Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 35 : Bạo chánh.
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 7: Quang minh thánh vực
-----oo0oo-----
Chương 1: Bạo chánh.
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Mùa xuân năm 780, toàn cảnh Viễn Đông nhất nhất tường hòa. Chiến tranh đã kết thúc, ngay từ tháng ba, chiến sĩ quân các chủng tộc Viễn Đông bắt đầu rời quân đội về nhà. Bọn họ quẳng vũ khí giết người đi, cầm cuốc cày đã bắt đầu gỉ sét ra ngoài đồng ruộng bắt đầu đổ mồ hôi cày cấy. Ở những thân trấn và thành thị bị chiến hỏa phá hủy, bắt đầu xuất hiện trở lại những làn khói uốn éo, đã xuất hiện bóng người. Người ta bắt đầu xây dựng lại gia viên, ngày tháng trôi ra vô cùng bình tĩnh, những bán thu nhân từ tiền tuyến quay về nằm cạnh vợ con hưởng phúc, ăn uống mập mạp hẳn lên.
Giữa tháng năm, tư lệnh bộ của ma tộc chiếm lĩnh Viễn Đông (sau đó cải thành Viễn Đông tổng đốc phủ) phải một lượng lớn bộ đội ma tộc đến trú đóng các hành tỉnh và thành thị của Viễn Đông, thiết lập chính phủ các hành tình, bắt đầu sự thống trị đối với Viễn Đông, và cơn ác mộng đối với mọi người cũng bắt đầu.
Tư lệnh bộ phát mệnh lệnh thứ nhất là: "Các chủng tộc của Viễn Đông, vô luận là chủng tộc nào, đều phải trong vòng một tháng giao nạp một trăm cân thóc trên đầu người". Quan viên ma tộc các địa phương giải thích: "Cái này là dùng cho quân lương, dùng để khao thưởng cho công khó nhọc của những người đã giải phóng Viễn Đông, đó là đại quân của thần tộc!"
Kỳ thật, ngay từ sớm khi còn vây thành Mạt Y, ma tộc đã có ý chinh thu lương thực từ các vùng đất của Viễn Đông. Chỉ có điều thống soái ma tộc quân lúc đó là Vân Thiển Tuyết e ngại làm vậy sẽ chọc giận binh sĩ của Viễn Đông liên hợp quân. Lúc đó sự trợ lực của họ còn không thể thiếu được. Đến hiện giờ, hình thế đã chuyển biến rồi. Viễn đông tổng đốc tân nhiệm là Lỗ Đế công tước không sợ trời, không sợ đất, và đặc biệt là không sợ nhân dân, cho nên chẳng cố kỵ gì cả.
Mệnh lệnh này khiến cho các chủng tộc Viễn Đông dậy lên tiếng oán liên tục. Viễn Đông vốn không phải là vùng đất sản xuất lượng thực. Khi xưa, lương thực sử dụng đều dựa vào nội địa gia tộc vận chuyển ra. Hơn nữa sau hai năm trải qua chiến tranh hủy diệt tàn khốc, thanh niên trai tráng đều đã bị bắt lính đương binh, đất đai hoang vu, dẫn tới sản lượng lương thực sản xuất được súc giảm trầm trọng. Rất nhiều gia đình đã không còn đủ gạo để nấu, có đâu mà lấy ra một lượng lớn lương thực như vậy? Quả thật là khốn nan.
Các chủng tộc của Viễn Đông đều lên tiếng oán, đều nói: "Cho dù là thời kỳ Tử xuyên gia chấp chính thì cũng không thu lương vào thời kỳ giáp hạt thế này. Chúng tôi đổ máu chiến đấu, đuổi những kẻ thống trị của Tử Xuyên gia đi, không ngờ rước về một kẻ còn xấu xa hơn! Chúng tôi hi sinh nhiều con em như vậy rốt cuộc để làm gì?"
Dân chúng phản ứng kích động như vậy, dẫn đến đội chinh lương của ma tộc không còn cách nào khác đã dùng gậy gộc đập đánh liên tục, khiến cho lão ấu phụ nữ bán thú nhân, xà tộc kêu ngao ngao chói lói, phải giao ra đến cái khố cuối cùng. Đến tháng sáu, khó khăn lắm mới hoàn thành phân nửa nhiệm vụ chinh lương, và đối với bọn bộ hạ (cũng là các tổng đốc phân quản các hành tỉnh của Viễn Đông) kêu khổ liên miên, Lỗ Đế khinh bỉ nói: "Các ngươi cứ mãi làm việc không chăm chỉ."
Y tự động làm một ví dụ điển hình tại Đỗ Toa hành tỉnh ọi người thấy: ma tộc quân bắt mỗi gia đình một người làm con tin, nếu trong vòng hai tuần gia đình đó không giao ra đủ số lương thực theo hạn ngạch, thì con tin này sẽ bị chém đầu.
Hai tuần trôi qua, Đỗ Toa hành tỉnh cơ bản hoàn thành nhiệm vụ chinh lương.
Các tổng đốc của các tỉnh Viễn Đông đua nhau bắt chước cách làm của thượng ti, nhưng không hiểu là nguyên nhân gì, hiệu quả lại không lý tưởng như thế. Chém đầu mấy vạn người, nhiệm vụ chỉ hoàn thành được bảy tám phần.
Vào mùa tiếp giáp giữa xuân và hè năm 780, toàn bộ địa khu Viễn Đông hoang tàn, chết đói bốn mươi bảy vạn người.
Dân đói cố giành giật sự sống trong cái chết không cảm tâm để toàn gia thê tử già cả lớn bé chết đói theo mình, đua nhau nổi dậy đi cướp xe vận lương của ma tộc. Toàn bộ Viễn Đông đạo tặc nhiều như rươi, trật tự đại loạn. Bộ đội thủ bị của ma tộc đã đáp trả bằng những hành động trán áp tàn không, một khi bắt được người cướp lương, thì toàn bộ bị lột da sống. Nhất thời, từ Sa Gia hành tỉnh ở phía đông đến Phục Danh Khắc hành tỉnh ở phía tây, mỗi cái cây bên đường dường như đều có thi thể bị lột da hoặc thiêu chết. Ma tộc trú quân mỗi ngày đều tuần hành qua lại, bận rộn tối tăm mặt mũi.
Tình thế gay gắt ấy kéo dài đến tháng 8 thì hòa hoãn trở lại, vì đã đến mùa vụ thu hái lương thực. Vừa khéo năm nay thu hoạch lương thực của Viễn Đông không tệ, tiếp theo từng đợt lương thực mới được thu hái, cường đạo cướp lương từ từ ít đi, cuối cùng dương như không có nữa. Mọi người đều thở phào, cho rằng những ngày tháng khổ nạn cuối cùng cũng qua, tương lai tươi sáng đang đến gần. Nhưng bọn họ cao hứng quá sớm, hoàn toàn không cảm giác được rằng điều khủng khiếp so với những gì kinh lịch trong chiến tranh và đói khổ hơn đang đến gần.
Đầu tháng chín, Viễn Đông đại tổng đốc phủ lại phát nhiệm vụ chinh lương lần thứ hai trong năm, mỗi người phải nộp bốn trăm cân thóc, đồng thời hạ lệnh mỗi gia đình phải đưa ra một thanh tráng niên phục vụ lao dịch.
Hậu thế nhận định rằng, chính là do Viễn Đông đại tổng đốc Lỗ Đế của ma tộc quá nôn nóng lập công, dẫn đến chính quyền của ma tộc ở Viễn Đông bị lung lay tận gốc như vậy. Mọi người đều cho rằng, nếu như Viễn Đông tổng đốc được ma tộc ủy nhiệm tới không phải là Lỗ Đế, mà là nhân hậu hơn một chút như Diệp Nhĩ Mã, hay thủ đoạn ôn hòa hơn như Vân Thiển Tuyết, thì nền thống trị của ma tộc ở Viễn Đông xem ra sẽ duy trì một thời gian dài. Dù sao thì khi ma tộc tiến vào Viễn Đông, dân chúng Viễn Đông còn hoan hô như sấm nổ, hoan nghênh họ tiếng vào. Tình hình nhiệt liệt lúc đó khiến người ta nghĩ tới tình cảnh hai trăm năm về trước, khi tổng trưởng đầu tiên Tử Xuyên Vân của Tử Xuyên gia tiến quân Viễn Đông.
Nhưng thanh niên sử học Đường Xuyên lại nhận định khác rằng: "Lịch sử không phải ngẫu nhiên mà cải biến, vô luận là ai đảm nhiệm chức tổng đốc của Viễn Đông, xuất hiện kết cục này đều là hiển nhiên. Tuy Viễn Đông địa khu đã được cắt nhập vào bản đồ của ma tộc, nhưng ma tộc vương quốc tịnh không coi dân chúng của Viễn Đông là thần dân của mình mà đãi ngộ cho phù hợp."
"Địa khu Viễn Đông bần tích nghèo nàn được ma tộc coi thành khu vục bổ cấp hậu cần phục vụ cho chiến tranh, là vùng đất thực dân. Trong con mắt của ma tộc, Viễn Đông bất quá là một trong cái quán dừng chân tạm thời để chúng tiếp tục chinh phục Tử Xuyên gia và toàn thế giới của nhân loại, như vậy thì cần gì thương tiếc và đồng tình cho cái quán lẻ này?
"Có rất nhiều chứng cứ tin cậy chứng minh rằng, mùa hè năm 780, nhiệm vụ chinh lương lần thứ hai hoàn toàn là do thượng tầng của ma tộc thụ ý và ra lệnh cho Lỗ Đế làm. Do chiến tranh, quốc nội ma tộc sau khi trải qua mùa xuân, lương thực thu không đủ, xuất hiện khả năng bị thiếu đói.
"Căn cứ vào những ký lục ghi lại hội nghị trước mặt ma thần hoàng, khi bàn về việc ứng đối vấn đề này, nhị hoàng tử Tạp Lan của ma tộc đề nghị: chúng ta có thể moi chút gì đó từ đám quê mùa ở Viễn Đông - Y thậm chí không hề phí tâm xưng gọi dân quân ở Viễn Đông thành Viễn Đông hữu quân" nữa. Và hội nghị trước mặt ma thần hoàng này đã bỏ phiếu nhất trí thông qua đề nghị này.
"Từ đó có thể thấy ma tộc vương quốc đối với Viễn Đông vẫn giữ một thái độ như thế nào rồi. Lỗ Đế hoành hành chinh lương tàn bạo, chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh của thượng tầng quyền lực thôi. Chỉ có điều y đã tuyển chọn phương cách mà y cho là đơn giản nhất, hiệu quả nhất, nhưng cũng tàn khốc và dã man nhất."
Từ làng này đến xóm khác, đâu đâu cũng vang lên tiếng vó ngựa của ma tộc thủ bị quân. Bọn chúng lớn tiếng hò hét, tuyên bố mệnh lệnh chinh lương mới nhất: "Mỗi người bốn trăm cân thóc, lập tức giao ra!"
Tuy mệnh lệnh đến từ quốc nội chỉ yêu cầu có hai trăm cân, nhưng Lỗ Đế có tầm nhìn xa hơn, y muốn tích trữ một chút quân lượng cho bộ đội của mình, đem hạn ngạch chinh lương nâng lên ba trăm, và các tổng đốc cùng đầu mục trú quân dưới trướng của y cũng học theo cách đó, cứ tăng lên từng chút, cuối cùng lên đến con số khiến người ta cả kinh: bốn trăm cân thóc, đủ ột bán thú nhân thành niên ăn cả năm trời.
Trong cảnh gà bay chó chạy, sĩ binh ma tộc đến từng nha sưu tra, lục soát tận ổ những nhà không thể giao ra lương thực, đập vỡ mọi lu hủ, đốt sạch mọi phòng ốc cỏ lá. Trong ánh lửa trùng trùng, từng làn khói đen bốc lên tận trời. Nam phụ lão ấu bán thú nhân, xà tộc, tinh linh quái và long nhân bị treo lên dùng côn đánh loạn. Khoảng không trên thôn vang vọng tiếng khóc thảm quỷ khốc lang hào.
Toàn Viễn Đông đại địa như lưu huyết, rên rũ dưới gót sắt của chiếm lĩnh quân.
Chinh tập lương thảo khiến cho oán thanh nổi lên bốn phương, nhưng ma tộc không những ra tay về mặt lương thực. Trong lần chiến tranh trước, ma tộc phát hiện, tuy ma tộc quân kiêu dũng đánh nhau trên đất liền thì coi như là vô địch, nhưng trong chiến dịch công kích Mạt y thành, gần trăm vạn đại quân ma tộc không ngờ không đánh hạ được một lượng thủ quân ít ỏi của nhân loại cố thủ thành. Điều này cho thấy khuyết điểm trong khả năng tác chiến của quân đội ma tộc, đó là không giỏi về công thành. Nếu như ma tộc muốn tiếp tục tiến về phía tây, trận đánh mà chúng cần phải vượt qua đầu tiên đó là Ngõa Luân yếu tắc vững chắc không thể phá. Và thành này còn kiên cố hơn Mạt y thành gấp nhiều lần.
Thống soái bộ tối cao của ma tộc cho rằng, lực công thành bạc nhược chủ yếu là do vũ khí và trang bị công thành thiếu thốn mà ra. Trong quân của ma tộc, vân thê (thang leo), xe đụng, xe lên thành, công thành xa, thiết giáp thuẫn cũng những vũ khí công thành có số lượng ít hơn nhân loại nhiều. Về kỹ thuật cũng lạc hậu hơn nhân loại, điều này dẫn đến sự hạn chết trong khả năng tác chiến của quân đội ma tộc.
Ngoài ra, trong chiến tranh lần trước, thiết giáp kỵ binh của Tư Đặc Lâm xông xáo trước mạt y thành đã để lại cho bộ tổng tham mưu của ma tộc ấn tượng rất mạnh. Ma tộc bách thiết phải có binh chủng đặc chủng mang tính chiến lược như vậy, để chiếm được ưu thế trong những trận chiến đại quy mô với nhân loại trong thời gian sắp tới.
Và mọi công cụ và vũ khí mới khi chế tạo đều đòi hỏi một lượng lớn kim loại và nhân công.
Từng lớp thanh niên trai tráng bình dân các chủng tộc của Viễn Đông dưới làn roi của ma tộc binh đã bị lùa đến những mỏ khai khoáng tiến hành cuộc đời khổ lực vô cùng nguy hiểm. Trong những giếng khai quặng của ma tộc - những cái giếng đào sâu hơn bao giờ hết - con người ta phải chống chịu với dịch bệnh, đói khát, roi da, đối xử tàn nhẫn... để rồi chết đi. Dưới bóng tối hắc ám mãi không thấy mặt trời dưới lòng đất, hàng vạn dân mỏ bị vùi chết vì sập hầm, và thân thể của họ bị đất đá vùi lấp, bị ghiền thành tro bụi, giải thoát cuộc đời khổ nạn.
Do tập trung mọi năng lực sinh sản vào xây dựng lực lượng quân sự ột quốc gia khác, kinh tế của Viễn Đông hầu như kiệt quệ, tan rã. Để tránh lao dịch và đội chinh lương, các thôn dân rời bỏ quê hương, bỏ lại các khoảng ruộng tốt, để rồi đất đai bắt đầu hoang vu, cỏ mọc đầy. Họ hồi ức lại trận đói vừa trải qua, bắt đầu vô cùng khủng hoảng.
Tháng 10 năm 70, ngũ đại chủng tộc của Viễn Đông là bán thú nhân, xà tộc, tinh linh quái, ải nhân, long nhân đều cử ra đại biểu liên hợp thỉnh nguyện với Viễn Đông đại tổng đốc. Các đại biểu đến tổng đốc phủ, nhỏ lệ khẩn cầu Lỗ Đế đại nhân cấp cho nhân dân Viễn Đông trải qua nhiều khổ nạn lâu dài một ít thời gian ngơi nghỉ, thỉnh cầu có thể giảm thiểu số ngạch trong nhiệm vụ chinh lương (giảm tới mức có thể đủ lương thực tồn tại qua nam sau và một ít thóc giống), có thể đưa một bộ phận thanh niên trai tráng trở về nhà, dù chỉ cần về nhà vài tháng, đến thời tiết mùa đông, đến thời gian nông nhàn sẽ tiếp tục đưa đi cũng được.
Lỗ Đế ngạc nhiên phi thường, nói là đám tiện dân Viễn Đông này không ngờ không biết hồi báo lại những kẻ giải phóng cho các dân tộc Viễn Đông - thần hoàng bệ hạ vĩ đại cùng thần tử trung thật của người là Lỗ Đế đại nhân - Sao không nghĩ thử coi có bao nhiêu chiến sĩ thần tộc vì để giải phóng các ngươi đã hi sinh biết bao sinh mệnh và nhiệt huyết, trong khi các ngươi chỉ biết tính toán nhỏ nhặt, nói cái gì mà nhiệm vụ quá nặng không thể chịu nổi. Đây toàn là điều nói nhăng nói càn. Nhiệm vụ trước mắt là thần hoàng bệ hạ đã ưu huệ ân điển rồi, là sự quan hoài cực lớn của người đối với dân chúng Viễn Đông rồi! Các ngươi rõ ràng là toan tính huyễn hoặc nhân tâm, nhiễu loạn trật tự! Rất may, Lỗ Đế đại nhân ta có hỏa nhãn kim tinh nhìn rõ ý đồ của các ngươi, âm mưu của các ngươi tuyệt đối không thành công đâu, sự trung thành và nhiệt ái của dân chúng Viễn Đông đối với thần tộc tuyệt đối không thể lung lay!
Còn về các ngươi, đám vong ân phụ nghĩa các ngươi, là đám tội ác cùng cực. Hừ, giết các ngươi còn là tiện nghi cho các ngươi rồi! Lỗ Đế tướng quân vừa nói vừa chém hết đầu bọn họ.
Cùng ngày hôm đó, tổng đốc phủ phát bố mệnh lệnh, tuyên bố mấy ngày nữa là ngày sinh của thần hoàng bệ hạ vĩ đại, mỗi người sẽ phải nộp thêm một trăm cân thóc, để biểu kỳ cho sự trung thành và nhiệt ái của dân chúng Viễn Đông với thần hoàng bệ hạ.
Có thể nói, dân chúng Viễn Đông đều là những kẻ thuần phác, nhẫn nại. Bọn họ có thể chịu bần cùng, đói khát, chịu cảnh nhà không tấm vách, chẳng có cái gì. Bọn họ đã nhẫn chịu hơn nghìn năm khổ nạn, thuần hậu như những con lạc đà, nhẫn nại như những con trâu, nhưng mọi nhẫn nại dù sao cũng có giới hạn cuối cùng: đó là chỉ cần có thể sống. Một khi giới hạn cuối cùng này không thể bảo đảm, bọn họ sẽ trở nên cuồng bạo và kiệt ngạo bất tuần phi thường. Cũng chính vì nguyên nhân này, họ có thể nhẫn chịu ách thống trị suốt hai trăm năm của Tử Xuyên gia, nhưng đối với ách thống trị tàn bạo của ma tộc này, họ chẳng thể chịu thêm mấy ngày.
Dân chúng của Sa La hành tỉnh nổi danh về sự bưu hãn và yêu thích tự do. Nam xưa, cũng cính là họ lần đầu tiên nổi lân phản kháng lại nên thống trị bạo ngược của Tử Xuyên gia, và cũng chính là họ lần này bước ra tạo nên ánh hào quang cho Viễn Đông. Kháng nghị ma tộc không ngờ còn rước thêm nhiều điều tàn bạo, thủ phủ của hành tỉnh lập tức bạo phát sự náo loạn đại quy mô. Mấy vạn bán thú nhân và xà tộc y phục lam lũ tiến vào chiếm lĩnh thành thị này những hai ngày. Bọn họ lớn tiếng chế giễu tổng đốc ma tộc, tiếng thét gào vùi lắp tiếng quát uy hiếp của đoàn đội trưởng chính quy quân của ma tộc. Dân chúng phẫn nộ còn hướng về quân đội vũ trang của ma tộc mà ném đất đá cũng như bắt đầu nảy sinh xung đột.
Tổng đốc đương địa bị kích nộ, yêu cầu trú quân xuất binh trấn áp.Thủ lĩnh của trú quân bình tĩnh không bị y dắt mũi, vì biển người mấy chục vạn đang phẫn nộ này dễ dàng dìm bẹp không đến sáu nghìn quân - đó là toàn bộ binh sĩ ma tộc trú đóng ở đây. Một khi chọc giận họ, thắng bại rất khó nói. Dân chúng có thể băm nát đám tường người do vệ binh bạc nhược tạo thành trước tổng đốc phủ, và hậu quả thế nào ai cũng có thể nghĩ ra.
Sau khi hiểu rõ điều đó, ma tộc tổng đốc run lẫy bẫy tiến vào hầm ngầm dưới tổng đốc phủ, tự làm tù binh.
Đối với vụ nổi loạn vừa xảy ra, Viễn Đông tổng đốc phủ đã phản ứng mạnh mẽ phi thường. Tử Xuyên gia nhân vì coi thường và phản ứng chậm chạp, dẫn tới sự nổi loạn nho nhỏ trước đây đã lan dần và phát triển thành đại tai nàn phủ trùm cả Viễn Đông, cuối cùng mất luôn vùng đất này.
Lỗ Đế quyết tâm không phạm sai lầm giống như các vị tiền nhiệm bên địch ấy, đã nhanh chóng phái hai mươi sư đoàn quân chính quy ma tộc tới khu vực phản loạn. Mỗi con đường đến đây đều bị phong tỏa, toàn bộ địa khu phản loạn trở thành một khu vực "chân không" ngăn cách với ngoại giới. Nơi ấy phát sinh cái gì vĩnh viễn không bị thế nhân hay biết.
Tiếp theo đó mấy ngày, thôn dân của Minh Tư Khắc hành tỉnh ở hạ du của Sa la hành tỉnh phát hiện thật tế là không cách gì sử dụng nước sông Lam hà. Toàn bộ dòng sông trong vắt khi xưa giờ đã biến thành màu hồng nhạt, còn bốc ra mùi máu như có như không. Phàm dân chúng Viễn Đông nhìn thấy tình hình này, đều không khỏi sợ đến tái mặt, co rút im lìm như ve sầu mùa đông.
Ma tộc quan viên giải thích chuyện này là do ở thượng du đang tu kiến công trình thủy lợi đại quy mô. Thứ màu hồng đó là do đất đỏ thấm vào nước mà tạo thành. Nhưng trong dân gian, có những địa phương, đặc biệt là những chỗ lân cận với Sa La hành tỉnh - thính lực đôi tai của bán thú nhân nơi đó rất tốt, thị lực cũng không tệ gì - thì lại lưu hành một cách giải thích khác, đó là ma tộc ở Sa La hành tỉnh đã thực thi đại đồ sát thảm tuyệt nhân sinh. Cách giải thích này nhanh chóng truyền khắp Viễn Đông.
Nếu như nói những hành động tàn bạo trước đó của Lỗ Đế khiến cho dân chúng Viễn Đông bất mãn và đua nhau kháng nghị, thì trong sự kiện Sa La hành tỉnh lần này, sự hồi đáp của họ là trầm mặc, áp ức, im lặng như đi vào cõi chết. Đó là vì bọn họ đã giác ngộ đối thủ mà họ gặp phải không thể nào dùng ngôn ngữ và đạo lý để thuyết phục.
Trong sự trầm mặc ấy, mầm mống của cừu hận sinh sôi nảy nở từng ngày, mọc răng mọc ngách...
*********.vn :
Tháng 11 năm 780 đế quốc lịch, khí trời nóng bức khốc liệt từ từ biến mất, tuy trận tuyết đầu tiên vẫn còn chưa thấy tung tích, nhưng ý thu đã biểu hiện rõ ràng trên những chiếc lá điêu linh và những cành cây trụi lũi.
Trời chiều phát xuất ánh sáng vô lực cuối cùng ở phía tây, chiếu lên vó ngựa đạp lên cỏ hoang úa vàng. Đội kỵ binh trinh sát chạy nhanh về phía mặt trời lặng, dư quang chiều tà phủ lên thân ảnh tung nhảy vận động của họ một tầng vàng ệch.
Quân quan chỉ huy đang đi đầu đội đột nhiên giơ tay: "Dừng lại!" Y giật mạnh cương ngựa, thớt ngựa không ngừng hí vang. Các kỵ binh đi sau cũng đua nhau gò cương, đám ngựa không ngừng dậm vó vào cỏ khô, xoay vòng tại chỗ. Một kỵ sĩ phía sau chạy lên hỏi: "Bạch Xuyên, tại sao lại dừng?"
Bạch Xuyên không trả lời, nghiêng đầu dường như đang lắng nghe gì đó, mũi hít hít: "Minh Vũ, ngươi ngửi một chút, vị đạo nơi này có gì đó không đúng?"
Minh Vũ lấy sức hít mạnh, không khí lan tràn mùi vị đặc hữu của đất và cỏ khô. Gió thổi tới, hắn chợt nghe được một mùi vị gì đó không bình thường, đắn đo một chút, hỏi: "Có chút mùi máu?"
Bạch Xuyên gật đầu, chỉ vào rừng cây nhỏ ở phía nam bọn họ: "Từ đó truyền tới, chúng ta đến xem xem."
Minh Vũ còn có điểm do dự thì Bạch Xuyên đã xoay đầu ngựa chạy tới. Bọn kỵ binh cũng chạy theo nàng. Minh Vũ không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, ngầm cầu khẩn đừng có gặp đại đội ma tộc.
Càng tiếp cận khu rừng, mùi máu càng nồng nặc. Ở cạnh rừng, Bạch Xuyên phát hiện ra thứ mà họ cần tìm, đó là một cái hào thấp thiên nhiên chứa đầy thi thể của ma tộc binh, nằm lăn lốc, có tới mấy chục thây. Có thể nhìn thấy cái miệng đầy máu bầm và những bàn chân trần đen xì xì lộ ra ngoài khố vải. Bên cạnh thi thể không có vũ khí, ngay cả thiết giáp trên người cũng bị lột sạch. Máu trên vết thương còn chưa khổ, và không ngừng ứa ra ngoài. Hiển nhiên thời gian tử vong của bọn chúng chưa dài, hung thủ - bất luận là ai - vẫn còn chưa đi xa, rất có khả năng nghe thấy tiếng vó ngựa mà vọi bỏ đi.
Minh Vũ nhíu mày, ra lệnh cho bộ hạ: "Đào cái lổ, chôn bọn chúng lại." Các kỵ binh kêu khổ liêm miên, phải thu thập những tử thi ghê rợn này thật là... Trưởng quan quá nhiều chuyện rồi. Nhưng thật ra, Minh Vũ chẳng phải có lòng dạ từ bi phát tâm bồ tát thu thi gì a tộc binh, mà hắn sợ là khi ma tộc phát hiện ra những thi thể này, khẳng định sẽ tiến hành báo phục đối với cư dân ở đây. Nói không chừng còn liên lụy đến nơi tàng thân của Tú Tự doanh nữa.
Trinh sát binh báo cáo với Bạch Xuyên: "Từ huyết tích mà xét, thì đối phương có mấy nguời thụ thương, huyết tích dẫn vào trong rừng, vẫn còn ướt, cho thấy họ nhất định chưa đi xa, bước chân rất loạn."
Bạch Xuyên gật gật đầu, trong đó rất có khả năng là người của mình, nàng phất tay gọi một đội kỵ binh: "Theo ta tiến vào."
Đó là một rừng cây cáng lò, cây cối hơi thưa, trong mùa thu này lá đã sắp rụng sạch rồi, rất thích hợp theo dấu. Bọn kỵ binh theo đường nhỏ có dấu máu trong rừng mà đuổi theo, đạp lên đám lá rừng xào xạt.
"Bọn họ ở đây!" Kỵ binh chạy phía trước hô lên.
Bạch Xuyên cũng đã nhìn thấy, giữa rừng cây cáng lò (cây bulô) có một nhóm người đang hoạt động với màu sắc dị dạng, nổi bật phi thường. Tinh thần của nàng chấn động, nhanh chóng thúc ngựa chạy tới. Tiếng vó ngựa vang lên rộn rịp, khiến cho chim rừng giật nãy mình bay loạn.
Biết không chạy vượt nổi tốc độ của chiến mã, đối phương không né tránh trốn chạy nữa, mà ùa tới chặn đón bọn Bạch Xuyên. Bạch Xuyên sợ có mai phục, hạ lệnh bọn kỵ binh giảm tốc độ, chạm bước tiền tiến. Khi cách nhau hai chục bước, hai bên đều nhìn rõ nhau, cùng dè dặt và cẩn thận đánh giá đối phương.
Đó là một đám binh sĩ nhân loại quần áo lam lũ, trang phục kỳ dị, có người mặc quân phụ của Tử Xuyên gia, có người mặc trang phục quân y, ở ngực có cột một hộ thân giáp tàn khuyết không toàn vẹn. Còn có người thậm chí mặc chiến giáp của ma tộc binh, trên đó dính đầy huyết. Sắc mặt của bọn binh sĩ này đen đúa, ốm o, người chúng dơ bẩn, trông rất đói khát. Có vài người trên người còn mang thương, ngay cả đứng cũng đứng không thẳng. Bọn họ tay cầm đủ loại vũ khí, đao, kiếm, cũng tiễn, thương theo dạng câu đặc chế của ma tộc, gây có cắm đầy đinh, thiết phiến mài cực bén...
Ánh mắt của Bạch Xuyên lấp lánh. Nàng đã ẩn ước đoán được thân phận của đám người này, bèn nhảy xuống ngựa, đặt mã đao xuống đất, sau đó giơ hai tay, vỗ vỗ lên người, tỏ ý bản thân không có vũ khí, từ từ đến gần họ, trên mặt lộ nụ cười.
"Dừng lại!" Một hán tử cao lớn râu quai nón quát: "Các ngươi là người ở đâu? Vì sao lại truy đuổi theo chúng ta? Bước tới chút nữa chúng ta sẽ phóng tên!" Hán tử này hiển nhiên là chỉ huy ở đây, lời vừa dứt, tiếng phựt phựt vang lên, mấy cung tiễn thủ đã kéo căng cung tên.
Mấy kỵ binh sau lưng Bạch Xuyên xao động, những con người huyết khí dào dạt này đua nhau rút đao, đao quang màu lam lấp lóe, đội trưởng hung ngoan quát lên: "Các ngươi dám động đại nhân của chúng ta, chúng ta sẽ chém hết các ngươi thành tương!"
"Không được náo loạn!" Bạch Xuyên quay đầu lại, nghiêm lệ áp chế bọn kỵ binh. Sau đó nàng quay nhìn đối phương, dừng chân, đưa hai tay ra, khẽ nói: "Ta không có vũ khí, chỉ muốn nói chuyện với các ngươi. Có thể để ta đến gần một chút không?"
Có lẽ ngữ khí ôn nhu của Bạch Xuyên đã đánh động họ, hơn nữa phía sau nàng có hàng loạt cây mã đao chớp lóe, tên râu xồm đáp với giọng ôn hòa hơn: "Ngươi qua đây, từ từ thôi." Cung tiễn thủ cũng chúi đầu tên xuống đất.
Bạch Xuyên bước tới trước mặt họ, hai bên đã có thể tùy ý giao đàm. Bạch Xuyên ho khan, hỏi: "Ma tộc binh bên ngoài có phải do các ngươi giết không?"
Gã râu xồm do dự một chút, gật đầu đáp: "Là chúng ta làm." Phủ nhận cũng không có ích gì, phía sau có nhiều người binh khí vẫn còn dính máu, còn có cả khôi giáp của ma tộc binh.
Bạch Xuyên gật đầu, dùng thần sắc khen ngợi hỏi tiếp: "Không có ai thụ thương?"
"Có vài huynh đệ bị thương..."
Bạch Xuyên lập tức nói: "Chờ một chút." Nàng quay đầu đi về đội ngũ của mình, ra lệnh cho đội trưởng đội kỵ binh mấy câu. Kỵ binh đội trưởng rút một túi lớn từ sau yên ra đưa cho Bạch Xuyên. Nàng quay lại, đưa một bình thuốc trị thương và mấy cuộn băng sạch cho vị thủ lĩnh kia: "Mau xử lý vết thương cho các huynh đệ, nếu không sẽ phát viêm đấy!"
Đại hán râu xồm vội tiếp lấy. Đây chính là thứ mà bọn họ đang thiếu thốn. Y chuyễn người đưa thuốc ột cậu thanh niên mặc khôi giáp của ma tộc, nhỏ giọng lệnh cho cậu ta đi giúp mọi người băng bó vết thương, rồi quay trở lại nói với Bạch Xuyên: "Thập phần cảm kích."
Mấy thương viên được cho ngồi dựa vào gốc cây băng bó, bọn họ vừa rên rĩ vừa mồm năm miệng mười tỏ lộ sự cảm ơn. Khí phần căng thẳng của hai bên nhẹ nhàng hơn, mọi người đều thở phào, buông bỏ cánh tay năm chặt vũ khí ra.
Bạch Xuyên mỉm cười nói: "Không cần khách khí, chuyện nhỏ đó mà, xin hỏi thân phận của ngài?"
"Ta là Đỗ Khắc, là tiểu kỳ vũ sĩ của đại đội năm sư đoàn 31 Viễn Đông quân," Đại hán râu xồm cười khổ: "Đã từng là vậy."
Các quân quan và binh sĩ chung quanh đều trầm mặc, thần sắc hơi bối rối. Bạch Xuyên không hiểu, nhưng ngay lập tức ngẫn người: "Sư đoàn 31? Có phải là sư đoàn trú đóng ở Cách Lạc Khắc hành tỉnh hay không...."
Hai năm trước, trong cơn loạn động của Viễn Đông, hai mươi lăm sư đoàn của gia tộc trú đóng ở Cách Lạp Khắc hành tỉnh theo lệnh của Lôi Hồng đã làm phản, sư đoàn thứ 31 là một trong số đó. Đội ngũ phản loạn này gia nhập quân các chủng tộc của Viễn Đông, trở thành lực lượng trung kiên của Viễn Đông phản quân. Sau đó, khi ma tộc xâm nhập, bọn chúng trở thành nha trảo và kẻ nối giáo cho giặc xâm lược nhân loại, tàn sát đồng bào thủ túc. Đó chính là một trang bi thảm và thống hận nhất trong lịch sử của Tử Xuyên gia.
Bạch Xuyên trầm mặc, cả nửa ngày sau mới khẽ nói: "Thì ra là vậy." Như vậy, những người đứng trước mặt nàng đây chính là thành viên của phản quân.
Phảng phất như nhìn đoán được tâm tư nàng, Đỗ Khắc khẽ nói: Đúng vậy, cô đoán không sai, chúng tôi là những kẻ làm phản." Y đưa tay, chỉ vào mọi người đứng sau lưng trầm mặc không nói gì: "Hiện giờ đứng trước mặt cô đây đều là phản đồ - Khi Lội Hồng khởi binh, phàm là quan binh trong gia tộc không chịu làm phản đều bị giết sạch. Hiện giờ còn sống ở đây đều là phản đồ, phản đồ của Tử Xuyên gia, và cũng là phản đồ của nhân loại." Y mặt không biểu tình, ngữ điệu không tránh nỗi vẻ tang thương và bất lực.
Bạch Xuyên nhìn đám người này, tiều tụy, ốm đói, nàng thật không biết nên đối diện bọn họ như thế nào. Sự bi ai khi người ta khinh miệt mắng mình là phản đồ thật ra nàng đãi trải nghiệm rất sâu sắc trước đây. Ngay cả hiện giờ, nàng và toàn bộ thành viên trong Tú Tự doanh đều mang trên người cái ô danh kẻ phản bội này, dù mọi người đều vô tội, trong khi đó những người trước mắt nàng đây là những kẻ phản bội thật sự, vậy cảm thụ của họ sẽ như thế nào?
Nàng im lặng gật đầu, hỏi: "Những thi thể ma tộc binh ngoài kia rốt cuộc là thế nào?"
"Lôi Hồng chết rồi, ma tộc phái Lỗ Đế đến làm thủ lĩnh Viễn Đông quân. Lỗ Đế đối đãi bộ hạ quá tàn bạo, chúng tôi không muốn tiếp tục làm nữa, nên đã trốn đi. Những kẻ ngoài kia là đội chấp pháp của ma tộc phái truy sát chúng tôi, kết quả," Đỗ Khắc cười tự trào: "Cô đã thấy rồi đó, chúng ta đã khử sạch bọn chúng rồi."
Bạch Xuyên có điểm kinh ngạc, đội chấp pháp của ma tộc chính là đội đốc chiến trong quân, thường là do quân tinh nhuệ đảm nhiệm. Đám đào binh phía trước đây rõ ràng là mệt mỏi không còn chút sức lực gì, không ngờ lại tiêu diệt sạch đối phương. Như vậy, lực chiến đấu của đám người này mạnh hơn họ trông có vẻ nhiều. Chiến sĩ cửu kinh sa trường có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm quan chỉ huy tác chiến giỏi, chính là nhân tài mà Tú Tự doanh đang cần. Nàng hỏi: "Các ngươi tiếp theo đây định làm gì? Có định trở về Tử Xuyên gia không?"
Đỗ Khắc lắc đầu: "Tay chúng tôi đã nhiễm huyết của người mình, gia tộc sẽ không khoan dung cho ta đâu. Bước tiếp theo thế nào a? Chúng ta chỉ biết đi một bước tính một bước, ngày nào bị ma tộc đuổi kịp, chúng ta liều mạng thế thôi. Tiểu cô nương, đa tạ thuốc của cô, các người còn có dược phẩm và thực vật dư không? Chúng ta dùng kim tệ để mua." Xuất phát từ tâm lý nhiễm phải cái xấu xa, y không muốn quan hệ quá nhiều với đám nhân loại trước mặt này. Mọi người tuy đều là nhân loại, nhưng không phải là người cùng đi một đường.
Bạch Xuyên gọi y lại: "Bọn ta không có ở đây, nhưng bọn ta có căn cứ, thực vật và dược phẩm đều rất sung túc. Nếu như các ngươi không có chỗ để đi, các ngươi có bằng lòng theo chúng ta không?"
Đỗ Khắc thập phần kinh ngạc, nhân loại trước mắt biết thân phận của bọn họ, thế mà vẫn chịu tiếp nạp sao? Y hỏi ngược lại: "Các ngươi là ai?"
Về sự thật, bọn họ đã sớm nghi ngờ chuyện này rồi. Ma tộc đã bát đầu thắng lợi tiến trú các vùng của Viễn Đông, đã lâu không thấy quân đội của Tử Xuyên gia từng thống trị Viễn Đông rồi. Trong khi đó vị nữ quân quan trẻ tuổi trước mặt đây khoác trên người bộ y phục đặc hữu màu lam của Tử Xuyên gia cũng như chiếc giày da cao cổ, còn bọn bộ hạ sau lưng nàng đều mặc chế phục kỵ binh màu đen và khoác áo choàng, trên vai còn có huy chương màu hồng chỉ rõ phiên hiệu của cánh quân, mọi lời nói hành động đều lộ ra cử chỉ quân nhân đã thông qua huấn luyện nghiêm cách. Thân thủ của những kỵ binh này nhanh nhẹn, khí chất trầm ổn, hiển nhiên là một bộ phận của cánh quân chánh quy nào đó.
Bạch Xuyên nhìn thấy vẻ nghi hoặc của họ, cười nói: "Ngươi an tâm, chúng ta đều là kẻ chung đường, chúng ta cũng là phản quân. Chúng ta là Tú Tự Doanh!"
"A!"... Ô..." Các binh sĩ phản quân đều hô lên cả kinh. Đỗ Khắc run rẫy hỏi: "Các người là Tú Tự doanh sao... vậy Tử Xuyên Tú là gì của các ngươi?"
"Tử Xuyên Tú là thượng ti của chúng ta." Bạch Xuyên kỳ quái nhìn phản ứng của đối phương, hỏi: "Sao hả?"
Đỗ Khắc kích động nói: "Y là một đại anh hùng! Sự tình của y truyền khắp quân doanh chúng tôi - ma tộc lúc đầu định phong tỏa tin tức, nhưng đã chết quá nhiều quân quan cao cấp như vậy, bọn họ thật không có cách gì giải thích, tin tức cuối cùng cũng bị lộ. Nghe đến danh tự của y, ma tộc ngay cả ở trong cơn mơ cũng sợ đến nỗi khóc òa cả lên! Nhân vì y, ngay cả chúng tôi cũng vinh dự lây. Theo bọn quê mùa lâu rồi, chúng tôi đều coi y là thần tượng để sùng bái! Y là sự vinh quang của Tử Xuyên gia tộc chúng ta!" Trong cơn kích động, hán tử này quên luôn thân phận làm phản của mình, mở miệng nói luôn câu "Tử Xuyên gia tộc chúng ta."
Một quân sĩ khác bổ sung thêm một câu: "Quang vinh của toàn nhân loại!"
Bạch Xuyên và các kỵ binh Tú Tự doanh đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không ngờ thượng ty của mình ở gia tộc thì tên xấu ngút trời, ở Viễn Đông thì thanh danh hiển hách. Có người còn khẽ nói: "Anh hùng... có anh hùng nào đánh bạc thua còn ăn quỵt đòi lại tiền không?" Lời vừa dứt, có người đã bịt miệng hắn lại.
"Ta theo các ngươi đi!" Đỗ Khắc chẳng do dự gì nói: "Theo Tú đại nhân, cho dù chết chúng ta cũng không chừa!"
Y quay đầu lại, nhanh chóng đưa ra một khẩu lệnh thật to; "Kính lễ!"
Các hán tử quần áo lam lũ hướng về phía Bạch Xuyên chào theo quân lễ, giọng nói khao khao và cực to của Đỗ Khắc vang lên: "Nguyên Viên đông quân sư đoàn 31 đại đội 5, toàn bộ thành viên thỉnh cầu quy đội! Thỉnh trưởng quan chỉ kỳ!"
Bạch Xuyên từ từ trả lễ, bảo: "Đỗ Khắc tiểu kỳ vũ sĩ, hoan nghênh ngươi và bộ hạ của ngươi quy đội. Ta là Tú Tự doanh kỳ bổn Bạch Xuyên. Ngươi nói đây là toàn bộ đại đội 5? Những người khác đâu rồi?"
"Báo cáo trưởng quan, toàn bộ đại đội của chúng tôi đang ở đây rồi!"
Bạch Xuyên hít một hơi lạnh. Án chiếu theo biên chế của quân chánh quy của Tử Xuyên gia, thì một đại đội có khoảng 500 người. Trong khi đó đám người trước mặt có không quá năm mươi, hầu như ai cũng mang thương, cho thấy đại đội này đã kinh qua những trận chiến đấu tàn khốc như thế nào. Nàng cũng không nói gì nhiều nữa, dẫn bọn họ hội hợp với người của Minh Vũ, cùng nhau triệt thối.
Đội ngũ đi mãi về phía tây, do dọc đường đã để lỡ không ít thời gian, nên khi họ rời khỏi thảo nguyên, tiến nhập vào sơn khu thì đã vào nửa đêm.
Loại rừng rậm này những người thường không thể tưởng tượng được: đầy gai nhọn, đan xen vào nhau, chui vào trong đó thì cái gì cũng không nghe thấy được. Thứ cây cối và dây rừng lớp lớp ấy giống như một thành thị, không có chỗ nào tịch mịch, thâm u, và âm sầm bằng.
Đi trong thứ rừng rậm hắc ám như vậy suốt một đêm, những binh sĩ mới gia nhập không phân biệt đầu là phương hướng, cảm thấy trời hôn đất ám. Bọn họ không thể lý giải là binh sĩ của Tú tự doanh sao có thể nhận ra phương hướng và đường đi một cách chuẩn xác như vậy?
Đến trưa ngày thứ hai, đội ngũ thoát li rừng rậm, tiến vào một sơn cốc hiểm yếu. Cửa cốc hẹp đến nổi chỉ cho phép hai ngựa đi song song. Cửa cốc cũng có một bảo lũy bằng đá mới một cách giản đơn. Một cung tiễn thủ ở trong bảo lũy này nhìn thấy đội ngũ, từ xa đã to tiếng thét tràn trề sức sống: "Đứng lại, người ở đâu?"
Bạch Xuyên dừng ngựa, nàng biết lúc này nếu ứng đối có chút không đúng, thì phục binh hai bên sẽ lập tức phóng tên với họ. Nàng lớn tiếng hồi đáp: "Khẩu lệnh: Tam hà kỳ bổn, ta thuộc sư đoàn của trưởng quan Bạch Xuyên, phụng mệnh đại nhân vừa chấp hành nhiệm vụ trinh sát trở về, thỉnh cho qua."
Thân ảnh của cung tiễn thủ biến mất, bọn kỵ binh kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ. Qua một lúc, y lại xuất hiện, lớn tiếng nói: "Hoan nghênh trở về, Bạch kỳ bổn, ngài cực khổ rồi!"
Đội ngũ lại tiền tiến, thông qua cửa cố đi đại khái nửa giờ, trước mắt chợt rộng mở, Đỗ Khắc cùng các quan binh mới gia nhập lập tức bị cảnh vật trước mắt làm cho há hốc mồm. Thứ họ nhìn thấy là một thành trấn và quân doanh nho nhỏ. Bọn họ như mộng du, từ từ tiến vào trong tiểu trấn này. Hai bên đường là những phòng ốc mới xây, đường đi cực kỳ náo nhiệt, cười nói ồn ào, người qua kẻ lại. Thương nhân ngồi bên đường cố sức rao bán. Điếm phô hai bên đầy hàng hóa, đồ đạc cực kỳ phong phú. Trong đó, Đỗ Khác cùng mọi người nhìn thấy trái hồng, khoai lang và những quả cây mọng nước sản xuất trong nội địa của gia tộc. Những sản phẩm này thậm chí còn bảo trì sự tươi ngon như mới hái.
Trong đám người đó có quân nhân, hoặc là bình dân không mặc quân phục, trong đó có không ít lão nhân, phụ nữ và trẻ em, nhân loại có, bán thú nhân cũng có. Điều này khiến Độ Khắc cùng mọi người thập phần kinh ngạc: nhân loại và bán thú nhân không ngờ lại cư ngụ vui vầy với nhau trong cùng một thị trấn, giao lưu và buôn bán với nhau nữa sao? Trong tình thế Viễn Đông trước mắt, thứ cảnh tượng này khiến người ta thật khó tưởng tượng. Bán thú nhân trước giờ là quân chủ lực của ma tộc. Trước đây, trong chiến tranh phản loạn của Viễn Đông, bọn họ đối với Tử Xuyên gia, đối với nhân loại mang trong lòng nỗi cừu hận sâu sắc, gặp nhân loại là giết, sao lại có thể cư xử với nhau hòa hợp như vậy được?
Ngoài ra, còn có một sự tình lưu lại cho Đỗ Khắc một ấn tượng sâu sắc, đó là người ở đây, vô luận là bán thú nhân hay là nhân loại, đều sắc mặt hồng nhuận, thần thái lưu lộ vị đạo bình hòa và sung túc. Nếu so sánh với loại đói rét khắp trời, xác chết đầy đồng ở bên ngoài, Đỗ Khắc không khỏi cảm thán: "Ở đây quả thật là thiên đường!"
Bạch Xuyên khẽ giải thích với Đỗ Khắc: "Nơi này vốn ra chẳng có nhiều người như vậy, nhưng từ khi chúng ta đến đây định cư, thu lưu rất nhiều nạn dân của nhân loại lưu li thất sở khắp nơi trong chiến tranh Viễn Đông, từ từ tụ tập quần cư nhiều người như vậy. Sau đó, đại nhân lại đại lực phát triển thương nghiệp, dùng lương thực của chúng tôi đỗi lấy quáng sản của các chủng tộc Viễn Đông, rồi dùng quáng sản giao hoán lương thực và vũ khí với nhân loại. Dần dần, người làm ăn với chúng tôi nhiều hơn, nơi này trở nên phồn hoa hơn. Đương nhiên, thời gian phát triển của chúng tôi không dài, chưa đến nửa năm, cho nên mọi bố trí ở đây còn rất đơn giản."
Đội ngũ thông qua con đường phồn vinh của thành trấn, dẫn tới sự chào mời mua bán của rất nhiều người hai bên đường. Họ không dừng lại trong thành trấn, trực tiếp tiến nhập vào quân doanh. Quân doanh được kiến tạo bên cạnh thành trấn, gồm mấy trăm gian phòng gỗ bên ngoài được sơn màu xanh nhạt, bố trí từng hàng ngay ngắn. Kiến trúc ở đây đúng quy cách như trong thành trấn, chỉ là chỉnh tề hơn mà thôi. Từng đội binh sĩ trong chế phục màu xám nhạt đang thao luyện, có nhóm thì đang tiếng hành huấn luyện tay không cách đấu, la "giết" lia lịa, chấn động trời đất; Có nhóm thì đang chạy; Có nhóm đang tiến hành huấn luyện mã thuật trên đất trống. Trên giáo trường, đội ngũ chỉnh tế tiếp nhau từng hàng, nhìn không hết tầm mắt.
Đỗ Khắc cùng mọi người chấn động tinh thần, có lẽ đã lâu không nhìn thấy quân đội của Tử Xuyên gia rồi, hôm nay chợt gặp lại binh mã có quân dung đỉnh thịnh như vậy, bọn họ cảm thấy hưng phấn phi thường.
Những người xung quanh thấy Bạch Xuyên đến, thái độ thân thiện vô cùng, không ngớt có người đến chào hỏi nàng: "Bạch Xuyên trưởng quan, lần này thu hoạch được món gì hay về vậy?" Bạch Xuyên mỉm cười trả lời hết bọn họ.
Một binh sĩ bên cạnh Đỗ Khắc khẽ nói với y: "Trưởng quan, không biết vì sao vừa đứng cạnh những người ở đây, tôi cảm thấy thấp hơn cả cái đầu, làm sao cũng không tự tại, ngay cả lời cũng không nói suông nữa."
Đỗ Khắc khẽ "hư" một tiếng, ra ý bảo hắn không cần nói nữa. Bản thân y tuy võ công không cao, nhưng cái nhìn không tệ. Y đã sớm phát hiện, người ở đây vô luận là quân quan hay là binh sĩ, đều có võ công không tệ. Đặc biệt là nhìn thấy bước chân trầm ổn, đi không bốc bụi, thần quang ẩm hiện không lộ... hắn tự nhủ rõ ràng đây là những cao thủ ở đẳng cấp tông sư rồi, thế mà tiêu chí trên người họ cao nhất chẳng qua là quân hàm tiểu đội trưởng mà thôi. Đỗ Khắc ngầm kinh hãi, một binh sĩ phổ thông ở đây, khi đưa đến bất kỳ cánh quân nào khác của Tử Xuyên gia, ít nhất cũng đảm nhiệm tới chức quân quan.
Vừa nhìn thấy Bạch Xuyên và mọi người, y đã phát hiện kỵ binh của đối phương chẳng ai là kẻ tầm thường, vượt hẳn các cánh quân khác. Đây rõ ràng là khó có được, nhưng nếu cứ từ các bộ đội hậu bị tuyển chọn ra những quân tinh nhuệ thì có thể tạo được dễ dàng. Nhưng khi đến đại bản doanh, y không ngờ ở đây cao thủ như mây, nên cách lý giải ban đầu hoàn toàn thay đổi.
Trên đường, y nhìn thấy một binh sĩ tắm ngựa vác một bồn nước đổ lên mình ngựa, ngựa bị lạnh nhảy dựng lên như muốn chạy, không ngờ một binh sĩ khác lập tức án tay lên mình nó, ép cho con ngựa trong quân cao lớn là vậy mà chẳng động đậy được gì, cứ hí dài liên tục, vó ngựa dậm lốp cốp xuống đất, bụi bay tít mù nhưng chẳng làm gì được. Mọi người ai cũng nhìn đến há hốc mồm, thầm đoán con ngựa đó cũng mấy trăm cân a? Sao lại còn có người có năng lực áp giữ con ngựa đã kinh hoảng, sức lực đó sao đáng sợ đến thế nhỉ? Trong khi đó, cử chỉ của họ rất nhẹ nhàng, giống như giữ một cọng cỏ khô, vừa làm lụng vừa ngâm nga hát hò khúc tình ca gì đó.
Đỗ Khắc đến kéo ống tay áo của Bạch Xuyên: "Bạch trưởng quan, Bạch trưởng quan, mau nhìn kìa, mau nhìn đi!"
Bạch Xuyên quay đầu lại nhìn, quét mắt như tìm kiếm cái gì đó, nhưng rồi cuối cùng quay lại nói: "Tắm ngựa thì có gì đâu mà lạ, chúng ta ở đây mỗi ngày đều phải tắm ngựa mà."
"A, tắm ngựa? A, trưởng quan, tôi nói không phải là ý đó, ý của tôi là..."
Bạch Xuyên đã đi ra xa rồi.
Đỗ Khắc cùng mọi người đứng đó tiếp tục há mồm. Bọn họ ngầm cả kinh. Nếu như một cánh quân mà mỗi binh sĩ đều có võ học như vậy, cộng thêm huấn luyện phối hợp bài bản, thì mấy nghìn người cũng đủ hợp thành chiến trận kinh người. Trong ấn tượng của họ, thứ quân đáng sợ thế này trong quân đội nhân loại không có chi thứ hai nào. Cho dù là bên ma tộc, chỉ sợ có cánh quân tinh nhuệ cường hãn nhất của họ là cận vệ lữ (Quân đoàn Trang giáp thú) là có thể sánh với cánh quân này.
Đến trước doanh địa, Bạch Xuyên nhảy xuống ngựa, gọi một vị quân nhu quan đến dặn: "Hôm nay có hơn năm chục người mới gia nhập, cấp cho họ vũ khí và y phục đầy đủ ỗi người , ai bị thương thì đưa đến y vụ thất trước, những nguời khác có thể tiến vào doanh trại, tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Đỗ Khắc, ngươi theo ta, ta đưa ngươi đi gặp đại nhân."
Đỗ Khắc vội vã đáp ứng. Tướng lĩnh thống ngự quân đội cường hãn như vậy, đơn thương độc mã đánh giết vào đại doanh của ma tộc, là nhân vật đại anh hùng coi thiên quân vạn mã như vô vật, thì sẽ có tướng mạo thế nào nhỉ? Trong đầu của y đã vẽ ra bóng dáng như vậy, là một người trung niên khôi ngô cao lớn, không nói năng bậy bạ, nghiêm túc muôn phân, đầu mi hoi nhíu lại, không giận mà uy, ánh mắt sắc bén có thể nhìn xuyên tường, nói ra lời là âm lượng hồn hậu chấn động cả căn phòng, để rồi khen y: "Tiểu quỷ, không tệ a!" Rồi dùng lực vô lên vai của bộ hạ biểu kỳ sự khích lệ. Bọn bộ hạ sau đó phải đến chỗ y sinh chuyên trị xương khớp đắp thuốc bó xương. Ai mà thân thể yếu một chút có thể thổ huyết đương trường chết giấc tại chỗ... Nói chung là một nhân vật lĩnh tụ, vừa nhìn là đã khiến người ta tín nhiệm tuân theo phương hướng mà kẻ đó chỉ kỳ.
Nghĩ đến sắp được gặp thần tượng trong tâm tưởng, không biết vì sao tim của Đỗ Khắc đập rộn rịp. Y ưỡn ngực thót bụng, chỉnh lý bộ quân trang cũ kỹ tàn phá bất kham, nỗ lực muốn lưu lại ấn tượng tốt nơi lãnh tụ trong lần gặp lần đầu này.
"Bớ người ta, có lưu manh nhìn trộm phòng tắm của nữ nhân nè!"
Từ xa xa truyền lại từng tiếng kinh hô, trong đó có xen lẫn những tiếng kêu thét lanh lãnh của nữ tử. Đỗ Khắc còn chưa kịp phản ứng, thì "rạp rạp rạp" từng đám trấn dân mang dao bầu, cầm gậy cầm hèo sát khi đằng đằng xông qua mặt họ.
Nhìn phương hướng mà trấn dân đuổi tới, sắc mặt của Bạch Xuyên kỳ bổn lập tức biến thành vô cùng cổ quái, nghiến răng nghiến lợi mắng nhỏ: "Tên khốn nạn này, nhân lúc ta không có mặt..."
Đỗ Khắc không nghe rõ, hỏi lại: "Trưởng quan, ngài nói cái gì?"
"Không có gì, ngươi đi theo ta là được."
Bạch Xuyên đi trước dẫn đường, phương hướng tương đồng với hướng của trấn dân. Đi không được trăm mét, phía trước tiếng người inh ỏi. Một đám trấn dân đông đúc vậy tụ lại, ở giữa là một tiểu tử mặt mày thanh tú, mang cái vẻ dâm tặc cười hì hì, đang trấn định vô cùng nói với mọi người: "Các vị phụ lão hương thân, các người hiểu lầm rồi, ta không phải là nhìn lén."
"Vậy người phụ trên cửa thông gió phòng thay đồ của phụ nữ làm cái gì?"
"À, đó là vì cái kiếng của phòng thay đồ đó hư rồi, ta đang sửa, thuận tiện khảo sát một chút thành tụ của kỹ thuật nâng ngực mới nhất của chúng ta thôi.."
Quần chúng nhào lên, đánh cho tên dâm tặc dòm trộm bò lăng ra đất, ai nấy cũng dùng sức quyền đấm chân đá.
"Dâm tặc đáng chết, lần này chúng ta rốt cuộc là bắt được ngươi rồi!"
"Tháng này con gái của ta mất ba món nội y, nhất định là hắn làm!"
"Dạy cho hắn một bài học!"
"Đánh! Ta đánh này! Ta đá này! Ta đá!"
Ngay cả Đỗ Khắc đi ngang qua cũng thuận tiện đá hoi một cước vào bụng gã lưu manh này.
Lưu manh phát ra hàng tràng tiếng kêu thảm: "Các vị phụ lão hương thân, không được hiểu làm a... cứu mạng a... ai yêu... Bạch Xuyên, là ngươi hả, mau tới cứu ta, Bạch Xuyên! Cái con mụ chết bằm nhà ngươi, không ngờ thấy chết không cứu nghe..."
Đỗ Khắc hơi kinh ngạc: "Trưởng quan, hắn dường như đang gọi ngài a!"
Bạch Xuyên chẳng hề quay đầu: "Đó là nhìn lầm, nhưng mà ngươi không nên đánh hắn như vậy."
"A! Xin lỗi, trưởng quan, tôi nhất thời nhịn không được..."
Bạch Xuyên đột nhiên rút mã đao đưa choa Đỗ Khắc: "Dùng cái cái này chém hắn!" Trong ngữ điệu sát khí đằng đằng.
Đỗ Khắc giật mình sợ hãi lùi về sao một bước, nhìn mã đao chằm chằm.
Bạch Xuyên nhịn không được cười, thu hồi mã đao, dẫn Đỗ Khắc vào trong một căn phòng rất phổ thông: "Đây là phòng tiếp khách của đại nhân, ngươi chờ ở đây trước, ta đi xem đại nhân có quay lại hay chưa - thứ đả kích như vậy xem ra vẫn còn chưa làm hắn chết được."
Sửa bởi Doan ha : 26-11-2011 lúc 10:03 AM
Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này Thanks
The Following 22 Users Say Thank You to *********.vn For This Useful Post:
Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!
#114 Báo cáo Bài viết
Cũ 05-06-2010, 02:39 PM
*********.vn *********.vn đang Offline
Administrator
Ngày gia nhập: Nov 2009
Bài gửi: 21,524
Mặc định Trả lời: Vip - Tử Xuyên Tam Kiệt - Lão Trư
TỬ XUYÊN TAM KIỆT
Tác giả: Lão Trư. Nhóm dịch: Tú Xuyên
------o0o------
Quyển 7: Quang minh thánh vực
Chương 1: Bạo chánh (4)
*********.vn :
Đỗ Khắc không minh bạch ý tứ của nàng, vẫn cung cung kính kính hồi đáp: "Dạ, trưởng quan."
Bạch Xuyên gật đầu, rời khỏi gian phòng từ cửa sau. Đỗ Khắc ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh. Căn phòng này không lớn, tường được quét rất trắng, có mùi cây gỗ đặc hữu của một căn phòng mới. Đồ đạc tron gphòng không nhiều, hình dáng đơn giản, ngay cả sơn cũng không có, lộ ra sừng sớ gỗ nguyên thủy. Thứ trang tri duy nhất trên tường là một bức tranh chữ rồng bay phượng múa, Đỗ Khắc nhìn một hồi mới biết đó thì ra là bốn cữ đại tự "Chế phách thiên hạ", nhưng lại treo ngược.
Chờ một lúc, có tiếng bước chân từ ngoài bước vào, Đỗ Khắc lập tức đứng thẳng dậy cúi chào. Bạch Xuyên dẫn một người tiến vào, giới thiệu: "Đây chính là quan chỉ huy của chúng ta, Tử Xuyên Tú đại nhân - Đỗ Khắc, Đỗ Khắc, ngươi sao vậy?"
Nàng đưa tay thăm mũi y, ngửa cổ lên nói: "Hắn ngất đi rồi."
"Kỳ quá vậy, một con người khỏe khoắn như vậy nói xỉu là xỉu làm sao?" Tử Xuyên Tú hít mạnh một hơi, trên mặt đầy vết bầm, mặt mũi sưng vù đầy thương tích.
Tỉnh trở lại, Đỗ Khắc nhìn như mất thần. Bạch Xuyên cũng dành ánh mắt đồng tình nhìn y, nhỏ giọng an ủi: "Cảm giác thần tượng sụp đổ khó chịu lắm phải không? Từ từ ngươi sẽ quen thôi."
Bạch Xuyên ra lệnh: "Đem tình hình ngươi biết nói cho đại nhân nghe hết đi, chúng ta hiện giờ rất thiếu thông tin tình báo về phía ma tộc. Có một chuyện ta rất lấy làm kỳ, là bộ đội của ngươi có tỷ suất thương vong quá cao, một đại đội mà sao chỉ còn có bao nhiêu người ngươi thôi vậy?"
"Dạ! Đại nhân, Bạch trưởng quan, từ trước tới nay quân đội ma tộc đều phân thành mấy đẳng cấp, trong đó, quân đội của Tắc Nội Á bộ tộc hưởng được ưu đãi nhiều nhất. Đãi ngộ dành cho họ tốt nhất, trang bị vũ khí tinh lương nhất, cung cấp sung túc nhất, tiền lương cũng nhiều nhất. Còn quân đội của các chủng tộc ma tộc khác phân làm đẳng cấp thứ hai, đãi ngộ ít hơn một chút, nhưng rõ ràng là hơn xa quân của các chủng tộc Viễn Đông. Trong quân các chủng tộc Viễn Đông, ma tộc xem trọng bán thú nhân, long nhân nhất. Bán thú nhân số lượng nhiều, long nhân chiến lực mạnh nhất, kế đến là quân đội của xà tộc."
Đỗ Khắc bi phẫn nói tiếp: "Và quân đội chịu sự kỳ thị nhiều nhất chính là nhân loại của chúng ta, chỗ nào nguy hiểm, thương vong cao nhất, chúng lại phái chúng tôi tới. Giống như lần trước công kích Mạt Y thành vậy, chúng tôi bị phái vào đợt công kích đầu tiên, phía sau là đội đốc chiến của ma tộc. Rất nhiều huynh đệ ngay cả thụ thương cũng không được phép lùi lại, chỉ có thể bị bộ đội phía sau đạp chết. Bọn chúng thành tâm muốn dùng thi thể chúng tôi giúp chúng trãi đường! Đãi ngộ dành cho chúng tôi nói cho cùng thì so với bọn tinh linh quái làm nộ dịch trong quân cũng không bằng. Không những bị cắt trừ tiền lương, mà lương thực phát cấp cũng bị thiêu thối, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm...
"Trưởng quan, ma tộc quân thành tâm không coi chúng tôi là người. Kỳ thật không phải chỉ chúng tôi, mọi quan binh nhân loại trong quân các chủng tộc Viễn Đông không ai là không hi vọng có thể phản hồi, chỉ cần là có cơ hội. Lôi Hồng chết rồi, một lượng lớn chúng tôi đã đào vong. Ma tộc phái xuất ra chấp pháp đội để truy sát. Bọn chúng chỉ cần bắt được đào binh là treo lên cây thiêu sống! Trong khu vực Đỗ Toa hành tỉnh, chỗ nào cũng có mùi tử thi bị thiêu cháy.
"Chúng tôi cũng lấy máu đền bằng máu, chúng muốn mạng của chúng tôi, thì chúng tôi giết chúng trước! Ngày đó chúng tôi bày ra mai phục, giết sạch đội chấp pháp đuổi theo, để giải cái tức trong lòng."
Tử Xuyên Tú gật đầu, khen ngợi: "Làm tốt lắm! Hỏi ngươi một chuyện, Đỗ Khắc, hiện giờ trong quân của ma tộc, nhân loại sĩ binh như các ngươi vậy còn nhiều ít?"
Đỗ Khắc phi thường lanh lợi, hỏi một trả lời mười: "Đại nhân, khi xưa Lôi Hồng khởi binh làm phản, binh lực tổng cộng có hai mươi lăm sư đoàn, trong đó có mười sư đoàn kỵ binh, đại khái có khoảng hai chục vạn người. Nhưng do đánh nhau lâu như vậy, các cánh quân đều thương vong rất lớn, đặc biệt là sau khi Lôi Hồng chết rồi, rất nhiều binh sĩ len lén li khai. Hiện giờ, trong ma tộc quân đại khái còn khoảng 10 vạn quân bù nhìn của nhân loại, nhưng biên chế thì vẫn bảo lưu hai mươi lăm sư đoàn. Về thật chất, sư đoàn nào cũng không còn đủ một nửa binh lực như trước. Các cánh quân đều cực kỳ bất ổn về quân tâm, quản lý hỗn loạn, kỷ luật cực kém, thường có binh sĩ đào vong. Quân quan thì thường nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thậm chí có quân quan dẫn theo bộ hạ cùng trốn, ví dụ như tôi vậy."
Tử Xuyên Tú vừa ý gật đầu, trao đổi ánh mắt với Bạch Xuyên, đều thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương. Trốn trong rừng sâu ở Ngõa Cách này tuy tương đối an toàn, nhưng lại có chỗ bất tiện, đó là khiếm khuyết tin tức bên ngoài. Hiện giờ, thứ mà bọn họ thiếu nhất là tin tức tình báo về quân đội của ma tộc. Giống như Tử Xuyên Tú đã dự liệu ban đầu, sau núi cao là vực sâu, sau khi vui mừng vì chinh phục Viễn Đông, bộ máy chiến tranh đồ sộ của ma tộc không khỏi xuất hiện hiện tượng sĩ khí cùn nhụt yếu kém.
"Hiện giờ phân bố binh lực của Ma tộc ở Viễn Đông như thế nào, ngươi có rõ không?"
Đỗ Khắc hơi khó xử, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, do dự hồi đáp: "Cái này, đại nhân, trong quân của ma tộc địa vị của nhân loại chúng tôi rất thấp kém, rất nhiều thông tin tình báo trọng yếu chúng tôi đều không tiếp xúc được. Chỉ có điều tôi có nghe nhiều lời đồn, không biết là đúng hay sai..."
"Ngươi cứ nói đi, ta không trách ngươi đâu."
"Dạ, có một điểm có thể xác định, là binh lực hiện tại của ma tộc không bằng lúc mới khai chiến. Trong chiến tranh Viễn Đông, bọn họ tuy thắng, nhưng cũng trả giá không ít, đặc biệt là trong trận đánh ở Mạt Y thành với Tư Đặc Lâm đại nhân. Mọi người đều nói, thương vong của ma tộc quân rất lớn, nếu không ma thần hoàng không dễ dàng gì đáp ứng hòa đàm. Nghe nói là tổn thất mấy vạn quân đội tinh nhuệ, còn bức phải đổi tướng ngay trận tiền, triệt chức của hoàng thái tử.
"Chiến tranh kết thúc rồi, sản xuất nông nghiệp trong nước của họ rất cần nhân lực, nên ma tộc đã rút một lượng lớn quân đội về cho phục viên. Hành cung của Ma thần hoàng cũng triệt tiêu, cung đình Cận vệ lữ có lực chiến đấu mạnh nhất cũng được rút về. Các quân đoàn chủ lực cũng nối tiếp nhau rút, ví dụ như quân đoàn chủ lực của Tạp Đốn, Tạp Lan, Vân Thiển Tuyết, Diệp Nhĩ Mã, La Tư vâng vâng. Tất cả họ đều không còn ở Viễn Đông nữa.
"Hiện giờ, lực lượng chủ yếu của ma tộc lưu tại Viễn Đông chỉ còn quân đoàn của Lỗ Đế và quân đoàn Lăng Bộ Hư. Lỗ Đế là Viễn Đông đại tổng đốc tân nhiệm. Quân đội của y phần lớn là phân tán trú đóng các vùng của Viễn Đông. Còn quân của Lăng Bộ Hư thì đóng ở khu vực phía tây xung quanh Ngõa Luân yếu tác, chuyên môn phụ trách giám thị và phòng ngự thủ quân nhân loại tại Ngõa Luân yếu tắc. Trừ bọn họ, binh lực của ma tộc còn lại chỉ còn là quân của liên hợp các chủng tộc Viễn Đông."
Tử Xuyên Tú cả kinh hỏi: "Lỗ Đế đã nhậm chức đại tổng đốc Viễn Đông, chứ không phải Vân Thiển Tuyết sao?"
"Cái này là có nguyên nhân, lúc trước khi khai chiến, ma thần hoàng đã ước định cùng các bộ hạ, ai giết địch nhiều nhất thì kẻ đó là đại tổng đốc mới của Viễn Đông. Kết quả khi chiến tranh kết thúc, mọi người so sánh lại, phát hiện tuy dưới Mạt y thành có trải qua chiến bại, nhưng quân đoàn giết địch nhiều nhất lại là của Lỗ Đế. Chỉ trong cuộc chiến tại Nguyệt Lượng loan, y đã tiêu diệt gọn mấy chục vạn dân quân của gia tộc. Chỉ bằng số đó đã hơn hẳn các tướng quân khác. Do đó, ma thần hoàng đã tuân thủ lời hứa, cho y làm đại tổng đốc."
Tử Xuyên Tú trầm ngâm, lúc trước trong quân đội của ma tộc, gã đã nghe nhiều lời đồn đại về Lỗ Đế, hiểu rõ tác phong của y. Bạch Xuyên dẫn Đỗ Khắc cho về nghỉ ngơi. Lát sau có Minh Vũ tiến vào báo cáo, Tử Xuyên Tú hỏi hắn: "Lần này ra ngoài, tình hình thế nào?"
"Đại nhân, chúng tôi lần này ra ngoài quan sát mấy hành tỉnh, tình huống đều gần giống nhau: khô hạn, hoang tàn, đói khổ, nạn tai. Chúng tôi đi qua đầu đều thấy ruộng đất bỏ hoang, không ai cấy cày, bên đường chỗ nào cũng có thi thể chết đói. Lão bá tánh đã trốn vào rừng sâu không dám ra nữa, vừa sợ ma tộc quân bắt tráng đinh và chinh lương, vừa sợ đạo tặc giết sạch thôn trang. Chỗ nào cũng có đạo tặc, chúng tôi dọc đường ít nhất cũng đụng phải cả trăm vụ cướp. Ở Ngõa Cách hành tỉnh của chúng ta còn khá hơn một chút, nhân vì người vùng này có chúng ta chu cấp, dù sao cũng có thể vượt qua được tai nàn."
"Có đụng phải những đội tuần tra của ma tộc không?"
Minh Vũ cười không tự nhiên cho lắm: "Tuần tra đội? Đại nhân ngài có phải định nói cả một đại đội ma tộc chánh quy quân không, như vậy thì mới phỉa. Ở Viễn Đông đại công lộ nối liền các hành tỉnh, quân đội ma tộc tràn đầy. Chúng tôi ít nhất là đụng chúng tới hai mươi lăm lần! Có mười mấy lần phải dùng khoái mã vừa đánh vừa chạy mới vượt qua được, còn về chuyện bọn chúng có theo dấu phía sau không, thì tôi không năm chắc lắm."
Tử Xuyên Tú cả kinh: "Chẳng phải là nói quân chủ lực ma tộc đều tập trung ở đại doanh phía tây nam và Đỗ Toa hay sao?"
Minh Vũ hồi đáp rất khẳng định: "Đúng vậy, đại nhân, xem ra là ma tộc đang mưu tính hành động gì đó. Bọn chúng tập kết trọng binh ở Sa La, Minh Khắc, binh lực chí ít là ba chục đoàn đội. Tôi hoài nghi là có khả năng chỉa mũi dùi vào chúng ta."
Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Không có khả năng. Bọn chúng không rõ thực lực của chúng ta, nếu như muốn đối phó với chúng ta, bọn chúng không đại động can qua như vậy, tối đa là phái mấy đoàn đội thảo phạt là được rồi. Ngươi có tiến nhập vào Vân tỉnh không?"
"Dạ có, đại nhân. Tôi có vào Vân tỉnh, nhưng không thể gặp trưởng lão, quả thật là xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ."
Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Vì sao? Ngươi không liên hệ với họ à? Ngươi không đưa ra thư của Đức Luân cùng trưởng lão của mấy chục thôn bán thú nhân liên danh giới thiệu sao?"
"Đại nhân, vừa tới đó chúng tôi đã lộ rõ thân phận và ý muốn, nhưng trưởng lão của họ đều cự tuyệt gặp tôi. Các huynh đệ đều tức giận, quát to: "Giết sạch thôn của chúng!" Nhưng bán thú nhân ở đó cũng không phải tay vừa, đao đã tới trước mắt rồi mà họ không thèm chớp mắt lấy một cái."
"Ngàn vạn lần đừng để thấy máu nơi đó. Nơi đó là thánh địa, nếu ở đó giết người, thì toàn Viễn Đông sẽ đứng lên phản đối chúng ta đấy."
Minh Vũ hiện vẻ quẫn bách: "Đúng vậy, đại nhân, ngài nói hoàn toàn chính xác. Lúc đó tôi lập tức ngăn cản các huynh đệ, nói với họ câu Xin lỗi rồi đi ngay. Quả thật xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ."
"Ngươi có đưa thư của Đức Luân cho họ xem không?"
"Đại nhân, tôi đưa rồi. Bọn chúng hoàn toàn biết thân phận của chúng tôi, nhưng cố ý không lý gì đến chúng tôi, thật là bực mình. Bọn họ nói: Muốn gặp trưởng lão của thôn chúng ta, thì gọi Quang Minh Tú của các ngươi tự đến." Minh Vũ phẫn phẫn bất bình mắng vài tiếng, rồi nói tiếp: "Cái trưởng lão *** chó gì mà ngon quá vậy, không phải là một lão già nhà quên của một thôn xóm khỉ ho cò gáy thôi sao?"
Tử Xuyên Tú cười nhẹ, không nói gì. Điều này không có gì kỳ, vì Minh Vũ không biết Vân tỉnh thánh miếu có địa vị thế nào trong tâm của dân chúng Viễn Đông. Hắn cũng không hề nghe nói đến danh từ của thánh miếu trưởng lão Bố Đan. Ông ta là nhân vật truyền kỳ nhà nhà đều biệt của Viễn Đông, là lãnh tự tinh thần của bán thú nhân. Năm xưa, chính vì ông ta mà dân chúng phản loạn còn ở thế yếu đã thiết kế mai phục tiêu diệt gọn hồng y kỳ bổn Lý Khoa soái lĩnh ba vạn Tử xuyên quân đi thảo phạt, từ đó khiến cho phản loạn lan rộng toàn Viễn Đông. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, khi các chủng tộc quân phát triển lớn mạnh lên, ông ta đột nhiên rồi khỏi tầng lớp lĩnh đạo trọng tâm của quân các chủng tộc Viễn Đông, lui về ẩn ở thánh miếu.
Nghe nói, đây là vì lúc đó đại đa số thủ lĩnh của Viễn Đông chủng tộc quân đều tán thành kết minh với ma tộc, trong khi một mình Bố Đan có ý khác, cho rằng kết minh với ma tộc chẳng khác nào làm bạn với sói. Nhưng không có ai ủng hộ ông ta, cho nên ông ta tức giận từ chức. Sau đó, hình thế phát triển chứng minh cái nhìn xa rộng của ông ta. Hiện giờ, trong tâm mắt của Viễn Đông dân chúng, địa vị của ông ta cao thâm vô cùng. Mười ba bộ lạc bán thú nhân đều tôn ông ta làm trưởng lão, và ông ta là người chưởng quản Viễn Đông thánh miếu.
Đối với Đức Luân, Đức Côn và Đức Bố cũng các bán thú nhân quan hệ tốt với Tử Xuyên Tú, nếu như muốn mưu đồ đại sự ở Viễn Đông, tất yếu phải đạt được sự ủng hộ của Bố Đan trưởng lão. Tử Xuyên Tú gã khi nghe họ nói vậy, mới phải Bạch Xuyên và Minh Vũ mang người và lễ vật đến làm quen và kết giao với họ.
Gã không dám phái La Kiệt đi, vì sợ tính tình của La Kiệt nóng nãy, sẽ hư chuyện. Không ngờ hai cán bộ cao cấp nhất trong bộ hạ của gã đi, lại còn mang theo thư dẫn kiến của trưởng lão mười mấy thôn trang của bán thú nhân, thế mà vẫn đụng phải bài đóng cửa không tiếp. Quả nhiên, đúng như lời đồn, Bố Đan trưởng lão cao ngạo phi thường, nhưng cũng may là trên đường về bọn Bạch Xuyên Minh Vũ gặp được nhóm phản quân đào vong của Đỗ Khắc, nếu không thì đã trở về trắng tay rồi.
Tử Xuyên Tú ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ đi một chuyến vậy."
"A, đại nhân, đến đâu a?"
Tử Xuyên Tú điềm đạm đáp: "Bọn họ không phải nói là muốn ta tự tới hay sao? Vậy tự ta tới đó vậy."
Đỗ Khắc không minh bạch ý tứ của nàng, vẫn cung cung kính kính hồi đáp: "Dạ, trưởng quan."
Bạch Xuyên gật đầu, rời khỏi gian phòng từ cửa sau. Đỗ Khắc ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh. Căn phòng này không lớn, tường được quét rất trắng, có mùi cây gỗ đặc hữu của một căn phòng mới. Đồ đạc tron gphòng không nhiều, hình dáng đơn giản, ngay cả sơn cũng không có, lộ ra sừng sớ gỗ nguyên thủy. Thứ trang tri duy nhất trên tường là một bức tranh chữ rồng bay phượng múa, Đỗ Khắc nhìn một hồi mới biết đó thì ra là bốn cữ đại tự "Chế phách thiên hạ", nhưng lại treo ngược.
Chờ một lúc, có tiếng bước chân từ ngoài bước vào, Đỗ Khắc lập tức đứng thẳng dậy cúi chào. Bạch Xuyên dẫn một người tiến vào, giới thiệu: "Đây chính là quan chỉ huy của chúng ta, Tử Xuyên Tú đại nhân - Đỗ Khắc, Đỗ Khắc, ngươi sao vậy?"
Nàng đưa tay thăm mũi y, ngửa cổ lên nói: "Hắn ngất đi rồi."
"Kỳ quá vậy, một con người khỏe khoắn như vậy nói xỉu là xỉu làm sao?" Tử Xuyên Tú hít mạnh một hơi, trên mặt đầy vết bầm, mặt mũi sưng vù đầy thương tích.
Tỉnh trở lại, Đỗ Khắc nhìn như mất thần. Bạch Xuyên cũng dành ánh mắt đồng tình nhìn y, nhỏ giọng an ủi: "Cảm giác thần tượng sụp đổ khó chịu lắm phải không? Từ từ ngươi sẽ quen thôi."
Bạch Xuyên ra lệnh: "Đem tình hình ngươi biết nói cho đại nhân nghe hết đi, chúng ta hiện giờ rất thiếu thông tin tình báo về phía ma tộc. Có một chuyện ta rất lấy làm kỳ, là bộ đội của ngươi có tỷ suất thương vong quá cao, một đại đội mà sao chỉ còn có bao nhiêu người ngươi thôi vậy?"
"Dạ! Đại nhân, Bạch trưởng quan, từ trước tới nay quân đội ma tộc đều phân thành mấy đẳng cấp, trong đó, quân đội của Tắc Nội Á bộ tộc hưởng được ưu đãi nhiều nhất. Đãi ngộ dành cho họ tốt nhất, trang bị vũ khí tinh lương nhất, cung cấp sung túc nhất, tiền lương cũng nhiều nhất. Còn quân đội của các chủng tộc ma tộc khác phân làm đẳng cấp thứ hai, đãi ngộ ít hơn một chút, nhưng rõ ràng là hơn xa quân của các chủng tộc Viễn Đông. Trong quân các chủng tộc Viễn Đông, ma tộc xem trọng bán thú nhân, long nhân nhất. Bán thú nhân số lượng nhiều, long nhân chiến lực mạnh nhất, kế đến là quân đội của xà tộc."
Đỗ Khắc bi phẫn nói tiếp: "Và quân đội chịu sự kỳ thị nhiều nhất chính là nhân loại của chúng ta, chỗ nào nguy hiểm, thương vong cao nhất, chúng lại phái chúng tôi tới. Giống như lần trước công kích Mạt Y thành vậy, chúng tôi bị phái vào đợt công kích đầu tiên, phía sau là đội đốc chiến của ma tộc. Rất nhiều huynh đệ ngay cả thụ thương cũng không được phép lùi lại, chỉ có thể bị bộ đội phía sau đạp chết. Bọn chúng thành tâm muốn dùng thi thể chúng tôi giúp chúng trãi đường! Đãi ngộ dành cho chúng tôi nói cho cùng thì so với bọn tinh linh quái làm nộ dịch trong quân cũng không bằng. Không những bị cắt trừ tiền lương, mà lương thực phát cấp cũng bị thiêu thối, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm...
"Trưởng quan, ma tộc quân thành tâm không coi chúng tôi là người. Kỳ thật không phải chỉ chúng tôi, mọi quan binh nhân loại trong quân các chủng tộc Viễn Đông không ai là không hi vọng có thể phản hồi, chỉ cần là có cơ hội. Lôi Hồng chết rồi, một lượng lớn chúng tôi đã đào vong. Ma tộc phái xuất ra chấp pháp đội để truy sát. Bọn chúng chỉ cần bắt được đào binh là treo lên cây thiêu sống! Trong khu vực Đỗ Toa hành tỉnh, chỗ nào cũng có mùi tử thi bị thiêu cháy.
"Chúng tôi cũng lấy máu đền bằng máu, chúng muốn mạng của chúng tôi, thì chúng tôi giết chúng trước! Ngày đó chúng tôi bày ra mai phục, giết sạch đội chấp pháp đuổi theo, để giải cái tức trong lòng."
Tử Xuyên Tú gật đầu, khen ngợi: "Làm tốt lắm! Hỏi ngươi một chuyện, Đỗ Khắc, hiện giờ trong quân của ma tộc, nhân loại sĩ binh như các ngươi vậy còn nhiều ít?"
Đỗ Khắc phi thường lanh lợi, hỏi một trả lời mười: "Đại nhân, khi xưa Lôi Hồng khởi binh làm phản, binh lực tổng cộng có hai mươi lăm sư đoàn, trong đó có mười sư đoàn kỵ binh, đại khái có khoảng hai chục vạn người. Nhưng do đánh nhau lâu như vậy, các cánh quân đều thương vong rất lớn, đặc biệt là sau khi Lôi Hồng chết rồi, rất nhiều binh sĩ len lén li khai. Hiện giờ, trong ma tộc quân đại khái còn khoảng 10 vạn quân bù nhìn của nhân loại, nhưng biên chế thì vẫn bảo lưu hai mươi lăm sư đoàn. Về thật chất, sư đoàn nào cũng không còn đủ một nửa binh lực như trước. Các cánh quân đều cực kỳ bất ổn về quân tâm, quản lý hỗn loạn, kỷ luật cực kém, thường có binh sĩ đào vong. Quân quan thì thường nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thậm chí có quân quan dẫn theo bộ hạ cùng trốn, ví dụ như tôi vậy."
Tử Xuyên Tú vừa ý gật đầu, trao đổi ánh mắt với Bạch Xuyên, đều thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương. Trốn trong rừng sâu ở Ngõa Cách này tuy tương đối an toàn, nhưng lại có chỗ bất tiện, đó là khiếm khuyết tin tức bên ngoài. Hiện giờ, thứ mà bọn họ thiếu nhất là tin tức tình báo về quân đội của ma tộc. Giống như Tử Xuyên Tú đã dự liệu ban đầu, sau núi cao là vực sâu, sau khi vui mừng vì chinh phục Viễn Đông, bộ máy chiến tranh đồ sộ của ma tộc không khỏi xuất hiện hiện tượng sĩ khí cùn nhụt yếu kém.
"Hiện giờ phân bố binh lực của Ma tộc ở Viễn Đông như thế nào, ngươi có rõ không?"
Đỗ Khắc hơi khó xử, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, do dự hồi đáp: "Cái này, đại nhân, trong quân của ma tộc địa vị của nhân loại chúng tôi rất thấp kém, rất nhiều thông tin tình báo trọng yếu chúng tôi đều không tiếp xúc được. Chỉ có điều tôi có nghe nhiều lời đồn, không biết là đúng hay sai..."
"Ngươi cứ nói đi, ta không trách ngươi đâu."
"Dạ, có một điểm có thể xác định, là binh lực hiện tại của ma tộc không bằng lúc mới khai chiến. Trong chiến tranh Viễn Đông, bọn họ tuy thắng, nhưng cũng trả giá không ít, đặc biệt là trong trận đánh ở Mạt Y thành với Tư Đặc Lâm đại nhân. Mọi người đều nói, thương vong của ma tộc quân rất lớn, nếu không ma thần hoàng không dễ dàng gì đáp ứng hòa đàm. Nghe nói là tổn thất mấy vạn quân đội tinh nhuệ, còn bức phải đổi tướng ngay trận tiền, triệt chức của hoàng thái tử.
"Chiến tranh kết thúc rồi, sản xuất nông nghiệp trong nước của họ rất cần nhân lực, nên ma tộc đã rút một lượng lớn quân đội về cho phục viên. Hành cung của Ma thần hoàng cũng triệt tiêu, cung đình Cận vệ lữ có lực chiến đấu mạnh nhất cũng được rút về. Các quân đoàn chủ lực cũng nối tiếp nhau rút, ví dụ như quân đoàn chủ lực của Tạp Đốn, Tạp Lan, Vân Thiển Tuyết, Diệp Nhĩ Mã, La Tư vâng vâng. Tất cả họ đều không còn ở Viễn Đông nữa.
"Hiện giờ, lực lượng chủ yếu của ma tộc lưu tại Viễn Đông chỉ còn quân đoàn của Lỗ Đế và quân đoàn Lăng Bộ Hư. Lỗ Đế là Viễn Đông đại tổng đốc tân nhiệm. Quân đội của y phần lớn là phân tán trú đóng các vùng của Viễn Đông. Còn quân của Lăng Bộ Hư thì đóng ở khu vực phía tây xung quanh Ngõa Luân yếu tác, chuyên môn phụ trách giám thị và phòng ngự thủ quân nhân loại tại Ngõa Luân yếu tắc. Trừ bọn họ, binh lực của ma tộc còn lại chỉ còn là quân của liên hợp các chủng tộc Viễn Đông."
Tử Xuyên Tú cả kinh hỏi: "Lỗ Đế đã nhậm chức đại tổng đốc Viễn Đông, chứ không phải Vân Thiển Tuyết sao?"
"Cái này là có nguyên nhân, lúc trước khi khai chiến, ma thần hoàng đã ước định cùng các bộ hạ, ai giết địch nhiều nhất thì kẻ đó là đại tổng đốc mới của Viễn Đông. Kết quả khi chiến tranh kết thúc, mọi người so sánh lại, phát hiện tuy dưới Mạt y thành có trải qua chiến bại, nhưng quân đoàn giết địch nhiều nhất lại là của Lỗ Đế. Chỉ trong cuộc chiến tại Nguyệt Lượng loan, y đã tiêu diệt gọn mấy chục vạn dân quân của gia tộc. Chỉ bằng số đó đã hơn hẳn các tướng quân khác. Do đó, ma thần hoàng đã tuân thủ lời hứa, cho y làm đại tổng đốc."
Tử Xuyên Tú trầm ngâm, lúc trước trong quân đội của ma tộc, gã đã nghe nhiều lời đồn đại về Lỗ Đế, hiểu rõ tác phong của y. Bạch Xuyên dẫn Đỗ Khắc cho về nghỉ ngơi. Lát sau có Minh Vũ tiến vào báo cáo, Tử Xuyên Tú hỏi hắn: "Lần này ra ngoài, tình hình thế nào?"
"Đại nhân, chúng tôi lần này ra ngoài quan sát mấy hành tỉnh, tình huống đều gần giống nhau: khô hạn, hoang tàn, đói khổ, nạn tai. Chúng tôi đi qua đầu đều thấy ruộng đất bỏ hoang, không ai cấy cày, bên đường chỗ nào cũng có thi thể chết đói. Lão bá tánh đã trốn vào rừng sâu không dám ra nữa, vừa sợ ma tộc quân bắt tráng đinh và chinh lương, vừa sợ đạo tặc giết sạch thôn trang. Chỗ nào cũng có đạo tặc, chúng tôi dọc đường ít nhất cũng đụng phải cả trăm vụ cướp. Ở Ngõa Cách hành tỉnh của chúng ta còn khá hơn một chút, nhân vì người vùng này có chúng ta chu cấp, dù sao cũng có thể vượt qua được tai nàn."
"Có đụng phải những đội tuần tra của ma tộc không?"
Minh Vũ cười không tự nhiên cho lắm: "Tuần tra đội? Đại nhân ngài có phải định nói cả một đại đội ma tộc chánh quy quân không, như vậy thì mới phỉa. Ở Viễn Đông đại công lộ nối liền các hành tỉnh, quân đội ma tộc tràn đầy. Chúng tôi ít nhất là đụng chúng tới hai mươi lăm lần! Có mười mấy lần phải dùng khoái mã vừa đánh vừa chạy mới vượt qua được, còn về chuyện bọn chúng có theo dấu phía sau không, thì tôi không năm chắc lắm."
Tử Xuyên Tú cả kinh: "Chẳng phải là nói quân chủ lực ma tộc đều tập trung ở đại doanh phía tây nam và Đỗ Toa hay sao?"
Minh Vũ hồi đáp rất khẳng định: "Đúng vậy, đại nhân, xem ra là ma tộc đang mưu tính hành động gì đó. Bọn chúng tập kết trọng binh ở Sa La, Minh Khắc, binh lực chí ít là ba chục đoàn đội. Tôi hoài nghi là có khả năng chỉa mũi dùi vào chúng ta."
Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Không có khả năng. Bọn chúng không rõ thực lực của chúng ta, nếu như muốn đối phó với chúng ta, bọn chúng không đại động can qua như vậy, tối đa là phái mấy đoàn đội thảo phạt là được rồi. Ngươi có tiến nhập vào Vân tỉnh không?"
"Dạ có, đại nhân. Tôi có vào Vân tỉnh, nhưng không thể gặp trưởng lão, quả thật là xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ."
Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Vì sao? Ngươi không liên hệ với họ à? Ngươi không đưa ra thư của Đức Luân cùng trưởng lão của mấy chục thôn bán thú nhân liên danh giới thiệu sao?"
"Đại nhân, vừa tới đó chúng tôi đã lộ rõ thân phận và ý muốn, nhưng trưởng lão của họ đều cự tuyệt gặp tôi. Các huynh đệ đều tức giận, quát to: "Giết sạch thôn của chúng!" Nhưng bán thú nhân ở đó cũng không phải tay vừa, đao đã tới trước mắt rồi mà họ không thèm chớp mắt lấy một cái."
"Ngàn vạn lần đừng để thấy máu nơi đó. Nơi đó là thánh địa, nếu ở đó giết người, thì toàn Viễn Đông sẽ đứng lên phản đối chúng ta đấy."
Minh Vũ hiện vẻ quẫn bách: "Đúng vậy, đại nhân, ngài nói hoàn toàn chính xác. Lúc đó tôi lập tức ngăn cản các huynh đệ, nói với họ câu Xin lỗi rồi đi ngay. Quả thật xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ."
"Ngươi có đưa thư của Đức Luân cho họ xem không?"
"Đại nhân, tôi đưa rồi. Bọn chúng hoàn toàn biết thân phận của chúng tôi, nhưng cố ý không lý gì đến chúng tôi, thật là bực mình. Bọn họ nói: Muốn gặp trưởng lão của thôn chúng ta, thì gọi Quang Minh Tú của các ngươi tự đến." Minh Vũ phẫn phẫn bất bình mắng vài tiếng, rồi nói tiếp: "Cái trưởng lão *** chó gì mà ngon quá vậy, không phải là một lão già nhà quên của một thôn xóm khỉ ho cò gáy thôi sao?" truyện copy từ
Tử Xuyên Tú cười nhẹ, không nói gì. Điều này không có gì kỳ, vì Minh Vũ không biết Vân tỉnh thánh miếu có địa vị thế nào trong tâm của dân chúng Viễn Đông. Hắn cũng không hề nghe nói đến danh từ của thánh miếu trưởng lão Bố Đan. Ông ta là nhân vật truyền kỳ nhà nhà đều biệt của Viễn Đông, là lãnh tự tinh thần của bán thú nhân. Năm xưa, chính vì ông ta mà dân chúng phản loạn còn ở thế yếu đã thiết kế mai phục tiêu diệt gọn hồng y kỳ bổn Lý Khoa soái lĩnh ba vạn Tử xuyên quân đi thảo phạt, từ đó khiến cho phản loạn lan rộng toàn Viễn Đông. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, khi các chủng tộc quân phát triển lớn mạnh lên, ông ta đột nhiên rồi khỏi tầng lớp lĩnh đạo trọng tâm của quân các chủng tộc Viễn Đông, lui về ẩn ở thánh miếu.
Nghe nói, đây là vì lúc đó đại đa số thủ lĩnh của Viễn Đông chủng tộc quân đều tán thành kết minh với ma tộc, trong khi một mình Bố Đan có ý khác, cho rằng kết minh với ma tộc chẳng khác nào làm bạn với sói. Nhưng không có ai ủng hộ ông ta, cho nên ông ta tức giận từ chức. Sau đó, hình thế phát triển chứng minh cái nhìn xa rộng của ông ta. Hiện giờ, trong tâm mắt của Viễn Đông dân chúng, địa vị của ông ta cao thâm vô cùng. Mười ba bộ lạc bán thú nhân đều tôn ông ta làm trưởng lão, và ông ta là người chưởng quản Viễn Đông thánh miếu.
Đối với Đức Luân, Đức Côn và Đức Bố cũng các bán thú nhân quan hệ tốt với Tử Xuyên Tú, nếu như muốn mưu đồ đại sự ở Viễn Đông, tất yếu phải đạt được sự ủng hộ của Bố Đan trưởng lão. Tử Xuyên Tú gã khi nghe họ nói vậy, mới phải Bạch Xuyên và Minh Vũ mang người và lễ vật đến làm quen và kết giao với họ.
Gã không dám phái La Kiệt đi, vì sợ tính tình của La Kiệt nóng nãy, sẽ hư chuyện. Không ngờ hai cán bộ cao cấp nhất trong bộ hạ của gã đi, lại còn mang theo thư dẫn kiến của trưởng lão mười mấy thôn trang của bán thú nhân, thế mà vẫn đụng phải bài đóng cửa không tiếp. Quả nhiên, đúng như lời đồn, Bố Đan trưởng lão cao ngạo phi thường, nhưng cũng may là trên đường về bọn Bạch Xuyên Minh Vũ gặp được nhóm phản quân đào vong của Đỗ Khắc, nếu không thì đã trở về trắng tay rồi.
Tử Xuyên Tú ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ đi một chuyến vậy."
"A, đại nhân, đến đâu a?"
Tử Xuyên Tú điềm đạm đáp: "Bọn họ không phải nói là muốn ta tự tới hay sao? Vậy tự ta tới đó vậy."
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
1261 chương
267 chương
7 chương
479 chương
65 chương
199 chương
49 chương