Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 132 : Chinh đồ dật sự (3).

Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 18: Vệ quốc chi chiến. -----oo0oo----- Chương 3: Chinh đồ dật sự (3). Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu Nhìn thân ảnh đám kị binh vào hết bên trong, Tử Xuyên Tú kéo tay Mã Lôi đến góc đường, nhỏ giọng nói: "Mã Lôi các hạ, ta muốn nói" "Đây là gian tế". Mã Lôi bất động thanh sắc: "Đại nhân, ngài nói nhỏ thôi, coi chừng bọn chúng nghe được". "A, ngươi đã biết rồi!" "Đại nhân, trên Quân quan chứng của Gia Tháp có dính máu. Tuy hắn đã chùi cẩn thận nhưng máu đã thấm vào trên đường chỉ may. Bọn chúng sát hại người của chúng ta, lấy chứng kiện của họ. Hơn nữa, Đạt mã hôm nay đã là chiến khu, muốn li khai chiến khu chỉ bằng vào Quân quan chứng là không đủ, còn phải có thư cho phép của thượng cấp trưởng quan, ngoài ra chúng tôi còn có khẩu lệnh liên hệ với Thủ bị đội ở Đạt mã, bọn chúng không nhắc đến thì đã đủ chứng minh rồi". "Còn nữa, Đạt mã đã bị ma tộc tấn công rồi, công lộ đã bị cắt đứt, bọn chúng lại nói thông đạo sướng thông vô trở!" Tử Xuyên Tú kích động bổ sung: "Tên Gia Tháp cầm đầu đó, hắn tuyệt đối là ma tộc hoàng tộc! Dạng phong độ và lễ nghi, khẩu âm và ngữ điệu của hắn, đều là đặc điểm của ma tộc! Ta từng gặp ma tộc tướng quân Vân Thiển Tuyết, hắn cũng dùng khẩu âm cũng rất chuẩn nhưng lại chuẩn theo ngữ âm giáo khoa, không hề có chút pha tạp khẩu âm địa phương, chính điều này đã làm bại lộ chúng". "Gia Tháp là ma tộc hoàng tộc?" Mã Lôi có chút kinh hãi: "Một đại đội hoàng tộc ma tộc? Nhiều như thế?" Y cảm thán: "Tôi là lần đầu thấy hoàng tộc ma tộc. Thì ra chúng giống nhân loại đến thế!" "Không thể có nhiều ma tộc hoàng tộc như thế. Những tên kia có lẽ là phản đồ nhân loại, bại hoại vô sỉ!" Tử Xuyên Tú hung dữ mắng. Mã Lôi cười xin lỗi: "Đại nhân, lúc nãy tôi sợ ngài hô hoán sẽ đả thảo kinh xà. Bọn chúng có cả đội kị binh vũ trang, một khi xung đột, bọn chúng có ngựa xung kích, người của tôi chưa phòng bị sẽ thương vong lớn. Trước tiên phân tán chúng vào từng nơi, dẫn dụ bọn chúng cởi giáp bỏ vũ khí, đợi khi bọn chúng ăn no ngủ nghỉ, tôi dẫn người chặn các lối ra, không để thoát một tên!" "Ngươi tính đúng". Tử Xuyên Tú nhỏ giọng. Gã rất tán thưởng vị trung niên quân quan này. Năng lực thì còn chưa biết rõ, nhưng bằng sự trấn tĩnh và trầm ổn cũng đủ tài làm tướng, La Kiệt và Bạch Xuyên còn kém y. Hành động bắt bớ diễn ra rất thuận lợi, mặc kệ Mã Lôi ngăn cản, Tử Xuyên Tú vẫn đích thân dẫn bộ đội tham gia hành động. Sĩ binh vũ trang bao vây cả trấn, quanh chỗ ma tộc được bao vây mấy lớp, do Mã Lôi cố ý an bài, chỗ ở của ma tộc rất phân tán. Khi sĩ binh phá cửa xông vào, đám kị binh ma tộc còn đang ngủ, căn bản không kịp phản ứng. Có kẻ cầm đao định phản kháng, có kẻ giả bộ kinh hoàng kêu: "Các ngươi muốn làm gì! Ta là quan binh Tử Xuyên gia!" Đại bộ phận gian tế đều thanh trừng thuận lợi, chỉ là quá trình bao vây Gia Tháp đụng phải phiền phức. Gia Tháp giống như đã có chuẩn bị, cầm đao thủ ở cửa, sĩ binh xông vào bị hắn chém chết hai người, sĩ binh còn lại hoảng hốt thối lui. Gia Tháp cầm đao tử thủ cửa vào, cao giọng hô hoán: "Mưu tài hại mạng a! Bỉ đặc quân đội mưu hại quân mình a!" Tiếng rống kinh động cả tiểu trấn đang ngủ, rất nhiều bình dân mặc áo ngủ chạy ra, nhìn thấy sĩ binh Tử Xuyên gia tự tàn sát, đặc biệt là ngoại biểu Gia Tháp anh tuấn hơn người, rất nhiều bình dân không hiểu lý do đều ào ào trách cứ bọn Tử Xuyên Tú. Mã Lôi sắc mặt trầm trọng, mắt thấy Gia Tháp và thủ hạ của hắn tử thủ, y ra lệnh: "Phóng hỏa đốt nhà!" Mấy chục ngọn đuốc được ném lên mái, nhà rất nhanh bị đốt cháy. Dưới sức lửa giáp công, người của Gia Tháp cũng không thủ nổi, mấy kị binh trên người bị dính lửa lảo đảo chạy ra, rất nhanh bị tóm gọn. Tử Xuyên Tú không quan tâm bọn chúng, gã chỉ phân phó vệ đội phân tán bao vây căn nhà, phải bắt sống tên Tái nội á hoàng tộc đó! Nếu như mới bắt đầu khai chiến đã bắt được thành viên hoàng tộc, việc này sẽ là sự cổ vũ cực lớn cho sĩ khí quân tâm, hơn nữa cũng có thể biết được tình báo về quân đội ma tộc. Lửa cháy càng lúc càng lớn, vẫn không thấy Gia Tháp chạy ra. Tử Xuyên Tú sắc mặt âm trầm: "Chẳng lẽ tên gia hỏa đó chạy rồi?" Ngay lúc này, mái nhà cuối cùng đã bị đốt sụp xuống, trong lửa đỏ bừng bừng vang lên một thanh âm khàn khàn tuyệt vọng: "Tắc mục hắc lâm!(Ngô hoàng vạn tuế)". Quân dân vây quanh om sòm: "Ma tộc! Hắn là ma tộc!" Trầm mặc nhìn lửa đỏ phừng phực nhảy múa, Tử Xuyên Tú không nói một lời. Hỏa quang chiếu sáng gương mặt sắt lại của gã, Tử Xuyên Tú nảy sinh cảm khái khó tả, người thanh niên tóc vàng mới rồi còn ngọc thụ lâm phong, chớp mắt đã thành thi thể cháy đen. Tính danh chân thật của hắn, lai lịch thân phận của hắn, còn có nhiệm vụ mà hắn đang thực thi, có lẽ vĩnh viễn không thể nào biết được. Tuy là phía đối địch, gã cũng rất bội phục dũng khí của đối phương, nguyện bị thiêu cháy cũng không chịu hàng để giữ mạng, từ đó có thể thấy huyết tính cường hãn của ma tộc hoàng tộc, ở người thanh niên này, ẩn ẩn cảm nhận được tiềm chất của đám tướng lĩnh ưu tú hiện tại như Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư. Có lẽ, một vị tướng tài trong tương lai của ma tộc đã bị gã giết từ trong trứng nước. Thống lĩnh Tử Xuyên Tú và Phó kì bổn Mã Lôi đương nhiên không thể biết, kẻ bị thiêu chết là đệ đệ thân sinh của tộc trưởng Ca Ngang tộc Ca Đạt Hãn, tử tước Ca Nhĩ Hoa, hắn là người kế thừa của Ca ngang tộc trong tương lai. Mãi đến sau khi kết thúc chiến tranh, nhân loại từ các chứng kiện thu được mới biết, tử tước Ca Nhĩ Hoa thâm nhậo hậu phương nhân loại là đảm nhiệm sứ mệnh trọng yếu. Hắn phụ trách tiếp nhận phản nghịch nhân loại, mua chuộc và kích động các phần tử phản động trong lòng nhân loại. Đây là kế hoạch do phò mã tướng quân Vân Thiển Tuyết vạch ra, mục đích nhầm làm nhiễu loạn hậu phương địch nhân, gây ra binh biến và phản loạn, làm suy yếu sức phản kháng của nhân loại. Vì thực hiện kế hoạch này, Vân Thiển Tuyết tổng cộng phát xuất mười hai đội thần sứ bí mật. Tử Xuyên Tú tao ngộ chỉ là một trong số đó mà thôi. * * * Ngày ba mươi tháng ba năm bảy tám tư, trải qua bảy ngày hành trình cực nhọc, Tử Xuyên Tú cuối cùng đã dẫn xa đội thông qua con đường bí mật nằm ở sơn mạch Bỉ đặc hành tỉnh, bộ đội tiến vào Bố lô thôn thuộc Ngõa cách hành tỉnh ở Viễn Đông. Đây cũng là vùng tổng hậu cần của Viễn Đông liên quân, Tú tự doanh sắp xếp một đoàn đội đóng ở đây để làm công tác bảo hộ. Hít thở không khí của Viễn Đông, nhìn quần sơn chen chúc nhấp nhô, tâm tình Tử Xuyên Tú thư hoãn. Sau khi nếm trải phong vũ lại được đạp chân lên đại địa Viễn Đông, lòng gã dạt dào cảm xúc, tâm tình sảng khoái như có trận gió quét sạch mây đen u ám trong lòng. Bên ngoài là bão tố cuồng phong, nhưng Viễn Đông lại là vùng đất yên tĩnh trong bão. -o0o-