Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!
Chương 16
EDITOR: LAM
Mãi cho tới khi gần về tới nhà Cố Kỳ Nam mới hiểu được cái số “8” (*) kia là cậu để anh Triển lời to rồi. Cố Kỳ Nam tức giận nhắn qua vài cái emoji đánh người nhưng anh Triển không trả lời lại.
(*) Số 8 phát âm trong tiếng Trung là bā (八), mà chữ bố trong tiếng Trung lại đọc là bà (爸), nếu đọc nhanh nghe chẳng khác gì nhau, thành ra bạn Triển bản mới trêu lại một chữ Ngoan.
Cố Kỳ Nam nhìn đồng hồ, sáu giờ đúng, anh Triển chắc là đang làm thêm rồi.
Thật sự rất vất vả, phải đứng suốt như thế tới tận mười giờ. Từ Thứ Hai đến Chủ Nhật, ban đêm không có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều phải đi làm.
Cố Kỳ Nam lại nhìn bảng thành tích trong điện thoại, thấy anh Triển xếp thứ tám từ dưới lên, phiền muộn liền kéo đến. Chú ruột của anh Triển cũng không đoái hoài gì đến ảnh à? Sao lại để cho một học sinh cấp ba cả ngày đi làm thêm kiếm tiền cơ chứ? Bài vở học hành phải làm thế nào? Sang năm còn phải thi đại học nữa mà.
Cố Kỳ Nam suy nghĩ tới đó, đẩy ra cửa chính nhà mình thì thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, hẳn là đang đợi cậu.
Lâm Huệ vô cùng phấn khởi, “Cục cưng, trường học công bố thành tích rồi, con đã xem chưa?”
Cố Kỳ Nam gật đầu.
“Thi không tệ lắm, có tiến bộ.” Lâm Huệ khen ngợi cậu.
Cố Kỳ Nam lại cảm thấy mình thi chưa tốt, lắc đầu nói, “Đề thi của Thất Trung tương đối đơn giản.”
Lâm Huệ đứng lên kêu cậu rửa tay rồi ăn cơm.
Cố Văn Huy bắt chuyện, “Khá hơn trước kia nhiều, có tiến triển, thật sự rất tốt, con phải duy trì điều này, biết không?”
Lâm Huệ cầm đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra rồi hỏi, “Đề thi của Thất Trung đơn giản, vậy phải làm sao? Con có muốn bố mẹ nhờ người hỏi xin đề của Nhất Trung không?”
Cố Kỳ Nam rửa tay, nhanh chóng cầm lấy bát đũa, nói, “Không cần đâu ạ, Tề Nhất Tu có nói sẽ cho con mượn tài liệu của trường Thực Nghiệm.”
“Vậy cũng được! Con nhớ phải cảm ơn người ta.”
“Con biết, con đã mời cậu ấy trà sữa rồi.” Cố Kỳ Nam ngồi xuống.
“Trà sữa?” Lâm Huệ bắt được sơ hở “Sao lại là trà sữa? Toàn làm từ sữa bột và chất tạo mùi, không được uống, đối với cơ thể không tốt!”
Cố Kỳ Nam biết mình nói hớ, lập tức im bặt. Sau khi cơm nước xong xuôi cậu lấy cớ làm bài tập để trở về phòng.
Tắm rửa xong, Cố Kỳ Nam cầm di động lên nhìn, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân vẫn như thường ngày ở trong nhóm chat đấu võ mồm, còn anh Triển thì chẳng thấy đâu.
Tề Nhất Tu gửi mấy chục file ảnh đến nói đây là sách bài tập mới phát cuối tuần vừa rồi.
Cố Kỳ Nam ngó thấy Tề Nhất Tu chụp rất rõ ràng nên quyết định in ra làm thử vài bài xem sao.
Lúc bố mẹ Cố Kỳ Nam bưng hoa quả vào phòng, cậu vẫn đang làm đề của trường Thực Nghiệm, quả nhiên khó hơn nhiều so với Thất Trung.
Cố Văn Huy thả dĩa trái cây xuống liếc vợ mình một cái, sau đó ho khan vài tiếng ý đồ thu hút sự chú ý của con trai mình.
“Cục cưng, bố mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
“Dạ.” Cố Kỳ Nam vẫn tiếp tục làm bài, cậu nhìn thoáng qua câu hỏi một lần, những câu đơn giản có thể bỏ qua, gặp phải dạng tương tự cứ lướt qua là được. Cho dù là như vậy thì bài tập của Thất Trung cộng với đề thi của trường Thực Nghiệm vẫn là một con số không nhỏ. Cậu còn muốn làm thêm đề Olympic Toán, nếu không canh thời gian e rằng sẽ không kịp.
Lâm Huệ thúc giục Cố Văn Huy, ông đành phải mở miệng, “Cục cưng, hồi chiều chủ nhiệm lớp có gọi điện thoại cho chúng ta.”
“Ồ.”
“Thông báo điểm của con rồi khen con không dứt.”
“Ồ.”
“Còn nói là muốn đổi chỗ ngồi cho con.”
“Con không muốn!” Cố Kỳ Nam ném bút, phản ứng rất lớn.
Cố Văn Huy dừng lại một chút rồi lại nói, “Con trước hết cứ nghe ba nói đã. Thầy Trương nói con chỉ muốn ngồi cạnh bạn học hiện tại, không muốn đổi. Thầy cũng nói một xíu về tình huống của Triển Minh nên hi vọng nhà chúng ta cẩn thận suy xét. Bạn cùng bàn với con…”
“Anh Triển tốt lắm,” Cố Kỳ Nam nhấn mạnh.
Lâm Huệ và Cố Văn Huy hai người nhìn nhau, Cố Văn Huy do dự, “Nhưng mà thầy Trương có nói bạn học này của con đã từng bị kỉ luật vì đánh nhau, thành tích cũng không tốt…”
“Có vài người học cũng giỏi lắm, giáo viên khẳng định họ là học sinh ngoan ngoãn ưu tú nhưng sự thật thì sao, so với rác rưởi còn chẳng bằng.” Cố Kỳ Nam lạnh nhạt đáp.
Cố Kỳ Nam nói xong những lời đó, Cố Văn Huy và Lâm Huệ không thể nói thêm lời nào được nữa.
Lâm Huệ dè dặt bổ sung thêm vài câu, “Bố mẹ đều rất tôn trọng con, thầy giáo cũng vậy. Có điều thầy ấy không hiểu hết hoàn cảnh của con nên mới chân thành báo cho chúng ta biết tình trạng của con ở trên lớp. Không đổi chỗ, chúng ta không đổi nữa! Nhưng thầy Trương nói cũng rất có lí, con phải cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với những người khác, cũng không thể chỉ chơi với mỗi mình bạn cùng bàn được, đúng không?”
Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Bạn bè vài người là đủ, làm gì có chuyện cả lớp đều trở thành bạn mình.”
Lâm Huệ nghe thế liền bật cười, “Cái thằng bé này thật là…”
Cố Kỳ Nam biết, ở trong lòng người lớn, thành tích tốt là học trò ngoan còn nếu không chính là ngược lại. Cậu nhịn không được muốn giải thích giùm cho Triển Minh, “Anh Triển học kém có nguyên nhân cả đấy.”
Cố Kỳ Nam dựa theo những gì Lâm Tiểu Bân nói, kể lại cho bố mẹ mình nghe.
“Anh ấy mỗi buổi tối phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền, không có thời gian làm bài nên thành tích mới như thế.”
Lâm Huệ nghe đến nỗi sửng sốt, “Thật hay giả vậy? Chú của thằng bé sao có thể làm thế cơ chứ? Một đứa nhỏ thôi mà tốn có bao nhiêu cơm đâu? Sao lại tới mức ép nó đi làm thêm kiếm tiền? Cứ tiếp diễn như vậy mà được à? Sang năm thi đại học rồi.”
Cố Kỳ Nam thở dài, phiền muộn không thôi.
Lâm Huệ đưa ra biện pháp, “Hoàn cảnh như của thằng bé chẳng lẽ nhà trường không tài trợ học bổng cho học sinh nghèo à? Cũng không thể xin trợ cấp từ phía địa phương sao? Còn không thì nhờ thầy giáo tới tận nhà của nó nói chú nó ráng chu cấp cho nó thêm một năm nữa thôi, để cho nó yên tâm mà học hành.”
Cố Văn Huy lắc đầu, “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chúng ta không biết tình huống cụ thể của nhà bọn họ thì đừng nên ra chủ ý gì. Với cả đứa nhỏ này thà đi làm thêm chứ nhất quyết không nhờ sự giúp đỡ từ giáo viên, một là lòng tự trọng rất mạnh, hai là chưa khó khăn đến mức ấy.”
Cố Kỳ Nam thở dài.
Lâm Huệ cảm thấy mới mẻ, “Đây là lần đầu tiên con quan tâm tới bạn học, mẹ nói đúng chứ? Mình à, lần đầu em thấy cục cưng nhà mình như thế này đó.”
Cố Kỳ Nam bởi vì học giỏi Toán cho nên từ tiểu học tới trung học cơ sở đều là nhảy cóc, tuổi dĩ nhiên nhỏ hơn so với bạn cùng lớp. Bản thân cậu lại chìm đắm vào việc học nhất là môn Toán, cho nên không để ý quá nhiều, quan hệ với bạn học cũng rất lạnh nhạt. Đi học nhiều năm như thế, ngoại trừ vị đàn anh lớp chuyên Olympic Toán và Tề Nhất Tu chung lớp học thêm ra, còn lại chưa từng nghe cậu nhắc đến ai chứ đừng nói tới việc theo người ta ra ngoài chơi đùa dùng bữa.
Sau này ở Nhất Trung, Cố Kỳ Nam bị bạn học chèn ép, Lâm Huệ và Cố Văn Huy vẫn luôn tự trách mình rằng có phải cách dạy con của họ không đúng, khiến cho khả năng giao tiếp của cậu kém cỏi, đến nỗi cả một người bạn cũng chẳng có. Nhiều người như thế sao lại không có một ai cùng cậu thành bạn bè, đứng ra giúp đỡ cậu đâu?
Hiện tại đến Thất Trung, chỉ mới vài ngày con của họ đã có bạn rồi. Tóm lại là do học sinh của trường Thất Trung quá đặc biệt hay chỉ mình đứa nhỏ họ Triển này mới là người đặc biệt? Hoặc có thể là trải qua sự kiện kia ở Nhất Trung, Cố Kỳ Nam luôn muốn tìm kiếm một người có đủ sức mạnh để che chở nó?
Lâm Huệ và Cố Văn Huy đã bàn bạc với nhau rất nhiều lần, chỉ đơn giản là thảo luận chứ không dám can thiệp vào chuyện bạn bè của cậu. Lúc nãy Lâm Huệ giả bộ như mình lơ đãng nói ra chứ sâu trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Cố Kỳ Nam không nghĩ nhiều như vậy, cậu thẳng thắn bày tỏ, “Vậy nên không phải anh Triển không biết làm mà là do ảnh quá bận rộn, không có thời gian học hành thi mới kém như vậy.”
“Ồ…” Lâm Huệ kéo dài giọng nói, dòm dòm Cố Văn Huy, “Con và thằng bé quan hệ tốt nhỉ?”
Cố Kỳ Nam nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời, “Khá hơn so với Tề Nhất Tu, tốt hơn nhiều so với Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân ạ.”
“Cậu ấy là bạn thân nhất của con?” Cố Văn Huy hỏi, “Tụi con mới quen biết có hơn một tháng, con thật sự hiểu rõ cậu ấy sao? Trước kia con cũng rất thích Lý Đằng, vị đàn anh học lớp chuyên Olympic Toán đấy thôi. Sau khi cậu ấy tốt nghiệp con cũng có liên lạc gì với người ta đâu.”
“Hiểu rõ mà!” Cố Kỳ Nam khẳng định nói, “Anh Triển giống như mấy vị đại hiệp trong phim cổ trang ấy, tuy rằng ít nói nhưng tính tình tốt lắm, là kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ! Ảnh cũng không ỷ mạnh hiếp yếu!”
Tính tình tốt?
Ngoài lạnh trong nóng?
Lâm Huệ và Cố Văn huy nhìn nhau, này sao khác xa với hình tượng yêu bao lực thích đánh nhau trong lời kể của thầy Trương quá vậy?
______
Cố Kỳ Nam: Thầy Trương nổi tiếng chém gió đó, bố mẹ đừng tin!
Ba ba, ma ma: (⊙_⊙)
=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
126 chương
93 chương
24 chương
108 chương