Từ từ nào, sư phụ!
Chương 69 : 67.3: vừa đến hoài lăng
Lúc này, mười chén rượu nhỏ từ ngoài bay thẳng vào trong.
“A. . .” Thiên Chỉ Diên hét to một tiếng.
Thẩm Vân Tương xoay người đón lấy Thiên Chỉ Diên, đồng thời ngay lúc đó “Ầm” một tiếng, chiếc bàn sau lưng hai người họ đột nhiên bị nổ tung, hóa thành từng mảnh vụn nhỏ rơi xuống đất.
“Ha ha ha. . .”
Không thấy người đâu chỉ nghe thấy tiếng, một giọng nói nam tử hùng hồn từ ngoài cửa truyền vào, đi cùng với giọng nói là một thân người đầy bá khí mặc bộ cẩm y màu nâu sẫm viền hoa văn vàng, đầu tóc nhuộm trắng từ ngoài cửa tiến vào, đi cùng với ông ta là một vị nam tử mặc y phục màu lam.
“Phong mỗ đến trễ để mọi người phải chờ, chén rượu này xin để Phong mỗ kính trước mọi người.” Phong Bá nói xong đưa chén rượu lên hớp sạch trong một ngụm.
“Phong gia chủ vẫn luôn mãnh liệt như vậy nhỉ.” Diệp Vấn Thiên hừ một tiếng, đưa chén rượu vừa mới tiếp được cũng hớp sạch.
“Phong gia chủ thật là không đến thì thôi, đã đến thì cả một khí thế kinh người, chén rượu nhỏ thế này sao đủ uống? Thế nào cũng phải một vò mới không làm kém khí thế của Phong gia chủ. Nếu Phong gia chủ thích, Tề Minh ta sẵn sàng toàn lực hầu, đối ẩm đến trời sáng mới thôi!” Tề Minh dứt lời, đặt chén rượu lại trên bàn, tỏ vẻ không uống.
“Hi vọng với khí thế của Phong gia chủ, đại hội võ lâm năm nay có thể đạt được thành tích tương xứng, điều đó mới đáng mong đợi.” Ân Chấn Thiên cạn sạch chén rượu của Phong Bá.
“Mượn lời chúc của minh chủ, Phong mỗ nhất định không phụ hy vọng của mọi người, ha ha ha. . .” Phong Bá cất tiếng cười to.
Thiên Chỉ Diên đảo mắt một lượt, cả bàn rượu này ngoài trừ chén rượu của Thẩm Vân Tương bị va vào tường bể nát, còn lại tất cả mọi người đều tiếp được chén rượu của mình. Hình như là người đứng đầu tam đại môn phái và tứ đại gia tộc có vị thế khác nhau một chút, vẻ mặt đều có thay đổi.
Vừa rồi, nếu mỹ nhân sư phụ tiếp được chén rượu đó thì không chừng chuyện y bị thương nhất định sẽ bị lộ tẩy. Trước đây, y bị huyền mạc tấn công bị trọng thương, căn bản không thể động võ, huống chi còn phải tập hợp nội lực tiếp lấy chén rượu đó!?
Giang hồ loạn lạc, ngươi ngu ta dối, đấu đá với nhau, tất cả nàng đều hiểu. Nếu để mọi người biết mỹ nhân sư phụ bị thương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng mà y lại không thể không tiếp, nếu không nhận thì không phải gián tiếp thông báo rằng mình đang có chuyện gì sao?
Cho nên Thiên Chỉ Diên nhanh chóng lật đổ chén cơm đổ nhào về phía Thẩm Vân Tương, để y có lý do không tiếp được chén rượu. Chén rượu đó chỉ mới va chạm với chiếc bàn đựng hàng đống vò rượu để sau kia mà đã khiến cái bàn vững chãi nổ tung ầm ầm, có thể thấy cái chén đó mang theo lực lớn như thế nào. Thế nhưng Phong Bá có thể một lần phát cả mười chén cũng đủ hiểu sức lực của ông ta kinh khủng ra sao.
Thiên Chỉ Diên thầm tán dương trong bụng: Phong Bá, gia chủ Phong gia ở Lũng Tây, rất khí phách, rất lợi hại.
“Nhiều năm không gặp, mọi người không thay đổi mấy.” Phong Bá cười nói, sau đó ánh mắt chuyển về phía Thẩm Vân Tương cất lời: “Nhưng mà hình như công tử không nể mặt mũi của lão phu thì phải.”
Thẩm Vân Tương đứng dậy, khiêm nhường đáp: “Phong tiền bối đức cao vọng trọng, Vân Tương luôn kính trọng. Địa vị của Phong tiền bối trên giang hồ oai phong lẫm liệt, Vân Tương không dám không nể mặt mũi của ngài.”
Lời này của Thẩm Vân Tương không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiêm tốn hữu lễ, khiến người khác không phát hiện y có điểm gì bất thường.
“Ồ? Vậy thì thật là đáng tiếc, lão phu kính rượu, công tử lại không muốn uống.” Phong Bá đặc biệt nhìn sang Thiên Chỉ Diên một cái.
“Phong gia chủ.” Một cô nương mặc bộ y phục màu lục đứng dậy, hành lễ với Phong Bá xong mới lên tiếng: “Nếu không phải công tử bị chén cơm của đồ nhi đổ vào người, vì đỡ thay đồ nhi nên mới không đỡ kịp, xét theo võ công của công tử đâu thể nào thấp kém như thế.”
“Không biết vị tiểu cô nương này là?” Phong Bá dời ánh mắt sang cô nương đó.
“Tiên Liễu, không được vô lễ! Ngồi xuống!” Một người phụ nữ ngồi ở bàn rượu quát lớn.
“Tiểu nữ Ngọc Lộc các Vệ Tiên Liễu ra mắt Phong gia chủ.” Vệ Tiên Liễu hành lễ với Phong Bá sau đó quay đầu lại nhìn theo người phụ nữ đó: “Sư phụ, Tiên Liễu không vô lễ.”
“Ồ, thì ra là đệ tử của Ngọc Lộc các.” Phong Bá cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chuyện của công tử mà ngươi cũng rõ nhỉ.”
“Vãn bối. . .” Vệ Tiên Liễu cúi đầu xuống, hai má phiếm hồng: “Vãn bối chỉ là ngưỡng mộ công tử, đại danh của công tử trên giang hồ không người nào không biết, hơn nữa võ công của công tử cũng nổi danh như vậy.”
“Cũng đúng, đúng thật là công tử vô cùng nổi danh. Bất quá, lão phu nhớ hình như là cùng nổi danh với công tử chính là độc nữ của Doãn trang chủ Ngạo Long sơn trang, Doãn Thanh Họa. Còn về danh của ngươi, ta chưa từng nghe qua. Có vẻ như Thu các chủ của Ngọc Lộc các dạy dỗ đệ tử cũng tốt đấy.” Phong Bá quăng cái liếc sắc lẻm về phía Vệ Tiên Liễu rồi quay phắt đi.
Đối với một Vệ Tiên Liễu không có chút tiếng tăm nào trên giang hồ, Phong Bá đương nhiên không thèm đếm xỉa đến. Hôm nay nàng ta lại dám đứng ra thay công tử tương nói chuyện, đúng thật là không biết tự lượng sức mình, hay hoa mĩ hơn chính là gà mà cũng muốn quản chuyện của phượng hoàng. Cho nên, Phong Bá không hề nể nang chút nào, trực tiếp chế nhạo nàng ta.
“Tiền bối. . .”
“Tiên Liễu, im miệng, con ngồi xuống cho ta!” Thu các chủ của Ngọc Lộc các tức giận quát lớn Vệ Tiên Liễu.
“Vâng, sư phụ.” Vệ Tiên Liễu không phục nhưng chỉ đành phải ngồi xuống ghế.
“Không ngờ Phong bá bá nhiều chuyện bận rộn như vậy nhưng vẫn nhớ đến Thanh Họa, sao Thanh Họa có thể gánh ác được!” Một vị cô nương mặc bộ y phục trắng rất có khí chất đứng dậy hướng đến Phong Bá thi lễ, cử chỉ nho nhã, lễ độ.
“Sao lại nhớ không được, đây chính là tâm can bảo bối của Doãn trang chủ mà! Ha ha. . .” Phong Bá cười to: “Gần đây Doãn trang chủ như thế nào? Lần này sao lại không đến tham gia?”
“Hồi Phong bá bá, gia phụ thân thể an khang, chẳng qua là tuổi tác đã cao, tâm tình cũng trở nên đạm bạc, đã không màng đến chuyện của giang hồ, không muốn hỏi đến. Cho nên lần này là Thanh Họa đại diện cho Ngạo Long sơn trang tham gia võ lâm đại hội.”
“Hổ phụ không sinh khuyển nữ, với khí chất và võ công thế này, cũng để để lão phu không thể xem thường.”
“Phong Bá bá quá khen.”
“Ngươi a, gánh vác được rất tốt.”
“Ân minh chủ, Diệp gia chủ và các các vị chưởng môn, Vân Tương hôm nay thất thố, y phục bị bẩn thế này thật không dễ nhìn cho lắm. Xin phép Vân Tương đi trước một bước thay bộ y phục khác, hẹn gặp các vị sau.” Thẩm Vân Tương nói.
“Mang theo hài tử cũng không dễ dàng, dùng bữa cơm cũng khó khăn, công tử đi đi.” Tề Minh phất tay.
“Hài tử tham chơi cũng khó tránh. Công tử cứ tự nhiên.” Diệp Thần Hiên đưa tay ra xem như lời mời.
Thẩm Vân Tương gật đầu, dắt lấy Thiên Chỉ Diên ra khỏi bữa tiệc.
Đi ngang Phong Bá, Thẩm Vân Tương bỗng nhiên dừng bước chân. Thiên Chỉ Diên cảm giác được Thẩm Vân Tương càng siết chặt bàn tay của nàng.
Bàn tay của Phong Bá đang đặt trên vai y.
“Công tử cho dù bị vấy bẩn y phục cũng phong hoa nho nhã, thanh danh to lớn, đại mà không hư, lão phu rất là bội phục.” Phong Bá đang nói, bàn tay không thả lỏng ra mà càng nắm chặt lại để tăng thêm mấy phần lực.
“Phong gia chủ quá khen.” Mặt Thẩm Vân Tương không đổi sắc.
“Sư phụ, ôm ôm. . . Con muốn ôm ôm. . .” Thiên Chỉ Diên vươn hai tay ra, đợi Thẩm Vân Tương ôm nàng.
Thẩm Vân Tương ngồi xổm người xuống, tay của Phong Bá chỉ có thể rời khỏi vai của Thẩm Vân Tương, sau đó y mới bế Thiên Chỉ Diên lên. Nàng ôm cổ y, mở to mắt rồi cười với Phong Bá: “Lão gia gia, gia gia trông rất đẹp.”
Thiên Chỉ Diên vừa thốt lời này ra, tất cả mọi người sửng sốt, Phong Bá cũng rất ngạc nhiên.
“Diên nhi, không được nói bậy.” Thẩm Vân Tương nhẹ trách mắng.
“Diên nhi không có nói bậy, lão gia gia đúng là rất đẹp.” Nói xong, Thiên Chỉ Diên còn bật cười khanh khách.
“Đồ nhi của công tử ngoan ngoãn, khả ái như thế, thỉnh thoảng mới làm đổ cơm, có thể tha thứ được.” Phong Bá cười nói.
“Đa tạ Phong gia chủ quá khen, Vân Tương và đồ nhi xin lui trước.”
Phong Bá gật đầu.
Thẩm Vân Tương bế Thiên Chỉ Diên đi ra khỏi đại sảnh.
Trở lại căn phòng, Thẩm Vân Tương để Thiên Chỉ Diên ngồi trên giường, sau đó y vịn chặt bên giường.
“Phụt”, y phun ra một ngụm máu tươi.
“Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ?”
Thẩm Vân Tương gắng gượng cơ thể ngồi xuống, y cố gắng thông thoáng hơi thở, sau đó lắc lắc tay, nói: “Vi sư không sao, Diên nhi không cần phải lo cho ta.”
Thiên Chỉ Diên nhảy xuống giường, chạy đến bàn chuẩn bị giấy bút rồi bảo Thẩm Vân Tương: “Sư phụ, trước mắt người cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, người cho con biết phương thuốc, con sẽ đi tìm thuốc cho người.”
“Diên nhi. . .” Thanh âm của Thẩm Vân Tương thật sự không ổn.
“Sư phụ, người yên tâm đi, con đi lấy thuốc sẽ không để người khác phát hiện, người cứ tin con, chuyện này con làm được.” Thiên Chỉ Diên nắm lấy tay của Thẩm Vân Tương chắc chắn.
Thẩm Vân Tương cầm bàn tay mũm mĩm ấy, cười bảo: “Vi sư sao lại không tin con, Diên nhi của ta có khả năng, biểu hiện rất tốt. Vi sư chỉ muốn nói, trước khi đi ra ngoài, con cần thay y phục cái đã.”
“Sư phụ, người mau đọc dược phương.”
Thẩm Vân Tương gật đầu, y bắt đầu đọc tên các nguyên liệu trong đơn thuốc, y vừa nói chữ nào thì Thiên Chỉ Diên viết ngay tên đó. Y nhìn thoáng qua nét bút của Thiên Chỉ Diên, chữ viết ngoáy lộn xộn, nhưng lại không có lỗi nào.
“Diên nhi, con biết viết chữ à?”
Thiên Chỉ Diên sững người một chút, viết xong nàng cất phương thuốc vào người.
“Sư phụ, con đi tìm thuốc đây.” Nói xong, nàng liền chạy biến khỏi phòng.
Đợi đến sau khi Thiên Chỉ Diên bưng lấy một chén thuốc trở lại, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Vân Tương mặc bộ phục đơn giản nằm trên giường, nàng còn có thể ngửi được một mùi hương thơm ngát trên người y.
Thiên Chỉ Diên bưng chén thuốc đến trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng cởi giày ra, sau đó cởi luôn chiếc áo ngoài bị bẩn rồi nhảy lên giường.
“Sư phụ, con giúp người uống thuốc.”
“Vi sư có thể tự mình uống. Diên nhi, con nên tắm rửa thay đồ đi.”
“Không, con sẽ đút người uống.” Thiên Chỉ Diên trưng ra dáng vẻ nhất quyết không nhượng bộ, nàng ngập ngừng, nói tiếp: “Con đã cởi áo bẩn ra rồi, trên người con không bẩn nữa đâu.”
Thẩm Vân Tương bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ đành phải gật đầu để nàng đút thuốc.
Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất vui vẻ, có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ, trước đây đều là Thẩm Vân Tương khi phụ nàng, áp bức nàng, hôm nay rốt cuộc cũng có tình huống này, Thẩm Vân Tương chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng đút thuốc.
Kỳ thật nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại muốn đút thuốc cho y, chẳng lẽ là do lúc trước nàng đã đút thuốc cho y nên bây giờ đã trở thành thói quen rồi?! Chẳng qua là vì sao cảm giác này lại khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa như bị kiến cắn vậy nhỉ?
Thiên Chỉ Diên đút từng ngụm từng ngụm cẩn thận cho Thẩm Vân Tương, len lén liếc nhìn khuôn mặt y, sao nàng lại có chút ngây ngốc thế nhỉ? Nhắc mới nhớ, trước đó nàng chưa từng phục vụ cho ai giống như y, không lẽ đút người ta uống thuốc là một việc rất tuyệt? Sao nàng lại cảm thấy có chút thỏa mãn và vui vẻ thế này?
Một chén thuốc nhanh chóng được uống hết, Thiên Chỉ Diên đặt chén thuốc xuống, đang muốn mặc lại áo ngoài trở về phòng để tắm rửa thì bị Thẩm Vân Tương ôm lấy, đặt ngồi lên đùi y.
Thiên Chỉ Diên quay đầu, đối diện với đôi mắt thâm sâu mà rất đỗi dịu dàng kia.
“Diên nhi, sau này có cảy ra chuyện gì, con phải đứng sau vi sư, không nên tùy tiện xuất hiện, biết không? Có vi sư ở đây, bất luận như thế nào cũng không muốn để con bị thương.
Thiên Chỉ Diên mở to mắt, nhìn Thẩm Vân Tương, sau đó mới hỏi: “Sư phụ, người còn nhớ lúc trước người bị thương, con giúp người uống thuốc, con đã nói gì với người không?”
Thẩm Vân Tương ngạc nhiên.
“Con nói, sư phụ, con và người, tứ hải làm nhà. Không phải chỉ một mình người mà là con và người. Cho nên dù bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng không sẽ chỉ đứng sau người mà con còn muốn đứng bên cạnh người để cùng nhau đối mặt.”
“Diên nhi, vi sư biết con rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, nhưng có một số việc, con còn quá nhỏ để thấu hiểu, không nên đối mặt với chúng.”
“Sư phụ, con còn chuyện gì không rõ? Chỉ cần người nói cho con biết, con nhất định sẽ hiểu.” Thiên Chỉ Diên ngập ngừng, nàng nói: “Vị trí minh chủ trong đại hội võ lâm lần này sẽ tranh đoạt rất kịch liệt, đúng không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Vân Tương gật đầu.
“Mặc dù Quỷ Kiếm môn trong thời gian ngắn nhanh chóng lớn mạnh, nhưng muốn thắng lợi đoạt chức mình thì thế lực của bọn họ lại chưa đủ. Tuy nhiên họ lại rêu rao việc này không chút kiêng dè, nói vậy phía sau lưng nhất định có âm mưu.
Quỷ Kiếm môn trưởng lão cố ý gây sự khiến mọi người chú ý, lão ta nhất định là có điều đồ mưu, cho nên đại hội võ lâm này, quỷ kiếm môn nhất định sẽ gây ra rất nhiều chuyện xấu, đúng không?”
“Đúng.”
“Phong Bá căn bản không việc gì đến muộn, mà là có ý đến muộn. Ông ta dùng tay ném rượu mỗi một người như vậy, chính là muốn thăm dò mỗi người ngồi ngay bàn rượu ở giữa, xem thử có ai bị thương không hoặc có ai bất thường không.
Mà sư phụ đúng lúc không tiếp nhận chén của ông ta. Mặc dù lý do rất đầy đủ, nhưng ông ta vẫn không tin, cho nên thừa dịp sư phụ đi ngang qua ông ta, ông ta đánh một chưởng trên vai sư phụ, , muốn biết sư phụ rốt cuộc có bị thương không, đúng chứ?”
“Vô cùng chuẩn xác.” Ánh mắt Thẩm Vân Tương nhìn Thiên Chỉ Diên càng mang ý tán thưởng.
“Sư phụ, lần này có Quỷ Kiếm môn, lại thêm Phong gia ở Lũng Tây hung hăng như vậy, việc này có thể thấy được xem ra giang hồ đang có nhiều chuyện ẩn giấu. Cộng thêm còn có những gia tộc khác tranh đoạt chức võ lâm, vì vậy đại hội lần này sẽ rất căng thẳng, biến đổi vạn ngàn.”
“Đúng là như thế, bất quá có một điểm, tranh đoạt trong võ lâm vốn kịch liệt.”
“Sư phụ, bất luận là Quỷ Kiếm môn, hay là Phong gia ở Lũng Tây hoặc là những thế lực chưa nổi lên kia, sau lưng bọn chúng rắc rối quỷ dị, cho nên kỳ thật sư phụ cũng không hi vọng từ đó mà có một minh chủ võ lâm.”
“Đúng vậy.”
“Nếu không hy vọng chức minh chủ võ lâm sẽ rơi trên tay người khác, như vậy chắc chắn trong lòng sư phụ đã có người xứng đáng, hơn nữa lần này đi Thiếu Lâm, trừ chuyện cùng với Nhất Hoằng đại sư trấn áp huyền mạc ra, khẳng định còn thương lượng về vấn đề tuyển chọn minh chủ võ lâm.”
“Vậy Diên nhi thấy ai xứng đáng nhất?”
“Người này phải có võ công cao cường, tài đức xuất chúng, có thể đảm đương việc lớn. Lần này võ lâm đại hội do Diệp gia tổ chức, Diệp lão gia tử thân cường tráng nhưng không nhúng tay bất cứ chuyện gì, mà toàn bộ quyền giao cho Diệp tam thiếu gia, chắc có dụng tâm nào đó. Cách này cũng nhận được sự tán thành của sư phụ và Nhất Hoằng đại sư. Vì vậy, người thích hợp nhất trong lòng sư phụ chính Diệp tam thiếu gia, Diệp Thần Hiên!”
“Chính xác!”
Thiên Chỉ Diên cười đắc ý.
Lúc này, Thẩm Vân Tương bỗng nhăn mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, bảo: “Diên nhi, con còn nhỏ, đáng lẽ không nên biết việc này.”
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, đối diện thẳng mắt y, nàng nói: “Sư phụ, con đã từng nói với người, con sống đến sáu tuổi không dễ dàng. Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, con bị phụ hoàng vứt ở chỗ thục phi, trong cung nguy hiểm tuyệt không thua kém giang hồ. Con đã trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, không có mẫu thân che chở, nếu con ngu ngốc, ngây thơ, ắt hẳn người đã không gặp con rồi.”
Thẩm Vân Tương vươn tay ôm chặt lấy Thiên Chỉ Diên vào lòng.
“Diên nhi, sau này ở cùng với vi sư sẽ không còn khổ cực như vậy, vi sư sẽ không để con bị tổn thương.”
Nàng tựa vào lòng y, đây không phải là lần đầu tiên nàng rúc vào lòng y, nhưng lại lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, an lòng đến thế.
“Cho nên, sư phụ, con đã biết nhiều như vậy rồi, người có muốn giấu con cũng giấu không được nữa đâu. Đã như vậy, sư phụ, người không được giấu con, cũng không được bỏ con một mình, có chuyện gì thì sư đồ ta cùng nhau mặt, có được hay không?” Thiên Chỉ Diên ngồi thẳng dậy, đối diện thẳng Thẩm Vân Tương nói.
“Diên nhi, con hiểu chuyện như vậy, thật khiến vi sư đau lòng mà.” Thẩm Vân Tương xoa xoa đầu nàng.
“Cho nên?”
“Cho nên, vi sư đồng ý với con.”
“Sư phụ!”
Thiên Chỉ Diên thoáng cái ôm chầm Thẩm Vân Tương, hít hà mùi hương thơm ngát trên người y.
“Sư phụ, bất luận như thế nào, người cũng không rời bỏ con, đúng không?”
“Đúng.”
“Nhất định không?”
“Nhất định.”
Thiên Chỉ Diên tựa vào lòng Thẩm Vân Tương, thầm nghĩ: nếu cả đời không bỏ nhau, ngoại trừ phu thê thì còn gì nữa. Cho dù như thế nào, sau này nàng có ra sau, như thế cũng đã đủ.
Thiên Chỉ Diên vươn ngón tay út ra trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng nói: “Sư phụ, chúng ta hứa đi.”
Thẩm Vân Tương đưa ngón út chéo vào ngón út bé tí kia.
“Ngoéo tay hứa, cả đời không thay đổi.”
Thiên Chỉ Diên nhìn nhìn hai ngón tay út đan vào nhau, lại có cảm giác ngưa ngứa như có hằng trăm con kiến bò qua bò lại vậy, thật kì lạ.
“Diên nhi ngốc, sẽ không thay đổi.”
Tiếng gọi “Diên nhi ngốc” này khiến trong lòng này càng ngứa ngáy hơn, tim đập càng nhanh hơn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia nóng bừng. Thiên Chỉ Diên vội giựt ngón tay ra, sau đó vội vàng nhảy xuống giuờng.
“Sư phụ, con về tắm rửa rồi ngủ đây.” Thiên Chỉ Diên nói xong liền cắm đầu chạy biến.
Nửa đêm, ve sầu hát vang bài ca vui vẻ nào đó, dưới ánh trăng lờ mờ, Thiên Chỉ Diên nhẹ nhắm hai mắt, nằm trên giường lăn lộn liên tục, cuối cùng nàng mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn tấm rèm che.
Vì sao khi đó nàng lại khác lạ như vậy? Vì sao nàng lại có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ. .
Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa sổ có động tĩnh, nàng nhanh chóng ngồi dậy, đi tới gần đó, nàng không phát hiện gì cả, nhưng lá cây bên ngoài lại xào xạc dữ dội. Trong lòng nàng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, hơn nửa đêm rồi, ai lại tới gần phòng của nàng?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
8 chương
15 chương
147 chương
582 chương
10 chương