Từ từ nào, sư phụ!

Chương 61 : Thêm một bí mật

“Theo ta biết, huyền mạc không hẳn là một loại độc. Trong truyền thuyết Tây Vực, huyền mạc là một loại tà điểu thượng cổ, nó có bộ lông màu lam sẫm, đôi mắt đỏ ngầu, bao quanh toàn thân là tà khí dày đặc.” Thiên Chỉ Diên sực nhớ tới hồi còn ở trong hoàng cung, nàng đã đụng độ hai tên thị vệ, phía sau gáy của bọn chúng đều có hình xăm một con chim lạ, nàng lấy con dao từ trong túi ra, khắc lại hình con chim lên thân cây. “Lão đầu, lão nhìn xem, có phải là nó không?” Lão đầu híp mắt quan sát, kết luận: “Đây đúng là một dạng hình xăm, nhưng nó cũng không phải tượng trưng của huyền mạc. Ta từng nghe nói, Tây Vực có tòa thành Mị Ảnh Quỷ thần bí. Thành Mị Ảnh Quỷ chú trọng hình xăm, hình như chính là đây.” “Người của thành Mị Ảnh Quỷ có phải cũng xăm hình này sau gáy?” Lão già lắc đầu, bảo: “Không rõ lắm, thành Mị Ảnh Quỷ rất thần bí, người hiểu biết về vấn đề này rất ít, cho nên rất dễ bị người giang hồ lợi dụng. Ai biết là thật hay giả đây? Dù sao cũng không đối chứng được.” “Này, lão đầu, lúc thì là người biết quá ít, không thể đối chứng, khi thì bảo lão cũng không rõ lắm. Vậy câu nào mới chắc chắn đây?” Thiên Chỉ Diên chống hông. “Đều đúng! Rượu lê hoa này quả đúng là rượu ngon.” “Lão đầu chết tiệt!” “Tiểu nữ oa, đừng hung dữ như vậy, lần sau đến nhớ mang theo nhiều rượu cho ta, phải thật là nhiều đấy, hắc hắc. . .” Lão đầu cầm lấy bình hồ lô quơ tới quơ lui, mở nắp ra hít lấy hít để, cười khà khà. “Lão đầu, lão chưa dạy ta chiêu nào, chưa đáp ứng chuyện của ta, thế này thì sao tính được?” Bí ẩn về huyền mạc đã quá đủ, Mộ Tuyết cung quái dị, hình xăm con chim kì lạ, hôm nay lại thêm một thành Mị Ảnh Quỷ không biết có tồn tại hay không. Nàng nghĩ mình chưa đối mặt với kẻ thù, chưa đi hết con đường thì thần kinh đã đứt hết rồi, toàn những việc rối rắm đan xen. Nếu vận mệnh đã an bài như thế thì điều nàng có thể làm tốt được chính là phải khiến mình trở nên mạnh mẽ để kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay của mình. Cho tới bây giờ, nàng cũng không phải là người yếu đuối. Nàng hiểu được rằng chỉ có người mạnh mẽ mới có thể sinh tồn ở thế giới mạnh được yếu thua này, quy tắc bất di bất dịch ở mọi thời đại nào. Cho nên, nàng phải bắt được mỗi một cơ hội rèn luyện mình mạnh hơn. “Nhìn ngươi, ta có muốn trốn cũng không được. Hắc hắc, thôi được, chúng ta bắt đầu nào. Ta cảnh báo trước, tiểu nữ oa, học võ cũng không phải là chuyện dễ dàng, ngươi muốn ăn ngon thì phải chịu khổ trước, chuẩn bị đi.” Lão đầu cười gian xảo. Thiên Chỉ Diên chớp mắt vài cái, cười khan hai tiếng. *** Ngủ xong một giấc thẳng cẳng, Bánh Trôi mới hai con mắt mờ mịt, nằm trong túi nhìn ra hai người đằng xa xa. Nó đánh cái ngáp, vươn vai, sau đó thân thể khẽ nhúc nhích rồi nhún xuống, lấy đà nhảy ra ngoài. Mặt trời dần dần di chuyển từ Đông sang Tây, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm cả một vùng, mấy đám mây bay tà tà uể oải, phải nhờ những cơngió nhẹ thổi tới đẩy đi, thổi bớt cái nóng tích tụ trong một ngày, thuận tiện thổi bay những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Thiên Chỉ Diên. Lão đầu cầm một chiếc lá trên tay phóng về phía Thiên Chỉ Diên, nàng đang đứng trên thân cây phải lách người một cái, hai chân đạp lên cành cây lấy đà rồi phi thân đến trước mặt lão đầu. Nàng “phụt” một tiếng, nhả ra chiếc lá mà lão đầu kia phóng cho nàng. “Ái chà chà, thật là không ngờ, tuổi ngươi nhỏ thế mà tiếp thu mau lẹ nhỉ!” Lão đầu lên tiếng khơn ngợi. “Đương nhiên.” Thiên Chỉ Diên chu cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ rất đắc ý. “Công tử Tương không dạy võ công cho ngươi thật là lãng phí, ta cũng không thu được đồ đệ như ngươi, đáng tiếc quá!” “Lão đầu! Không được nói lung tung, không được chê bai sư phụ của ta!” “Ồ ồ. . . Tiểu nữ oa, lần đầu tiên ta thấy ngươi khẩn trương bảo vệ hắn đấy, chẳng lẽ là. . Đó đó sao?” Lão đầu nhướng mày, khuôn mặt cười rất gian. “Lão đầu, lão cũng lớn tuổi rồi, đừng suy nghĩ lung tung. Với lại điều lão đang nghĩ không đúng đâu.” “Tiểu nữ oa, ý ngươi là gì?” Vẻ mặt lão có vẻ kích động. “Ý mà lão đang nghĩ.” Thiên Chỉ Diên cười hắc hắc. Lão đầu híp mắt, nói: “Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?” “Không biết.” “Thật sự?” “Không.” “Ha ha, được rồi, chiếc lá cuối cùng ngươi cũng lấy được rồi, chiêu thức của ngày hôm nay coi như là hoàn tất, nhưng ngươi phải tự rèn luyện tâm pháp cho mình. Ngươi không luyện nội công tâm pháp thì cũng chỉ phí công, hiểu chưa?” “Ta biết rồi.” “Rột rột rột rột. . .” Thiên Chỉ Diên ngước lên nhìn lão đầu, rồi chuyển mắt xuống bụng của lão. Lão đầu lại nhìn về phía Thiên Chỉ Diên, sau đó cũng liếc mắt xuống bụng nàng. “Ngươi hay là ta?” “Có khác nhau không?” “. . .” “Mau trở về kiếm gì bỏ bụng đi. Mà tiểu nữ oa này, ta nhớ ngày hôm qua ngươi có nướng thỏ, rất thơm đấy!” “Đó là tuyệt chiêu ‘độc môn thiêu nướng’ của ta.” “‘Độc môn thiêu nướng’ ư? Là gì, là gì?” “Ta không thèm cho lão biết.” Thiên Chỉ Diên xoay người chuẩn bị đi lấy chiếc túi, sau đó suy nghĩ có nên đi săn hay không. Bánh Trôi hưng phấn nhảy đến ngồi cạnh nàng, ráng mở căng hết cỡ đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thiên Chỉ Diên. Lão đầu cũng cất bước đi về phía này, chứng kiến vẻ mặt đầy mong chờ của Bánh Trôi, không kiềm được mà cười phá lên. “Chít chít. . .” Bánh Trôi giơ móng vuốt chỉ chỉ cái bụng tròn vo của mình, sau đó là vờ xoa xoa bụng mình mấy cái. Nó cố gắng vận dụng hết khả năng diễn trò “dễ thương” của mình nhắm thu hút lấy Thiên Chỉ Diên. “Chít chít. . .” Sau đó Bánh Trôi nhảy phốc lên, chỉ chỉ bốn con thỏ đang chết ngất chất đống bên cạnh nó. Bốn con thỏ bị chia làm ba phần, hai con thỏ to nhất chung một phần, hai con còn lại chia làm hai phần. Nó chỉ con thỏ bé nhất, rồi lại đưa móg vuốt về phía lão đầu: “Chít chít. . .” Sau đó nó chỉ một con lớn hơn, đẩy về phía Thiên Chỉ Diên: “Chít chít. . .” Cuối cùng, nó chỉ về phần hai con thỏ to nhất, sau đó xoa xoa bụng mình ra vẻ: “Chít chít. . .” Phân chia xong xuôi, Bánh Trôi nhảy phốc đến bên hai con thỏ của mình, cọ tới cọ lui ra vẻ hài lòng lắm. Thiên Chỉ Diên im lặng nhìn Bánh Trôi khua tay múa chân chia thỏ hoàn tất, khóe miệng giật giật, nhưng đôi mắt lanh lợi lại đảo một vòng. “Bánh Trôi, ngươi chắc là nếu ta không nướng, ngươi có thể ăn hai con thỏ kia được không?” “Chít! Chít!” Bánh Trôi kích động nhảy loạn xạ, không ngừng kêu “Chít chít. . .”, sau đó mở đôi mắt to tròn ngập nước hy vọng nhìn tiểu chủ nhân. “Đối với ta thì ra vẻ dễ thương không có tác dụng đâu.” Thiên Chỉ Diên xua tay. “Chít chít. . .” Bánh Trôi hoảng hốt kêu to lên. “Chọc ngươi thôi, ta cũng đang đói.” Thiên Chỉ Diên bắt lấy thỏ, đi tới bờ sông. Vẻ mặt của Bánh Trôi đơ ra, chốc sau nó mới vỡ lẽ, nó vẫy vẫy móng vuốt, bất mãn nhìn bóng lưng Thiên Chỉ Diên kêu lên “Chít chít. . .” “Săn thỏ thì ai cũng làm được, nhưng nướng thỏ thì chỉ có chủ nhân ngươi nướng là ngon nhất, ngươi chấp nhận đi.” Lão đầu vỗ đầu Bánh Trôi, hắc hắc cười. Nhìn Bánh Trôi tức khí, lão bồi thêm: “Ai bảo ngươi theo tiểu nữ oa đó mà không theo ta?” Bánh Trôi không thèm để ý tới lão, xoay người, hất đuôi về phía lão, tỏ vẻ ‘ta không thích chơi với ngươi’.