"Thiếu gia... Tân phòng ở bên kia, ở bên kia.."
Hai chữ "Tân phòng" nhắc nhở hắn, Địch Mân bực mình nhăn mày lại, hừ lạnh nói:
"Nữ nhân đó, nàng không xứng..."
Rất chán ghét nàng, từ trong lòng hắn không thích nữ tử kia, hắn lại càng không muốn đi, không muốn thấy nữ nhân đó.
Bất quá đi, được lắm, hắn có hai người thị thiếp, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa.
Vốn dĩ, trước khi thành thân, vì tỏ vẻ tôn trọng tân nương, những nữ tử đó nên bị đuổi đi. Chỉ là Liễu Hạo Nguyệt, nàng không đáng cho hắn làm như thế.
"Thiếu gia..."
Ống tay áo được người kéo, Địch Mân quay đầu, nhìn vẻ mặt khó xử của quản gia, hắn đột nhiên tà mị nở nụ cười:
"Ha ha, ha ha..."
Nữ nhân đó, một lại muốn gả cho thái tử, hôm nay lại vào phủ tướng quân, thành nữ nhân của hắn. Không biết nàng bây giờ đang làm cái gì vậy? Có phải đang khóc, mắt cứ rơi lệ hay không? Hẳn là như vậy? Nhếch miệng cười, hắn đột nhiên rất muốn đi qua nhìn tinh thần sa sút của nàng, sau đó vạch trần vết thương của nàng, xem một chút bên trong có nhiều máu không, nước mắt của nàng có nhiều hay không? Sau đó lại hung hăng xé mở, rắc lên một đống muối, nhìn nàng đau đớn nhe răng nhếch miệng.
"Đi, dẫn đường..."
Nhìn khóe miệng cười xấu xa của Địch Mân, quản gia đột nhiên cảm giác được da đầu tê dại -- thiếu phu nhân, ngươi vẫn là tự cầu thêm phúc đi...
Ngoài tân phòng, nha đầu và ma ma cũng tận chức ở đó, chờ tân lang tiến vào, tiến hành nghi thức chưa kết thúc. Nhìn thấy Địch Mân tới đây, các nàng cũng vui vẻ cúi người xuống, hô:
"Chúc mừng..."
"Cút ngay!"
Không đợi bọn nha đầu vừa nói xong, Địch Mân tức giận hừ một tiếng, tất cả mọi người sợ hãi mà ngậm chặt miệng lại, e ngại nhìn quản gia phía sau.
"Thiếu gia, phải uống..."
"Ngươi cũng biến, cũng cút xa một chút cho ta!"
Ầm một tiếng, cửa tân phòng bị đóng lại, sau một lúc lâu, cửa mở, một người nha đầu bị đã bị đá ra, tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau --
Lúc này trong tân phòng, cũng chỉ có hai người là tướng quân và tân nương.
Còn chưa có uống rượu giao bôi, bọn họ liền tự mình cùng một chỗ, hình như là không đúng lễ nghĩa.
"Cũng cút xa một chút cho ta..."
Tiếng rống giận dữ truyền ra, mọi người rùng mình một cái, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía quản gia, quản gia nhún nhún vai, thở dài nói:
"Tâm tình thiếu gia không tốt, tất cả mọi người đi về trước đi!"
Nhìn tân phòng yên ắng, quản gia thầm nghĩ: thiếu phu nhân, không phải chúng ta không giúp người, mà là chúng ta thật sự là không có lá gan giúp người...
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
108 chương
72 chương
46 chương
47 chương
18 chương
53 chương
196 chương