Từ Từ Suy Lý
Chương 7
Bị ép đi cùng Từ Tĩnh lên taxi, đi được mười phút Từ Hoãn Hoãn mới nhớ ra gói đồ ăn cô đã để quên ở văn phòng đội hình sự.
"Chẹp! Cánh gà nướng tiêu của mình!" Từ Hoãn Hoãn kêu rên trong âm thầm. Đây là bữa tối của cô mà, chờ đến khi mấy anh em trong đội hình sự mà thấy thì chỉ còn nước quăng nó vào sọt rác.
Từ Hoãn Hoãn liếc nhìn số tiền taxi hiển thị trên máy, bây giờ mà quay lại cảnh cục lấy là lỗ vốn, đành đợi về nhà, ghé vào siêu thị gần đó mua mì thôi! Ngày hôm nay còn chưa viết được chương mới, không được để bụng đói.
Sắp đến tiểu khu cô nhận được tin nhắn của ba: Hoãn Hoãn, ngày mai ba về rồi, có đồ ăn và mỹ phẩm cho con.
Từ Hoãn Hoãn đột nhiên nhớ tới câu vừa mắng Cung Duy Nhất, cũng là câu ba cô thường hay dùng để mắng người.
Taxi ngừng ở tiểu khu, Từ Hoãn Hoãn rất tự giác rút ví trả tiền. Tài xế thấy Từ Tĩnh xuống xe, vừa nhận tiền của Từ Hoãn Hoãn vừa mở miệng trêu: "Cô bạn nhỏ, thì ra quyền kiểm soát tài chính trong nhà nằm trong tay cháu!"
"Hả???"Khoan đã --- Sư phụ, bác có hiểu lầm gì chăng?
Tài xế gãi gãi đầu, nở nụ cười đôn hậu: "Nhà tôi cũng vậy, khà khà khà!"
Từ Hoãn Hoãn chỉ còn cách cười theo: "Hề hề hề!"
Ông ta trả tiền thừa cho cô, nhìn khuôn mặt non nớt: "Cơ mà... cho bác hỏi, cháu được hai mươi chưa? Nhìn nhỏ quá!"
"..." Cô đã hai mươi sáu!
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn với tài xế, Từ Hoãn Hoãn xuống xe, trông thấy Từ Tĩnh đang đi về hướng siêu thị, cô vội vàng xách túi chạy theo sau, nhưng dù hết sức vẫn không đuổi kịp anh, mãi một lúc sau mới đến bên cạnh Từ Tĩnh.
Từ Hoãn Hoãn thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn cằm Từ Tĩnh: "Anh cũng đi siêu thị sao?"
"Ừm!" Từ Tĩnh trả lời, không nhiều không ít.
Sóng đôi, từng bước từng bước,Từ Hoãn Hoãn phát hiện luận nhan sắc hay vóc dáng Từ Tĩnh đều rất thu hút sự chú ý của người đi đường, đặc biệt là của những cô gái trẻ; đôi khi họ cũng liếc nhìn cô, hầu hết đều là ánh mắt ngưỡng mộ.
Từ Hoãn Hoãn ưỡn ngực đắc ý: Ái chà! Cảm giác được ở bên cạnh nam thần là như thế ư!
Vào siêu thị, chỉ cần liếc mắt là thấy dãy hàng bày bán "mì ăn liền yêu quý", cô lao đến, chọn mấy gói mì hợp khẩu vị, nghiêng người thả vào xe đẩy của Từ Tĩnh, gương mặt thỏa mãn.
Từ Tĩnh hơi nhíu mày: "Mỗi ngày cô đều ăn món này?"
"Đêm đêm đói bụng, ăn được một gói mì là siêu ngon!"
Từ Tĩnh vẫn trưng ra bộ mặt ghét bỏ loại thực phẩm nghèo chất dinh dưỡng này.
"Đừng ghét chúng nó!" Từ Hoãn Hoãn nhiệt tình: "Khẳng định là anh chưa từng ăn qua. Thật sự chúng rất tiện và rất ngon, ăn một lần là mê, bên trên tráng thêm quả trứng ốpla. Quả thực quá hoàn mỹ!"
Từ Tĩnh liếc cô: "Cô biết làm trừng ốpla?"
"Không biết...." Cô ngẫm nghĩ muốn nói gì đó, lại thôi.
Từ Hoãn Hoãn mua xong đồ cho mình, còn Từ Tĩnh mua khá nhiều, anh đẩy xe đến quầy mắm muối, xoay người tìm kiếm, Từ Hoãn Hoãn lên tiếng hỏi: "Anh còn muốn mua gì nữa?"
"Xì dầu Lão trừu!"(1)
(1) Xì dầu Trung Quốc là loại xì dầu được dùng phổ biến và được yêu thích hơn cả. Xì dầu Trung Quốc chủ yếu được làm từ đậu tương và một ít ngũ cốc. Thường có hai loại chính là:
Xì dầu nhạt màu/tươi ("Sinh trừu"; 生抽): Loại xì dầu này thường làm từ nước ép đầu tiên của đậu tương lên men gọi là đầu trừu. Xì dầu hơi loãng, có màu nâu sẫm trong mờ và có vị mặn nên thường dùng để ướp thực phẩm trong quá trình chế biến.
Xì dầu sẫm màu/để lâu ("Lão trừu"; 老抽): Loại xì dầu này thường ngâm ủ lâu hơn loại sinh trừu và thường được thêm mật đường để có màu sẫm và đặc hơn. Sử dụng loại xì dầu này khi nấu ăn sẽ giúp món ăn thêm thơm ngon và có màu sắc đẹp hơn. Nghiên cứu của Đại học Quốc gia Singapore chỉ ra rằng loại xì dầu sẫm màu của Trung Quốc chứa nhiều chất chống ôxi hóa cao gấp 10 lần của rượu vang đỏ
Xì dầu đặc ("Tương du cao": 醬油膏 hay "Ấm du cao": 蔭油膏): Loại xì dầu này thường sẫm màu và không được sử dụng trực tiếp trong nấu ăn. Người Trung Quốc thường dùng loại xì dầu này để làm nước chấm hoặc đổ lên thực phẩm đã chế biến để tăng hương vị.
Xì dầu bột nhão (Hoàng tương: 黄酱): Đây là một loại sản phẩm mặn khác từ đậu tương và thường được sử dụng để chế biến các món ăn từ mì hay miến sợi.
"Để tôi lấy, Lão Trừu, Lão Trừu!" Vừa lẩm bẩm ghi nhớ vừa tìm kiếm.
Với tay lấy đường và bột bắp, Từ Tĩnh nghiêng đầu liền trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang cố nhón chân lấy chai Lão Trừu ở tầng trên cùng, trông rất đáng thương nhưng cũng hơi buồn cười. Từ Tĩnh thở dài một cái, đi về phía cô.
Đang đánh vật với kệ hàng cao ngất, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên trông thấy một cánh tay thò ra trên đỉnh đầu của mình, ung dung cầm một chai. Ngay lập tức nhận ra chủ nhân của cánh tay, cô vội vàng nói: "Lấy chai kia kìa!"
"Có khác nhau sao?" Ngữ khí lạnh lùng.
Từ Hoãn Hoãn trịnh trọng đáp lời: "Chai kia nhiều hơn!"
"Cô nhìn thấy được sao?"Ngữ điệu châm chọc.
"..."
Bị trêu, Từ Hoãn Hoãn thu tay về, quay người lại, chóp mũi vô tình sượt qua áo khoác Từ Tĩnh, cô chớp chớp mắt, cô và Từ Tĩnh cách nhau rất gần. Cô chun mũi hít một hơi, mùi vị sạch sẽ.
Từ Tĩnh vẫn nghe theo Từ Hoãn Hoãn, cầm chai Lão Trừu cô chỉ: "Chai này đúng không?"
Thanh âm trầm thấp của Từ Tĩnh kề cận bên tai, "Sao???" Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Từ Tĩnh, cô vô thức gật đầu: "Ừm!"
Từ Tĩnh nhìn vào mắt Từ Hoãn Hoãn, lúc sau mới dời sang hướng khác, lui về sau một bước, đem chai xì dầu bỏ vào xe đẩy.
Không biết là do điều hòa trong siêu thị hay do khăn quàng cổ, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy mặt nóng bừng bừng.
Mua xong, Từ Tĩnh đẩy xe hàng ra quầy thu ngân, Từ Hoãn Hoãn tự giác lấy đồ mình ra, để sang một bên. Đợi đến khi tính xong hàng của Từ Tĩnh, mới chỉ vào mấy gói mì ăn liền của Từ Hoãn Hoãn, "Những thứ này tính chung sao?"
Vừa tính lắc đầu, Từ Hoãn Hoãn chợt nghe thanh âm lành lạnh của Từ Tĩnh vang lên, "Tính chung!"
Từ Hoãn Hoãn lập tức từ chối: "Không cần để tôi trả!"
Từ Tĩnh rút thẻ đưa cho cô thu ngân, liếc xéo cô trả lời: "Không phải cô muốn tôi nếm thử mì ăn liền sao?"
Hoàn toàn không nghĩ đến đáp án này, Từ Hoãn Hoãn ngây ngốc một hồi lâu, sau đó mới gật đầu: "Ờ!"
Cầm túi mì ăn liền ra khỏi siêu thị, cô vừa đi về hướng tiểu khu vừa cân nhắc xem nên chọn cho Từ Tĩnh vị gì để khi anh nếm một lần là không thể quên được.... Xoắn xuýt một hồi đã đến trước cửa nhà.
Từ Hoãn Hoãn nhìn Từ Tĩnh mở cửa: "Anh thích ăn vị gì: bò, satế hành, hay tôm chua cay..."
Đang cúi đầu loay hoay giới thiệu, một cánh tay chìa ra thu lại toàn bộ mì trong túi.
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn túi mìcủa mình và túi thức ăn của Từ Tĩnh dần dần tiến vào phòng 1202: "Này? Anh... Muốn... Sao?"
Từ Tĩnh nhàn nhạt trả lời: "Tôi nhớ là mình trả tiền!"
À.... Khoan đã, sao khác lúc nãy rồi, rõ ràng anh chỉ nói nếm thử vị thôi mà? Mặt Từ Hoãn Hoãn đần ra, nhưng không tài nào phản bác, vì xác thực là do anh trả tiền.
Biếtmình không thể tức giận, đành chuyển qua năn nỉ: "Này... cho tôi xin một gói được không?"
Thật sự là tối nay cô hết cái để ăn rồi!
Đối mặt với gương mặt tội nghiệp của Từ Hoãn Hoãn, Từ Tĩnh không đưa cho cô gói mì nào, mà chỉ hỏi: "Tôm chiên xù và sườn nướng ăn không?"
Nghe đến món ngon, Từ Hoãn Hoãn tròn xoe hai mắt: "Ăn chứ!"
Từ Tĩnh tiếp tục hỏi: "Vậy so với mì chọn cái nào?"
Tuy rằng rất thích mì gói, nhưng nghe đến đây Từ Hoãn Hoãn không chút do dự: "Tôm chiên xù và sườn nướng."
"Bốn mươi phút!" Nói xong, cửa 1202 đóng lại trước mắt cô.
Dùng tôm chiên xù và sườn nướng đổi lấy mì ăn liền là lời to rồi. Từ Hoãn Hoãn thỏa mãn vỗ tay một cái, rồi quay về nhà mình. Vào đến nhà, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Anh sẽ ăn nhiều mì như vậy sao?"
Từ Hoãn Hoãn thay dép lê, mở máy vi tính, trước tiên phải viết dàn ý cho tình cảm nam nữ chính, càng viết nụ cười trên môi càng đậm, viết xong cô đọc lại một lần, sau đó lăn qua lăn lại trên giường một cách thỏa mãn.
Cô trở mình, lấy hai tay chống cằm, trong đầu đột nhiên nhớ đến tình huống phát sinh trong siêu thị, cô quơ quơ chân, mắt mơ màng: "Tình tiết này cho vào tiểu thuyết cũng rất tuyệt!"
Không lâu sau tiếng chuông cửa reo lên, cô liếc nhìn đồng hồ, đúng như Từ Tĩnh nói, bốn mươi phút.
Từ Hoãn Hoãn mở cửa, trong tay Từ Tĩnh đang cầm hộp cơm, cũng là hộp cơm màu đen như lần trước.
Từ Hoãn Hoãn cung kính nhận lấy bằng hai tay, vẻ mặt sung sướng, "Cám ơn! Tôi sẽ ăn sạch sành sanh!"
"Ừm!" Từ Tĩnh trở về nhà mình, cúi nhìn con mèo đang ăn, anh tiến đến xoa đầu nó một cái, rồi vào trong bếp. Trông thấy túi mì, đang tính ném vào thùng rác chợt nhớ đến vẻ mặt hồ hởi của ai kia, anh liền để vào chỗ cũ, mở một gói, chẳng bao lâu đã có một tô mì nghi ngút khói.
Tiện thì có tiện...!!!
Từ Tĩnh bê tô mì lên bàn ăn, nhìn sợi mì trôi nổi, vẻ mặt tuấn lãng không hề che giấu sự ghét bỏ, anh cầm đũa lưỡng lự mãi.
Meo~~~~ Meo~~~~
Chú mèo con trông thấy chủ nhân đang loay hoay với đồ ăn trước mặt, nó tiến đến, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chờ mong.
Từ Tĩnh cúi đầu, cầm tô mì đến trước mặt nó, mèo con dùng mũi ngửi ngửi vài cái, ngay lập tức quay đầu đi mất.
"..." Từ Tĩnh che mắt, anh nhìn tô mì trong tay, lắc đầu: "Thực sự là điên mất rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
14 chương
15 chương
18 chương
61 chương
99 chương
16 chương
52 chương
43 chương