Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 120 : Hi vọng chi quang (Hết).

Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 17: Phong vũ tương chí .-----oo0oo----- Chương 7: Hi vọng chi quang (Hết). Nhóm dịch: Tú Xuyên Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu Tử Xuyên Tú tiếp lời nàng: "Chính là Tử Xuyên Tú đánh bại phụ thân muội năm xưa, chính là tên gia hỏa tham lam vô sỉ ti bỉ". Tử Xuyên Tú cười khổ: "Nếu muội muốn hồi hôn, hiện tại còn kịp đó". "Muốn bỏ chạy ư!" Lưu Phong Sương đang kinh ngạc bỗng bật cười, nói: "Mặc kệ huynh là ai, muội gả cho Trương A Tam tiên sinh, không có quan hệ với tên ác ôn Tử Xuyên Tú. Thiên hoang địa lão, muội tuyệt không hối!" "Biển cạn đá mòn, huynh cũng không hối!" Tử Xuyên Tú đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Ngoài ra, có chuyện muốn nhờ muội, xin muội đừng phái sát thủ đến nhà Tử Xuyên Trữ, cô ấy dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của nghĩa phụ huynh, huynh không thể đứng nhìn nàng ngộ hại được". Lưu Phong Sương nhíu mày, hai mắt mở tròn: "Huynh vì sao cầu tình cho nàng? Khi xưa huynh liều mạng bảo vệ nàng...Nói thật đi, huynh có quan hệ gì với nàng? Huynh có nói thích một thiếu nữ, có phải là nàng hay không? Huynh đã có muội rồi, trong lòng sao còn nghĩ tới cô ấy?" Tử Xuyên Tú nhức đầu, lúc này đã hiểu ra một chân lý: vô luận là trí tuệ anh minh thần võ thế nào, nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, muốn nữ nhân không uống dấm là chuyện không thể làm được. Tử Xuyên Tú vội vàng ba hoa lẻo mép một hồi, nào là muội mỹ lệ như mây trên trời còn Tử Xuyên Trữ bất quá chỉ là cây cỏ dưới đất, ngoài muội ra, thiếu nữ khác chỉ là thoáng rung động mà thôi. Múa môi múa mép đến tột độ, cuối cùng Lưu Phong Sương cũng phải phì cười cho qua. Tử Xuyên Tú không thể không cảm thán: nữ nhân a, vô luận là tinh minh mạnh mẽ thế nào, một khi rơi vào lưới tình đều trở nên ngốc nghếch, rất dễ bị lời ngon ngọt dụ dỗ lừa gạt. * * * "Tú Xuyên thống lĩnh, có một chuyện có thể liên quan đến cơ mật quân sự, huynh có thể nói với muội không?" Khi chia tay, Lưu Phong Sương đột nhiên lên tiếng hỏi: "Trong chiến dịch Đan nạp độ khẩu, huynh không có dự liệu được sẽ có bộ đội Thạch đầu xa tham chiến. Trong kế hoạch của huynh, huynh sẽ làm thế nào để ứng phó công thế quân muội?" Tử Xuyên Tú hờ hững cười: "A Vũ, muội có để ý địa hình đóng quân của muội thấp hơn bờ sông không?" "Vậy thì sao? Chẳng lẽ..." Trong mắt nàng đột nhiên lộ xuất thần tình hoảng sợ, bụm miệng thốt: "Chẳng lẽ?" "Đúng thế". Tử Xuyên Tú chỉ lên thượng lưu sông: "Quân ta có một tiểu phân đội ở trên đó, chỉ cần thấy tín hiệu từ đại doanh, bọn họ sẽ lập tức phá đê, dưới sức mạnh của lũ quét, mười mấy vạn đại quân của muội coi như tiêu tùng". "A!" Tưởng tượng cảnh nước sông ào ạt hung mãnh vồ tới, mười mấy vạn thiết quân hoảng loạn ngoi ngóp trong đại hồng thủy, Lưu Phong Sương bất giác rùng mình. Nàng nhìn Tử Xuyên Tú: "Muội nằm mộng cũng không tưởng được còn có chiến thuật đáng sợ đến thế. Khi đó có cơ hội tốt như thế, có thể không hao quân vẫn phá được đại quân địch, huynh vì sao không thực hiện?" "Cách này sát lục quá nặng, hậu quả khủng khiếp. Đại đê một khi bị phá, không chỉ là đại quân muội thụ hại, còn có mười mấy tỉnh hạ lưu đều bị hồng thủy nhấn chìm, dân chúng, mùa màng đều gặp nạn, nhân loại sẽ rơi vào thảm cảnh chết đói. Tranh bá thắng bại chớp mắt là qua, chúng ta không thể không nghĩ đến hậu quả để lại cho đời sau. Chiến thuật tàn khốc như thế, ta không dám dùng". Nhìn đại giang cuồn cuộn, Lưu Phong Sương trầm mặc rất lâu. Nàng cảm thán: "Phá đại quân Lưu Phong, huynh sẽ là đệ nhất trọng thần của Tử Xuyên gia, là đệ nhất danh tướng của đại lục, lưu danh thanh sử. Vinh diệu, quyền thế, vinh hoa đều đến. Huynh không động tâm sao?" Tử Xuyên Tú cười cười: "Mấy thứ này huynh căn bản chưa hề nghĩ tới. Bộ đội nhân loại tự tàn sát cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì. Hà huống, nghĩ đến muội đang ở trong quân, huynh cũng không thể nhẫn tâm". Nhìn ánh mắt trong sáng của gã, Lưu Phong Sương tán thán: "Xem danh lợi như phù vân, tư lự thâm viễn, xem xét toàn cục, đó mới đúng là bản lĩnh của đệ nhất danh tướng. A Tú, muội không bằng huynh. Trận này, muội thua tâm phục khẩu phục. Đa tạ huynh lưu tình, tướng sĩ phía muội còn mạng trở về cố thổ. Tú Xuyên thống lĩnh, xin thay tôi chuyển lời cho quý quốc, tuy chúng ta đối địch nhiều năm nhưng đều là hậu duệ Quang minh đế quốc, cùng là nhân loại. Tử Xuyên gia kháng cự ma tộc, nếu chiến sự bất lợi, chúng tôi nguyện ý mở biên cảnh tiếp nhận người tị nạn từ quý quốc". Tử Xuyên Tú nghiêm túc đáp: "Tôi thay mặt Tử Xuyên gia cảm tạ công chúa điện hạ. Chúng tôi đối diện với chiến tranh vệ thánh tàn khốc, đến lúc khẩn yếu, mong công chúa vì nhân loại mà viện thủ!" Lưu Phong Sương đáp ứng: "Cùng là nhân loại, nghĩa bất dung từ!" Tử Xuyên Tú mừng rỡ, nắm chặt tay Lưu Phong Sương: "A Vũ, muội thật là tuyệt vời!" Trước mặt chúng quân quan Lưu Phong gia, Lưu Phong Sương đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mau buông tay!" Tử Xuyên Tú lúc này mới ý thức được, gã vội vàng buông tay, nhìn quanh cười nói: "Hà hà, hiểu lầm, hà hà, hiểu lầm!" Không có ai cười, toàn là ánh mắt chứa đựng sát khí. Tử Xuyên Tú ớn lạnh, Lưu Phong Sương vội lên tiếng: "Sứ giả tiên sinh, mời qua đây, ta có lời muốn căn dặn". Đi thật xa Tử Xuyên Tú vẫn còn cảm thấy sau lưng như bị kim chích. Tử Xuyên Tú thở ra: "Dọa chết ta rồi! Sém chút đã bỏ mạng ở đây rồi!" Lưu Phong Sương như cười như không. Nghĩ đến cảnh mình cùng lão bà động phòng mà bên ngoài có cả đại đội võ trang hộ vệ, Tử Xuyên Tú cảm thấy nhức đầu. Lưu Phong Sương tiễn gã đến bến thuyền. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều buồn bã. Tử Xuyên Tú hôn khẽ lên môi Lưu Phong Sương, quay người định đi, Lưu Phong Sương sau lưng bỗng gọi: "Đợi chút". Nàng cởi áo khoác trắng trên người, ôn nhu choàng lên vai Tử Xuyên Tú: "Đây là áo khoác muội hay dùng. Lúc huynh nhớ muội, thấy áo này như thấy muội". Vuốt ve áo khoác mềm mại, một mùi hương thoảng nhẹ bay lên, Tử Xuyên Tú cảm động: "A Vũ, huynh nhất định giữ kỹ áo này. Tên ma tộc nào đụng đến nó, xem như hắn xúi quẩy rồi!" "Muội không cần áo, muội chỉ cần huynh bình an quay về. Phải hứa với muội, dù có gian nan nguy hiểm thế nào, huynh cũng phải sống mà trở về!" Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn nàng: "Huynh hứa, nhất định sẽ về gặp muội". Lưu Phong Sương lẩm bẩm: "Muội đợi huynh, muội vĩnh viễn đợi huynh". Gã xoay người đi thẳng xuống bến, nhảy xuống thuyền. Chiến thuyền rời bờ tây hướng sang bờ đông. Lưu Phong Sương đứng nhìn theo, mãi đến lúc chiến thuyền đã mờ ảo trong sương mù. Tiễn người yêu ra chiến trường, đối mặt với địch nhân quá hung tàn, ngày về quá xa xăm. Lưu Phong Sương lòng đau như cắt, lệ chảy đẫm má. Đột nhiên, nàng vẫy vẫy tay, gọi lớn: "Quay lại! Quay lại!" Chiến thuyền nghe lệnh quay lại. Tử Xuyên Tú nhảy lên bờ, gã còn chưa đứng vững thì Lưu Phong Sương đã nhào vào lòng gã. Tử Xuyên Tú hoảng hốt: "A Vũ, muội sao thế?" Lưu Phong Sương ôm chặt lấy gã, khẽ khàng nói: "A Tú, huynh yên tâm. Nếu huynh bất trắc, muội nhất định sẽ phục thù, giết sạch ma tộc!" Tử Xuyên Tú không lên tiếng, hai tay siết chặt thân hình mềm mại của Lưu Phong Sương. Mục kích tràng cảnh này chỉ có cận vệ trưởng Cơ Văn Địch. Nhìn đôi nam nữ si tình ôm nhau, nàng xoay người sang hướng khác, hai mắt cay xè, lệ bất giác rơi. Đêm khuya ngày hai mươi tháng ba năm bảy tám tư, liên minh mạnh nhất của nhân loại trong chiến tranh vệ thánh chống lại ma tộc đã ra đời. Hậu thế tán tụng, sự kết hợp của tuyệt đại song kiêu này chính là "Hi vọng chi quang" của cả nhân loại. -o0o-