Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 61 : :Nội ưu ngoại hoạn
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 12: Đặc Lan hội chiến.
-----oo0oo-----
Chương 2:Nội ưu ngoại hoạn
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Sáng sớm hôm sau, Tử Xuyên Tú theo thói quen dậy lúc sáu giờ, chuyện đầu tiên gã làm là đi quan sát trận doanh ma tộc.
Sương sớm rất dày, màu trắng bồng bềnh biến ảo bất định, mông mông lung lung, nhìn không thấy cảnh sắc ngoài trăm bước.
Tử Xuyên Tú nặng nề trong lòng: khí trời này rất bất lợi đối với phòng thủ.
Cổ Lôi chạy đến đưa đồ ăn sáng cho gã, gã hỏi trước: "Trị cần quân quan ở đâu? Bộ đội Bạch Xuyên đến chưa?"
Đáp án rất khiến người ta nản lòng, bộ đội Bạch Xuyên còn chưa đến, cũng không có dấu hiện gì chứng tỏ bọn họ sắp đến.
Tử Xuyên Tú nghĩ không ra lý do Bạch Xuyên đến trễ, chỉ chưa đến hai trăm dặm, bộ binh hành quân cũng chỉ hai ngày, hơn nữa chủ lực của ma tộc đã ở trước mặt, phụ cận không có lực lượng nào có thể ngăn cản Bạch Xuyên, trừ phi...
Tử Xuyên Tú đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vừa nghĩ đến đó, gã như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy, tiếp đó bỗng tự cười nhạo bản thân, chuyện đó không có khả năng.
Gã còn nhớ, trước khi xuất phát Bạch Xuyên như phát từ nội tâm nói: "Đại nhân, ngài nhớ bảo trọng. Đối với chúng tôi mà nói, một trăm cứ điểm Đặc Lan cũng không bằng ngài".
Trong ánh mắt chí tình của Bạch Xuyên, gã không nhìn thấy một tia hư giả, thuần khiết như thủy tinh.
Khi quân đội đang ăn sáng thì có tiếng binh sĩ canh gác truyền tới: "Cảnh giới! Bọn chó chết ma tộc mò tới!"
Tức thì, cả đại doanh bùng nổ.
Các quân quan cấp tốc ra lệnh: "Lên đầu thành, về đúng vị trí!"
Các sĩ binh vội buông bát, cầm vũ khí chạy về trận địa của mình, đâu đâu cũng có tiếng người hò hét gọi nhau, tiếng dây cung của Trọng hình nõ kéo căng chi chi.
Tất cả sĩ binh đều nghiêm trận chờ đợi, chờ đợi giây phút tàn khốc sắp xảy đến.
Trong nắng sớm, ma tộc quân đang triển khai trận thế: mỗi đoàn đội bộ binh hình thành một phương trận nhỏ, năm phương trận nhỏ nối kết thành một phương trận vừa, ba phương trận vừa lại thành một phương trận lớn, tổng cộng có năm phương trận lớn xuất động.
Kị binh triển khai đội hình ở hai cách bộ binh, hùng tráng rộng lớn, mã đao, thương nhọn chớp chớp, trống trận thình thình động trời.
Đại quân xuất động, tướng lĩnh Thát tháp tộc trong chỉ huy doanh nối nhau quỳ xuống, cầu nguyện: "Nguyện đại ma thần bảo hộ Thát tháp tộc!"
Trong vụ khí mênh mông, thiên quân vạn mã từ trong vụ khí hiện thân, biển đầu người dày đặc, không đếm nổi số lượng.
Theo tiếng khẩu lệnh hô vang, phương trận đầu tiên bắt đầu tiến lên, ngàn vạn tiếng bước chân "Thịch thịch thịch!" chỉnh tề, mặt đất bị chấn động rung lên, cả tường thành Đặc Lan cũng rung rung. Ma tộc sĩ binh vừa tiến lên vừa giơ cao vũ khí hô lớn: "Xung phong!" Tiếng hô chấn động núi rừng. xem tại
Đao thương chi chít như rừng, ánh kim như mặt biển chiếu lóa mắt, ngàn vạn người hợp lực tạo thành sức ép khổng lồ ập đến thành.
Ở hai cánh bộ binh, kị binh đã dàn hàng ngang xông tới, tốc độ kị binh nhanh chóng vượt qua phương trận bộ binh, như thủy triều ùa đến, rất nhah chỉ còn cách tường thành chỉ chừng năm trăm mét.
Trên đầu thành vẫn yên tĩnh không có phản ứng, so với phía ma tộc thanh âm động đãng, bên phía thành lại yên tĩnh như cõi chết.
Phong cách thần bí cao thâm mạc trắc đó gây cho người ta cảm giác hơi lo lắng, càng làm người ta lo sợ hơn đó là kị binh đang xông tới trước bất đồ dừng ngựa nhìn ngó, chỉ huy quan thấy thế hét lớn: "Lâm trận thối lui, chém!"
Ngay đúng lúc này, gã nghe một tràng thanh âm "Vu vu" kì lạ vang lên.
"Giết!"
Sắc trời đột nhiên sầm lại, một trăm ba mươi lăm đài liên thanh nõ đồng thời phát xạ, một vầng đen như đám mây đen khổng lồ lướt đi che khuất bầu trời, sau đó hóa thành mưa rơi xuống, đầu tên bọc sắt theo quán tính rít lên vu vu.
Lực tên phát ra rất mạnh, tên chỉ huy quan ma tộc trúng tên giống như bị trọng quyền đánh trúng cả người bắn ra sau, ở giữa không trung mất mạng, thân thể co quắp kì dị, tiếp đó lại bị trúng tên chi chít như nhím.
Trọng hình liên thanh nõ dựa vào cơ quan phát xạ, trong vòng năm mươi mét có thể bắn xuyên thuẫn bài, hơn nữa còn phát xạ liên tục bảy mũi.
Trong nhất thời, tiếng tên bọc sắt xé gió bay vùn vụt, không có thuẫn bài hay khôi giáp nào có thể ngăn chặn nổi, đội kị binh đi đầu liên tục gào thảm: "Cứu mạng!", liền đó cả người lẫn ngựa đã hóa thành nhím.
Đây tuyệt đối là cơn ác mộng đáng sợ, tiếng gào thảm, tiếng rên rỉ, máu tươi, tử vong, người ngựa hoảng loạn, tiếng tên rít gió vù vù, cho dù là chiến sĩ gan dạ lão luyện sa trường cũng phát run rẩy.
Đâu đâu cũng là tên! Tên! Tên!
Nháy mắt, kị binh tuyến đầu người ngã ngựa lật, không ngừng có máu tươi bắn lên không, có kẻ bị tên đóng cứng ngắt dưới đất, máu tươi cứ theo tên phụt phụt lên.
Bọn sĩ binh kêu gào, than khóc, va chạm lẫn nhau ngã tán loạn dưới đất, có kẻ lăn lộn dưới đất tránh tên, cuối cùng lại bị vó ngựa của đồng bọn đạp nát đầu.
Kị binh không ngừng ngã xuống, cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn. Kị binh tuyến sau mắt thấy như thế, lập tức sinh lòng hãi sợ, có người giục ngựa quay đầu, nhưng lập tức bị chấp pháp đội bắn chết.
Quân lệnh truyền ra, băng lãnh vô tình: Lên! lên! lên! Có chết sạch sẽ cũng phải xông lên.
Kị binh trận bắt đầu xung phong, đám sĩ binh nhất tề hét vang: "Xung phong!"
Cho dù liên tục có người trúng tên ngã xuống, nhưng trận liệt vẫn hùng dũng tiến tới, vó ngựa oanh long, thế như triều dâng khó chống đỡ, kẻ nào ngã ngựa lập tức bị đập nát bấy thân thể, bọn sĩ binh ma tộc đang phẫn nộ dần dần bị máu tươi kích thích hung tính, chúng xé toạc áo trước ngựa, phanh ngực trần hò hét xung kích.
Thấy nõ trận phòng ngự từ tường thành quá kinh khủng, La Tư vội vũ lộng cờ xí, phương trận bộ binh đưa thuẫn bài chắn trước người, gia tăng tốc độ xung phong.
Chỉ nghe tiếng hò hét ra lệnh của quân quan, thuẫn bài thủ ào ào ngừng lại, hàng đội chỉ tề, nhất loạt nâng thuẫn bài lên che đầu, trong chớp mắt, một phương trận cương thiết cự đại kinh hồn xuất hiện.
Thuẫn bài chóa dưới ánh nắng, hệt như một mảng tuyết lớn trên bình nguyên.
Năm vạn bộ binh hò hét xông lên, chúng lôi móc câu bằng thép đeo ở bên hông ra, chạy nhanh đến tiếp cận tường thành.
Tử Xuyên Tú hạ lệnh: "Tất cả Thạch đầu xa chuẩn bị, cự ly hai trăm bước, phương hướng chính diện, phóng cho ta!"
"Bục bục bục!" tiếng cơ quan phát động liên tục vang lên, như một đàn chim bay trên không trung, vô số cự thạch mang theo âm thanh xé gió thê lệ từ trời lao xuống, thế như lôi đình đập lên giữa phương trận thuẫn bài.
Ma tộc quân cả tránh cũng không kịp, cũng không có thuẫn bài nào có thể ngăn cản được loại vũ khí khủng bố đó, từng đám từng đám sĩ binh bị đập thành tương thịt, não trắng nhòe với máu.
So với sát thương thực tế, hiệu quả trấn nhiếp còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Rất nhiều ma tộc sĩ binh lần đầu chứng kiến được vũ khí phòng ngự kinh khủng của nhân loại, mắt thấy đồng bạn chết thê thảm, cảm giác khủng bố bao trùm tâm linh bọn chúng, bọn chúng gào lên điên cuồng, vứt thuẫn bài chạy tứ tán, đội hình chỉnh tề bỗng chốc tan rã phân tán khắp bình nguyên.
La Tư liền hạ lệnh: Phóng tên hạ sát sĩ binh bỏ chạy!
Trong khoảng khắc, chấp pháp đội không hề lưu tình, ma tộc sĩ binh bị bắn ngã như rạ. Sĩ binh trúng tên chết không nhắm mắt, tựa như chết vẫn không thể tin sự thật: bản thân là chết trong tay quân mình!
Các quân quan ở hai cánh còn hung tàn hơn, bọn chúng dùng đao chém, dùng thương đâm, giết sĩ binh bỏ đội ngũ như giết súc vật, không hề có biểu hiện thương xót đồng bào.
Lùi là chết, tiến cũng chết.
Cứ điểm Đặc Lan cứ đứng sừng sững uy nghi, tên, đá bay như cuồng phong bạo vũ, khó mà tưởng được sinh vật nào có thể may mắn tồn tại được dưới công kích như thế.
Từng đống, từng đống thi thể chất cao như đồi, máu chảy thành những con kênh nhỏ rồi nhuộm ngầu đỏ hộ thành hà, binh lính bị thương nằm kêu thảm trong rừng xác chết nhưng chẳng ai có thời gian quan tâm.
Ma tộc binh không còn đường thoát sợ hãi tột độ gào la thảm thiết, tinh thần sụp đổ, bọn chúng phát điên cười cuồng dại, tự đập đầu mà chết, có kẻ ngụy trang thụ thương nhưng kế đó lại bị đội hình phía sau tràn tới đạp nát thân thể, chết bầy nhầy.
Năm vạn người hò hét xung phong, binh mã ùn ùn xông tới trước, không gian như nén chặt bởi đủ loại âm thanh, cự thạch và tên sắt cứ vô tình giết người, biến mặt đất thành bãi thi thể, thành những con kênh máu.
Bằng vào quyết tử tiến công không quan tâm đến thương vong, không sợ hi sinh, ma tộc đại quân từ từ cũng đã tiến sát được hộ thành hà.
Bước tiến của ma tộc đại quân bị hộ thành hà sâu hút ngăn cản, La Tư hạ lệnh cho công trình binh nhanh chống lắp bằng, nhưng do bị phản kích từ đầu thành, ma tộc dân phu vác bao cát không thể tiếp cận.
Bộ binh tiền phong chờ đợi nôn nóng bất an, không biết ai là kẻ đầu têu, đám sĩ binh đua nhau vác thi thể đồng bạn ném xuống hộ thành hà, thậm chí còn đem cả thương binh chưa chết ném luôn.
Hộ thành hà dần cạn, màu nước biến thành đỏ tươi.
Bước lên thi thể làm nền, ma tộc binh giơ vũ khí lên cao, lội nước tiến lên.
Trong nhất thời, mặt nước biến thành đen ngòm, toàn là đầu người ló lên trên, người người chen sát nhau hình thành một cây cầu, người đi sau có thể từng bước mà đi qua bên kia bờ.
Có vô số người lại ngã xuống trong lòng nước đỏ ngầu, thế là tự thân biến thành đệm lót cho người khác.
Kị binh đến được dưới thành, phẫn nộ dùng mã đao chém loạn lên tường thành, kị mã chạy ròng rọc dọc tường thành, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Rất nhanh sau đó, một lượng lớn bộ binh cũng áp sát thành tường.
Dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ, lại chọn những điểm chết mà cung tiễn trên đầu thành không thể bắn xuống, sĩ binh ma tộc chồng lên vai nhau tạo thành một cái thang người, đao đeo sau lưng, bám vào những kẽ hở trên tường mà leo lên, tường thành chốc lát đã đen nghịt những chấm đen, giống như đàn kiến đang tranh nhau bò đến một cục đường.
Mắt thấy bộ đội ma tộc áp sát đầu thành, toàn quân ma tộc bộc phát hoan hô: "Xung phong!"
Bốn phương trận còn lại bùng nổ xuất động, hai vạn cung tiễn thủ xung phong tiến lên, dùng tên yểm hộ bộ binh đang leo tường thành.
Cả vạn mũi tên bay trên không trung tạo thành một kì cảnh kinh tâm động phách: một màn tên sắt lấp lánh tạo thành một con thác khổng lồ từ dưới đất chảy ngược lên trời.
Tường thành kiên cố cũng không thể bất biến trước sự công kích đó, vụn đá bay tung tóe tạo thành vô số vết hở, từ các kẽ hở trên lan can cũng không ngừng có tên bắn trả, cả thành trì đều rên oằn lên.
Trên thành tường thỉnh thoảng có người trúng tên ngã xuống, thủ quân toàn thân nhuộm máu, tay vịn lan can nhơm nhớp máu, không trung toàn bóng tên.
Truyền lệnh binh chạy qua chạy lại trên tường thành, hò hét loạn xạ, thanh âm Thạch đầu xa, Cường cung liên tục không ngừng, chấn động đau cả màng nhĩ.
Toàn bộ Dự bị đội đều đầu nhập tác chiến, cả cư dân trong thành cũng gia nhập trợ giúp chiến đấu.
Bọn họ tuy không tự thân kéo cung nạp tên nhưng tổ chức thành các tiểu đội vận chuyển tên, đá cho chiến sĩ, rồi nấu dầu sôi đưa lên đầu thành dội xuống đầu binh sĩ ma tộc đang ngốc đầu leo lên, ma tộc quân đang đu bám lập tức cả người bốc lửa, kêu khóc thảm thiết.
Nhưng trận địa phòng thủ kéo dài như thế, binh lực thật không đủ, không đủ chiếu cố hết mọi mặt, ma tộc binh lén lút trèo lên thành tường, tuần la đội lập tức lao đến ngăn cản.
Áp lực lên tuyến phòng ngự càng lúc càng trầm trọng, ma tộc so với lúc đầu tiếp cận đông hơn gấp nhiều lần, hai bên nghiến răng ác chiến, tiếng kêu thảm liên miên bất tuyệt.
Địch nhân lên thành càng lúc càng nhiều, cửa đông gõ chuông báo khẩn cấp đầu tiên, tiếp đó đến cửa nam, bắc cũng vang lên tiếng chuông cảnh báo, tiếng bước chân gấp rút, bộ đội cơ động chạy đến tăng viện cho những chỗ phòng ngự bạc nhược.
Với binh lực đơn bạc phải chịu áp lực trầm trọng, phòng tuyến mỏng manh như trứng.
(Thiên Quang minh vương bổn kỷ Đặc Lan hội chiến): "Tháng 6 năm 782, nghĩa sư hoành tảo Viễn Đông, quần ma run sợ. Ma tù Lỗ Đế hãi uy của vương, tự trói đầu hàng. Vương soái lãnh thiết kị cường tập Đặc Lan, bắt năm ngàn thuộc hạ của Lỗ Đế làm tù binh. Vương khoan hậu không giết. Cùng ngày, ma tù La Tư hưng sư hai mươi vạn đến công, ma tốt đông như kiến cỏ. Nghĩa quân trên dưới kinh hoảng, Vương nói: "Giết chúng!", toàn quân lập tức ổn định. Ma quân ỷ đông, thây chết chật đất, thế công cuồng bạo. Nghĩa quân kiên cường tử thủ. Từ sáng sớm đến trưa, hai quân chém giết thảm liệt giằng co bất phân, máu chảy thành sông".
Sáng sớm ngày 26 tháng 6 năm 782, mười bảy vạn ma tộc quân đến từ Gia nạp hành tỉnh thuộc ma tộc vương quốc mãnh công cứ điểm Đặc Lan.
Sĩ binh Thát tháp tộc và Diệp tắc tộc lấy thân thể chống lại tên nhọn, đá cứng, lần này bị đánh bật lui lại xông lên lần khác, lấy thi thể đồng bạn làm nơi ẩn nấp, số lượng quân chết trận thật kinh khủng, từ chân tường thành đến năm trăm mét ngoài đâu đâu cũng thi thể ngổn ngang, đặc biệt khung cảnh sát chân tường là bi thảm nhất: thi thể tàn khuyết chồng chất lên nhau, máu tươi chảy ngập hộ thành hà.
Mắt thấy bộ đội thương tổn thảm trọng, tử đệ binh Thát tháp tộc từng đội từng đội bị đối phương tiêu diệt, đám tướng lĩnh tiên phong ngồi bệch xuống đất gào khóc mắng chửi: "Tên khốn chó chết La Tư, ngươi đem quân đội tự sát à! Ngươi phái con cháu chúng ta đi chết à! Thành này làm sao mà công hạ nổi chứ!"
Quân quan chỉ huy liên tục cho người quay về trung quân doanh báo cáo: "Đại nhân, xin tạm thời thu bình!"
"Đợi chúng ta tạo được khí giới công thành hãy tấn công tiếp!"
Phí Gia trưởng lão đảm nhiệm tư lệnh của một đại đoàn đội, hắn khóc không thành tiếng: "Tước gia, để lại cho Thát tháp tộc vài hạt giống đi!"
Nhưng công tước La Tư tổng chỉ huy bên phía ma tộc lại cố chấp giống như bị quỷ mê, vứt toàn bộ khuyến cáo, gằn giọng hạ lệnh: "Lên, xông lên cho ta! Dám lùi, giết! Các huynh đệ, cố thêm một tiếng nữa, thắng lợi sẽ là chúng ta!"
Có ba điều khiến hắn không thể thu tay:
Một, bản thân đã lập quân lệnh trạng trước Ma thần hoàng, thời gian khẩn bách.
Hai, vì yểm hộ a tộc quân đang là tù binh bên trong thành có cơ hội phản kích, hắn nhất định phải thu hút quân lực của địch nhân ở tường thành, như thế sẽ có cơ hội gây nội loạn trong thành, nhân đó nội công ngoại kích đoạt thành.
Ba, thủ quân không thể so số lượng quân với hắn, chiến tranh là sự so đọ lực lượng, bên nào có thể cầm cự đến phút cuối, bên đó nhất định thắng lợi.
La Tư đoán rất đúng, ma tộc quân thây phơi chật đất thì liên quân cũng thương vong thảm trọng.
Do không có Dự bị đội có thể hoán đổi, tướng sĩ thủ quân đều không có thời gian hồi sức.
Đại đội một Tú tự doanh đóng ở nam thành gần như chết sạch, trận địa yên lặng, các sĩ binh di chuyển thi thể đem chôn, máu chảy đỏ cả bậc cấp.
Người sống cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, khắp người toàn vết thương.
Chỉ huy quan Đỗ Khắc đầu đổ mồ hôi nhầy nhụa, tay trái của y chỉ còn lại một mỏm cụt dính với thân thể.
Nhìn qua bộ hạ, y nước mắt lưng tròng, chầm chậm nói: "Các huynh đệ, chúng ta đều là phản nghịch của gia tộc, từng tham gia sát hại Ca Ứng Tinh đại nhân, từng tham gia ma tộc quân trợ trụ vi ngược, đồ sát đồng bào, tội nghiệt của chúng ta chồng chất, phải xuống địa ngục! Cảm tạ Quang minh vương, ngài đã cho chúng ta cơ hội lấy thân phận nhân loại chiến đấu với ma tộc, chết đường đường chính chính! Điện hạ từng hứa với chúng ta, ngài sẽ sửa lại án oan cho chúng ta, giúp chúng ta về nhà. Các huynh đệ, nói tên của các ngươi ra coi!"
Đám thương binh nghe đến xuất thần, ánh mắt lấp lánh khát khao, bọn họ từng người hồi đáp: "Tôi là Tô La, là người Đế đô, ở hẻm số 5 đông bắc đại nhai. Nếu như tôi chết trận, xin thông báo đến Tô Lan nữ sĩ ở địa chỉ này, tỷ ấy là chị ruột tôi".
"Tôi gọi là Mạc Phi, đến từ Tân Gia hành tỉnh".
"Lộ Tiểu Quân, đến từ Lạc Khắc Tân Uy hành tỉnh, thôn Bạch Sa".
"La Chân, đến từ Tây Gia hành tỉnh, tôi đã năm năm chưa về nhà, không biết người nhà còn khỏe không? Nhớ báo tin dùm đến Lôi San nữ sĩ, địa chỉ là..nàng là hôn thê của tôi, bất quá giờ chắc đã gả cho người khác rồi".
Các sĩ binh tiếp nhau hô rõ tên tuổi, quê quán, Đỗ Khắc dùng tay phải còn nguyên vẹn để viết, viết xong xếp cẩn thận cất vào trong ngực.
Y ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh lệ: "Cái này ta cất trong ngực, đến lúc các người hãy lấy ra. Huynh đệ nào còn sống phải đem hài cốt huynh đệ hi sinh về quê an táng. Nói cho người nhà họ biết, họ đã đi sai đường nhưng kịp thời tỉnh ngộ, đường đường chính chính quyết tử với ma tộc, chiến đấu vì nhân loại, không thẹn với đất trời. Chúng ta phát thệ đi!"
"Tôi thề, nếu như còn sống, nhất định làm được!" Chúng nhân tề thanh phát thệ.
"Còn về huynh đệ hi sinh..." Đỗ Khắc nhìn khắp chúng nhân, cuồng hống: "Bọn họ hi sinh tráng liệt! Quang minh vương vạn tuế!"
Chúng nhân lệ tràn khóe mắt, rống to: "Quang minh vương vạn tuế!"
Xa xa vọng lại tiếng bước chân rầm rập của ma tộc binh và tiếng hò reo điếc tai, cũng không biết là lần thứ bao nhiêu ma tộc binh xung phong, đám thương binh gắng sức tìm lại sinh khí tiếp tục chiến đấu, trên gương mặt tái nhợt chợt ửng hồng, hai mắt sáng lên, biểu tình bình tĩnh.
Bọn họ lặng lẽ tụ lại cùng nhau, xếp thành đội hình, dưới thành truyền lên tiếng trống thình thình, trên tường thành bỗng có một cái đầu lục sắc xuất hiện.
Một thanh niên đẹp trai đã bị tiện mất hai chân đang dựa vào tường thành, ánh mắt vô tư vô lự, gương mặt không còn chút sắc máu, quay đầu cười nói: "Tôi đi trước một bước!" Chàng đột nhiên gồng người lao tới, ma tộc binh kinh hãi vội vung đao chém.
Chàng thanh niên chẳng thèm tránh, hai tay ôm chặt lấy tên ma tộc binh, từ trên tường thành cao hai mươi mấy mét lao xuống đất, tiếng kêu thảm thê lệ của tên lính ma tộc hồi đãng trên không.
Đây phảng phất như là một tín hiệu bắt đầu, tức thì, tiếng trống dồn dập, vô số nhân mã vượt qua tường thành hùng hổ xông tới. Chiến đấu xáp lá cà bắt đầu, dao đâm đao chém, quyền đánh, xa gần đều là vũ khí va chạm chan chát, đâu đâu cũng có máu tươi.
Kiếm của Đỗ Khắc đâm vào ngực một tên ma tộc, còn chưa kịp rút ra, chỉ cảm thấy dưới bụng lạnh lẽo, một cây thương đã ngập mũi vào bụng y.
Nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt tên ma tộc tuổi trẻ cầm thương, Đỗ Khắc hung hăng mỉm cười, xông thẳng tới trước, tiếp sức cho cây thương đâm xuyên qua thân thể, vung kiếm chém bay đầu đối thủ, thanh kiếm cũng gẫy đôi.
Y vứt đoạn kiếm còn trong tay, ung dung rút cây thương cắm trong bụng ra, ruột theo đó lòi ra ngoài nhưng y vẫn mỉm cười, tay phải cầm cây thương tìm kiếm đối thủ để giết, đoạn tay trái tàn phế đong đưa bên thân y.
Ma tộc binh sợ đến hồn phi phách tán, không có kẻ nào dám đối trận với y, thân ảnh loạng choạng của y đi đến đâu, ma tộc binh sợ hãi hốt hoảng bỏ chạy.
Không chỉ Đỗ Khắc, lúc này mọi người trên trận địa đều biến thành quái vật toàn thân tắm máu, bọn họ hình dung tiều tụ phục rách nát, mệt mỏi hết chịu nổi, thân thể có chỗ máu đang chảy có chỗ máu đã khô, vũ khí trong tay đa số đều bị gãy chẳng còn nguyên vẹn.
Đó đều là những tử sĩ, bọn họ lấy sinh mạng để kháng cự tinh duệ quân đoàn ma tộc vương quốc, không nhường bọn chúng nửa tấc, từng người lần lượt ngã xuống, vào thời khắc tử thần đón bọn họ đi, bọn họ đều có một hoài niệm giống nhau, đó là cố thổ.
Tràng diện thảm liệt tương tự diễn ra ở khắp nơi, đại đội hai Tú tự doanh theo Tử Xuyên Tú từ năm 780, bọn họ phụ trách phòng thủ cửa đông thành, đụng phải mười hai đoàn đội ma tộc liên tục xung phong, đến giờ này hôm nay, số người hi sinh đã chiếm hai phần ba.
Sau khi trải qua lần tấn công thứ mười một của ma tộc, đoàn bảy Viễn Đông thương vong hơn nửa, chỉ huy quan xin tiếp viện, Quang minh vương hồi đáp: "Không có tăng viện, chiến tử đi!"
Mặt trời gần đứng bóng, công thế của ma tộc vẫn như sóng dữ hùng dũng đập bờ, Tử Xuyên Tú nóng cháy gan ruột:
"Bạch Xuyên còn chưa đến, vậy là tiêu rồi!"
Gã nôn nóng hệt như lão hổ bị nhốt trong chuồng, đi tới đi lui trên thành lâu.
Hiện tại, hi vọng duy nhất là tù binh trong tay gã, Lỗ Đế. Lỗ Đế trong tay có binh, tuy chỉ là mấy ngàn sĩ binh mất sĩ khí, tổ chức hỗn loạn nhưng dù sao cũng là một lực lượng vũ trang chân chính.
Vào thời khắc quan trọng, chỉ cần mấy ngàn sĩ tốt có thể đầu nhập tác chiến, vậy có thể cải biến được cả chiến cục.
Tử Xuyên Tú cho gọi Lỗ Đế đến.
Từ tổng đốc phủ đến đông thành rất gần, Lỗ Đế nhanh chóng chạy đến, Tử Xuyên Tú hỏi hắn tình hình binh lực ma tộc trong cứ điểm.
Lỗ Đế hồi đáp rất do dự, bởi vì thất bại mấy chiến dịch liên tiếp, thương vong thảm trọng đồng thời đào binh xuất hiện, số lượng bộ đội giảm rất nhiều, hắn cũng không nắm được số lượng binh viên thực tế.
"Chắc khoảng bốn ngàn đến tám ngàn!"
Tử Xuyên Tú trợn mắt, cái gì mà ước chừng chênh lệch lớn như thế, từ đây có thể thấy được bản lĩnh "Quản lý" quân đội của tiền nhiệm tổng đốc đại nhân là thế nào.
"Vậy có bao nhiêu người có thể tin được?"
Lỗ Đế không hiểu nhìn gã: "Cái gì mà tin được?"
"Có thể nghe ngươi chỉ huy, ngươi nói chém ai chúng liền xông tới chém, thậm chí dám chém cả quân đội ma tộc vương quốc!"
Sắc mặt Lỗ Đế trắng bạch: "Điện hạ là muốn dùng chúng tôi tác chiến trên tường thành? Cái này...cái này..."
Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Bọn chúng vốn là sĩ binh vương quốc, vừa mới đầu hàng...Như vậy e là không thích hợp đâu?"
"Không thích hợp sao?" Tử Xuyên Tú nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt như muốn phun lửa.
Gã đột nhiên kẹp lấy đầu Lỗ Đế, dúi đầu hắn về phía chiến trường, giọng nói âm trầm: "Nhìn đi! Nhìn đi! Các huynh đệ của ta đang đổ máu chiến đấu, người của ngươi sợ chảy máu ư? Ngàn vạn chiến sĩ Viễn Đông chiến tử, người của ngươi lại ở bên ngồi xem nhiệt náo ư? Nhìn đi, nhìn cho rõ đi! Không thích hợp sao? Đoán coi, nếu như lính của La Tư đánh tới đây, ngươi sẽ có kết cục thế nào, bọn chúng sẽ lột da ngươi! Không tin? Ta bây giờ ném ngươi ra ngoài thành cho La Tư xem thử? Đi, đi!"
Tử Xuyên Tú cuồng bạo lôi đầu Lỗ Đế về phía thành tường, Lỗ Đế quỳ lếch khóc lóc ai cầu: "Điện hạ, đừng, đừng! Cứu mạng, cứu mạng!"
Hắn cảm thấy bàn tay của Quang minh vương cứng như kiềm thép, bản thân cho dù dùng hết sức cũng không vùng ra được, cứ như thế bị lôi đến đầu thành.
Chưa từng thấy qua Quang minh vương vốn ôn hòa lại nổi giận như thế, khởi nghĩa quân ở gần giật mình trợn mắt nhìn.
Mấy vệ binh đi theo Lỗ Đế định lên ngăn cản nhưng Tử Xuyên Tú chỉ lạnh lùng liếc bọn chúng một cái, sát khí đáng sợ lập tức chấn nhiếp bọn chúng, bọn chúng sợ hãi không dám hành động.
Hai người một kéo một giẫy đến bên thành, vô số tên bắn vèo vèo sát bên, Lỗ Đế hoảng đến khóc rống lên: "Điện hạ tha mạng, tôi làm theo lời ngài".
Tử Xuyên Tú thả tay ra, Lỗ Đế lăn tròn đến chỗ an toàn mới bò dậy, người đầy mồ hôi.
Tử Xuyên Tú nhìn hắn, cảm giác được mục quang băng lãnh đó, Lỗ Đế run lập cập.
Không đợi Tử Xuyên Tú lên tiếng, hắn vội vã nói trước: "Thủ bị đội phòng thủ thành và vệ đội tổng đốc phủ đều là do tộc nhân của tôi đảm nhiệm, chắc có thể tín nhiệm, nhưng bộ đội khác thì tôi không nắm chắc! Điện hạ, tôi thật không có biện pháp mà!"
Lạnh lùng nhìn Lỗ Đế, Tử Xuyên Tú không lên tiếng.
Gã biết, Lỗ Đế nói là lời thật, cấp phát vũ khí a tộc binh vừa mới buông vũ khí đầu hàng, hành động này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.
Nếu như có lựa chọn khác, gã tuyệt không thể đem sự kiện quan trọng này giao cho tướng lĩnh ma tộc vừa đầu hàng, nhưng hiện tại, bản thân chỉ có thể tin Lỗ Đế, không phải tin nhân cách của hắn, chỉ là hy vọng hắn có thể phán đoán được tình thế:
Một khi thành bị phá, bản thân hắn cũng không thể sống.
Tử Xuyên Tú đang định bố trí nhiệm vụ cho Lỗ Đế thì có tiếng chân cấp tốc truyền lại, một ma tộc binh chạy qua:
"Tổng đốc đại nhân, không hay rồi!"
Ở trước mặt thuộc hạ, tinh thần của Lỗ Đế bỗng nhiên hồi phục, hắn rất uy nghiêm quở mắng ma tộc binh đó: "Hoảng cái gì mà hoảng! Ồn ào vớ vẩn, không nhìn thấy đang đánh trận sao?"
"Tổng đốc đại nhân! Không hay rồi! đoàn tám ba binh biến rồi! Sĩ binh tạo phản rồi!"
Ngẩng ra một chút, Lỗ Đế nhăn nhó nhìn Tử Xuyên Tú: "Điện hạ, không hay rồi! Đoàn tám ba binh biến rồi, sĩ binh tạo phản rồi!"
"Hoảng cái gì mà hoảng, ồn ào vớ vẩn, không nhìn thấy đang đánh trận sao?" Tử Xuyên Tú tuyệt vọng đến tê tái lòng, nhưng bề ngoài vẫn biểu hiện rất thong thả: "Vậy ngươi tìm ta làm gì?"
"A! Tôi xin chỉ thị của điện hạ".
"Giết hết bọn chúng đi!"
Lỗ Đế gào lớn: "Điện hạ!"
Tử Xuyên Tú xua xua tay: "Chớ ồn, ta không có binh, cả một trung đội cũng không điều đi được".
Sắc mặt Lỗ Đế tức thì sa sầm, trong mắt lộ nét tuyệt vọng, hắn thở mấy hơi nặng nề, ngẩng đầu nói: "Minh bạch rồi, điện hạ! Tôi không để ngài thất vọng đâu!"
"Vấn đề không phải là để ta thất vọng hay không". Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Chuyện này quan hệ đến tính mạng của ngươi. Hiện tại, hành động đi!"
Trong Đặc Lan hội chiến tháng 6 năm 782, ma tộc quân đội binh lực đạt đến mười bảy vạn bốn ngàn người, Viễn Đông quân binh lực hai mươi lăm vạn người. Trong đại chiến dịch có ý nghĩa quyết định đến vận mệnh Viễn Đông này, ai cũng không ngờ, quyết định kết quả không phải là Quang minh vương điện hạ được tán tụng là "Vận trù tính toán không sơ hở", cũng không phải là thống soái La Tư của ma tộc, mà là một nhân vật sớm đã bị hai bên say chiến quên mất, ma tộc Lỗ Đế, kẻ từng là tổng đốc Viễn Đông.
Đặc vụ ma tộc tiềm phục trong thành kích động ma tộc binh đầu hàng, trong hai đại đội ma tộc đóng trong thành, một bộ phận sĩ binh mặc kệ cấm lệnh xông khỏi quân doanh, phát sinh đụng độ lẻ tẻ với bộ đội phụ trách cảnh giới, có thêm bộ đội bị phần tử phản loạn mê hoặc, tụ thành từng đám đông, thậm chí có cả đội hình bài bản gia nhập vào hàng ngũ phản loạn.
Có đoạn đường, quân đội phản loạn xung đột kịch liệt với bình dân trong thành, quân đội phản loạn hung dữ dùng thương, mâu phá hoại nhà dân, đồ sát bình dân ủng hộ khởi nghĩa quân.
Đánh nhau trong hẻm diễn ra khắp nơi, bạo loạn nhanh chóng lan rộng, hình thế càng lúc càng nghiêm trọng.
Đám quân quan ma tộc nghe theo Lỗ Đế kinh hoảng bất an, bọn chúng muốn dập tắt ngay mầm lửa vừa mới nhen nhúm, nhưng cảm giác lực lượng trong tay giống như băng đang tan, bộ đội đều không kiên định, bọn chúng biểu lộ cảm xúc rất chán ghét đối với việc đồng bào giao chiến.
Một lượng lớn bộ đội vũ trang hành động trên nhai đạo, không ai biết đó là bộ đội thuộc phe nào.
Tiếng vó ngựa đứt đoạn của kị binh đội, tiếng bước chân trầm trọng của bộ binh, đột nhiên truyền lại khẩu lệnh giết hồi đang trên không trung, hai bên trong lúc giao chiến đốt cháy nhà cửa ngăn trở, khói đen bốc mù mịt lên không, đâu đâu cũng lửa cháy, khói nồng nặc, chém giết, trong thành vang tiếng kêu khóc.
Khổ nhất là lúc này không biết gọi đám ma tộc binh làm loạn này là gì, ma tộc vương quốc thì gọi Viễn Đông liên quân là "Viễn Đông phản quân", lại gọi Lỗ Đế và thuộc hạ của hắn là "Lỗ Đế phản quân", nhưng đám đang làm loạn này cũng là thuộc hạ của Lỗ Đế, vậy phải xưng hô thế nào? Chỉ đành gọi bọn chúng là "Phản phản quân", mấy lần xung kích hòng đoạt quyền thủ cổng thành nhưng đều gặp phải sự chống cự ngoan cường.
Phía ngăn cản "Phản phản quân" chính là quân đội ma tộc trung thành với Lỗ Đế, còn có nghĩa dũng quân do quần chúng tự phát thành lập. Bọn họ ẩn nấp trong nhà, trong hẻm, từ chỗ bí mật phóng tên, ném đá, cấp cho quân phản loạn sự đả kích rất lớn khiến tinh thần bọn chúng hoảng loạn.
Mắt thấy quân đội đàn áp đến càng lúc càng nhiều, "Phản phản quân" phải chuyển sang phòng ngự, trốn tránh sau các phòng ốc cháy nham nhở, kiên thủ tử chiến.
Tiếp đó, quân đội của Lỗ Đế lập tức bao vây khu vực có phản phản quân, xung kích mấy lần nhưng vẫn bị đánh bật lại.
"Tổng đốc đại nhân!" Nhìn thấy Lỗ Đế đến, quân quan ma tộc đang chỉ huy hiện trường hưng phấn chào.
Muốn cưỡng bách đám sĩ binh đánh nhau với đồng bào của họ, các quân quan rất lo lắng, vạn nhỡ đến lúc cuối bọn chúng trở giáo tạo phản hết thì sao?
Lỗ Đế là đến rất đúng lúc, bất luận là thực lực hay địa vị, vị tiền nhiệm tổng đốc này đều có thể trấn nhiếp trường loạn lạc này.
"Tình huống thế nào? Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Không rõ, nhưng không ít hơn năm trăm người. Có một ít là sĩ binh của chúng tôi, bọn chúng làm loạn rồi, bốn lần tấn công đều bị chúng đuổi về!"
"Đồ ăn hại!" Lỗ Đế tức tối gầm lên: "Để bộ đội tạo phản, các ngươi làm ăn cái quái gì thế?"
Đám quân quan lập tức cúi đầu nghe giảng, không dám lên tiếng.
"Chớ nói lời thừa, lập tức tiến công đi!" Hắc y nhân đeo diện cụ đứng cạnh Lỗ Đế lạnh lùng nói.
Vô số ánh mắt phẫn nộ tập trung vào gã: "Các hạ là ai? Khônh nhìn thấy đây là đâu à?"
"Không được vô lễ, đây là Quang minh vương điện hạ". Lỗ Đế nghiêm túc nói.
"Từ bây giờ, quyền chỉ huy giao cho điện hạ".
"Không, tổng đốc các hạ, vẫn là ngài chỉ huy". Tử Xuyên Tú rất khách khí, ở trước mặt hàng binh ma tộc, gã phải chừa thể diện cho Lỗ Đế.
Thân là kiêu tướng từng trải bách chiến, Lỗ Đế về phương diện chỉ huy vẫn khiến cho người ta an tâm, hơn nữa đây là cựu bộ của hắn, để hắn chỉ huy là ổn nhất.
Biết được người che mặt đó là đại lão bản sau này của mình, ma tộc quân quan tức thì thu lại sắc bất kính.
Mọi người bắt đầu khẩn cấp thương nghị, Tử Xuyên Tú hiểu rõ đặc tính của ma tộc quân đội, ma tộc binh đầu óc đơn giản, thói quen phục tùng mệnh lệnh, nếu như không có người kích động, bọn chúng tuyệt không dám phản khán quân quan của mình.
"Vì thế, không cần thiết phải diệt sạch phản binh, quan trọng là trừ đi mấy tên cầm đầu là được".
Tử Xuyên Tú kiên quyết nói: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Vì thế, không tha ột tên nào!"
"Lời của điện hạ các ngươi nghe rõ chưa?" Lỗ Đế hung hăng gào lên: "Muốn sống thì đi giết hết bọn chúng. Xông lên cho ta!"
Tấn công lại bắt đầu, trên đại nhai vô pháp triển khai binh lực, bọn họ tự thu xếp thành những tốp nhỏ, phối hợp nhau xông vào khu phòng ngự của "Phản phản quân".
Lập tức, phía sau đống nhà cửa hoang tàn có tên bay ra vun vút.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, hàng sĩ binh đi đầu nâng thuẫn bài ngăn chặn tên, âm thanh tên chạm vào thuẫn "Đinh đinh đinh" liên tục nghe rất vui tai, bộ đội vẫn tiếp tục tiến vào khu vực chiếm đóng của Phản phản quân.
Bộ đội tấn công dần dần chiếm được những góc trọng điểm, bố trí cung tiễn thủ hỗ trợ, hình thành vòng vây siết lại. Những kẻ phản loạn vẫn điên cuồng chống cự, từ trong những chỗ nấp bí ẩn bất ngờ xông ra tập kích, thương nhọn đâm xuyên người sĩ binh, tiếng kêu thảm liên tục cất lên.
Mắt thấy bọn chúng liều mạng như thế, có sĩ binh nản chí muốn rút lui, nhưng Lỗ Đế cầm kiếm đứng bên ngoài hung hăng hét lớn: "Lên! Lên, các hài nhi, muốn sống thì lên cho ta!"
Tiếng hét của hắn rất lớn, mọi người đang có mặt trong trường nội loạn này đều nghe rõ. Phía trong khu nhà bị chiếm đóng có kẻ phẫn nộ chửi mắng: "Phản đồ vương quốc! Đồ chó vô sỉ!"
Dưới sự đốc chiến nhiệt tình của Lỗ Đế, đột kích liên tục không ngưng. Trong âm thanh hoan hô, bên phía tiến công đã đột phá được vòng phòng ngự cuối cùng, song phương bắt đầu triển khai xáp lá cà bên trong khu đất rộng.
Cùng là chủng tộc vì sao lại phải tàn sát lẫn nhau? Song phương giao chiến đều không có thời gian suy xét vấn đề này, bọn chúng chỉ biết, sự tình cấp thiết nhất hiện tại là phải còn mạng, mà cách bảo toàn mạng sống tốt nhất là chém chết kẻ đối diện mình, bằng không nhất định bị hắn chém chết trước.
Đột nhiên bên trong âm thanh rất hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng đao kiếm chan chát, trên mái nhà xung quanh xuất hiện rất nhiều nhân ảnh, mã đao lấp lánh trong tay bọn họ, đây là vệ đội của Tử Xuyên Tú.
Sĩ binh nhân loại có thân thủ linh hoạt, bọn họ từ bốn phía ập vào, các phần tử phản loạn lập tức kinh hoàng lúng túng.
"Giết!" Nhân loại cuồng hống, chấn nhiếp sĩ binh ma tộc tâm kinh.
Tú tự doanh như mãnh hổ hạ sơn, tuy chỉ có trăm người đột kích nhưng lại có khí thế kinh thiên động địa.
Dưới ánh nắng rực rỡ, đao quang chớp chớp, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, còn có cả tiếng chát chát chát, cả binh khí của ma tộc binh cũng bị chém đứt đôi.
Ma tộc binh máu tươi tung bay, đầu rơi xuống đất, nhanh đến mức người bên cạnh còn không kịp quan sát tiến trình.
Nhân loại như thiểm điện, như phích lịch, bọn họ xông đến nơi nào, nơi đó vang lên tiếng kêu thảm, xuất hiện huyết quang, tiếng người ngã thình thình xuống đất.
Chớp mắt trên đất đã chất đầy thi thể ma tộc binh phản loạn, máu đọng vũng vũng.
Lỗ Đế thấy cơ hội tốt, hạ lệnh cường công, quân đội xốc thương xông thẳng vào, khí thế không thể ngăn cản.
Bên phía phản loạn đã mất đại thế, đội hình bọn chúng bị cắt đứt rời rạc, cứ lần lượt bị tiêu diệt, một vài tên thoát khỏi được vòng vây chạy vào trong nhà dân, mượn chỗ chật hẹp để tiếp tục kháng cự. Có kẻ thì sản sinh khát vọng cầu sanh, quỳ xuống giơ vũ khí lên cao quá đầu, miệng hô hoán: "Đầu hàng! Đầu hàng!"
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
94 chương
50 chương
1110 chương
42 chương
606 chương