Tuần Thú Đại Minh
Chương 261 : Tâm sự của ta ngươi đừng đoán
Trương Duyệt khinh thường nói:
- Ả? Ả vẫn còn mặt mũi gặp Bình Mậu đại nhân sao? Ả tái giá rồi, không còn là người của Bình gia nữa. Dựa vào đâu mà đòi lo hậu sự của Bình Mậu đại nhân chứ? Tất nhiên là Hạng đại nhân chúng ta lo hết rồi. Ả còn dám lên tiếng trước. Hạng đại nhân chúng ta còn nghi ngờ là ả hại chết Bình Mậu đại nhân đó!
Đoàn Phi đột nhiên ý thức được không ngờ mình lại quên mất một nhân vật rất quan trọng. Hắn bị những việc đối chọi gay gắt giữa Đông Xưởng và Cẩm Y
Vệ làm cho choáng váng đầu óc. Không ngờ quên mất một lệ thường, phu quân mất tích hay tử vong, thê tử luôn là nghi phạm số một.
- Vị Bình phu nhân này gả cho ai?
Đoàn Phi hỏi:
- Bình Mậu có con cái chứ?
Trương Duyệt nói:
- Ả ta gả cho một thương nhân giàu có. Nhờ phước của Bình Mậu đại nhân để lại, sống khá tự tại. Bình Mậu đại nhân có một đứa con, năm nay đã hơn hai mươi tuổi. Lúc trước khi Bình Mậu đại nhân mất tích cậu ta vẫn chưa tới mười tuổi. Sau khi xảy ra sự việc Hạng đại nhân nuôi cậu ta thành người. Ả ta nếu cònchút trách nhiệm người mẹ, con ả cũng không hận ả như vậy.
Đoàn Phi vẫn hào hứng nói:
- Hả? Con ả ta tại sao hận ả ta?
Trương Duyệt nhìn bài vị bên cạnh, nói:
- Đại nhân, ở đây không tiện, chúng ta hãy ra ngoài rồi mới nói đi.
Trương Duyệt dẫn bọn người Đoàn Phi tới chỗ tiếp khách của Cẩm Y Vệ. Sau khi kêu người bưng trà đưa thức ăn lên, Trương Duyệt thần bí nói:
- Đại nhân, thật ra ti chức chỉ nghe nói thôi. Năm xưa khi Bình Mậu và Hạng đại nhân chúng tôi cùng nhau trấn thủ biên cương, Bình phu nhân ở trong nhà không an phận lắm. Khi kinh quân và biên quân trao đổi trấn thủ,
Bình đại nhân và Hạng đại nhân cùng nhau về kinh thành, ả ta mới chịu nề nếp chút. Nhưng mà Bình đại nhân luôn bận rộn công vụ, thường xuyên làm tới sáng không về nhà. Ai biết ả ta có làm việc gì làm bại hoại gia môn nữa không chứ? Không chừng ả bị Bình đại nhân bắt gian tại trận, sau đó cùng gian phu hại Bình đại nhân.
Đoàn Phi cười nói:
-
Ngươi cũng biết suy luận thật đó. Ta hỏi ngươi, nếu như Bình đại nhân quả thật là do ả hại, thế thì ả làm sao di chuyển xác Bình đại nhân tới trong nhà cũ của Hạng đại nhân chứ, và còn chôn xuống đất nữa?
Trương Duyệt rõ ràng có chuẩn bị trước, hắn ta nói:
- Đây không hề đơn giản? Đông Xưởng đó, thám tử Đông Xưởng có ở khắp nơi. Nhất định là bọn chúng có được tin tức gì, ép Chu Đức và Bình phu nhân nghe theo. Bọn chúng kêu Chu Đức mua nhà của Hạng đại nhân, rồi đào hài cốt Bình đại nhân ra. Mượn cớ tu sửa vườn hoa, rồi chôn hài cốt để đổ tội hãm hại Hạng đại nhân. Với thủ đoạn của Đông Xưởng, chả phải tất cả những điều này có thể làm dễ như trở bàn tay sao?
Đoàn Phi vỗ tay khen hay nói:
- Nói quá hay, tại sao ta không nghĩ ra chứ? Trương Duyệt ơi Trương Duyệt, ngươi làm chức Bách Hộ quả thật uổng phí tài cán.
Trương Duyệt bất kể Đoàn Phi có phải chế giễu hay không, cười hì hì nói:
- Không dám không dám, đại nhân quá khen rồi.
Đoàn Phi thu lại nụ cười trên mặt, nói:
- Hoa Minh, bắt lấy tên Trương Duyệt này cho ta.
Trương Duyệt sợ hết hồn, Hoa Minh cũng ngạc nhiên nói:
- Đại nhân, tại sao thế?
Đoàn Phi nói:
- Mê hoặc lòng người, nói xằng nói bậy xúc phạm cơ quan trọng yếu quốc gia, vẫn chưa đủ để chém đầu sao?
Trương Duyệt kinh hãi nói:
- Đại nhân, oan cho ti chức. Ti chức đáng chết, không nên nói xằng nói bậy. Xin đại nhân tha cho ti chức ạ.
Hoa Minh cũng giúp đỡ nói lời hay. Hải công công lạnh lùng cười nói:
- Mời Đoàn đại nhân cứ làm theo pháp luật, chém tại chỗ tên tiểu nhân hèn hạ này.
Hoa Minh và Trương Duyệt đột nhiên như muốn ăn thịt người vậy, Đoàn Phi lại cười ha hả, nói:
- Ta đùa với các ngươi thôi. Mọi người làm gì nghiêm túc vậy?
Đoàn Phi đứng lên duỗi lưng một cái, nói:
- Ta hơi mệt, muốn tìm chỗ ngủ. Hoa Minh, ngươi sắp xếp phòng cho ta chưa?
Hoa Minh ha ha nói:
- Đại nhân, việc này ti chức đang sắp xếp.
Tại Bắc kinh nơi tấc đất tấc vàng này muốn sắp xếp một căn nhà thích hợp để ở nhanh như vậy quả là chuyện viển vông. Đoàn Phi cố tính làm khó nói:
- Hôm nay bổn quan vì lên triều nên dậy rất sớm, cố gắng tới giờ đã vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là có thể ngủ liền. Mi lại nói với ta là chưa kiếm được phòng, vậy phải làm sao chứ? Chẳng lẽ kêu bổn Khâm Sai tới dịch quán ngủ sao?
Hải công công nói:
- Đoàn đại nhân, hay là để ta sắp xếp căn nhà cho ngài? Đảm bảo vừa ý ngài.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không được. Là ngài sắp xếp phòng cho tôi hay là Đông Xưởng sắp xếp phòng cho tôi? Cho dù thế nào người khác cũng sẽ nói xấu, nếu không thì
Hoa Minh đã sắp đặt cho ta từ lâu rồi. Mà thôi, chúng ta trở về căn nhà có ma kia. Hôm nay bổn quan sẽ ngủ ở đó.
Hoa Minh vội vàng nói:
- Đại nhân, như vậy sao được? Hãy để ti chức nghĩ cách xem.
Đoàn Phi ngáp một cái thật lớn, nói:
- Đợi ngươi nghĩ được cách, ta đã ngủ rồi. Đi nào, không gì là không được đâu, không chừng ngủ nửa chừng sẽ có oan hồn tới báo mộng.
Đoàn Phi không nói lời gì rời khỏi Cẩm Y Vệ, đánh xe ngựa trở về căn nhà vốn thuộc về Hạng Hào, giờ là nhà của Chu Đức.
Vừa vào Chu phủ Đoàn Phi liền hạ lệnh:
- Hoa Minh, phái người tới huyện Đại Hưng truyền tên khám nghiệm tử thi lúc trước khám nghiệm tử thi đến cho ta hỏi chuyện, còn vợ của Bình Mậu. Sau khi ta tỉnh dậy phải lập tức nhìn thấy bọn họ.
Hoa Minh đáp lời, rồi lo lắng mà nói:
- Đại nhân thật sự tính nghỉ ngơi ở đây sao?
Đoàn Phi cười nói:
- Có gì phải lo lắng chứ? Chẳng lẽ ta sợ oan hồn của Bình Mậu tới đòi mạng chắc? Lão ta cảm kích ta còn chưa kịp nữa. Nếu thật sự báo mộng, cũng sẽ nói ta biết rốt cuộc ai mới là hung thủ! Đi nào, ý ta đã quyết, không cần nói nữa.
Những người nghe được quyết định này của Đoàn Phi đều nghi ngờ không hiểu, ngay cả Tô Dung cũng lo lắng nói:
- Công tử, ở trong căn nhà có ma này nghỉ ngơi không ổn lắm nhỉ?
Đoàn Phi nháy mắt, nói:
- Các ngươi làm sao thế? Trên đời này còn nơi chưa chết qua người sao?
Các ngươi cũng lạ thật, người cũng dám giết, vậy mà lại sợ ma còn nói là căn nhà có ma, cái lỗ đó ta còn dám nằm xuống đó.
Đoàn Phi chỉ nói vậy mà thôi, hắn cũng không muốn nằm xuống thật. Không phải là sợ ma, mà lại sợ dơ. Bọn Tô Dung cũng không dám khuyên nữa, chỉ sợ rằng hắn đứng dậy, tới lỗ đó nằm ngủ thật.
Cũng may Đoàn Phi không có khuynh hướng thần trí thác loạn. Ngoại trừ kêu người tới phòng kho lấy ra giường đệm chăn để trải giường chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn triệu tập ba người Tô Dung, Tạ Chí Quân, Hoa Minh tới trong thư phòng. Bốn người ngồi vây quanh bàn, Đoàn Phi đem dữ liệu mình có được từ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ sơ lược nói qua một lần, sau đó hỏi:
- Vụ án này, giờ các ngươi thấy sao? Mọi người đều là người một nhà, có ý kiến gì cứ việc nói. Hoa Minh, ngươi bắt đầu trước đi.
Hoa Minh quật cường nói:
- Cám ơn đại nhân tín nhiệm. Ti chức vẫn cảm thấy Hạng Chỉ Huy Sứ đại nhân không phải là hung thủ. Ý kiến ti chức không khác gì với Trương
Duyệt. Đây nhất định là cạm bẫy của Đông Xưởng đã dày công sắp xếp.
Đoàn Phi vuốt cằm nói:
- Ừ, không tệ. Rất có khả năng này, cũng là ý nghĩ của đại đa số người hiện nay trong Cẩm Y Vệ. Ngay cả Hoàng thượng tựa hồ cũng nghĩ thế. Văn
Huy, ngươi thấy sao?
Tạ Chí Quân thận trọng nói:
- Lời của Hoa tướng quân không phải không có lý. Nhưng mà dù Hạng đại nhân vốn vô tội, tiếc là giờ ông ta đã phạm phải sai lầm lớn, dù muốn chứng minh mình vô tội cũng hơi khó khăn.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
27 chương
353 chương
53 chương