm trong lòng người khác, mặc dù lồng ngực sau lưng lạnh băng nhưng lại rất rắn chắc, còn điều chỉnh cả tư thế ôm để hắn cảm thấy thoải mái nữa.
Vài cánh hoa anh đào tựa như đốm sao đang bùng lửa rơi xuống trên bộ đồ cưới cổ đại rườm rà mà lại rực rỡ, xinh đẹp một cách yêu dị.
Nếu người ngoài nhìn thấy lăng mộ huy hoàng khổng lồ đứng trên một mặt nền đứng cao sừng sững, kèm theo đó là một đôi nam nam mặc hôn phục đỏ đen dưới cây hoa anh đào với tư thế lưng dựa ngực, chắc chắn họ sẽ nếm được mùi vị nồng nàn của thứ gọi là chấn động lòng người.
Nếu hủ nữ thấy được một màn như vầy, trong đầu mấy cổ đã não bổ ra trăm nghìn đoạn văn luôn rồi.
Nếu...... cái tên đang ôm tui bằng một tư thế nồng nặc mùi chiếm hữu này không phải là người chết, tui cũng sẽ thấy vui đó.
Không chỉ vui thôi đâu, tui còn muốn nói ra nữa cơ.
Nhưng Vương Tiểu Mị đang hoảng dữ lắm, hoảng đến nỗi trên mặt vô cảm, cơ thể lại run như một người mắc bệnh Parkinson, run "bần bật" như vừa mới để quần áo vô mấy chiếc máy giặt cũ trong phòng giặt đồ vậy đó.
Đằng sau truyền đến tiếng cười khàn khàn, Vương Tiểu Mị cảm thấy động tác ôm hắn của người nọ lại chặt hơn một chút, còn có thêm một thứ cực kỳ biến thái, lành lạnh mà mềm mại nào đó đang cọ qua cọ lại trên cổ hắn nữa.
Chứng thực sơ bộ, thứ đó chắc là môi của đối phương.
Vương Tiểu Mị trừng bự mắt chó, run rẩy tới mức muốn ném luôn cái đầu xuống rồi!
"Đại đại đại đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói ha!" Chỉ cần đừng húp tui nữa thì anh làm gì cũng được hết á!
"Miên Đăng, sao đời này ngươi lại đáng yêu đến vậy." Giọng nói khàn khàn mang theo ý cười phập phồng từ lồng ngực ra, y thấp giọng nói: "Miên Đăng, quả nhiên lão bất tử ngu xuẩn kia không gạt ta, cuối cùng Cây Tương Tư này cũng mang ngươi trở về rồi."
Vương Tiểu Mị run lắc dữ dội, một câu cũng nghe không lọt.
Vậy mà lại nghe thấy tiếng nước chảy rối tinh rối mù trong óc mình.
Người nọ đợi trong chốc lát rồi xoay người Vương Tiểu Mị qua như thể không hài lòng vì cậu không trả lời, động tác xoay này làm cho mắt của hai người hoàn toàn nhìn vào nhau.
Nhưng suốt cả quá trình, hàm răng của một Vương Tiểu Mị sợ cương thi lại không ngừng run lên, mà đại ca bánh chưng nằm ngay đối diện lại là bộ dáng mũ đỏ tóc đen, ấn đường có chút hoa văn màu đỏ tươi, đôi mắt hẹp dài, tròng đen chiếm lấy phần lớn con mắt, vừa nhìn qua là đã thấy có chút yêu dị rồi.
"Miên Đăng, sao ngươi lại không nói lời nào vậy?" Một giây trước y vẫn còn cười mà bây giờ trên khuôn mặt tuấn tú lại là một vẻ dữ tợn.
Nhưng điều càng khiến cho Vương Tiểu Mị sợ hãi hơn là tình cảm mãnh liệt đến nỗi sắp vặn vẹo trong đôi mắt đó, tựa như một người mới gặp được ái nhân vừa chết đi sống lại nhưng cũng giống như người nọ đã biến thứ tình yêu đó thành cừu hận rồi!
Hận tới mức có thể cạp đối phương một cái rồi ăn từng miếng vào bụng vậy!
Lúc này, Vương Tiểu Mị thật sự đã sắp rơi vào trạng thái chấn động.
Xin cho tui rút lại lời nói hai người là vợ chồng đằm thắm gì hết, đây con mẹ nó sẽ không phải là cảnh vì thấy tức phụ ăn vụn mà giận dữ bóp chết người ta rồi đồng quy vu tận gì đó chứ!
Vương Tiểu Mị cảm thấy mình bị y nhìn đến nỗi đau hết cả người, đầu óc vốn đã trống rỗng nhưng miệng vẫn kêu lên tiếng có tiếng không: "Đại ca cương thi hãy tha mạng! Tui không phải là Miên Đăng tui tên là Vương Tiểu Mị tui ở đường Ngô Đồng Nam Cương độc thân hơn hai mươi năm từ lúc còn trong bụng mẹ tới giờ không ăn vụn không tán gái, mặc dù tui không thể giải thích vì sao tui lại ở trong cơ thể của thi thể này, nhưng mà!"
Nói xong một đoạn dài, Vương Tiểu Mị chợt hít mạnh vào một hơi: "Đại ca —— nhất định là anh nhận lầm người rồi! Xin hãy buông tha cho tôi đi!"
Hu hu hu, quỳ với đại ca luôn nè!
Đừng giết chết tui mà, tui còn chưa sống đủ đâu...... Hơn nữa, Vương Tiểu Mị chảy nước mắt ròng ròng trong lòng, tui sợ quỷ lắm!
Nói xong, dường như mặt mày của nam nhân trông như quỷ ở đối diện dịu xuống hẳn, vẻ mặt của y rất kỳ quái, như là nghi ngờ nhưng hình như lại có chút cao hứng.
Y ôm Vương Tiểu Mị cứng đờ như khúc gỗ vào trong lòng.
Nét mặt ác quỷ đổi thành lời nói nhỏ nhẹ và ôn nhu, y nhỏ giọng hỏi: "Miên Đăng, cái gì ngươi cũng không nhớ rõ sao?"
Nhìn tốc độ trở mặt huyền bí của y, Vương Tiểu Mị càng thấy sợ hơn, nhưng hắn vẫn lúng túng giải thích: "Tui, tui tên là Vương Tiểu Mị, không phải Miên Đăng đâu mà......"
"Quả nhiên cái gì ngươi cũng quên hết rồi......" Nếu ngươi nhớ rõ chuyện quá khứ thì sao có thể để ta thân thiết với ngươi như vậy được? Văn Phong Tẫn nhìn khuôn mặt của người mà mình yêu sâu sắc trong lồng ngực, mặc dù cơ thể vẫn là một thi thể chưa thối rữa, nhưng linh hồn của hắn đã trở lại...... vậy là đủ rồi......
Đối với y mà nói, có lẽ cái gì y cũng không nhớ rõ là một loại ân phước mà trời cao đã ban cho......
"Miên Đăng ơi...... Ta đã trông coi ngươi ngay dưới tàng Cây Tương Tư này suốt hơn 1200 năm rồi. Trong truyền thuyết, cái cây này sẽ triệu hồi hồn phách đời thứ mười của người được mai táng dưới tàng cây này về......"
Trên mặt nam nhân là một kiểu màu xanh trắng không khỏe mạnh, nhưng điểm này cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ ngoài của y, khi bị đôi mắt tràn đầy tinh cảm kỳ dị đó nhìn tới, Vương Tiểu Mị lại thật sự cảm thấy tim mình đập nhanh.
Che lại lồng ngực đang nhảy lên điên cuồng, hắn yên lặng há mồm: "Ở lăng mộ này? Đợi suốt hơn 1200 năm......."
"Đúng vậy, nhưng tất cả thời gian chờ đợi đều đáng giá hết." Y nhắm mắt lại và chạm trán với Vương Tiểu Mị, nhìn qua thật sự là một mảnh tình thâm.
Dù không cần ăn uống gì, nhưng một người nằm trong phần mộ chờ ái nhân của mình sống lại quả thật là một chuyện cảm động đất trời mà.
Ít nhất bây giờ Vương Tiểu Mị đã không còn quá sợ đối phương nữa, cuối cùng thì một câu chuyện si tình xa xưa vẫn có thể làm rung động người khác.
Hơn nữa... tui lại là người chuyển thế thứ mười của người tên Miên Đăng đó à?
Vương Tiểu Mị: "Vậy tui thì sao? Chẳng lẽ đã chết rồi hả?!"
Không thể được, hắn nhớ rõ mình vốn đang ngủ trên giường mà, sao đâu ra mà ngỏm củ tỏi được nhỡ?!
Đôi mắt đen nhánh mở lớn, nam nhân trước mặt nói: "Hẳn là vậy rồi."
Vương Tiểu Mị trừng lớn hai mắt: "Tui đang ở nhà như thường mà sao lại chết được chứ......"
Nam nhân mỉm cười: "Thiên tai nhân họa cũng không phải không có khả năng, huống hồ chỗ nào cũng có kẻ trộm hại nước hại dân lẻn vào nhà rồi giết người mà."
Vương Tiểu Mị lại ngu người một chút, hắn cúi đầu trầm mặc một lúc lâu mới tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng hắn lại không thấy được cảm xúc sâu thẳm trong mắt người nọ.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài rồi sợ sệt hỏi: "Tui đây với anh... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngươi và ta?" Đối phương mở nửa mắt ra, che khuất cảm xúc của mình và chậm rãi kể lại một câu chuyện xa xưa.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
169 chương
21 chương
26 chương
82 chương
18 chương
18 chương