Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 181 : Đế đô thần thoại (1).
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 19: Liệt hỏa phần thành .-----oo0oo----- Chương 5: Đế đô thần thoại (1).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Khi một bộ phận thủ quân nhân loại đang mượn các trận địa làm rào cản vừa đánh vừa lui, thì có một bộ phận khác đang hành động theo phương hướng khác.
Thông qua thủy đạo, Cảm tử đội vô thanh vô tức từ thành tây tiềm nhập đằng sau ma tộc quân đội.
Cảm tử đội viên phân thành mấy trăm tiểu tổ, nhờ màn đêm yểm hộ lẩn đến các vị trí yếu hại đã được bố trí trước, ẩn nấp chờ thời cơ đến.
Còn lúc này, ma tộc đang rơi vào trong cướp đoạt hỗn loạn, không ai chú ý đến một chi quân đội nhân loại nhỏ bé tiềm phục sau lưng mình.
Ba giờ sáng, pháo hoa phóng sáng rỡ trên không trung, đây là tín hiệu ước định của nhân loại. Cảm tử đội viên hành động thần tốc, mang đuốc ném vào các đống củi đã được tẩm dầu lửa, dùng hỏa tiễn bắn vào các mái nhà được phủ tranh khô, bắn vào các vách nhà làm bằng gỗ.
Ở địa khu đông thành, nhân loại đã sớm chuẩn bị lượng lớn nhiên liệu và chất dẫn lửa, hiện tại phóng hỏa rất dễ dàng.
Cả ngàn người đồng thời phóng hỏa, lửa phát từ đại nhai, ngõ hẻm, nhà dân, cửa tiệm, trường học, cơ quan chính phủ, nhà trọ....lửa cháy khắp nơi.
Ma tộc đang say máu giành giật chiến lợi phẩm, không thể kịp thời khống chế ngọn lửa lây lan, đồng thời cũng vì bọn chúng vừa vào được thành, không có sản sinh cảm giác là chủ nhân tòa thành nên cũng chẳng tính toán dập lửa.
Dưới tình huống chuyện không liên quan đến mình đấy, thời cơ dập lửa đã qua mất, hỏa thế chẳng gì cản nổi lan ra tứ phía, cắn nuốt từng khu nhà, từng khu phố, vô số hỏa trụ xông thẳng lên trời.
Chỗ trống chưa có lửa cháy đến càng lúc càng thu hẹp, cơn lốc lửa cuốn quanh thành thị, nhà cửa sụp đổ, công trình cao tầng ngã sụp, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, tiếng ma tộc binh la hét kêu dập lửa.
Lúc này, ma tộc binh mới kinh hãi phát hiện, lửa không chỉ cháy một hai căn nhà, một hai khu phố, một hai con đường, mà là cả Đế đô thành! Bọn chúng bắt đầu kinh hoảng thất thố: "Không hay rồi! Thành thị cháy rồi!"
"Có người cố ý phóng hỏa! Mau chạy!" xem tại
Cả chục vạn ma tộc binh tranh đường bỏ chạy, bọn chúng nhắm đông, nam hai thành môn mà chạy, nhưng đã quá trễ rồi.
Liệt hỏa từ đông khu bắt đầu phong tỏa nhai đạo, hỏa diễm hòa với gió phát xuất âm thành hù hù đáng sợ, lửa lúc này đã biến thành một hỏa hải ngút trời, khói đen mù mịt không gian, thế lửa chưa đến, khói đã lan trước nghẹt thở.
Khói đen phảng phất như một biển sương đen ngòm khủng khiếp phủ trùm Đế đô, thành thị, nhai đạo, phòng ốc, cao lâu, toàn bộ tiêu thất trong khói.
Trong khung cảnh tối đen đó, ma tộc không quen hoàn cảnh không thể tìm ra đường thoát.
Sự hoảng loạn lan rộng, tiếng khóc, tiếng hô cứu mạng rầm trời, âm thanh lan xa: "Cứu mạng! Các huynh đệ, chúng tôi bị lửa bao vây rồi!"
"Các huynh đệ, ai đến cứu chúng tôi, chúng tôi thưởng toàn bộ tài bảo có được a!"
Nhưng sinh tử quan đầu, hoàng kim cũng mặc, ngọc thạch cũng mặc, tính mạng là quan trọng nhất.
Ma tộc binh kinh hoảng đào sinh, chẳng ai rảnh rỗi quan tâm đến kẻ kêu cứu.
Rất nhiều nhai đạo bị chướng ngại cản, có cái do nhân loại cố ý bày ra, có cái do ma tộc binh cướp đoạt vứt những thứ không giá trị ra đường, đến giờ chúng lại trở thành vật cản trở bọn chúng thoát thân.
Lúc lửa bắt đầu cháy, Vân Thiển Tuyết đang ở tiền tuyến chỉ huy chiến đấu.
Khi nghe tiếng hô hoán thê thảm từ hậu phương, nhìn thấy hỏa quang bốc cao, hỏa thế vô pháp dập tắt, Vân Thiển Tuyết dự cảm đại sự bất hảo.
"Báo cáo Vũ lâm đại nhân, Đế đô thành đột nhiên phát hỏa!"
"Vì sao hỏa thế phát ra đột nhiên như thế? Không có người dập lửa sao?"
"Đại nhân, lửa này rất kì quái, nước cũng không dập được, có người đã bày sẵn gỗ và dầu lửa, hỏa thế rất hung mãnh!"
Vân Thiển Tuyết hiểu ra, giận quát: "Cạm bẫy, là cạm bẫy do Đế Lâm bày ra! Hắn muốn thiêu chết đại quân của ta!"
Các tướng lĩnh kinh hoàng: "Vũ lâm đại nhân, các lộ quân đoàn đều đang vội vã triệt thối, chúng ta nếu không nhanh sẽ bị hỏa thế bao vây, sẽ không thoát kịp!"
"Không!" Vân Thiển Tuyết kiên quyết: "Quân ta tiếp tục tiến công!"
"Đại nhân, ngài điên rồi sao? Biển lửa sắp lan đến rồi!"
"Các vị, các người nghĩ xem, hiện tại mấy chục vạn binh mã đồng thời chạy khỏi thành, chúng ta có chỗ trống đi không!" Vân Thiển Tuyết trợn mắt: "Đường thoát của chúng ta là đánh bại thủ quân địch nhân, chạy qua phía bọn chúng! Nhân loại không thể phóng hỏa trong trận địa của chúng".
Các tướng lĩnh minh bạch: "Tướng quân anh minh!"
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đạt, ma tộc sĩ binh được thông báo: "Nếu như không phá được phòng tuyến của đối phương, mọi người sẽ bị thiêu thành than hết!"
Sinh tử kề bên, ma tộc sĩ binh vừa mệt vừa đói cố xốc lại tinh thần, chấn chỉnh đấu chí.
Vân Thiển Tuyết bạt kiếm: "Xông lên, đánh bại nhân loại, đoạt lấy sinh lộ!"
"Xung phong!" Ma tộc binh hô vang, mãnh liệt tấn công về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
32 chương
1521 chương
869 chương
151 chương
52 chương
65 chương
264 chương