Từ từ nào, sư phụ!

Chương 67 : Vừa đến hoài lăng

Ngày thứ hai, khi tiếng gà gáy bắt đầu vang vọng một vùng, Thiên Chỉ Diên đứng dậy, khoác thêm một túi vải, đẩy cửa bước ra ngoài. “Hư Tâm, ta đi nha.” Thiên Chỉ Diên nhìn Hư Tâm cất tiếng. Hư Tâm gật đầu, nói: “Chỉ Diên thí chủ, đệ tử của Thiếu Lâm tự sẽ nhanh chóng đến Hoài Lăng, vì vậy chúng ta chỉ tạm thời không gặp mặt nhau được thôi.” “Hư Tâm, ngươi có biết câu một ngày không gặp như xa cách ngàn thu không? Ngươi là tiểu nương tử của ta, chẳng lẽ ngươi không nhớ nhung gì ta hết à?” Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu trêu chọc với tiểu hòa thượng Hư Tâm cao hơn nàng hơn nhiều. “Chỉ, Chỉ Diên thí chủ, cái này, ta. . .” Hai má tiểu hòa thượng nào đó lại bắt đầu đỏ ửng, câu này đá câu kia. “Ngươi đừng quên là thiên địa đã làm chứng rồi đó nha.” Thiên Chỉ Diên luôn thích trêu đùa Hư Tâm, phải đến khi chứng kiến mặt hắn muốn chôn xuống đất luôn, nàng mới hài lòng rồi nhảy lên xe ngựa. Bên trong xe, Thẩm Vân Tương đã ngồi chờ nàng từ lâu. Lên xe ngựa, Thiên Chỉ Diên vừa mới vừa ầm ĩ một trận lập tức nín miệng im re, hai má còn phiếm hồng. Hiếm khi nàng gượng gạo như thế này, nhưng biết làm sao được, bây giờ đối diện với y nàng thấy rất ngượng ngùng. “Diên nhi, lại đây, đến này ngồi.” Thẩm Vân Tương vẫy tay về phía nàng. Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn đến bên cạnh y, ngồi xuống. Thẩm Vân Tương bỗng ôm nàng đặt lên đùi mình. Thiên Chỉ Diên sửng sốt, toàn thân cứng đờ, tim đập thình thịnh như ngựa phi vậy. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là còn Bánh Trôi nhảy phốc vào lòng nàng nữa. “Dạo này, vi sư bận rôn nhiều chuyện, chưa dạy được gì nhiều cho con. Bây giờ vi sư bắt đầu dạy con đọc sách để học chữ.” Thẩm Vân Tương nói xong, mở cuốn sách ra để trước mặt nàng. Đọc sách học chữ? Thiên Chỉ Diên bắt đầu nhớ tới lão thầy đồ trong hoàng cung, lão ta bị nàng chọc tức nằm trên giường bị bệnh nửa tháng, đến khi vào lớp thì nhất quyết không nhận nàng vào học. Nghĩ đến đây, Thiên Chỉ Diên bụm miệng cười. “Con cười gì?” Giọng nói dịu dàng chợt vang trên đỉnh đầu Thiên Chỉ Diên. “Không có gì.” “Vừa mới nghe phải đọc sách học chữ thì con đã cười. Con có từng trêu chọc phu tử không đấy?” “Không có, không có. . .”Thiên Chỉ Diên cực lực phủ nhận. “Chà, xem ra diên nhi không chỉ thích chơi thích quậy mà còn thích nói dối nữa. Sư phụ đã có nghe qua chiến thắng quang vinh của con rồi.” Tiết lộ xong, Thẩm Vân Tương nhẹ nhàng cười. Thiên Chỉ Diên méo xệch miệng, cái miệng nhỏ nhắn chu chu kháng nghị. Đáng giận, y biết hết rõ ràng như mà còn trêu cợt nàng! “Tập trung nào, vi sư dạy con đọc trước.” Thiên Chỉ Diên tựa vào lòng Thẩm Vân Tương, ngửi được mùi lê hoa thoang thoảng trên người y khiến nàng cảm thấy rất là thư thái, nàng bỗng nhiên nhận ra rằng, mùi hương quen thuộc này làm nàng có chút nhung nhớ. Tựa vào lòng Thẩm Vân Tương nghe y chỉ dạy từng chữ, vừa dạy vừa giảng giải, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất du nhàn. Tuy đây là đọc sách học chữ, nhưng do Thẩm Vân Tương đích thân chỉ bảo, nàng tuyệt đối không ngủ gật. Mặc dù những chữ đó nàng cũng biết. “Ta vừa dạy cho con những chữ gì còn nhớ không?” Thiên Chỉ Diên gật đầu, mặc dù nàng không để tâm nghe hết lời y nói. “Tốt lắm, bây giờ thời gian còn sớm, đến thành trấn tiếp theo cũng phải một lát nữa, con nghỉ ngơi trước đi. Nghỉ ngơi xong, tối viết lại hết một lần.” “Vâng. . .” Thiên Chỉ Diên gật đầu đáp, nàng tìm một tư thế thoải mái trong lòng Thẩm Vân Tương rồi nhắm mắt lại, tận hưởng. “Hôm nay con có vẻ ngoan ngoãn nhỉ?” Thẩm Vân Tương vén lên mấy sợi tóc lòa xòa của nàng. Thiên Chỉ Diên nhắm mắt giả bộ ngủ, nàng không thể cho y biết được. “Phải không?” Không nghe tiếng trả lời, Thẩm Vân Tương cúi đầu xuống đã thấy Thiên Chỉ Diên ngủ say, y nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy thêm một chiếc chăn đắp lên người nàng. Đến khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, cuối cùng xe ngựa cũng tới thành trấn tiếp theo. Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên xe ngựa, nhìn vẻ mặt ngọt ngào đang say giấc, y quyết định không đánh thức nàng. Thẩm Vân Tương đặt Thiên Chỉ Diên lên giường, đắp chăn cho nàng. Bỗng nàng cựa quậy, lờ đờ mở mắt ra. “Đói không?” Thiên Chỉ Diên gật đầu, ngủ cả ngày nay khiến nàng cũng đói chút. Thẩm Vân Tương đi ra ngoài bưng một chén cháo loãng đến, ngồi cạnh giường nàng. Thiên Chỉ Diên chu chu miệng nhỏ, nũng nịu: “Sư phụ, lần trước con đút thuốc cho người rồi, lần này người đút con ăn đi.” Thẩm Vân Tương véo nhẹ má nàng một cái, sau đó y cũng khẽ quấy cháo, đưa muỗng lên gần miệng nàng. Thiên Chỉ Diên ăn từng muỗng cháo, hưởng thụ sự phục vụ hiếm có của sư phụ. Nàng bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể như vậy tới già, mỹ nhân của nàng vẫn có thể làm bạn bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, thế thì có phải tốt hơn không?! Vừa nghĩ đến đó, Thiên Chỉ Diên cong cong khóe miệng. Sau khi ăn no, Thẩm Vân Tương lấy khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cho Chỉ Diên. “Ngủ chưa đây?” Thiên Chỉ Diên lắc đầu, nàng không ngủ. Trăng cao gió mát, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, rất thích hợp nảy sinh gian tình. “Nếu con không muốn ngủ thì luyện chữ vậy.” Thiên Chỉ Diên chưng hửng, luyện chữ? Một cái bàn dài, một xấp giấy trắng, bút viết, nghiên mực, tất cả đều đặt sẵn sàng trước mặt Thiên Chỉ Diên. Nàng có chút đau đầu, nhận chữ không phải là vấn đề, viết chữ cũng không phải là vấn đề, mà vấn đề là nàng không biết dùng bút lông a. . . Thiên Chỉ Diên chấm mực, bắt đầu lướt bút. Đặt bút xuống bàn cái “cạch”, một giọt mực trên bút lông bỗng rơi xuống trang giấy, nhuộm đen một khoảng lớn. Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, sau đó nàng cầm bút lên, lại thêm một giọt mực nữa rơi xuống làm bẩn giấy. Thiên Chỉ Diên đau đầu, nàng buông lỏng bàn tay đang cầm bút, thở dài một hơi. Bút lông viết chữ gì gì đó, nàng thật không thể viết được mà! “Diên nhi, con đang làm gì đấy?” Thiên Chỉ Diên vô tội mở to mắt, nhìn tờ giấy bị lấm lem trước mặt, sau đó quay về phía Thẩm Vân Tương. “Được rồi, vi sư dạy con viết.” Thẩm Vân Tương ngồi xuống bên cạnh Thiên Chỉ Diên, bàn tay to lớn của y cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, lả lướt từng nét chữ. Bàn tay mũm mĩm của Thiên Chỉ Diên bị bao phủ bởi bàn tay ấm áp của Thẩm Vân Tương, lòng nàng chợt ngưa ngứa như có hàng ngàn con kiến đến cắn vậy. “Sư phụ.” “Sao?” “Có phải đang có kiến bò trên người con không?” Thẩm Vân Tương khó hiểu, y hỏi: “Kiến cắn con à? Ở chỗ nào?” “Sư phụ, chữ này khó viết quá.” “Ừ, có vẻ hơi khó, nhưng luyện nhiều thì sẽ quen.” “Vâng. . .” Ánh nến vàng in hình bóng của hai người lên ô cửa sổ, nhịp tâm đập loạn xạ cùng với những suy nghĩ đâu đâu từ từ bị bóng đêm nhấn chìm. Hôm sau, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương lên xe ngựa, thong thả chạy vào thành Hoài Lăng. “Diên nhi, bắt đầu từ hôm nay cho đến khi đại hội võ lâm kết thúc, con phải luôn theo cạnh vi sư, nhớ không?” Thiên Chỉ Diên mở to mắt nhìn y, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Sư phụ, vậy người cũng phải đồng ý với con là không được động võ.” Thẩm Vân Tương kinh ngạc, sau đó cười hiền hòa, hài lòng khen: “Diên nhi của ta bắt đầu biết quan tâm đến vi sư rồi. Ta đồng ý với con.” Thẩm Vân Tương véo nhẹ má nàng, nói: “Diên nhi, có một số việc, sư phụ phải nói cho con biết, con phải ghi nhớ lấy.” Thiên Chỉ Diên gật đầu. “Trong chốn võ lâm, có uy danh nhất chính là tam đại môn phái, sau đó là tứ đại gia tộc. Tam đại môn phái gồm có: Ngạo Long sơn trang, Cửu Hoa Sơn, Thiếu Lâm tự. Tứ đại gia tộc bao gồm Ân gia ở Tô Dương, Diệp gia ở Hoài Lăng, Tề gia ở Nhạc Dương, Phong gia ở Lũng Tây. Một số môn phái khác thì con không cần nhớ kĩ đâu.” Thiên Chỉ Diên gật đầu tiếp. “Rắc rối quá!” “Kỳ thật không phức tạp mấy, chắc con sẽ ghi nhớ dễ dàng thôi. Trong Tam đại môn phái thì Ngạo Long sơn trang là môn phái đứng đầu. Ngay từ lúc hơn năm trăm năm trước, Ngạo Long sơn trang đã là bá chủ võ lâm, đứng vững trên giang hồ hơn năm trăm năm. Hiện nay loạn lạc, triều đại biến đổi, Ngạo Long sơn trang vẫn giữ nguyên vị trí của mình, tuy nhiên những năn gần đây, Ngạo Long sơn trang dần dần cách li ra khỏi giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn đó, vì vậy Ngạo Long sơn trang không thể xem thường chút nào. Cửu Hoa Sơn và Ngạo Long sơn trang giống nhau, đều đã tồn tại hơn năm trăm năm, nhưng Cửu Hoa Sơn theo đuổi chủ nghĩa vị kỷ, vì vậy mặc dù Cửu Hoa Sơn là môn phái thành lập đã lâu nhưng chưa từng xưng bá võ lâm. Về phần Thiếu Lâm tự, thời gian gầy dựng cũng khoảng trăm năm, môn đệ toàn là tăng nhân phổ độ chúng sinh, cho nên danh tiếng trong chốn võ lâm cũng rất lớn. Con đã đến Thiếu Lâm tự rồi, không đến nỗi dễ quên thế nhỉ!” Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng nói: “Con nhớ kỹ. Ngạo Long sơn trang, Cửu Hoa Sơn, Thiếu Lâm tự.” “Ừ.” Thẩm Vân Tương hài lòng gật đầu hài lòng, dặn dò thêm: “Về phần tứ đại gia tộc cũng phải ghi nhớ. Ân gia ở Tô Dương, không cần vi sư giới thiệu chắc con đã biết. Mẫu thân của con chính là Đại tiểu thư của Ân gia, vì vậy Ân gia ở Tô Dương là nhà ông bà ngoại của con . Hơn nữa minh chủ võ lâm hiện nay chính là gia chủ của Ân gia, Ân Chấn Phương, cũng là ông ngoại của con. Diệp gia ở Hoài Lăng cũng nên lưu ý. Đại hội võ lâm lần này do Diệp gia tổ chức, vì vậy Diệp gia sẽ là đạo chủ kì này. Tề gia ở Nhạc Dương cũng tham dự đại hội. Gia chủ của Tề gia, Tề Minh có một đứa con con trai, ngay thẳng bộc trực, gây cho người khác ấn tượng khó phai. Cuối cùng là Phong gia ở Lũng Tây. Địa vị của Phong gia ở giang hồ đang ngày càng được nâng cao, hậu thuẫn đằng sau của Phong gia rất có thế lực, họ quan hệ mật thiết với hoàng thất. Muội muội của gia chủ Phong gia, Phong Phách, được sắc phong làm Quận chúa, sau đó bị đưa sang Lâu Nạp quốc ở Tây Vực hòa thân, hạ sinh được một nữ nhi đặt tên là Già La Tuyết. Già La Tuyết lớn lên, lại bị nữ vương Lâu Nạp quốc phái đi cố quốc hòa thân trở lại, chính là người mà con đã gặp, Tuyết phi của Mộ Tuyết cung. Giang hồ và triều đình bề ngoài không liên quan, nhưng thực ra có mối quan hệ rất mật thiết với nhau, trong đó có vô số dây mơ rễ má nối tiếp chằng chịt. Ví dụ như hai vị hoàng hậu đương triều, Thượng Quan hoàng hậu là biểu thân của Ân gia, Ân Hoàng hậu là Đại tiểu thư của gia tộc. Còn Già La Tuyết vừa là Tuyết phi của đương triều, vừa là công chúa của Lâu Nạp, đồng thời cũng là người của Phong gia. Tề gia, Diệp gia cũng có người gả vào hoàng thất, hoặc kết hôn được với hoàng thất tông thân. Điều này thì ta không tiện nói nhiều.” Thiên Chỉ Diên há hốc miệng. Nhớ lại năm ấy, cuộc gặp gỡ với Tuyết phi ở Mộ Tuyết cung, dáng vẻ của bà ta để lại một ấn tượng rất sâu sắc với nàng, một mỹ nhân Tây Vực cao quý trang nhã, lãnh ngạo khiến người ta nhìn không thấu. Lúc đó, bà ta nhốt nàng ở Mộ Tuyết cung nhưng không làm gì cả, chỉ là làm vài trò giết thời gian với nàng. Tuyết phi không hề che giấu ác cảm lẫn toan tính của mình đối với nàng, đó cũng là một điều khó quên. Thấy Thiên Chỉ Diên sững sờ, Thẩm Vân Tương hỏi lại: “Con nhớ hết không?” Thiên Chỉ Diên gục gặc, trả lời: “Nhớ ạ. Ân gia ở Tô Dương, Diệp gia ở Hoài Lăng, Tề gia ở Nhạc Dương, Phong gia ở Lũng Tây.” “Thông minh! Vì vậy khoảng thời gian này con không được tự ý gây rối, hiểu không?” “Sư phụ, con sẽ không gây rối, con biết phân biệt rõ mà.” “Vi sư biết, Diên nhi rất hiểu chuyện.” “Bánh Trôi, ngươi cũng phải ngoan, không được gây chuyện nha.” Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ đầu Bánh Trôi đang núp sau lưng nàng. Bánh Trôi gật đầu lia lịa, da lông toàn thân lắc lắc hết lên, thật là đứa mập ú mà. Đúng lúc này, cỗ xe ngựa dừng lại, người đánh xe vén rèm lên. “Công tử, đến rồi.” Thẩm Vân Tương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên, đỡ nàng xuống xe. Trước cổng, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn cánh cổng to lớn của Diệp gia, hàng chữ lớn sắc nét trên tấm biển, cánh cửa rộng tinh xảo hoàn toàn phô trương khí thế của một trong tứ đại gia tộc. Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Thẩm Vân Tương dắt Thiên Chỉ Diên thẳng đường đi đến đại sảnh của nhà Diệp gia. Trong đại sảnh, một vị nam tử với bộ cẩm phục vàng nhạt đã đứng chờ sẵn. Thiên Chỉ Diên thầm quan sát vị nam tử này. Người đó khoảng hai mươi bảy, ngũ quan sắc nét, đường nét rõ ràng, trông vô cùng dễ nhìn, trên người hắn tự nhiên được bao phủ một loại khí chất thanh cao, chỉ có thể dùng một từ để hình dung người này: quân tử. “Công tử đến đây thật là vinh dự cho Diệp gia.” “Diệp công tử quá lời rồi.” Thẩm Vân Tương và vị nam tử đó nói vài câu hành lễ với nhau. Chào hỏi xong, người đó chuyển ánh mắt sang Thiên Chỉ Diên đang đứng cạnh Thẩm Vân Tương, vừa thấy nàng, trong mắt hắn thoáng qua vẻ lạ lùng và kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất ngay, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh. “Công tử, vị này là?” Người đó nhìn Thiên Chỉ Diên hỏi. “Đây là đồ nhi mà Vân Tương mới thu nhận.” Thẩm Vân Tương giới thiệu rồi quay sang Thiên Chỉ Diên, nói với nàng: “Diên nhi, đây là Tam công tử Diệp gia, Diệp Thần Hiên. Mau đến chào hỏi Diệp thúc thúc.” “Chào Diệp thúc thúc.” Mỗi lần Thiên Chỉ Diên gặp người lạ sẽ trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu. Lúc này, Diệp Thần Hiên bỗng sững sờ hồi lâu, hồi sau đôi môi mới mỉm cười. “Ngươi tên là Diên nhi?” “Thiên Chỉ Diên ạ.” Nàng đáp. “Ngoan, ngoan, hài tử ngoan.” Diệp thần hiên cười khen ngợi, nói thêm: “Công tử và Diên nhi đi đường mệt nhọc, trước cứ nghỉ ngơi đã, tối nay sẽ có bữa cơm thiết đã hai người. Thần Hiên đã sai người sắp xếp phòng cho hai người.” “Nhọc lòng Diệp công tử.” Thẩm Vân Tương dẫn Thiên Chỉ Diên rời đi, ánh mắt của Diệp Thần Hiên vẫn dõi theo Thiên Chỉ Diên, cho đến bóng lưng của nàng biến mất ở trước mặt hắn. Màn đêm buông xuống, Thẩm Vân Tương dắt tay Thiên Chỉ Diên đến dự bữa yến tiệc tổ chức ở đại sảnh. Khi tới nơi, trên đại sảnh đã đầy người, các môn các phái đều đã nhập tọa vào bàn. Thiên Chỉ Diên thầm quan sát bữa yến tiệc đang náo nhiệt trên đại sảnh, loại người nào cũng có, giang hồ quả nhiên là giang hồ, phong cách thật đa dạng. Lúc Thiên Chỉ Diên đưa mắt đến một đám người đầu trọc mặc áo xám trọ, phát hiện Hư Tâm thì ra đã đến nơi rồi. Nàng vẫy vẫy tay cười với hắn, hai má Hư Tâm lại ửng hồng như trái đào. Bánh Trôi đứng trên bả vai của Chỉ Diên, đôi mắt sáng rỡ trước cả đống thức ăn và rượu ngon, mắt chớp chớp thèm thuồng. Nó ngoe nguẩy đuôi vuốt vuốt cổ của Chỉ Diên, ý bảo nàng dẫn nó tới đó. Thiên Chỉ Diên không động đậy, giơ tay giựt đuôi Bánh Trôi cảnh báo. Bánh Trôi ỉu xìu, trưng ra bộ mặt rầu rĩ, tuy vậy nhưng mắt nó vẫn nhìn chằm chằm cái bàn đầy rượu thịt hấp dẫn. Thẩm Vân Tương dẫn Thiên Chỉ Diên ngồi vào bàn, Diệp Thần Hiên với bộ cẩm phục thẳng người đứng giữa đại sảnh. Hồi lâu sau, khi thấy khách mời đã đến đông đủ, hắn chắp tay hành lễ với tất cả mọi người. “Các vị, đại hội võ lâm sẽ được Diệp gia chúng tôi tổ chức sau ba ngày nữa. Hôm nay hào kiệt võ lâm quần tụ tại đây, cho phép Thần Hiên đại diện Diệp gia kính các vị một chén, chúc các vị anh hùng ở ba ngày sau ở đại hội võ lâm có thể đại triển thân thủ, vinh quang hiển hách!” Sau đó, tất cả mọi người đứng lên, giơ cao chén rượu, đồng thanh hô lớn: “Đại triển thân thủ, vinh quang hiển hách!” “Cạn!” Diệp Thần Hiên nói xong, nâng chén rượu trong tay uống sạch. Các vị võ lâm hào kiệt khác cũng nâng chén tương tự như thế. “Các vị, xin cứ tự nhiên!” Diệp Thần Hiên mời xong liền trở về chỗ ngồi ở bàn rượu đặt giữa đại sảnh. Thiên Chỉ Diên thầm cảm thán, thì ra giang hồ là như thế này đây! “Võ lâm đại hội được tổ chức chín năm một lần, thời gian có vẻ khá dài, nhưng cũng không sao. Tiện thể liên kết với các môn phái khác cùng tề tâm hiệp lực cũng được!” Một giọng nói hùng hồn giữa bàn tiệc rượu vang lên, tuy nghe qua là đã cố gắng đè thấp nhưng thật ra không phải vậy. Có thể ngồi ở bàn rượu trung tâm nhất định phải là chưởng môn của đại môn phái nào đó, vì vậy chuyện này thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt quan sát. Thiên Chỉ Diên cũng không ngoại lệ, nàng nhận ra người đó có mái tóc hoa râm, sắc mặt đỏ tía, khóe miệng nhếch lên khinh thường, chính là Tề Minh. Quả nhiên là người ngay thẳng, đứng giữa tiệc của người khác mà lên tiếng mỉa mai. Nhưng đây là gia chủ của Tề gia, một trong tứ đại gia tộc, đương nhiên là không hề gì. “Tề bá bá nói có lí.” Diệp Thần Hiên nghe thế, gật đầu. “Có một số người tự thấy mình có gia thế hùng mạnh, hậu thuẫn vững chắc nên không coi ai ra gì. Quần hùng tối nay đều tập trung đông đủ, duy nhất chỉ có thiếu mình hắn, xem ra hắn có giá quá đấy!” Câu nói này của Tề Minh lập tức khiến xung quanh bàn tán xôn xao. “Phong bá bá có một số việc bận rộn, chậm một chút cũng không sao.” Diệp Thần Hiên cười cười giải thích. “Đúng là quá bận rộn.” Tề Minh thốt ra một câu chế nhạo sau cùng thì không nói thêm gì nữa, đưa đũa gắp miếng thịt. Người xung quanh cũng không xì xào nữa, bắt đầu dùng bữa. Giang hồ luôn luôn là như thế, một câu nói thường thường cũng có thể khiến tất cả dậy sóng, nhất là lời của những người có địa vị. Thiên Chỉ Diên cúi đầu gắp thịt cho Bánh Trôi, thầm suy nghĩ lấy dụng ý của Tề Minh. Tất cả môn phái đều đã đến, duy chỉ có Phong gia ở Lũng Tây là chưa thấy xuất hiện, Phong gia suy nghĩ gì đây? Phong gia ở Lũng Tây đúng là có địa vị đẵc biệt, hậu thuẫn vững mạnh, nhưng Tề Minh dám mỉa mai họ trước mặt tất cả mọi người như thế, chứng tỏ là ông ta không hề sợ hãi. E rằng trong đại hội võ lâm lần này sẽ xảy ra cuộc chiến tranh giành chức minh chủ. “Kỳ thật ta cảm thấy gia chủ của Phong gia đến muộn cũng không phải là chuyện lớn gì, cùng lắm thì ăn ít hơn người khác. Nhưng nếu có liên quan đến sự công bằng trong võ lâm hay không thì đó mới chính là chuyện quan trọng.” Một giọng nói lại vang lên từ bàn rượu bên cạnh. Bữa tiệc vất vả lắm mới bớt chút không khí căng thẳng nay lại nổi gió tiếp. Thiên Chỉ Diên chớp mắt nhìn, người vừa thốt ra cân nói đó mặc trang phục màu đen, dáng người trông vô cùng gầy gò.