Sau khi về đến nhà, Niệm Tưởng có chút ủ rũ, nghĩ nghĩ, gửi cho Lan Tiểu Quân tin nhắn: “Cậu đoán thầy hướng dẫn mình thực tập là ai? Nói ra sẽ hù chết cậu.” Lan Tiểu Quân một lát sau mới trả lời: “Tổng cũng không phải là Lâm Cảnh Thư hoặc là Từ Nhuận Thanh đi? Lấy cái này ra nói đùa thật sự không có gì vui vẻ…” Niệm Tưởng im lặng, hồi lâu mới nói: “Mình muốn cạy đầu cậu ra nhìn một cái…” “…” Lan Tiểu Quân la lên một tiếng, lập tức tinh thần chấn phấn: “Lâm Cảnh Thư?” “Đúng, nhưng vì cái gì cậu không đoán bác sĩ Từ…” “Nếu như là bác sĩ Từ, lời mào đầu của cậu sẽ là —— đệch hoặc là con mẹ nó, dù sao mặc kệ loại nào, đều là bộ dáng khóc lóc thảm thiết.” Niệm Tưởng: “…” Cô lại không thể phản bác ( つ ﹏ つ). Buông máy, cô ôm gối ôm, ở trên giường lăn vài vòng… Nhớ tới đêm nay, ánh mắt Từ Nhuận Thanh trước khi rời đi nhìn về phía mình. Kỳ thật mà nói, Niệm Tưởng cũng không cảm thấy Từ Nhuận Thanh đối với cô có bao nhiêu hảo cảm, mặt ngoài luôn là không lạnh không nóng, gần đây lại luôn có một chút kỳ quái… Chỉ là vừa rồi mình lựa chọn bác sĩ Lâm như vậy, khẳng định anh sẽ cảm thấy mất hứng đi? Dù không có mất hứng, phỏng chừng cũng sẽ nhìn cô không thuận mắt —— chung quy, với lẽ thường mà nghĩ, hẳn là anh do cao ngạo lạnh lùng cự tuyệt mình mới đúng… Cho nên, dù có muốn hay không muốn để mình từ chối anh? Thì kết quả trước sau cũng giống nhau… Nghĩ như vậy, cô liền vắt hết óc bắt đầu tìm cớ, chung quy, chủ động gửi tin nhắn đối với cô bé chưa trải tình trường như cô mà nói, là chuyện vô cùng xấu hổ. Niệm Tưởng đích thực không có kinh nghiệm ở phương diện này, chỉ có thể đi xin giúp đỡ từ người có kinh nghiệm phong phú – Lan Tiểu Quân… lúc trước, khi cô ấy chú ý Tống Tử Chiếu, mỗi ngày đều đánh bom tin nhắn. Lan Tiểu Quân đang cùng Âu Dương làm nhiệm vụ trong game, cô khiêng cây đại đao chiến đấu hăng hái, nhận được tin nhắn WeChat của Niệm Tưởng thì động tác trên tay dừng một chút, toàn thân đại quái nhuốm máu đang phẫn nộ bạo kích cô, trực tiếp một phác cô ngã nhào xuống đất. Lan Tiểu Quân sống lại, nhắn vào: “Niệm Tưởng tìm em, anh cứ đánh quái, em đi xem chuyện gì.” Âu Dương thủ thế ok: “Yên tâm, em đứng xa một chút.” Lan Tiểu Quân đứng xa một chút, thực yên tâm đi xem tin nhắn. Ngại đánh chữ phiền toái, Niệm Tưởng dùng tin nhắn thoại: “Tiểu Quân, gửi tin nhắn cho con trai thì muốn nói như thế nào mới tốt? Lần đầu tiên.” Lan Tiểu Quân bất động… Lại nghe một lần nữa, xác định chính mình không có nghe lầm, lúc này mới hỏi: “Cậu gửi cho ai?” “Cho bác sĩ Từ… Bất quá cậu mặc kệ đi, mau nói cho mình biết, bình thường gửi cái gì mới tốt? Nhất là thời điểm có chuyện muốn nói lại khó có thể mở lời.” Có chuyện muốn nói… Còn khó có thể mở lời? w(Д)w Vẻ mặt Lan Tiểu Quân khiếp sợ: “Niệm Tưởng, cậu rốt cuộc… Có người mình thích?” Niệm Tưởng: “… nhưng trong cảm nhận của mình, bác sĩ Từ thuộc về cây cao không thể leo tới, tốt sao.” ( ttsu *′Д`) ttsu! … không phải cao bình thường… mà cao đến độ của nam thần. Lan Tiểu Quân liếm liếm môi hơi khô, châm chước từ ngữ nửa ngày mới trả lời: “Đối với người như bác sĩ Từ, cậu không thể dùng ánh mắt nhìn người đi nhìn anh ta!” Niệm Tưởng có chút không hiểu lắm: “Không, không phải nhìn con người?” (⊙v⊙) “…” Lan Tiểu Quân trầm mặc, trầm mặc trong chớp mắt, liền bùng nổ: “Mình là muốn cậu không cần lấy suy nghĩ của người thường đi suy đoán bác sĩ Từ, ai cho cậu nhìn anh ta không phải con người…” (┮﹏┮) “Được rồi, đối với loại người chỉ số EQ thấp như cậu, thấp đến mức hồ đồ, chỉ có thể nói đơn giản. Bình thường khi con gái gửi tin nhắn cho con trai đều là ‘Anh ăn cơm chưa?’ hoặc là ‘Ngày mai nhiệt độ xuống thấp, chú ý mặc nhiều một chút’, cậu có thể thử hai cái này.” Anh ăn cơm chưa? Vấn đề này rõ ràng bại lộ chỉ số thông minh… Bọn họ vừa ăn cơm xong… Ngày mai nhiệt độ xuống thấp, chú ý mặc nhiều hơn? Niệm Tưởng nhớ rõ ngày mai hình như —— tiết trời ấm lại … Chẳng lẽ muốn gửi tin nhắn nói “Ngày mai tiết trời ấm lại, bác sĩ Từ, anh phải chú ý mặc ít một chút”? Không chỉ bại lộ chỉ số thông minh, còn là dại dột, làm không tốt… sẽ bị hiểu lầm là biến thái! ╮(╯▽╰)╭ Niệm Tưởng bất đắc dĩ hỏi: “Có cái thứ ba không?” Lan Tiểu Quân trợn trắng mắt: “Cậu không phải bệnh nhân của bác sĩ Từ sao, liền tùy tiện quăng cho anh ta vài vấn đề, làm cho anh ta trả lời cậu!” Niệm Tưởng được khai thông… Đúng vậy, cô sao không nghĩ tới! Quả nhiên là không có thiên phú ở phương diện này! Được chỉ giáo, Niệm Tưởng lập tức hưng phấn quá mức, đi cân nhắc hỏi cái gì tốt hơn. Mà Lan Tiểu Quân —— Mở ra cửa sổ trò chơi, đập vào mặt là màn hình u ám, nhất thời lật bàn: “Tại sao lại chết? Âu Dương anh ra đây cho em! Anh nói xem, đêm nay anh liên lụy em chết mấy lần a!” Âu Dương đang nằm ngay đơ trên mặt đất, thấy cô rốt cuộc trở về, lệ rơi đầy mặt: “Tiểu Quân, em còn phiếu sống lại không, cứu…” “Anh lăn đi…” (╯‵□′)╯ “Đừng mà… Còn có chuyện hằng ngày không làm, chúng ta phải bồi dưỡng thân mật hôn…” “Hôn cái đầu anh!” Lan Tiểu Quân vừa sống lại, đang chuẩn bị bỏ lại một mình anh, phút cuối cùng nhìn Âu Dương – người cao ngựa lớn nằm trên mặt đất như vậy liền mềm lòng, đang muốn làm anh sống lại, liền thấy trước mặt nhảy ra một câu nói như vầy —— “Nương tử, nếu không ghét bỏ vi phu vài năm không gội đầu, kia vi phu tự nhiên không khách khí, duỗi đầu… Nương tử nàng đến đây đi…” … Lan Tiểu Quân: “Ha hả…” Đi tìm chết đi! Không cứu! ****** Niệm Tưởng trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể tìm được một lý do hợp lý… ừm, hoặc là nói cái cớ hợp lý. Đến cuối cùng, cũng chỉ là khô cằn gửi đi một câu —— “Anh hiện tại có rảnh hay không? Em có lời muốn nói.” Từ Nhuận Thanh trả lời rất đơn giản, lời ít mà ý nhiều chỉ có một chữ “Nói”, dấu chấm câu cũng không dùng tới. Niệm Tưởng trừng cái chữ “Nói” kia thật lâu, sau mới không biết nên nói như thế nào… Kỳ thật cô chính là có ý tưởng “muốn gửi cho Từ Nhuận Thanh một tin nhắn”, nhưng nội dung cụ thể rốt cuộc là cái gì… Hoàn toàn chưa kịp nghĩ. Cô cứ im lặng phát ngốc một thời gian, anh lại gửi một tin nhắn khác. Từ Nhuận Thanh: “Khó có thể mở lời?” Niệm Tưởng: o( ̄ he ̄o#) Cô tức giận chọc chọc màn hình: “Cái gì khó có thể mở lời, em chính là muốn hỏi một chút anh hiện tại đang làm gì!” “Vừa tắm xong.” Anh, anh còn thật trả lời… (⊙x⊙) Niệm Tưởng có chút run run: “… Ách, vậy lát nữa anh làm gì?” “Mặc quần áo.” Xin quỳ… (*/w*) Chẳng lẽ bây giờ là đang không mặc quần áo sao? Thế nhưng… Không mặc quần áo? Vậy thì xem ra… A, không đúng… Loại ý nghĩ này rất xấu hổ… Niệm Tưởng liều mạng ức chế hành vi điên cuồng của não bộ mình, che chóp mũi có chút nóng lên, nhanh như chớp nhảy vào toilet hạ nhiệt —— Đệch, hiện tại tiết trời bắt đầu ấm lại sao? Nóng quá! Cũng trong lúc đó. Từ Nhuận Thanh mắt nhìn di động nhất thời im ắng, thuận tay để lên bàn. Hơi cúi người cằm con chuột nhấn nhẹ vài cái, nhấc mắt nhìn màn hình video call trên máy tính, tắt camera, kéo về một góc chết, thế này mới mở video ra. Đầu kia lập tức truyền đến tiếng cười có chút ồn ào, có người đang nói chuyện. Đại khái là nhận thấy được bên này anh có động tĩnh, chớp mắt im lặng, có người dẫn đầu kêu tên của anh: “Nhuận Thanh?” “Ừm, các người cứ nói, tôi nghe.” Anh dùng khăn lông lau khô tóc, nửa người trên để trần, chỉ mặc một cái quần dài màu xám tro ở nhà. “Video tại sao lại đen?” Lại có người hỏi, lần này là giọng nữ. Từ Nhuận Thanh không trả lời, không cần thiết. Ngược lại là Lâm Cảnh Thư bưng lên cốc trà nhấp một ngụm, thay anh giải thích: “Hẳn là không tiện, chung quy nơi này có nữ đồng sự.” Động tác tay của Từ Nhuận Thanh hơi ngừng lại, đầu mày giật giật, có chút không vui —— trên thực tế, từ đêm nay bắt đầu, anh nhìn Lâm Cảnh Thư như thế nào cũng nhìn không thuận mắt. Tóc đã khô được một nữa, lọn tóc mỏng dán lên trán, anh buông mắt nhìn di động vẫn im lặng như cũ, niết tại đầu ngón tay, hơi hơi chuyển động một chút, lại chờ giây lát. Diêm Toa Toa nhìn cửa sổ đen bên dưới góc phải có chút tiếc nuối, khó được bọn họ có cơ hội tề tựu gọi video, kết quả… Cô khẽ thở dài, mắt nhìn Lâm Cảnh Thư trong video, hỏi: “Cảnh Thư, năm nay anh có nhận thực tập sinh không?” “Nhận một người.” Anh ta hơi trầm ngâm, mắt nhìn cửa sổ đen kia, lại nhấp một ngụm trà, không nói lời gì nữa. Tuy rằng anh thích chọc ngoáy Từ Nhuận Thanh, nhưng nói thật là… mông hổ không sờ được, loại chuyện vì giai nhân thấy máu chư hầu vẫn là có thật… Đoạn đối thoại này liền nằm trong đề tài thảo luận của mọi người. Từ Nhuận Thanh nghe một lát, để lại một câu “Chờ một chút”, liền nhổm dậy đi mặc quần áo. Đợi mặc xong quần áo trở lại, liền nghe di động vang lên tiếng nhỏ, anh cúi đầu nhìn, là Niệm Tưởng, mặt trên chỉ có ít ỏi vài chữ —— “Từ bác sĩ, anh chậm rãi mặc… ︿( ̄︶ ̄)︿ ” Anh nhịn không được cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, rơi vào trong tai mọi người… Lại hơi có chút quỷ dị… Vẫn là Diêm Toa Toa hỏi trước: “Nhuận Thanh, anh cười cái gì?” “Không có gì.” Anh cầm điện thoại nhét vào trong túi quần, ngồi xuống trước bàn máy tính: “Các người cứ tiếp tục.” Đầu kia máy tính lại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng. “Mới vừa nói đến đâu?” “Không phải nói đến thủ thuật hở hàm ếch sao? Sau đó thì sao…” “Giải phẫu coi như thành công, bất quá trị liệu hậu kỳ còn cần tiêu phí sức lực. Tôi lần trước có nhắc tới bệnh nhân kia, anh còn nhớ rõ không?” “Toa Toa cô nhớ không?” “Vâng… ấn tượng sâu…” Từ Nhuận Thanh lẳng lặng nghe, lơ đãng nâng mắt, nhìn thấy Lâm Cảnh Thư đang mỉm cười, thản nhiên uống nước, nhớ tới cái gì, lười biếng mở miệng nói: “Cảnh Thư.” Lâm Cảnh Thư nhất thời phun toàn bộ ngụm nước vào máy tính… Anh ho nhẹ vài tiếng, nhổm dậy đi lấy khăn tay lau màn hình, đợi khi lau xong, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Có lời gì từ từ nói…” “Không có gì.” Anh vẫn là giọng điệu lười biếng: “Lão gia vừa thêm một quy tắc, không cho phép tình yêu cơ quan, thông báo cậu trước một tiếng.” Dứt lời, dứt khoát rời khỏi video call, tắt máy tính, đứng dậy rời đi. Vẻ mặt Lâm Cảnh Thư mờ mịt (⊙o⊙).