Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 127 : Tương y vi mệnh (2).
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 18: Vệ quốc chi chiến .-----oo0oo----- Chương 2: Tương y vi mệnh (2).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Đèn đường đã sáng trong đêm, trên nhai đạo mưa bụi phiêu tán, gió xuân mát lạnh lùa qua thân thể.
Trung ương đại nhai ngựa xe như nước, người qua lại dập dìu, cảnh tượng phồn hoa đô hội. Một đôi nam nữ tuần mĩ đi trên nhai đạo hấp dẫn ánh mặt rất nhiều người đi đường, nam tử thân khoác áo choàng kị binh hắc sắc, tuấn lãng tiêu sái, anh khí bức nhân. Nữ tử thân khoác áo bào bạch sắc, mi mục như họa, khí chất cao nhã, hình dáng mảnh mai, người qua đường đều bất tự chủ đưa mắt ngắm bọn họ.
Đi được một đoạn đường khá dài, Tử Xuyên Tú nhịn không được lên tiếng trước: "Muội tìm ta là vì chuyện của Mã Duy à?"
"Mã Duy?" Tử Xuyên Trữ nhíu nhíu mày, trong mắt lộ xuất vẻ mê mang, lắc lắc đầu: "Người này đã không có gì để nói tới. Hắn mưu đồ ám sát huynh, Quân vụ xứ có thông báo uội, muội không ngờ hắn lại xấu xa như thế".
Mã Duy ám sát bản thân gã, Tử Xuyên Tú cũng chẳng cảm thấy có gì quá đáng. Bản thân gã chém giết Mã gia máu chảy thành sông, Mã Duy may mắn trốn thoát, hắn báo phục là điều tự nhiên.
"A Trữ, muội có thể nhận ra chân diện mục của hắn, vậy thì tốt. Chuyện xấu của hắn không chỉ bấy nhiêu, muội không nên có cảm tình với hắn, hắn không xứng để muội thương cảm".
"Muội biết hắn không phải người tốt". Trong ngữ khí Tử Xuyên Trữ mang ưu sầu nhàn nhạt: "Hắn là kiêu hùng hắc đạo. Huynh không nói muội cũng biết, trên người hắn nhất định có rất nhiều huyết trái".
Tử Xuyên Tú cười khổ: "A Trữ, biết như thế mà muội còn viết thư cầu tình cho hắn? Muội khiến ta rất giận".
"Bởi vì, hắn đối xử tốt với muội!" Tử Xuyên Trữ buồn bã đưa tay đón một chiếc lá rơi xuống, nhìn vết vàng loang lổ trên mặt lá, giọng của nàng chợt biến: "A Tú ca ca, nữ hài tử rất yếu ớt, bọn nữ tử muội rất dễ dao động và do dự. Muội không kiên cường giống huynh, huynh chiến đấu với ma tộc bảo vệ tổ quốc không hề sợ hãi, huynh có ý chí kiên định, còn muội, muội làm không được. A Tú ca ca, chúng ta đều là cô nhi, cô nhi đều thiếu tình thương. Ngoài huynh, Mã Duy là người thứ nhì quan tâm đến tôi. Bất quản hắn là chân tâm đối với muội hay là vì mục đích khác, muội đều cảm tạ hắn. Huynh sao không nhận ra, muội đối tốt với Mã Duy chỉ là để đáp tạ sự quan tâm của hắn mà thôi".
Tử Xuyên Tú mỉm cười, không tả được tư vị trong lòng.
Tử Xuyên Trữ chuyển thoại đề: "Huynh đề xuất muội đảm nhiệm thống lĩnh Trung ương quân, muội rất bất ngờ. Làm tướng quân, đó là phải dẫn binh đánh trận, muội còn không biết cưỡi ngựa, thấy máu thì chóng mặt, làm sao làm việc đây?"
Tử Xuyên Tú cười đáp: "Làm tướng quân không nhất định phải cưỡi ngựa chém giết. Trong lịch sử cũng có rất nhiều trí tướng nổi danh, Nhã Lí Mai trong truyền thuyết là một người tàn tật. Còn có Lưu Phong Sương, nàng cũng là chưa từng xung phong giết địch. A Trữ, muội là người thông minh, học cái gì cũng nhanh, mà Phó thống lĩnh Trung ương quân Tần Lộ lại là người tài năng, y sẽ phụ giúp tốt uội. Ta tin, muội có thể trở thành nữ tướng quân xuất sắc".
"Thế nhưng, vì sao chứ? Tư Đặc Lâm đại ca đi Đông nam quân đoàn, trực tiếp đưa Tần Lộ đại nhân lên thống lĩnh Trung ương quân, như thế không phải càng thuận lí thành chương sao?"
Tử Xuyên Tú hờ hững cười: "A Trữ, trên thế giới này, muội nên tin phàm là...người thật lòng đối với muội, ta là một, Tham Tinh điện hạ cũng là một người. Hai người chúng ta đều cho rằng muội nên làm điều đó, vậy thì muội không cần ngập ngừng nữa".
"Muội chỉ là muốn biết vì sao". Tử Xuyên Trữ cố chấp lặp lại vấn đề.
Trầm mặc hồi lâu, Tử Xuyên Tú lên tiếng: "A Trữ, thời đại đã biến đổi. Ma tộc xâm nhập đã cải biến rất nhiều thứ, trong một năm tới, cục thế biến hóa rất lớn, muội không tưởng tượng nổi đâu, chủng biến hóa kịch liệt đó có thể ngang ngữa với diễn tiến cả trăm năm. Điểm này, ta nhìn thấy, thúc thúc muội cũng nhìn thấy.
"Lộ tuyến ma tộc xâm nhập là không thể tránh, Tử Xuyên gia đứng mũi chịu sào. Khi Trung ương quyền uy bị tan vỡ, lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều thứ mà chúng ta không ngờ đến, những điều xấu xa sẽ lộ ra. Vài quan viên địa phương sẽ đầu hàng ma tộc, một vài tướng lĩnh tay nắm trọng binh sẽ chiếm đất cát cứ làm quân phiệt, có người mưu nghịch, có người phản bội, có người đầu hàng, có người bỏ trốn, lúc đó mọi thứ đều phải dựa vào chính mình".
Tử Xuyên Trữ im lặng lắng nghe, đợi Tử Xuyên Tú nói xong, nàng nhìn gã, điềm đạm nói: "Như thế, huynh vẫn đòi đi Viễn Đông. Huynh đi rồi, muội còn có thể dựa vào ai đây?"
Tử Xuyên Tú rung động, hôm nay lúc gặp mặt, Tử Xuyên Trữ biểu hiện hết sức bình tĩnh, trấn định, thậm chí khiến gã có cảm giác hơi xa lạ. Nhưng trong câu nói này, gã mới cảm giác được, đây mới là tiểu cô nương mĩ lệ mà gã biết, là nữ hài thanh mai trúc mã thích khóc thích được che chở của gã.
Gã nhìn sang, vừa hay nhìn thấy một giọt lệ tinh oánh vừa ứa ra, nàng quay đầu muốn tránh ánh mắt của gã, nhưng Tử Xuyên Tú đã vòng sang, yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng vẫn cố nhịn không khóc.
Than nhẹ một tiếng, đưa tay chùi nhẹ nước mắt trên mặt Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "A Trữ, muội đã lớn rồi, muội ngày càng trưởng thành, hiểu chuyện. Ta có dự cảm, muội sẽ thành chính trị gia xuất sắc. Ta đã không thể giống ngày trước luôn ở bên muội, cũng không còn thích hợp nữa".
"Kì thật hôm nay muội đã không cần dựa vào bất kỳ ai, muội có đủ trí tuệ và kiên cường để ứng phó mọi khó khăn. Ta hay Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, sau này đều là thần tử của muội, muội có thể tín nhiệm bọn ta, nhưng không thể ỷ lại vào bọn ta. Thân là quân chủ, muội phải thống lĩnh toàn cục, muội phải đứng trên chúng nhân, phong cách tự tin dẫn dắt chúng nhân, bao gồm cả những người bọn ta. Cho dù ta là người thân tín của muội, nhưng vẫn là thuộc hạ của muội, nếu như muội cứ ngần ngừ bất quyết, đối với muội hay ta, hay đối với cả Tử Xuyên gia, đều là không tốt". Nghe Tử Xuyên Tú chậm rãi phân tích, Tử Xuyên Trữ lại ứa nước mắt, nàng quay đầu sang hướng khác, vội vàng bỏ đi.
Tử Xuyên Tú vội đuổi theo nàng, một quân quan cao cấp bám theo một thiếu nữ mĩ lệ, tình huống khiến rất nhiều người dân tò mò.
Một chạy một đuổi, rất nhanh đã đến trang viên của Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Trữ như một cơn gió ùa vào cổng nhà.
Nhìn thấy Tử Xuyên Trữ, cảnh vệ ở cổng vội thi lễ tránh đường, thất kinh nhìn công chúa điện hạ mặt đẫm lệ, muốn hỏi lại không dám. Theo sau Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú cũng rất nhanh tiến vào trang viên. Một cảnh vệ lớn tuổi lập tức nhận ra gã: "Tú Xuyên thiếu gia về rồi à".
"Ừ", Tử Xuyên Tú giơ tay chào, nói: "Không cần quan tâm đến bọn ta, cứ làm việc của các người đi".
Đám cảnh vệ và người hầu lập tức tỉnh ngộ: "Vâng, thiếu gia". Vội nhanh tay nhanh chân giải tán.
Tử Xuyên Tú theo gấp Tử Xuyên Trữ, hai người một trước một sau chạy đến hoa viên, Tử Xuyên Trữ đột nhiên dừng chân, nàng há miệng thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, Tử Xuyên Tú định tới nhưng nàng đã nghèn nghẹn nói: "Không sao, để muội yên tĩnh một chút".
Tử Xuyên Tú đành đứng yên, đưa mắt nhìn thân ảnh thiếu nữ thút thít trong vườn hoa.
Gió đêm xào xạt, hương hoa lẻn vào mũi, mùi đất mùi cỏ nồng nồng trong không khí, gã nhìn lầu gác quanh đó, đột nhiên nảy sinh cảm giác huyễn hoặc, giống như chỉ trong một đêm, khung cảnh trang viên đã nhỏ đi rất nhiều.
Lúc niên thiếu, vườn hoa này là cả thế giới của gã, chơi hoài không chán, hiện tại chỉ cần bước mấy bước thì đã ra cổng rồi.
Gã đột nhiên tỉnh táo, không phải trang viên biến nhỏ mà là bản thân đã trưởng thành rồi. Con chim nhỏ ngày nào đã thoát khỏi khu vườn nhỏ, biến thành hùng ưng bay lượn trên đại địa mênh mông rồi.
Tử Xuyên Tú ngồi xuống trên thảm cỏ, tai vẫn nghe tiếng khóc thút thít, gã bỗng thấy xấu hổ: Vừa rồi nói năng hùng hồn, nghe rất cao thượng, cũng rất đại nghĩa, nhưng nếu lọc ra nghĩa đen thì kì thật chỉ đúng một câu: "Trữ tiểu thư tự mình bảo trọng, bái bai nha".
Tử Xuyên Tú ngẩng đầu nhìn thiên không, vài ngôi sao đã xuất hiện, ánh sáng nhấp nháy như những ánh mắt đang cười nhạo gã.
Viễn Tinh đại nhân, ngài cương nghị anh dũng, sau khi chết có trở thành sao trên trời không? Mười bốn năm trước, khi ngài sắp lâm chúng, tôi từng hứa trước mặt ngài sẽ chăm sóc bảo vệ Trữ tiểu thư cho đến trưởng thành, hiện tại, Trữ tiểu thư đã lớn rồi, nàng thông minh giỏi giang, không thua kém gì ngài năm xưa. Lời hứa với ngài, tôi đã thực hiện được rồi.
A Trữ, xin lỗi, ta từng thề cả đời bảo vệ muội, tha thứ cho ta, ta không giữ được lời thề. Ta đã phát thệ gắn bó cả đời với một nữ tử khác, ta không thể cô phụ nàng ấy. A Trữ, ta có lỗi với muội!
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
32 chương
1521 chương
869 chương
151 chương
52 chương
65 chương
264 chương