Từ từ nào, sư phụ!
Chương 84 : 71.3: lầm vào bẫy rập
Thiên Chỉ Diên đứng dậy, thong thả đi về trước. Cùng lúc đó, bọn Quỷ Kiếm Môn liền từ từ lui ra sau, trong tư thế cảnh giác cao độ.
Nàng kĩ lưỡng quan sát chiếc hộp một phen, lấy kinh nghiệm nhiều năm lẻn vào mật thất phán đoán, bao quanh chiếc hộp xác thật là có cơ quan, nhưng hình như cơ quan đã được động tới, đã vậy chỗ kích động cơ quan lại bị kẹt!
Chuyện là như thế nào?
Cơ quan này chắc chắn không phải do người của Quỷ Kiếm Môn động tới, hơn nữa cách thức lại chuẩn xác, thấu hiểu như là người thiết kế ra vậy.
Điều này không hợp lý chút nào, vô cùng kỳ quặc nữa. Thiên Chỉ Diên còn chưa hiểu mô tên thế nào thì phía sau lại truyền tới tiếng la lớn của tên chưởng môn.
“Lộn xộn gì đó, nhanh lên một chút, nếu không ta cho ngươi đầu rơi xuống đất ngay lập tức!”
Thiên Chỉ Diên quay lưng đi, khinh thường nhếch môi. Mặc dù cơ quan này bị kẹt cứng nhưng không có dấu hiệu bị phá hoại, vì vậy chỉ cần sửa lại chỗ bị kẹt một chút, cơ quan sẽ hoạt động trơn tru trở lại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Chỉ Diên âm thầm tính toán, để chỉnh cơ quan này trở về nguyên trạng thì nàng có thể không biết, nhưng muốn phá hoại hoặc là khởi động cơ quan, nàng là cao thủ. Kiếp trước nàng làm nhiều nhiệm vụ ám sát, không thể không biết đến việc này, thời hiện đại, cho dù có là hàng nghìn tia laser hay mưa tên đi chăng nữa thì cũng chỉ tốn sức lực bằng bữa sáng của nàng thôi.
Thiên Chỉ Diên vươn tay nhấc chiếc hộp lên. Như trong dự liệu của nàng, nó không tiếp xúc với chỗ khởi động.
Bọn người của Quỷ Kiếm Môn thấy như thế không khỏi sững sờ, nhưng bọn chúng vẫn cẩn thận không dám lại gần.
“Nhanh lên, mang chiếc hộp đó tới đây!” Tên trưởng lão thúc giục.
Thiên Chỉ Diên cầm lấy hộp, cảm giác trong tay rất nhẹ, không có sức nặng gì cả. Nàng đang suy nghĩ trong hộp có thể là gì đây mà có thể khiến Quỷ Kiếm Môn bỏ sức tìm kiếm?
“Chậm chạp quá! Ngươi cho là có người có thể cứu được ngươi à?” Sau khi thốt một câu chế giễu, tên chưởng môn đoạt lấy chiếc hộp trong tay nàng, gạt phắt nàng ra.
Hắn mở chiếc hộp, đôi mắt đang ngời sáng, nụ cười hí hửng mở rộng tận hai má..
“Tìm được rồi, Long Ẩn Tàn quyển, Long Ẩn Tàn quyển của Diệp gia, ta rốt cuộc tìm được rồi!” Tên chưởng môn lấy ra một tấm da cừu gì đó, vui mừng hò reo.
Long Ẩn Tàn quyển?! Thiên Chỉ Diên nhớ lại Thiên Chỉ Ngọc đã từng nhắc qua có rất nhiều người đang tìm vật này, cụ thể là gì thì nàng ta cũng không rõ, ai đang tìm cũng chẳng biết.
Vật mà người của Qủy Kiếm Môn hao tổn công sức tìm kiếm thế này chính là Long Ẩn Tàn quyển?! Thứ này là gì? Tác dụng ra sao nhỉ?
Thiên Chỉ Diên quan sát tờ giấy cuộn trên tay chưởng môn Quỷ Kiếm Môn, trên đó có một vài bức vẽ và ký hiệu, ngay cạnh giấy còn có dấu hiệu bị xé rách, có nghĩa là đây không phải là bản hoàn chỉnh, còn có rất nhiều quyển khác chấp nối vào.
Chưởng môn Quỷ Kiếm Môn thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt Long Ẩn Tàn quyển lại vào hộp, song hình như hắn phát hiện cái gì đó không đúng!
“A. . .” Bỗng bàn tay hắn đau rát, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay hắn bắt đầu đỏ lên, lan nhanh chóng mặt.
Hắn đau đến nỗi đánh rơi hộp xuống, Long Ẩn Tàn quyển cũng bị rơi ra. Đúng lúc này, Long Ẩn Tàn quyển có sự thay đổi, toàn bộ ký hiệy mờ dần đi, chỉ còn sót lại một hàng chữ to trên tờ giấy đó: chúc ngươi may mắn — Thẩm Vân Tương.
“Bị lừa rồi, bị lừa rồi!” Tên chưởng môn ôm hai hai bàn tay, đôi mắt trợn lên muốn nứt nhìn tờ giấy vụn trên đất, gân xanh nổi lằn trên trán hắn chứng tỏ hiện giờ hắn đang rất tức giận.
“Thẩm! Vân! Tương!” Hắn nghiến răng: “Đáng lẽ ta phải biết, khi người của ta cài vào trận đấn bị phát hiện nhưng kế hoạch vẫn tiến hành thuận lợn như vậy, thì ra chính là ta tự chui đầu vào rọ!”
“Chưởng môn, bây giờ làm thế nào đây? Bọn chúng đã đoán được âm mưu của chúng ta, nếu bị bắt được thì bọn chúng sẽ đối phó sao? Chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi!”
“Chưởng môn, chúng ta mau rút lui đi!”
“Câm miệng!” chưởng môn Quỷ Kiếm Môn hét to một tiếng, hắn quay người qua, hung tợn trừng mắt nhìn Thiên Chỉ Diên, bảo: “Đồ đệ của hắn còn trong tay chúng ta. Có con tin này, chúng ta còn sợ gì nữa?”
Câu trả lời vừa vang lên, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Thiên Chỉ Diên.
“Tuy hắn liệu sự như thần, nhưng hắn cũng không ngờ tới rằng đồ đệ của hắn rốt cuối cùng cũng nằm trong tay chúng ta đó sao?”
“Chưởng môn, hắn thật sự sẽ vì nha đầu này mà bỏ qua cho chúng ta?”
“Ngươi mù à? Diệp Thần Hiên đã không dám xuống tay, chẳng lẽ Thẩm Vân Tương, thân là sư phụ lại để mặc hay sao?” Tên chưởng môn giận dữ nhìn Thiên Chỉ Diên: “Sư phụ của ngươi dám đặt cái bẫy này dụ bọn ta, phế mất đôi tay của ta. Ngươi bảo ta nên đối xử sao mới thích hợp với ngươi?”
Thiên Chỉ Diên chằm chằm đối diện với hắn, cắn chặt môi, không thốt lời nào.
“Chưởng môn, chúng ta còn phải giữ con nha đầu này làm con tin, người đừng ra tay quá nặng.”
“Câm miệng! Chuyện của ta sao đến lượt các ngươi chen miệng vào? Thẩm Vân Tương gây thương tích trên người của ta, đương nhiên đồ đệ của hắn phải thay hắn trả giá!” Tên chưởng môn nhích từng bước tới gần Thiên Chỉ Diên, hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi, ngươi phải đưa chúng ta thoát khỏi đây.”
Thiên Chỉ Diên bất động, nàng nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Vì sao nàng lại để mình trở thành con tin của kẻ thù? Trước đó còn trở thành kẻ cản trở bị Quỷ Kiếm Môn lợi dụng để uy hiếp Diệp thúc thúc? Vì sao nàng lại trở thành nhược điểm của người khác? Vì sao tất cả bọn chúng đều dùng nàng làm công cụ để uy hiếp? Nàng còn khiến người khác lo lắng cho mình nữa?
Vì sao? Vì sao?
Cho tới bây giờ nàng vẫn không phải là kẻ yếu đuối, nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho những người nàng quan tâm! Tuy nàng là Thiên Chỉ Diên nhưng nàng cũng còn là một Cố Băng mạnh mẽ!
Nàng nếm đủ rồi! Nàng nếm đủ cảm giác bị uy hiếp rồi, cũng thấu hiểu đủ cảm giác liên lụy người khác! Nàng vốn không phải người yếu đuối, nhưng lại có những kẻ khinh người quá đáng. Hôm nay nàng sẽ cho bọn chúng biết nếu dùng nàng để uy hiếp, bọn chúng sẽ trả giá bằng sinh mạng!
Thiên Chỉ Diên nắm chặt tay, ánh mắt bắt đầu lạnh lùng hơn trừng trừng nhìn tên chưởng môn kia, sát khí tỏa ra vùn vụt. Còn chuyện gì nàng có thể thành thạo hơn là giết người đây?
Giây phút này, nàng phóng thích bản thân bị che giấu bấy lâu: giết chóc và tàn nhẫn.
Thiên Chỉ Diên mở chiếc túi ra, giọng nói lạnh lẽo như băng không còn ôn hòa như mọi khi, ra lệnh: “Bánh Trôi, hôm nay chúng ta thử thi xem ai giết được nhiều người hơn nhé.”
“Chít. . .”
Một tiếng thú rống rung trời truyền từ mật thất của nhà Diệp gia ở phía sau núi, chấn động cả một vùng.
Nghe tiếng thú rống này, Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên nhìn nhau một cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhắm hướng đến mật thất, Doãn Thanh Họa đi theo phía sau cũng nhấc bước.
Đi vài vòng thì ánh sáng bớt dần, họ mới thắp một cây đèn dầu. Vừa mới vào mật thất không lâu đã nghe nổ lớn, cửa mật đạo bị một tảng đá rơi xuống chặn đứng lại.
“Sao lại như vậy? Ta nhớ là đã tắt hết cơ quan bên trong mật thất rồi mà.” Diệp Thần Hiên nhíu mày nói.
“Có người khởi động cơ quan.” Thẩm Vân Tương nói.
“Tiểu chỉ diên thật ở bên trong sao? Bọn chúng đưa nha đầu này vào cùng? Nếu nha đầu này có mặt ở đây thì sẽ rất nguy hiểm đấy.” Doãn Thanh Họa lên tiếng.
Không biết, nếu là ở bên trong. . .” Diệp Thần Hiên nói đến đây liền im bặt.
“Cơ quan đã khởi động, chứng tỏ đám Quỷ Kiếm Môn đã phát hiện Long Ẩn Tàn quyển là giả. Nếu tiểu chỉ diên ở bên trong, chỉ sợ bọn chúng giận cá chém thớt lên nha đầu đó, lành ít dữ nhiều. . .” Doãn Thanh Họa phân tích.
“Không đâu. Diên nhi nhất định không gặp chuyện gì.” Thẩm Vân Tương nhíu chặt lông mày, bước chân cũng nhanh thêm.
Bằng tốc độ có thể nhất, ba người nhanh chóng tiến vào mật đạo dài, đi xuyên qua ngọn núi, càng đi lâu bên trong càng cảm thấy bất an.
“Diệp huynh, sau núi có nuôi con gì không?” Thẩm Vân Tương hỏi.
“Không có, Diệp gia chúng ta không nuôi bất kì con vật gì cả.” Diệp Thần Hiên đáp.
“Nhưng ta vừa mới rõ ràng nghe một tiếng thú rống lên. Dã thú nào có uy lực như vậy? Kế này của chúng ta có không ít thay đổi.” Doãn Thanh Họa nhíu mày suy nghĩ.
“Chúng ta phải nhanh hơn nữa.”
Bước chân của ba người càng nhanh hơn nữa, cuối cùng đã đến nơi. Lúc này cửa đã bị đóng chặt.
Ba người nhìn nhau gật đầu, đứng trước cửa vận nội công, chuẩn bị phá cửa xông vào.
“Ngươi là ma quỷ, nhất định sẽ xuống đất ngục!”
Bỗng đâu từ trong mật thất vọng ra một tiếng hét to, họ vô cùng ngạc nhiên.
“Đó là giọng của chưởng môn Quỷ Kiếm Môn.” Diệp Thần Hiên nhận định đầu tiên.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
8 chương
15 chương
147 chương
582 chương
10 chương