"Tàn Nguyệt, ta..."
Mặc vào một bộ quần áo màu đỏ tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm đơn giản nhưng cũng diễm lệ không ít. Tuy nhiên, nếu đem nàng lúc này ra so sánh, hắn lại thích bộ dạng đạm nhã thoát tục của nàng.
"Tướng quân, tối hôm qua ngươi uống say..."
Vốn dĩ hắn định nói lời xin lỗi, nhưng là một đại nam nhân, nói như vậy có điểm khó mở miệng. Lẽ ra người được an ủi lúc này là Tàn Nguyệt, nhưng ngược lại thành ra nàng đang an ủi Địch Mân rồi.
"Tàn Nguyệt, xin lỗi, tối hôm qua ta không biết đó là ngươi..."
Lúng túng quay mặt đi, Địch Mân thậm chí không biết phải đối mặt với Tàn
Nguyệt như thế nào. Tàn Nguyệt là người tốt, hắn không muốn nàng phải chịu ủy khuất. Nhưng Tàn Nguyệt đối với hắn? Nàng có thể đang thở dài hay chính mình đang ngăn trở giấc mộng làm hoàng hậu của nàng?
Trực giác của hắn cho biết Tàn Nguyệt không phải là người như vậy. Nhưng hắn không biết Tàn Nguyệt với thái tử trong lúc đó có bao nhiêu ấn tượng, có phải nàng cũng yêu thái tử không?
"Ta cũng không biết, tại sao ta lại ở nơi này..."
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, tầm mắt nhìn đi rất xa:
"Không biết, tướng phủ bây giờ thế nào rồi? Thái tử có truy cứu hay không?"
Cái nàng lo lắng bây giờ chính là gia đình kia, về phần chính mình, thật ra không sao cả. Địch Mân nếu như cho nàng ở lại, thì nàng ở lại; nếu như đuổi nàng đi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ không.
"Chắc là sẽ không có chuyện gì? Nếu thật sự có, tướng quân phủ đã phải biết rồi!"
Địch Mân quay đầu lại, thì ra nàng lo không phải thái tử mà là tướng phủ, trái tim hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Tướng quân nói cũng đúng, là ta sơ sót..."
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, trong lúc nàng đang lo lắng, nói không chừng, Hạo Nguyệt thật sự đã có biện pháp với thái tử. Hạo Nguyệt xinh đẹp như vậy, cũng thông minh như vậy, làm việc đều rất chắc chắn, làm sao có thể mạo hiểm như vậy?
"Tàn Nguyệt, chúng ta đều đã là vợ chồng rồi, không cần gọi ta tướng quân, gọi tên của ta là được rồi. Gọi ta Địch Mân, nàng phải nhớ kỹ?"
Vốn muốn hỏi nàng nghĩ chuyện này như thế nào, nhưng nhìn miệng nàng cười khổ, Địch Mân cảm giác đau lòng: cùng hắn bái đường chính là nàng, động phòng cũng chính là nàng, mặc dù nàng nhầm kiệu mà tới được, nhưng nàng đã là nương tử của hắn rồi, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, làm dịu đi những lo lắng trên mặt nàng, làm cho nàng có thể vô tư mà cười...
"Tướng quân... Địch Mân, nhưng, nương tử của ngươi hẳn nên là..."
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
108 chương
72 chương
46 chương
47 chương
18 chương
53 chương
196 chương