Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 58 : :Thích khách thần bí
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 11: Tiệm lộ đầu giác
-----oo0oo-----
Chương 4:Thích khách thần bí
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Đinh!" tiếng kim loại va chạm rền tai, đao kiếm giao kích trên không, vài tia lửa bắn ra, hai người đồng thời thốt ra một tiếng hừ khó chịu, tiếp đó lại yên lặng.
Tử Xuyên Tú nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, dùng ống tay áo che lưỡi đao sáng, không một cử động. Gă thở rất dài và nhẹ áp chế sinh cơ toàn thân, hai mắt nhắm lại, tụ tinh hội thần, hai tai lắng nghe. Trong không gian hắc ám và trầm tịch đáng sợ bên trong trướng bồng ,có thể nghe được tiếng gió khe khẽ lùa vào những khe hở, cảm giác cứ như đang ở trong hang tối giơ tay nh́n không thấy ngón.
Thích khách vẫn c̣n trong trướng bồng, hiện tại nhăn thần của song phương đều chưa thích ứng được với không gian bất ngờ sụp tối, chỉ có thể dựa vào tai để xác định vị trí địch nhân. Từ khi thích khách phá rèm cửa tấn công cho đến bản thân lập tức lăn người đá ngă án tắt nến, cả chuỗi hành động xảy ra chỉ trong nháy mắt, song phương đều lấy nhanh đánh nhanh, gă chưa có cơ hội kịp nh́n thấy diện mục đối phương. Tử Xuyên Tú biết, bản thân đă đụng phải cao thủ hiếm có. Kiếm pháp của đối phương quá đáng sợ, kiếm quang như mưa hắt, trong nháy mắt xuất ra mười mấy kiếm h́nh thành một ṿng kiếm sáng chụp đến chỗ gă, đừng nói đến chuyện lấy chiêu đối chiêu, gă căn bản c̣n không thể phân biệt được kiếm nào trước kiếm nào sau. May mà phản ứng của bản thân nhanh nhạy làm tắt nến, bằng không bản thân sớm đă bị soi thủng mấy lỗ rồi. Trong lúc hốt hoảng, Tử Xuyên Tú có cảm giác, kiếm lộ của người này có vài phần tương tự với Đế Lâm, càng nhanh, càng đáng sợ!
Trong bóng tối sung măn sát cơ, khủng bố, áp chế, hệt như dây cung đă căng hết cỡ. Kẻ địch ở trong bóng tối trước mặt, quân đội th́ chỉ cách vài thước nhưng Tử Xuyên Tú không dám lên tiếng cầu cứu, kẻ nào phát xuất âm thanh th́ sẽ khiến vị trí của ḿnh bại lộ, tất dẫn đến thế công cuồng phong bạo vũ của đối phương. Mà đối với hạng địch nhân cao thủ thế này, một kích cũng đă đủ trí mệnh, bản thân tuyệt không chống đỡ nổi đến lúc quân đội tiến đến. Lưng áo Tử Xuyên Tú ướt đẫm, cho dù gă cố gắng tập trung tinh thần nhưng đầu óc vẫn không khống chế, suy nghĩ lung tung: ở đâu xuất hiện địch nhân đáng sợ như thế? Kiếm của hắn nhanh có lẽ pḥng thủ sẽ yếu? Nếu là vậy, cơ hội duy nhất của gă là phải tấn công, liều mạng cùng chết với hắn...
"Thịch thịch", có tiếng bước chân truyền tới, mấy cảnh vệ nghe trong trướng bồng chủ soái có âm thanh lạ nên chạy tới, có người ở ngoài hô lên: "Chúng tôi là cảnh vệ đêm nay, đại nhân, ngài không sao chứ?"
Tử Xuyên Tú mừng thầm: người của ḿnh cuối cùng đă đến rồi! Gă không có lên tiếng.
Thích khách trong bóng tối cũng im ĺm.
Ở chỗ rèm cửa xuất hiện ánh sáng, một vệ binh Bán thú nhân cầm đuốc tiến vào trong trướng bồng tối đen, lớn tiếng gọi: "Điện hạ, tôi nghe có tiếng động. Ngài..."
Tử Xuyên Tú đột nhiên phát giác không hay, gă mặc kệ nguy hiểm bị lộ vị trí, hô hoán: "Không được, mau lui..."
"Xích" một tiếng khẽ, thân thể tên vệ binh đó cứng đơ, biểu t́nh trên mặt ḱ quái, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, khóe miệng y hơi cười như trông thấy sự t́nh quái lạ ǵ đấy. Tay dần dần buông lỏng, ngọn đuốc rơi xuống đất, trong miệng phát ra thanh âm ú ớ: một thanh kiếm đă đâm thủng cổ họng y, máu tươi từ cổ họng chạy theo thân kiếm nhỏ tong tong xuống đất.
"Sưu" một tiếng, kiếm lại được rút về, tên vệ binh đó lảo đảo đi tới hai bước, vừa hay ngă xuống chỗ Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú vội đỡ y, bàn tay tiếp xúc với máu nhầy nhầy. Bán thú nhân đó ôm cổ họng kḥ khè, cố sức thốt được mấy tiếng khó nghe: "Điện hạ, cẩn thận..."
Tử Xuyên Tú lật người lăn đi, hai tay đẩy mạnh, vệ binh đó ngă trúng ngọn đuốc, doanh trướng lại tối đen như cũ.
"Xoạt, xoạt", rèm cửa bị xé toang, lại có hai vệ binh cảm thấy t́nh h́nh không ổn cầm đao xông vào, Tử Xuyên Tú lại lên tiếng cảnh báo: "Cẩn thận!"
Vệ binh ngẩn ra: "Điện hạ nói ǵ vậy?" Bọn họ từ ngoài sáng tiến vào trong trướng bồng tối đen, nhăn t́nh vô pháp thích ứng biến hóa trong đó, một bóng mờ như u linh vô thanh vô tức áp sát đằng sau bọn họ, một đạo kiếm quang như chớp lóe trong đêm lướt đi, chỉ nghe hai tiếng "Xoẹt xoẹt!", tiếp đó là hai tiếng kêu thảm gần như đồng thời: "A!"
Tiếng kêu thảm trong đêm tĩnh truyền đi rất xa, cả đại doanh đều nghe rơ, Sĩ binh ào ào kinh tỉnh: "Ở đâu xảy ra chuyện?"
"Tiếng kêu thảm đó từ chỗ nào?"
Nh́n binh sĩ chết trước mắt mà bản thân lại thúc thủ vô sách, Tử Xuyên Tú vô cùng phẫn nộ, huyết mạch căng lên, máu nóng bốc ngời, tṛng mắt ngầu đỏ, ý thức biến thành mơ hồ, đầu óc hỗn độn, chỉ có một âm thanh không ngừng thúc dục trong đầu: "Giết chết hắn! Giết chết tên súc sinh đó! Gă có thể cảm giác được, thân thể của ḿnh đang có một dạng biến hóa ḱ diệu, cả thân thể nóng bừng giống như đang ở trong ḷ lửa, các bộ phận cơ thể gia tăng mức độ linh mẫn, đặc biệt thị giác: không gian đen tối vừa năy giơ tay c̣n không thấy ngón bỗng biến thành màu hồng nhàn nhạt..nh́n được rồi, nh́n được rồi: trong không gian hồng nhạt mông lung đó, một nhân ảnh đang nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ gă, khoảng cách chỉ c̣n chừng một mét.
Thích khách âm thầm cười lạnh: nếu như gă Quang minh vương này vẫn muốn ẩn tàng trong bóng đêm như năy giờ, hắn sợ đốt lửa sẽ khiến sĩ binh chú ý dẫn đến bất lợi, v́ vậy sẽ không động, tên Quang minh vương này sẽ có lợi, Nhưng không ngờ gă lại ngu ngốc như thế, thấy có vài tên binh sĩ chốt hôi bị giết đă mất đi lý trí, chủ động lên tiếng để lộ vị trí. Hắn lặng lẽ tiếp cận vị trí Tử Xuyên Tú, một kiếm đâm qua vừa chậm vừa ổn, không hề có tiếng gió động.
"Đinh!", tiếng kim loại va chạm thanh thúy, thân h́nh Tử Xuyên Tú dịch chuyển, Tẩy nguyệt đao chính xác cản kiếm của địch nhân, thân đao thuận thế linh hoạt nẩy một cái, thích khách cảm thấy cổ tay đau nhói, suýt nữa rơi kiếm.
Tử Xuyên Tú chuyển thân như gió, "Bá bá bá" tung ra ba đao, đao quang chớp giật như sấm sét, chuẩn xác chém vào chỗ hiểm của thích khách. Thích khách hoảng loạn lăn mấy ṿng dưới đất tránh đao, biến hóa này nằm ngoài ư liệu của hắn, đối tượng bị ám sát đột nhiên trở nên cường hăn, tốc độ và sự hung mănh cách xa một trời một vực với lúc năy. Chỗ đáng sợ đó là: trong bóng tối v́ sao chiêu số của gă lại chính xác đến như thế?
"Đi chết đi!" Tử Xuyên Tú hét vang xông tới, thích khách lập tức xóa bỏ ư nghĩ đánh lén, chính diện huy kiếm nghênh kích, trong nhất thời, hai bên đao qua kiếm lại đánh loạn lẫn nhau. Không gian tối đen, thích khách không nh́n thấy ǵ, chỉ có thể dựa vào ánh đao chớp chớp cùng tiếng đao phong mà phán đoán chiêu thức của đối phương, t́nh thế rất hung hiểm, chỉ cần sơ sẩy là lập tức ăn đao vào người. Chỗ dựa duy nhất của hắn lúc này chính là kinh nghiệm lâm trận phong phú cùng khoái kiếm nhanh đến kinh khủng, nỗ lực ngăn chặn sát chiêu liên miên bất tuyệt của Tử Xuyên Tú. Đầu óc của hắn cũng rất nhanh nhạy, lập tức minh bạch: "Ngươi có thể nh́n thấy?"
Tử Xuyên Tú không đáp, công kích càng lúc càng điên cuồng, đao bay như gió cuộn, phảng phất có vô số thiểm điệm bao phủ lấy cả hai, song phương hoàn toàn lấy nhanh đánh nhanh, tốc độ đao kiếm đều vượt khỏi khuôn khổ b́nh thường, âm thanh "đinh đinh đinh đinh" vang lên như xâu thành chuỗi, rất khó nghe được đao kiếm đă chạm nhau mấy lần.
"Trúng!" Tử Xuyên Tú gầm lên, đao quang đột nhiên bùng nổ, trong ánh chớp sáng bạc của đao quang đă có vài điểm màu đỏ.
"Hắc!" thích khách hô lên một tiếng quái dị, đầu vai bên trái đă trúng đao nhưng chỉ là vết thương nhẹ, hắn nhanh chóng thoát ly khu vực phong tỏa bởi đao quang của Tử Xuyên Tú, nhân ảnh loáng thoáng lui ra sát vách trướng, thân pháp rất nhanh, có thể nói như quỷ mị.
"Muốn chạy!" Tử Xuyên Tú đuổi theo, nhưng thích khách không hề muốn đào tẩu, chỉ nghe hai tiếng "Xích xích", hắn xoay ngược tay chém kiếm ra, trên vách trướng bằng vải bố đă bị chém hai đường đan chéo nhau, vết rách lập tức bung ra, ánh trăng mờ mờ bên ngoài chiếu vào trong trướng bồng, đă có thể mơ hồ thấy được cảnh vật bố trí trong trướng. Lúc này, song phương đều đă nh́n thấy như nhau.
Tử Xuyên Tú minh bạch dụng ư của đối phương, cũng không lên tiếng, đao chỉ về phía trước tiến lên tái chiến, trên đao đă vận đủ nội lực. Thích khách nh́n thấy rơ, trường kiếm vọt đâm tới như độc xà phóng thân, phát sau tới trước đánh vào sống đao. Tia lửa bắn ra, đao kiếm giao kích phát ra tiếng "Choang" trầm trọng, tay của cả hai đều phát tê dại. Thích khách cảm thấy sự tê dại truyền từ tay lên đến bả vai, thất kinh nhảy lui về sau, hét hỏi: "Ngừng tay! Ngươi học Ba văn công từ chỗ nào?"
Tử Xuyên Tú khẽ kêu một tiếng khó chịu, đổi đao sang tay trái, một kích vừa rồi khiến tay phải của gă tê dại không thể dùng tiếp, nhưng may mà gă sử đao thuận cả hai tay, sau khi đổi tay lại tiến lên công tiếp. Thích khách lại tiếp tục nhảy lui, la lên: "Ngừng tay! Quang minh vương, ngươi rốt cuộc là ai? có uyên nguyên ǵ với Hà Khâu Lâm gia?"
Tử Xuyên Tú không đáp, đao quang lóe lên, đường đao cắt xéo từ trên xuống, mũi đao nhanh như chớp nhắm vào cổ đối phương mà đến, đây chính là một chiêu trong tuyệt kĩ "Nghịch tuyết" của gă, toàn bộ chiêu thức của tuyệt kỹ này đều vận hành ngược với nguyên lư thông thường. Trong trận chiến lấy nhanh đấu nhanh, đối thủ thường không kịp suy nghĩ, chỉ có thể bằng vào thói quen mà ứng chiến, Tử Xuyên Tú tin rằng, cho dù vơ công của thích khách có cao đến đâu, đụng phải đao pháp nghịch lý kiểu này th́ cũng phải chịu thua thiệt.
Không ngờ đao của Tử Xuyên Tú mới đi nửa đường th́ kiếm của đối phương đă nhanh như chớp đâm thẳng vào mặt gă, bức gă không thể không tránh. Tử Xuyên Tú nhảy lên, cử đao chém xuống đầu đối phương, nhưng đao mới đi nửa đường, đối phương lại đâm kiếm vào vùng bụng đang để hở của gă, gă lại phải xoay người tránh kiếm.
Tử Xuyên Tú dùng hết bản lĩnh, ḱ chiêu diệu thức xuất ra liên miên, nhưng kết quả đều là vô dụng, vô luận gă biến hóa thế nào, đối phương thủy chung vẫn nhanh hơn một bước, biến hóa của chiêu thức đều nằm trong tính toán của đối phương, đao chưa đánh hết chiêu đă bị kiếm tới trước phá giải, đă vậy c̣n mấy lần gặp hiểm, có điều h́nh như đối phương lưu t́nh, cố ư điều khiển kiếm chậm lại để Tử Xuyên Tú có thời gian tránh.
Tử Xuyên Tú đau đầu nhức óc, đối phương tựa như nh́n thấu vơ công của gă, nhưng lai lịch vơ công này ngoại trừ một người ra, trên thế giới này không thể c̣n có người biết. Ai ngờ, sự t́nh tưởng như không có khả năng lại xuất hiện lúc này!
Tử Xuyên Tú giận dữ hét: "Đi chết đi!", đao quang tầng tầng lớp lớp bao phủ thân thể, cả người lao tới như gió.
Tṛng mắt thích khách co lại: "Mạn thiên tuyết hoa!"
Hắn biết sự đáng sợ của chiêu này, đây vốn là chiêu thức pḥng ngự, đao quang huyễn hóa thành vô số điểm sáng như hoa tuyết bảo vệ toàn thân, ngăn cản bất ḱ công kích nào, nhưng Tử Xuyên Tú lại bằng vào sự can đảm và khí thế liều mạng của gă, lại đem chiêu này diễn hóa thành chiêu thức tấn công đáng sợ, chỉ cần để vầng đao quang đó áp sát, thân thể chỉ trong nháy mắt sẽ bị vô số tuyết hoa mỹ lệ đó cắt thành mảnh vụn.
Trong lúc nguy cấp, thích khách hét vang, vung kiếm đâm thẳng. Cách phá giải duy nhất là lấy công đối công, lấy nội lực cường hăn khắc chế đối phương. Tuyết hoa rực rỡ đó tuy có vô số, nhưng đao chân chính chỉ có một thanh, chỉ cần chế trụ thanh đao thực đó, chiêu này tất bị phá giải.
"Đinh", đao kiếm chạm nhau, hai người đều chấn động toàn thân, ai nấy lui lại mấy bước.
"Ta biết ngươi là ai rồi, Tử Xuyên Tú!" Thích khách lên tiếng, vận công chống lại chân khí đối phương xâm nhập từ trên cánh tay vào cơ thể, cảm giác như bị vạn kiến cắn mạch, chính là đặc thù sát thương của "Ba văn công".
Tử Xuyên Tú cũng chẳng nói năng ǵ, há miệng hít thở hổn hển, ngũ tạng lục phủ nóng bừng như bị lửa thiêu. Chân khí đối phương hết sức đáng sợ, vừa tiếp xúc đă xông thẳng vào nội tạng và đan điền, dạng chân khí cổ quái thế này là lần đầu gă gặp phải. Hiện tại bản thân phải vận công tiêu trừ luồng chân khí quái dị đó, không thể tấn công tiếp. Tử Xuyên Tú vốn hy vọng bản thân mau chóng hồi phục trước đối phương, nhưng đột nhiên bị đối phương nh́n ra thân phận, gă lập tức bị chấn động, chân khí dao động bất an.
"Không tác dụng". Trong bóng tối mờ mờ truyền ra thanh âm thích khách: "Chân khí của ta đồng nguyên đồng chủng, tạo thành lực sát thương gấp đôi. Tử Xuyên Tú, không mất một canh giờ th́ ngươi đừng mong hành động".
Tử Xuyên Tú cười nhạo: "Ngươi không phải cũng như vậy sao? Bên ngoài là người của ta, ngươi chỉ có đường chết. Chỉ cần ta hô một tiếng..." Phảng phất như lời của gă lập tức linh nghiệm, xa xa có thanh âm thô lỗ của sĩ binh Bán thú nhân vang lên: "Có thích khách!", "Mau đi bảo vệ Quang minh vương điện hạ!" tiếng người lập tức ồn ào. Cho dù cả hai đều không thể hành động nhưng bộ hạ của Tử Xuyên Tú đang tới, xử cảnh của thích khách thập phần bất diệu.
Tử Xuyên Tú đột nhiên im bặt: mũi kiếm băng lănh của đối phương đă chĩa vào yết hầu gă, hàn khí bức nhân. Tiếp đó mấy yếu huyệt trên người tê dại, đối phương đă điểm huyệt vị của gă.
"Xoạt!" một tiếng khẽ, thích khách thu kiếm vào vỏ, tay trái lấy mồi lửa trong người ra, nhặt ngọn đuốc rơi dưới đất lên châm lửa, doanh trướng lại sáng tỏ. Tử Xuyên Tú liền nh́n thấy kẻ địch đêm nay, một tuyệt đỉnh cao thủ hiếm thấy.
Một người che mặt vận chế phục đen của Tú tự doanh, dáng người cao gầy, hai mắt sáng rực kinh người. Hai người đối mắt, không ai lên tiếng. Tử Xuyên Tú chấn kinh: đối phương hồi phục quá nhanh! Gă không phục đó là, thích khách phảng phất nắm rơ lộ vơ công của gă, cho dù bản thân có ở trạng thái tốt nhất trước kia th́ cũng khó tránh khỏi kết quả thất bại. Lần đầu tiên trong đời, gă mất tự tin với vơ công của bản thân.
Bên ngoài doanh trướng, tiếng bước chân chạy càng lúc càng đến gần, c̣n nghe được tiếng vũ khí chạm nhau leng keng, một lượng lớn nhân mă từ bốn phía bao vây trướng chỉ huy. Các tướng lĩnh đều đă phát hiện chủ soái có vấn đề, ào ào suất lĩnh bộ hạ đến cứu. Bọn họ vây doanh trướng chỉ huy lớp lớp, vũ khí chớp chớp dưới ánh đuốc, ánh sáng hắt vào trong trướng lập ḷe.
Tràng diện này khiến Tử Xuyên Tú sinh cảm giác quen thuộc: gă nhớ lại, năm xưa bản thân cũng giống thế này, bắt Tạp Đan làm con tin để thoát thân.
Thích khách đột nhiên lên tiếng: "Người bên ngoài nghe đây, Quang minh vương đang trong tay ta. Muốn gă chết th́ các ngươi cứ xông vào!" Thanh âm mang nội lực hồn hậu truyền ra xa, xộc vào tai những sĩ binh c̣n ngái ngủ khiến chúng giật ḿnh kinh tỉnh. Các sĩ binh bên ngoài vội dừng bước, đám quân quan không biết t́nh huống trong trướng, vội lệnh cho bộ hạ tạm ngừng.
Có một Bán thú nhân bên ngoài la lên: "Ngươi là ai? Chớ gạt bọn ta, Quang minh vương thần dũng vô song, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ngài! Lập tức đi ra, bằng không bọn ta tiến vào băm ngươi thành thịt vụn". Tử Xuyên Tú nghe ra thanh âm của Bố Sâm.
Thích khách dùng vỏ kiếm điểm nhẹ lên yết hầu Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú hiểu ư hắn, cam chịu lên tiếng: "Bố Sâm, là ngươi à? Các ngươi không cần tiến vào".
"Điện hạ, người không sao chứ?"
"Ta rất tốt, không có chuyện ǵ", thích khách mất kiên nhẫn gơ kiếm lên ngực gă, Tử Xuyên Tú mắng thầm nhưng cũng phải nói tiếp: "Các ngươi lui ra xa một chút, ta và vị bằng hữu này có chuyện cần nói".
Bố Sâm do dự một chút, lên tiếng đáp: "Tuân mệnh, điện hạ!" Tiếp đó ra lệnh: "Mọi người lui lại mười bước, không được tới gần". Quân đội bắt đầu ùn ùn lùi lại, trong tiếng cước bộ hỗn loạn, Tử Xuyên Tú nghe có một quân quan Bán thú nhân nào đó ra lệnh: "Cung tiễn đội đâu? Mau điều cung tiễn đội đến! Nhắm chuẩn ngay cửa trướng cho ta!" Hắn nói rất nhỏ nhưng hai người trong trướng đều là cao thủ, đồng thời nghe rất rơ.
Tử Xuyên Tú cười gượng: "Hắc hắc".
Mông diện nhân yên lặng nh́n gă, nhăn t́nh không chớp.
Tử Xuyên Tú giận dữ nh́n hắn nhưng lại phát hiện nhăn thần đối phương rất ôn ḥa. Không biết có phải nh́n lầm hay không, Tử Xuyên Tú cảm thấy trong mắt đối phương lộ xuất cảm t́nh phức tạp: quan tâm, tiếc nuối, cảm khái, yêu thương...không hề có sát ư.
Rất lâu, thích khách mới lên tiếng: "Thật không ngờ, Quang minh vương lại là ngươi!: Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, trong ngữ khí thoáng qua sự cảm khái cô quạnh.
Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Ngươi biết ta? Ngươi là ai?" Nhăn thần của đối phương gây cho gă cảm giác quen thuộc, nhưng nghĩ măi vẫn không ra là ai. Theo lư mà nói, vơ công của đối phương cao siêu như thế, bản thân nếu đă từng gặp, có lư nào lại không nhớ.
Tấm khăn che mặt hơi động đậy, Tử Xuyên Tú cũng không biết có phải hắn đang cười hay không, chỉ là thấy đuôi mắt của hắn đột nhiên da nhăn lại, xem ra người này tuổi không c̣n trẻ, Tử Xuyên Tú nghĩ thầm.
"Ngươi không biết tên thật của ta nhưng ma tộc đều gọi ta là Hắc sa". Ngưng một chút, hắn chậm răi bổ sung: "Hắc sa quân sư".
Tử Xuyên Tú co híp mắt lại, tṛng mắt bỗng co rút, đối với danh tự này, gă đă sớm nghe. Lúc đầu hàng ma tộc, gă nhiều lần nghe tới thanh danh của Hắc sa: đệ nhất quyền thần, là người được Ma thần hoàng tín nhiệm nhất, là nhân vật lai lịch thần bí. Không tưởng nổi lúc này hắn lại mạo hiểm một ḿnh xâm nhập đại doanh khởi nghĩa quân thích sát gă, hơn nữa vơ công rất cao.
"Tử Xuyên Tú, khẩu lệnh của ta rất chính xác, v́ sao ngươi phát hiện được?" Hắc sa hỏi, khẩu khí ḥa ái thân thiết, không giống như đang tra hỏi địch nhân bị đánh bại, ngược lại giống như đang đàm luận với hảo bằng hữu vậy.
Tử Xuyên Tú "Hừ" một tiếng, vốn không định trả lời nhưng nghĩ đối phương đă hồi đáp ḿnh một câu, bản thân cũng không nên quá keo kiệt như thế.
"Khẩu lệnh của ngươi là khẩu lệnh b́nh thường đêm nay, muốn vào doanh trướng của ta phải dùng một khẩu lệnh khác. Hơn nữa dù có quân t́nh khẩn cấp, người thông báo cũng phải là thân vệ của ta chứ không phải một truyền lệnh binh xa lạ, thân vệ của ta thế nào rồi?".
Hắc sa bật thốt: "À..., hết sức xin lỗi!"
Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Đều chết sao?"
"Ta không thích giết người, nhưng thân thủ bọn chúng rất cao, ta thật không thể khống chế bọn chúng mà không đánh động ngươi. Thật rất xin lỗi!"
Tử Xuyên Tú tức giận nh́n hắn, gă có cảm giác chẳng hiểu tên Hắc sa này, hai bên vốn là địch nhân, hắn làm quái ǵ mà lại xin lỗi hai lần.
"Tử Xuyên Tú, ngươi là một người rất giỏi". Hắc sa tán thưởng: "Toàn thế giới đều cho ngươi đă chết, ngươi lại ở Viễn Đông lập nên sự nghiệp thế này. Tử Xuyên gia bỏ rơi ngươi, đúng là có mắt không tṛng".
Tử Xuyên Tú lạnh lùng nh́n hắn, không nói ǵ.
"Không cần dùng ánh mắt đó nh́n ta, ta không tính giết ngươi, biết v́ sao không?"
Tử Xuyên Tú cười lạnh đáp: "Bởi v́ ngươi thầm yêu ta?" Gă thật t́nh không tin lời Hắc sa, gă đă giết nhiều tướng lĩnh ma tộc, khiến ma tộc mất mặt, hiện tại lại lănh đạo Viễn Đông khởi nghĩa, ma tộc tuyệt không thể để lại hậu hoạn.
Hắc sa bật cười: "Chớ nói chuyện mắc cười như thế. Thật đáng tiếc, nếu như Quang minh vương không phải là Tử Xuyên Tú ngươi, vậy th́ tốt rồi. Chỉ cần giết ngươi, phản quân ở Viễn Đông lập tức tan ră, b́nh định phản loạn chỉ cần một thời gian ngắn".
"Vậy sao không làm đi, giết ta sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người Viễn Đông đứng lên, âm mưu ám sát ti bỉ tuyệt không thể cải biến ḍng chảy lịch sử, giải phóng Viễn Đông là điều không thể ngăn cản!"
"Hà hà, nói rất hay, Quang minh vương điện hạ. Âm mưu ám sát ti bỉ tuyệt không thể cải biến ḍng chảy lịch sử, người nói câu này không ngờ chính là người ám sát hai tướng lĩnh Cát Sa, Vân Trầm của ma tộc trong Hằng Xuyên hội chiến lần ba, ám sát Vân Thiển Tuyết ở Mạt y thành nhưng chỉ thành công lấy đi một cánh tay, trong đêm lưu huyết Đế đô ám sát thống lĩnh Lôi Tấn của Trung ương quân Tử Xuyên gia, trong tiệc khánh công tại ma tộc ám sát phản đồ nhân loạn Lôi Hồng. Ám sát đại vương Tử Xuyên Tú ơi, ngài cũng quá khiêm tốn đó?"
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, gă không ngờ Hắc sa lại nắm rơ hành vi của bản thân gă như thế.
"Đối với ma tộc mà nói, ta bất quá chỉ là một người đă chết, ngươi v́ sao lại có tư liệu rơ về ta?"
"Hà hà, ngươi quá khiêm tốn rồi. Ngươi đă trở thành địch nhân đáng sợ nhất trong mắt ma tộc, cho dù ngươi đă chết, bọn ta cũng phải tận lực sưu tầm tư liệu về ngươi. Hà huống, trước khi nh́n thấy thi thể ngươi, ta không tin ngươi đă chết. Minh vương điện hạ c̣n khỏe không?"
Tử Xuyên Tú giật ḿnh nhưng giả ngốc: "Minh vương là ai?"
Hắc sa cười cười ám muội, sau đó đổi sang thoại đề khác: "Viễn Đông phản quân thành phần phức tạp, nhân loại, Bán thú nhân, Xà tộc, Long nhân, Tinh linh quái, Ải nhân tộc, hơn nữa nội bộ từng chủng tộc lại phân thành rất nhiều phái hệ, như nội bộ Bán thú nhân lại phân ra Diệp phái, Gia Lạp phái, Đức hệ, Bố phái cùng một số hệ phái nhỏ nữa, rất nhiều chủng tộc và phái hệ trong chủng tộc liên kết lại được đều là nhờ vào uy vọng của Quang minh vương ngươi. A Tú, ngươi là mắc xích nối kết phản quân Viễn Đông, chỉ cần ngươi chết, bọn chúng lập tức phân ră, v́ tranh đoạt vị trí lănh đạo, nói không chừng c̣n đánh lẫn nhau.
C̣n Hắc y quân cường đại của ngươi, ta đoán chắc chính là hệ bộ đội Tú tự doanh? Bạch Xuyên là nữ tử khó đảm đương trọng nhiệm, La Kiệt hữu dũng vô mưu, Minh Vũ làm quan th́ tốt nhưng lại thiếu uy tín và bá lực khi chỉ huy quân thực chiến. Nếu như ngươi không c̣n, ai sẽ thay thế cho ngươi? Không có ngươi, phản quân Viễn Đông chỉ là một đám quân ô hợp, chiến đấu lực của bọn chúng c̣n được mấy phần? A Tú, sinh tử của ngươi quan hệ đến thành bại của cả Viễn Đông!"
Hắc sa nói một hơi, Tử Xuyên Tú nghe đến đây th́ lưng áo đă đẫm mồ hôi.
"Vốn, phương pháp đơn giản nhất để b́nh định Viễn Đông là giết ngươi, nhưng ngươi lại là người mà ta không thể giết..." Hắc sa than: "A Tú, ngươi khiến kế hoạch mà ta khổ tâm vạch ra không thể triển khai rồi.
Tử Xuyên Tú chẳng hiểu đầu cua đuôi nheo ǵ: "Ta là người mà ngươi không thể giết? Là ư ǵ?"
Hắc sa cười không đáp: "A Tú, ngươi nhớ kỹ, ngươi lănh đạo Viễn Đông gây trở ngại cho ta, nhưng ngươi không phải là địch nhân của ta..." Nghĩ một chút, hắn lại nghiêm túc nói: "Nên nói, chúng ta là kẻ đi cùng đường".
Tử Xuyên Tú ngắt lời hắn: "Ta và nhân tộc đầu hàng ma tộc không phải là người cùng đường".
"Khi ngươi không có lực phản kháng mà c̣n vũ nhục địch nhân, đó là hành động ngu xuẩn, ngươi phải nhớ kỹ điểm này. Hà huống" Hắc sa thâm ư hỏi: Ngươi sao xác định ta là nhân tộc?"
Tử Xuyên Tú hơi ngây ngốc, đúng à, Hắc sa cũng có thể là hoàng tộc ma tộc vậy, thế nhưng sao bản thân lại có cảm giác, người trước mắt chính là nhân tộc?
Nh́n bộ dạng đờ đẫn của Tử Xuyên Tú, Hắc sa cười cười, lại hỏi: "Ngươi làm sao xác định bản thân ngươi là nhân tộc?"
"Chớ nói vớ vẩn, bản thân ta chẳng lẽ không biết..."
Mới nói nửa câu gă đột nhiên ngừng lời, Hắc sa đưa tay lấy cái kiếng mà Tử Xuyên Tú vẫn hay dùng cạo râu đưa đến trước mặt gă, Tử Xuyên Tú cứng đơ thân thể: Tên gia hỏa diện mạo hung ác trong kiếng là ai? Nó phản chiếu là diện mạo của ḿnh, nhưng...nhưng...sao lại đáng sợ như thế? Nhăn t́nh của gương mặt đó đỏ như máu, màu đỏ ma quái đó phảng phất như muốn xé toạt mi mắt mà nhỏ xuống, thấu xuất sát khí khủng bố.
"Đây..đây là ai?" Trong lúc hoảng loạn, Tử Xuyên Tú nói năng lộn xộn: "Đây...đây không phải ta..."
"Ông ấy chẳng lẽ không có nói chút nào với ngươi?"
Tử Xuyên Tú hốt hoảng lắc đầu, năo gă lúc này trống rỗng, vô pháp suy luận.
Hắc sa cười cười, trả cái kiếng lại chỗ cũ: "Ngươi vẫn chưa khống chế được thể chất cuồng hóa của bản thân, chớ lo lắng, màu sắc trong mắt ngươi sẽ nhanh trở lại b́nh thường thôi".
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta..ta là ai?"
"Sẽ có một ngày chúng ta lại tái kiến. Lúc đó, ngươi sẽ minh bạch tất cả. Tử Xuyên Tú, tuy chúng ta không đi cùng một đường nhưng mục tiêu của chúng ta giống nhau". Hắc sa vén rèm cửa, thân thể như u linh nhoáng đi, chớp mắt đă không thấy đâu.
Bên ngoài có tiếng Bán thú nhân hô hoán: "Có người tiến ra! Đó không phải là đại nhân!"
"Thích khách! Đó là thích khách!"
"Giết hắn!"
Thanh âm gào thét hỗn loạn, vô số mũi tên nhắm cửa trướng Tử Xuyên Tú bắn tới. Tử Xuyên Tú giật ḿnh, rất nhiều tên xuyên qua trướng bồng bắn vào gă, gă nhếch nhác lăn lộn tránh tên, c̣n may không bị trúng mũi nào, nghĩ thầm: "Cung tiễn đội cần phải huấn luyện thêm mới được". Tiếp đó tiếng đao kiếm va chạm, tiếng la thảm, thanh âm đánh nhau càng lúc càng xa, vô số tiếng gào vang lên: "Hắn chạy rồi! Tên đó là yêu quái, hắn biết yêu thuật!"
"Tên khốn đó biết bay! Hắn lại biết bay!"
"Mau đuổi! Không, mau vào bảo hộ điện hạ!"
Rất nhiều sĩ binh tiến vào trong trướng, ánh đuốc chiếu sáng trướng bồng, Bố Sâm cao giọng gọi: "Điện hạ, Quang minh vương điện hạ! Ngài ở đâu?"
Sĩ binh Bán thú nhân la hoảng: "Không thấy bệ hạ!", bọn chúng tên gọi tên la, ồn ào không thể tả, măi cho đến khi nghe có tiếng nói nhỏ: "Ta ở đây" th́ mới yên lặng. Tử Xuyên Tú trốn dưới chiếc bàn ngă, chân ló ra bị mấy Bán thú nhân đạp trúng, mặt đất bên cạnh tên cắm chi chít. Bố Sâm nôn nóng tiến tới: "Điện hạ, ngài không sao chứ? Không có chết chứ?"
Tử Xuyên Tú vô lực rên một tiếng: "Không sao, trước khi các ngươi tiến vào th́ không sao..." Ngoài cái chân bị bọn chúng đạp trặc, nội thương trong ngực sau khi thổ ra mấy búng máu th́ đă ổn rồi.
"A, vậy th́ tốt!" Bố Sâm xoay đầu tuyên bố với chúng nhân: "Quang minh vương điện hạ b́nh an, là chúng ta anh dũng cứu điện hạ!"
"A, a, a, hoan hô!" Đám sĩ binh Bán thú nhân nhảy múa hoan hô.
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười: "Thật là khổ cho các vị rồi".
"Khái! Không cần khách khí, chúng ta là người nhà mà". Bố Sâm nhiệt t́nh nói.
Ngoài doanh trướng có người hô vang: "Bẩm báo Quang minh vương điện hạ, Bố Lan tướng quân phái sứ giả từ tiền tuyến về, có quân t́nh khẩn cấp cầu kiến!"
Tử Xuyên Tú phủi đất dính trên người bước ra ngoài, lập tức có một đám thân vệ binh đi theo. Cách trướng chỉ huy mấy mét, mười mấy vệ binh Tú tự doanh đang bao vây một tên Bán thú nhân, chăm chăm nh́n hắn.
Bán thú nhân đó nhận được tiếp đăi "Long trọng" hoảng hốt bất an. Tử Xuyên Tú thấy hắn liền kinh hô mấy tiếng, đưa tay ra hiệu cho đám vệ binh tránh đi: "Không có ǵ, ta có biết người này. Các ngươi đi nghỉ đi".
Vệ đội trưởng Cổ Lôi lắc đầu: "Đại nhân, chúng tôi phải bảo hộ ngài, tránh để sự kiện thích khách phát sinh tiếp".
Tử Xuyên Tú than: "Được rồi, các ngươi giữ ở ngoài trướng. Kêu truyền lệnh binh kia vào gặp ta".
Bán thú nhân vào trong trướng, Tử Xuyên Tú cười hỏi: "Có chuyện ǵ? Đệ nhị quân không có truyền lệnh binh sao mà phải để Phó trưởng quan quân đoàn tự thân chạy về đại bổn doanh như thế".
Bố Lan xấu hổ đáp: "Quân t́nh trọng yếu, tôi không yên tâm giao cho người khác, Bạch Xuyên trưởng quan cũng đồng ý với tôi. Rất xin lỗi, đă quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi".
"Không sao". Tử Xuyên Tú biểu t́nh nghiêm trọng: "Nói xem, có ǵ trọng yếu đến thế?"
Cho dù doanh trướng đă được bảo vệ lớp lớp nhưng Bố Lan vẫn không yên tâm, y chần chừ một lúc rồi kề tai Tử Xuyên Tú nói nhỏ một hồi.
"Cái ǵ?" Tử Xuyên Tú kinh hô, gă lập tức áp chế thanh lượng, nhỏ giọng hỏi: "Lỗ Đế có đến không?"
"Không có, điện hạ". Bố Lan hồi đáp: "Đêm qua, một chi bộ đội ma tộc chủ động liên hệ với quân ta, nói muốn đầu hàng, hỏi chúng ta có chịu tiếp nhận hay không. Bởi v́ từ khai chiến đến giờ, c̣n chưa có bộ đội ma tộc chủ động làm phản, Bạch Xuyên trưởng quan lo lắng có trí trá nên không đáp ứng, hồi đáp bên ta cần có thời gian suy xét. Nhưng chi ma tộc bộ đội đó rất nôn nóng, liên tục cho người qua hỏi ư, cuối cùng báo cho chúng ta biết, đại tổng đốc Lỗ Đế cũng đang có mặt, nguyện ý cung cấp t́nh báo cho chúng ta. Bạch Xuyên đại nhân và tôi vô cùng chấn kinh, không dám làm chủ, hướng điện hạ xin chỉ thị, có nên tiếp nhận Lỗ Đế đầu hàng hay không?"
Tử Xuyên Tú chớp chớp mắt, hỏi: "Bộ đội của ngươi ở đâu?" Trải địa đồ hành quân ra bàn.
"Ma khắc trấn, tiểu trấn đó cách cứ điểm Đặc Lan chừng một trăm dặm..." Bố Lan rất nhanh t́m được vị trí Ma khắc trấn trên địa đồ. Tử Xuyên Tú nh́n một lúc, thở một hơi dài: "Nếu thật thế th́ vượt quá hy vọng của chúng ta rồi..."
Sau khi giải quyết nguy cơ hậu cần, Viễn Đông quân tiếp tục tiến công, chiếm được mười lăm trên hai ba hành tỉnh. Ngoài Minh Vũ thống soái một quân đoàn lưu lại Minh tư khắc pḥng vệ tây nam đại doanh của ma tộc, các lộ quân đoàn khác đều nhắm đến pḥng tuyến cuối cùng của ma tộc ở đông bộ Viễn Đông là cứ điểm Đặc Lan. Bạch Xuyên dẫn ba vạn quân làm tả tiền quân tiến đóng Ma khắc trấn. La Kiệt dẫn hữu quân vẫn đang áp sát. Tử Xuyên Tú dẫn trung quân chủ lực đi sau. Nào ngờ c̣n chưa khai chiến, đầu năo chỉ huy của địch đă chủ động đầu hàng, vận khí may mắn đến thế sao?
Tử Xuyên Tú khoác giáp nhẹ, rời khỏi trướng bồng gọi: "Cổ Lôi!"
"Vâng, đại nhân!"
"Lấy ngựa cho ta, sẵn thông báo cho Bố Sâm đại nhân qua đây".
Dù đang nghi hoặc nửa đêm nửa hôm đại nhân c̣n đi đâu, nhưng Cổ Lôi vẫn lập tức chấp hành mệnh lệnh, gọi vệ binh đi lấy ngựa cho Tử Xuyên Tú, lại phái người đi thông báo cho Bố Sâm. Không bao lâu Bố Sâm đă chạy đến, y phục xốc xếch, rơ ràng đang ngủ bị đánh thức. Vừa thấy Tử Xuyên Tú, hắn liền hỏi: "Điện hạ, có quân t́nh khẩn cấp sao?"
Tử Xuyên Tú nh́n Bố Lan, Bố Lan lắc đầu, nhỏ giọng: "Tin tức này tôi chỉ mới thông báo cho điện hạ, thúc thúc c̣n chưa biết".
Tử Xuyên Tú tán thường nh́n y, cho dù hai người bọn họ là người nhà nhưng Bố Lan làm việc rất chuyên nghiệp, không hề để lộ tin tức trọng đại. Tử Xuyên Tú nhận thấy bọn họ đă có quan niệm kỷ luật trong đầu, so với vài tháng trước, càng lúc càng giống quân nhân.
"Bố Sâm, ta đến gặp Bạch Xuyên, bộ đội tạm thời giao cho ngươi".
Bố Sâm ngẩn ra nhưng rất nhanh hồi đáo: "Tuân lệnh, điện hạ!" Hắn chớp chớp mắt, cháu ḿnh nửa đêm chạy đến đại doanh tất có chuyện khác thường, nhưng hắn không hỏi, chỉ nói: "Điện hạ, quân ta c̣n chưa hoàn toàn khống chế địa khu, trinh sát binh báo c̣n có ma tộc binh hoạt động xung quanh, mong ngài chú ư an toàn, để đoàn một đi cùng ngài đi".
"Không cần, vệ đội theo ta là đủ rồi". Ngựa đă được dẫn qua, Tử Xuyên Tú nhảy lên ngựa, Cổ Lôi suất lĩnh thân vệ đội cũng đă ở tư thế sẵn sàng. Tử Xuyên Tú cười nói: "Để đám nhóc đoàn một ngủ đi, hôm nay bọn chúng đă mệt rồi". Giơ tay chào Bố Sâm, gă thúc ngựa lao đi, Bố Lan và thân vệ đội vội vàng thúc ngựa chạy theo.
Một đoàn người thúc ngựa băng nhanh, lướt qua doanh địa Viễn Đông quân đang say ngủ, lẫn vào trong b́nh ngyên u tối bên ngoài. Đêm khuya, không khí mát dịu lùa vào mặt khiến cả đoàn tỉnh táo sảng khoái. Tử Xuyên Tú hai chân kẹp chặt hông ngựa, lao đi với tốc độ rất cao, Cổ Lôi phải liên tục bám theo gọi: "Đại nhân, chậm một chút!". Trong đêm tối, phi ngựa với tốc độ cao là rất nguy hiểm, không nói đến lỡ đụng độ với du kị binh của ma tộc, chỉ cần trên đường có hố hoặc đá, xui xẻo ngựa va phải th́ dẫn đến tai nạn không chết cũng găy xương. Mỗi lần nghe Cổ Lôi gọi, Tử Xuyên Tú cũng hạ tốc độ một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại thúc ngựa như bay. Bố Lan nỗ lực đuổi theo, nghĩ thầm: không biết Lỗ Đế và Quang minh vương điện hạ có phải là tinh nhân cũ không?
Tử Xuyên Tú kích động tâm t́nh, ráng kiềm chế mới không rống lên ca hát. Tuy biết vẫn đang ở trong khu vực tranh chấp giữa ma tộc và khởi nghĩa quân, bản thân chỉ dẫn có mấy chục tên vệ binh là không đủ an toàn, nhưng nghĩ đến Lỗ Đế đầu hàng, Tử Xuyên Tú tiếc không có cánh bay thẳng đến Ma khắc trấn.
Lỗ Đế đă đầu hàng rồi! Tử Xuyên Tú tin, trong khởi nghĩa quân, không có bao nhiêu người hiểu được ý nghĩa trọng đại của việc này. Hai quân giao chiến, có được t́nh báo từ phía địch là hết sức quan trọng. Đối với nhân loại mà nói, ma tộc vương quốc là một quốc gia thần bí. Diện tích của nó rộng lớn bao nhiêu? Dân số nhiều hay ít? Tiềm lực quân sự thế nào? Nhân loại không có bất cứ thông tin nào. Ma tộc vương quốc giống như một thế giới thần bí, chính bản thân có thể coi như là một t́nh báo viên đă tiềm nhập vào ma tộc sâu sát nhất nhưng cũng chỉ biết được vài thông tin hữu hạn. Không biết th́ sinh sợ hăi, đối diện một đối thủ cường đại như ma tộc vương quốc, nếu như không hiểu rơ nó, một phần trăm khả năng thắng lợi cũng không có.
Hiện tại, t́nh thế có chuyển biến: Lỗ Đế là một quân quan cao cấp bên phía ma tộc, biết rơ nội t́nh ma tộc quân, có hắn giúp đỡ, tấm màn bí mật về ma tộc vương quốc sẽ được vén lên. Ngày trước chính v́ Lôi Hồng đầu hàng mà phản quân Viễn Đông mới phát triển nhanh đến thế, ma tộc mới có thể thế như chẻ tre đánh bại đại quân Tử Xuyên gia. Hơn nữa, Lỗ Đế c̣n đảm nhiệm tổng đốc Viễn Đông, là quan chỉ huy cao nhất ở Viễn Đông. Có hắn đầu hàng, khởi nghĩa quân rất có khả năng không đổ máu chiêu hàng được ma tộc quân đóng trên Viễn Đông, kiến quốc đại nghiệp ở Viễn Đông đă sắp thành hiện thực. Sự đầu hàng của hắn là một điểm chuyển biến quan trọng, vô luận là về mặt quân sự hay chính trí, ư nghĩa của nó c̣n hơn cả việc tiêu diệt được hai mươi đoàn đội ma tộc!
Vấn đề duy nhất hiện nay đó là: là tướng lĩnh cao cấp bên ma tộc vương quốc, là quư tộc cực phẩm, v́ sao lại đầu hàng phản nghịch thảo khấu Viễn Đông? Vô luận từ phương diện nào cũng thấy chuyện này không thông. Nhưng trực giác cáo tố với Tử Xuyên Tú, đây rất có thể là sự thật. Nguyên nhân nói ra cũng có điểm hoạt kê: v́ sự t́nh này bất tự nhiên nên Tử Xuyên Tú tin là thật. Nếu ma tộc dự tính dùng kế phản gián, bọn chúng tự nhiên sẽ tạo ra hoang ngôn, chế tạo khổ nhục kế, sắp xếp một vở kịch, sau đó phái một tướng lĩnh cấp trung chạy qua phía ḿnh, khóc lóc tố cáo sự tàn khốc của Ma thần hoàng, hiện tại muốn đầu hàng điện hạ, cung cấp tin tức cho điện hạ...dạng chuyện như thế th́ hợp lư, c̣n như để viên chỉ huy cao nhất ở Viễn Đông đảm nhiệm kế phản giác th́ tuyệt không có khả năng.
Tử Xuyên Tú nỗ lực nhớ lại diện mạo của Lỗ Đế nhưng làm thế nào cũng vô pháp hoàn chỉnh kí ức.
Trong ấn tượng, chỉ là một tên ma tộc thô lỗ cường tráng, bộ dạng hung ác, giọng nói ồm ồm vang khắp pḥng nghe nhức cả đầu. Tử Xuyên Tú bất đồ cảm khái: thế sự khó lường, khi xưa bản thân trí trá đầu hàng ma tộc gặp Lỗ Đế, nào ngờ chưa đến hai năm, Lỗ Đế lại biến thành kẻ phản bội đến đầu hàng ḿnh.
"Đại nhân", Bán thú nhân Bố Lan thúc ngựa lên song song với Tử Xuyên Tú: "Phía trước là Ma khắc trấn rồi!"
"À", Tử Xuyên Tú hồi thần, bọn họ đă chạy khỏi rừng, hiện đang đi trên con đường bằng phẳng rộng lớn. Xa xa phía trước có ánh sáng nhấp nháy, đó là ánh đuốc của quân doanh bộ đội Bạch Xuyên.
"Bố Lan," Tử Xuyên Tú nhỏ giọng: "Nếu nói Lỗ Đế là thật sự đầu hàng, ngươi thấy sao?"
Bố Lan muốn nói lại thôi, Tử Xuyên Tú dục y: "Nói đi!"
"Điện hạ, tôi nghe theo ngài. Ngài cho rằng nên làm thế nào, chúng tôi sẽ làm thế đó".
"Không, ta muốn hỏi cách nh́n của ngươi".
"A, tên Lỗ Đế nếu như thật dám qua đây", nói đến cái tên này, Bố Lan nghiến răng nghiến lợi: "Tôi lột da, rút gân hắn!"
Tử Xuyên Tú thất kinh nh́n bộ dạng hung hăng của Bố Lan. Thế là gă nhớ đến đại đồ sát ở Nguyệt lượng loan, Sa La, Cách lạc khắc...Lỗ Đế và quân đội của hắn tàn ác đạp bằng Viễn Đông, vô số người chết nhà tan, trên cơ thể hắn không có chỗ nào là chưa tắm máu người Viễn Đông, hắn khiến Viễn Đông máu chảy thành sông, xương chất như núi. Người Viễn Đông không ai không hận hắn, thậm chí c̣n hận hắn hơn cả Ma thần hoàng. Nếu như bản thân tiếp nhận Lỗ Đế đầu hàng th́ phải đảm bảo an toàn cho hắn, như vậy th́ Quang minh vương làm sao để ăn nói với vạn vạn dân chúng Viễn Đông đây? Mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của dân chúng Viễn Đông, trường chiến tranh này căn bản không kết thúc nổi.
Tử Xuyên Tú trầm mặc. Trên con đường dẫn đến đại doanh Bạch Xuyên, bọn họ đụng phải đội tuần tra, trong bóng đêm có người hét hỏi đội ngũ Tử Xuyên Tú: "Khẩu lệnh!"
"Quang minh tế thế!" Bố Lan hồi đáp.
Trong hắc ám có tiếng xí xô xí xào, một đội bán thú nhân cầm thương nhọn xuất hiện đi đến phía trước đoàn người Tử Xuyên Tú. Tên quân quan lĩnh đội nhận biết Bố Lan, hướng về y chào: "Bố Lan đại nhân!" Bố Lan đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói mấy câu, tên quân quan đó liền quát đội ngũ tránh đường, đoàn người Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng tiến vào trấn.
Ma khắc trấn yên lặng trong đêm, ánh trăng dịu dàng như nước rót trên nhai đạo, chiếu sáng gương mặt của vài đội Bán thú nhân sĩ binh đang say ngủ. Ma khắc là một trấn nhỏ có không đến hai ngàn hộ, đột nhiên có hơn ba vạn đại quân đến trú đóng, dân cư trong trấn không thể dung nạp nhiều bộ đội như thế, ngay cả chuồng ngựa cũng chứa nhung nhúc người, quá tải đành chịu, một bộ phận sĩ binh không thể không ngủ ngoài đường.
Đă được thông báo có Tử Xuyên Tú đến, Bạch xuyên đứng trên con đường duy nhất dẫn vào trong trấn nghênh đón gă. Đi theo nàng c̣n có mấy đại đội trưởng của Tú tự doanh, Nh́n thấy Tử Xuyên Tú cỡi ngựa đến, đám quân quan đứng thẳng chào. Bạch Xuyên bước tới, kính lễ cười nói: "Chủ soái đến quân doanh tôi, toàn thể quan binh đệ nhị quân đoàn vô cùng vinh dự!"
"Dẹp cái tṛ khách sáo đó đi, Bạch Xuyên!" Tử Xuyên Tú nhảy xuống ngựa, gă nghe Bạch Xuyên căn dặn thuộc hạ: "Mau, mọi người mau đem tiền bạc cất giấu đi, cẩn thận bị trộm! C̣n nữa, mau thông báo cho các cô nương y hộ đội trốn đi, sắc quỷ Tử Xuyên Tú đến rồi!"
Tử Xuyên Tú nghe mà tức muốn chết nhưng lúc này hắn không có hứng thú truy cứu chuyện đó, hỏi luôn vấn đề: "Sứ giả ma tộc ở đâu?"
"Hắn đă về rồi, nói sáng nay lại đến nghe hồi âm của chúng ta".
"Uhm..." Tử Xuyên Tú có chút thất vọng, Bạch Xuyên nói: "Cũng không cần phải gấp gáp như thế, đại nhân ngài chạy thẳng đến đây, trước hết cứ nghỉ mệt đi".
"Vậy cũng tốt" Tử Xuyên Tú đi vào nhà, ngồi c̣n chưa nóng đít đă hỏi: "Bạch Xuyên, rốt cuộc th́ chuyện thế nào".
"Đại nhân, chúng tôi đă tra ra nguyên nhân Lỗ Đế làm phản". Bạch Xuyên nói: "Năm ngoài và năm nay Lỗ Đế liên tục bại trận, hắn sợ Ma thần hoàng trừng phạt, ẩn giấu không dám báo lên, đến nay sự t́nh bại lộ, Ma thần hoàng muốn lấy đầu hắn, phái La Tư làm khâm sai đại thần dẫn đại quân đi bắt hắn. Lỗ Đế hết đường chạy, chỉ có cách đầu hàng chúng ta". Bạch Xuyên nói đơn giản nhưng ngay mấu chốt, lập tức làm rơ vấn đề.
Tử Xuyên Tú minh bạch: đây là đáp án mà gă đang cố t́m hiểu. Th́ ra vị Lỗ Đế đại nhân này ẩn giấu quân t́nh, hèn ǵ cả năm qua không thấy ma tộc phái quân đến tiếp viện, bản thân c̣n nghĩ là Viễn Đông gặp may. Nhờ hắn mà khởi nghĩa quân có thời gian thiết lập chính quyền, xây dựng củng cố hậu cần, chính quy hóa quân đội, thực lực gia tăng mạnh mẽ. Hiện tại, Tử Xuyên Tú có niềm tin, cho dù quân đội ma tộc vương quốc có kéo đến, dưới sự chỉ huy của gă, thêm vào lực lượng Bán thú nhân đă từng trải chiến trường, khởi nghĩa quân hoàn toàn đủ tư cách chống cự bọn chúng.
Gă mỉm cười lên tiếng: "Không ngờ Lỗ Đế lại gián tiếp giúp chúng ta lớn như thế!"
Bạch Xuyên không cười, thần sắc rất nghiêm trọng: "Đại nhân, chúng tôi đă phong tỏa tin này, không biết đại nhân có quyết định thế nào?"
Trong nhà không có ai lên tiếng. Bạch Xuyên thập phần tinh minh, cùng nghĩ một vấn đề như Tử Xuyên Tú: sự kiện này hết sức mẫn cảm, nếu như tiết lộ ra ngoài, biết Quang minh vương mà ḿnh kính ngưỡng lại đi bao che cho kẻ giết hại tàn sát gia đ́nh ḿnh, tộc nhân ḿnh, rất có khả năng Bán thú nhân sẽ binh biến, Viễn Đông quân sẽ bị phân liệt.
Quang minh vương há miệng ngáp mấy cái, xấu hổ lên tiếng: "Đêm nay c̣n chưa được ngủ. Ta đi nghỉ một chút, sứ giả ma tộc đến th́ báo ta".
Trời hừng sáng, một đội kị binh nhân loại từ hướng tiền tuyến chạy về, toàn bộ đều mặc áo choàng rộng trùm đầu, bọn họ tiến thẳng vào chỉ huy doanh của Bạch Xuyên. Xung quanh, mấy trăm sĩ binh Tú tự doanh bao vây kín kẽ doanh trướng, không có lệnh của Bạch Xuyên th́ không một ai được đến gần. Mới sáng sớm đă nh́n thấy t́nh h́nh như vậy, sĩ binh Bán thú nhân và Xà tộc tụ tập x́ xầm chỉ trỏ.
Sau khi tiến vào trướng bồng đă được bảo vệ nghiêm cẩn, đám kị binh ào ào xuống ngựa, cởi áo choàng ra.
Một kị binh trong đám sau khi cởi áo choàng lại để lộ ra một gương mặt hung ác xanh sậm đặc trưng a tộc. Dưới sự áp giải của sĩ binh nhân loại, sứ giả ma tộc được đưa vào trong trướng bồng trung quân. Bên trong, các tướng lĩnh cao cấp của khởi nghĩa quân đă đợi sẵn.
Bạch Xuyên ngồi ở giữa, Bố Lan ngồi ở bên trái, bên phải có mấy đại đội trưởng Tú tự doanh tay đặt trên đao, thần sắc nghiêm trọng, không khí trong trướng khá căng thẳng.
Sứ giả ma tộc tiến tới mấy bước, nh́n thấy trận thế bày trước mặt, hắn không chút sợ hăi nhe răng cười lộ ra mấy cái răng to trắng loáng. Nghiêm trang hành lễ chào, sau đó lên tiếng hỏi: "Tướng quân đại nhân, về đề nghị của chúng tôi, không biết các vị đại nhân suy xét như thế nào rồi? Phải chăng đồng ý tiếp nhận?"
Bạch Xuyên nghĩ thầm: xem ra t́nh thế đối phương quả thật đă rất nguy cấp rồi, cả mấy câu chào hỏi cũng không có, lập tức đi thẳng vào chủ đề, trực tiếp hỏi vấn đề mà quân nhân kiêng kỵ nhất, thật đúng là không chút xấu hổ. Theo phân phó mà Tử Xuyên Tú đă căn dặn, Bạch Xuyên đáp: "Trước khi có quyết định cuối cùng, tôi muốn bàn rơ nguyên nhân chân chính và thành ư đầu hàng của quư bộ, c̣n có cả điều kiện của các người nữa".
Sứ giả ma tộc trên mặt hiện vẻ tức giận: "Hôm trước không phải chúng tôi đă nói rồi sao?"
"Lặp lại một lần nữa cũng không mất ǵ". Bạch Xuyên nhẹ nhàng đáp, khẩu khí phảng phất như ra lệnh.
Sứ giả ma tộc lộ thần sắc uất ức giận dữ, gương mặt bỗng hiện ra vài phần uy nghiêm, chứng tỏ là người quen phát lệnh điều người. Nhưng lúc này t́nh thế có lợi nghiêng về phía nhân loại, đối với phía hắn, mỗi phút giây hiện nay đều rất quý báu không thể lăng phí. Sự t́nh đă bại lộ, truy binh do La Tư phái truy sát lúc nào cũng có thể đuổi kịp, nếu như lúc đó c̣n chưa đạt thành hiệp nghị gia nhập phạm vi bảo hộ của khởi nghĩa quân, bị kẹp giữa quân đội La Tư và khởi nghĩa quân, bọn hắn nhất định sẽ bị ép chết, kẻ bị bắt cũng khó thoát tội lăng tŕ.
Nghĩ đến h́nh phạt tàn khốc đó, tên sứ giả bất giác rùng ḿnh mấy cái, áp chế sự phẫn nộ: "Điều kiện đêm trước tôi đă nói rồi, tôi lập lại lần cuối". Hắn nghiến răng cúi mặt nh́n chăm chăm dưới đất, nói: "Một, quân tôi tự nguyện đầu hàng quư quân, không c̣n tiếp tục đánh nhau với quý quân. Hai, quý quân bảo đảm sự an toàn cho chúng tôi, thân nhân và tài sản của chúng tôi, không được đối đăi như tù binh, càng không được bắt chúng tôi làm nô lệ hoặc lao công. Ba, v́ dân chúng Viễn Đông có thái độ thù địch với chúng tôi, cho phép chúng tôi được mang theo vũ khí để tự vệ trong t́nh huống bị uy hiếp tính mạng. Bốn, chúng tôi tuy bất măn với Ma thần hoàng nhưng chúng tôi dù sao cũng là thành viên thần tộc, sĩ binh chúng tôi cự tuyệt đánh nhau với quân đội thần tộc. Năm, quý quân phải cung cấp nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết cho chúng tôi".
Sứ giả một hơi nói ra năm điều kiện, Bạch Xuyên cười cười: "Không phải đánh nhau và làm việc, c̣n được cung cấp miễn phí nhu yếu phẩm, được mang theo vũ khí, xem ra giống như là phía tôi đầu hàng các hạ vậy".
Quân quan nhân loại bật cười ha hả, sắc mặt sứ giả ma tộc đỏ bừng: "Đây chỉ là những điều kiện thấp nhất mà thôi, không hề có điểm quá phận! Nếu như cả những điều này cũng không đám ứng được, vậy các người không có thành ư rồi!"
"Ách, nói đến thành ư, các người làm sao chứng minh thành ư của các người đây? Ta làm sao biết các người không trí trá để tiến vào phá hoại quân ta, đặc biệt các người không chịu bỏ vũ khí, chuyện này thật khó khiến người ta an tâm à!"
"Tôi lấy nhân cách đảm bảo..."
Bạch Xuyên cười mũi: "Với thân phận của ngươi, nói điều này không thấy mắc cười sao? (Phản đồ mà c̣n giảng giải tư cách với nhân cách!)".
"Ngươi!" Sứ giả đại nộ nhưng lại không thể phát tác, sắc mặt khi trắng khi đỏ: "Các người không có thành ư!"
Bạch Xuyên lạnh lùng nói: "Hiện tại, trước mặt các người chỉ có một con đường, đó là..."
"Buông bỏ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện". Một thanh âm từ phía sau tên sứ giả vang lên, điềm đạm mà uy nghiêm. Sứ giả thất kinh, quay phắt người lại, một người áo đen đang đứng yên lặng sau lưng hắn, trên mặt đeo mặt nạ đồng xanh h́nh quỷ hung ác, hắc bào theo gió bay bay, cả người toát ra vẻ quỷ dị vô tả.
"A!" Cơ mặt tên sứ giả co rút dữ dội, kêu thảm: "Hắc sa quân sư đại nhân!" Giống như là nh́n thấy quỷ, hắn quỳ mọp dưới đất, mồm há hốc, mắt trợn trừng như muốn ḷi cả tṛng ra ngoài.
Quân quan nhân loại và Bán thú nhân Bố Lan đồng loạt đứng lên, cúi người chào: "Quang minh điện hạ!"
Tử Xuyên Tú nhíu mày, đi đến gần tên sứ giả: "Ngươi nói cái ǵ?" Tạo h́nh của bản thân tuy có điểm quỷ dị nhưng đang ban ngày ban mặt, đối phương sao lại bị dọa thành như thế? Đặc biệt là hắn kêu danh tự Hắc sa càng khiến Tử Xuyên Tú thấy ḱ quặc. Hiện tại, Tử Xuyên Tú hết sức ṭ ṃ đối với tên quân sư đó, cảm thấy hắn vô cùng bí ẩn.
Tên sứ giả há miệng thở ph́ pḥ, tay vuốt vuốt ngực, không lên tiếng. Hắn chăm chú nh́n diện cụ của Tử Xuyên Tú, phảng phất như muốn nh́n thấu qua diện cụ để thấy mặt thật của Tử Xuyên Tú.
Bạch Xuyên hét: "Điện hạ đang hỏi ngươi!"
Sứ giả lắp bắp: "Ngươi...ngươi không phải là Hắc sa đại nhân?"
Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Ta là Quang minh vương. Ngươi v́ sao cho rằng ta là Hắc sa?"
Sứ giả thở phào, lồm cồm đứng dậy, hắn vẫn nh́n chăm chăm Tử Xuyên Tú, miệng lẩm nhẩm không biết đang nói ǵ.
Tử Xuyên Tú than một tiếng: "Lỗ Đế các hạ, đă lâu không gặp!" Thanh âm rất nhỏ, chỉ có gă và tên sứ giả nghe được.
Đột nhiên bị người chỉ ra thân phận, Lỗ Đế giật ḿnh kinh hăi: "Ngươi là ai?"
Tử Xuyên Tú không lên tiếng, im lặng nh́n Lỗ Đế. Đại tổng đốc Viễn Đông, đại tướng quân ma tộc vương quốc, quý tộc cao cấp, đao phủ khét tiếng, mới hai năm không gặp, hắn lại thay đổi quá lớn a! Tử Xuyên Tú c̣n nhớ năm xưa trong yến tiệc ở ma tộc, vị tướng quân thô tráng dũng mănh, khí thế kiêu hoành từng tạo ấn tượng rất sâu trong ḷng ḿnh, lúc này thần sắc bất định, dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt hốc hác, ấn đường u ám tử khí, tṛng mắt vằn vện tia máu, ánh nh́n vô thần, thân h́nh thô tráng giờ chỉ c̣n lại da bọc xương.
Tử Xuyên Tú lạnh lùng nh́n hắn, không hề có chút đồng t́nh. Gă nhớ đến Phương Kính thống lĩnh chết ở Nguyệt lượng loan, nghĩ đến mười một vạn thi thể không đầu, mười một vạn vong hồn lang thang trên chiến địa không thể quay về nhà, nghĩ đến vô số b́nh dân Viễn Đông chết oan, nghĩ đến thảm sát Sa La hành tỉnh, nghĩ đến Bán thú nhân Duy Lạp tướng quân chết không nhắm mắt...Tên này đă gây quá nhiều tội ác, hắn biến Viễn Đông thành biển máu, núi xương, tên khốn này chết c̣n chưa đền đủ tội, giờ bản thân lại phải bảo vệ cho hắn?
Tử Xuyên Tú bỗng dưng nổi máu nóng, muốn rút đao xông tới chém chết tên khốn trước mặt, hoặc giả hô lên: "Người đâu, Lỗ Đế ở đây!" Giết Lỗ Đế, báo đại cừu cho dân chúng, thanh danh Quang minh vương sẽ thêm xán lạn, rực rỡ như nhật nguyệt!
Gă nghe bên tai ḿnh có thanh âm: "Buông vũ khí đầu hàng, ta đảm bảo cho ngươi được an toàn, Lỗ Đế các hạ, đây là lời đáp của chúng ta".
Lỗ Đế kinh nghi bất định, nhân loại mang diện cụ này là lănh tụ của Khởi nghĩa quân Viễn Đông, là người đă đánh bại hắn, là Quang minh vương đại danh đỉnh đỉnh sao? Vừa rồi khi mới gặp, hắn tưởng nhầm là Hắc sa quân sư, sợ đến hồn bất phụ thể. Gă quá giống Hắc sa quân sư, không những cách giả dạng, cả thân thể cũng tương đương nhau, khí chất lại càng giống nhau. Tuy thanh âm không giống nhưng ngữ khí đều mang theo khí khái lănh tụ, khiến người ta tự nhiên tín nhiệm.
Hắn có chút không dám tin, lặp lại: "Ngài có thể bảo đảm an toàn cho tôi sao?"
"Đúng, ta đồng ý tiếp nhận sự đầu hàng của ngươi cùng với bộ đội của ngươi, Nhưng ngươi và bộ đội của ngươi phải buông vũ khí, tiếp nhận quân ta giám quản, hơn nữa c̣n phải phục tùng mệnh lệnh của chúng ta".
Tử Xuyên Tú nói rất b́nh thường nhưng ngữ khí kiên quyết, không cho phép có sự thỏa hiệp. Lỗ Đế lập tức hiểu, không thể trả giá đối với người này. Hắn do dự bất quyết, thần t́nh biến đổi liên tục, mày lúc nhíu lúc giăn. Tử Xuyên Tú nh́n biểu hiện biết hắn đang tự đấu tranh kịch liệt, hơn nữa biết chắc hắn nhất định sẽ khuất phục, bởi v́ hắn không c̣n con đường nào khác để đi. Tử Xuyên Tú tự nhiên có cảm giác muốn Lỗ Đế kháng cự, như thế gă sẽ lập tức ra lệnh, Bố Lan sẽ rất sung sướng được chặt đầu Lỗ Đế.
Nội tâm tranh đấu một hồi, Lỗ Đế nhăn nhó mặt, dùng khẩu khí nịnh bợ nói: "Quang minh vương đại nhân, xin cho tôi được đầu nhập dưới sự chỉ huy của ngài, ra sức khuyển mă cho ngài. Từ hôm nay trở đi, tôi nhất định trung tâm cảnh cảnh, tuyệt không hai ḷng!"
Tử Xuyên Tú nhắm mắt, gă điềm đạm nói: "Vậy th́ tốt". Chuyển thân đi ra ngoài.
Lúc này, trong ḷng gă đang cố áp chế sự căm ghét Lỗ Đế, áp chế sự ham muốn lôi hắn ra chém. Nhưng đồng thời đầu óc của gă cũng rất tỉnh táo, gă biết, vào thời khắc Lỗ Đế đầu hàng, sự nghiệp thống nhất Viễn Đông đă chính thức bước vào một giai đoạn mới.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
94 chương
50 chương
1110 chương
42 chương
606 chương