Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công
Chương 20
Edit: Phong Lữ
“Nghệ Thiên ca, làm không?”
Chung Tiểu Nhạc tắm kĩ tới nỗi như cọ mất một lớp da, cả người trắng nõn còn vương hơi nước ấm như cái bánh bao mới ra lò, hai tay vân vê mép giường, đôi mắt trong sáng như chú nai Bambi nhìn chằm chằm Tống Nghệ Thiên, còn cố ý để lộ xương quai xanh với ý đồ dụ dỗ.
Tống Nghệ Thiên thì hiểu rõ chỗ kín của con nai Bambi này chẳng khác một cây côn!
Anh cười lạnh, tay thộp cổ Chung Tiểu Nhạc ấn xuống cái gối trước mặt, lại dùng chăm chôn sống thằng nhãi này xong mới bật đèn giường, tức giận nói.”
“Không làm, ngủ đi!”
Chung Tiểu Nhạc giãy dụa ra khỏi cái chăn, thất vọng ngắm Tống Nghệ Thiên không xót chỗ nào, cuốn chăn thành cái bánh quai chèo rồi ôm mè nheo.
Ở chung với Tống Nghệ Thiên đã hơn một tháng, ảo tưởng của Chung Tiểu Nhạc tốt đẹp bao nhiêu thì thực tế phũ phàng bấy nhiêu. Bọn họ dường như không được HE của tiểu thuyết đam mỹ nghênh đón rồi.
Chung Tiểu Nhạc chợt nhớ từ cái lần cậu cưỡng gian anh rồi phát triển thành cùng gian, một tên làm trai zin hơn hai mươi năm sau khi trải qua khoái cảm dục vọng, cơ thể đã ăn ngon quen mùi, sức lực càng thêm sung mãn.
Chung Tiểu Nhạc dùng cái lần cưỡng gian rồi bị Tống Nghệ Thiên dùng cúc phản gian ấy tự sướng thầm vô số lần, nhớ đi nhớ lại không phân biệt ngày đêm. Còn Tống Nghệ Thiên cũng tài cao gan lớn, mỗi ngày tan tầm về nhà, sau khi tắm xong chỉ mặc mỗi cái quần con, vô tư để trần người, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Chung Tiểu Nhạc
Phần lớn da thịt và cơ bụng sáng loán làm mắt Chung Tiểu Nhạc ánh lên *** quang, hận không thể đưa tay sờ thật đã, thế nên tối nào cũng phải đếm cơ bụng Tống Nghệ Thiên để đi vào giấc ngủ.
Chịu không nổi sự quyến rũ của cơ thịt săn chắc, Chung Tiểu Nhạc tối đó, sau khi tự tắm rửa sạch sẽ, ngại ngùng tới gần Tống Nghệ Thiên đòi ***.
Không ngờ Tống Nghệ Thiên ném chai dầu bôi trơn về phía cậu, lạnh lùng vô tình nói: “Một là cậu tự bôi trơn mình cho tôi làm, hai là cút xéo đi.”
Lúc này, Chung Tiểu Nhạc chọn cút xéo.
May mà Tống Nghệ Thiên cũng không mấy hứng thú với cúc ho a Chung Tiểu Nhạc, nếu không thì con gà trắng phau phau Chung Tiểu Nhạc, người chả có mấy khối cơ lúc nào cũng có thể bị Tống Nghệ Thiên cưỡng gian.
Chung Tiểu Nhạc lại có chút lo ngại, chỉ cảm thấy nếu mình không làm công thì thật lãng phí trym bự-thứ trời sinh cho làm công. Song, sức khỏe của cậu là một vấn đề lớn. Vì vậy, hàng ngày Chung Tiểu Nhạc đều bạt mạng đổ hết mồ hôi vào cái máy chạy bộ, còn không biết mua ở đâu về hai cái tạ, làm việc xong thì lấy ra tập trong phòng, đếm nhịp một hai một hai.
Còn Tống Nghệ Thiên vẫn luôn ghét cái thân hình tuy cũng có chút cơ bắp nhưng vẫn là con gà giò của Chung Tiểu Nhạc. Mỗi tối trước khi đi ngủ đều gắt gỏng đi pha cho Chung Tiểu Nhạc một ly sữa nóng, bảo là bổ sung protein. Chung Tiểu Nhạc mỗi lần uống xong đều hạnh phúc cười hèn mọn ngọt ngào.
Khoan hãy nói, việc này kể cũng rất hiệu quả. Nửa tháng sau, Chung Tiểu Nhạc cảm thấy eo mình cũng thon đi và dẻo dai có lực hơn hẳn, tuy không so nổi với Tống Nghệ Thiên nhưng đó cũng là chiều hướng tốt, ít ra cũng khiến cậu an tâm hơn chút.
Tống Nghệ Thiên thì lại thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này ngày càng ốm. Rõ ràng ban ngày cậu ta còn mang bộ dàng mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoai, ngay cả cái nút sát cổ cũng gài kĩ, vẻ ngoài chuẩn tinh anh, ngồi trong thư phòng vẽ làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, gương mẫu miễn bàn, mém hù chết Tống Nghệ Thiên. Tới tối lại như thằng ngốc thiếu thuốc, khờ khờ đòi ***.
Hết lần này tới lần khác, cách đòi *** của thằng nhãi này ngày càng đặc sắc hơn.
“Nghệ Thiên ca, em vừa ở trong phòng tắm đo trym một chút, của em có chu vi cm nè, dài cm lận, đầu đỉnh thì cm”
Chung Tiểu Nhạc nói mấy lời này với vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến Tống Nghệ Thiên còn tưởng là mình nghe nhầm.
Ngay sau đó, Chung Tiểu Nhạc vừa tự hào vừa tự tin nói tiếp: “Em tìm hiểu rồi, cỡ này chắc chắn là cỡ nhỏ bên Âu Mĩ, nhưng lại là đỉnh ở Châu Á này, thuộc loại xuât sắc hơn người đó.”
Sau cùng còn cực kì không sợ chết bổ sung thêm: “So với cái của Nghệ Thiên ca thì dài hơncm, thích hợp làm công hơn.”
Tống Nghệ Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, nãy giờ anh bị mấy con số 3 chấm kia dọa cho mặt trắng bệt, tức tới nỗi ấn đường chuyển sang màu đen, cười khẩy hỏi: “Cậu giỏi ghê ha, đo khi nào mà biết của tôi lớn nhỏ thế nào?
“Thừa lúc anh ngủ.”
Trả lời vô cùng hùng hồn hiên ngang. Tống Nghệ Thiên lập tức ném Chung Tiểu Nhạc qua vai, đập người xuống đất, sau đó túm cổ áo lôi sền sệt ra phòng khách, lại hùng hổ ném một cái chăn ra, đóng sầm cửa phòng ngủ rồi khóa lại luôn.
Chung Tiểu Nhạc ở phòng khách lạnh cóng cả đêm, cũng không mấy buồn bã, trái lại còn càng bị đánh càng sung, càng bị chửi càng khờ. Ngày nào cũng đòi *** tìm chết, Tống Nghệ Thiên cũng phiền không chịu nổi, chỉ nói một lời, hoặc là để anh làm công, không thì cút.
“Mẹ nó, kĩ thuật như thế còn muốn làm người ta!” Tống Nghệ Thiên thiếu chút nữa là mất hết lý trí mà cầm cây tiên nhân cầu anh bảo là con mình, ném vào mặt Chung Tiểu Nhạc: “Cút cút cút ngay, gặp lại cái con lừa của cậu thì mông tôi lại đau, đừng làm tôi khó chịu!”
“Không được, đây là vấn đề nguyên tắc không thể thỏa hiệp.”
“Đi chết đi, đồ biến thái nhà cậu còn dám bàn nguyên tắc với tôi hả!”
Chung Tiểu Nhạc chỉ có thể hằng đêm đứng trước cửa sổ hứng gió rơi lệ, nhìn trăng thở dài, u thương khó nói nên lời.
Cứ như vậy giằng co một tháng, Chung Tiểu Nhạc quyết định tối nay sẽ tự lực cánh sinh, tin tưởng nếu nam thần đã nguyện ý sống cùng cậu, cũng nguyện ý chung phòng với cậu, cùng ngủ một phòng, nói không chừng sẽ có cửa thành công.
Nửa đêm, Chung Tiểu Nhạc sột soạt cởi quần áo mình trong chăn, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Tống Nghệ Thiên trong đêm khuya tĩnh lãnh, dễ thấy anh đã ngủ. Cậu lập tức bắt đầu lò mò bò lên giường, chui vào trong chăn.
Hít thấy hương thơm thanh mát trên người Tống Nghệ Thiên, máu ‘dê’ của Chung Tiểu Nhạc sôi sục, cọ cọ vào người Tống Nghệ Thiên. Tống Nghệ Thiên bị quấy nhiễu, khó chịu xê dịch người, làm Chung Tiểu Nhạc sợ giật nảy mình.
Bò tới giữa hai chân Tống Nghệ Thiên, dễ dàng cởi cái quần ngủ rộng, hôn lên viền quần lót trắng rồi kéo xuống, há miệng ngậm JJ và trứng vào miệng.
Đương nhiên Chung Tiểu Nhạc cứng rồi.
Cảm giác cương lên khiến Chung Tiểu Nhạc không nhịn nổi mà khép miệng lại, hai hàm răng không cẩn thận cọ vào JJ yếu ớt.
Tống Nghệ Thiên la lên một tiếng, sợ tới nỗi hết buồn ngủ, cả người giật bắn lên, còn hơi mờ mịt nhìn kẻ đang chui dưới chân mình, cởi quần mình, vẻ mặt nịnh nọt còn đang cố tiếp tục liếm trym mình-Chung Tiểu Nhạc!
Tống Nghệ Thiên tức mém dồn máu não, đạp Chung Tiểu Nhạc một phát rớt xuống giường, còn lăn một vòng trên thảm.
Chung Tiểu Nhạc bị đạp ngã, tiếp đất bằng mặt, sau đó bị Tống Nghệ Thiên thở hổn hển đạp lên trym.
“Hơi trễ chút nhưng giờ tôi phế cái thứ này của cậu ha!”
Chung Tiểu Nhạc chỉ cảm thấy lòng bàn chân thô ráp mà ấm áp của Tống Nghệ Thiên đang cạ lên trym rất thoải mái, còn lắc mông đẩy trym chà chà vào dưới chân Tống Nghệ Thiên.
Trong nháy mắt, Tống Nghệ Thiên cảm thấy mình lại bị Chung Tiểu Nhạc *** ô, nhấc đầu gối thu lại chân phải.
Chung Tiểu Nhạc không hài lòng, là một thanh niên cả tháng không được ‘ăn mặn’, người đang ‘phấn chấn’, vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết một chút, tựa như dân tị nạn sắp chết đói vội bắt lấy mắt cá chân xinh đẹp của Tống Nghệ Thiên. Việc chạy bộ trên máy giờ phút này đã phát huy hiệu quả, hông lắc léo loạn xạ, tay thì giống cái kiềm khiến người mới tỉnh ngủ như Tống Nghệ Thiên không thể tránh thoát.
Chung Tiểu Nhạc tức khắc liền được voi đòi tiên, đổi tư thế thành quỳ, như con gấu ôm cây mà bám cái chân trần của Tống Nghệ Thiên không tha, miệng cũng không rảnh rỗi đi liếm qua liếm lại trên đùi, liếm rất gấp gáp như muốn ăn bữa này thay cơm. Thứ phía dưới của Tống Nghệ Thiên từ từ cương lên, khắp chân đều dính ướt.
Tống Nghệ Thiên đỏ mặt thúc đầu Chung Tiểu Nhạc, không ngờ người này như dính lên chân anh, khiến anh không thể động đậy, dưới chân còn có một cái cây lớn tục tĩu nóng bỏng.
Thực ra Tống Nghệ Thiên nửa tháng không phát tiết cũng không đến nỗi phản ứng ngay. Nhưng hôm nay bị thằng nhãi này cắn, trym lẫn mông đều thấy đau. Chung Tiểu Nhạc còn liếm tới liếm lui đùi anh thành một mảnh bóng loáng nước bọt. Cảm giác ghê tởm khiến Tống Nghệ Thiên trực tiếp mở ngăn tủ lấy ra lọ dầu bôi trơn, nện làm đầu Chung Tiểu Nhạc nổi đầy cục sưng.
“Đm đồ biến thái! Chung Tiểu Nhạc! Cậu chết chắc rồi! ————Mẹ nó, còn dám bắn lên đùi ông!!
Còn Chung Tiểu Nhạc vừa được sướng thì sao? Cậu nhịn không được mà cắn đầu gối ngọt ngào một cái, nghĩ thầm.
Chết không hối tiếc!
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
23 chương
53 chương
61 chương