Hoàng thượng, chẳng lẽ là Hoàng thượng hoặc là Liễu Tương cường ngạnh ép buộc sao?
Thân là thiên chi kiều tử, nhưng ngay cả hôn nhân của mình cũng không có quyền tự làm chủ, nếu như đây là sự thật, vậy cũng quá làm bị thương tự tôn của thái tử rồi, hắn mất hứng như vậy về tình cũng có thể hiểu.
Nghĩ tới đây, Tàn Nguyệt không hề sợ hãi như trước nữa, ngược lại cùng thái tử có loại cảm giác đồng bệnh tương liên (có bệnh đáng thương). Hắn không phải tự nguyện, mà nàng cũng không phải tự mình nguyện ý gả tới, hai người ở cùng một chỗ đều không vui, có lẽ, thật sự có thể ở chung thật hòa thuận...
"Phu quân, ngươi không muốn lấy ta sao?"
Cố lấy dũng khí, câu hỏi như vậy cũng không phải quá mức khó khăn. Tàn
Nguyệt có chút ngẩng đầu, không có gỡ khăn trùm đầu xuống, nàng không thấy được cái gì cả.
"Ha ha... Lấy ngươi? Ta tại sao muốn lấy ngươi hả? Chê cười, ngươi cho rằng ngươi thật sự quốc sắc thiên hương sao? Phụ nữ trong hậu viện, tùy tiện một người cũng tốt hơn ngươi nhiều..."
Lời hắn nói thật đả thương người, nếu như Tàn Nguyệt yêu hắn. Nhưng Tàn Nguyệt chỉ thấy qua hắn một lần, cũng không có yêu hắn, cho nên, lúc nghe thấy câu này, chỉ là cảm thấy trong lời nói của hắn có nồng đậm vị khổ sáp, cái khác, đều không cảm giác gì.
"Diện mạo ta vốn cũng không quốc sắc thiên hương..."
Nếu như, không nói người có diện mạo đẹp nhất, vậy cũng không tới phiên nàng, là Hạo Nguyệt mới đúng. Hạo Nguyệt rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng quá mức đường hoàng, quá mức diễm lệ, làm cho người ta cảm giác có chút phù phiếm.
"Kỳ thật, ta cũng không muốn gả cho ngươi... Phu quân, ta bây giờ có phải có thể xốc khăn trùm đầu lên hay không? Nói như vậy rất không thoải mái?"
Tàn Nguyệt thản nhiên cười, cảm thấy người bên cạnh đã tránh ra, nàng vội vàng nhắc nhở một tiếng.
"Ta biết! Khăn trùm đầu? Chưa người nào nói cho qua ngươi, hẳn là phu quân xốc lên cho ngươi mới đúng sao?"
Địch Mân đi tới trước bàn hỉ, cầm lấy bầu rượu trên bàn, uống vào miệng hai ngụm, khóe mắt phát ra tia sáng đánh giá tân nương đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường.
Muốn xốc khăn trùm đầu lên, làm sao dễ dàng như vậy?
Nói hắn là cố tình cũng tốt, cố ý cũng được, dù sao đêm tân hôn này, hắn sẽ không để cho nàng sống yên !
"Vậy có thể thỉnh phu quân giúp đỡ vén khăn trùm đầu lên trước không? Nói như vậy thật sự rất không có tiện..."
Tay Tàn Nguyệt nâng đến giữa không trung, nghe được hắn nói câu kia cứng lại đến cỡ nào -- hắn nói không thể vén lên, nàng tốt nhất không nên trái ý hắn!
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
108 chương
72 chương
46 chương
47 chương
18 chương
53 chương
196 chương