Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 260 : Chỉ Có Phản Đối Vũ Trang
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 28
Chương 2: Chỉ Có Phản Đối Vũ Trang
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Đây là một lần tập kích tương đối thành công nhưng người thắng cũng không cao hứng, đám hộ vệ vây xung quanh hộ tống tổng thống lĩnh La Minh Hải hồn bay phách lạc đi kiểm tra khắp các thi thể nằm trên mặt đất. Sắc mặt La Minh Hải tái xanh, ông ta trầm giọng quát hỏi: “Người đâu?”.
Một người bị quát hỏi run run trả lời: “Đại nhân, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra rất cẩn thận, trong xe ngựa của Đế Lâm không có hắn, mà trong đám thi thể cũng không có...”.
“Nói nhảm nhí”. La Minh Hải quát khẽ, sắc mặt La Minh Hải đen như than vậy: “Tìm mau”.
Các bộ hạ không dám nói câu nào, tất cả vội vàng tản ra xung quanh tìm kiếm, từ phía xa vang lên tiếng quát mắng: “Hãy tiếp tục tìm kiếm đi, hãy kiểm tra cẩn thận từng xác chết, đề phòng Đế Lâm giả chết”. Đám cảnh sát và binh lính cầm đèn lồng lật từng thi thể trong đống xác người chết ngập tràn máu tanh, nhận điện mặt và quần áo.
“Đại nhân!”. Lâm Địch, phó thống lĩnh bước nhanh tới trước La Minh Hải: “Tập kích kết thúc rồi, chúng ta không nên ở lại đây. Đại nhân, một kích không thành công thì chúng ta cũng không nên ở lại đây”.
“Cút đi!”. La Minh Hải không cả quay đầu nhìn Lâm Địch, ông ta nghiến răng thốt lên. Ánh mắt ngỡ ngàng của La Minh Hải tìm kiếm ở trên khắp những thi thể nằm rải rác khắp nơi, hết nhìn chỗ nọ lại sang chỗ kia, kỳ vọng có thể bất ngờ nhìn thấy Đế Lâm ở một chỗ nào đó.
Sắc mặt Lâm Địch đột nhiên trở nên trắng bệch, gương mặt anh tuấn cực kỳ cau có, Lâm Địch thở hổn hển một lát rồi gã kìm nén sự tức giận, nói nhỏ: “Đại nhân, ta phụng mệnh Điện hạ tới đây”.
Đột nhiên La Minh Hải quay người, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Địch, sự phẫn nộ như muốn bùng cháy trong ánh mắt.
Lâm Địch đứng thẳng người không lùi bước, kiên định nhìn La Minh Hải như muốn thầm nói cho La Minh Hải biết: “Chức quan của ta đủ thấp hơn ngài, nhưng bây giờ ta được đích thân Tổng trưởng ủy thác tới giám sát ngài, ngài tuyệt đối không thể khuất phục ta”.
Hai bên hung tợn nhìn nhau một lúc, cuối cùng ánh mắt La Minh Hải rời đi chỗ khác, ông ta nói giọng khàn khàn: “Khi rời khỏi phủ Tổng trưởng, quả thực Đế Lâm có ngồi trên xe, bây giờ không thấy người, rõ ràng hắn đã trốn rồi, hơn nữa rất có thể là giả chết giấu người trong đám thi thể, bây giờ mà rút lui thì toàn bộ công sức của chúng ta uổng phí. Lâm Địch các hạ, tuyệt đối không thể như này”.
Sự tức giận của Lâm Địch cũng tiêu tan, suy nghĩ lại Lâm Địch thấy La Minh Hải nói không phải không có lý, nhưng khi nhìn đống thi thể chất cao như núi kia, Lâm Địch do dự một lát, cuộc chém giết đêm nay là một chiến thắng bi thảm, một trăm linh bảy hộ vệ phòng giám sát bị giết toàn bộ nhưng bên gã thương vong cũng không kém, khoảng một trăm năm mươi người, trên quãng đường phố dài hai trăm mét, hơn hai trăm thi thể nằm khắp nơi, muốn nhận dạng bằng đó thi thể, một tiếng đồng hồ cũng không xong.
“Đại nhân, nửa giờ” Lâm Địch kiên quyết nói: “Ngài chỉ có nửa tiếng lục soát, sau nửa tiếng, người của phòng giám sát sẽ chạy tới đây, tới khi đó chúng ta muốn bỏ chạy cũng không thể trốn thoát”.
Hai mắt La Minh Hải đầy những tia máu, ông ta chỉ gằn một từ: “Được!”.
Chuyện xảy ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ tiếp theo khiến những người quen biết La Minh Hải vô cùng kinh ngạc, vì để tranh thủ thời gian, đường đường là một Tổng thống lĩnh gia tộc nhưng La Minh Hải điên cuồng làm việc cùng các thuộc hạ của mình như một công nhân. La Minh Hải không quan tâm tới mặt đất đầy máu, khắp người là máu tanh, trên mặt đất vương vãi toàn thịt nát, thậm chí còn có cả những đoạn ruột và vật hôi thối, La Minh Hải xắn tay áo, tự mình lật từng thi thể một kiểm tra, mặc kệ người ông ta dính đầy máu tươi, mùi hôi thối.
Các thuộc hạ của La Minh Hải vừa kinh ngạc vừa thầm bội phục, trong tình cảnh biển máu, thây chất chồng như này, những lão binh kinh qua chiến trận cũng cảm thấy như gặp ác mộng, nhưng một quan văn chưa từng ra chiến trường lại có thể hết lần này tới lần khác ung dung làm việc, thực sự định, lực của con người này rất tuyệt vời.
“Không phải!”.
“Không phải!”.
“Không phải!”.
Các bộ hạ vừa khâm phục La Minh Hải nhưng tâm trạng bọn họ càng lúc càng khó chịu, La Minh Hải đã tự mình, lật từng thi thể lên kiểm tra, mùi máu tanh bốc lên khiến La Minh Hải như muốn nôn mửa, hai mắt ông ta đỏ ngầu, rõ ràng đã hoa mắt chóng mặt, trước ngực như có một ngọn núi ép xuống, nhưng lúc này La Minh Hải không quan tâm tới điều này, ông ta như một tay cờ bạc đã thua toàn bộ gia sản, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta chăm chú nhìn: “Tiếp theo”.
“Đại nhân, ngài đã kiểm tra hết tất cả tử thi rồi”.
La Minh Hải ngẩng đầu nhìn khoảng tối mênh mông trước mặt: “Đã kiểm tra hết chưa? Không, nhất định còn nữa”. La Minh Hải lảo đảo bước đi, ánh mắt nhìn xung quanh không có có tiêu điểm cũng như không có gì trong tầm mắt.
Gió lạnh thổi ù ù, cây ngô đồng cổ thụ bên đường lung lay trong gió, phát ra những âm thanh, xào xạo, các thích khách không nói câu nào, tất cả chỉ chăm chú nhìn người chỉ huy của mình, tất cả đều biết lần hành động này đã hoàn toàn thất bại.
Lâm Địch lên tiếng nói với ánh mắt đau xót: “Đại nhân, thời gian đã hết rồi, chúng ta nên rút lui, chúng ta vẫn còn cơ hội”.
“Còn có cơ hội sao?”. La Minh Hải cười lạnh lùng, lảo đảo bước tới gần Lâm Địch, La Minh Hải nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Địch rồi đột nhiên ông ta cười hoảng loạn, điên cuồng, chỉ tay vào mặt Lâm Địch nói rõ từng từ một: “Ngươi là người ngu xuẩn! Ngươi căn bản không hiểu gì hết, ngươi không hiểu là dạng người gì nữa? Đế Lâm sẽ cho chúng ta cơ hội lần thứ hai sao? Đầu của ngươi bị ngựa đá hả?”.
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Địch tái xanh... Gương mặt gã cau có, lửa giận bùng lên trong ánh mắt, hai bàn tay gã nắm chặt kêu răng rắc, sắc mặt Lâm Địch kinh khủng tới mức đám binh lính ở gần cũng phải căng thẳng theo dõi, chúng chỉ sợ Lâm Địch nổi điên táng cho La Minh Hải đang cười điên cuồng một quyền.
Lâm Địch nắm chặt hai bàn tay, lúc này móng tay đã bấm vào trong thịt, cơn đau đớn khiến Lâm Địch trở nên tỉnh táo, Lâm Địch cố gắng cao độ khống chế tâm trạng của mình, rồi gã gằn từng từ một nói với La Minh Hải: “Đại nhân, ngài nên tỉnh táo lại đi”.
“Ta rất tỉnh táo” La Minh Hải cười ác độc: “Người không tỉnh táo chính là ngươi, Đế Lâm trốn thoát, chúng ta xong đời rồi, ngu xuẩn!”.
“Còn có Tổng trưởng Điện hạ...”.
“Tổng trưởng, ha ha...”. La Minh Hải cười hoảng loạn, trong mắt ông ta kiến thức của viên tướng quân thanh niên này rất ngắn, nói về hiểu biết với Tử Xuyên Tham Tinh thì La Minh Hải hiểu rõ hơn gã tướng quân này cả trăm lần.
Nếu như lần này ám sát thành công, Tư Đặc Lâm nhất định sẽ kêu khóc, hô nghiêm trị hung thủ, Tử Xuyên Tú sẽ trốn ở vương quốc Ma tộc hô mấy câu uy hiếp, nhưng sau khi la hét một hồi thì chuyện cũng trở thành quá khứ. Dù gì đi nữa Tư Đặc Lâm tuyệt đối sẽ không vì một người đã chết mà tạo phản, Tử Xuyên Tú cũng sẽ không vì đại ca của mình đã chết mà khởi binh đánh trở về. Vì để dẹp yên sự tức giận của mọi người, Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, sẽ làm ra vẻ nghiêm trị, nói không chừng Tử Xuyên Tham Tinh còn phẫn nộ cách chức tống giam ông ta, chỉ cần sau khi phong ba qua đi, La Minh Hải ông ta lại vẫn sẽ là Tổng thống lĩnh gia tộc như trước.
Bây giờ việc ám sát Đế Lâm thất bại, hai bên đã rơi vào cục diện không chết không dừng lại, nhất định Đế Lâm sẽ báo thù, hơn nữa rất có thể Đế Lâm còn liên kết hai huynh đệ của mình cùng nhau hành động. Đế Lâm và Tư Đặc Lâm đều là những tướng lĩnh quyền lực, nắm giữ binh hùng. Hơn nữa khi đối mặt với áp lực nặng nề của Viễn Đông Tử Xuyên Tú, Tổng trưởng nhất định hắn cũng sẽ không chút do dự ném “La Minh Hải kẻ chủ mưu ám sát trọng thần của gia tộc và Lâm Địch, kẻ đồng mưu” cho chó sói, đáng thương thay con người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng trước mặt này không biết rằng trước mặt mình, đã là con đường chết.
Nhìn La Minh Hải vô duyên, vô cớ cười một cách điên cuồng, Lâm Địch cảm thấy ngơ ngác, gã thầm suy đoán: “Có phải con người này phát điên rồi không?”. Ban đầu Lâm Địch còn e ngại thân phận của La Minh Hải, nhưng đêm nay sau nhiều lần bị La Minh Hải lăng nhục, sự nhẫn nhịn của Lâm Địch cũng có giới hạn, cuối cùng gã không còn hứng thú với đối phương nữa.
“Hạ quan còn có việc, xin lỗi không thể bồi tiếp ngài được”.
Lâm Địch chào qua loa rồi mang thuộc hạ quay người bỏ đi, khi Lâm Địch bỏ đi rất xa, gã quay người lại thấy La Minh Hải vẫn đứng yên tại chỗ nhìn mình cười nhạt, không nói không rằng, ánh mắt không bình thường này khiến Lâm Địch rất khó chịu.
“Con người này điên rồi, thật sự điên rồi”.
Lâm Địch thì thầm rồi gã bước nhanh hơn, không phải chỉ là một lần ám sát thất bại sao? Nhìn dáng vẻ hồn bay phác tán của ông ta, không có tiền đồ! Cứ làm như là trời sụp không bằng!
Đột nhiên Lâm Địch đứng lại, từ xa xa phía trước vang lên những chấn động trầm trầm, Lâm Địch kinh hãi, nghi ngờ nhìn tuyết đang bay ở đường chân trời, hỏi các thuộc hạ: “Các ngươi... có nghe thấy gì không?”.
Các thuộc hạ của Lâm Định dỏng tai lên nghe ngóng, có kẻ nói nhỏ: “Hình như là tiếng di chuyển của binh mã, hình như là kị binh?”.
“Ha ha, tuyệt đối không có khả năng”. Lâm Địch quả quyết không chấp nhận: “Đế Đô là hoàng kỳ, đường Đạt Á Tây gần đường Trung Tâm, kẻ nào dám cả gang hưng binh lúc đêm khuya? Trừ phi chúng muốn tạo phản”.
Lâm Địch nói xong, nhưng lúc này nỗi nghi ngờ trong lòng hắn càng lúc càng lớn, chấn động và tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, đột nhiên một gã thuộc hạ sợ hãi kêu lên: “Đại nhân, ngài xem”.
Ở cuối con phố, tuyết bay đầy trời, xuất hiện những đốm lửa lác đác, rồi đột nhiên những đốm lửa đó nhanh chóng trở thành một vùng sáng rõ, trong ánh sáng có thể nhìn thấy lính kị binh đang giơ cao những cây đuốc. Tiếng bước chân ầm ầm, ánh đuốc sáng chói, đội ngũ như rồng như hổ tiến lại gần, đội ngũ còn chưa tiến tới nơi, một luồng sát khí cường hãn tinh nhuệ đã phả vào mặt. Phía trước đội ngũ, đập vào mắt mọi người là lá cờ với ký hiệu thanh kiếm và lá chắn bắt chéo đằng đằng sát khí trong ánh lửa.
Lâm Địch thất thanh kêu lên: “Là đội kị binh đoàn hiến binh”. Nói xong Lâm Địch quay người bỏ trốn: “Chạy mau!”.
Tiếng hô kinh hãi vang lên khắp đường phố: “Phòng giám sát tới”.
Nhưng đã không kịp, khi các thích khách nhìn thấy quân kị binh, thì quân kị binh cũng nhìn thấy các thích khách, các lính kị binh lập tức hình thành thế trận, tiếng hô ầm ầm vang lên: “Báo thù, giết giết giết”.
Trong đám thuộc hạ của La Minh Hải cũng không thiếu cao thủ nhưng chỉ vì ám sát nên mới vội vàng tập hợp một nhóm người ô hợp, việc chống lại quân kị binh phối hợp ăn ý có thể ột kết quả rất dễ hình dung, ngay trong lần tấn công đầu tiên, đám thích khách đã không chống cự được tên bắn, toàn quân tan tác, cuối cùng là hỗn loạn bỏ trốn.
Các hiến binh cưỡi ngựa, giơ ã đao đuổi giết đám thích khách chạy trốn khắp nơi, đám thích khách kinh hoàng bỏ trốn, vứt bỏ vũ khí trong tay chỉ để có thể bỏ trốn nhanh hơn, người người đều biết hai chân người không thể chạy nhanh bằng chiến mã, vì để tránh chiến mã truy đuổi, có tên thích khách bỏ trốn vào trong nhà dân, có kẻ nằm trên tuyết, bôi máu lên mặt giả vờ chết, có người leo qua tường chui vào chuồng chó. Vì để trốn thoát, người ta có thể nghĩ ra bất kỳ cách thức nào đó.
Nhưng những kẻ chính thức trốn thoát chỉ có một số ít mà thôi, giống như một cơn cuồng phong, các kị binh đuổi sát lưng đám người chạy trốn, ngay khi người ngựa chưa đuổi tới nơi, một cơn mưa tên khiến đám sát thủ bỏ trốn ngã rạp xuống, sau đó vó ngựa hung hăng giẫm đạp những kẻ đó thành đống thịt nát.
Trên đường phố là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khẩn cầu xin tha mạng, rất nhiều thích khách biết không thể chạy thoát, lập tức quỳ xuống, giơ vũ khí hô to: “Tôi là sĩ quan, xin tha mạng”, nhưng các hiến binh lạnh lùng vung mã đao, nghiêng người chém xuống.
Sau nửa tiếng La Minh Hải và các thuộc hạ còn uy phong lẫm liệt, đóng vai trò là kẻ giết người lại không ngờ báo ứng đến với mình sớm như này, hơn ba trăm người tham gia hành động ám sát lần này, phần lớn chạy trốn bị kị binh đuổi kịp, dùng mã đao chém chết hay bị nỏ, cung bắn chết, thậm chí có kẻ bị vó ngựa giẫm đạp mà chết, mười không thoát được một.
Tiếng chém giết một lần nữa vang lên trong đêm khuya thanh vắng, những người dân sợ hãi đóng chặt cửa, nhìn qua khe cửa sổ, lén nhìn cảnh chém giết bi thảm, từ sau khi quân Ma tộc vây thành tới nay, Đế Đô chưa từng xảy ra một cuộc chiến đấu quy mô như này, không phải nói là một trận chiến thực sự.
Không phải không có người chống cự, ở góc đường, trên vỉa hè, binh lính Bất Tử doanh vây xung quanh Lâm Địch, dựa lưng vào nhà dân, ngăn cản quân kị binh tấn công, đây là trận thế điển hình của bộ binh đối phó với kị binh. Lâm Địch không hy vọng trận thế này có thể ngăn cản được kị binh, gã chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian, có lẽ vào thời khắc cuối cùng Tổng trưởng sẽ phái người tới cứu chúng? Vì ôm hy vọng mờ mịt như vậy, binh lính Bất Tử doanh đánh lui hai lần xung phong của kị binh, giết chết hai lính kị binh.
Nhưng cuối cùng Lâm Địch không thể chờ tới khi Tổng trưởng tăng viện, khi thấy tấn công trực diện thất bại, đám hiến binh lập tức thay đổi sách lược, tất cả kị binh phòng giám sát đều được trang bị nỏ nhẹ, mặc dù thua kém kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của kị binh Lưu Phong Sương nhưng việc cưỡi ngựa bắn tên đối với bọn họ cũng không phải là việc khó, mội đội kị binh chạy lướt qua là một cơn mưa tên bay tới đội ngũ lính Bất Tử doanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, cơn sóng triều kị binh phảng phất như vô cùng vô tận, từng đội, từng đội lướt qua. Khi đội kị binh thứ bảy lướt qua, dưới vỉa hè không còn người nào có thể đứng thẳng, mỗi một cơ thể người tên cắm chi chít như nhím.
Danh tướng một thời của gia tộc, Hồng y kỳ bản Lâm Địch chết trong loạn tiễn, trong khi đó đồng chủ mưu vụ ám sát với gã, tổng thống lĩnh La Minh Hải cũng không chạy thoát, vào giây phút cuối cùng của cái chết, tống thống lĩnh nhà Tử Xuyên lựa chọn sự tôn nghiêm, ông ta không bỏ chạy, chui vào ổ chó, trèo tường như các thuộc hạ của mình mà dẫn mấy thân binh thân tín đứng dưới tán cây ngô đồng cổ thụ nghênh chiến kị binh.
Dũng khí của Tổng thống lĩnh rất đáng khen, nhưng kết quả vẫn chỉ như nhau, bởi vì La Minh Hải không mặc trang phục chứng minh thân phận của mình, nên trong đám hỗn loạn, các kị binh không biết rằng bọn họ mới tiêu diệt Tổng thống lĩnh của gia tộc, bọn họ tiếp tục đuổi theo những kẻ khác đang bỏ chạy thục mạng.
Trong tiếng vó ngựa ầm ầm, kị binh tràn ra đường phố như nước triều lên, các hiến binh sắc mặt nghiêm nghị, mã đao đeo bên hông, tay cầm nỏ. Lính kị binh tràn tới đâu, ở đó thỉnh thoảng vang lên tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Đế Lâm xuất hiện với một đám hộ vệ cầm đuốc vây xung quanh, gã cưỡi ngựa quan sát tình hình cuộc chiến đấu. Ánh mắt Đế Lâm nhìn những thi thể trên đường phố với sự âu lo không dễ nhận ra.
Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, các kị binh túm năm tụm ba từ các nơi chạy về tập kết với vết máu loang lổ trên mã đao. Tiếng bước chân vang lên, một sĩ quan giục ngựa chạy tới, hắn nhảy xuống ngựa bước nhanh tới bên cạnh Đế Lâm bẩm báo: “Đại nhân, toàn bộ thích khách đã bị tiêu diệt”.
Đế Lâm cúi người hỏi: “Các huynh đệ còn người nào may mắn sống sót không?”.
Viên sĩ quan cúi đầu buồn bã nói: “Thật đáng tiếc, đại nhân, chúng tôi đã tìm được một trăm linh bảy thi thể. Toàn bộ các huynh đệ đã hy sinh vì nhiệm vụ, không một ai may mắn sống sót”. Vì La Minh Hải tập trung người chết lại một chỗ nên thuận tiện cho các hiến binh kiểm kê người chết.
Đế Lâm thở dài, gã cúi đầu tháo mũ kị binh trên đầu xuống, chậm rãi ôm trước ngực.
Đế Lâm có một cảm giác hổ thẹn khó nói nên lời đối với những thuộc hạ hy sinh vì nhiệm vụ này, trước khi các thích khách hành động, một mình gã đã len lén rời khỏi đội xe, bỏ lại tất cả các hộ vệ của mình, làm mồi tấn công của thích khách. Cho dù đứng trên phương diện làm người hay sĩ quan chỉ huy, Đế Lâm không nghĩ rằng mình đã làm sai, trách nhiệm của những hộ vệ mà sinh mệnh của bọn họ từ khi sinh ra đã là bảo vệ quan trên, hơn nữa chỉ khi Đế Lâm gã còn sống thì mới có cơ hội báo thù cho bọn họ.
Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn những thuộc hạ chết mà không nhắm mắt, Đế Lâm có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Sau khi mặc niệm, Đế Lâm ra lệnh: “Đội thứ hai phụ trách thu dọn chiến trường, đội thứ nhất và đội thứ ba phụ trách cảnh giới bên ngoài, hãy lập tức hành động”.
“Dạ!”. Các hiến binh, ầm ầm trả lời rồi tản ra bốn phía xung quanh.
Hồng y kỳ bản Ca Phổ Lạp tiến gần tới chỗ Đế Lâm, sắc mặt gã rất kỳ lạ, Ca Phổ Lạp ra hiệu cho các hộ vệ tránh, ra ngoài rồi mới thì thào nói với Đế Lâm: “Đại nhân, chuyện xảy ra đêm nay rất kỳ lạ”.
Đế Lâm liếc mắt nhìn Ca Phổ Lạp, sắc mặt vẫn thản nhiên như không: “Ừ!”.
Là người đứng đầu phòng giám sát gia tộc, Đế Lâm chịu trách nhiệm trị an trong nước, bảo vệ chính trị, giám sát quan văn võ trong nước, hệ thống quân pháp, tình báo, trinh sát, những trọng trách quan trọng. Kẻ thù của Đế Lâm trong nước có thế lực hắc bang khổng lồ, thế gia quý tộc ngang ngược đầy dã tâm, dư nghiệt của Ma tộc, gián điệp của Lâm gia và Lưu Phong gia, những quan lại gia tộc hủ bại, thậm chí ngay cả Ca Phổ Lạp cũng không rõ đại nhân của mình có bao nhiêu kẻ thù, đã thoát khỏi không biết bao lần ám sát. Ám tiễn, đầu độc, hành thích, phục kích, những chuyện này xảy ra cơm bữa, mỗi tuần đều xảy ra một, hai lần trở lên.
Nhưng ở thành Đế Đô này, mấy trăm cường đạo đóng vai cảnh sát mai phục, tấn công đoàn xe của Tổng trưởng giám sát, hơn một trăm hộ vệ thiệt mạng, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi. Đây là lần đầu tiên Ca Phổ Lạp gặp chuyện này, chuyện này đã vượt khỏi phạm vi của một vụ ám sát mà giống như một cuộc chiến nhỏ, Ca Phổ Lạp thực sự không nghĩ ra một kẻ thù nào đó như âm hồn bất tán mà có thực lực hùng mạnh như này.
“Đại nhân, hắc bang và những kẻ gian tặc ngoại quốc cho dù đám hạ độc nhưng chúng hoàn toàn không có dũng khí với thực lực để thực hiện một chuyện lớn thế này”.
“Ngươi nói không sai”. Đế Lâm cười nhạt, ánh mắt gã lóe lên: “Nhất định, có thế lực đứng sau sai khiến La Minh Hải, nhưng vấn đề là bây giờ vẫn còn chưa có chứng cứ”.
Ca Phổ Lạp rùng mình, gã đi theo Đế Lâm lâu ngày nên biết thói quen của thủ trưởng mình, càng vào thời khắc quan trọng, Đế Lâm càng bình tĩnh, chuyện càng quan trọng, thái độ của Tổng trưởng giám sát càng hời hợt: “Vẫn còn không có chứng cứ”, ý tứ của Tổng trưởng giám sát đại nhân đã rất rõ ràng, chứng cứ kiểu này chính là đại diện cho lòng dân, tất cả chính nghĩa gì đó đều từ những cái đó mà ra.
Tổng thống lĩnh chính là thần tử cao nhất của gia tộc, người có thể sai khiến Tổng thống lĩnh... Ca Phổ Lạp không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phương hướng có phủ Tổng trưởng gia tộc.
Công việc của các hiến binh cũng tương tự như La Minh Hải lúc trước, chẳng qua bọn họ làm việc năng suất hơn mà thôi, đám hiến binh dùng ngựa kéo thi thể thích khách tản mát từ các nơi tới tụ tập một chỗ, thành một hàng trên đường phố, có chuyên môn tới kiểm tra xác chết và trang phục, khi kiểm tra bọn họ tìm thấy rất nhiều dấu hiệu và hình xăm có thể chứng minh thân phận của thích khách, rất nhiều bộ đội hay hắc bang trong nước trên da của mình có những hình vẽ làm ký hiệu. Trong quá trình kiểm tra, âm thanh leng keng của tiền bạc liên tục vang lên, trên những thi thể người chết, lúc này thậm chí còn tìm thấy có rất nhiều người trong túi đầy chặt tiền bạc, rất dễ hiểu số tiền bạc này là để chỉ cho đội cảm tử trước khi hành động.
Đế Lâm ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt lạnh lùng nhìn các thuộc hạ lật từng thi thể, đại đa số các thi thể Đế Lâm chỉ liếc nhìn qua rồi giục ngựa đi ngay, nhưng khi nhìn thấy một thi thể phía trước, sắc mặt Đế Lâm hiện ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Khi nhìn thấy Tổng trưởng giám sát đại nhân đừng ngựa lại, viên hiến binh, đang kiểm tra vội vàng đứng dậy báo cáo: “Đại nhân, trên thi thể người này không có giấy tờ chứng minh thân phận cũng như tiền bạc, hắn ước chừng năm mươi tuổi, nhìn quần áo thì cũng có vẻ là người có thân phận, trên tay không có binh khí. Khác với những kẻ khác, người chết đang tuổi tráng niên, chỉ có người này tuổi cao, chúng tôi nghi ngờ rằng người này là chỉ huy, không tham gia trực tiếp, chúng tôi sẽ kiểm tra cẩn thận người này, nhanh chóng tìm ra thân phận của hắn”.
“Không cần, ta biết hắn” Đế Lâm gãy mái tóc rối buông xuống trán rồi bình tĩnh nói: “Hắn là La Minh Hải”.
Trong chớp mắt tất cả mọi người kinh ngạc, đứng ngây người.
Tổng thống lĩnh gia tộc nằm trong vũng máu, hai mắt trợn trừng, nửa bên mặt phủ đầy máu, trong tay người chết còn cầm một thanh kiếm gãy, sắc mặt phẫn nộ thể hiện rất rõ ràng ý nghĩa: “Chết không nhắm mắt”.
Đế Lâm nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của người chết rồi quay đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tăng cường tốc độ kiểm tra”.
“Dạ, đại nhân”.
Sắc mặt Đế Lâm âm trầm, việc La Minh Hải muốn giết gã cả Đế Đô này đều biết, nhưng gã không ngờ La Minh Hải lại hành động ngu xuẩn, tự mình tới hiện trường chỉ huy hành động khiến bị giết chết.
“Điều này phiền phức đây” Đế Lâm ngẩng đầu về bóng tối âm u phía trước thốt lên.
Các tướng lĩnh vây xung quanh Đế Lâm cũng có sắc mặt âm trầm, có người hiện lên vẻ kinh hoàng, tuy nói là phản kích phòng vệ, nhưng việc giết hại Tổng thống lĩnh của gia tộc sẽ dẫn tới hậu quả như nào thì không một ai trong bọn họ có thể nghĩ ra được.
Đế Lâm nhìn người bên cạnh nói: “Ca Phổ Lạp, ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì?”.
Sắc mặt Ca Phổ Lạp nghiêm trọng: “Đại nhân, từ tình hình thì thấy, theo lý mà nói Tổng thống lĩnh dẫn người hành thích có ý đồ mưu sát đại nhân, còn giết hại hơn một trăm huynh đệ phòng giám sát của chúng ta, chúng ta chẳng những vô tội mà còn có công”.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Các sĩ quan đều đồng ý với ý kiến của Ca Phổ Lạp: “Chúng ta không làm sai chuyện gì”.
“Nhưng nếu Tổng trưởng đứng sau lưng sai khiến thì sao?”.
Trong nháy mắt, tất cả các sĩ quan yên lặng, sắc mặt tái nhợt có người còn run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau lộp cộp.
Gia tộc vô địch, không thể kháng cự.
Tổng trưởng đó chính là tượng trưng cho quyền lực và thực lực của gia tộc, Tổng trưởng có thực lực hùng mạnh, mà người bình thường không thể nghĩ ra được.
Các sĩ quan là quân nhân phòng giám sát nhưng điều quan trọng bọn họ chính là thần dân của gia tộc, từ khi còn nhỏ, bọn họ vẫn được bồi dưỡng niềm tin và bọn họ không nghi ngờ cũng có sự tin tưởng này, đối với chính quyền của tổ quốc mình. Các quân nhân có một cảm giác phục tùng ăn sâu tận xương tủy, bọn họ cho dù nằm mơ cũng không nghĩ mình, sẽ đối đầu với Tổng trưởng Điện hạ, ngay cả suy nghĩ bọn họ cũng không dám phản kháng, đối phương là người mà chỉ giơ một ngón tay cũng bóp chết bọn họ như bóp một con kiến.
Đế Lâm lắc đầu nói khi gã nhìn thấy sắc mặt xám như tro của các thuộc hạ: “Chuyện này cũng chưa chắc là ý tứ của Tổng trưởng, mọi người không nên vội vã kết luận, hãy tiếp tục kiểm tra”.
Mặc dù trong lòng mọi người đều thầm cầu khẩn chuyện ám sát lần này không liên quan gì tới Tổng trưởng Điện hạ nhưng trong gó khuất tăm tối vẫn phản phất như tồn tại vị thần vận mệnh, nhiệm vụ của vị thẫn này là lắng nghe nguyện vọng của dân chúng sau đó sắp đặt một kết cục trái ngược.
“Bẩm báo đại nhân, chúng tôi tìm thấy vật này trên người của một người chết”.
Hiến binh trình lên một chứng minh, trên bóp da cao cấp màu đen có hàng chữ: “Chứng nhận sĩ quan”, ngoài bìa thẫm đấm máu tươi, có người nào đó cẩn thận lau lớp máu tươi bên ngoài, đọc nội dung bên trong: “Hồng y kỳ bản Lâm Địch, sư đoàn trưởng sư đoàn Cấm vệ số một”.
Trong chớp mắt, các hiến binh có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ, trống rỗng. Mấy trăm người đang tụ tập trên đường nhưng không có một tiếng động, những bông tuyết trên không trung rơi lả tả mang theo gió lạnh quất vào gương mặt nghiêm trọng của các hiến binh, các hiến binh nắm chặt đao hay nỏ, trong không khí thoảng như bầu sát khí còn giá lạnh hơn cả gió tuyết.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào người Đế Lâm, giây phút này người thanh niên dáng người cao lớn là hy vọng duy nhất của tất cả mọi người.
Đế Lâm đứng lặng trên đường phố, thân hình của gã quạnh hiu, tĩnh mịch. Bên trong chiếc áo choàng là thân hình gầy yếu, tiều tụy, vào lúc này có vẻ như gánh nặng khổng lồ vô hình đè nặng khiến Đế Lâm suy sụp.
Ca Phổ Lạp bình tĩnh nhìn Đế Lâm, Ca Phổ Lạp rất khó hình dung vào giây phút này trên gương mặt lạnh lùng cao ngạo như gió tuyết của Đế Lâm xuất hiện sự thay đổi gì đó, đó là cái gì? Sự đau đớn? Mất mát? Tịch mịch? Yếu đuối? Hình như tất cả đều đúng mà cũng không đúng.
Vào giây phút này, Đế Lâm không còn là một danh tướng đánh đâu thắng đó, là Tổng trưởng giám sát gia tộc nổi tiếng tàn khốc, vô tình. Không hề còn là một người dẫn đường đầy lý trí, kiên cường mà mọi người rất quen thuộc. Đứng ở nơi này chỉ là một đứa trẻ bị người vứt bỏ, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng và bất lực.
“Có đúng là hắn không?”. Giọng nói của Đế Lâm không lớn, âm thanh không nặng nề nhưng mọi người đều có cảm giác mỗi từ của hắn phảng phất như có sức nặng ngàn cân khiến người khác nghẹt thở.
Mấy sĩ quan đứng canh bước tới quan sát thi thể Lâm Địch sau đó quay lại, trầm tư không nói câu nào, vì vậy mọi người đều biết rằng cái xác đang nằm kia chính là vị tướng quân danh tiếng gần đây rất được Tổng trưởng Điện hạ ưa thích.
“Đúng là hắn rồi”.
Đế Lâm thở dài một tiếng nói, tiếng thở dài của gã như thể muốn tống hết tất cả sự do dự, mềm yếu theo hơi thở từ trong người của mình ra ngoài, một khi đã xác nhận đúng kẻ thù, sự kiên cường, tự tin, cường hãn một lần nữa sống lại trong người Tổng trưởng giám sát đại nhân.
Đế Lâm không lên tiếng, gã nhìn lướt qua gương mặt từng tướng lĩnh đang đứng vây xung quanh mình, ánh mắt nghiêm trọng tràn đầy ẩn ý. Khi tới gương mặt Ca Phổ Lạp thì Đế Lâm dừng lại, nhưng vẫn không lên tiếng.
Ca Phổ Lạp thoáng rùng mình, như gánh chịu một làn nước lạnh thấu xương rơi xuống người, Ca Phổ Lạp hiểu rõ ý tứ của Đế Lâm khiến lòng gã chấn động, đây chính là chuyện sống chết ngay trước mắt, nếu như bây giờ Ca Phổ Lạp gã vẫn còn chần chừ, đứng chân hai thuyền, nhất định gã không thể sống tới bình minh.
Lập tức Ca Phổ Lạp vung cao cánh tay nói: “Các huynh đệ, ta có chuyện muốn nói, mấy năm nay đại nhân đã dẫn chúng ta đánh trận, đổ biết bao xương máu vì nước nhà, không có đại nhân chúng ta, Đế Đô đã sớm bị quân đội Ma tộc đánh chiếm. Bây giờ gia tộc vô duyên, vô cớ ra tay muốn giết hại đại nhân, một công thần, Ca Phổ Lạp ta là người đầu tiên không phục. Các huynh đệ, nhiều năm nay đại nhân không để chúng ta chịu thiệt, hưởng phúc, cũng tạo nghiệt không ít, chúng ta đi theo đại nhân đều đã ở chung một thuyền, đại nhân ngã, chúng ta cũng không có kết cục tốt, hôm nay tới lượt đại nhân, ngài mai tới lượt chúng ta”.
Một khi đã có người mở đầu thì các sĩ quan lập tức trở nên kích động: “Đúng, ta cũng không phục”.
“Dựa vào cái gì? Hãy đến hỏi thẳng Tổng trưởng xem ông ta dựa vào cái gì?”.
“Chúng ta tố cáo ông ta với hội nguyên lão, ông ta làm xằng làm bậy, chúng ta phế truất ông ta”.
“Câm miệng, các ngươi nói nhăng nói cuội, định làm phản hả?”. Giọng nói của Đế Lâm còn lạnh hơn gió đêm khuya, gã nghiêng mặt nhìn các thuộc hạ nói: “Bản thân là thần tử của gia tộc, chẳng lẽ các ngươi muốn mưu phản sao?”.
Toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh, các tướng quân không nói nữa, sắc mặt mọi người nhìn Đế Lâm vẻ kỳ lạ, không một ai hiểu rõ ý định của Tổng trưởng giám sát đại nhân.
Ca Phổ Lạp vội vàng ho khan một tiếng đứng ra nói: “Đại nhân, chúng tôi đương nhiên, không muốn tạo phản, nhưng phòng giám sát có công với nước, Tổng trưởng Điện hạ lại vô duyên vô cớ muốn giết người ra lệnh giết người, mặc dù chúng ta trung thành, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu bó tay chịu chết”.
Ánh mắt Đế Lâm chợt lóe lên sự tươi cười nhưng ngay lập tức biến mất, gã nghiêm mặt nói: “Quân vi thần cương, quân muốn thần tử chết, lẽ nào thần tử không chết? Nếu như Điện hạ có ý muốn giết ta, các ngươi...”. Đế Lâm dừng lại, chậm rãi nhìn mọi người xung quanh.
Ca Phổ Lạp nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng: “Hôn quân loạn lệnh, chúng ta làm phản”.
“Chúng ta phản!”.
“Chúng ta phản!”.
Gió lạnh gào thét mang theo tuyết lạnh, thổi mạnh về phía những người mặc trang phục màu đen đang đứng, những người đàn ông ánh mắt nghiêm nghị, kích động, như nổi sóng, trong lòng mọi người lúc này còn lạnh giá hơn cả gió lạnh đang gào thét kia, rất nhiều lời thì thào bàn tán của mọi người cuối cùng kết lại với nhau thành câu nói kinh thiên động địa kia, dư âm của nó gây chấn động lòng người.
Cuối cùng cũng có người hô lên câu này.
Sắc mặt Đế Lâm nghiêm nghị, gã nhìn thuộc hạ của mình với ánh mắt uy nghiêm, thuộc hạ đáp lại gã với ánh mắt kiên định, những người đứng ở đây chính là những thuộc hạ bắt đầu đi theo gã từ Viễn Đông, những phản đồ bỏ trốn, những người đã từng chinh chiến vì đất nước, xương máu từng nhỏ xuống trên chiến trường. Bọn họ đã từng giết người, cướp của, tội ác ngập trời, tội ác và chiến công của họ hiển hách như nhau, hậu thế sẽ tuyệt đối không dung thứ cho bọn họ, ngoại trừ “Thiết Huyết binh đoàn” này, một đoàn thể khủng khiếp, thiên hạ rộng lớn không có chỗ dung thân cho bọn họ, trên tay của mỗi người ở đây đều tạo quá nhiều ác nghiệt, một khi cái đoàn thể này bị vứt bỏ, bọn họ sẽ bị kẻ thù nhiều như biển rộng cắn nuốt, thịt nát xương tan.
“Các huynh đệ”, giọng nói của Đế Lâm quanh quẩn trong gió tuyết, chấn động lòng người: “Phòng giám sát chúng ta trung thành và tận tâm với gia tộc, chúng ta là những thần tử vì nước mà chiến đấu, đổ máu hy sinh, lập nhiều chiến công nhưng Tổng trưởng Điện hạ bị gian tà che mắt, ông ta đã quên ai là người vì gia tộc ở Viễn Đông đánh lấy lại giang sơn? Là ai đã ngăn cơn sóng dữ khi Ma tộc xâm lấn hoành hành, chặn đại quân Ma tộc, bảo vệ Đế Đô?”.
“Chúng ta” tiếng gầm nặng nề vang lên giống như tiếng sấm xé toang bầu trời.
“Bây giờ Tổng trưởng Điện hạ bị gian tà vây xung quanh che mắt, ông ta đã quên mất chiến công của chúng ta, chẳng những không khen thưởng cho chúng ta mà ông ta còn vô cớ tăng hình phạt, chúng ta có công không có tội, kiên quyết không làm theo, chúng ta nhất định phải yêu cầu Tổng trưởng Điện hạ giao những gian tà sau lưng mình ra, giải cứu trách nhiệm thần thánh của phòng giám sát”. Đế Lâm hung hăng vung tay lên, gã như muốn một quyền này đánh ngã tất cả lũ gian tà: “Chúng ta phải lập tức hành động, lối thoát duy nhất là dùng vũ lực khiến Tổng trưởng sửa chữa sai lầm, khôi phục chính nghĩa, chúng ta... Phản đối bằng vũ trang”.
Ca Phổ Lạp thuận thế vung tay nói: “Các huynh đệ, số mạng chúng ta không do ông trời quyết định, không một ai có thể lấy tính mạng chúng ta”.
Tiếng vỗ tay ầm ầm nổi lên, đáp lại lời nói của Ca Phổ Lạp, những nam tử trong chiếc áo khoác màu đen kích động, nhiệt huyết sôi trào hô to: “Phản đối bằng vũ trang”.
“Không còn cách lựa chọn nào khác, chỉ có phản đối bằng vũ trang”.
Ba trăm năm trước, Tổng trưởng đầu tiên nhà Tử Xuyên đã gầm lên trên tường thành Đế Đô: “Tử Xuyên chúng ta độc lập”, ba trăm năm sau, một kiêu hùng xuất hiện ở Đế Đô cũng gầm lên câu nói: “Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có phản đối bằng vũ trang”.
Ngay cả hai đại nạn bị nhà Lưu Phong và quân Ma tộc xâm lấn cũng không thể ảnh hưởng tới địa vị thống trị của nhà Tử Xuyên mà người đời cho rằng cực kỳ vững chắc không gì phá nổi, hơn nữa còn duy trì vĩnh hằng. Vào giây phút này không một ai có thể tưởng tượng, kể cả người tham gia và người lãnh đạo có thể nghĩ được vào đêm ngày ba mươi tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi lăm, trên đường Đạt Á Tây, một đám quan binh gia tộc bị bức bách rơi vào con đường cùng, trong lúc quẫn bách, cơn giận dữ đã tạo nên một uy lực đáng sợ như thế này, nó đã phá vỡ căn cơ thống trị ba trăm năm của nhà Tử Xuyên.
Sử sách vĩnh viễn ghi lại cuộc bạo loạn của Tam Kiệt từ đó mở ra. Những ngày tiếp theo nhà Tử Xuyên đã khiến thế giới chấn động.
Căn cứ theo tài liệu của quân vụ gia tộc ghi lại, cuối năm bảy trăm tám mươi lăm, binh lực bố trí trong thành Đế Đô không nhiều. Bởi vì gia tộc mới kết thúc cuộc chiến tranh vệ quốc tàn khốc, trước mắt không có cường địch uy hiếp nên trong thành Đế Đô không có nhiều quân định trấn đóng. Đương nhiên “trọng binh” là nói với một thành thị bình thường, còn Đế Đô là một thủ đô của cường quốc trên đại lục, binh lực không thể trống không, nên những thành thị bình thường không thể so sánh được.
Vì lập nghiệp dựa trên binh biến nên gia tộc có truyền thống đề phòng đối với những võ tướng nắm trong binh trong tay, binh lực quân khu thủ đô tuyệt đối không thể nằm trong tay một người, đây chính là bí mật các đời Tổng trưởng gia tộc lưu truyền lại cho nhau. Chính vì thế gia tộc từ trước tới nay để bảo vệ gia tộc các Tổng trưởng gia tộc đều có thói quen phân chia binh lực Đế Đô thành ba bộ phận.
Bộ phận thứ nhất: quân trung ương. Từ trước tới nay quân trung ương là đội quân có lịch sử lâu dài và truyền thống huy hoàng, niềm tự hào của nhà Tử Xuyên, cho dù đơn vị quân đội này có một vai trò không lấy gì làm vinh quang trong cuộc phản loạn Dương Minh Hoa nhưng khi nằm trong tay Tư Đặc Lâm, bọn họ đã dùng chiến tích để rửa nỗi sỉ nhục ở Viễn Đông và Mạt Y. Trong cuộc chiến tranh vệ quốc, các tướng sĩ quan trung ương đã anh dũng chiến đấu ở Đế Đô, đứng vững trước áp lực đáng sợ của Ma Thần Hoàng, đặt nền tảng cho thắng lợi vĩ đại cuối cùng. Bây giờ quân đoàn trưởng quân trung ương do Tử Xuyên Trữ, người thừa kế tương lai của gia tộc nắm giữ, nhưng Trữ Điện hạ sắp kế nhiệm chức vị Tổng trưởng gia tộc, công việc bận rộn nên công việc thực tế hàng ngày đều do phó quân đoàn trưởng Tần Lộ các hạ phụ trách.
Bình thường quân trung ương có biên chế mười lăm vạn người, kể cả mười sư đoàn bộ binh và mười sư đoàn kị binh, đây chính là biên chế của một đại quân khu. Quân trung ương không chỉ chịu trách nhiệm phòng vệ và bảo vệ trị an Đế Đô mà bọn họ còn chịu trách nhiệm công việc phòng ngự khu vực trung tâm quanh Đế Đô và một bộ phận các tỉnh Đông Nam. Nhưng trong chiến tranh vệ quốc, quân trung ương dùng đại bộ phận chủ lực nòng cốt của mình cải biến thành quân Đông Nam, sau khi chiến tranh kết thúc, những đơn vị điều động tạm thời này không được trả lại quân trung ương vì gia tộc còn muốn phát động chiến tranh thảo phạt vương quốc Ma tộc, quân trung ương lại còn phải điều động một bộ phận quân tinh nhuệ tham gia quân viễn chinh. Hơn nữa khi chiến dịch Đế Đô kết thúc, quân trung ương tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cho dù Tần Lộ đã ba lần bảy lượt đề nghị lên quân vụ và Tổng trưởng rằng quân trung ương thiếu hụt binh lực tương đối nghiêm trọng, rất khó gánh chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn các khu vực, quân trung ương cần phải được khân cấp bổ sung binh lính có khả năng và sĩ quan từng trải. Nhưng những báo cáo này cứ rơi vào một cái động không đáy, tới tận bây giờ vẫn không có bất kỳ hành động nào hồi phục quân trung ương.
Nguyên nhân rất đơn giản là vì gia tộc không có tiền.
Đại chiến qua đi, hàng trăm nơi hoang phế đang chờ xây dựng lại, gia tộc phải cắt giảm quân phí, dành tiền xây dựng các địa phương, cho dù Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông độc lập nhưng dù gì đi nữa hắn cũng không biểu hiện ý thù địch với gia tộc, trước mắt Đế Đô còn chưa bị kẻ thù hùng mạnh uy hiếp nên việc xây dựng quân trung ương không cần gấp gáp, huống chi Tư Đặc Lâm mới dẫn quân viễn chinh quay về từ vương quốc Ma tộc, đóng quân ở thành Đạt Khắc, mười lăm vạn quân tinh nhuệ này cũng đủ để uy hiếp tất cả kẻ thù không an phận rồi.
Chính vì thế Tần Lộ các hạ phải chịu thiệt thòi, khó khăn tạm thời qua đi, bây giờ ngài cứ chịu khó chỉ huy mấy đơn vị quân trung ương thiếu người, hãy kiên trì một chút.
Chính vì thế vào đêm ba mươi tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi lăm này, quân trung ương được xưng mười lăm vạn nhưng trên thực tế chỉ có bốn sư đoàn bộ binh trú đóng bên trong thành Đế Đô, hơn nữa còn thiếu hụt lực lượng nghiêm trọng, tổng binh lực của sư đoàn bộ binh không vượt quá hai vạn năm nghìn người, những đơn vị quân đội trú đóng ở các tỉnh xung quanh Đế Đô căn bản không tồn tại, chỉ có danh sách hữu danh vô thực ở chỗ quân vụ gia tộc mà thôi.
Mặc dù binh lực quân trung ương suy yếu nghiêm trọng nhưng gia tộc Tử Xuyên không vì thế mà lo lắng đêm ngủ không yên giấc, bởi vì lực lượng quân trung ương trú đóng ở Đế Đô chỉ là một bộ phận binh lực đảm nhiệm trách nhiệm bảo vệ đầu não của gia tộc, còn có một đội quân được gọi là đoàn quân Cấm vệ quân “Ngự lâm quân”, bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của phủ Tổng trưởng và khu vực xung quanh. So với Đế Đô còn chưa đầy đủ, quân Cẩm vệ được đãi ngộ rất tốt, một sư đoàn có biên chế hai vạn người này, toàn bộ thành viên của nó được chọn lựa một cách nghiêm khắc. Thẩm tra chính trị, các sĩ quan của sư đoàn phải là người bản địa quanh, Đế Đô hay xuất thân từ gia tộc, hay gia đình quý tộc, đãi ngộ cao nhất trong các quân đoàn của gia tộc. Tướng lĩnh chỉ huy cấm quân chính là tướng lĩnh được Tổng trưởng Điện hạ tin cậy nhất. Chính vì thế cho dù là lực chiến đấu như nào, đơn vị quân đội này chính là thân binh trung thành nhất, có bọn họ bảo vệ Tổng trưởng hoàn toàn có thể yên tâm kê cao gối ngủ.
Lực lượng bảo vệ thứ ba trong thành Đế Đô chính là bộ đội hiến binh của phòng giám sát, đơn vị quân đội này không thuộc phạm vi quản lý của quân vụ mà thuộc phòng giám sát chỉ huy, nhưng bọn họ cũng là lực lượng vũ trang gia tộc nằm trong danh sách ở phòng quân vụ. Căn cứ theo báo cáo của phòng giám sát, bộ đội hiến binh đóng trong thành Đế Đô có ba sư đoàn, hai sư đoàn kị binh và một sư đoàn bộ binh, mỗi sư đoàn có binh lực hai vạn người, nhưng trên thực tế ngoại trừ dự báo thời tiết còn những báo cáo của phòng giám sát từ trước tới nay không cái nào trước sau như một.
Đối với phòng quân vụ mà nói, binh lực của phòng giám sát ở Đế Đô vẫn là một bài toán khó giải, bởi vì việc điều động bộ đội hiến binh không cần thông qua sự thẩm tra và đồng ý của phòng quân vụ, kinh phí và biên chế, hệ thống chiêu mộ binh lính cũng hình thành một hệ thống độc lập. Nói theo lý thì chỉ cần Đế Lâm có thể nuôi được, gã hoàn toàn có thể thu nhận năm mươi vạn quân ngay trong quân doanh của mình. Đương nhiên, quy mô quân đội khổng lồ như vậy thì tuyệt đối không có khả năng, nhưng một khi Đế Lâm lấy danh nghĩa huấn luyện tân binh hay điều động luân phiên quân đội, thay đổi phiên hiệu, điều những đơn vị quân đội ở những tỉnh ngoài vào Đế Đô thì gã có thể tăng tổng binh lực lên gấp hai, ba lần mà người ngoài hoàn toàn không thể phát hiện ra. Trên thực tế Đế Lâm đã hành động như vậy, nhưng hành động có gã rất khéo léo và bí mật mà thôi, trên danh nghĩa bộ đội hiến binh đóng ở Đế Đô chỉ có ba sư đoàn nhưng trên thực tế là bảy sư đoàn với binh lực trên bảy vạn người, hơn nữa trang bị vô cùng hoàn hảo.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
32 chương
1521 chương
869 chương
151 chương
52 chương
65 chương
264 chương