Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 117 : Hi vọng chi quang (4).

Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 17: Phong vũ tương chí .-----oo0oo----- Chương 7: Hi vọng chi quang (4). Nhóm dịch: Tú Xuyên Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu Tử Xuyên Tú vốn mồm miệng lanh lẹ, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Lưu Phong Sương, gã lại đột nhiên trở nên vụng về ngốc nghếch. Cuối cùng, gã nói thẳng trọng tâm luôn: "A Vũ, ta muốn nói muội bãi binh nghị hòa". Lưu Phong Sương khẽ nhướng mày: "Tử Xuyên gia hiện đang chiếm thượng phong, vì sao phải cầu hòa?" "Chúng tôi chiếm thượng phong? Chủ công đang là muội mà!" Lưu Phong Sương mỉm cười: "Tam ca, đều là người trong nhà, hà tất nói lời sáo rỗng chứ? Như huynh đã thấy, chúng tôi vừa bại trận, phía huynh đã giành quyền chủ động rồi". Tử Xuyên Tú không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Nếu đúng là như thế, A Vũ muội tính làm thế nào?" Lưu Phong Sương cười rất tươi: "Không biện pháp, đã đến mức này, cũng chỉ đành liều mạng đánh tiếp". Nàng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất tự tin, chẳng chút ái ngại vì vừa thua trận. Tử Xuyên Tú nghi hoặc nhìn nàng: đây là tướng quân vừa bại trận sao? Tự tin của nàng là đến từ đâu? Một cổ hàn lưu lan từ dưới chân Tử Xuyên Tú lên đến đầu: nàng dừng ở nơi này, thật có phải là bị bức hay không? Lưu vực Lãng thương giang rất dài, binh lực Lưu Phong Sương lại đông, nàng chẳng lẽ không biết làm cách khác, chẳng hạn như sai lính dò theo dòng sông tìm chỗ vượt sông? Dùng sức công phá Đế đô thành tường đồng vách sắt, chi bằng ung dung ngồi ở đây chờ địch nhân tự đến. Khoảng bình nguyên bên sông rất thích hợp cho kị binh tung hoành. Giao chiến ở bình nguyên, mười vạn bộ binh cũng không cản nổi công phá của ba vạn thiết kị, liệu đây có phải là chủ ý của nàng hay không? Gã đang trầm tư thì nghe Lưu Phong Sương hỏi: "Nghe nói, chiến dịch lần này đánh bại muội là do Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú chỉ huy? Tam ca, huynh chắc rất rõ người này?" Tử Xuyên Tú vuốt vuốt mũi, cười khổ đáp: "Ta và gã rất thân quen". "Gã là người thế nào?" Tử Xuyên Tú ăn nói ba hoa: "Tử Xuyên Tú sao? Gã cao cũng cỡ ta, đẹp trai cũng như ta, bất quá tên gia hỏa đó đúng là một kẻ xấu xa ti bỉ, gã không gặp ta, mỗi lần thấy ta đều chui vào trong kính đứng đối diện ta". Câu cuối cùng gã cố ý nói hàm hồ thật nhỏ để Lưu Phong Sương nghe không rõ. Gã cố ý nói: "A Vũ, tên Tử Xuyên Tú đó, mọi người đều kêu gã là ốc sên, chẳng qua nhờ vận khí tốt dụ dỗ được Tử Xuyên Trữ nên mới lên chức nhanh như thế. Mọi người đều nói, gã là tệ nhất trong Tử Xuyên tam kiệt, chỉ có tên cho đủ số mà thôi". Lưu Phong Sương lắc đầu: "Kẻ thiện chiến tức có hành xử khác người. Mười năm trước, người khiến phụ hoàng muội thất bại là Tử Xuyên Tú. Mười một năm sau, người đánh bại muội ở Lãng thương giang cũng là Tử Xuyên Tú. Một lần thì còn nói là vận khí, nhưng xảo hợp lại thêm lần nữa, vậy khó mà nói đó là vận khí tốt. Phong cách dụng binh của gã rất độc đáo, giỏi lợi dụng các yếu tố bên ngoài, nắm chắc thời cơ không ai bằng. Đây là một nam nhân thâm bất khả trắc, vô luận bị bức vào khốn cảnh thế nào, gã đều có biện pháp phản bại thành thắng. Theo lời đồn, người này tuy ti bỉ tham lam vô sỉ, nhưng xác thật là một danh tướng xuất sắc nhất". Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, gã chẳng phân biệt được Lưu Phong Sương rốt cuộc là khen hay chửi gã. "Chúng ta quay lại chính đề thôi: Tử Xuyên gia hi vọng kí hiệp nghị hữu hảo bất xâm phạm giữa hai bên, các hứa hẹn cống nạp của Lưu Phong Sâm đều bãi bỏ, Lưu Phong và Tử Xuyên đời đời là hữu hảo lân bang, ý muội thế nào?" Lưu Phong Sương bình tĩnh đáp: "Thỉnh cấp uội một lí do đình chiến. Chớ có nói là vì hòa bình thế giới gì gì đó! Tử Xuyên gia kiêu hoành ba trăm năm, nếu cứ đợi bị người khác đánh đến sát cửa thì Tử Xuyên Tham Tinh tiên sinh mới đột nhiên nhớ tới bản thân có lòng yêu hòa bình thắm thiết, vậy cũng quá đáng cười rồi. Tướng sĩ quân tôi thân gánh sỉ nhục quốc gia, trải qua gian khổ từ Đa luân hồ đánh đến Lãng thương giang, nhiều lần đánh bại quân đội quý quốc. Hiện tại, tổng trưởng điện hạ của quý quốc đột nhiên nói không muốn đánh nữa, còn nhân danh "Hòa bình" ân tứ cho chúng tôi, phải chăng là muốn chúng tôi quỳ cảm tạ long ân của tổng trưởng điện hạ, à không, nói nhầm rồi, phải là hoàng đế bệ hạ! Lãnh thổ Tử Xuyên gia rộng lớn vô biên, nhưng xem ra không đủ chỗ ngồi cho Tham Tinh bệ hạ a, phải đổi thành bảo tọa hoàng đế đế quốc mới khiến bệ hạ vừa lòng. Chiến tranh không phải trò chơi, Tham Tinh lão đầu không phải nói chơi là chơi, không muốn chơi là kết thúc được liền!" Nghe Lưu Phong Sương lời lẽ chanh chua chửi mắng, Tử Xuyên Tú nghe mà tâm tình sảng khoái, nếu không phải úy kỵ thân phận bản thân, gã cũng muốn cùng Lưu Phong Sương mắng chửi cho đã. "A Vũ, không phải vì Tử Xuyên Tham Tinh, cũng không phải vì Tử Xuyên gia". Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ta là vì nhân loại mà đến, đại diện nhân loại đề nghị nàng bãi binh!" "Vì nhân loại? Huynh nói rõ hơn xem?" "Ba ngày trước, ma tộc đã phá Ngõa Luân quan rồi". Cho dù Lưu Phong Sương tinh thần vững vàng cũng không khỏi động dung đứng bật dậy: "Ngõa Luân quan bị ma tộc phá rồi? Sao có khả năng?" Tử Xuyên Tú cười khổ: "Ta cũng hi vọng đây là lời nói đùa! Đáng tiếc, tin tức này đã được chứng thực. Ngõa Luân quan bị phá ngày mười lăm tháng ba, ma tộc quan đã vào quan rồi". Tử Xuyên Tú cũng không cần phí lực thuyết giải mức độ nghiêm trọng của tai nạn lần này, Lưu Phong Sương đương nhiên minh bạch hậu quả đáng sợ của việc Ngõa Luân quan bị phá. Ba trăm năm trước, ma tộc xâm nhập dẫn đến Quang minh hoàng triều diệt quốc, hôm nay, ma tộc đại quân lần nữa kéo đến, nhân loại đang tứ phân ngũ liệt có thể chống đỡ tràng tai nạn này không? "A Vũ, ma tộc quân thế cường đại, mất đi sự che chắn của cứ điểm Ngõa Luân, Tử Xuyên gia khả năng thắng rất ít. Nếu muội lúc này tiếp tục tấn công Đế đô, Tử Xuyên gia tất vong. Chuyện này không chỉ liên quan đến một Tử Xuyên gia, nó liên quan đến sinh tử tồn vong của văn minh nhân loại, nếu chúng ta lúc này không đoàn kết, chỉ cần mười năm, cả nhân loại sẽ mất dạng trên Tây xuyên đại lục". Gần như Tử Xuyên Tú vừa nói xong, Lưu Phong Sương lập tức lên tiếng: "Được, muội đáp ứng huynh!" "Hả?" "Muội đồng ý đình chiến bãi binh, lập tức ký hiệp nghị với huynh". Kinh ngạc nhìn Lưu Phong Sương, Tử Xuyên Tú thán phục: "Rất nhiều nam nhân mua cái bàn chải đánh răng cũng phải thảo luận cả tuần, hà huống đây là đại sự quốc gia. Muội chỉ thoáng chốc đã có quyết định, đúng là lan tâm tuệ chất, cương nghị quyết đoán!" Lưu Phong Sương cười nói: "Tam ca, huynh quá khen rồi. Nếu như đi mua mỹ phẩm, muội cũng trả giá tới lui. Huynh có mang hiệp nghị đình chiến đến không?" Tử Xuyên Tú rút trong người ra một xấp văn bản: "Đây là điều khoản ta đã nghĩ ổn, muội xem thích hợp chưa?" Lưu Phong Sương đọc lướt qua, mỉm cười: "Hiệp nghị chỉ là để mỗi bên ký một chỗ thôi, có gì mà thích hợp với không thích hợp". Nàng cầm bút ký tên lên chỗ dành cho Lưu Phong gia, chu môi thổi thổi mực cho khô. "Thập tự quân khi nào lui quân?" "Một tuần, được không?" "A Vũ, ta nói thật, muội một ngày chưa lui quân, Hắc kì quân cũng không thể nhổ trại hành quân sang đông. Nếu muội để một tuần, trận này cũng không cần đánh, mọi người cùng nhau hô "Đầu hàng đầu hàng" là được rồi". Lưu Phong Sương nhíu mày: "Thật nghiêm trọng đến thế sao? Tam ca, huynh nói thật với muội, Tử Xuyên gia có chống đỡ nổi không? Nếu không thể, có thể kéo dài bao nhiêu lâu?" "Cứ điểm Ngõa Luân thất hãm, chúng tôi mất đi liên hệ với Viễn Đông. Tình huống không rõ, không dễ phán đoán. Có thể kiên trì bao lâu thì may ra chỉ có ông trời mới biết!" Lưu Phong Sương vô ý thức lật tới lật lui bản hiệp nghị trong tay, một lúc sau đột nhiên nói: "Huynh đi cùng muội một lúc, được không?" "Đó là vinh hạnh của ta".