Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 258
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 27
Chương 7
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Sau đó Lâm gia thống trị vương quốc hơn bốn trăm năm, cuối cùng bị gia tộc Hỏa Vân đánh bại, mất ngôi vị Hoàng đế nhưng vẫn là một gia tộc lớn trong vương quốc. Vào năm chín trăm mười lăm theo lịch vương quốc, xảy ra cuộc chiến tranh, hoàng quyền đẫm máu, Lâm gia một lần nữa đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, Lâm Túc bệ hạ lên ngôi, nhưng lần này Lâm gia chỉ truyền ngôi chưa tới một trăm băm, sau đó bị Hoàng tộc khác lật đổ đẩy Lâm gia trở về dân gian.
Cứ như thế lên xuống Huyết Nhân Lâm gia ba lần thành công, ba lần bị đánh bại, vào năm một ngàn chín trăm năm mươi hai theo lịch vương quốc, Huyết Nhân tộc một lần nữa khởi động chiến tranh Hoàng quyền với Hoàng đế Mông tộc đang nắm quyền nhưng cuối cùng thất bại. Bởi vì Huyết Nhân tộc cực kỳ dũng mãnh, kiên trì thiện chiến nên Hoàng đế Mông tộc quyết tâm nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn nên đã tàn sát toàn bộ bộ lạc Huyết Nhân, diệt trừ toàn bộ Hoàng tộc Huyết Nhân. Bệ hạ, cuộc chiến tranh Hoàng quyền thất bại này đã bắt đầu cho truyền thống nhổ cỏ tận gốc. Bộ lạc Huyết Nhân rơi vào thảm cảnh, cùng với hơn mười bộ lạc khác bị diệt trừ, hơn một trăm năm mươi vạn dân chúng của bộ lạc bị giết, hơn hai trăm Hoàng tộc bị giết, chỉ có mấy người chạy thoát. Từ đó về sau biến mất không còn tung tích. Bệ hạ, những điều chúng ta biết về tộc Huyết Nhân chỉ ghi chép tới đó thôi”.
Tử Xuyên Tú không khỏi ngơ ngác khi hắn nghĩ tới bộ tộc Huyết Nhân này trong hai ngàn năm liên tục gây nên cơn sóng gió máu tanh, hắn liền hỏi Tạp Đan: “Mấy vị Hoàng tộc Huyết Nhân chạy trốn khỏi sự tàn sát đó sau này bỏ trốn tới nơi nào?”.
“Trong Thần điển không ghi lại, nhưng bọn họ nhất định không sống yên ổn trong vương quốc, rất có thể bọn họ đã trốn tới thế giới loài người. Bệ hạ, vi thần cả gan dự đoán rằng... rất có thể ngài chính là hậu duệ của bọn họ. Bệ hạ, trên người ngài có huyết thống Hoàng tộc, đây là điều không thể nghi ngờ”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Tạp Đan khanh, nghiên cứu của khanh kể lại chi tiết như từ trong khuôn đúc vậy khiến Trẫm hiểu thực sự có chuyện như vậy, tạm thời cứ coi như vậy đi”.
Khi thấy thái độ mờ ám này của Quang Minh hoàng, tâm trạng các đại thần bừng sáng như tuyết.
Ca Ấm cung kính nói: “Bệ hạ, sự thật đã bày trước mắt, quả thực ngài chính là hậu đuệ của Hoàng tộc Huyết Nhân của vương quốc?”.
Tử Xuyên Tú làm ra vẻ còn chưa có chủ ý, hỏi lại: “Thật vậy sao? Tại sao trước đây không có ai nói với Trẫm việc này?”.
Tạp Đan dùng quyền uy của chuyên gia Thần điển cam đoan với Tử Xuyên Tú: “Hoàn toàn chính xác, bệ hạ ngài chính là hậu duệ của người sáng lập vương quốc”.
“Bệ hạ, việc này không còn ghi ngờ gì nữa”. Các thần tử đều lặp lại lời cam đoan với Tử Xuyên Tú: “Bệ hạ chính là hậu duệ của người sáng lập vương quốc quay về từ thế giới loài người, được Tắc Nội Á tộc nhường ngôi vị Hoàng đế, cứu vớt vương quốc trong cơn nước sôi lửa bỏng, đây chính là ý trời”.
Cương Ngõa, tộc trưởng Cương tộc còn bày tỏ sự phẫn nộ, kích động cho rằng bất kỳ kẻ nào nghi ngờ huyết thống của Bệ hạ, kẻ đó chính là kẻ thù của chiến sĩ Cương tộc, chiến sĩ Cương tộc dù chiến đấu tới người cuối cùng cũng không để kẻ đó được yên.
Lôi Báo nói: “Kẻ nào nghi ngờ huyết thống của Bệ hạ, kẻ đó đang nghi ngờ uy danh của Bệ hạ”.
Cương Ngõa nói: “... Chính là sỉ nhục tên tuổi anh hùng của các bậc tiên liệt khai quốc...”.
Ca Ấm: “Kẻ đó đang khiêu khích vinh quang của vương quốc thần thánh, kẻ đó chính là kẻ thù của tất cả những chiến sĩ thờ phụng Đại Ma Thần, đối với những cuồng đồ điên cuồng tội ác tày trời như vậy ngay cả Bệ hạ nhân từ độ lượng buông tha cho hắn thì vi thần cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hắn”.
“Tuyệt đối không buông tha cho kẻ đó”. Tất cả các tộc trưởng đều bày tỏ thái độ.
Trước thái độ kiên quyết của mọi người, Tử Xuyên Tú cũng đành phải nhượng bộ, hắn cuối cũng không thể không thừa nhận bản thân mình thực sự là một hậu duệ của gia tộc Huyết Nhân nổi tiếng trong vương quốc, tổ tiên của hắn đã nhiều lần trở thành Ma Thần Hoàng, bây giờ nhìn thấy vương quốc trong tình cảnh trong ngoài bao vây, sinh linh lầm than, hắn cảm nhận được thiên mệnh của mình, dứt khoát quay về vương quốc ra tay cứu vớt dân chúng.
Các tộc trưởng đều quỳ xuống, dập đầu hô to: “Vì thần nguyện ý trung thành ra sức với Bệ hạ, trợ giúp Bệ hạ hoàn thành nghiệp lớn, không tiếc thân mình xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, thịt nát xương tan”.
Tử Xuyên Tú nhìn các tộc trưởng vẻ hòa ái: “Các khanh, đều là những người có công ủng hộ Trẫm, đi theo Trẫm từ thành Ngõa Ân Tư Tháp, đương nhiên Trẫm sẽ không quên công lao của các khanh”.
Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn Á Ca Mễ đang quỳ trên mặt đất nói: “Thì ra tộc trưởng tộc Á Côn cũng tới”.
Á Ca Mễ cảm thấy mỗi lần gặp Tử Xuyên Tú, con người này đều khiến ông ta có một cảm giác rất khác biệt, từ buổi dạ hội khánh công Thần tộc năm bảy trăm tám mươi, một tên thích khách cuồng đao cả người đẫm máu tới viên tướng quân kiên cường tự tin trong cuộc chiến thành Ba Đan, bây giờ là Hoàng đế Ma tộc với dáng vẻ ung dung, đại lượng, nụ cười hoàn toàn không mang theo sự tức giận, con người này thực sự càng ngày càng thâm sâu, không lường được.
Á Ca Mễ cung kính dập đầu bái lạy với Tử Xuyên Tú rồi quỳ tại chỗ nói: “Bệ hạ thánh an, vi thần tới thỉnh tội với Bệ hạ, bệ hạ lên ngôi ở thành Ngõa Ân Tư Tháp, vi thần ở nơi xa xôi không kịp thời tới chúc mừng Bệ hạ, vi thần tội đáng muôn chết”.
“Việc lên ngôi ở thành Ngõa Ân Tư Tháp là ý kiến của Tạp Đan khanh, trước đó ngay cả Trẫm cũng không suy nghĩ tới việc này, ngươi không kịp tới chúc mừng cũng không có tội”. Tử Xuyên Tú nói với vẻ thờ ơ, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị: “Nhưng Trẫm thật sự không ngờ khi Trẫm đi tuần tới đây, sứ giả Hoàng kỳ đi tiền trạm lại bị người đánh đuổi, điều này sợ là cho dù những ngu dân ở nơi sơn thôn hẻo lánh nhất, cho dù là Ma tộc thấp giai ngu xuẩn nhất cũng biết sứ giả Hoàng kỳ là tượng trưng cho Trẫm, là thần thánh không thể xâm phạm, trong khi đó bản thân tộc Á Côn, một tộc lớn trong vương quốc lại làm ra chuyện phạm thượng này. Á Ca Mễ, ngươi căn bản không coi trọng quyền uy của Trẫm”.
Thân thể Á Ca Mễ run rẩy, trong cơn run rẩy ông ta cảm nhận được một luồng sát khí vô hình như mây đen đang tụ tập quanh đỉnh đầu ông ta, vô cùng nặng nề, áp lực trầm trọng, giống như tiếng sấm khủng khiếp từ trên chín tầng mây đánh xuống.
Á Ca Mễ cuống cuồng dập đầu, khàn khàn nói: “Bệ hạ khoan dung độ lượng, bệ hạ nhân từ, vi thần vì tiểu nhân xui khiến nên nhất thời hồ đồ mạo phạm Hoàng kỳ, vi thần biết tội đáng muôn chết, vi thần đáng chết, vi thần đáng chết”.
“Á Ca Mễ, chuyện này không chỉ chém đầu ngươi và mấy trưởng lão là có thể chấm dứt”. Tử Xuyên Tú liếc mắt nhìn Tạp Đan: “Tạp Đan khanh, căn cứ vào luật pháp vương quốc, kẻ vũ nhục sứ giả Hoàng kỳ nên bị xử trí như thế nào?”.
“Bệ hạ, tôn nghiêm của Hoàng quyền không thể bị sỉ nhục, chỉ có lấy máu tươi mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục, tộc Á Côn coi thường sự uy nghiêm của Bệ hạ, cần phải dùng biện pháp trừng phạt uy nghiêm nhất đối với bọn họ”. Tạp Đan nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, hãy để cho bọn họ hoàn toàn tuyệt diệt đi”.
“Diệt tộc sao?”. Ánh mắt Tử Xuyên Tú sáng lên: “Rất thú vị!”.
Tử Xuyên Tú nhìn La Tư nói: “La Tư khanh, nếu như việc này do khanh chấp hành việc giết hoàn toàn tộc Á Côn cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành?”.
La Tư trầm ngâm trả lời: “Bệ hạ, tộc Á Côn có tám mươi vạn người dân, nếu như muốn giết toàn bộ những người này, lực lượng trong tay vi thần không đủ, nếu như phái La Kiệt và tướng quân Bố Lan trợ giúp thì vi thần cam đoan trong vòng ba tháng trong khắp vương quốc không còn một người tộc Á Côn nào còn sống sót”.
Khi nghe được hai từ “diệt tộc”, Á Ca Mễ cảm thấy cả người mình như bị rút hết xương khớp, ông ta mềm nhũn người, ngồi phịch xuống mặt đất. Á Ca Mễ cố gắng dập đầu thình thịch, mồm lên tiếng cầu khẩn nhưng không một ai nghe rõ ông ta đang nói cái gì.
Các tộc trưởng đều sợ tới mức ngây người, bản thân là người Ma tộc, việc giết người chiến tranh xảy ra như cơm bữa, nhưng bây giờ trước mắt bọn họ là cả một bộ tộc gần một trăm vạn người sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn họ bị sát khí của Tử Xuyên Tú uy hiếp, người nào người nấy nín thinh không dám nói.
Tử Xuyên Tú mím chặt môi, ánh mắt như tóe lửa, nhếch miệng cười lạnh lùng, cánh tay hắn giơ lên, đang định nói điều gì đó thì đột nhiên có người nhào tới ôm chân hắn, lên tiếng cầu khẩn: “Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại”.
Tử Xuyên Tú cau mày nhìn người bên dưới chân mình: “Ca Ấm khanh, khanh, muốn nói gì?”.
“Bệ hạ, Á Ca Mễ coi thường Hoàng quyền quả thật tội không thể tha, nhưng vì đại địch còn đang ở trước mặt, người dã man còn đang tàn sát bừa bãi trong vương quốc, bây giờ là lúc cần dùng người. Bệ hạ, hãy cho tộc Á Côn một cơ hội lập công chuộc tội. Bệ hạ, hãy để cho bọn họ chết trận một cách vinh quang trên chiến trường với người dã man, cũng coi như là giảm bớt nghiệp chướng cho bọn họ”. Ca Ấm vừa nói vừa cố sức đá cho Á Ca Mễ đang ngồi co quắp trên mặt đất như bùn nhão: “Tội thần Á Ca Mễ còn không tỉnh ngộ sao?”.
Bị Ca Ấm đá ột cước, Á Ca Mễ đã tỉnh lại, ông ta vội vàng bò tới trước mặt Tử Xuyên Tú gào khóc nói: “Bệ hạ khoan dung, nhân từ độ lượng cho chúng thần một cơ hội. Bệ hạ, bệ hạ, chúng thần không dám, chúng thần nhất định trung thành và tận tâm với Bệ hạ, tuyệt đối không dám ngỗ nghịch với ngài nữa”.
Tử Xuyên Tú chỉ yên lặng nhìn Á Ca Mễ, không nói không rằng, sắc mặt bình thản.
Khi thấy Tử Xuyên Tú đã buông lỏng, sát khí đã giảm, các đại thần mới thả lòng tâm trạng mình.
Lập tức Lôi Báo quỳ xuống khẩn cầu: “Với hành vi của tộc Á Côn khép bọn họ vào tội diệt tộc cũng không quá mức, nhưng sau đó bọn họ đã biết hối cải, chủ động dâng thành đầu hàng, căn cứ theo tục lệ của vương quốc thì người đầu hàng không giết. Bệ hạ, tru diệt tộc Á Côn thì dễ nhưng chỉ vì Bệ hạ làm vậy mà khiến các tộc trong vương quốc xa rời, vi thần trộm nghĩ Bệ hạ không đáng phải làm thế”.
Công tước Lôi Báo là người từng trải, có uy vọng cao nhất, quy thuận Tử Xuyên Tú trước tiên nên Tử Xuyên Tú vẫn muốn cho ông ta thể diện.
“Á Ca Mễ, có Ca Ấm khanh và Lôi Báo khanh cầu xin cho người, trẫm tạm thời để cái đầu của người ở đó, nhưng tội ngươi đả thương sứ giả Hoàng kỳ thì không thể không trừng phạt. Người đâu, hãy kéo hắn ra ngoài đánh, ba mươi trượng”.
Mấy binh lính Bán thú nhân bước vào kéo Á Ca Mễ đi ra ngoài, dùng quân côn đánh ba mươi trượng sau đó lại kéo vào bên trong lều, nhìn hình hài máu thịt lẫn lộn của Á Ca Mễ, Tử Xuyên Tú nghi ngờ liệu binh lính Bán thú nhân có biết tính toán đánh thành ba trăm trượng hay không? Cũng may là Á Ca Mễ vẫn còn tỉnh táo để nói chuyện.
“Á Ca Mễ, tội của ngươi đánh ba mươi quân côn chỉ là trừng phạt nhỏ, vì Ca Ấm khanh và Lôi Báo khanh cầu xin cho ngươi, trẫm tạm thời thu hồi mệnh lệnh diệt tộc, nhưng vì đã gây ra trọng tội như vậy thì không thể không khiển trách, bây giờ Trẫm muốn xem biểu hiện của ngươi”.
Á Ca Mễ cả người máu thịt lẫn lộn, sắc mặt trắng bệch nhưng ông ta vẫn cố gắng dập đầu tạ ơn Tử Xuyên Tú: “Bệ hạ khoan đung độ lượng, người toàn tộc vi thần đều mang ân nghĩa này của Bệ hạ. Dân cư thành Phật Cách La Tư Bỉ Á tuy nhất thời hồ đồ nhưng vẫn là con dân của Bệ hạ, bây giờ chúng thần lầm đường lạc lối đã biết quay đầu, chỉ cần xin Bệ hạ cho chúng thần một cơ hội sửa sai”.
“Ừ...”. Tử Xuyên Tú trầm ngâm nhưng không nói.
“Nghe nói Bệ hạ một lòng muốn đánh lại Man Thú tộc, tộc vi thần nguyện dùng năm vạn tráng đinh hiến cho Bệ hạ dùng làm quân, hơn nữa tộc của vi thần còn tình nguyện cung cấp lương thảo cho đại quân của Bệ hạ...”.
Lúc này giọng nói của Tử Xuyên Tú mới buông lỏng: “Nếu như tộc Á Côn thực có ý hối cải Trẫm cũng đã khiển trách, việc này dừng ở đây. Á Ca Mễ, khanh hãy đi thương lượng với La Tư khanh, hắn phụ trách việc tổ chức quân dự bị của vương quốc, binh lính tộc Á Côn phân vào quân dự bị huấn luyện sau đó sẽ được biên chế vào các quân đoàn”.
“Quân dự bị?”. Á Ca Mễ chưa từng nghe nói tới từ này nên ngơ ngác nhìn xung quanh, sắc mặt các đại thần hờ hững hình như mọi người đều không muốn nhắc tới chủ đề tìm được con đường sống trong cái chết này. Á Ca Mễ cũng không dám hỏi nhiều, ông ta vội vàng gật đầu nói: “Vi thần nên đi làm”.
“Đi thôi, sau này hãy làm việc cho tốt”. Tử Xuyên Tú hờ hững nói: “Á Ca Mễ, ngươi rất may mắn, tộc Á Côn là một bộ tộc lớn trong vương quốc, ngày nay nguyên khí vương quốc điêu linh, trẫm cũng không đành lòng mở cuộc tàn sát cho nên Trẫm mới khoan dung với ngươi, nhưng nếu một lần nữa ngươi gây hấn với Trẫm, Trẫm sẽ không nhẫn nại nữa đâu”.
Tử Xuyên Tú nhìn các đại thần, giọng nói thong thả nhưng vô cùng có lực: “Thân là vua một nước, Trẫm phải có trách nhiệm đối với vương quốc, tự bản thân bậc quân vương phải có ý chí, lòng độ lượng, sự hiểu biết, lòng khoan thứ. Nhưng nếu có người ngang bướng, ngu ngốc, không muốn thay đổi, vì trật tự của vương quốc, vì chính quyền mới của vương quốc, trẫm cũng không tiếc mà biểu hiện cơn lôi đình của Thiên tử, bao phủ các ngươi trong biển máu mênh mông”.
Sự uy nghiêm vững vàng như núi cùng với sát khí ngập tràn trong lều khiến người khác không thể chống đỡ được, vào lúc này các đại thần như cả thấy uy phong lẫm liệt, hiên ngang của tiên hoàng xưa kia đang ngồi trên ghế, một khí thế nghiêm nghị ngút trời đang bao vây xung quanh Tử Xuyên Tú, đó chính là cơn giận của bậc Đế vương.
Các đại thần đồng loạt quỳ xuống, cho dù là Tạp Đan hàng ngày cười nói bình thường với Tử Xuyên Tú cũng quỳ xuống.
Các chúng thần đều phủ phục, không dám lên tiếng, bầu không khí trong trướng vô cùng tĩnh lặng.
Tử Xuyên Tú vô cùng bùi ngùi khi nhìn những con người đang nơm nợp lo sợ kia, những người đang quỳ phủ phục trước mặt hắn này đều là những người nắm giữ thực lực cao nhất vương quốc Ma tộc, bọn họ đã từng thống lĩnh quân đội khiến cả thế giới loài người sợ hãi, bây giờ bọn họ đang quỳ phủ phục dưới chân hắn, không dám thở mạnh.
Đây chính là sức mạnh của quyền lực, thảo nào từ cổ chí kim có vô số anh hùng vì nó mà xông pha trong cơn lửa đạn.
Khi các tộc trưởng lui ra ngoài, công việc của Tử Xuyên Tú vẫn chưa dừng lại, hắn vẫn phải tiếp một nhóm đại thần khác. La Tư tới từ Thất Tháp tộc, Lỗ Đế từ phản quân Tắc Nội Á tộc, Hồng y kỳ bản Minh Vũ, quân đoàn trưởng quân đoàn Viễn Đông số ba, kiêm chủ nhiệm hậu cần quân Viễn Đông, tướng quân Bán thú nhân Bố Lan, quân đoàn phó quân đoàn Viễn Đông số hai, so với những đại thần vừa rồi, bọn họ tới từ các thế lực khác nhau, bộ tộc khác nhau nhưng bọn họ có một điểm chung: bọn họ đều là tâm phúc đáng tin cậy của Tử Xuyên Tú.
Khi còn ở Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú đã bổ nhiệm bốn người hình thành một tổ, trù bị sự vụ của vương quốc đặc biệt hỗ trợ Tử Xuyên Tú xử lý các vấn đề quân sự, chính trị vương quốc Ma tộc. Đây dù chỉ là một cơ cấu tạm thời nhưng có quyền lực rất lớn, bây giờ Tử Xuyên Tú yêu cầu nhiệm vụ cấp bách nhất cho bọn họ là xây dựng quân đội mới của vương quốc.
“Vốn quân đội các bộ tộc không đáng tin cậy, bất kỳ lúc nào chúng cũng có thể làm phản, phản bội, nếu như Quang Minh hoàng triều muốn ăn sâu bén rễ ở vương quốc thì nhất định phải tổ chức một quân đội mới đáng tin cậy”.
Lúc này tổ trù bị đang báo cáo công việc với Tử Xuyên Tú. La Tư, tộc trưởng Thất Tháp tộc, tổ phó tổ trù bị chịu trách nhiệm trưng tập binh lính đang nói: “Trước mắt việc thành lập quân dự bị của vương quốc đang tiến hành thuận lợi, binh lính đã trưng tập của các tộc thành viên được mười một vạn ba nghìn hai trăm người, trong đó tộc Ca Ngang cống hiến bốn vạn năm nghìn binh lính, công tước Lỗ Đế cống hiến hai vạn binh lính, Lôi tộc cống hiến một vạn một ngàn binh lính, Cương tộc cống hiến bảy ngàn binh lính, Đông Nhật tộc cống hiến năm ngàn binh lính, Đồ tộc cống hiến bốn ngàn binh lính...”.
Nói tới đây La Tư khiêm nhường nói: “Đương nhiên tộc Thất Tháp của vi thần dù chỉ là một bộ tộc nhỏ bé nhưng cũng nguyện cống hiến vì Bệ hạ, không cam chịu đứng sau người khác, tệ tộc nguyện vì Bệ hạ cống hiến tám ngàn binh lính cường tráng để Bệ hạ dùng”.
Tử Xuyên Tú gật đầu, mỉm cười hài lòng nói: “Đương nhiên Trẫm ghi nhớ sự trung thành của La khanh”.
“Năm xưa nếu không có sự trợ giúp của Bệ hạ, tộc của vi thần đã sớm bị diệt tuyệt, những điều vi thần làm hôm nay không đủ báo đáp ơn sâu của Bệ hạ”.
Tử Xuyên Tú hài lòng quay nhìn danh tướng khác: “Minh Vũ, ngươi là tổ trường tổ trù bị, cũng là người phụ trách hậu cần và các vấn đề trang bị, bây giờ ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi?”.
Minh Vũ trả lời vẻ uể oải, gã cau mày nói: “Đại nhân, sự việc tiến hành không thuận lợi”.
“Vì sao?”.
“Hạ quan thông báo với các bộ tộc về việc gánh vác một phần lương thảo và tiền bạc, nói là để cung cấp cho binh lính, các tộc trưởng làm ầm ĩ lên, bọn họ nói bọn họ đã sống tới tuổi này nhưng chưa từng nghe nói việc cung cấp tiền bạc cho quân lính”.
“Hoang đường!”. Tử Xuyên Tú tức giận nói: “Mấy kẻ đó không muốn xuất tiền thì thôi, tại sao lại lấy một lý do hoang đường như vậy? Không phát quân lương cho binh lính thì sao có thể duy trì quân đội?”.
Tử Xuyên Tú chưa nói xong thì La Tư đã ho khan một tiếng, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, Tử Xuyên Tú nhìn La Tư hỏi: “Thế nào, trẫm nói sai điều gì sao?”.
La Tư xấu hổ nói: “Bệ hạ minh xét. Ý kiến của Bệ hạ đương nhiên là đúng, nhưng có đôi khi điều đương nhiên cũng chưa chắc...”.
“La khanh, rốt cuộc là khanh muốn nói cái gì?”.
“Vi thần e rằng điều ngài nói vừa rồi chưa hẳn là đúng, quân đội vương quốc quả thật không có quân lương”.
Sau khi La Tư nói xong, mọi người mới biết các tộc trưởng không phải đang nói dối, ngoại trừ một số sĩ quan chuyên nghiệp và binh lính tinh nhuệ, binh lính Ma tộc bình thường thật sự không có quân lương, binh lính Ma tộc không bị ràng buộc với việc quân đội cung ứng lương thảo, ăn uống cho bọn họ, đôi khi bọn họ còn phải chuẩn bị cả lương thực, chỉ cần tộc trưởng ra lệnh một tiếng thì những người dân Ma tộc bình thường đều phải bỏ cây cuốc xuống, khoác bao quần áo trên lưng đi tới chiến trường. xem tại
Tử Xuyên Tú cảm thấy cực kỳ khó tin: “Binh lính Ma tộc không có quân lương sao? Vậy tại sao bọn họ vẫn muốn phục vụ quân đội?”.
Binh lính Ma tộc không có quân lương nhưng có phúc lợi hạng nhất, trừ khi chấp hành mệnh lệnh thời chiến, còn bình thường binh lính Ma tộc được tự do cướp bóc dân chúng, trong Bộ Thống Soái của vương quốc Ma tộc, sự việc này được uyển chuyển xưng là “Tự cung cấp tiếp tế”. Những tài sản cướp bóc được, binh lính chỉ cần nộp một phần lên sĩ quan chỉ huy còn là của bọn họ, rất nhiều quân đội các bộ tộc khi rời khỏi lãnh địa của bộ tộc mình thì chẳng khác gì giặc cướp, “đại quân lướt qua không còn một ngọn cỏ” những lời này cũng không nhất định được dùng để ám chỉ quân đội kẻ thù xâm chiếm đất nước.
“Không có quân lương, cho phép cướp bóc là kế sách của toàn quân vương quốc sao?”.
Tử Xuyên Tú im lặng khi nghe La Tư nói xong, Tử Xuyên Tú nhìn mấy tâm phúc còn lại hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”.
Lỗ Đế vội vàng nói: “Bệ hạ, vi thần kiên quyết tán thành việc tổ chức tân quân, Ma Thần Hoàng trong tay không có binh lính thì chẳng khác nào một cái áo choàng, bệ hạ anh minh không thích nghe các tộc trưởng xui khiến, nếu như ai dám không nghe lời, vi thần sẽ cho bọn họ biết tay”.
“Được, được, khanh trung thành rất đáng khen, khanh thấy chuyện quân lương này như thế nào?”.
“Bệ hạ, vi thần cầm quân mấy chục năm chưa từng nhìn thấy một văn tiền quân lương, cứ cách một khoảng thời gian vi thần lại dẫn quân tới một vùng đất giàu có nghỉ ngơi mấy tuần lễ, sau đó mọi chuyện đã được giải quyết. Bệ hạ, chúng ta cũng không ngại làm theo lệ cũ, dù gì đi nữa trong tay chúng ta cũng có rất nhiều vàng bạc mà”.
“Đây là suy nghĩ của khanh hả?”. Tử Xuyên Tú nhìn tướng quân Bán thú nhân Bố Lan nãy giờ vẫn im lặng hỏi: “Bố Lan các hạ thấy thế nào?”.
“Quang Minh Vương Điện hạ” Bố Lan cung kính, nói với Tử Xuyên Tú: “Ở tộc Tá Y, việc tham gia quân ngũ chính là để bảo vệ gia đình, vợ con, quê quán, đây là trách nhiệm của mỗi nam tử hán. Đương nhiên, mọi người sẽ rất vui mừng nếu như có quân lương, nếu như không có thì cũng không cần tính toán, chiến sĩ tộc Tá Y không tính toán chuyện nhỏ này, bọn họ chỉ cần được ăn no là đủ. Còn về chuyện dung túng binh lính đánh cướp, Điện hạ, ở tộc Tá Y, người nào dám đưa ra ý kiến này, kẻ đó sẽ chết ngay lập tức, chỉ có giặc phỉ mới làm những chuyện như vậy chứ không phải quân nhân”.
Khi thấy những ý kiến gay gắt đối lập nhau, Tử Xuyên Tú chỉ mỉm cười nhìn người cuối cùng: “Minh Vũ, ngươi hãy nói đi, ngươi là người cầm quân, lại là người phụ trách hậu cần, ở cả hai phương diện, người đều có quyền nói”.
Minh Vũ cười gượng nói: “Thành thật mà nói hạ quan cũng không biết xử trí thế nào, nhưng là một người cầm quân hạ quan phản đối cho binh lính đi đánh cướp, một quân đội như vậy thì rất khó có thể đảm bảo kỷ luật và sức chiến đấu”.
“Đại nhân Minh Vũ, ngài nói điều khác ta không biết nhưng ngài nói tới sức chiến đấu...”. Lỗ Đế chen ngang: “Năm xưa chúng ta cũng không có quân lương nhưng quân đoàn Tắc Nội Á tộc chúng ta có thể đánh tan răng rơi đầy đất bất kỳ một đạo quân loài người hay Bán thú nhân nào đó. Đại nhân Minh Vũ, quân lương và sức chiến đấu là hai vấn đề khác hẳn nhau”.
“Tướng quân Lỗ Đế rất uy phong!”. Tử Xuyên Tú nghiêng mặt nhìn Lỗ Đế: “Cho người một đội quân Tắc Nội Á tộc, ngươi có thể đánh cho Tú Tự doanh của Trẫm răng rơi đầy đất không?”.
Lúc này Lỗ Đế mới nhớ ra bản thân mình đã phạm vào điều đại kị. Lỗ Đế sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Bệ hạ thần võ, vi thần tuyệt đối không phải là đối thủ...”.
“Không phải Tắc Nội Á tộc của ngươi thiên hạ vô địch sao? Thối lắm, ở cuộc chiến thành Ba Đan, ta dẫn Tú Tự doanh đánh dã chiến với Tạp Đặc, không phải người chết là Tạp Đặc sao? Cút ra một bên, câm miệng đi”.
Sau khi giáo huấn Lỗ Đế, Tử Xuyên Tú quay sang nói với Minh Vũ: “Minh Vũ, ngươi nói tiếp đi”.
“Đại nhân, hạ quan biết cần phải quản lý tốt vấn đề quân lương của quân đội, nhưng đứng trên lập trường của hậu cần...”. Minh Vũ cười gượng nói: “Hay là để cho binh lính tự tìm cái ăn đi, chúng tôi thực sự không thể làm được khi phải chu cấp quân lương ười một vạn binh lính Ma tộc”.
“Mười sáu vạn”. Tử Xuyên Tú sửa lại lời nói của Minh Vũ: “Hôm nay ta đã thương lượng với Á Ca Mễ Tước gia, Á Ca Mễ Tước gia rất khẳng khái tặng chúng ta sáu vạn binh lực”.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
32 chương
1521 chương
869 chương
151 chương
52 chương
65 chương
264 chương