Từ từ nào, sư phụ!
Chương 65 : Phút giây dịu dàng
“Đại sư, người giữ vững một chút rồi hẳn từ từ hạ tay, ta sẽ chống đỡ.” Thẩm Vân Tương nói.
“Được, lão nạp sẽ rút trước, công tử cũng phải mau rút lui đi.” Nhất Hoằng đại sư nói xong dần dần thu chưởng về.
Thiên Chỉ Diên cảm giác được bên trong thân thể mình chỉ còn nội lực của Thẩm Vân Tương đang tranh đấu với huyền mạc, còn nội lực của đại sư đã tan biến hoàn toàn. Bỗng sức mạnh nội lực của Thẩm Vân Tương tăng vọt lên, kích thích huyền mạc ra sức đáp trả càng dữ dội hơn, khiến Thiên Chỉ Diên càng lúc càng đau đớn.
Đúng lúc này, nội lực của Thẩm Vân Tương đột ngột bị thu nhỏ lại, huyền mạc chiếm thế thượng phong, lợi dụng thời cơ đáp trả dữ dội.
“Phụt” một tiếng, một ngụm máu tươi chảy lênh láng.
Nỗi đau tột cùng nhanh chóng biến mất, thân thể mệt rã rời của Thiên Chỉ Diên ngã oạch xuống giường, nàng hé mở hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Vân Tương, ngay khóe miệng y còn vướng đầy máu.
“Công tử, công tử!” Nhất Hoằng đại sư lập tức đỡ Thẩm Vân Tương dậy, ông hoảng hốt: “Công tử, người làm gì thế này, vì sao lại hứng chịu hết đáp trả của huyền mạc lên người mình như vậy?”
Thẩm Vân Tương lắc tay, y thều thào: “Đại sư không cần lo lắng, Vân Tương không sao. Nếu ta không làm như thế, huyền mạc đang lúc hung hãn trả đũa sẽ làm hại đến thân thể của Diên nhi.”
Nhất Hoằng đại sư thở dài, ông vươn tay đặt lên mạch tượng của Thẩm Vân Tương: “Công tử này, vết thương không nhẹ đâu!”
“Chuyên tâm tịnh dưỡng là được.”
“Bình thường tịnh dưỡng không sao, nhưng đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi, nếu để người khác biết công tử bị trọng thương thì sẽ như thế nào? Với thương thế như vậy thì công tử không được động võ nữa!”
“Không sao, Vân Tương không đấu võ.”
“Ai. . .” Nhất Hoằng đại sư dài dài thở dài liễu một hơi, ông cố gắng khuyên nhủ: “Lão nạp hiểu giang hồ loạn lạc thế nào, không thể bảo rằng không tỉ võ thì không xảy ra chuyện. Có lẽ chúng ta đã quá nóng vội, không lường trước sức mạnh kinh khủng của huyền mạc. Năm ấy Ân thí chủ cũng bị hành hạ giống thế này, chắc bà ta cũng không đành lòng để con mình cũng . . .”
Nhất Hoằng đại sư lại thở dài thườn thượt, tiếp: “Ngã phật từ bi, cầu mong huyền mạc biết mất hoàn toàn.”
Thiên Chỉ Diên đang rất mất sức, toàn thân nàng mềm oặt, nàng không thể nghe rõ đoạn sau nữa rồi chìm dần vào hôn mê. Đến lúc khi Thiên Chỉ Diên tỉnh lại, nàng đã nằm yên ngay ngắn trên giường của mình.
Hé mở hai mắt, nàng thấy người ngồi bên cạnh giường là Hư Tâm, hắn liền đỡ nàng ngồi dậy.
“Chỉ Diên thí chủ, thí chủ mau uống thuốc đi, không cần sợ đắng đâu, tiểu tăng có chuẩn bị đường đây.” Hư Tâm chỉ một chén đường được đặt trên bàn, hắn cầm chén thuốc giúp nàng uống.
Thiên Chỉ Diên thấy chén thuốc đen ngầu, bỗng trong đầu nàng hiện lên gương mặt tái nhợt của Thẩm Vân Tương và đôi môi dính đầy máu của y. Nàng nhanh chóng cố gắng uống hết chén thuốc ấy.
Hư Tâm bị hành động đột ngột này của Thiên Chỉ Diên dọa đến há to mồm, hắn nghĩ là với tính cách của nàng, nhất định là nàng sẽ sống chết khôngchịu uống thuốc, không ngờ rằng nàng lại ngoan ngoãn thế này.
Uống xong thuốc, Thiên Chỉ Diên lau sạch miệng, nhảy xuống giường.
“Chỉ Diên thí chủ nên nghỉ ngơi mới phải, thí chủ còn muốn đi đâu?” Hư Tâm đứng trước ngăn cản nàng.
Thiên Chỉ Diên xoay người một cái, vòng qua người Hư Tâm rồi chạy ra ngoài cửa, khi hắn bình tĩnh trở lại thì đã không thấy bóng dáng Chỉ Diên đâu. Hư Tâm ngây ngốc nhìn bóng người chạy vụt ra ngoài kia, hắn nhớ hình như nửa tháng trước, Thiên Chỉ Diên vẫn không có thân thủ như thế này, bây giờ nàng đã tiến bộ lên rất nhiều, có thể vượt qua cả hắn.
Sau khi Thiên Chỉ Diên chạy từ phòng mình ra, nàng hướng thẳng đến phòng của Thẩm Vân Tương, Thật ra cơ thể nàng không còn gì đáng lo ngại nữa, cơn đau qua đi thì dẫn tới mất sức, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể phục hồi lại được.
Nhưng Thẩm Vân Tương thì khác, uy lực của huyền mạc nàng hiểu rất rõ, dám hứng chịu lấy sự đáp trả của huyền mạc dẫn tới hậu quả gì, nàng cũng biết rõ.
Sao y có thể hành động liều lĩnh như bậy? Huyền mạc bá đạo thế, ẩn giấu trong người nàng sáu năm nhưng không là thương tổn đến nàng, cùng lắm là chịu đựng đau một tí thì sẽ hết. Y cần gì phải chịu đựng thay nàng rồi để bị thương chứ? Bộ y là kẻ ngốc sao? Thiên Chỉ Diên tức giận thầm nghĩ.
Đứng trước cửa phòng của Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên chợt dừng bước chân lại.
Vào giáo huấn y ư? Nàng làm gì có tư cách.
Vào an ủi ư? Chắc y cũng không cần lời đó từ một đứa trẻ như nàng.
Vào làm cái gì đây?
Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng cũng không rõ tại sao mình lại nóng lòng đến thế này!
Đang đứng trầm ngâm, một tiểu hòa thượng bưng chén thuốc đến.
“Tiểu thí chủ!” Tiểu hòa thượng hành lễ với nàng.
“Đây là thuốc dành cho sư phụ ta?”
“Đúng là của công tử.”
“Vậy ngươi cứ giao cho ta, ta bưng vào cho sư phụ là được rồi.”
Vị tăng nhân đó hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng gật đầu, giao chiếc khay trong tay cho nàng.
Bưng chiếc khay đựng chén thuốc, Thiên Chỉ Diên từ từ tiến vào phòng của Thẩm Vân Tương. Bên trong phòng, y đan nghiêng người tựa lưng lên giường, trên tay cầm một quyển sách, có vẻ rất thanh nhàn.
Thiên Chỉ Diên đem thuốc đến bên cạnh y,
“Sư phụ, cần phải uống thuốc rồi.”
Thiên Chỉ Diên ngồi bên cạnh giường, dùng muỗng khuấy đều chén thuốc, miệng thổi mấy hơi. Vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Thẩm Vân Tương đang chăm chú nhìn nàng.
“Diên nhi, sao con không nghỉ ngơi?”
“Sư phụ, con không sao, ngủ được một giấc là khỏe. Thuốc vừa mới nấu, người mau uống đi.”
Chỉ Diên đưa chén thuốc cho Thẩm Vân Tương, thấy y bỏ sách xuống nhưng lại uể oải tựa vào vào giường, hình như không có ý muốn cầm lấy.
Thiên Chỉ Diên mở to mắt, đành phải leo người lên giường Thẩm Vân Tương, ngồi kế bên cạnh, cách một khoảng vừa đặt tay tới.
Nàng múc một muỗng thuốc, đưa tới bên môi y. Quả nhiên như vậy thì y mới chịu mở miệng, uống hết chén thuốc mà nàng đút cho.
Ngồi bên giường, lúc Thẩm Vân Tương cúi đầu xuống uống thuốc, hàng lông mi dài như cánh quạt, gương mặt hoàn mỹ uể oải như muốn câu dẫn, khiến lòng nàng nhộn nhạo cả lên.
“Diên nhi, vi sư đã cho là con không nghĩ đến ta.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
8 chương
15 chương
147 chương
582 chương
10 chương