Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 55
Là người thân, tôi cũng đi…
Là người thân…
Tôi cũng đi…
(⊙v⊙) bọn họ mới bắt đầu yêu đương, cứ như vậy mà… công khai?
Còn không đợi vài người ở đây phản ứng kịp, liền có bệnh nhân đi lên phòng khám, giao lại biên lai thu phí. Phùng Giản ngốc trệ cả nửa ngày, lúc này linh quang chợt léo: “Vậy bác sĩ Từ tiếp tục bận rộn a, tôi đi xuống nói một tiếng với người tổ chức, chúng ta hẹn gặp nhau ở buổi tụ hội ngày mai.”
Từ Nhuận Thanh khẽ gật đầu, tiếp nhận biên lai bệnh nhân đưa đến, cho vào trong túi hồ sơ.
Bệnh nhân kia lại không vội vàng đi, ở tại chỗ do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi có chút vấn đề muốn hỏi riêng, nhờ bác sĩ cố vấn một chút, có thể ra ngoài nói chuyện hay không?”
Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng, thế này mới gật đầu, cùng bệnh nhân kia bước đi ra ngoài.
Âu Dương tiếp tục thu dọn dụng cụ, trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Em và lão Đại bên nhau, lại là quan hệ thầy trò phức tạp, nếu công khai, kỳ thật không phải là lựa chọn sáng suốt.”
“Em biết…” Niệm Tưởng buồn buồn cầm cốc ngẩn người, cô cho rằng, cô giấu rất tốt … Kết quả…
Âu Dương nhìn cô, nhìn đến cái cốc trong tay cô, trong lòng buồn bực tích tụ càng nhiều hơn: “Đãi ngộ của bạn gái thật là đặc biệt a, nhanh như vậy liền có thể cùng nhau uống chung một cốc nước.”
Niệm Tưởng chăm chú nhìn cái cốc rỗng tuếch, mặt cũng đen lại. Cô đem cái cốc để xuống, mặt không thay đổi giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy đem cái cốc cho em, chính là để em đi lấy nước…”
Gương mặt Âu Dương “(⊙o⊙) ơ”, lập tức “(/▽) hè hè”, cuối cùng quy về “(^w^) lão Đại vẫn là giỏi nhất…”
Thành công dùng biểu tình kích thích Niệm Tưởng, Âu Dương buồn bực cả một ngày, cũng bắt đầu móc di động ra tiếp tục nhắn tin cho Lan Tiểu Quân: “Vừa rồi đồng sự tới hỏi chúng ta, phòng này có muốn tham gia buổi tụ họp ngày mai hay không, Niệm Tưởng đồng ý đi, lão Đại lấy thân phận người thân đi theo, em đoán xem, anh có đi hay không?”
Lan Tiểu Quân nhìn thấy tin nhắn nhất thời bĩu môi: “Ai quan tâm anh có đi hay không, hừ!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại tò mò, nghĩ nghĩ, trả lời: “Nói xem.”
Gửi xong rồi mới chợt thấy có gì không đúng, cẩn thận xem lại tin nhắn Âu Dương gửi tới, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại—— má ơi, cái gì, cái gì? Bác sĩ Từ lấy thân phận người thân đi theo? người thân của ai, ai?
Nếu như Âu Dương dám trả lời là của anh ta, quan hệ này nhất định phải cắt đứt!!! cắt không đứt thì chặt cho đứt, chặt anh hay là chặt chính cô cũng muốn chặt, chặt, chặt.
———————————-
Không có nước nóng, Niệm Tưởng liền tự mình nấu một ấm.
Ngoài cửa sổ lờ mờ hơi nước, thời tiết không tính là tốt, lúc hoàng hôn buông xuống, sắc trời cũng trầm đi vài phần.
Cô chống cằm nhìn nguồn điện trên ấm nước, nhìn một lúc, phát hiện có người tới gần, chờ cô quay đầu lại thì Từ Nhuận Thanh đã đi tới phía sau cô, cô đang nằm bò trên bàn, anh cứ như vậy mà tiến tới, cúi người, hai tay chống tại bên hông cô.
“Bác sĩ Từ…”
Niệm Tưởng muốn ngồi dậy, Từ Nhuận Thanh lại đè xuống, cằm chống nhẹ lên bả vai cô, dán chặt vào gáy cô.
Cô nhất thời không dám động, lại sợ có người sẽ đến, cả người cũng cứng ngắc.
Từ Nhuận Thanh nhẹ “ừm” một tiếng, nghiêng sườn mặt, lại đến gần cô hơn, chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai cô một chút, hơi thở ấm áp kia ngay tại bên tai, phất xuống, có cảm giác hơi ngứa ngáy.
Niệm Tưởng mất tự nhiên rụt cổ, may mắn anh rất nhanh liền đứng dậy, rời đi: “Em không cần lo lắng về Phùng Giản và hộ sĩ phòng bác sĩ Lý.”
Nước vừa đúng lúc sôi, anh bưng lấy, rót vào cốc cho cô, không chút để ý giải thích: “Không nói thì các cô ấy sẽ suy đoán bậy bạ, làm ảnh hưởng Thụy Kim là có chút không tốt… Bất quá, những điều này đều không cần lo lắng, hai người bọn họ đều hiểu biết, sẽ không nói lung tung. Về phần Âu Dương, là người mình.”
Anh nhìn cô một cái, đem cái cốc dời đi, đẩy đến trước mặt cô.
“A?” Niệm Tưởng phản ứng không kịp: “Anh nói thế nào với các cô ấy.”
“Em không cần thiết phải biết.” Trên thực tế, cũng không có phí bao nhiêu khí lực.
Anh bưng lên cốc trà, đưa gần đến bên môi, nhiệt khí kia mờ mịt, ngưng kết thành khói trắng, từ mép cốc chậm rãi bay lên. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt thân cốc, hình như là thở dài một hơi, ngữ khí nhẹ bẫng: “Có anh ở đây, em không cần lo lắng gì cả.”
Tim Niệm Tưởng như bị nước ấm làm cho nóng lên, cả lồng ngực cũng nóng rực. Cô hơi nheo mắt, cười hề hề: “Em cũng không sợ.”
“Cười thật khó coi.” Anh khẽ nhíu mày một cái, bún nhẹ vào trán cô: “Đêm nay cùng ăn tối với anh?”
“Hả…” Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Em hẹn Tiểu Quân cùng ăn rồi.”
Từ Nhuận Thanh nhướn mi một chút, khẳng khái hỏi cô: “Vậy anh đâu?”
Vẻ mặt Niệm Tưởng như bị táo bón nhìn anh: “…” Anh cái gì!
Bất quá, kết quả cuối cùng hiển nhiên là ——
Sắc mặt Lan Tiểu Quân phức tạp, nhìn Từ Nhuận Thanh ngồi bên cạnh Niệm Tưởng, ánh mắt qua lại giữa hai người, dò xét cả nửa ngày, yên lặng phóng cho Niệm Tưởng ánh mắt sắc như dao: “Không phải nói hẹn mình ăn cơm, bao nhiêu năm tình cảm giữa hai chúng ta? Vậy chuyện bác sĩ Từ là như thế nào?”
Vẻ mặt Niệm Tưởng vô tội: “Cậu nghĩ quyền quyết định là của mình sao?”
Lan Tiểu Quân: “…” Bóp trán.
Về chuyện của Niệm Tưởng và Từ Nhuận Thanh, ở phút cuối cùng Lan Tiểu Quân mới biết được. Vì thế, “không ngừng giục ngựa” đuổi tới chỗ hẹn, chính là muốn nghe Niệm Tưởng, kể lại tình sử huyết lệ của “con thỏ” bị “đàn áp”… Kết quả, không phải gặp gỡ “con thỏ”, mà là “đại ma vương” ngậm “con thỏ” đi tới…
(Chết cười với cách nghĩ của Tiểu Quân, haha)
Hai người bọn cô cứ nháy mắt liên tiếp, Từ Nhuận Thanh tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, đợi một hồi, thấy hai cô vẫn chưa câu thông đạt thành nhất trí, anh khẽ nhíu mày một cái.
Anh nhìn vào bát cơm của Niệm Tưởng, trong bát có hơn một nửa rau cần và tôm bóc vỏ, thấy cô đang lựa ra rau cần, hỏi: “Không thích ăn?”
Động tác lựa rau cần ra của Niệm Tưởng nhất thời dừng lại, nhanh chóng trộn trở về: “Không thích lắm… Nhưng em không kén ăn, đợi lát nữa nhất định sẽ ăn luôn!”
Lan Tiểu Quân không đành lòng nhìn thẳng, che mắt, thế này mới xác định địa vị của Niệm Tưởng trong quan hệ này…Chậc chậc.
Niệm Tưởng nhai vài miếng rau cần, bắt đầu ghét bỏ: “Rau cần quá dai, em nhai cũng mỏi thật.”
Rốt cuộc lương tâm Từ Nhuận Thanh thức tỉnh, nhớ tới răng cô có khe hở… Đích xác ăn không tiện. Đang muốn nói chuyện, di động run lên, có tin nhắn gửi tới.
Là Âu Dương hỏi địa chỉ nhà hàng.
Từ Nhuận Thanh trả lời xong, bất động thanh sắc thu hồi di động.
Thấy “con thỏ” đã lại bắt đầu cố sức ăn rau cần, khóe môi hơi giơ lên: “Không cần miễn cưỡng.”
Niệm Tưởng ngậm rau nhìn anh ——
Sau đó hậu tri hậu giác, thử thăm dò, gấp rau vào trong bát của anh, thấy anh gắp lên ăn luôn, cô lại tiếp tục gấp qua, thẳng đến khi thanh lý toàn bộ rau trong bát của cô…
Lan Tiểu Quân lại yên lặng che mắt, chậc chậc… Này là ân ân ái ái sao, thật muốn phóng hai đao đi qua…
Bất quá, rất nhanh Lan Tiểu Quân đã nhìn thấy Âu Dương đẩy cửa đi vào, cô cảm thấy dùng hai thanh đao đối phó với bác sĩ Từ là hoàn toàn không đủ!!!
Niệm Tưởng hiển nhiên cũng không rõ tình huống này, khẽ túm Từ Nhuận Thanh một phen, thấp giọng hỏi: “Anh bảo Âu Dương đến?”
“Sao lại như thế?” Từ Nhuận Thanh thật thản nhiên trả lời: “Chính cậu ấy tìm đến.”
Niệm Tưởng: “…” ( ttsu *′Д`) ttsu nhìn cô có dễ lừa gạt như vậy sao?
Cô còn muốn nói cái gì, Từ Nhuận Thanh đã hướng mắt vào trong bát của cô, rút khăn tay, vừa lau tay vừa hỏi: “Đã ăn no chưa?”
Niệm Tưởng không rõ cho lắm gật gật đầu.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Dứt lời, anh đứng lên, gật đầu với Âu Dương vừa ngồi xuống và Lan Tiểu Quân, ý bảo: “Chúng tôi đi trước, các người từ từ trò chuyện.”
Không chờ phản ứng của đối phương, dắt Niệm Tưởng liền rời đi.
Lan Tiểu Quân nhìn theo mà trợn mắt há mồm,… Cứ như vậy bị bỏ rơi?
Âu Dương hiển nhiên đối với an bài sáng suốt của lão Đại rất là hài lòng, cười híp mắt quay đầu nhìn Lan Tiêu Quân: “Tiểu Quân, ăn no chưa?”
Khóe môi Lan Tiểu Quân co rút, sắc mặt ảm đạm, chống trán xoay đầu đi.
Niệm Tưởng hiển nhiên có chút không yên lòng, đi ba bước quay đầu lại một cái: “Như vậy có được không? Hai người bọn họ, hiện tại…”
“Buổi tụ họp là vào chủ nhật?” Anh ngắt lời cô, hỏi.
Ngắt lời như vậy cũng không đột ngột, thậm chí còn rất tự nhiên, không có nửa phần không hài hòa. Niệm Tưởng theo vấn đề của anh trả lời: “Đúng, không phải là ngày mai sao?”
“Vậy không thể đi xem phim.” Từ Nhuận Thanh khẽ nhíu mày một cái, nhắc lại: “Buổi xem phim đầu tiên của anh và em, thất bại.”
Niệm Tưởng bị ánh mắt chuyên chú, thâm thúy của anh nhìn đến hai má lại bắt đầu nóng lên, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc: “Vậy làm sao bây giờ? Kỳ thật… Xem phim thì lúc nào cũng có thể đi a.”
“Vừa lúc đêm nay có thời gian.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, đề nghị: “Liền đêm nay đi?”
Niệm Tưởng: “…” Vội vả như vậy?
Bất quá, quyền quyết định hiển nhiên không ở chỗ cô ——
Nửa giờ sau, Niệm Tưởng cầm bịch bỏng ngô lớn, ngồi ở hàng cuối cùng dãy ghế tình nhân, cô còn có chút thẹn thùng hồng hồng cả lỗ tai…
Ghế tình nhân a…
Hàng cuối cùng a…
Hơn nữa, cái phim này cũng thật ít người xem, toàn bộ rạp chiếu cũng không có mấy người, về phần ghế tình nhân… Trừ bọn họ ra, cũng không có người khác.
Cô lặng lẽ lấy bỏng ngô ăn rồi lại ăn.
Kể từ khi biết Từ Nhuận Thanh chính là bác sĩ đầu tiên của cô, là người cô từng thích qua, nhớ thương qua, cũng ảo tưởng qua, mỗi lần Niệm Tưởng đối mặt với anh, luôn có loại ý nghĩ muốn nắm chặt thời gian, quý trọng mỗi khoảnh khắc ở bên anh.
Muốn bù lại cho sáu năm cô đơn trống trãi kia… Chỉ là, làm sao có thể bù lại được.
Mối tình đầu của cô chính là anh, tất cả ảo tưởng đối với tình yêu đều đến từ anh. Muốn cùng anh làm rất nhiều việc, rất nhiều chuyện mà tình nhân mới có thể làm.
Tựa như cùng nhau xem phim, xem câu chuyện tình yêu của người khác, nhưng xem cùng với anh, cảm giác liền đặc biệt…
Vì thế, phim chiếu được một nữa rồi, Niệm Tưởng vẫn luôn luôn ở trạng thái xuất thần, cho đến giữa phim… Cô cố gắng đuổi kịp câu chuyện, thẳng đến nửa cuối bộ phim, cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh chằm chằm.
Anh xem phim rất nghiêm túc, trong ánh mắt chớp động quang ảnh từ màn chiếu, ánh mắt anh vốn trong trẻo, tối đen lại thâm thúy. Giờ phút này được phản chiếu ánh sáng, làm Niệm Tưởng không khỏi nhìn đến xuất thần.
Nhận thấy được tầm mắt của Niệm Tưởng, anh nghiêng đầu tới gần cô, hơi cúi đầu, khẽ giọng hỏi: “Làm sao?”
“A… Không có việc gì.” Niệm Tưởng nhanh chóng quay đi, ánh mắt lại cúi xuống, nhìn về phía tay anh khoát lên trên đầu gối. Cô lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay anh.
Dư quang liếc thấy anh quay đầu nhìn qua, bên tai đã hồng lại cố gắng trấn định, cố gắng nhìn màn ảnh…
Ngón tay cô đang từng chút một nhét vào trong lòng bàn tay anh, cầm ngón tay anh. Đại khái bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay có chút nóng.
Từ Nhuận Thanh nhịn không được giơ cao khóe môi, nâng tay lên cầm tay cô, gọi một tiếng tên cô: “Niệm Tưởng?”
Lực chú ý rõ ràng không đặt trên màn ảnh, người nào đó lập tức quay đầu nhìn qua.
Anh cúi thấp đầu, hôn xuống, ở trên môi cô nhẹ nhàng chạm vào, tách ra, chỉ lui ra một chút, hỏi cô: “Muốn hôn anh?”
Thanh âm kia hòa tan vào bài hát phát lên trong phim, dễ nghe đến mức làm xương cốt Niệm Tưởng bủn rủn.
Cô gật gật đầu, thấy đáy mắt anh tràn ra ý cười nhỏ vụn, thăm dò, chậm rãi tới gần anh, sau đó hôn lên. Cứ như vậy nhẹ nhàng mà chạm, liền cảm giác tim của mình đập như trống trận, bức áp nhân tâm.
Niệm Tưởng chỉ cảm thấy mặt mình luôn luôn nóng lên, tay nắm bàn tay anh có chút đổ mồ hôi, máu huyết trong người cũng sôi trào.
Bàn tay vốn cầm bỏng ngô buông ra, dò lên đụng phải mặt anh. Đụng chạm trong nháy mắt đó, làm tâm cô mềm nhũn, tê tê dại dại, tim đập cũng mất trật tự.
Cô dựa qua, gần sát bên anh, nhưng không dám tiến lên nữa.
Quang cảnh mờ tối, cô chỉ nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của anh đang ngậm cười, thản nhiên kiên nhẫn nhìn cô. Nhạc đệm trong phim lại phát lên, không có ai nhận thấy được ở chỗ này, không khí chợt nóng lên.
“Không tiếp tục?” Anh nhẹ nhàng mà chậm chạp hỏi một câu, nhưng hiển nhiên, đối với đáp án cũng không phải để ý lắm.
Từ Nhuận Thanh buông bàn tay đang nắm tay cô, hai tay dừng trên thắt lưng, nhẹ nhàng nhắc lên, ôm cô ngồi lên trên đùi của mình: “Vậy anh dạy em, hửm?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
83 chương
40 chương
50 chương
156 chương
47 chương