Tựa như sương sớm
Chương 29
"Cậu ấy tên là Ninh Viễn, nhưng mà khi anh biết cậu ấy thì chưa phải là cái tên này. Đây là sau khi về nhà mới đổi tên."
"Hai nhà tụi anh cũng xem như thân thiết, cũng hiểu biết một chút về nhauVợ trước của chú Ninh đã từng sinh non rất nhiều lần, lại thêm chú Ninh ở bên ngoài có Ninh Viễn. Tuy nói ra cũng khá mất mặt nhưng dù sao cũng là con ruột, lại còn là con trai. Cuối cùng hai người đã chia tay trong hòa bình, ông ấy cưới mẹ của Ninh Viễn. Lúc đó, Ninh Viễn đã sắp đến tuổi đi học nên đã đi học chung với anh."
"Trường học khi ấy của tụi anh, cũng giống như Trường Tây Thành bây giờ. Điều kiện gia đình của các bạn học đều không khác mấy, thường có thể nghe được mấy tin tức về chuyện tình cảm trên bàn ăn của nhà mình. Rất nhiều người biết cậu ấy là con riêng chuyển thành con chính, khinh thường cậu ấy, cảm thấy xuất thân của cậu ấy không tốt. Cậu ấy lập tức ăn vạ anh... Đương nhiên, anh cũng bừng lên ham muốn bảo vệ, cũng rất thích được cậu ấy dựa dẫm."
"Thường xuyên chơi chung với nhau, học xong tiểu học thì tới cấp hai, học xong cấp hai thì đến cấp ba... Từ từ lớn dần lên, những lời nói ác ý kia cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí mắng mẹ cậu ấy là người đàn bà hư hỏng ngay trước mặt của cậu ấy, mắng mẹ con cậu ấy là tâm cơ, ác độc, trước sau gì cũng sẽ gặp quả báo. Hơn nữa... thành tích của Ninh Viễn không tốt lắm, chú Ninh lại rất nghiêm khắc với cậu ấy. Ở trường học hay trong nhà đều khúm núm, cẩn thận dè dặt, sợ làm sai."
"Nghe cậu ấy cứ kể khổ mãi như thế, anh cảm thấy, anh nên bảo vệ cậu ấy."
"Thế là anh đưa bài tập anh làm xong cho cậu ấy chép, trực nhật thay cậu ấy. Mấy thằng đại ca trong lớp không dám chọc anh, đương nhiên sẽ không đi chọc cậu ấy. Chắc là cứ như vậy, dần dần, khi đó còn quá nhỏ..."
Tô Hà nói đến chỗ này thì dừng lại, lướt qua một đoạn này, tổng kết nói: "Đại khái là như vậy. Không phải ai đúng ai sai cả, chỉ có thể nói khi đó anh còn quá nhỏ."
Khi anh nhớ lại "tình yêu" của mình và Ninh Viễn, Kiều Minh Hạ đang ở bên cạnh đang vuốt chú Jigglypuff có được từ phần ăn McDonald lần trước mang về, đến mấy khúc gây cấn, cậu nhấn vào nó, “bíp bíp”.
Giống như đang bày tỏ nỗi bất mãn của mình vậy.
Nhưng khi Tô Hà nói xong, cậu cũng không có ý muốn phát biểu hay bình luận, rũ mi không nói gì.
"Sao nào?" Tô Hà hỏi, mỉm cười để cậu ngồi lên đùi anh,đều có đủ cảm giác khống chế và che chở, anh vô cùng yêu thích tư thế này, tiếp tục đùa mèo: "Nghe cũng nghe xong rồi, ghen cũng ghen xong rồi, không có gì muốn nói sao?"
"Không có ghen..." Kiều Minh Hạ nói đến một nửa thì tự cắn đầu lưỡi: "Được rồi, em ghen."
"Vì sao lại ghen chứ?"
Kiều Minh Hạ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, giống như rất khó hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, lập tức trả lời bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên: "Bởi vì thích đó. Anh đã nói thích em, sao lại còn nghĩ đến người khác nữa?"
Tô Hà bật cười, câu này đến quá đột ngột và dễ dàng, anh cũng không biết phải đáp lại như thế nào nữa. Có lẽ tình cảm của thiếu niên chính là như vậy, nhẹ nhàng, nhưng lại chính xác khắc sâu vào trong lòng.
Tô Hà xoa xoa tóc của Kiều Minh Hạ, ra hiệu cầm lon Coca đến cho anh uống một miếng.
Sau khi anh sang Mỹ học đại học thì bắt đầu tập gym, dần dần cũng bắt đầu hạn chế những loại thức uống có ga. Kiều Minh Hạ vẫn thích uống Coca cola và Sprite. Tướng ăn uống khó coi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất muốn ăn, uống thử. Mỗi lần Tô Hà nhìn cậu uống say sưa ngon lành như thế, lại nhịn không được phá lệ uống một hai ngụm, nhưng cũng không uống nhiều bằng Kiều Minh Hạ.
Có thể rất phù hợp để livestream ăn uống. Tô Hà nghĩ đến, nhấp một chút thức uống đầy đường hóa học này.
"Vậy anh, sau này anh không tìm anh ấy nữa hả?" Kiều Minh Hạ hỏi, trong mắt lóe ra ánh sáng long lanh.
Tô Hà gật đầu một cái: "Không gặp nữa, cậu ấy có cuộc sống của cậu ấy, anh cũng có cuộc sống của anh."
Không liên quan gì đến nhau nữa, chính là sự tạm biệt lễ phép nhất của người trưởng thành.
Uống hết ngụm Coca cola cuối cùng, Kiều Minh Hạ gật đầu, ngồi ở trên thảm, mở bài thi ra, cứ như vậy ngồi bắt đầu làm bài. Tô Hà dịch chuyển về phía trước, ngồi song song với cậu.
Chiếc thảm lông dê dày cộm này là hàng vừa mới mua. Sau khi về nhà, Kiều Minh Hạ thích nhất ngồi trên nó chơi, làm bài tập, xem tivi. Đôi khi cũng sẽ ân ái, biến thành một mớ hỗn loạn, ngày hôm sau không thể không tìm người đem đi giặt. Sau đó phát hiện, mỗi lần người khác trả lại thì cứ Kiều Minh Hạ lại thẹn thùng, cho nên không làm ở chỗ này quá nhiều.
Tô Hà ngả ra phía sau, dựa lưng vào ghế sa lon. Kiều Minh Hạ viết xong bài tập tiếng Anh thì đưa cho anh xem.
Ngày 30 tháng 12, Tô Hà chơi điện thoại đến một nửa, không có báo trước nói: "Đã thích anh rồi thì em cũng nói với anh một bí mật đi."
"Cái gì?" Kiều Minh Hạ cầm bút, không ngẩng đầu.
Tô Hà nói: "Vừa nãy đã nói cho em nghe về người kia và chuyện giữa hai chúng anh rồi. Anh chưa từng nói cho người nào khác biết. Cho nên, em cũng phải nói cho anh biết một chuyện chưa từng nói cho người khác, như vậy mới công bằng."
Đây là tính toán chi li trong tình yêu, Tô Hà đã đoán trước, nhưng vẫn không thể tự sửa chữa được.
Kiều Minh Hạ làm xong câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng trong đề thi ôn tập, bỏ bút xuống. Cậu có vẻ hơi lo lắng, tư thế luôn thả lỏng lại kéo căng lên, nụ cười dần dần cứng đờ treo khóe miệng.
Cậu hỏi nhỏ: "Muốn biết...bí mật gì?"
"Tấm thẻ anh đưa cho em." Tô Hà nói xong, trông thấy lưng của Kiều Minh Hạ rõ ràng dựng thẳng lên, đưa tay vỗ về chơi đùa mấy lần, giọng nói dịu dàng: "Quét ở đâu, quét bao nhiêu, thật ra anh đều có thể biết được. Em không còn giữ tấm thẻ kia nữa, anh cũng không khóa thẻ lại, là vì anh muốn biết em đã cho ai rồi..."
"Em không có cho... là bị mất." Kiều Minh Hạ thấp giọng giải thích.
Tô Hà nói “Anh biết rồi”, im lặng một lúc lầu, từng bước dỗ dành, khuyên nhủ cậu: "Kiều Kiều, sắp đến năm mới rồi, có rất nhiều chuyện chúng ta không buông bỏ được thì có thể mượn cơ hội này học cách giao cho đối phương, có được không?"
Kiều Minh Hạ lại cầm bút lên. Góc độ của Tô Hà không nhìn thấy đầu ngón tay của cậu run nhè nhẹ, thật vất vả mới nắm chặt.
Anh đang nói cái gì?
Không buông bỏ được, giao cho đối phương.
Có nghĩa là không cần phải gánh vách một mình sao?
Kiều Minh Hạ nghĩ đến mấy chữ này, hốc mắt cay xè.
Tô Hà nói tiếp: "Anh biết lúc trước em sống rất vất vả. Chuyện của chị em, còn có Liễu Tranh... Nếu em sẵn lòng nói với anh những chuyện này, anh cũng sẽ chia sẻ khổ sở cùng em, nhưng trong lòng sẽ càng có nhiều chuyện hơn. Nếu như, anh nói là nếu như, em có thể nói ra, có phải sẽ có thể giảm bớt chút áp lực, chúng ta cũng có thể hiểu rõ đối phương hơn một chút, đúng không?"
"... Em biết." Kiều Minh Hạ nói, đưa lưng về phía Tô Hà, cúi thấp đầu xuống.
"Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan, không cần phải chịu nhiều nỗi tủi thân đến thế, có đúng không?" Tô Hà ôm vai cậu, đặt cằm lên hõm cổ, hơi thở nóng hổi phun lên mặt của Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ mi mắt giật giật: "Sao anh có thể chắc chắn là em chịu tủi thân chứ?"
"Bởi vì tấm thẻ kia." Tô Hà lắc lắc điện thoại với cậu, phía trên là giao diện trò chuyện trên wechat: “Vừa rồi có người gửi tin nhắn cho anh, những cửa hàng từng cà thẻ đều làm chứng, đúng là có một người dùng thẻ không định danh của ngân hàng Lập Hoa mua đồ, mà người kia không phải là em, đương nhiên cũng không phải là mẹ của em."
Kiều Minh Hạ nín thở trong giây lát: "... Anh tìm được rồi."
"Tại sao lại thiếu tiền của người khác?" Tô Hà tới gần cậu. Giọng nói ấm áp, dịu dàng, nhưng vẫn có khí thế không thể xem thường: "Tại sao lại lấy đồ anh tặng em, cho người khác dùng vậy?"
Kiều Minh Hạ mở lòng bàn tay, chiếc bút mực nước lăn dọc theo bàn trà rồi im lặng rơi lên chiếc thảm.
"Mẹ em thiếu rất nhiều tiền." Kiều Minh Hạ đột nhiên nói.
Tô Hà: "Hả?"
"Mẹ em, bà... bà..." Kiều Minh Hạ liên tiếp dừng lại nhiều lần, mới lấy đủ dũng khí, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào mắt của Tô Hà: "Bà chơi ma túy."
"Sau khi chị gái đi lạc, ba em không cần tụi em nữa. Mẹ em đã chịu đả kích rất lớn, đã đi giao du với những người bạn không đứng đắn. Sau đó, không hiểu sao lại bị nghiện ma túy... Tất cả những thứ có thể bán trong nhà đều đã bán hết, bao gồm cả em."
"Lúc đầu em đã thi đậu một trường cao trung khác. Bà nghe nói trường Tây Thành có trợ cấp, cưỡng ép sửa lại nguyện vọng, đưa em đến Tây Cao. Em bị người trong trường học ăn hiếp. Lúc đầu, bà còn khuyên em: “Nhịn một chút đi, chịu đựng ba năm là tốt nghiệp rồi.” Càng về sau lại trở thành: “Chị mày đi lạc rồi, đều là lỗi của mày.” Bà cảm thấy em đi trường Tây Thành là đang chuộc tội. Trong nhà biến thành như vậy, là do chị đi lạc, mà chị đi lạc là vì ngày hôm đó em không về nhà với chị."
Tô Hà nghe đến chỗ này, nhíu mày lại: "Sao có thể..."
Kiều Minh Hạ cắt ngang lời của anh, lắc đầu nói tiếp đi: "Bà nói không sai, là do em không đợi chị gái... Em, em cũng rất áy náy. Nhưng khi cơn nghiện thuốc của bà bắt đầu phát tác sẽ trở nên rất khó coi, cầu xin em đưa kim tiêm và thuốc cho bà. Khi khôi phục thần trí còn nói em không nên như vậy. Bà muốn cai nghiện... Bà không cai được."
"Bán sạch tất cả mọi thứ rồi, bà cũng chỉ có thể đi vay tiền. Vay nặng lãi, anh, anh từng nghe nói đến nó rồi đúng không? Lãi mẹ đẻ lãi con, căn bản không thể trả hết được." Kiều Minh Hạ nhìn Tô Hà. Chuyện cậu đang nói rất tàn nhẫn, nhưng lại không nhìn thấy chút nước mắt nào cả.
Cổ họng của Tô Hà căng lên, không kìm được ôm vai Kiều Minh Hạ.
"Cái hôm em gọi điện thoại cho anh... Chính là, bọn họ đến đòi nợ." Kiều Minh Hạ né tránh, rồi giống như lại bỏ cuộc mà dựa vào trong ngực của Tô Hà chơi ngón tay của mình để làm dịu thống khổ: "Đồ trong nhà bị chuyển đi hết. Bọn họ phát hiện chiếc hộp em giấu dưới gầm giường... Bên trong có thứ mà anh đưa cho em."
Đồng hồ, thẻ tín dụng, mấy viên đường sữa đã hơi chảy ra, móc khóa coca cola, còn có một chiếc áo sơ mi mới chỉ mặc một lần, chiếc mặt cười vẽ ở một góc khuất khi sửa bài tập tiếng Anh, thẻ giấy có phun nước hoa.
Rồi cả tờ giấy bài tập với hàng chữ "Có thể đến nhà của em không".
Kiều Minh Hạ đều giữ lại tất cả. Trong chiếc hộp lớn kia đang đặt tất cả những ký ức đẹp đẽ của cậu, ai ngờ cũng không thể giấu được. Có giá trị thì bị lấy đi, không có giá trị thì đều ném đi hết.
Cậu không cản được, bị tay đấm chân đá. Ít nhất những người kia còn lại một chút lương tâm, cũng biết là Phương Bình bình mượn tiền, Kiều Minh Hạ cũng không có cách nào, không ra tay quá nặng với cậu, chỉ bắt cậu phải để mặc cho bọn họ muốn làm sao thì làm. Bọn họ đi rồi, Kiều Minh Hạ vừa âm thầm khóc, vừa nhặt những thứ có thể cầm đi trong đống phế tích.
Thẻ giấy vẫn còn một chút mùi hương, bị giẫm dơ. Cậu cầm lên, nước mắt thấm ướt toàn bộ tờ giấy.
Buổi tối đầu tiên của tuổi mười tám, cậu không gọi điện thoại cho Tô Hà được, cũng không muốn đối diện với ngôi nhà rách nát này, ngủ thiếp đi trong sự tuyệt vọng ở ngõ hẻm.
Cho đến khi Tô Hà đưa cậu đi.
Cậu nói “thích”, giọng nói mang theo sự cam chịu, đặt vết thương cuối cùng đến trước tầm mắt của Tô Hà.
Trước kia cậu chỉ biết che đậy, không cho bất cứ người nào nhìn thấy. Nhưng cậu lại sống ở một nơi tối tăm, ẩm ướt, nhiều mưa, lại không có mặt trời. Vết thương chảy mủ rồi bị thối rữa, mãi vẫn không thể lành lại được, khó khăn lắm cậu mới chờ đến khi nó có thể kết vảy, lừa mình dối người nghĩ cách che giấu đi, lại bị Tô Hà bắt lấy.
Không phải anh muốn xem sao?
Cho anh xem, đều cho anh xem hết.
Khi Kiều Minh Hạ nói ra những điều này, lại dâng lên một nỗi sợ hãi: Tô Hà sẽ không cần cậu nữa. Anh thích sạch sẽ, mà cậu đã sống cùng Phương Bình Bình rất nhiều năm rồi. Nếu bị anh biết thì không thể nào bỏ qua được
Ai mà muốn thu nhận một đứa trẻ có mẹ là kẻ nghiện ngập chứ? Kiều Minh Hạ đứng ở vị trí của anh để suy nghĩ, ngay cả cậu cũng không thể tiếp nhận được.
Tô Hà im lặng thật lâu.
Kiều Minh Hạ không dám nhìn ánh mắt của anh, ép buộc bản thân phải đối diện, cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp ảo tưởng của cậu cũng đã phải đến ngày kết thúc. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn cây bút mực nước rơi dưới đất kia, rướn người muốn nhặt lên.
Cổ tay chống lên trên tấm thảm, Tô Hà ở sau lưng nặng nề nói: "Thật xin lỗi... Ngày hôm ấy, lẽ ra anh nên nhận điện thoại của em"
Động tác của Kiều Minh Hạ chợt dừng lại. Đầu ngón tay chỉ một khoảng cách bút.
"Vốn dĩ anh nghĩ anh sẽ để ý rất nhiều chuyện. Bởi vì bản thân anh, nói khó nghe chút chính là bệnh thích sạch sẽ rất nặng, cũng rất kén chọn. Khi em nói mẹ của em chơi ma túy, trông thấy em bị những học sinh nam kia vây quanh, còn có lúc đầu... Em và Dương Dịch Lạc làm tình trong ngõ hẻm bị anh bắt gặp."
Kiều Minh Hạ cúi đầu: "Em hiểu mà."
"Nhưng mà, đây đều là vốn dĩ."
Tô Hà lôi kéo eo của cậu, kéo Kiều Minh Hạ ngồi trở lại bên cạnh mình: "Trên thực tế, anh không hề để ý chút nào cả. Những chuyện kia đều đã qua rồi, có đúng không?
"... Ừ." Đôi mắt của Kiều Minh Hạ ửng hồng: "Em cũng biết mình rất kém cỏi."
"Không có, em rất tốt." Tô Hà cười, hôn cậu một cái: "Ngày mai anh sẽ nghĩ cách. Chuyện của mẹ em, còn có chuyện vay nặng lãi nữa, đều sẽ giúp em giải quyết. Sau đó chúng ta đi Tân Cảng ăn Tết, ăn một bữa cơm với anh cả của anh."
"Hả?"
Tô Hà yên lặng, chăm chú nhìn cậu: "Trước kia muốn đợi sau khi em tốt nghiệp mới đến gặp người nhà của anh, rồi chung sống cùng anh luôn. Nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, Kiều Kiều, em không thể trở về nhà của em nữa."
Kiều Minh Hạ hiểu ra ý của anh, khó tin được, ánh mắt né tránh: "Cái gì vậy..."
"Chỉ khi em ở bên cạnh anh, anh mới có thể yên tâm." Tô Hà nói: "Sống cùng anh, được không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tô Hà lại không cho cậu cơ hội phản bác.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
51 chương
42 chương
15 chương
20 chương
13 chương