Từ từ nào, sư phụ!
Chương 71 : 68.1: không cần người lo
Sáng sớm hôm sau, Thiên Chỉ Diên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, nàng lăn lộn trên giường, chưa chịu ngồi dậy. Tối hôm qua ngủ muộn, oáp, thật là mệt mà. Đánh cái ngáp, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng ra mở cửa phòng.
“Diên nhi, con ngủ nướng đấy à? Vi sư gõ lâu vậy mà giờ con mới mở cửa.” Thẩm Vân Tương bước vào phòng, đặt bữa ăn sáng lên bàn.
“Sư phụ. . . Con buồn ngủ. . .” Thiên Chỉ Diên lăn tiếp lên giường, cuộn chăn lại.
Thẩm Vân Tương đến bên giường, mở chăn ra, lôi nàng dậy: “Diên nhi, tối hôm qua có phải con ra ngoài hay không?”
Thiên Chỉ Diên khoát tay, phủ nhận ngay tức khắc: “Con có thể đi đâu được chứ?”
“Tiểu Diên nhi, vi sư ở ngay phòng sát bên con, sao lại không biết?”
Một tiếng gọi ‘tiểu Diên nhi’ này khiến Thiên Chỉ Diên rùng mình một cái, cơn buồn ngủ tan biến liền lập tức.
“Sư phụ, con thật sự không có lẻn ra ngoài, với lại con đi đâu, chẳng lẽ người không biết, đúng không?” Thiên Chỉ Diên tỉnh táo hẳn lên.
“Ừ, ta cũng nghĩ chắc con không ra ngoài gây họa đâu, i sư hôm qua vận công dưỡng thương cả một đêm, không thấy động tĩnh gì.”
Trong lòng Thiên Chỉ Diên âm thầm đắc ý, may là nàng vẫn thông suốt điểm này. Thẩm Vân Tương muốn nghe thật sẽ không hỏi nàng như vậy, cho nên thời khắc quan trọng chính là chịu đựng được sức ép và bình tĩnh một chút.
“Sư phụ, thương thế của người đã khá hơn chưa? Còn muốn uống thuốc không để con đi lấy thuốc?” Thiên Chỉ Diên vừa nói vừa chuẩn bị xuống giường mang giày.
Thẩm Vân Tương ngăn nàng lại, y bảo: “Không cần, ban ngày cũng không tiện. Vi sư khá hơn rồi, con mau đi rửa mặt.”
“Sư phụ, người muốn ra ngoài?”
“Ừ, vi sư muốn cùng các vị bình phán thương nghị công việc trong đại hội võ lâm.”
“Ồ. . .” Thiên Chỉ Diên kéo dài âm cuối.
Thẩm Vân Tương nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của ai kia: “Không được nghĩ lung tung, cũng không được gây chuyện bên ngoài.”
“Con biết rồi, sư phụ. Con sẽ ngoan ngoãn chờ trong phòng.” Thiên Chỉ Diên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tỏ vẻ chân thành.
“Con nghĩ vi sư sẽ tin tưởng con à?”
Thiên Chỉ Diên cong cong miệng, tỏ vẻ rất ủy khuất.
“Vi sư sẽ đưa con đến chỗ nghỉ ngơi của các Đệ tử Thiếu Lâm , để Hư Tâm đi cùng con. Nhớ lấy, không được chạy loạn, không được bắt nạt Hư Tâm. Vi sư sẽ nói tốt về con để người khác tôn trọng con hơn.”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi, trong lòng âm thầm tính toán, chỉ cần không phải sư phụ chăm coi thì những người khác, nàng mới không sợ.
Rửa mặt xong xuôi, mặc y phục tươm tất, Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên đến viện nghỉ của đệ tử Thiếu Lâm . Y giao Thiên Chỉ Diên Hư Tâm, sau đó căn dặn đại đệ tử Thiếu Lâm mấy câu, thấy Thiên Chỉ Diên an phận ngồi ngay ngắn, y mới yên tâm rời khỏi.
Ngồi ở trong viện, Thiên Chỉ Diên đung đưa hai chân, nhìn các đệ tử Thiếu Lâm luyện công trong sân, Hư Tâm cũng có mặt.
Nàng lấy một bao hạt dưa từ trong túi, vừa cắn hạt dưa nhai nhóp nhép vừa đưa hạt dưa cho Bánh Trôi.
Ăn xong hạt dưa, Bánh Trôi cũng no bụng, Thiên Chỉ Diên nắm tay giãn gân cốt. Nàng vẫy vẫy tay về phía Hư Tâm, bảo: “Hư Tâm, lại đây lại đây.”
Hư Tâm lau mồ hôi, đi tới bên cạnh Thiên Chỉ Diên hỏi: “Chỉ Diên thí chủ, chuyện gì vậy?”
“Hư Tâm, ta thấy võ công của ngươi tựa hồ so với mấy ngày ta đến Thiếu Lâm tự tốt hơn nhiều đó.”
“Ừ, có khoảng thời gia tiểu tăng được đích thân phương trượng hướng dẫn, so với trước kia thì đúng là tiến bộ không ít.” Hư Tâm gãi gãi quả đầu trọc lóc, ngượng ngùng nói.
“Hư Tâm, nhưng ta thấy với trình độ này của ngươi thì ngày nào mới đoạt được ngôi vị đệ nhất hay đệ nhị chứ?”
“Hả? Cũng không thể nói thế. Mặc dù còn chưa thành thạo nhưng tuổi tiểu tăng cũng còn nhỏ, cơ hội còn nhiều mà, không nên quá mức tự tin là được rồi.”
Con ngươi lanh lợi của Thiên Chỉ Diên đảo một vòng, nàng đề nghị: “Hư Tâm, ta muốn luyện công với ngươi.”
“Luyện công với tiểu tăng?” Hư Tâm trợn to mắt, khó hiểu hỏi lại.
“Đúng, ta muốn thử. Ta muốn biết với võ công bây giờ của ta thì có thể thắng được ngươi không.”
“A. . .” Hư Tâm trưng ra khuôn mặt kinh ngạc, kinh ngạc thì lại tới khó xử, hắn ngập ngừng: “Chỉ Diên thí chủ, có thể nào được? Ta sợ ta sẽ làm thí chủ bị thương.”
Thiên Chỉ Diên hiểu ý của Hư Tâm, đương nhiên hắn sẽ không tin công phu mèo cào ba chân của nàng có thể đánh được hắn. Vì vậy hắn mới sợ nếu trong lúc tỷ võ không cẩn thận sẽ khiến nàng bị thương.
Thiên Chỉ Diên cũng thấu hiểu rằng Hư Tâm không tin tưởng nàng là có lý, bởi vì lúc trước, hắn thấy nàng ngoài khinh công rất tốt ra, hắn chưa từng xem nàng tập võ.
Nhưng hơn nửa tháng học võ công với lão đầu, Thiên Chỉ Diên đã chăm chỉ luyện tập, cộng thêm kinh nghiệm lảm sát thủ kiếp trước, nàng tin rằng thân thủ của nàng không đến nỗi kém. Hôm nay thấy đệ tử Thiếu Lâm luyện võ, nàng mới ngứa tay ngừa chân muốn thử một lần, muốn biết nửa tháng đó nàng rốt cuộc học được bao nhiêu.
“Hư Tâm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Chúng ta chẳng qua là so chiêu thôi, cũng không phải là đánh nhau, ngươi sẽ có chừng mực, đúng không?”
Hư Tâm miễn cưỡng gật đầu, hắn nói: “Đúng là Hư Tâm sẽ chú ý, nhưng là. . .”
“Không có nhưng nhị gì nữa, theo ta luyện đi!”
“Được rồi, khi nào bắt đầu đây?”
“Đương nhiên càng nhanh càng tốt, nhưng không phải là ở chỗ này.”
“Vì sao?”
“Chỗ này không tiện. Ngươi xem tất cả sư huynh của ngươi đều ở đây, nếu hai người chúng ta tỷ võ, vậy sẽ có nhiều người chứng kiến. Nếu ta thua thì tất cả đều biết hết, rất mất mặt.” Thiên Chỉ Diên giải thích.
Đúng là Thiên Chỉ Diên không muốn bị người khác thấy nhưng không phải vì sợ xấu hổ mà nguyên nhân chính là không muốn nhiều người thế này biết được võ công của nàng. Nàng cùng Hư Tâm tỷ võ, bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần nàng không để Hư Tâm tiết lộ, hắn nhất định sẽ không hé nửa lời.
“Vậy thì Chỉ Diên thí chủ muốn như thế nào đây?”
“Chúng ta đi ra ngoài, tìm chỗ khác đi.”
“Nhưng mà công tử đã bảo không được để thí chủ đi lung tung, thí chủ không thể đi ra ngoài.”
“Gì mà chạy lung tung chứ? Là ngươi đưa ta ra ngoài, cũng không phải là ta đi gây họa nữa. Quyết định thế đi, chúng ta đi ra ngoài, đấu một lần rồi về, nhanh thôi mà.”
“Nhưng. . .”
“Ngươi mà chừng chừ nữa thì trời tối mất thôi! Chúng ta đi nhanh đi!” Thiên Chỉ Diên dứt khoát đứng dậy, kéo tiểu sư phụ đi mất.
Hư Tâm lẽo đẽo theo sau cũng không phản đối, Thiên Chỉ Diên len lén tránh đi sự chú ý của các đệ tử Thiếu Lâm , kéo Hư Tâm chạy ra ngoài viện.
“Chỉ Diên thí chủ, chúng ta đang đi đâu đây?”
Thiên Chỉ Diên suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Đến chân núi gần phía sau Diệp gia đi, nơi đó người ít, nhất định sẽ không có ai quấy nhiễu.”
Hư Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, lo lắng: “Chỉ Diên thí chủ, chúng ta không không nên đi xa quá. Sắc trời hôm nay rất có thể sẽ đổ mưa đấy.”
“Cho nên đi nhanh về nhanh!” Thiên Chỉ Diên kéo Hư Tâm bỏ chạy lẹ.
Hai người chạy được một lúc, sắp đến chân núi thì Thiên Chỉ Diên đột ngột dừng lại.
“Chỉ Diên thí chủ, sao tiểu tăng cứ có cảm giác bị người khác theo dõi?!”
Thiên Chỉ Diên cũng cảm giác được, vì vậy nàng mới dừng lại.
“Người nào đó, mau ra mặt đi!” Thiên Chỉ Diên quay đầu ra sau, cất giọng to lên.
“Chà, nhỏ tuổi nhưng mà khá nhạy cảm đó nhỉ!”
Từ sau bức tường kia, một cô nương mặc bộ y phục hồng xuất hiện, trông rất xinh đẹp, trong tay cầm một thanh kiếm, trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
8 chương
15 chương
147 chương
582 chương
10 chương